Gửi bài:

Chương 1

Triển gia thành Lâm An, là thương nhân đại hộ mọi người đều biết, cũng là gia tộc giàu nhất tại thành Lâm An.

Triển lão gia mặc dù đã ngoài sáu mươi tuổi, mà tinh thần quắc thước, thân thể cường tráng, tính toán từng chuyện nhỏ, thân nhiễm hơi tiền, nhưng lại thích làm việc thiện, trời sanh tính rộng rãi, là một quái nhân thích bênh vực lẽ phải.

Triển lão gia thành hôn muộn, thẳng đến bốn mươi tuổi mới có một nhi tử . Con trai Triển Hồng Tề, năm nay mười bảy, thân thể yếu nhược lắm bệnh tật, có tin đồn mắc bệnh lao sống không quá hai mươi tuổi.

Triển lão gia nguyên phối phu nhân ( vợ cả ) vì đứa con độc nhất này lại yếu nhược bệnh tật, đã thỉnh nhiều danh y đến chữa trị.

Vì gia truyền thừa tự của Triển gia, năm con trai được năm tuổi Triển phu nhân đã tác chủ vì Triễn lão gia cưới thêm vợ lẽ, không nghĩ tới người này sau khi sinh liền ba nữ nhi thì vì khó sanh mà qua đời. Từ đó về sau Triển lão gia không hề nạp thiếp, chỉ chuyên chú kinh thương,cùng tìm danh y khắp nơi về chữa bệnh cho nhi tử làm việc chính.

Cũng bởi vậy, việc Triển phủ đột nhiên gióng trống khua chiêng tổ chức hôn sự cho đại thiếu gia không hề làm người dân trong thành cảm thấy kì quái, dù sao Triển thiếu gia năm nay cũng đã mười bảy tuổi, bệnh tật không tốt, cùng lắm sống thêm được hai năm, hiện tại không nhanh nhanh thay hắn cưới con dâu, sinh con trai thì Triển gia có khả năng sẽ tuyệt hậu.

Mọi người tò mò là, tân nương tử là con gái nhà ai a? Gả cho một người sắp chết như vậy, thật sự là đáng thương.

Kiềm chế không được tò mò hỏi thăm khắp đông tây, rốt cuộc nghe được tân nương tử đáng thương kia là do Triển lão gia trong lúc xuất môn buôn bán giao dịch đến một thị trấn gặp nạn lũ lụt dọc Hoàng Hà, có gặp một hiếu nữ bán mình chôn cất cha mẹ, nhất thời mềm lòng liền tiêu tiền mua bé gái mồ côi này.

Hơn nữa nghe nói tiểu tân nương năm nay mới có chín tuổi.

Hóa ra, Triển lão gia đối với con trai độc nhất vẫn ôm chặt hi vọng, hôn sự lần này không vì nối dơi tông đường, tiếp tục hương hỏa, mà là vì con trai xung hỉ, kỳ vọng này nghe nói bộ dạng đáng yêu phúc khí, tên gọi"kim Như Ý"hy vọng có khá năng vì Triển gia mang đến Như Ý hỉ nhạc, làm cho bệnh tình của nhi tử họ có thể chuyển biến tốt đẹp.

Rốt cuộc cũng đến ngày thành thân của Triển đại thiếu gia.

Ngày hôm đó, Triển phủ trong ngoài giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt.

Hai mươi bốn nhạc công thổi kèn vang dội, mười hai người đánh trống khua chiêng đinh tai nhức óc, còn có bắn pháo liên hồi, đem người trên đường cùng đến tham gia náo nhiệt.

Tân nương tử là người từ vùng khác đến, không biết là lên kiệu từ nơi nào rước đến nên đoàn người đành phải chen lấn tụ tập ở trước cửa Triển phủ chờ xem kiệu hoa.

Từ ngoài đại môn nhìn vào Triển phủ, chỉ thấy bên trong sơn son thiếp vàng,cột trụ toàn bộ dán giấy màu, hai bên còn rủ xuống một chuỗi hoa đăng dán chữ hỉ, nến đỏ thắp tưng bừng, bên dưới trải thảm, trên án đốt trầm hương, quang cảnh thập phần vui vẻ, phú quý bức người.

Tiểu tân nường có thế gả đến một gia đình phú quý như vậy thật không biết được là phúc hay là họa!

Đột nhiên có mấy tiếng súng vang lên, chiêng trống rợp trời, pháo nổ liên hồi.

"Đến rồi! đến rồi! kiệu hoa đến rồi đây!"

