Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
Lưu Sương nói chuyện và giáng một cái tát khiến Bách Lý Hàn tỉnh táo làm mọi người đều kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn thần phục Lưu Sương. Từ đó, trong trái tim và trong mắt thị vệ thị nữ, Lưu Sương là chủ mẫu chân chính của vương phủ.
Mưa to gió lớn, đoàn người xuyên qua cơn mưa trở lại vương phủ, ai nấy đều ướt như chuột lột.
Mấy nha hoàn bận rộn thay y phục cho Bách Lý Hàn, Lưu Sương cũng vào phòng trong rửa mặt thay quần áo sạch sẽ.
Khinh Y Tiêm Y cởi áo ngòai của Bách Lý Hàn xong, chần trừ nhìn bộ nội sam ướt sũng, thấy Lưu Sương đi ra, thi lễ nói: "Vương phi, nội sam của Vương gia thỉnh Vương phi thay." Các nàng tuy là thiếp thân thị nữ của Bách Lý Hàn, nhưng chưa từng thay nội sam của Vương gia.
Lưu Sương biết điều các nàng ngại ngần, dù sao cũng là nam nữ hữu biệt, nhưng nàng cũng là nữ cơ mà? Có điều, trên danh nghĩa nàng là Vương phi của hắn, nhìn bộ dạng hôn mê của Bách Lý Hàn, trong lòng chua xót, nàng không thể không để mắt đến hắn .
Phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui ra, Lưu Sương nhắm mắt lại, lục lọi cởi bộ nội sam của Bách Lý Hàn. Dường như hắn đã uống rất nhiều rượu, hơi thở nồng nặng mùi rượu. Không biết là đang say rượu hay hôn mê.
Khi nâng hắn dậy để mặc quần áo vào, tay Lưu Sương chạm vào lưng Bách Lý Hàn, trái tim không khỏi run lên. Trên lưng hắn có rất nhiều vết sẹo.
Là thầy thuốc, Lưu Sương gặp qua rất nhiều vết thương , nhưng chưa từng gặp qua ai có nhiều vết thương đến vậy. Chẳng lẽ sau lần nàng cứu hắn bẩy năm về trước, hắn còn trải qua nhiều lần ám sát nữa?
Lưu Sương nhớ kỹ, năm đó nàng cứu hắn đã bôi thuốc cẩn thận, không thể để lại sẹo . Vết thương sau lưng hắn, nhất định có sau đó, là kẻ nào tàn nhẫn máu lạnh, không chịu buông tha cho hắn. Sau khi mẫu thân qua đời, hắn đã sống như thế nào ?
Lưu Sương từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn những vết sẹo, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nước mắt từ từ rơi lên những vết sẹo. Một nơi, hai nơi ..... nàng thầm đếm những vết sẹo, tưởng tượng sự thống khổ và hành hạ mà hắn từng phải trải qua. Mỗi lần chạm đến một vết sẹo, trái tim nàng lại thương tiếc đớn đau.
Một người làm sao có thể chịu nhiều nỗi đau đến vậy!
Mặc dù tương lai, hắn là Vương gia, tiền hô hậu ủng , nhưng mà có ai thấu hiệu nội tâm đau khổ của hắn.
Lưu Sương nước mắt liên liên, vất vả thay quần áo cho Bách Lý Hàn. Nàng dịu dàng kéo chăn cho hắn, ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận đánh giá gương mặt đang ngủ của hắn.
Lông mày hắn rất dài, đẹp như tranh thủy mặc. Lông mi rất dài, Không cong như lông mi của Bách Lý Băng, mà thẳng tắp, buông xuống như đuôi phượng hoàng. Mũi thẳng thắn, mang theo sự cô đọc. Môi nhu mỹ, chắc giống mẫu hậu hắn.
Trong giấc ngủ say, hắn không có sự lãnh đạm hờ hững như khi tỉnh, thay thế vào đó là sự trầm tĩnh và bình yên.
Lưu Sương ngồi đó ngắm hắn, trong lòng như có một dòng suối mùa xuân đang chảy chầm chậm, tiếng gió mưa gào thét ngoài cửa sổ dường như không tồn tại.
Hắn dũng mãnh không làm nàng rung động, nhưng sự đau khổ của hắn lại khiến nàng động tâm, khiến trái tim nàng loạn nhịp.
Đêm rất dài , Lưu Sương lo hắn bị gió lùa nên ngồi canh cho hắn. Quá nửa đêm, Lưu Sương thật sự không chịu được nữa, mới ghé vào giường ngủ thiếp đi.
Vì quá mệt nên Lưu Sương ngủ rất lâu. Đến khi tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường, Bách Lý Hàn đã đi từ lúc nào. Mưa đã ngừng rơi, ánh mắt trời chiếu qua khung cửa, lấp lánh long lanh.
Hồng Ngẫu nghe thấy động tĩnh, đi vào hầu hạ Lưu Sương mặc quần áo.
