Quyển 1 - Chương 71
Chuyện hư thai đối với nữ nhân đúng là cực hình, thân thể vừa bị hao tổn vừa đau đớn. Sau đó còn phải tĩnh dưỡng thật tốt. Nếu không an tâm điều dưỡng, thì nhiều bệnh sẽ xuất hiện khó điều trị tận gốc.
Hữu Hi lại giống như một chiếc lá khô trước gió thu, đơn độc không ai quan tâm. Hoàng Bắc Thiên không ở bên cạnh, nàng đành phải tự chữa lành vết thương. Thên thể bị đả kích quá lớn nên chỉ bất lực nằm trên chiếc giường lớn ấm áp.
Đứa bé rời bỏ, nàng thật sự rất đau, tổn thương cũng đã chịu, khóc cũng rồi, lúc này chỉ còn lại tiếng thở dài.
Mỗi lần mâu thuẫn lại lựa chọn tất cả đều sai lầm. Hình như kiếp người này không phải của nàng. Nhưng đoạn đường phía trước còn quá dài, cón quá nhiều bụi gai, đành phải bình thản bước đi.
Bữa tối Hữu Hi chỉ uống một chén canh gà, rồi bất tỉnh nằm yên một chỗ thiếp đi. Trước đây, trong giấc mơ nàng nhìn thấy Nhất Thần, thấy hắn mỉm cười, chỉ như thế đã khiến nàng cảm thấy được an ủi rất nhiều. Bây giờ chỉ nhắm mắt lại là thấy ác mộng khiến nàng ngủ không yên.
Trong căn phòng lạnh lẽo, một thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng đi vào. Đôi mắt của hắn trong đêm lóe lên tia nhìn phức tạp hướng về phái Hữu Hi đang nằm trên giường.
Phụ nữ này làm cho hắn phát điên mất. Trước đây, khi biết Dạ Lan chết trên tay nàng, hắn thề muốn nàng sống không bằng chết. Tất cả hắn đều làm được, làm cho nàng đau khổ thì sao chứ chính hắn cũng đau theo, giống như có thứ gì đó cứa vào tim
Hài tử mà hắn mong ngóng nhất bị hạ sát chết trong bụng nàng. Tâm trạng vừa khó chịu vừa phẫn nộ. Tất cả đều là nàng, chỉ có loại phụ nữ độc ác như nàng mới giết chết đứa con trong bụng mình.
Hắn hận nàng, nhưng hôm nay mẫu phi yêu cầu hắn đuổi nàng đi. Trong lòng lại có chút không đồng ý chấp nhận để nàng ra đi. Một người vốn là mẫu phi máu mủ tình thâm, một người là phụ nữ ác độc mà hắn hận đến tận xương tận tủy. Nếu đem ra so sánh, kỳ thật rất rõ ràng, nhưng tại sao việc lựa chọn đối với hắn lại khó khăn như vậy chứ.
Để cho nàng đi, đồng nghĩa giữa hắn và nàng không có quan hệ gì; để nàng đi đồng nghĩa hắn thành toàn cho đôi gian phu dâm phụ. Hắn làm sao có thể chắp tay nhìn nàng theo người khác.
Lăng Khiếu Dương từ từ ngồi xuống bên giường Hữu Hi. Loại phụ nữ ác độc như vậy, giết chết là lựa chọn hay nhất, làm cho nàng đi xuống địa ngục hầu hạ cho Dạ Lan. Nghĩ tới đó, vẻ mặt Lăng Khiếu Dương trở nên âm tàn, cúi người, hai tay nắm lấy cổ nàng bóp chặt.
Lòng bàn tay chỉ vừa chạm vào lớp da thịt lạnh lẽo của nàng thì liền run lên. Hắn không cách nào xuống tay được, lòng vừa đau khổ vừa mâu thuẫn.
Giết nàng! Hắn làm không được.
Để nàng ra đi thì hắn đau khổ.
Giữ nàng lại, hắn không cách nào đối mặt với nàng.
Lòng đau khổ cố giãy giụa tìm ra giải pháp. Đôi mắt Lăng Khiếu Dương ánh lên tia thống khổ, thân thể hạ xuống người Hữu Hi, bá đạo hôn lấy đôi môi cánh hoa của nàng.
