Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
Thu ý dần dần dày, mùi thơm của hoa quế cũng càng lúc càng ngào ngạt. Hoàng đế của Thiên Mạc Quốc là Mộ Dã đến Lăng Quốc trong mùa hoa quế ngào ngạt.
Từ sau khi Lăng Quốc lập quốc, vẫn nằm dưới sự khống chế của Thiên Mạc Quốc. Mùa thu hàng năm, Mộ Dã đều đến Tây Kinh.
Ngoài hoàng cung có Lâm uyển, đó là chỗ hắn ở. Lăng Quốc, giống như biệt viện của hắn. Nếu như hắn cao hứng, sẽ đến ở mấy ngày. Nếu mất hứng, sẽ cho quân đội đi về phía nam, thu Lăng Quốc vào tay áo.
Trong ba quốc gia, hắn là hoàng đế trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là hoàng đế có dã tâm lớn nhất. Hắn vừa đến, Đoạn Khinh Ngân liền bắt đầu bố trí phòng thủ nhiều mặt, tăng thêm thị vệ trong Tây Kinh. Thực lực Lăng Quốc trong mấy năm gần đây đã mạnh lên rất nhiều, mặc dù chưa đủ để chống lại Thiên Mạc Quốc, nhưng mà, phòng ngự thì vẫn phải có.
Ban đêm, ánh trăng vằng vặc, hoa thơm ngào ngạt.
Lưu Sương ngồi dưới hành lang ngắm trăng, chợt có thị vệ thông báo, công chúa Thiên Mạc Quốc Mộ Tịch Tịch tới chơi.
Lưu Sương đối với Mộ Tịch Tịch rất có thiện cảm, liền để cho thị vệ dẫn công chúa vào.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Mộ Tịch Tịch xuyên qua hành lang vẽ tranh, đi tới trước mặt Lưu Sương.
Mộ Tịch Tịch tối nay, mặc trang phục cực kỳ hoa lệ. Tóc dài tết lại, dây lụa tung bay, trường bào màu tím dài đến mắt cá chân, không đi giầy bó nữa. Nhìn nữ tính dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng mà, trang phục mặc dù hoa lệ, sắc mặt của Tịch Tịch lại chẳng sáng sủa chút nào, như có một tầng sương mù của ưu thương đang bao phủ Tịch Tịch, khiến Tịch Tịch có chút mờ ảo.
Chẳng qua mới mấy ngày không gặp, cô công chúa phóng khoáng đã tiều tụy đến thế này, Lưu Sương không khỏi thở dài, nàng biết công chúa biết chuyện Đoạn Khinh Ngân nạp phi rồi. Người mình yêu nạp nữ nhân khác làm phi, cảm giác này nàng biết, cho nên nàng đối với công chúa rất đồng tình, khẽ cười nói: "Tịch Tịch công chúa, đã lâu không gặp!"
"Bạch Lưu Sương, tối nay hoàng cung thịnh yến, tất cả mọi người đều tham gia, tại sao ngươi lại trốn ở đây một mình? Đi cùng với ta!" Mộ Tịch Tịch nói thẳng, trong giọng nói có chút không vui.
Thịnh yến tối nay Lưu Sương có biết, nhưng nàng không có tư cách tham gia, sư huynh cũng không nguyện cho nàng xuất đầu lộ diện, bản thân nàng lại càng không muốn tham gia.
"Đa tạ ý tốt của công chúa, Lưu Sương không muốn tham gia thịnh yến!" Lưu Sương cười nói, dưới ánh trăng, nụ cười rất lạnh nhạt.
Mộ Tịch Tịch nhăn mặt nhìn Lưu Sương tươi cười. Thật lòng mà nói, Tịch Tịch cực thích nữ tử lạnh nhạt như hoa cúc này. Nhưng mà, tình ý Đông Phương Lưu Quang dành cho Lưu Sương, làm cho Tịch Tịch mất ăn mất ngủ, ghen ghét nổi giận.
Mặc dù Tịch Tịch biết Lưu Quang đã nạp hai trắc phi, nhưng Tịch Tịch gặp hai người đó rồi, dung mạo cũng xinh đẹp, nhưng trong mắt Lưu Quang, bọn họ chẳng qua chỉ là dung chi tục phấn. Cho nên hắn không đặt bọn họ ở trong lòng, mà nữ tử này, mới là tâm can bảo bối của Lưu Quang, mới là lí do đích thực khiến Tịch Tịch tiều tụy.
Nếu muốn Lưu Quang dứt hết si niệm với Lưu Sương, chỉ có một biện pháp duy nhất là gả Lưu Sương ra ngoài. Huống hồ, không phải Lưu Sương đối với Lưu Quang chỉ có tình huynh muội thôi sao?
"Ngươi thật sự không tham gia thịnh yến?" Mộ Tịch Tịch hỏi lần nữa, đôi mắt đen láy sáng quoắc lên.
"Không thể tòng mệnh, hảo ý của công chúa Lưu Sương xin nhận!" Lưu Sương thản nhiên nói, nàng không thuộc về nơi này.
