Gửi bài:

Chương 4

"Hoàng tổng quản". Nhìn thấy Hoàng Thanh vội vã từ phía trước đi qua, Dương Ngọc Hoàn lập tức lớn tiếng gọi hắn lại, đồng thời nhấc váy hướng hắn chạy tới, cũng không để ý tới hành vi kêu la lớn tiếng cùng nhấc váy chạy như vậy đối với một thiên kim tiểu thư được dạy dỗ thật thiếu lễ độ, không ra thể thống gì.

Nghe tiếng kêu, Hoàng Thanh dừng bước lại, quay đầu,ngây người như phỗng nhìn vị Ngọc Hoàn tiểu thư được phu nhân ca ngợi là tinh thông cầm kỳ thi họa đại gia khuê tú, giống như bị hỏa thiêu, lửa cháy xém mông xông về phía hắn ( Cái này là bản gốc đó, ko chém đâu )

"Tiểu thư"Hắn miễn cưỡng ức chế vẻ kinh ngạc trên mặt, cung kính lên tiếng.

"Ngươi có biết thiếu gia nhà ngươi đang ở đâu không?"Dương Ngọc Hoàn hỏi.

"Thiếu gia đã rời phủ"Hắn trả lời.

"Lại đi ra ngoài?"

"Phải"

"Ngươi có biết vì chuyện gì không?"

"Thiếu gia đi tìm Vương quản sự bàn chuyện làm ăn"

"Vương quản sự?"

Hoàng Thanh vuốt cằm, cố gắng không lộ ra bất cứ dấu vết nào trên mặt. Thật ra thì thiếu gia là đi tìm thiếu phu nhân, mấy ngày nay mỗi ngày đều đi sớm về trễ đều là ở chung một chỗ với thiếu phu nhân. Bất quá đây là bí mật, trừ hắn cùng Vương quản sự ở ngoài, không có ai biết.

Dương Ngọc Hoàn không nhìn được lộ ra vẻ mặt tịch mịch.

Bá mẫu lúc trước có nói cho nàng biết, Hồng Tề ca muốn làm quen với tình hình buôn bán của Triển gia, lúc bắt đầu đúng là sẽ bận rộn một chút, nhưng qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ không như vậy.

Nhưng mà bận rộn cũng nên có mức độ chứ? Nàng cũng là khách, Hồng Tề ca ít nhiều cũng nên hiểu được đạo đãi khách, bớt chút thời gian bồi nàng, ít nhất thỉnh thoảng cũng nên dùng bữa với nàng, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối bất kỳ một bữa ăn nào cũng được, nhưng mà nhiều ngày qua nàng đều không nhìn thấy hắn. Nàng nhớ hắn, yêu thương mà nhớ hắn, thật là nhớ.

"Hoàng tổng quản, ngươi nhất định biết bọn họ đang ở đâu mà có đúng không? Ngươi dẫn ta đi tìm bọn họ được không?"Nàng yêu cầu nói.

"Tiểu thư, tiểu nhân cũng không biết thiếu gia đang ở đâu mà, không có cách nào đưa ngài đi tìm thiếu gia"Hoàng Thanh nói dối

"Ngươi vừa mới nói hắn đi tìm Vương quản sự bàn chuyện làm ăn, không phải sao?"

"Đúng vậy, có điều trong thành Lâm An có rất nhiều cửa hàng của Triển gia, tiểu nhân cũng không biết bọn họ đang ở chỗ nào"

Dương Ngọc Hoàn nhất thời cứng họng, không nghĩ ra biện pháp giải quyết.

"Tiểu thư còn việc gì phân phó sao?"Hắn hỏi.

Nàng im lặng lắc đầu một cái.

"Vậy tiểu nhân cáo lui"Hoàng Thanh cúi người chào, xoay người rời đi.