Thỉnh thoảng có tiếng hô lên xen lẫn giữa tiếng người ồn ào.

Chỉ một lát sau đã thấy đỉnh kiệu hoa đỏ thẫm giữa đám thanh nhạc đi theo bà mối,náo nhiệt tưng bừng hướng đến triển phủ.

Tiếng chiêng trống ngừng lại, kiệu hoa được hạ xuống đất, bà mối ở bên liền vén màn kiệu đỡ tiểu tân nương ở bên trong ra ngoài.

Tiểu tân nương vóc dáng nhỏ hơn hẳn bà mối, bờ vai gầy gò có vẻ không chống đỡ nổi trọng lượng của mũ phượng cùng hỉ phục, khi đi qua đại môn thiếu chút nữa thì vấp ngã, may mắn là có bà mối bên cạnh đỡ được.

Tân nương vào đến đại sảnh thì điển lễ cũng bắt đầu, chỉ nghe thấy tư lễ tiên sinh ( người trủ chì hôn lễ ) cao giọng xướng lên –

"Dẫn tân lang tân nương vào sảnh!"

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường"

"phu thê giao bái"

"Đưa vào động phòng"

Nhất thời pháo nổ rợp trời, trong ngoài vang lên một tràng tiếng chúc mừng liên tiếp.

Giữa tiếng người ồn ào đôi tân nhân được đưa vào phòng riêng, còn khách nhân đến xem lễ thì được chủ nhân tiếp đón nhiệt tình, cùng nhập tiệc, uống rượu chúc mừng

Phía trước náo nhiệt mà trong phòng thì lại một mảnh yên lặng.

Tân nương chỉ là một xung hỉ tân nương, hơn nữa mới chỉ có chín tuổi vẫn còn là một đứa trẻ, còn chú rể lại suy yếu bệnh tật, muốn động phòng là tuyệt đối không thể, cho nên toàn nữ quyến trong Triển gia đều vứt hết lễ nghi ra sau đầu, toàn bộ tràn vào trong tân phòng, lo lắng chú rể vì kết hôn mà sinh mệt nhọc.

"Tề nhi, người cảm thấy như thế nào? có khó chịu ở đâu không? Có muốn nương thỉnh đại phu đến không?"Tiển phu nhân lo lắng hỏi thăm đứa con yêu quý nằm trên giường.

"Đại ca, người chảy nhiều mồ hôi quá, có phải cảm thấy không thoải mái?"Đại muội Triêu Hà quan tâm hỏi han.

"Nương, ngài không phải nói đại ca cưới vợ, thân mình sẽ tốt hơn sao?"Nhị muội Vũ Dạ khó hiểu nói.

"Tiểu tân nương, ngươi mau tới đây đuổi bệnh của đại ca ca đi"Tiểu muội Mãn Tinh đột nhiên lôi kéo tiểu tân nương vẫn còn mặc nguyên hỉ phục.

"Mãn Tinh, phải gọi nàng là chị dâu"Triển phu nhân lập tức sửa lại

"Vì sao? Tất cả mọi người đều gọi nàng là tiểu tân nương mà"Triển Mãn tinh có chút không phục nói, tiếp theo liền bất ngờ kéo khăn hỉ xuống.

Chỉ thấy hiện ra một dung mạo thanh lệ động lòng người, dù vẫn mang theo chút tính trẻ con,cùng nhiều bất an sợ hãi, khẩn trương cùng không biết làm sao.

Gương nàng mặt gầy yếu, hai mắt to tròn mở lớn kinh hách nhìn mọi người, hốc mắt hồng hồng như hàm chứa lệ, lại cố nén không dám rơi nước mắt.

[ Triển Hồng Tề ]

Mắt thấy tiểu tân nương của hắn so với bộ dạng trong tưởng tượng còn muốn nhỏ hơn,nàng so với tiểu muội Mãn Tinh còn ít hơn mấy tháng, lại bị bức gả cho một bệnh nhân mắc bệnh lao sắp chết như hắn.

Cha mẹ sao lại có thể hồ đồ như thế, tin vào chuyện xung hỉ này? Mà hắn cũng thật vô năng, ngay cả hôn sự của bản thân cũng không thể làm chủ? Thân thể suy nhược vô đụng của hắn đã làm cha mẹ mệt mỏi chưa đủ giờ còn khiến một tiểu cô nương vô tội phải liên lụy. Hắn thật sự là vô dụng!

"Nương, hài nhi muốn nghỉ ngơi rồi "hắn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô lực nhắm mắt nói.

