Chương 34 - Bát nước hắt đi
Không thể ngờ được, đôi tay ngọc của nàng nhỏ dài thon thả, mềm mại không xương, lại có thể đàn ra khúc nhạc chói tai đến vậy.
Mượn ánh trăng, hắn bất động thanh sắc đánh giá nàng.
Lông mi của nàng rất dài, nhưng không cong, buông xuống thẳng tắp, như đuôi phượng hoàng (con này truyền thuyết tả là đuôi dài 80cm trở lên), che khuất đôi mắt đẹp long lanh như ngọc. Hàm răng cắn đôi môi kiều diễm đỏ mọng, giống như đang giận dỗi ai đó.
Phượng hoàng
Ngón tay ngọc như bay, tay áo khẽ bay, giờ phút này, dường như nàng hoàn toàn đang đắm chìm trong tiếng đàn. Nhưng, Bách Lý Hàn biết nàng không có, bởi vì lưng nàng cứng ngắc, hắn biết bởi vì hắn ngắm nàng kỹ lắm.
Từ khi biết nàng chính là thiếu niên đã cứu hắn ở Thanh Mỗ Sơn, ấn tượng của Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương liền thay đổi hẳn. Hắn không phải loại người hồ đồ (ờ ờ, mà là loại người rất rất hồ đồ), thử nghĩ mà xem, nếu nàng thật sự là người tham luyến hư vinh, năm đó sẽ không ra đi không lời từ biệt, hôm nay cũng không lờ chuyện năm đó chẳng đề cập đến một chữ.
Nhớ lại thái độ hắn đối xử với nàng trong vài ngày gần đây, hắn không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng, phải nói xin lỗi, đối với hắn, là chuyện rất khó khăn , hắn chưa từng nói xin lỗi với ai.
Hắn biết hắn đã thương tổn nàng rất sâu sắc.
Chẳng hạn như đêm động phòng, hắn vốn có thể ôn tồn giải thích cho nàng, nhưng lúc ấy, hắn thật sự đang rất phẫn nộ.
Chẳng hạn như việc nghiệm thân, vũ nhục thân thể nàng.
Chẳng hạn như việc hắn cường hôn nàng trên xe ngựa, vũ nhục trái tim nàng.
Chẳng hạn như cùng cách, tổn hại danh tiết của nàng ...........
Từng đấy chuyện, chỉ sợ một câu xin lỗi không thể giải quyết hết .
Lưu Sương vừa đánh đàn vừa nhìn trộm Bách Lý Hàn.
Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ nam tử, giống như trầm tư, vẻ mặt hắn rất khó lường. Trong tiếng đàn ầm ĩ này, hắn vẫn còn có thể trầm tư, Lưu Sương rất là bội phục, bỗng nhiên nàng nhận ra sự tức giận của mình chẳng hay ho lắm. Ngón tay nhấn một cái, tiếng đàn dừng lại .
Trong nháy mắt trong viện chỉ còn sự im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
"Tối rồi, Vương gia nên về ngủ đi!" Lưu Sương thản nhiên nói.
Nàng đuổi hắn đi, nhận thức việc này, làm Bách Lý Hàn hụt hẫng không giải thích được. Mới vừa rồi hắn còn đứng ngoài cửa nghe nàng đàn thật lâu, lúc đầu, tiếng đàn của nàng thâm tình mà bi thương, nếu chưa từng có tình cảm sâu sắc với ai đó, tuyệt đối không thể đàn ra khúc nhạc thu hút người nghe đến vậy .
Trái tim của nàng, nhất định đã dành cho một người, người kia hiển nhiên không phải Ngũ đệ của hắn , hắn dễ dàng nhìn ra điều đó từ cuộc nói chuyện của hai người, vậy thì là người thế nào? Nhìn đôi mắt Lưu Sương thanh nhã động lòng người, trong lòng không khỏi tràn ngập sự xúc động.
Môi hắn khẽ cong lên một nụ cười yếu ớt, nói: "Ngươi vội vã đuổi ta đi như vậy sao? Chẳng lẽ, ngươi không muốn phu quân lưu lại một đêm sao?"
Những lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của Lưu Sương. Nàng nhìn ra được, hắn đang nói giỡn, dù cho là vậy, Lưu Sương vẫn cảm thấy hoảng sợ, bởi vì trò đùa này có chút mập mờ.