Tìm không được người nhớ thương, Dương Ngọc Hoàn cô đơn đi qua trúc lâm, vòng qua đình thủy tạ, nghỉ chân ở di nhân trong vườn, nhìn mấy cành hoa mà nuối tiếc tự than thở một mình. Nàng nhớ lại đoạn thời gian nàng cùng Hồng Tề ca sớm chiều làm bạn, khi đó Hồng Tề ca chỉ chuyên tâm dưỡng bệnh, mà nàng cũng chuyên tâm chăm sóc hắn, hoặc nói chuyện phiếm,đọc sách, gảy đàn cho hắn nghe, thật là vui vẻ. Khi đó mẹ nói nàng con gái không nên làm thế, còn cha nói cho nàng biết Hồng Tề ca đã cưới vợ, muốn nàng đoạn tuyệt đi tình yêu này..

Nàng khiếp sợ, thương tâm, nhiều lần suy tư,cuối cùng ỷ vào sự cưng chiều của cha mẹ , cứng rắn muốn cùng Hồng Tề ca về nhà làm khách, muốn nhìn xem Triển thiếu phu nhân kia là người như thế nào, có xứng với Hồng Tề ca của nàng hay không.

Chuyến này nàng không uổng công, bởi vì thê tử của Hồng Tề ca không ngờ đã qua đời, mà Triển phu nhân vừa thấy nàng đã thích, ám chỉ muốn nàng làm con dâu, làm nàng vừa sợ vừa thẹn vừa mừng rỡ đến không kiềm chế được.

Có điều ——-

Ai! Nàng thở dài, không biết được liệu cuộc sống thành thân sau này, liệu nàng có phải chịu đựng cảnh tướng công suốt ngày công việc bận rộn không thấy bóng dáng, ba ngày không thấy mặt nhau một lần? Nàng đột nhiên cảm thấy thật buồn bã.

"Ngọc Hoàn"

Tiếng gọi liền đem tâm trí nàng kéo trở về, nàng quay đầu, thấy Triển phu nhân cùng thiếp thân nha hoàn đang khoan thai tiến đến.

"bá mẫu"Nàng cúi người chào.

"Ta nghe có người nói ngươi một mình đứng ở đây đã lâu, có chuyện gì vậy?"

"Không có"Nàng buồn bực không vui lắc đầu một cái.

"Thế nào?"Chú ý tới thần sắc ưu tư của nàng, Triển phu nhân dắt tay nàng,ôn như hỏi.

"Bá mẫu...."Nàng muốn nói lại thôi.

"Có điều gì, cứ nói ra cho bá mẫu biết".

"Bá mẫu..... Hồng Tề ca hắn có phải công việc rất bề bộn? Ngọc Hoàn đã vài ngày không thấy hắn"Nàng mang theo vẻ mặt thẹn thùng, do dự một lát mới thấp giong lên tiếng.

Triển phu nhân nghe vậy, ha ha cười nói: "Hóa ra là đang nhớ đến Tề nhi"

Nàng nhất thời đỏ mặt lên.

"Bá mẫu biết, cũng nên cho người đi kiếm Tề nhi về. Bàn với hắn chuyện chung thân đại sự của hai người các ngươi, có câu nói thành gia lập nghiệp, cũng muốn trước thành gia sau mới lập nghiệp, là bá mẫu sơ sót"

Dương Ngọc Hoàn đã mắc cớ đến không biết nói gì, chỉ có thể cúi mặt nhìn xuống mà nói: "Mọi chuyện đều nhờ bá mẫu làm chủ"

"Còn gọi bá mẫu?"

"Mọi chuyện đều nhờ nương làm chủ"Nàng ngượng ngùng thấp giọng nói.

"Con dâu ngoan"Triển phu nhân vui vẻ cười nói.

***

Nhìn Tề công tử từng bước thành thạo muối cá, sáp muối, sáp giấu, phơi cá khô, mỗi bước đều thực hiện chính xác không nhầm lẫn mà Như Ý không có bất cứ cảm giác vui vẻ nào, ngược lại cảm thấy có một loại phiền muội không nói ra lời.

Hơn mười ngày qua, hắn gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi sáng sớm đều đến học phương pháp muối cá của nàng.