Hữu Hi tỉnh dậy, trợn to hai mắt, trong đêm tối, ánh mắt của nàng lóe sáng. Mùi của hắn, thân thể cường bạo của hắn, tất cả đều trở nên rất quen thuộc với nàng, dù không mở mắt cũng biết là Lăng Khiếu Dương.
Trên người hắn mang khí tức của loài dã thú. Hắn muốn làm gì vậy? Hữu Hi mở to hai mắt, hai tay đẩy hắn ra, môi phát ra riếng kháng cự nho nhỏ. Nhưng thân thể hắn to lớn như vậy, nàng lại yếu ớt, đành phải lựa chọn cách trốn tránh nụ hôn của hắn, miệng khóa chặt, không cho hắn tiến vào. Hắn không chút lưu tình cắn vào môi nàng, nàng kêu lên, môi hé mở, đầu lưỡi của hắn ngay lập tức thừa cơ xông vào.
Hắn càng lúc càng điên cuồng, bàn tay nóng rực vuốt ve ngực nàng qua lớp áo mỏng. Khiến nàng cảm thấy đau đớn. Hắn giống như một luồng liệt hỏa, muốn thiêu nàng thành tro bụi, nụ hôn của hắn làm nàng không thở được. Gắn bó, tương chạm lưỡi của hắn và nàng quấn lấy nhau.
Hắn vừa cường hãn vừa bá đạo cưỡng hôn nàng. Bờ môi thành thạo của hắn chế ngự đầu lưỡi của nàng, quấn lấy, cuốn lấy, hôn cuồng nhiệt, làm phát ra một loạt âm thanh ám muội.
Càng hôn trái tim càng đau đớn, thật sự muốn rời khỏi...
Hữu Hi giãy giụa, uất hận, thân thể của nàng như đã chết rồi hắn còn muốn như thế nào nữa đây..
Lăng Khiếu Dương khó có thể khống chế được dục vọng của mình. Áo lót của Hữu Hi bị hắn lôi kéo bừa bãi, để lộ ra phần da thịt đầy đặn, mang theo một mùi hương thơm mắt. Da của nàng so với trước kia càng lúc càng bóng lóng nhẵn nhụi.
Tay Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương khóa chặt, đặt song song hai bên thân không cách nào nhúc nhích. Hắn vừa rời khỏi môi nàng liền di chuyển xuống dưới, chạm vào vùng ngực mềm mại, ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi di chuyển. Tất cả đều khiến Hữu Hi khó chịu, nàng cau mày lạnh lẽo hỏi: "Ngươi vẫn còn cảm gíac thân thể của ta có thể thỏa mãn dục thú của ngươi sao?"
Đúng vậy nàng vừa mới hư thai, hạ thân vẫn còn ra máu, không thể khiến hắn tận tình phát tiết. Dục vọng của Lăng Khiếu Dương như đang có lửa thiêu, vừa nghe thấy lời nói lạnh như băng của Hữu Hi, tất cả động tác đều dừng lại, thân thể đang hừng hực bỗng cứng ngắc. Hắn không nói được một lời. Đôi mắt đen trong đêm tối chăm chú nhìn Hữu Hi hồi lâu, thở dài một tiếng, xoay người nằm bên người Hữu Hi. Không cần biết nàng đồng ý hay không, liền kéo hữu Hữu Hi vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng.
"Ta đáng ra phải bắt ngươi chịu nhiều hơn thế"- Giọng nói mang theo áp lực đe dọa như gõ vào da thịt nàng, trong đó chứa cả mùi vị chua xót, có thể cảm nhận rất rõ ràng tâm trạng mâu thuẫn của hắn.
Hắn nên làm gì với nàng bây giờ?.
Hữu Hi ở trong lòng hắn cứng đờ, không dám lộn xộn. Nàng cảm giác hắn có điều gì đó rất kì lạ giống như rất đau khổ. Hữu Hi cười mỉa mai, nam nhân như hắn cũng biết đau sao?
"Ta không có thói quen bị ôm khi ngủ"- Mỗi khi tức giận hắn lại đi tìm người khác phát tiết. Nàng chính là cố tình muốn dùng cách đó đuổi hắn đi.
