Chương 77 - Thân phận của sư huynh
Lưu Sương và Hồng Ngẫu, cứ như vậy ở trong ngõ nhỏ vắng vẻ của Tây Kinh.
Cuộc sống trôi qua khá thoải mái, chỉ có cơn ác mộng vẫn mãi dây dưa với Lưu Sương. Nhưng, kỳ quái chính là, không biết là do đã quen, hay là do cái gì khác, Lưu Sương không còn cảm giác sợ hãi nữa, sau khi tỉnh lại còn có cảm giác như có người ở bên. Loại cảm giác này quanh quẩn bên nàng rất lâu, đến một ngày, nàng đi ra cửa sổ ngắm trăng, ngẫu nhiên thấy dưới mái hiên một bóng người.
Cành trúc đập vào lá, phát ra âm thanh khô khốc, trăng soi vằng vặc lên bộ quần áo màu thủy lam.
Giờ khắc này, Lưu Sương mới hiểu rõ ràng, hóa ra sư huynh vẫn luôn bên nàng. Nàng nhìn sư huynh thật lâu, cảm thấy trong lòng tình cảm ấm áp chảy xuôi.
Sư huynh luôn bề bộn nhiều việc, ban ngày thường chẳng thấy bóng dáng đâu. Hắn cũng không để cho Lưu Sương đi ra ngoài, cứ như vậy, nàng đã ở nơi này hơn một tháng.
Những ngày hè nóng bức đã qua, mùa thu sắp tới.
Hồng Ngẫu bị ức chế đã lâu, cả ngày quấn quít lấy Lưu Sương muốn ra đường dạo chơi. Lưu Sương cũng muốn đi, rốt cục cầu được Đoạn Khinh Ngân đồng ý, với sự hộ tống của dược soa dược xừ, đi dạo phố phường Tây Kinh.
Tây Kinh mặc dù phồn hoa, nhưng không biết vì sao, Lưu Sương lại mơ hồ cảm thấy có không khí thê lương tràn ngập. Càng quỷ dị chính là, Lưu Sương đi đến đầu đường, thường thấy trong đầu lóe ra cái gì đấy, cảm thấy phía trước bên phải có một tòa tửu lâu lộng lẫy hoặc là chỗ góc quanh có một chung lâu, đến khi đến nơi thì suy đoán của nàng mười lần đúng chín.
Loại tình huống này làm cho Lưu Sương cảm thấy quỷ dị cực kỳ, nàng cảm giác được hình như mình đã từng tới nơi này. Nhưng mà, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng tới Tây Kinh.
Chẳng lẽ con người ta thật sự có kiếp trước? Mà kiếp trước của nàng sống ở Tây Kinh? Cơn ác mộng mỗi đêm là chuyện từ kiếp trước? Lưu Sương lắc đầu, giải thích như vậy thật quá gượng ép, cứ như vậy vừa đi đường vừa nghi hoặc .
Không biết tại sao, phía trước lại có một đám đông, dược xoa cùng dược sừ không muốn nảy sinh chuyện thị phi, đang định bỏ qua, Lưu Sương lại nghe người nào đó bàn tán xôn xao : "Thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ, sợ là không sống nổi!"
Lưu Sương nghe vậy, không để ý dược xoa cùng dược sừ ngăn cản, đẩy đám đông, len vào. Thân là thầy thuốc, gặp người có bệnh, muốn nàng bỏ mặc, nàng làm không được!
Trên tảng đá, có một hài tử hơn mười tuổi đang cuộn người, sắc mặt xanh tái. Một người đàn bà trung niên ôm hài tử khóc đứt gan đứt ruột.
Lưu Sương đi thẳng đến bên tiểu hài tử, bàn tay ngọc đặt lên cổ tay hắn, vì hắn chẩn mạch. Nhíu mày nói: "Rốt cuộc nó đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn bà đang khóc nhìn thấy Lưu Sương, lặng đi một chút, mới nghẹn ngào nói: "Buổi sáng nó nói đau bụng, thượng nôn hạ tả, ta cho nó uống thảo dược trị tả. Ai biết được, uống thuốc xong, nó lại không nôn được, còn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt cũng tái xanh. Ta mang nó đến y quán, người ta nói nó trúng độc, không còn thuốc nào chữa được nữa! Ông trời ơi, tại sao lại trúng độc, là ai muốn hại mẹ con ta chứ!" Dứt lời, phụ nhân lại khóc.
Lưu Sương ngẩng đầu liếc mắt nhìn phụ nhân một cái, nói: "Không có ai hạ độc hết, có thể nó ăn nhầm nấm độc, chỉ cần đi ngoài được sẽ hết, nhưng bác lại cho nó ăn thuốc ngừng tiêu chảy. Lúc này trúng độc nặng rồi, nhưng mà cũng không phải không cứu được. Như vậy đi, cháu sẽ châm cứu cho nó, có lẽ vẫn còn hi vọng."