Ngày nàng phải lên phố giao hàng, hắn sẽ để ngựa của hắn giúp nàng kéo xe , cùng nàng vào thành, giúp nàng đến lái cá mua mẻ cá mới, chở về nhà ngâm thành cá muối.

Ngày không phải giao hàng, Nàng ở nhà dốc túi truyền thụ cho hắn phương thức tẩm ướp ngâm cá muối, vừa làm việc, vừa dạy hắn kết quả là có được một trợ thủ miễn phí, hơn nữa trợ thủ này chăm chỉ một cách bất thường, trên miệng lúc nào cũng treo một câu"có chuyện đệ tử phải gánh vác thay". khiến cho nàng đột nhiên nhàn rỗi. Không có việc gì, nàng đành kiếm việc để làm. Nàng muốn trồng rau, hắn lập tức chạy đến giúp nàng làm đất. Nàng muốn chữa lại cái ghế ngồi hơi lung lay, hắn không nói hai lời liền làm luôn công việc của nàng, còn đem tất cả gia cụ trong nhà ra kiểm tra một lượt xem có nên sửa chữa hay nên mua mới nhất lượt xử trí.

Nàng muốn lên rừng kiếm củi đốt, hắn liền nghiên mặt nói với nàng vào rừng rất nguy hiểm, không cho nàng đi, hôm sau liền cho ngựa kéo đếm cả một xe củi, nhồi cả vào phòng chứa củi của nàng.

Hắn đối với nàng ôn nhu chăm sóc, thật sự không thích hợp, nàng từng nghiêm túc cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, hắn lại làm như không nghe thấy, bá đạo tiếp tục làm theo ý mình, khiến nàng không biết phải làm sao.

Thật ra thì trong miệng nói không, trên thực tế nàng cảm thấy rất vui mừng, bởi vì suốt mười năm qua, chưa có người nào vì nàng mà làm những việc này. Nàng luôn phải tự mình gánh vác hết thảy, cho dù phòng bị dột, nàng cũng phải tự nghĩ biện pháp leo lên nóc nhà sửa lại, nếu không, nàng đành phải ở trong căn phòng dột nát.

Có người bầu bạn, cùng sinh hoạt cảm giác thật sự rất tốt, nàng thật hi vọng hắn có thể tiếp tục ở bên người nàng —

Như Ý đột nhiên cứng người, bị ý nghĩ của bản thân làm cho giật mình. Nàng sao lại có thể có loại suy nghĩ này? Trước không nói đến chuyện cô nam quả nữ, nàng cùng đã là vợ của người khác, sao còn có thể vọng tưởng có hắn làm bạn?

Tuy nói tướng công nàng đến nay sống chết không rõ, có thể trở về hay không, không ai biết, cho dù thật sự có một ngày hắn có thể trở về, liệu hắn có hay không còn nhớ đến tiểu tân nương xung hỉ chín tuổi gả cho hắn, tất cả đều là ẩn số, nàng thậm chí cũng bị bà bà ( mẹ chồng ) đuổi ra khỏi nhà...... Nhưng nàng đã thành hôn là sự thật, ban đầu cúng đúng là đã thu ngân lượng bán cho Triển lão gia, nàng nên nhận thức phần.

Mà, dù cho những vấn đề trên đều không có, thì một cô gái bình thường như nàng, cũng làm sao có thể sánh với Tề công tử cao thượng đây?

Như Ý lắc đầu một cái, xua đi tất cả những vấn đề phiền não, bởi vì nàng thấy toàn bộ những trình tự muối cá nàng dạy cho Tề công tử, hắn đã học được toàn bộ, nói cách khác, hắn cũng nên rời đi rồi.

Nàng đi vào trong nhà, rót một chén nước ra ngoài, chờ hắn làm xong một giai đoạn ngừng tay thì đem đến, đưa chén nước cho hắn.