Lưu Sương cưỡng chế sự hoảng hốt trong lòng, thản nhiên nói: "Lưu Sương không dám hy vọng xa vời, Lưu Sương vẫn ghi nhớ lời thề đêm đó của Vương gia."
Đúng vậy, những lời hắn đã nói đêm động phòng hoa chúc, nàng dù muốn, trọn đời này cũng không thể quên. Người khác vào đêm động phòng hoa chúc sẽ thề " Bạch đầu giai lão, bất ly bất khí ", đổi lại là nàng, lời thề nàng nhận được là "Cả đời cùng cách, vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi".
"Ngươi vẫn ghi nhớ sao?" Bách Lý Hàn khẽ nói như gió thoảng qua.
Lưu Sương nâng đôi mắt, trong lòng có chút tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: "Đúng vậy, Lưu Sương cũng muốn quên, nhưng mà có người luôn dùng hết sức lực nhắc nhở, dù muốn quên cũng rất khó!" Nàng sẽ không quên ngày ấy ở trên xe ngựa, hắn lần nữa lập lại những câu chữ đả thương trái tim nàng.
Bách Lý Hàn nhíu mày, khó khăn nói: "Nếu như, ta thu hồi những câu chữ đấy?"
Thu hồi? Lưu Sương nghiêng đầu, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi biết cái gì gọi là bát nước hắt đi không lấy lại được không? Xin lỗi, Lưu Sương muốn nghỉ ngơi rồi, Vương gia thỉnh tự tiện." Dứt lời, Lưu Sương chậm rãi cất bước đi vào phòng.
Ánh trăng giãn ra, chiếu sáng mọi thứ trở nên rõ ràng, tẩy đi màn đêm tĩnh mật, ánh trăng nhàn nhạt thản nhiên bao phủ Bách Lý Hàn. Hắn đứng yên ở đó, vẫn đang lẳng lặng cười một mình.
Ánh nến hắt lên cửa sổ một bóng người thanh nhã mảnh mai xinh đẹp động lòng người, hắn nhìn trong chốc lát, đột nhiên xoay người, đi ra ngoài.
Tĩnh vương phủ
San Hô và Linh Lung đang trải chăn gối trong phòng Bách Lý Băng, rèm cửa rung lên, Bách Lý Băng nhẹ nhàng đi vào, gương mặt tuấn mỹ không tà, mây đen giăng đầy.
Hắn im lặng đi tới trước giường, không đợi San Hô kéo phẳng chăn, nghiêng người dựa lên giường, cặp mắt đẹp xuất hiện hàn ý lạnh cả người.
San Hô cùng Linh Lung lại càng hoảng sợ, từ khi bắt đầu hầu hạ Bách Lý Băng tới nay, hai người chưa bao giờ gặp qua bộ dáng mất mát lạnh lùng như này ở Bách Lý Băng. Chủ tử luôn luôn tùy hứng buông thả, cười đùa vô thường, không để chuyện gì vào mắt. Nhưng đêm nay, bộ dáng của hắn, không chỉ là trong lòng có tâm sự, còn là tâm sự không thể giải quyết.
Hai người cũng không dám hỏi, dè dặt lui xuống.
Bách Lý Băng đột nhiên mở miệng, nói: "San Hô, ngươi gọi Đại Mi Vũ vào đây."
San Hô lên tiếng rồi đi, Bách Lý Băng từ trên giường ngồi xuống, nhíu mày hỏi: "Linh Lung, ngươi thích nam nhân như thế nào?"
Linh Lung ngẩn ngơ, còn tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề. Vương gia đột nhiên lại hỏi nàng vấn đề này, muốn gả nàng đi sao? Linh Lung cuống quít quỳ trên mặt đất nói: "Vương gia, Linh Lung vẫn còn muốn hầu hạ Vương gia mấy năm nữa!"
Bách Lý Băng rên lên: "Ngươi nghĩ cái gì vậy, bổn vương chỉ hỏi ngươi thích nam nhân dạng gì, không nói muốn gả ngươi đi!"
Linh Lung biết mình hiểu lầm, rất là xấu hổ, nhưng, không phải như thế, vậy Vương gia hỏi vậy là ... chẳng lẽ ? Linh Lung đột nhiên sáng tỏ thông suốt, xem bộ dáng nghiêm túc của Bách Lý Băng, chẳng lẽ Vương gia có mối tình đầu.