Lăng Khiếu Dương hừ lạnh: "Ta quen là được rồi"
Được, dù sao để cho hắn ôm cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Nàng cũng không còn sức lực đấu với hắn. Nhưng hắn ôm chặt như vậy, rất chặt như sợ hãi nàng biến mất. Nàng sắp bị hắn bóp nát rồi, Hữu Hi nhíu mày: "Ngươi muốn siết chặt ta tới chết mới vui phải không?"
"Nếu như có thể, ta thật sự muốn bóp chết ngươi"- Lăng Khiếu Dương không buông tay, nhưng lại càng ôm chặt hơn, giọng nói khàn khàn nặng nề vang lên bên tai Hữu Hi.
Hữu Hi không câu nệ nói: "Vậy sao ngươi không ra tay đi, ta sẽ cảm thấy rất vui nếu ngươi làm"
Lăng Khiếu Dương tiếng lại cổ nàng, giọng trầm thì thầm: "Ta đáp ứng Dạ Lan, không giết ngươi, nhưng ngươi hại chết hài tử của ta, tâm địa thật sự độc ác, ngươi nói xem ta phải trừng phạt ngươi thế nào"
Hữu Hi biết giờ phút này nàng không nên trả lời, trong đêm tối, cả tấm lưng cứng đơ bị giam cầm trong tay hắn.
"Bổn vương có ý muốn đem ngươi vào kỹ viện tiếp đón nam nhân. Mặc dù có chút không muốn nhưng cách trừng phạt đó rất thích đáng!:"
Hữu Hi nghe Lăng Khiếu Dương nói, hoảng sợ run lên không nói lời nào. Chỉ dùng đôi mắt hoảng sợ nhìn gương mặt Lăng Khiếu Dương mơ hồ trong đêm.
Lời hắn nói nửa thật nửa giả, kỹ viện, muốn nàng đi làm kỹ nữ, chỉ có tên nam nhân khốn khiếp như hắn mới nghĩ ra.
"Sao thế? Chưa gì đã sợ rồi sao? Ngươi lúc làm chuyện xấu chưa từng nghĩ tới sẽ có hậu quả này phải không?"
"Ta làm chuyện xấu?" Hữu Hi cười lạnh: "Vẫn còn kém xa ngươi, một ngày nào đó ta sẽ làm cho ngươi biết thế nào là hối hận, cái gì gọi là mất đi người thân nhất thì sẽ đau đớn đến mức nào"
Môi Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận, chiếm lấy cái miệng nhỏ Hữu Hi hung hăng hôn xuống.
"Đừng có thách thức ta, ta làm việc gì tuyệt đối không hối hận. Ngươi tốt nhất nên câm miệng lại, nếu không ngày mai ta quả thật sẽ đem ngươi đi tiếp khách"
Hắn thẹn quá hóa giận. Hắn không muốn nghe Hữu Hi nói lên những lời tàn nhẫn đó, cái gì sẽ hối hận, cái gì đau khổ chứ. Không bao giờ.
"Ngươi tốt nhất nên ngủ đi, đừng chọc giận ta"
Hữu Hi lựa chọn im lặng, không nên làm dã thú tức giận, thân thể bị hắn giam cầm, không cách nào cử động, chỉ có thể tùy ý để hắn bá đạo ôm lấy. Đêm nay quả thật rất kì lạ, không khí xung quanh an tĩnh chỉ nghe tiếng thở sâu lắng và tiếng thở yếu ớt của hai người.
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Lăng Khiếu Dương đã dậy, Hữu Hi vẫn còn đang ngủ, nắng sớm chiếu vào làm gương mặt nàng trở nên rõ ràng. Những ngón tay Lăng Khiếu Dương không kiềm chế được vuốt ve mặt nàng, cúi đầu, hôn vào môi nàng. Phụ nữ này đôi lúc làm hắn tức giận muốn bóp chết nàng, đôi khi lại khiến hắn không nỡ.
Đứng dậy, liếc nhìn Hữu Hi một cái, xoay người rời đi, hắn cùng mẫu phi đã quyết định sau khi thân thể Lãnh Dạ Hủy tốt lên sẽ đuổi nàng đi.
Hắn rõ ràng đang dùng kế trì hoãn.
Trrong phút chốc hắn biến mất, phòng lúc này chỉ còn lại Hữu Hi. Nàng chậm rãi mở mắt, trên môi vẫn còn mùi vị của Lăng Khiếu Dương. Tên nam nhân kì quái, hỉ nộ vô thường, làm người khác tức giận không nguôi. Mặc dù cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng nàng muốn rửa mặt, thay quần áo, tống khứ đi mùi của hắn trên người nàng.