"Tề công tử, uống chén nước, nghỉ ngơi một chút"

"Cám ơn."Hắn mỉm cười, lúc đưa tay nhân lấy cái chén từ tay nàng, không cẩn thận chạm vào tay nàng một cái, nàng theo phản xạ rút tay về làm cho hắn không cầm chắc được, ly nước lập tức rơi xuống đất khiến vạt áo của hắn bị ướt đến phân nửa.

"Thật xin lỗi, ta giúp ngươi đi rót một chén khác, người chờ ta một chút"Như Ý ngẩn ngơ, hoảng hốt nói, sau đó vội vã quay người chạy vào trong nhà rót nước.

Nàng làm sao vậy, chẳng qua đầu ngón tay chỉ bị hắn chạm khẽ một cái mà thôi, sao nàng lại phản ứng kịch liệt đến thế? Nhất định là do vừa rồi suy nghĩ lung tung làm hại, đáng giận!

Hít sâu một hơi, nàng để cho mình bình tâm lại, rồi lại rót ra một chén nước,xoay người muốn đem ra ngoài cho hắn, không ngờ lại thấy đang bước qua cửa, đi vào trong nhà.

"Ta đang muốn đem ra ngoài cho ngươi"Nàng ngẩn ra, nhìn chén nước trên tay mình rồi lại liếc về phía hắn, ấp úng nói.

"Ta đã đi vào, cũng không cần phiền nàng phải đem ra nữa"Hắn mỉm cười, vươn tay về phía nàng, nàng liền đem cái ly trong tay đưa cho hắn, lúc này hắn rất cẩn thận không chạm đến tay nàng.

Như Ý nhìn hắn ngửa đầu uống nước, chỉ một lát đã hết sạch cả ly không dư một giọt.

"Có thể cho ta thêm một chén nữa không?"Hắn đem cái ly đưa cho nàng hoit. Nàng gật đầu, nhân lấy cái ly lại rót nước, nhìn hắn uống cạn một lần nữa. Nàng không nghĩ hắn lại khát đến như vậy, lẽ ra nàng nên sớm đưa mước cho hắn uống.

"Thật xin lỗi."Nàng liền xin lỗi hắn vì sơ suất của mình.

"Vì chuyện gì?"Hắn không hiểu hỏi.

"Thời tiết nóng bức, để cho ngươi giúp một tay, mà ta lại sơ ý không chuẩn bị nước cho ngươi uống"

"Nếu như không chuẩn bị, thì ta hiện tại đang uống cái gì đây?"Hắn mỉm cười giơ giơ cái ly trên tay, ôn nhu nói.

Như Ý không biết nên nói gì, hắn cứ như vậy bao dung nàng, khiến nàng thấy ấm áp không muốn rời xa, nàng thật sự không thể để mình trầm luân trong sự ôn nhu chăm sóc, bao dung của hắn.

"Tề công tử, ta mới vừa xem qua ngươi phơi cá, ngươi đã hoàn toàn học được, chúc mừng ngươi"Nàng đột nhiên nói.

"Cho nên, Như Ý cô nương muốn dạy ta bước tiếp theo?"

Nàng lắc đầu một cái"Phơi cá đã là bước cuối cùng, kế tiếp chỉ cần để ba ngày cho khô hẳn, những con cá này sẽ được, có thể đem ra ăn"

"Thật vậy sao?"Hắn mỉm cười nói. nàng gật đầu, trên mặt trở nên có chút do dự, nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn ra phía khác, không biết nên nói thế nào."Cô nương có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

"Ta đã không còn gì để dạy cho công tử,bắt đầu từ ngày mai công tử cũng không cần trở lại đây nữa."Nàng trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói.

"Cô nương đây là đang đuổi ta, chê ta phiền phức sao?"

"Không. ta không có ý này, xin công tử đừng hiểu lầm."Nàng lập tức lắc đầu.

"Vậy ta ngày mai ta lại tới"

"A?"Nàng ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không biết hắn nói lời này có ý gì, ngày mai lại tới? Hắn đến đây gặp nàng mỗi ngày, mục đích không phải để học cách làm cá muối sao? Hôm nay mục đích đã đạt được rồi, hắn còn tới làm gì?