"Hồng Ngẫu, bây giờ là lúc nào? Ta đã ngủ bao lâu?"
Hồng Ngẫu cười nói: "Sắp tối rồi, đêm qua tiểu thư có thể đã nhiễm phong hàn, nên thế ngủ rất lâu. Để nô tỳ xem còn sao không?" Dứt lời, sờ sờ trán Lưu Sương, nói: "Ngủ rất có tác dụng!"
Lưu Sương cũng thấy khỏe hơn nhiều, đứng lên rửa mặt, rửa mặt xong Hồng Ngẫu chưa kịp chải tóc cho nàng đã thấy Bách Lý Hàn đi vào trong ánh tà dương, mặc quần áo trắng, ống tay áo tung bay. Thần sắc hắn rất thanh tỉnh, xem bộ dáng chắc đã tỉnh táo hẳn rồi.
Thần sắc Bách Lý Hàn lạnh nhạt, như thể quên hết chuyện đêm qua rồi, hoặc là hắn căn bản không nhớ gì cả. Nhưng mà, đêm hôm qua , cả đời này Lưu Sương cũng sẽ không quên, những vết sẹo dọc ngang, đã khắc sâu trong trái tim nàng.
Hắn ngồi ở trên giường, không nói lời nào, chỉ nhìn Lưu Sương chải tóc.
Lưu Sương cảm nhận được ánh mắt hắn , trái tim có chút rối loạn. Hồng Ngẫu búi tóc cho nàng xong lặng lẽ lui ra ngoài. Có thị nữ mang bữa tối vào, Lưu Sương liền ngồi xuống dùng cơm, suốt bữa ăn, hai người không nói một lời nào.
Dùng cơm xong, Bách Lý Hàn đột nhiên mở miệng nói: "Tối nay ta mang nàng đi ra ngoài một chút được không?"
Sau khi bị ám sát, Lưu Sương đã nửa tháng không ra khỏi phủ. Đương nhiên là có bực bội, nhưng nghĩ đến sự lợi hại của Thu Thủy Cung thì không có dũng khí mạo hiểm tính mạng. Đương nhiên, nếu Bách Lý Hàn tự mình bồi nàng thì lại khác, tình cảnh tất nhiên là không giống lần trước, hắn căn bản không sợ Thu Thủy Cung.
Nhưng mà tối rồi, bọn họ đi ra ngoài làm cái gì chứ?
"Có việc gì sao?" Lưu Sương cố gắng nói với giọng bình thản .
Bách Lý Hàn thản nhiên cười nói: "Đi ra ngoài sẽ biết!"
Sông Du Thủy ngoại ô kinh thành.
Đến bờ sông, Lưu Sương mới biết hôm nay là ngày rằm tháng sáu, mặc dù không phải rằm tháng tám nhưng người đến ngắm trăng vẫn đông như trẩy hội. Dưới chân thiên tử, dường như người ta có nhiều thú vui tao nhã hơn.
Trên sông Du Thủy, trôi đủ loại thuyền, có lâu thuyền, có thuyền hoa, còn có thuyền nhỏ hai đầu đều nhọn. Dù là thuyền gì cũng treo đèn lồng, nhất là đại lâu thuyền, không chỉ treo đèn lồng trong khoang thuyền, ngoài thành thuyền cũng treo đầy đèn lồng. Ngọn đèn dầu huy hoàng, dường như đoạt đi nhan sắc của vầng trăng.
Bách Lý Hàn không muốn rêu rao, chỉ thuê một thuyền nhỏ hai đầu nhọn, tự mình chèo thuyền, mang theo Lưu Sương, đi thẳng ra giữa sông.
Lưu Sương chưa bao giờ biết ngắm trăng trên sông lại ý vị như vậy. Trước mắt là khói sóng mênh mông, từng đám sương mờ ảo nhẹ nhàng lờ lững trôi trên mặt nước, không giống nhân gian, cho người ta cảm giác lạc bước vào Dao Trì.
Sóng nước nhộn nhạo, trăng sáng soi mình trong nước, mặt sông ánh bạc, thanh lệ tuyệt mỹ khiến người ngắm quên cả hít thở.
Bách Lý Hàn ngồi ở đầu thuyền, khẽ phe phẩy tay chèo, hắn đội mũ rất giống chèo thuyền. Có điều quần áo không hợp lắm, nào có chèo thuyền mặc quần áo trắng bao giờ .
Lưu Sương nhìn thân ảnh tuấn mỹ của hắn, rất là nghi hoặc, nàng thật sự không biết, hắn nghĩ cái gì lại đưa nàng đi du hồ? Trái tim mơ hồ đưa ra một đáp án, nhưng nàng vẫn không dám tin.
Thuyền nhỏ dập dờn trôi , dần dần đi khỏi chỗ láo nháo, đi vào dưới bóng cây.