"Được! Cáo từ!" Mộ Tịch Tịch dứt lời, xoay người đi, bóng lưng thướt tha dần khuất vào bóng đêm.
Mộ Tịch Tịch nói đến là đến, nói đi là đi, giống như một trận gió, thật sự là khiến người ta không nắm bắt được.
..............................................
Thanh Tâm Điện.
Nóc nhà treo chật cung đăng, làm cả cung điện sáng như ban ngày.
Yến hội đang diễn ra, ca múa say sưa, rượu say lòng người. Trong điện bầy đầy hoa cúc, trăm bông trăm kiểu nở, vô cùng đa dạng đẹp mắt.
Mùi thơm của hoa lờ lững lấp đầy không gian.
Mộ Tịch Tịch từ ngoài điện đi vào, bất động thanh sắc ngồi canh Mộ Dã. Thừa dịp Đoạn Khinh Ngân không chú ý, đột nhiên nói nhỏ bên tai Mộ Dã mấy câu.
Ánh mắt sắc bén của Mộ Dã đảo qua mặt Đoạn Khinh Ngân, đột nhiên nhíu mày, nói: "Thái tử điện hạ, nghe nói ngươi có một sư muội tài hoa hơn người, đang ở trong cung. Không biết vì sao không tới tham gia yến tiệc tối nay. Bổn vương từng được ngắm bức tranh Hà Đường Nguyệt Sắc của Tịch Tịch, nghe nói là do nàng ấy vẽ ra, thật sự là rất đẹp. Nghe nói nàng ấy có thể vẽ tranh tại chỗ, chẳng biết có thể để bổn vương mở rộng tầm mắt một phen không!"
Đoạn Khinh Ngân nghe vậy, giận đến phát run, ánh mắt hắn quét qua mặt Mộ Tịch Tịch, lập tức lại khôi phục thần sắc vân đạm phong khinh, lãnh đạm cười nói: "Sư muội chỉ có chút tài mọn, làm sao dám nhận là tài hoa hơn người, sao dám bêu xấu trước mặt Khả Hãn. Huống chi, nàng đang nhiễm phong hàn, sức khỏe không tốt, nên thế không cho nàng tham gia thịnh yến. Miễn cho việc trong lúc bất cẩn , truyền phong hàn cho người khác!"
"Ồ? Nếu đã như thế, thì thôi, thật là đáng tiếc!" Mộ Dã không cho là đúng nói.
Hắn đối với nữ tử luôn luôn không có hứng thú, trong mắt hắn, nữ tử chỉ là đồ chơi cho nam nhân , tài hoa hơn người cũng được, xinh đẹp động lòng người cũng được, chẳng qua chỉ để lấy lòng nam nhân thôi. Nếu không phải Mộ Tịch Tịch cứ lẩm bẩm về cô gái kia, nói xuất sắc như thế nào, hắn căn bản sẽ không nói mấy câu vừa rồi.
"Bạch cô nương nhiễm phong hàn sao? Thần thiếp vừa nghe thấy nàng đánh đàn trong Minh Nguyệt Cung, tiếng đàn thật sự rất êm tai, thần thiếp nghe mà như si như túy. Điện hạ, chắc là bệnh của Bạch cô nương không còn đáng ngại, nếu không làm sao có thể đánh đàn." Tôn Ngưng Hương nhận mưu kế của Vương hậu, nhẹ nhàng chậm rãi nói.
Tôn Ngưng Hương đã không ưa Lưu Sương từ sớm, quấy rầy đêm động phòng của Tôn Ngưng Hương không nói làm gì, còn bị thái tử kim ốc tàng kiều trong Minh Nguyệt Cung. Thái tử còn bảo vệ cho Lưu Sương nghiêm nghiêm thực thực, không cho phép hai tân phi được bước vào Minh Nguyệt Cung nửa bước, cấm tiệt chuyện quấy rầy Lưu Sương.
"Đúng vậy! Nghe Ngưng tỷ tỷ nói, thần thiếp thật sự là muốn nghe tiếng đàn của Bạch cô nương." Bùi Tô Thanh ngồi bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa.
Đối với nữ tử ở trong Minh Nguỵêt Cung, bảo bọn họ làm sao có thể không oán hận, chính là nàng ta, mới khiến bọn họ vừa tiến cung đã sống kiếp quả phụ. Bọn họ đối với Lưu Sương rất hiếu kỳ, rất muốn biết, rốt cuộc là nữ tử như thế nào, khuynh quốc khuynh thành như thế nào, mới có thể khiến điện hạ si mê như thế.
Mộ Dã rất nhanh cảm giác được sóng gió nổi lên. Xem ra những nữ tử đang ngồi đây quyết không buông tha cho cô sư muội kia, kể cả em gái nhà mình. Đáy lòng hắn nảy lên sự tò mò đối với Lưu Sương.
"Thái tử, nếu lệnh sư muội đã khỏi, sao không thỉnh nàng lại đây!" Mộ Dã híp mắt, có chút bất mãn.
Ánh mắt Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt đảo qua Ngưng phi và Thanh phi, mặc dù sắc mặt vẫn lạnh nhạt không thay đổi, nhưng hàn ý bắn ra từ mắt hắn khiến hai người kia lạnh run người.
