Chương 63 - Yến hội (2)
Màn đêm buông xuống, trên cây cổ thụ treo những lồng đèn cung đình hoa lệ. Ánh sáng bắn ra bốn phía, chói sáng như vầng trăng trên trời. Gió nhẹ mang theo hương sen, giống như Quỳnh Cung trên trời.
Lưu Sương cuối cùng vẫn phải ngồi cùng Đại Mi Vũ, mặc dù nàng cực kỳ không muốn, nhưng vị trí của mỗi người đều được cố định .
Tần phi và gia quyến các đại thần ngồi một bên, ngăn bởi một bức chướng bằng lưu ly .
Tân khách chưa đến, thái giám cung nữ vẫn bận rộn bố trí. Trên bàn trà lưu ly là bình hoa nhiều màu, trong bình cắm hai bông sen đang chớm nở.
Chỉ chốc lát sau, liền có quan viên tụm năm tụm ba đi đến, dựa theo quan chức phẩm bậc ngồi xuống.
Bên trái Lưu Sương là hai tiểu thư còn trẻ, chắc là thiên kim của quan viên nào đó. Một người mặt hơi dài, diện mạo dịu dàng, một người mặt tròn, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền.
Hai nàng một mực xì xào bàn tán.
Lưu Sương không có ý nghe lén, nhưng lời hai người vẫn theo gió chui vào tai. Kỳ quái ở chỗ, các nàng đàm luận không phải về sứ thần của Thiên Mạc Quốc, mà là về một thái y mới đến thái y viện.
Tiểu thư mặt hơi dài, nhỏ giọng nói: "Muội tử, muội có biết thái y mới tuấn tú phong lưu tiêu sái thế nào không! Nghe nói là ..............." đột nhiên đè thấp thanh âm, nói thầm vào tai cô em.
Nữ tử mặt tròn nghe xong, kinh dị nói: "Thật thế sao? Hắn mới vào thái y viện, tần phi trong cung liền tranh nhau ngã bệnh?"
Tiểu thư mặt dài đưa tay che môi, nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn thấy cung nữ thái giám vẫn đang bận rộn bày biện mới nhẹ nhàng gật đầu nói: "Là thật đó ! Nghe nói Hoàng thượng đối với y thuật của hắn khen không ngớt miệng, tối nay Hoàng thượng còn đặc biệt cho phép hắn tham gia yến hội này!"
"Thật vậy sao, vậy lát nữa phải nhìn trộm một cái, xem có đẹp trai như lời tỷ thật không!" Nữ tử mặt tròn cực kỳ hưng phấn nói.
Trái tim Lưu Sương âm thầm bật cười, nghĩ đến thái y viện tòan các ông già, đột nhiên xuất hiện một thanh niên tài tuấn, liền trở thành động vật quý hiếm.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ quan viên đều đứng dậy nghênh đón, Lưu Sương biết là Hoàng thượng tới rồi.
Trong lúc nhất thời, âm nhạc bắt đầu vang lên, bọn quan viên quỳ lạy tung hô vạn tuế, đợi chấm dứt, mới quay về chỗ ngồi.
Lưu Sương nâng mắt nhìn, không khỏi thất sắc kinh ngạc.
Điều khiến Lưu Sương kinh ngạc không Hoàng thượng oai nghiêm quí phái đang mặc long bào, cũng không phải hai người đang đi cạnh Hoàng thượng là Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng, cũng không phải sứ thần Thiên Mạc Quốc, bởi vì sự xuất hiện của những người này chẳng qua chỉ nằm trong sự dự đoán của nàng.
Nàng kinh ngạc chính là vì nam tử đi sát sau Hoàng thượng.
Hắn mặc một bộ quần áo gấm màu xanh da trời, thanh u như bầu trời lúc không mây. Nét mặt như thu thủy, da như hàn băng, mày đen như mực, môi đỏ như cánh hoa đào. Đôi mắt đen láy như bảo thạch, nhìn vào trong đó thấy thủy quang lay động.
