Chương 54 - Bảo vệ nàng
Từ nay về sau, dù cảnh có đẹp mấy cũng chẳng là gì, dù có ngàn vạn thứ phong tình vạn chủng, còn có ai để chia sẻ đây!
Lưu Sương thở dài.
Nàng không ngốc nghếch đến mức ở lại Y Vân Uyển nữa, thừa dịp Bách Lý Hàn không có ở đây, nàng cùng Hồng Ngẫu thu dọn đồ đạc, trở lại Thính Phong Uyển . Mặc dù vẫn là ở lại Trữ Vương phủ, nhưng chung quy so với ở Y Vân Uyển cùng Bách Lý Hàn sớm chiều ở chung dễ chịu hơn nhiều.
Hai người mới dọn dẹp Thính Phong Uyển xong xuôi, Bách Lý Hàn liền mang theo Khinh Y và Tiêm Y chạy đến.
Trong ánh tịch dương, không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng có thể cảm thấy hắn đang tức giận.
"Trở về!" Hắn lạnh giọng mở miệng, thanh âm kiên quyết mà khốc hàn, không một chút dài dòng.
Lòng Lưu Sương cảm thấy chua xót, vì sao một chút tự do cũng không cấp cho nàng. Nếu hắn đã không thèm để ý đến nàng, vì sao còn muốn tận lực giữ nàng bên cạnh.
"Vương gia, Lưu Sương rất yêu thích mấy trăm cây trúc này, Vương gia thành toàn cho Lưu Sương đi!" Lưu Sương lãnh đạm cười, dịu dàng mở miệng.
Bọn họ không còn can hệ, nàng không cần phải tức giận với hắn.
Lưu Sương lạnh nhạt chọc giận Bách Lý Hàn, hắn không rõ, vì sao nàng cứ phải chạy trốn hắn? Chẳng lẽ hắn là mãnh thú độc xà? Hắn không thể chịu được ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, nhìn hắn giống như đang nhìn vào không khí.
Điều này làm cho hắn cảm thấy trong lòng nàng căn bản là không có hắn! Cảm giác này làm cho hắn cực kỳ buồn bực.
Từ sau khi Đại Mi Vũ xuất hiện, hắn vẫn tận lực tránh né nàng. Nhưng, càng tránh né, dường như trái tim hắn lại càng hãm sâu.
Hôm nay, nàng chữa sẹo cho Đại Mi Vũ, rồi không kèn không trống lặng lẽ dọn về Thính Phong Uyển .
Đây là cái ý tứ gì?
Hắn không dám nghĩ quá nhiều, sợ chân tướng sẽ khiến bản thân đau lòng.
Bách Lý Hàn phất phất tay, Khinh Y và Tiêm Y liền bắt đầu thu dọn đồ đạc nàng mới mang đến.
"Ngài, tại sao phải làm vậy?" Lưu Sương lạnh lùng mở miệng.
"Thu Thủy Tuyệt vẫn đang theo dõi nàng, chẳng lẽ nàng không biết sao, ta không muốn phải mạo hiểm đi cứu nàng thêm lần nữa!" Hắn lạnh lùng nói, sự thật tàn khốc.
"Nếu nguyên nhân chỉ có vậy, ta lại càng không muốn đi khỏi đây. Ta không sợ Thu Thủy Tuyệt, ngài cũng không cần vì áy náy mà cứu ta." Lưu Sương thản nhiên ngồi trong viện, đưa tay vặt một lá trúc, nhẹ nhàng phe phẩy . Sợi tóc bay lên, thần sắc nàng bình tĩnh, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng như sương mù bao phủ.
Lúc này, nàng giống như Tố Nga ở cung Quảng Hàn, kẻ khác chỉ có thể nhìn từ xa chứ không dám đến gần.
Bách Lý Hàn nhìn nàng, trong lòng dâng lên một mùi vị không thể diễn tả.
Sự lãnh ngạo của nàng hắn đã biết từ lâu , cũng rất thưởng thức . Nhưng lúc này, sự lãnh ngạo của nàng không giống trước, nó mang theo ý tứ xa lánh. Hắn cảm thấy khó chịu, đột nhiên xoay người, đi ra ngoài.
Tay áo bay bay, bóng lưng hắn vẫn lạnh lùng như vậy.
Hắn cần gì ở bên nàng chuốc bực vào thân.
Công bằng mà xét, Đại Mi Vũ dịu dàng điềm tĩnh, đối với hắn luôn nhẹ nhàng nỉ non, chưa bao giờ nói lời nghịch ý với hắn. Hắn có phải uống nhầm thuốc không, lại chạy đến đây cho thêm bực.