"được được,nương không làm phiền ngươi nữa"nghe thấy đứa con yêu nói, Triển phu nhân lập tức gật đầu đứng dậy , cùng với nhóm nữ nhi ra ngoài"Triêu hà, các ngươi cũng ra ngoài đi, đừng phiền đại ca nghỉ ngơi"

Lúc đi qua tiểu tân nương, nàng cúi đầu nghiêm khắc nói với con dâu mới: "chăm sóc hắn cho tốt"sau mới xoay người rời đi.

Cửa phòng"y nha"một tiếng đóng lại, trong phòng nhất lâm vào trầm tĩnh.

Tiểu Như Ý đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích giống y chang các cọc gỗ, nàng hoàn toàn không biết mình tiếp theo nên làm cái gì, còn muốn thế nào"chăm sóc"hắn cho tốt?

Nàng vụng trộm đưa mắt nhìn về phía người đang nằm ngủ trên giường, người này bộ dạng gầy gò trắng bệch, nhưng xem kỹ lại, nàng chưa từng thấy người nào có bộ dạng đẹp như vậy.

Nhưng hắn thật sự rất gầy, còn gầy hơn cả nàng.

Hắn là chưa ăn cơm sao?

Vừa rồi phu nhân xinh đẹp muốn nàng chăm sóc cho hắn, hay là muốn nàng cho hắn ăn cơm?

Cho ăn thì nàng biết, bởi nàng cũng hay giúp Lý địa thẩm cách vách cho con ăn, lý đại thẩm thường nói nàng đút cơm rất giỏi, con nít đều bị nàng cho ăn đến tròn vo.

Nàng hai mắt sáng ngời, đột nhiên hiểu được tại sao đại lão gia muốn mua nàng, bà mối bà bà thì nói cho nàng thân thể thiếu gia không tốt, muốn nàng nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút, phu nhân xinh đẹp vừa nãy cũng nói muốn nàng chăm sóc tốt cho hắn, nguyên lai đây là công tác của nàng, là tới chăm sóc cho thiếu gia bị bệnh.

Nghĩ thông suốt rồi khiến nàng không nhịn được mà vui vẻ vỗ tay.

"Ba"tiếng vang làm cho Triển Hồng Tề đang nhắm mắt dưỡng thần ở trên giường từ từ mở to mắt, chỉ thấy tiểu tân nương ngây thơ của hắn hồn nhiên vỗ tay.

Đột nhiên thấy hắn mở mắt ra khiến tiểu Như Ý hoảng sợ, lập tức nghiêm mặt hướng hắn thi hành đại lễ. Đại tỷ của nàng đã dặn qua, mặc kệ là chỗ nào. làm chuyện gì nhất định phải nghe lời, còn phải lễ phép.

"Thiếu gia hảo"Nàng mở miệng nói, mũ phượng trên đầu nàng lại đột nhiên lăn xuống đất làm nàng sợ tới mức kêu lên một tiếng,"A!"Sâu đó liền đuổi theo mũ phượng đang lăn đi,"Ngươi đừng chạy, đừng chạy nha!"

Triển Hồng Tề thấy thế có cảm giác buồn cười, Mũ phượng không có chân, làm sao mà chạy được?

"Phanh!"

Một tiếng thật lớn vang lên dọa cho hắn nhảy dựng lên, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của nàng.

"đau quá!"

Hắn quay đầu lại nhưng không nhìn thấy nàng đâu."Nàng đang làm gì?"hắn suy yếu hỏi.

"Bị đụng đầu, chảy máu rồi, đau quá"Tiểu Như Ý ngồi trên mặt đất ôm trán, thành thật trả lời.

Chảy máu? Hắn giật mình, muốn ngồi dậy xem xét vết thương cho nàng, lại lực bất tòng tâm. Cái thân thể này thật yếu ớt!

"Nàng lại đây cho ta xem nào!"

Tiểu Như Ý nghe thấy liền đứng lên đi đến bên giường cho hắn xem. Chỉ thấy trán nàng sưng lên một cục hồng hồng ở giữa có một mảnh nhỏ tơ máu"

Đúng là chảy máu rồi, cũng may là không nghiêm trọng, hắn yên lòng.

"Trong cái tủ ở đầu giường có một cái bình trắng đựng thuốc , nàng tự đến lấy ra bôi đi"hắn hư nhược nói với nàng

"Không cần, ta dùng nước miếng bôi cũng được, thuốc rất đắt tiền"Tiểu Như Ý lắc đầu, nhanh chóng nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay hướng vết thương mà bôi, động tác nhanh đến mức làm Triển Hồng Tề muốn ngăn cản cũng không kịp.