Đây thật sự là chuyện đáng mừng, trước đây, Bách Lý Băng tuy phong lưu, đùa giỡn vô số nữ nhân, nhưng mà, chẳng qua chỉ là đùa cho vui, hắn chưa từng thật lòng thích một ai.
Hôm nay, chẳng lẽ Vương gia đã chân tâm thật ý thích một người?
"Vương gia, Linh Lung thích nam nhân giống như Vương gia!" Lúc này, không nên đả kích hắn.
"Thật sự sao?" Đôi mắt Bách Lý Băng bừng sáng, nhưng lập tức ảm đạm. Linh Lung thích thì có ích lợi gì, nếu nàng không thích thì làm sao bây giờ?
"Vương gia, Đại Mi Vũ tới rồi!" San Hô đừng ở ngoài cửa bẩm báo nói.
"Cho cô ta vào đi!" Bách Lý lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, bức rèm che liền bị một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh xốc lên, Đại Mi Vũ mặc quần áo trắng đi đến, gương mặt vẫn che bởi một cái khăn như cũ.
"Nô tỳ bái kiến Tĩnh Vương gia!" Đại Mi Vũ nói xong, quỳ gối trên mặt đất.
Bách Lý Băng cũng không nói gì, đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt nàng, đưa tay lột cái khăn che mặt xuống.
Cặp mắt đen láy lóe sáng quét qua vết sẹo, vừa nhìn vừa cau mày hỏi: "Vết sẹo này có bao lâu rồi?."
Đại Mi Vũ suy nghĩ một chút, ôn nhu nói: "Gần một tháng rồi ạ."
Bách Lý Băng buông tay, thở dài nói: "Đáng tiếc thật, nếu lúc đầu dùng kim sang dược, sẽ không để lại sẹo như này." Lắc đầu, nói: "San Hô, ngươi phái người vào cung mời ngự y."
San Hô lên tiếng rồi đi.
Đôi mắt Đại Mi Vũ bừng sáng, nói: "Vương gia, chẳng lẽ vết sẹo của nô tỳ có thể xóa được?"
Bách Lý Băng thấy đôi mắt cô ta tràn ngập ánh sáng hy vọng, giễu cợt cười tà: "Ai nói là mời ngự y cho ngươi!"
Linh Lung biết chủ tử nhà mình lại trêu người, hé miệng cười cười.
Đại Mi Vũ nào có biết điều đó, ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngấm, phi thường thất vọng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Là nô tỳ suy nghĩ nhiều, nô tỳ nào dám hy vọng xa vời Vương gia thỉnh ngự y vì nô tỳ!" .
Bách Lý Băng híp mắt nhìn cô ta, nghĩ thầm, nữ tử nhát gan này dù có đẹp như thiên tiên, trừ ra nhảy múa, còn điểm nào sánh được với Tiểu Sương Sương chứ.
- Chương 1 - Nhân duyên sâm
- Chương 2 - Đám cưới sai lầm
- Chương 3 - Động phòng bị vứt bỏ
- Chương 4 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 5 - Hồi ức 1
- Chương 6 - Hồi ức 2
- Chương 7 - Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 - Tiếng tiêu ngọt ngào
- Chương 9 - Phạt quỳ
- Chương 10 - Tiểu ma vương
- Chương 11 - Trong sạch
- Chương 12 - Lương y như từ mẫu
- Chương 13 - Thu hút
- Chương 14 - Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 - Nhân hình ám khí
- Chương 16 - Xem mạch
- Chương 17 - Đả thương ly biệt
- Chương 18 - Lại sai lầm rồi
- Chương 19 - Không còn quan hệ
- Chương 20 - Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 - Vô pháp vô thiên
- Chương 22 - Đoạn Khinh Ngân
- Chương 23 - Tiến cung
- Chương 24 - Ám sóng lớn
- Chương 25 - Khóc lóc
- Chương 26 - Hoài nghi
- Chương 27 - Dây dưa
- Chương 28 - Cường hôn
- Chương 29 - Tức giận
- Chương 30 - Cướp đoạt
- Chương 31 - Mi Vũ
- Chương 32 - Đúng là nàng
- Chương 33 - Nghe đàn
- Chương 34 - Bát nước hắt đi
- Chương 35 - Xích phượng
- Chương 36 - Thoát hiểm
- Chương 37 - Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 - Tương kính như tân
- Chương 39 - Hắn yếu ớt
- Chương 40 - Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 - Vũ nữ
- Chương 42 - Ý trung nhân
- Chương 43 - Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 - Chẳng nhẽ không thành toàn
- Chương 45 - Khắc khẩu
- Chương 46 - Quỷ diện
- Chương 47 - Cực hình
- Chương 48 - Trên vách núi
- Chương 49 - Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 - Động tức tự hữu tình
- Chương 51 - Cầu nàng chữa sẹo
- Chương 52 - Hắn quỳ xuống
- Chương 53 - Một đóa hoa đào