Mới vừa đặt chân xuống mép giường mang hài vào. Cửa bị đẩy ra, Hữu Hi tưởng Lăng Khiếu Dương lại trở lại, có chút run rẩy ngẩng lên, thì nhìn thấy Lan Quý Phi cùng Vân San tiến vào, phía sau còn có hai người nam nhân.
Hữu Hi chỉ mặc mỗi bộ áo lót màu trắng, thân thể tiền tụy, sắc mặt nhợt nhạt, giống như hoa đã tàn.
Hữu Hi chậm rãi đứng lên, nghi hoặc nhìn Lan Quý Phi, chắc chắn không có ý tốt. Lan Quý Phi quắt mắt nhìn Hữu Hi, cau mày, tựa hồ rất chán ghét nhìn thấy nàng, phất tay nói: "Mang đi"
Hữu Hi phập phồng sợ hãi hỏi: "Các ngươi muốn làm gì? Muốn mang ta đi đâu". Chẳng lẽ Lăng Khiếu Dương thật sự muốn đem nàng vào kỹ viện.
Không ai trả lời nàng, hai người nam nhân thô lỗ bắt lấy tay nàng.
"Buông ra, các ngươi muốn đem ta đi đâu?"- Trái tim của Hữu Hi ngập tràn sợ hãi.
Lan Quý Phi có chút khó chịu nói: "Làm nàng im miệng lại, thật là khiến người khác tâm phiền ý loạn"
Một nam nhân vươn tay, mặt không chút thay đổi, đánh vào ót Hữu Hi. Trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm cả người xụi lơ mất đi ý thức.
Quý Phi cau mày nói: "Chuyện bổn cung phân phó các ngươi phải nhớ cho kỹ!"
"Thuộc hạ đã rõ"—Hai người nam nhân đỡ lấy Hữu Hi, xé lấy chăn bông bao lấy nàng.
"Mang đi đi"- Lan Quý Phi không kiên nhẫn ra lệnh
"Vâng ạ"- Nam nhân đặt Hữu Hi lên vai khiêng ra ngoài.
Vân San cắn môi, cảm giác thật vui sướng, nhưng bên ngoài lại tĩnh lạnh như không có gì. Chỉ thấy hai đôi mắt trong suốt ngập tràn sự hoan hỉ, che đậy không được. Nàng giờ phút này quả thật rất cao hứng.
Lan Quý Phi liếc nhìn Vân San nói: "Lãnh Dạ Hủy đi khó tránh khỏi sau này sẽ xuất hiện thêm người khác."
"Vân San sẽ cẩn trọng, không để Dương ca phiền lòng"
"Biết là tốt rồi đi thôi"
Vân San dìu Lan Quý Phi đi ra ngoài. Quay đầu nhìn vào phòng, sớm muộn có một ngày nàng cũng là chủ nhân nơi này.
.....
Nơi ở của Bắc Vương,
Hoàng Bắc Thiên đứng trong sảnh, nhìn hai người tự trong vương phủ xuất hiện, trên vai khiên gì đó hình như là người.
"bên trong là gì?"- Hoàng Bắc Thiên cau mày hỏi
"Một người phụ nữ"- một người đáp.
Hoàng Bắc Thiên tâm địa run rẩy, mở lớp chăn bông, thấy gương mặt trắng bệch của Hữu Hi.
"Hữu Hi!!! người làm sao vậy"- Những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vỗ vào mặt nàng, lo lắng không thôi.
"Bắc vương yên tâm, nàng chỉ tạm thời hôn mê"
"Các ngươi có ý gì đây?"- Hoàng Bắc Thiên không rõ sao lại đem Hữu Hi đến đây.
"Vương gia đáp ứng thả Hủy phu nhân, nên Quý Phi làm chủ đem người đến đây, nếu như Bắc Vương không muốn Vương gia đổi ý thì nên đi ngay"
"Thật buồn cười, Quý Phi làm chủ, lỡ Vương gia truy cứu thì làm sao"- Thiếu Cửu không nhịn được xen ngang.