Khinh Y và Tiêm Y thấy thế, biết Vương gia đồng ý rồi, lại bận rộn đặt đồ vật về chỗ cũ.
"Vương phi, nếu ban đêm thấy có gì nguy hiểm, nhất định phải nói với nô tỳ, nô tỳ và Tiêm Y sẽ canh ở ngoài phòng." Khinh Y ân cần nói.
Khinh Y không muốn chứng kiến quan hệ giữa Vương phi và Vương gia trở thành thế này, nhưng mà Khinh Y chỉ là một thị nữ, không có tư cách nói cái gì .
"Ta biết rồi." Lưu Sương lạnh nhạt cười.
Kỳ thật nàng thật sự không sợ Thu Thủy Tuyệt, mặc dù hắn là một sát thủ, nhưng mà nàng cảm nhận được trái tim hắn, hoàn toàn không phải máu lạnh vô tình . Trên vách núi, hắn không thiếu cơ hội giết chết nàng, nhưng chưa từng xuống tay.
Màn đêm buông xuống, đêm mùa hạ rất yên tĩnh . Ngoài cửa sổ côn trùng kêu ti tỉ .
Có lẽ Lưu Sương cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao cũng không còn sự bảo vệ của Bách Lý Hàn , nàng có thể bị Thu Thủy Tuyệt bắt cóc bất cứ lúc nào. Nhưng, mỗi đêm Lưu Sương đều ngủ rất yên ổn, nàng chẳng còn cảm thấy chút nguy hiểm nào.
Cuộc sống cứ như thế, đêm này, Lưu Sương đột ngột bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được.
Tình yêu là một thứ kì lạ, nói quên sẽ càng nhớ .
Mặc thêm quần áo, Lưu Sương đi ra sân tản bộ. Khinh Y và Tiêm Y không dám chậm trễ, cũng đi theo nàng.
Vầng trăng khuyết treo trên cao, lác đác vài ngôi sao đang nhấp nháy. Gió thổi, thân trúc lắc lư thành tiếng.
Lưu Sương ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trên mái nhà, có bóng trắng.
Trái tim Lưu Sương trầm xuống, là cái gì vậy? Ánh trăng có chút mông lung, nhìn không rõ lắm.
Đến khi Lưu Sương mở to mắt nhìn cho kĩ, bóng trắng đó đã bốc hơi.
Chẳng lẽ là nàng hoa mắt nhìn nhầm? Lưu Sương không tin lắc đầu,rõ ràng nàng thấy một bóng trắng, nhất định không phải ánh trăng phản xạ trên mái nhà.
Đó là một bóng trắng hiền hòa.
Trái tim Lưu Sương cảm thấy buồn bực, không nhìn đường dưới chân, giẫm vào một hòn đá trơn, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống.
Không nhịn được ôi chao hô lên một tiếng.
Nhưng vào lúc này, trên mái nhà vọt ra một bóng trắng, giống như một đạo bạch quang, lao thẳng về phía Lưu Sương.
Chỉ trong nháy mắt, khi Lưu Sương phản ứng lại được, đã nhìn thấy Bách Lý Hàn lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng.
Hắn mặc cẩm bào mầu xanh, tung bay trong gió , khiến thân hình cao to của hắn càng thêm to lớn. Nhìn thấy Lưu Sương không sao, hắn nhẹ nhàng cong môi, cười lạnh, gương mặt tuấn tú dưới ánh trăng lại khiến người ta run sợ.
"Nửa đêm không ngủ, ra sân tản bộ, nàng đang chờ Thu Thủy Tuyệt tới bắt cóc nàng sao? Khinh Y Tiêm Y, đưa Vương phi đi ngủ!" Hắn lạnh lùng nói, hai tròng mắt u lãnh sắc bén như đao.
Khinh Y và Tiêm Y hãi hùng khiếp vía dưới đôi mắt lạnh lẽo của Bách Lý Hàn, hai người không thể ngờ Trữ Vương lại từ trên trời bay xuống. Cuống quít lôi kéo Lưu Sương, đi vào phòng.
Bên trong phòng hắt ra ánh nến yếu ớt, Lưu Sương nằm ở trên giường, thật lâu sau mới phản ứng được, hóa ra bóng trắng trên mái nhà không phải ảo giác, Bách Lý Hàn vẫn ở trên mái nhà trông nàng.
Trách không được mấy ngày nay, nàng không cảm thấy chút nguy hiểm nào, ngược lại còn có cảm giác được bảo vệ.
Thì ra là thế.
Nàng thật sự là càng ngày càng không thể hiểu được hắn, lại ngồi canh trên nóc nhà nàng.
Hắn đang quan tâm nàng bảo vệ nàng sao? Nàng không dám vọng tưởng! ................
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)