Lưu Sương xoay người lại lấy ra túi thuốc, rút kim châm, châm cứu cho tiểu hài tử, qua thời gian hai nén hương, mới rút châm ra. Kim châm vừa rút, tiểu hài tử ho khan nôn ra mấy ngụm máu đen.
Lưu Sương nhìn mặt đứa bé dần dần hết tái xanh, liền đứng dậy nói với phụ nhân: "Cháu viết một đơn thuốc, bác đi mua thuốc theo đơn đó, uống hai lần thì sẽ vô sự."
Phụ nhân thấy Lưu Sương cứu tỉnh đứa con của mình, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, đám đông cũng trầm trồ Lưu Sương y thuật cao minh trái tim nhân hậu.
Nhưng vào lúc này, trên đường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp, mọi người xoay người nhìn lại.
Một xe ngựa hoa lệ màu vàng đi tới, thị vệ đứng trước xe hô lớn: "Mau tránh ra, mau tránh ra."
Một bên hô, một bên vung roi dẹp đường. Mọi người ôm đầu tản ra, ai chậm chạp thì không tránh được việc ăn roi. Nhưng mà, cũng không ai dám lên tiếng, bởi vì mọi người nhìn màu vàng của xe ngựa mà đoán ra, đây là người trong hoàng cung, ai dám chọc vào chứ, trừ phi chán sống.
Lưu Sương cùng đứa bé và phụ nhân bị đám đông vây quanh, đến khi đám đông tản hết thì đã chậm, chẳng mấy chốc mà roi sẽ hạ lên người Lưu Sương. Dược xoa nhanh tay nhanh mắt, kéo Lưu Sương sang một bên. Dược sừ cùng Hồng Ngẫu cũng một người kéo một người, kéo đứa bé và phụ nhân sang bên đường.
Ngựa phi như bay, tạo ra một cơn gió thổi qua người Lưu Sương.Xe ngựa phía sau cũng phi như chớp.
Lưu Sương đối với việc như này cực kỳ phản cảm, không kiềm chế được đưa mắt nhìn cửa sổ xe ngựa. Trong một tích tắc, Lưu Sương thấy đôi mắt trong xe nhìn nàng.
Chỉ là liếc qua, Lưu Sương không để ý, nhưng người kia hừ một tiếng, xe ngựa đang lao nhanh lại chậm dần. Lưu Sương cảm giác đôi mắt kia nhìn nàng kinh ngạc. Bỗng nhiên cảm giác không thoải mái, từ biệt phụ nhân cùng tiểu hài tử, đi ra khỏi đám đông.
Không biết vì sao, Lưu Sương đột nhiên hết cả tâm trạng đi dạo. Mấy người đến tửu lâu dùng cơm, xong thì sẽ về nhà.
Trên đường trở về, mấy người đầu tiên là ngồi xe ngựa, đến nơi yên tĩnh, dược xoa đột nhiên quay sang thì thầm với dược xừ đang đánh xe, sau đó xoay người lại nói với Lưu Sương Hồng Ngẫu: "Phía sau có người theo dõi chúng ta, ta sẽ mang hai người xuống xe trốn đi, dược xừ thì đánh lạc hướng."
Lưu Sương cảm thấy kinh dị, chuyện gì xảy ra thế này, lại có người theo dõi bọn họ? Bọn họ không phải đại quan quý nhân gì, tại sao lại có người theo dõi bọn họ. Chẳng lẽ Thu Thủy Tuyệt đuổi theo nàng đến tận Lăng Quốc?
Mặc dù trái tim cảm thấy kinh dị, nhưng nàng biết bây giờ là thời khắc nguy hiểm, vì vậy cùng Hồng Ngẫu đi theo dược xoa, xuống xe ngựa, trốn vào một nơi bí mật gần đó. Đợi xe ngựa dược sừ đi không lâu, quả nhiên nhìn thấy phía sau có mấy người người cỡi ngựa truy tới.
Một lúc lâu sau, dược xoa xác định không có người nào, mới mang theo Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu, đi lòng vòng trong các ngõ nhỏ, đến khi hoàng hôn, mới về đến tiểu viện. Dược sừ thì đến khi trời tối đen mới trở về.
Lưu Sương có chút kinh hồn, nàng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là người phương nào đang theo dõi bọn họ, nếu là Thu Thủy Tuyệt, thì không giống. Dược xoa cùng dược sừ cũng không nói gì, chỉ im như thóc.