- Chương 54 - Bảo vệ nàng
- Chương 55 - Hắn muốn nạp trác phi (1)
- Chương 56 - Hắn muốn nạp trác phi (2)
- Chương 57 - Sư huynh gửi thư
- Chương 58 - Dâng trà
- Chương 59 - Động phòng sai (1)
- Chương 60 - Động phòng sai (2)
- Chương 61 - Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 - Yến hội (1)
- Chương 63 - Yến hội (2)
- Chương 64 - Mô Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 - Vẽ tranh
- Chương 66 - Địch ý
- Chương 67 - Âm mưu
- Chương 68 - Dược
- Chương 69 - Độc dược (1)
- Chương 70 - Độc dược (2)
- Chương 71 - Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 - Cắn hắn
- Chương 73 - Giao phong
- Chương 74 - Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 - Sát cục
- Chương 76 - Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 - Thân phận của sư huynh
- Chương 78 - Sư huynh động phòng
- Chương 79 - Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 - Vô sắc
- Chương 81 - Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 - Bị thương
- Chương 83 - Xin người ra đi
- Chương 84 - Hàn đến
- Chương 85 - Quyết đấu
- Chương 86 - Kinh diễm
- Chương 87 - Khinh bạc
- Chương 88 - Phò mã
- Chương 89 - Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 - Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 - Đau đớn và tổn thương
- Chương 92 - Coi hắn như cháu
- Chương 93 - Yêu hơn chính mình
- Chương 94 - Vì người mà chết
- Chương 95 - Dã nhân
- Chương 96 - Một cái ôm
- Chương 97 - Nói mơ
- Chương 98 - Mưu mẹo của Hàn
- Chương 99 - Hắn đau lòng
- Chương 101 - Huyết sắc hồi ức
- Chương 102 - Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 - Một kiếm thử tình
- Chương 104 - Nhát kiếm chí mạng
- Chương 105 - Ghen
- Chương 106 - Giải hàn độc
- Chương 107 - Bị bắt
- Chương 108 - Vũ Mị
- Chương 109 - Ngữ ra kinh người
- Chương 110 - Dã tính hành hạ
- Chương 111 - Mưu kế
- Chương 112 - Nàng là nữ tử
- Chương 113 - Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 - Nữ trang
- Chương 115 - Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 - Tranh ngựa
- Chương 117 - Tương thị nhất tiếu
- Chương 118 - Yêu nàng sao?
- Chương 119 - Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 - Hãm hại
- Chương 121 - Phá âm mưu
- Chương 122 - Tư niệm quá sâu
- Chương 123 - Hắc Y tóc bạc
- Chương 124 - Đại chiến Hàn và Mộ Dã
- Chương 125 - Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 - Thiện biến như hắn
- Chương 127 - Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 - Long chi phấn tường
- Chương 129 - Ép gả
- Chương 130 - Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 - Đêm động phòng
- Chương 132 - Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 - Một loại duyên pháp
- Chương 134 - Đánh cuộc
- Chương 135 - Mê Hồn đan
- Chương 136 - Bách Lý Băng
- Chương 137 - Quan chiến
- Chương 138 - Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 - Biểu lộ
- Chương 140 - Liễm diễm phong tình
- Chương 141 - Tranh mỹ
- Chương 142 - Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 - Hưu thư
- Chương 144 - Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 - Hàn nổi giận
- Chương 146 - Khí tình độc
- Chương 147 - Triền miên
- Chương 148 - Tiếp tục triền miên
- Chương 149 - Bách Lý Tuyết
- Chương 150 - Gặp lại không vui
- Chương 151 - Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 - Gả
- Chương 153 - Quần nam loạn vũ
- Chương 154 - Gặp nhau như mộng
- Chương 155 - Không buông tay
- Phiên ngoại - Chương 1 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 2 - Cơn ghen của Hoàng Đế (Hạ)
- Phiên ngoại - Chương 3 - Hy Chiếu và Hà Úy
- Phiên ngoại - Chương 4 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Phiên ngoại - Chương 5 - Hoàng hậu là quan trọng nhất (Hạ)