"Lưu Quang, Khả hãn đã muốn gặp, dù cho có bệnh, cũng phải tới đây." Vương hậu đột nhiên vừa cười vừa nói:.
Đoạn Khinh Ngân biết vào thời điểm này, chưa phải lúc để đắc tội với bá chủ của thảo nguyên này. Nếu hắn nhất định phải thấy Sương Nhi, không ngại cho hắn gặp, càng giấu giếm, có lẽ sẽ làm hứng thú hắn dành cho Sương Nhi tăng lên. Sau đó quay sang bảo nội thị đưa Lưu Sương đến.
Lưu Sương nhận được tin, biết ngay là "hảo ý" của Mộ Tịch Tịch mà thôi. Nhưng mà nàng không biết, Mộ Tịch Tịch kiên trì đòi nàng tham gia thịnh yến làm cái gì?
"Cô nương không nên chần trừ, chỉ là tham gia thịnh yến thôi, mọi sự còn có thái tử !"
Lưu Sương biết sư huynh không muốn nàng đi, nhưng mà, nàng không thể để sư huynh vì mình mà đắc tội Mộ Dã, nàng biết, làm thế đối với sư huynh vô cùng bất lợi. Lăng Quốc vẫn chưa lớn mạnh đến mức có thể đối đầu với Thiên Mạc Quốc.
Không tận lực điểm trang, Lưu Sương chậm rãi đi đến, đèn đuốc sáng ngời, chiếu lên bóng dáng giản dị của nàng.
Mộ Dã bưng chén rượu, ánh mắt sắc bén quét lên người Lưu Sương, chỉ thấy một bộ quần áo nhạt màu giản dị, khoan thai đi đến, hình dạng cũng thanh nhã, nhưng không phải quốc sắc thiên hương. Bất quá, mặt mũi nàng cũng thanh nhã ý nhị, thần khí thoát tục, khiến kẻ khác có chút si mê.
Bất quá, cũng chỉ đến thế này mà thôi. Tại sao lại khiến Đông Phương Lưu Quang si mê thế chứ, hai trắc phi của hắn thì không nói làm gì, ngay cả em gái xinh đẹp nhà mình hắn cũng không thèm liếc tới một cái.
Lưu Sương vừa vào cửa điện, đã cảm thấy một đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, làm nàng thấy lạnh cả người.
Sau khi thi lễ, thản nhiên ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới nam tử đang ngồi ghế chủ tọa.
Mới nhìn lướt qua, đã thấy sự khí phách và dã khí đập vào mặt, đó chính là Mộ Dã.
Hắn quả thật trời sinh bất phàm, da mặt sạm đen, gương mặt góc cạnh, cực kỳ anh tuấn. Chỉ có đôi mắt, làm Lưu Sương quả thực không dám nhìn thẳng. Đôi mắt như của hùng ưng đang bay lượn trên bầu trời, tùy thời đi tìm con mồi của mình. Bị ánh mắt hắn đảo qua, toàn thân có cảm giác như bị xuyên thấu.
Hắn ngồi ở đó, như con báo đen chuẩn bị xông ra vồ mồi. Từ trên xuống dưới, có một loại khí thế thản nhiên nhiếp người, khí thế này làm kẻ khác thấy áp lực, đến mức không thở được.
Khí thế này, chỉ có thể tôi luyện trên chiến trường mới có.
Lưu Sương bình ổn tâm thần, thản nhiên đảo ánh mắt qua mặt hắn, nhìn sư huynh Đoạn Khinh Ngân.
Hôm nay sư huynh mặc trường bào bằng gấm tím, thắt lưng gắn ngọc, nổi bật phong thái tuấn nhã thoát tục của hắn. Hắn nhìn Lưu Sương hơi nhăn mặt, Lưu Sương hiểu ý tứ của hắn, hắn cũng không muốn nàng lộ diện!
Mộ Tịch Tịch nhanh nhẹn hô: "Bạch cô nương, ngồi cạnh ta đi." Nói xong, hăng hái bừng bừng đứng dậy kéo tay Lưu Sương.
Tôn Ngưng Hương cùng Bùi Tô Thanh nhìn Lưu Sương, chỉ thấy Lưu Sương mặc dù không phải khuynh thành tuyệt sắc, nhưng không thể không thừa nhận Lưu Sương có khí chất tuyệt thế tao nhã bẩm sinh, hai người không thể so sánh được.
"Nghe nói Bạch cô nương vẽ tranh rất đẹp, chẳng biết có thể vẽ cho bổn vương một bức không?" Ánh mắt sắc bén của Mộ Dã nhìn Lưu Sương chằm chằm, lạnh giọng nói.
Lưu Sương cười yếu ớt nói: "Lưu Sương chỉ là thích vẽ từ nhỏ, không dám nhận là vẽ đẹp. Không dám bêu xấu trước mặt Khả hãn."
"Bạch cô nương không nên khiêm tốn, không bằng nhân tiện bây giờ vẽ cho bổn vương một bức chân dung!" Hắn híp mắt, ý vị thâm trường.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)