"Cô nương không hoan nghênh sao?"Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng.

"Không...."Nàng lắc đầu, lại không kìm được nghi ngờ hỏi : "Nhưng ta đã không còn gì để dạy cho công tử, công tử còn muốn tới đây làm gì?"

Hắn không chớp mắt nhìn nàng chăm chú, hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Cô nương cho là thế nào?"

"Ta không biết"Như Ý thành thực đáp.

Nghe vậy, Triển Hồng Tề hiện đang dùng tên giả là Tề Hồng thực không biết nói gì, khổ không chịu nổi.

Mấy ngày nay, hắn không ngại mưa gió, sáng sớm dẽ đến trình diện, giúp nàng giao hàng, mua có, yếm cá, lại giúp nàng trồng rau, sửa chữa bàn ghế, trong ngoài phòng ở đến lúc mặt trời xuống núi, chưa dặn dò nàng khóa chặt cửa nẻo, tuyệt đối sẽ không rời đi.

Hắn còn mua thật nhiều thức ăn ngon, còn tặng nàng không ít lễ vật, vậy mà nàng chỉ nói nàng không biết, hoàn toàn không nghĩ tới hắn dụng tâm lương khổ.

Nương tử của hắn, mười năm qua đã lớn hơn nhiều, diện mạo cũng thay đổi không ít – mặc dù so ra không đẹp bằng sư muội của hắn, nhưng lại điềm tính mỏng manh, dương dương tự đắc,bộ dáng ôn nhu uyển chuyển lại hấp dẫn hắn hơn, khi đó hắn nhìn trộm nàng từ chỗ núp, lòng hắn liền xác định. Đây là thê tử của hắn, là vợ của hắn.

Cô gái nhỏ năm đó đã trưởng thành, nhưng tính cách lại chẳng thay đổi chút nào, vẫn đơn thuần như vậy, không đề phòng, người khác nói cái gì cũng tin.

Nàng chẳng lẽ thật sự tin những đồ hắn đưa tới cho nàng mấy ngày nay đều là những thứ hàng hóa hắn không bán được, không cần đến? Kể cả bánh bao nóng hổi kia. Có lẽ thật sự là có khả năng này, Triển Hồng Tề bắt đắc dĩ khẽ nhếch môi, cười khổ.

Coi bộ hắn phải dùng phương pháp trực tiếp hơn thì nàng mới có thể hiểu được tâm ý của hắn.

"Cô nương thực dự không biết?"Hắn nhu hòa ngắm nhìn nàng thật sâu, ôn nhu nói.

Như Ý mờ mịt lắc đầu một cái.

"Tại hạ là không nỡ thấy cô nương chịu khổ"

"A?" Đây là ý gì? Không..... nỡ?

"Không hiểu sao?"

Nàng không nhúc nhích nhìn hắn, không biết nên gật đầu hay lắc dầu.

Nàng dĩ nhiên hiểu được lời hắn nói, cũng không hiểu tại sao hắn lại nói vậy – không nỡ. Cách nói này giống như hắn muốn nói cho nàng biết, hắn để ý nàng, quan tâm nàng, yêu thích nàng, nhưng điều này sao có thể xảy ra ?

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhìn hắn một thâm quần áo ha lệ phú quý, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, không muốn tiếp tục duy nghĩ lung tung. Tề công tử nói vậy nhất định không có ý tứ gì khác, chẳng qua là thông cảm cho tình cảnh của nàng, một cô gái yếu đuối đơn độc lại phải làm việc vất vả mà thôi.

"Thật ra ta đã quen rồi, không thấy vất vả nữa"Nàng ôn nhu nói,"Hơn nữa mấy ngày gần đây nhờ có Tề công tử giúp đỡ nên ta đã tích đủ tiền mua một con lừa để kéo xe, sau này việc vận chuyển cá nhất định sẽ đỡ vất vả đi rất nhiều.Cảm ơn ngươi."