Biểu tình trên mặt hắn cô đọng như ngọc, hắn nho nhã tuấn mỹ, nhưng lại không có nửa phần hủ nho ai oán, trời sinh tiêu sái tự nhiên khiến kẻ khác nhìn đến quên hết tất cả. (hơ hơ, Lưu Sương, nàng lớn lên bên mỹ nam này tại sao lại động lòng với tên Hàn kia)
Tiểu thư mặt dài đã sớm chỉ cho tiểu thư mặt tròn, nói: "Muội nhìn, chính là hắn!"
Tiểu thư mặt tròn đã mất hồn từ lâu, si ngốc ngóng nhìn.
Trái tim Lưu Sương hồi hộp hạ xuống, trong phút chốc không biết phản ứng thế nào.
Sư huynh vì sao lại vào thái y viện. Phụ thân từng nhiều lần tiến cử hắn vào thái y viện làm ngự y, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Hắn nói hắn sùng bái tự do, nguyện đi khắp thiên hạ, chữa bệnh cho bá tính nghèo khó, không muốn tiến cung bị quan hàm trói buộc. Nhưng mà, vì sao bây giờ lại vào thái y viện? Là vì nàng sao? Sư huynh sao phải làm khổ mình thế chứ!
Lưu Sương ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc , trái tim cực kỳ đau khổ.
Ánh mắt nàng đuổi theo bóng dáng sư huynh, nhiều ngày không gặp, hắn dường như gầy hơn trước một chút, giữa lông mày cũng thêm mấy phần lo lắng.
Hồng Ngẫu đứng sau Lưu Sương hiển nhiên càng kích động hơn , đôi tay rót trà run lẩy bẩy.
Chủ tớ hai người biểu hiện khác thường bị Đại Mi Vũ nhận ra, cô ta ân cần hỏi thăm: "Tỷ tỷ bị làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lưu Sương lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Không có gì, đa tạ muội tử quan tâm!" Không muốn để Đại Mi Vũ nhìn ra chuyện gì, đành dời ánh mắt từ người sư huynh đi chỗ khác, lúc này mới chú ý đến sứ thần Mạc Quốc.
Hóa ra là một cô gái!
Lại nhìn sắc mặt Hoàng thượng cùng các vị đại thần , cực kỳ u ám tối tăm.
Thiên Mạc Quốc phái một cô gái đến Nguyệt Quốc, trong mắt vua tôi Nguyệt Quốc hiển nhiên là nghĩ Mộ Dã căn bản không coi vua tôi Nguyệt Quốc ra cái gì. Mà Nguyệt Quốc lại mở tiệc to thế để đón chào, tự nhiên cảm giác được cực kỳ không có thể diện.
Lưu Sương đối với cô gái kia cực kỳ tò mò, nghe hai tỷ muội bên cạnh nghị luận mới biết, cô gái này là muội muội của Mộ Dã , Thiên Mạc Quốc – trưởng công chúa Mộ Tịch Tịch.
Nghe nói nam tử Thiên Mạc Quốc trời sinh cao lớn mạnh mẽ, nữ tử cũng dũng mãnh thiện chiến, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vóc người Mộ Tịch Tịch thon cao , so với nữ tử Nguyệt Quốc cao hơn hẳn một cái đầu.
Trên người nàng chắc là mặc trang phục dân tộc, cực kỳ hoa mỹ.
Trên đầu đội mũ hoa, áo tím mở tà, cổ áo thêu hoa, mơ hồ lộ ra nội sam bên trong. Trường bào ngắn đến đầu gối, đi một đôi giày da hươu đến gối, eo thắt một thắt lưng màu đỏ.
Bộ quần áo vừa anh tuấn vừa mỹ lệ.
Dung mạo Mộ Tịch Tịch cũng không tồi, mặc dù da hơi đen, nhưng mắt sâu mũi cao, môi đỏ mọng, so với nữ tử Nguyệt Quốc thêm chút hào khí cùng hào hiệp.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)