Dùng xong bữa tối, Lưu Sương ngồi nghỉ dưới hành lang, dược xoa cùng dược sừ đột nhiên thần sắc kinh hoàng lao ra từ căn phòng bên cạnh. Không nói hai lời, dược xoa cõng Lưu Sương nhảy lên mái. Dược sừ cùng Hồng Ngẫu theo sát sau đó, cũng phi thân lên.
Trăng sáng vằng vặc, soi tỏ rõ ràng, mơ hồ trong gió có sát khí.
Đưa mắt nhìn lại, vô số bóng đen vô thanh vô tức đang đi ra, đi về phía bọn họ. Bọn họ, đúng là vẫn chưa thoát khỏi sự truy đuổi.
Một hồi chém giết, là điều không thể tránh được.
Ánh trăng, ánh đao, kiếm quang, huyết quang lóng lánh, Tiếng kêu vì đau tràn ngập trong tai. Đáng lẽ dược xoa sắp thoát khỏi vòng vây, Hồng Ngẫu võ công yếu kém bị bắt lại, một thanh đao sắc bén kề lên cổ Hồng Ngẫu.
Lưu Sương xoay người nhìn lại, trong lòng đau xót, "Dược xoa, ngươi thả ta đi."
"Tiểu thư, không được!" Dược xoa trầm giọng nói.
"Tiểu thư, không cần lo cho ta, người mau đi đi." Hồng Ngẫu hai mắt đẫm lệ mông lung hô to.
"Không! Thứ Thu Thủy Cung muốn là mạng của ta, ta không thể để Hồng Ngẫu thay ta nhận lấy cái chết, ngươi thả ta xuống đi!"
Lưu Sương lớn tiếng hô, nàng tưởng đó là sát thủ của Thu Thủy Cung, Hồng Ngẫu mà rơi vào tay bọn họ thì chết là điều không cần nghi ngờ. Nàng cùng Hồng Ngẫu mặc dù danh phận là chủ tớ, kì thực thân như tỷ muội, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Hồng Ngẫu chết trước mắt nàng.
Hai người vì mải nói, liền đánh mất thời cơ đào tẩu, hắc y nhân xông tới.
Tên cầm đầu cười với Lưu Sương nói: "Chủ nhân của chúng ta muốn gặp ngươi, đi theo ta, nếu không đầu của con nha hoàn này sẽ lìa khỏi cổ."
Lưu Sương quay đầu lại, thấy cổ Hồng Ngẫu đã chảy máu, trong lòng nhất thời đau đớn như bị chém, lạnh lùng nói: "Các ngươi thả nàng đi, ta sẽ đi cùng các ngươi!"
"Tiểu thư, không được..." Tiếng khóc thê lương của Hồng Ngẫu dần nhỏ đi, Lưu Sương bị hắc y nhân điểm huyệt ngủ, ngồi lên xe ngựa, chạy theo hướng nào không biết.
Không biết qua bao lâu, bên hông tê rần, huyệt đạo được giải, Lưu Sương bất tỉnh mờ mịt tỉnh lại.
Ánh sáng chói lòa làm mắt nàng đau nhức, Lưu Sương nhắm nhắm mắt, mở ra lần nữa, cuối cùng mới có thể thích ứng với thứ ánh sáng chói lòa này.
Nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện ra đây là một cung điện kim bích huy hoàng, có điều rất im ắng, không có một âm thanh nào, nữ tử đã giải huyệt cho nàng cũng lặng lẽ rời đi từ lúc nào.
Đây là nơi nào, người muốn bắt nàng là ai, chẳng lẽ không phải Thu Thủy Tuyệt, nếu là Thu Thủy Tuyệt, Lưu Sương đoán mình chẳng còn tỉnh dậy được nữa.
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến: "Bạch Lưu Sương, ngẩng đầu lên!"
Lưu Sương kinh dị ngẩng đầu, bây giờ mới phát hiện trước mặt có một bức rèm, sau rèm có một người ngồi ngay ngắn, vậy câu vừa rồi là do người đó nói.
Cảm giác được ánh mắt lãnh liệt nhìn nàng, rồi lại nghe thấy một tiếng thở dài tràn đầy hận ý.
"Ngươi và Đông Phương Lưu Quang có quan hệ gì?" Người kia tiếp tục hỏi.
"Hắn là sư huynh của ta!" Lưu Sương nhíu mày trả lời.
Người sau rèm trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên khoát tay, tàn nhẫn nói: "Mang ra ngoài, giết!" Thanh âm dứt khoát vô tình.
Trong lòng phát lạnh , Lưu Sương quên cả sợ hãi. Lúc này nàng đã biết người trước mắt không phải Thu Thủy Tuyệt, cũng không phải Thu Thủy Cung bắt nàng. Tại sao lại có người muốn giết nàng, Bạch Lưu Sương nàng rốt cuộc đã đắc tội với ai?
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giết ta?" Lưu Sương lạnh giọng nói.
Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cũng không biết ta là ai sao? Được, cho ngươi nhìn rõ một lần, chết cho rõ ràng!"
Tiếng nói vừa dứt, bức rèm che liền bị bốn cánh tay nhỏ bé trắng trẻo vén lên.
Đầu tiên Lưu Sương nhìn thấy một bộ cung phục màu vàng, thêu kim phượng phi tường. Dưới ánh sáng chói lòa của đèn, lóng lánh làm lòng người run sợ hoang mang, đồng thời cũng biểu lộ thân phận không ai bì nổi của người mặc.
Sau đó, Lưu Sương nhìn thấy một gương mặt, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi. Da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, một mái tóc đen búi cao cài trâm kim phượng quí giá.
Bà ấy ngồi trên ghế dài, phía sau là bình phong khảm trai, dưới ánh đèn, đúng là châu quang liễm diễm, mỹ lệ mê người.
Đôi mắt bà ấy đẹp như ngọc, nhưng lại mang theo hận ý và đùa cợt nhìn Lưu Sương chăm chú. Đôi mắt ấy, làm cho Lưu Sương nhớ tới đôi mắt trong xe ngựa trên phố, rất hiển nhiên, bà ấy là người trong xe. Mà càng hiển nhiên hơn nữa, người này, là vương hậu của Lăng Quốc.
Trong phút chốc, Lưu Sương chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, mà kể cả nằm mơ nàng cũng không nghĩ ra mình và Vương hậu Lăng Quốc có cái gì liên quan.
Nàng đắc tội với Vương hậu Lăng Quốc sao? Không có, vậy thì chắc hẳn có liên quan tới sư huynh, mới vừa rồi bà ấy còn hỏi quan hệ giữa nàng và sư huynh. Trong nháy mắt, nàng đột nhiên rõ ràng, hóa ra, sư huynh không phải một người bình thường như nàng tưởng.
Hắn quả thật có dính dáng với hoàng thất.
"Thấy vương hậu còn không quỳ xuống!" Một cung nữ nói với Lưu Sương.
Lưu Sương tỉnh tỉnh mê mê, lúc này nàng ở thế hạ phong, vương hậu đối với nàng có địch ý sâu sắc, bất cứ lúc nào có thể lấy mạng nàng, vì muốn thoát hiểm mà không bị thương, Lưu Sương liền quỳ xuống, hành lễ.
"Lưu Sương không biết bản thân đã phạm tội gì, hy vọng vương hậu có thể cho Lưu Sương chết một cách rõ ràng!" Nàng nói một cách rành mạch.
"Ngươi ...cũng không biết ta vì sao phải giết ngươi?" Đôi môi Vương hậu mím chặt lại, đôi mắt thì mở to, hình như là rất kinh ngạc.
Đôi mắt Lưu Sương dưới ngòn đèn chiếu rọi , rõ ràng như lưu ly, trong sáng như tuyết mùa xuân.
Vương hậu nheo mắt nhìn nàng, ngây người một lúc lâu, đột nhiên chuyển sang cười, nói: "Ngươi đứng lên đi, vừa rồi là hiểu lầm thôi, bổn cung bồi tội với ngươi. Ngươi đã là sư muội của Lưu Quang, bổn cung đương nhiên sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất, ngươi vào ở trong Minh Nguyệt cung đi."
Thần sắc Vương hậu thay đổi nhanh quá, làm Lưu Sương không thích ứng kịp. Mới vừa rồi rõ ràng là đối với nàng địch ý rất sâu, lúc này lại rất tử tế, làm cho nàng không thể nắm bắt ý nghĩ của bà ấy. Nhưng mà, nàng biết tính mạng của bản thân tạm thời sẽ được bảo vệ.
Vì vậy thi lễ tạ ơn.
"Ngươi đi xuống đi." Vương hậu thản nhiên nói, mấy người cung nữ dẫn Lưu Sương đi ra ngoài
Trời đã tối đen, trăng lạnh về tây, Lưu Sương bị dẫn tới một gian phòng ngầm dưới đất gần đó, phòng ngầm dưới đất thật ra không nhỏ, bày biện cũng cực kỳ nhã trí, mấy viên minh châu treo ở góc phòng, chiếu sáng cả phòng.
Lưu Sương cười thảm một tiếng, vương hậu này nói rất hay, nhưng mà ở chỗ này, tuy là hoa lệ, chẳng qua chỉ là giam lỏng nàng.
Lưu Sương không biết, vì cớ gì bà ấy phải giam một thiếu nữ tử như nàng ở đây. Trong đầu rất phiền loạn, nàng chỉ cảm thấy có rất nhiều chuyện đã phát sinh, nhưng mà nàng không biết.
Mà chuyện này, đối với nàng vô cùng quan trọng.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)