Triển Hồng Tề lần nữa có cảm giác không biết nói gì, đối với cô nương đơn thuần đến ngu ngốc này, hắn phải hành động gọn gàng dứt khoát hơn mới được.

"Ngẩng mặt lên đi"Hắn nhu hòa nói.

"A?"Như Ý ngẩn ngơ, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại yêu cầu như vậy.

"Hình như cằm của nàng có dính cái gì đó"

Nàng đưa tay lên vuốt cằm, nhưng —-

"Đừng sờ loạn, dính ở phía trên, cho ta xem một chút"Hắn tiếp tục nói.

Nàng nghe vậy, liền bất giác ngẩng đầu lên cho hắn nhìn, không ngờ hắn chợt nghiêng người hôn lên môi nàng khiến nàng không phản ứng kịp.

Như Ý sợ đến mức hai mắt mở to, trực giác muốn đẩy hắn ra, tay lại bị hắn tóm lấy, không cử động được. nàng há mồm muốn hét chói tai, lại cảm thấy cái lưỡi ấm áp của hắn thừa dịp trượt vào trong miệng nàng, khiến dòng duy nghĩ của nàng trở nên hỗn loạn. Hắn đang làm gì? Vô lễ với nàng sao? Hắn sao có thể làm như vậy? Nàng vẫn nghĩ hắn là một chính nhân quân tử, không ngờ hắn lại là mặt người dạ thú. Nàng sợ hãi vô cùng, đầu óc trở nên trống rỗng.

Nhưng bởi không suy nghĩ được, ngược lại khiến cảm thụ trở nên rõràng hơn.

Môi của hắn, lưỡi hắn, nụ hôn của hắn..... Thật là ấm áp ôn nhu, từng động tác đều tràn đầy nhu tình thương mến, nhẹ nhàng thăm dò, lưu luyến, khiến cả người nàng nóng bừng lên không tự chủ được mà nhũn ra.

Nàng...... sao thế này? Bị bệnh sao?

Nàng vô lực dựa vào người hắn,tim đập thật nhanh .

Rốt cục, Triển Hồng Tề nàng đầu dời cánh môi, trên khuôn mặt mịt mờ chưa hoàn hồn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má đỏ bừng, giong khàn khàn tỏ tình với nàng: "Ta thích nàng, Như Ý"

Câu nói long trời lở đất khiến cho Như Ý lập tức hồi phục tinh thần,cả người nhảy dựng lên.

"Không được!"Nàng kinh hãi kêu lên, dùng sức đẩy hắn ra.

Triển Hồng Tề lẳng lặng nhìn nàng, mặt nàng cắt không còn giọt máu không ngừng vừa lùi về phía sau, vừa dùng dức lắc đầu nói: "Không được, ngươi không thể thích ta, không thể.....không được, tuyệt đối không được......"

"Tại sao lại không thể được?"Hắn không tự chủ được nhăn mày, kiên định nhìn nàng, muốn nghe một câu trả lời. Nàng vì sao lại dùng hai chữ truyệt đối này ——

"Ta đã thành thân!"

Hắn ngẩn ra, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhơm, thi ra đây chính là nguyên nhân"Tuyệt đối không được"của nàng.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, rồi lập tức che giấu.

"Nhưng nàng chỉ sống một mình, trong nhà không có dấu vết của bất kỳ nam nhân nào?"Hắn quay đầu nhìn ngôi nhà đơn sơ, chậm rãi nói.

Nàng ngẩn ra, giải thích: "Đó là bởi vì ta mới chuyển đến nơi này chưa lâu"

Hắn nhìn nàng giả vờ suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu một cái,"Cho dù là vừa mới dọn nhà cũng không thể giải thích việc trong nhà không có dấu vết của nam nhân được, trừ phi là nàng chuyển khỏi nhà chồng?"

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nhìn nàng nói: "Người đó đã bỏ nàng sao?"