"Tốt rồi, cứ như vậy ngày mai sẽ lành"Nàng ngây ngô nhếch môi cười.

Hắn cũng không biết nói gì.

"Đúng rồi, công việc"nàng đột ngột thốt lên, quay đầu ngó đông ngó tây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt bàn đầy đồ ăn, vui vẻ chạy tới.

Thật là nhiều đồ nha, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất ngon.

Tiểu Như Ý cảm thấy bụng đói kêu vang, nước miếng thiếu chút nữa thì chảy xuống. Nhưng nàng tới là để hầu hạ thiếu gia, thiếu gia vẫn còn chưa ăn thì làm sao nàng dám kêu đói trước chứ? Phải nhanh cho thiếu gia ăn no, làm xong việc thì nàng có thể ăn rồi.

nàng nhanh chóng bưng bát lên,đem tất cả đồ ăn trên bàn gắp vào mỗi thứ một ít, sau đó chạy về bên giường.

"Thiếu gia, ăn cơm."nàng nghiêm túc nói.

"Nàng cứ ăn trước đi"Hắn một chút cũng không thấy thèm ăn.

"Không được, thiếu gia chưa ăn, làm nô tỳ sao có thể ăn trước?"

Triển Hồng Tề giật mình một cái, mở mắt nhìn về phía nàng."Ai là tỳ nữ?"

"Đương nhiên là ta rồi"Tiểu Như Ý trả lời"lý đại thẩm cách vách có nói cho Như Ý, nói Như Ý bán cho đại lão gia, sau này sẽ là tỳ nữ của đại lão gia, về sau nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, làm việc cho thật tốt để đền đáp đại lão gia, nhu thuận làm một tỳ nữ tốt. Bắt ta nhớ thật kỹ."

Hắn nhịn không được nhíu mày, Không dự đoán được là nàng không hề biết mình gả cho hắn, thậm chí còn cho rằng mình là nô tỳ?

Rốt cuộc những người bên cạnh nàng đã nói những gì với nàng? Nàng liệu có biết hắn là kẻ mắc bệnh lao sắp chết không?

Nhưng mà, đã thành thân rồi, biết liệu có tác dụng gì? Hắn nên nói rõcho nàng, cho nàng biết bản thân đã trỏ thành thiếu phu nhân.

Gả cho một vị hôn phu tùy thời đều có thể chết đi như hắn, đối với nàng đã đủ bất hạnh, ít nhất cũng nên để cho nàng được hưởng đãi ngộ của một thiếu phu nhân Triển gia.

"Nàng không phải tỳ nữ"Hắn nói với nàng

"Ta đương nhiên là!"Tiểu Như Ý ánh mắt run lên, nàng sợ mất đi thân phận này, phải trả lại cho đại lão gia số ngân lượng trước đây mua nàng, nàng không có tiền nha!

"Nàng hôm nay ngồi kiệu hoa đến gả cho ta. Như Ý, nàng biết ngồi kiệu hoa cùng gả cho ta có ý nghĩa như thế nào không?"

Nàng trừng mắt nhìn, lại lắc đầu, lực chú ý lập tức bị dời đi.

"Ta đã xem tân nương tử ngồi kiệu hoa, nương nói là thành thân, chỉ có tân nương mới có thể ngồi trên kiệu hoa, Nương không biết là tỳ nữ cũng có thể ngồi kiệu hoa."nàng ngây ngô trả lời.

"Tỳ nữ chỉ khi thành thân làm tân nương tử mới có thể ngồi kiệu hoa, Như Ý"Hắn nói cho nàng.

Tiểu Như Ý lại trừng mắt lên, ngây ngốc nhìn hắn trong chốc lát, sau đó mở mắt thật to.

Xem ra nàng đã có chút hiểu được, nhưng là hắn nên nói rõràng cho nàng biết thì tốt hơn."Hôm nay nàng ngồi kiệu hoa đến gả cho ta, nàng là vợ của ta, là thiếu phu nhân của Triển phủ, không phải tỳ nữ, Như Ý."

Nàng là vợ của ta, là thiếu phu nhân của Triển phủ, không phải tỳ nữ, Như Ý.

***

Gió nhẹ thổi, bên giường sa mỏng nhẹ nhàng phiêu động.

Người ngủ trên giường khẽ trỏ mình, khó miệng tươi cười từ trong mộng tỉnh lại.