"Chuyện này Bắc Vương yên tâm. Chuyện này là do Vương gia đích thân đồng ý thả hủy Hủy Phu nhân, Lan Quý Phi chỉ là thi hành trước, nếu như Bắc vƯơng còn lo lắng, chúng tôi sẽ đem người đi sang chỗ khác"- Một nam nhân lôi ra phong thơ đưa cho Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên mở ra nhìn, là đích thân Lan Quý Phi chấp bút, viết rất rõ quý Phi làm chủ để Hữu Hi rời vương phủ.
Đây là bằng chứng, dù vương gia có truy cứu hay không, cũng không còn cách nào hay hơn. Xem ra Lan Quý Phi có ý muốn tách Lăng Khiếu Dương và Lãnh Dạ Hủy ra, hy vọng nàng không bao giờ xuất hiện trước mặt Lăng Khiếu Dương, cho nên đã lựa chọn hắn, đem Hữu Hi đến
Hoàng Bắc Thiên ôm lấy thân thể lạnh lẽo gầy gò của Hữu Hi, lạnh lùng nói: "Bổn Vương đã biết phải làm thế nào, các ngươi có thể về hồi báo"
"Vâng ạ, nô tài xin cáo lui"
Người hầu bên Vương phủ lui xuống.
"Chủ tử,. người thật sự muốn dẫn nàng bỏ trốn sao?"- Thiếu Cửu có chút lo lắng, dù sao người đem tới như vậy, vẫn chưa biết vương gia có thật sự buông tay hay không.
"Chẳng lẽ lại để nàng trở về vương phủ chờ chết, nhận hết hành hạ hay sao?"- Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi yếu ớt nằm trong lòng, trái tim thật sự đau nhức
Thiếu Cửu nhíu mày, cuối đành phải nói: "Thủ hạ đi chuẩn bị ngựa, lương khô lập tức rời khỏi đây"
Hoàng Bắc Thiên gật đầu, mắt lại nhìn Hữu Hi, yên lặng thề, hắn nhất định sẽ không để Hữu Hi chịu khổ.
Thiếu Cứu chạy tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã mua được một tuấn mã hoàn mỹ, một xe ngựa có nơi để thức ăn rất rộng, còn chuẩn bị rất kĩ càng thức ăn và nước uống, vì thân thể Hữu Hi còn rất yếu cần phải tịnh dưỡng. Thiếu Cửu tỉ mỉ lau dọn xe, mua rất nhiều nguyên liệu phòng trừ trường hợp có chuyện gì đó xảy ra.
Thiếu Cửu, Hoàng Bắc Thiên muốn để Hữu Hi tịnh dưỡng nhưng phải tránh Lăng Khiếu Dương trước đã. Sau khi đã chuẩn bị xong, Hoàng Bắc Thiên đem Hữu Hi ôm lên xe trong lúc nàng còn hôn mê. Hắn ôm nàng vào lòng, vẻ mặt chờ đợi. Thiếu Cửu vội vàng đánh xe, hướng về ngoại thành, chủ tử nhất định là điên rồi, là vì người phụ nữ kia mà phát điên....
Lăng Khiếu Dương từ hoàng cung trở về, hôm nay không biết vì sao, hoàng đế lại giao cho hắn nhiều việc như vậy, Đang ở trong cung, nhưng trái tim lại ở trong vương phủ, trong lòng cảm giác rất bất an, phiền não. Sau khi đáp ứng qua loa một số chuyện, liền trở về phủ, trong lóng nóng như lửa đốt chạy tới Nghĩa Hằng Lâu. Nhìn thấy hai nha hoàn đang sửa sang lại giường.
"Nô tì khấu kiến vương gia"- Nha hoàn ý thức được Lăng Khiếu Dương tới liền hành lễ.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương tìm không ra Hữu Hi, nóng hô lớn: "Người đâu? Người đâu rồi?"
"Nô tì không biết, xin vương gia thứ tội"- Hai nha hoàn quét dọn quỳ trên mặt đất, bị Lăng Khiếu Dương rống lên hù dọa đến run.
"Bắt đầu từ khi nào lại hô to gọi nhỏ như vậy"- Giọng nói của Lan Quý Phi từ bên ngoài truyền đến
Lăng Khiếu Dương xoay người, nhìn Lan Quý Phi cùng Vân San, lo lắng hỏi: "Lãnh Dạ Hủy đâu? Nàng đi đâu rồi?"