"Không!"Như Ý không chút do dự thốt lên, nàng không thể chịu được có người nói xấu tướng công. Thiếu gia là người đầu tiên đối sử tốt với nàng từ sau khi nàng rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn đến thành Lâm An, nàng không muốn nghe người khác nói xấu hắn.

"Xin công tử đừng nói lung tung, tướng công đối xử với ta rất tốt."nàng kiên định nói.

"Nếu đúng như nàng nói, thì tại sao hai vợ chồng nàng lại chia lìa hai nơi?"Hắn nhìn không chớp mắt nhìn nàng,"Mấy ngày nay, ta không nhớ ngoài ta ra có người nào khác đến tìm nàng. Nếu chuyện nàng đã thành hôn là thật, như vậy người nam nhân kia nếu không bỏ nàng thì chính là không hề quan tâm đến nàng, nàng sao phải khổ sở vì một nam nhân vô tình vô nghĩa như hắn mà cự tuyệt ta?"

"Không phải như vậy, xin ngươi đừng vu khống cho tướng công nhà ta."Như Ý có chút tức giận,lời lẽ đanh thép, vì hộ phu ( Bảo vệ chồng ) mà động thân nói.

"Vậy là như thế nào? Rõ ràng, hắn không ở bên cạnh nàng, để cho nàng một thân một mình vất vả sống ở nơi này"

Nàng cắn môi dưới, do dự một chút, mới mở miệng chậm rãi nói,"Tướng công hắn bị bệnh rất nặng, phải ra ngoài chữa bệnh, khi nào hắn khỏi bệnh về nhà sẽ tới tìm ta"Nàng vẫn hi vọng như vậy.

"Đây là hắn cam kết hay chỉ là hy vọng của nàng?"Hắn trầm mặc nhìn nàng một lúc, mở miệng nói. Hắn hoàn toàn nhìn thấu hi vọng yếu ớt của nàng.

Như Ý cứng người, bất giác căn chặt môi, không nói gì được.

"Nàng vẫn muốn chờ đợi như vậy sao?"Triển Hồng Tề hỏi.

"Ta là thê tử của hắn."Nàng không chùn bước nói.

"Cho dù hắn có thể đã sớm bệnh chết bên ngoài?"

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác"nàng kiên định yếu ớt đáp.

Đến đây, Triển Hồng Tề đã không còn gì để nói nữa.

Cô nương ngu ngốc này, Như Ý ngốc, nương tử ngốc nghếch của hắn, Triển gia đối xử với nàng như vậy, mà nàng lại có thể vì kẻ sống chết không rõ như hắn thủ tiết suốt mười năm, thật sự là quá ngu ngốc, khiến cho hắn đau lòng đến không thể chịu được.

May mà hắn còn sống trở về, may mà hắn không vô tình như mẹ hắn, may là hắn tự trách nhớ đến nàng, không có lãng quên.May mà như vậy, nếu không hắn thật không biết mình sẽ bỏ lỡ những gì.

Không ngăn nổi sự xúc động, hắn liền tiến về phía trước, kéo nàng vào trong ngực, ôm thật chặt.

Như Ý cả người cứng đơ, vì bị hắn ôm một lần nữa mà đôi mắt khiếp sợ mở to, hốt hoảng ra sức giãy giụa nói: "Buông ta ra, ngươi buông ta ra!"

"Như Ý, vợ của ta"

Âm thanh ôn nhu đầy thương tiếc của hắn vang lên làn nàng bất giác ngừng giãy giụa, kinh nghi khốn hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ngươi......ngươi nói cái gì?"

Hắn mỉm cười, vuốt ve gò má tái nhợt của nàng, ôn nhu nói: "Ta đã trở về..... Như Ý, Vợ của ta...."

Ta đã trở về......vợ của ta..... Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? nàng sao lại là vợ của hắn? Đã trở về? Đây rốt cuộc là có ý gì?

"Tề..... Tề...... tề công tử?"

"ta họ Triển, Triển Hồng Tề.

Ngày đăng: 18/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?