Bách Lý Hàn neo lại, cùng Lưu Sương ngồi trong thuyền, con ngươi nhu tình như nước nhìn nàng chăm chú. Cảm nhận được khí tức ấm áp của hắn, trái tim Lưu Sương đột nhiên khẩn trương.
"Sương nhi, ta có thể gọi nàng như vậy không?" thanh âm của hắn trầm thấp êm tai.
Hắn nhìn nàng, mỉm cười nhợt nhạt. Dưới bầu trời đêm, ôn nhu mà thâm tình.
Lưu Sương đột nhiên cảm thấy, nàng chờ nụ cười này của hắn từ lâu lắm rồi.
Hắn cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Sương nhi, nàng có nguyện ý làm vợ ta cả đời này không?"
"Ta ....." có một tia nhu tình quấn quanh đầu lưỡi, làm cho nàng đột ngột trở nên đần độn, ngay cả nói cũng không xong.
"Nàng ........ không muốn sao?" Nhìn nàng một hồi lâu mà vẫn không nói lời nào, hắn dịu dàng mở miệng hỏi, trong thanh âm sự khẩn trương không che dấu. Hai bàn tay to đang nắm tay nàng cũng run nhè nhẹ.
Lưu Sương nhìn gương mặt hắn dưới bóng cây, không nhìn rõ lắm thần sắc của hắn, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt hắn, đen và sâu thăm thẳm nhưng lại tràn đầy dịu dàng.
Sự dịu dàng lôi kéo tình cảm nàng đã cất giấu tận đáy lòng. Nhưng, nàng không bị tình cảm khống chế lý trí, nàng thủy chung nhớ kỹ những lời hắn nói đêm động phòng, nàng thủy chung nhớ kỹ trái tim hắn đã có một người con gái khác.
"Tại sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Ta .......... thích nàng!" Hắn đáp, thanh âm trầm lắng mang theo sự mê hoặc và tình ý dạt dào. Có trời chứng giám, hắn chưa từng biểu lộ tình cảm với người con gái nào.
Nữ tử ban đầu làm hắn chán ghét, không biết từ khi nào chiếm cứ trái tim hắn.
Sự kiên nhẫn ôn nhu của nàng, sự thanh cao kiêu ngạo của nàng, trái tim nhân hậu của nàng, sự thanh nhã đạm bạc của nàng, dù đôi lúc nàng có mạnh mẽ điêu ngoa, cũng làm hắn trầm lắng trong mê say, không thể tự kềm chế.
"Vậy còn người kia? Không phải ngài thích nàng ấy sao? Không phải ngài vẫn một mực tìm kiếm nàng ấy sao?" Lưu Sương không nhịn được hỏi, nàng không thể không e ngại cô gái đã giữ trái tim hắn.
"Nàng ấy?" Trong đầu Bách Lý Hàn hiện lên bạch y nữ tử, kinh tài tuyệt diễm, hắn thừa nhận, cái liếc mắt ấy, quả thật làm cho hắn ái mộ. Nhưng mà, nàng ấy đối với hắn mà nói, chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi , thì cái gì cũng không còn tồn tại. Nữ tử trước mắt mới là người mà hắn thích, người vợ một đời của hắn.
Hắn cúi đầu nói: "Ta đã không tìm nàng ấy từ lâu rồi. Nàng ấy đối với ta, chỉ là một giấc mộng mà thôi!"
"Nếu như, có một ngày mộng trở thành sự thật, nếu như, nàng ấy đột nhiên xuất hiện trước mắt ngài, ngài có lựa chọn nàng ấy không?" Lưu Sương hỏi.
Bách Lý Hàn giữ tay Lưu Sương, ôm nào vào ngực, bó chặt như kén tằm. Hắn không biết, nàng để ý đến cô gái kia như vậy.
"Dù cho trở thành sự thật, ta chỉ lựa chọn nàng, vĩnh viễn là nàng!" Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, khí tức ấm áp làm cho nàng có chút mê say.
"Nàng không muốn sao?" Tay hắn ôm nàng tăng them lực, như muốn truyền hơi ấm tới lòng nàng. Lòng của nàng, trong cái ôm ấm áp, nói không nên lời chữ Không.
Nàng không lừa được trái tim của chính mình , vì yêu, nàng nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Nàng gật đầu một cái, đôi môi nóng rực của hắn rơi xuống.
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng ấm áp , đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó từ từ gia tăng lực đạo, dần dần biến thành nụ hôn bá đạo , nhưng lại không mất đi sự ôn nhu. Lưu luyến nhu tình làm nàng có chút mê say.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ sự ôn nhu và bá đạo, cảm thụ được sự thâm tình cùng cuồng dã của hắn.
Hắn ôm nàng chặt như kén tằm, như đặt nàng trong lòng, ngăn cản gió đêm, che đậy tiếng nước, làm cho cả thế giới của nàng chỉ còn hắn.
Hai người triền miên, không hề nhận ra, một lâu thuyền hai tầng đang từ từ tiến đến.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)