"Ta làm chủ đem nàng đi rồi, Vương nhi chẳng phải đã đáp ứng rồi sao, việc nhỏ nhặt ấy để mẫu phi giúp ngươi làm là được"- Lan Quý Phi nói vẻ mặt bình tĩnh, Lăng Khiếu Dương lại nổi giận, mặt tái mét.
"Tại sao?"- Trai tim Lăng Khiếu Dương như muốn phát điên. Lúc sáng, Lãnh Dạ Hủy vẫn còn nằm bên người hắn, hắn vẫn còn có nàng trong tay. Giơ phút này lại không thấy nàng đâu cả. "Đưa đi đâu, đưa nàng đi đâu?"- Hắn không nhịn được rít lên, chưa bao giờ đối với Lan Phi vô lễ như thế.
Lan Quý Phi lui về sau hai bước, thương tâm nói: "Vương nhi, thái độ của ngươi có ý gì, dám hét lên với mẫu phi, trong mắt ngươi còn có ta không?"
Ánh mắt Lăng Khiếu Dương cuồng loạn, lòng nóng như lửa đốt, tiến lên, ôm lấy cánh tay Lan Quý Phi, đè lửa giận xuống, lo lắng hỏi: "Nói cho ta biết, mẫu phi đã đem nàng đi đâu? Có phải đến chỗ Hoàng Bắc Thiên? Có phải không?"
Lan Quý phi bị cơn tức giận của Lăng Khiếu Dương làm cho thương tâm. Nhìn thấy Lăng Khiếu Dương quan tâm Lãnh Dạ Hủy như vậy, bà biết mình đã làm đúng. Nam tử này, bị LÃnh Dạ Hủy làm cho điêu đứng, cái gì mà hận hay không hận, đều là giả, nhìn bộ dạng cuồng loạn của hắn, vì nữ nhân đó mà hét to với bà, quả thật đáng giận. Lan Quý Phi sắc mặt trắng bệch nói: "Vì một người phụ nữ, ngay cả mẫu phi cũng vứt đi, hô to gọi nhỏ, tình mẫu tử hai mươi mấy năm, lại thua cả một tiện thiếp sao?"
"Mẫu phi!"- Lăng Khiếu Dương mềm lòng, bỏ tay xuống, không nhiều lời quanh quẩn bên Lan Phi nữa, hướng ra phía ngoài.
"Đứng lại"- Lan Quý Phi hô to. không nhịn được ho lên. "Ngươi muốn đi đâu, ngươi đáp ứng mẫu phi để nàng đi, chẳng lẽ nói không giữ lời"
Lăng Khiếu Dương dừng lại, do dự một chút, vẻ mặt xanh mét nổi giận, liếc mắt nhìn Lan Phi, cuối cùng không nói gì, hướng ra phía ngoài bỏ đi.
"Vương nhi, đứng lại đó, khụ khụ..."- Lan Quý Phi kích động kịch liệt ho khan, Vân San vội vàng trấn an. "Di nương đừng giận kẻo hại thân thể"
Lăng Khiếu Dương sớm đã không quay đầu lại bỏ đi. Lan Quý Phi tức giận, đầu say sẩm, bất tỉnh bên người Vân San, mọi người đều rối loạn. Lăng Khiếu Dương cái gì cũng không quản, không để ý đến ai, chỉ duy nhất một ý niệm trong đầu, Lãnh Dạ Hủy ngươi trốn không thoát đâu ta sẽ tìm ngươi về.
Lăng Khiếu Dương cỡi ngựa chạy đi khỏi Vương phủ tới chỗ Hoàng Bắc Thiên, đá văng cửa, một mảnh an tĩnh. Sân không bóng người, trái tim hắn bị phẫn nộ chiếm cứ, xoay ra sân, leo lên ngựa bỏ đi. Ra khỏi thành bọn họ chỉ có duy nhất một con đường, Lăng Khiếu Dương không chút do dự dựa theo phán đoán mà đuổi đi
- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69
- Quyển 1 - Chương 70
- Quyển 1 - Chương 71
- Quyển 1 - Chương 72
- Quyển 1 - Chương 73
- Quyển 1 - Chương 74
- Quyển 1 - Chương 75
- Quyển 1 - Chương 76
- Quyển 1 - Chương 77
- Quyển 1 - Chương 78