Xuyên qua sa rèm nhìn ra phía cử sổ chỉ thấy chân trời hơi lộ ánh rạng đông.

Còn sớm.

Như Ý không tự chủ được nhắm mắt lại một lần nữa, lưu luyến giấc mơ ban nãy, giấc mơ về tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ tướng công.

Khi đó nàng mới chín tuổi, đối với chuyện thành thân không rõ, cho là mình"ngồi kiệu hoa"phải đi làm tỳ nữ, nghĩ lại cũng thật nực cười.

Nhưng thiếu gia cũng không cười nàng, còn nghiêm túc nói cho nàng chuyện bọn họ đã thành thân, sau này nàng chính là thiếu phu nhân của Triển phủ, có người hầu hạ, mà không cần hầu hạ người khác.

Lời hắn nói nàng chỗ hiểu chỗ không, nhưng nghe ra thật vui vẻ.

Hắn nói với nàng: "Nàng cao hứng muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, muốn ngủ đến khi nào thì ngủ, cũng không cần phải đến phòng bếp nhóm lửa múc nước nấu cơm, cũng không cần làm việc."

"vậy thì ta phải làm cái gì?"Nàng hỏi hắn.

"Nàng có thể chơi trong phủ"Hắn nói cho nàng"đến hoa viên ngắm hoa, đến hồ xem cá bơi lội, hoặc đến giả sơn, thạch gian chơi trốn tìm, cũng có thể thả diều ở phía sau vườn, nàng muốn làm gì đều được"

Nàng nhớ rõkhi đó mình vui vẻ vỗ tay liên hồi, bởi vì nàng thích nhất là chơi trốn tìm.

Còn có thả diều, nàng chưa bao giờ được chơi, chỉ có một lần nàng cùng cha đến nhà phú hộ trong thành bán cá, nhìn trong phủ có đức trẻ đang chơi đùa, cảnh con diều bay trên trời khi đó là cảnh nàng vĩnh viễn khó quên.

Nghe nói thả diều rất vui, nàng liền mừng rỡ quên hết tất cả, quấn lấy hắn hỏi cho bằng rõ, cũng nói nhiều lên.

"Thiếu gia, ngươi tên là gì?"

"Thiếu gia, ngươi vì sao lại nằm như vậy, ngươi buồn ngủ sao? Nhưng Như Ý còn không muốn ngủ nha"

"Thiếu gia, ngươi nói chuyện với ta được không?"

"Thiếu gia, tại sao ngươi lại gầy như vậy?"

"Thiếu gia, ngươi có phải tại không ăn cơm nên mới gầy như vậy không, ta đút cho ngươi ăn được không?"

"Thiếu gia, mẹ ta nói có cơm ăn là phải thấy may mắn rồi, không thể lãng phí"Đút cho hắn ăn một miếng hắn lại nôn ra, nàng liền nói với hắn như vậy.

"Có phải nằm như vậy khó ăn không? ta đỡ ngươi ngồi dậy"

Thấy hắn không có ý kiến nàng liền đem hết khí lưc đỡ hắn từ trên giường ngồi xuống.

"Thiếu gia, ngươi nặng thật"Nàng mệt mỏi thở hồng hộc, hắn lại bắt đầu ho khan liên tiếp.

Nàng liền chạy đến bên bàn rót chén nước đem đến , chờ hắn bớt ho rồi đưa cho hắn"Thiếu gia, uống nước. Thiếu gia có phải bị bệnh không? Mẹ ta nói nếu bệnh thì phải uống thuốc, tuy rằng thuốc rất đắng, nhưng mẹ nói thuốc đắng dã tật"

Hắn lại ho lên, càng ngày càng ho dữ dội, hơn nữa trong miệng ho ra cả máu làm nàng càng lúc càng bất an, ngày càng sợ hãi, nước mắt chảy ròng ròng.

"Thiếu gia, ngươi chảy máu, có đau không? ta giúp ngươi đi tìm đại phu, nhưng đại phu ở đâu nha? Ta......Ta đi tìm đại lão gia cho ngươi, chờ ta nha"

Trên hành lang dài treo cả một hàng đèn lồng đỏ, không khí hân hoan vui sướng, chiếu sáng hậu viện.

Trong vườn bóng cây lay động,không gian tĩnh lặng như mơ, tiếng côn trùng kêu rả rích, lại không che giấu được âm thanh ồn ào của tiệc rượu giúp cho tiểu Như Ý chính xác chạy chạy tới được đại sảnh.

Người trong phòng nhìn ai nàng cũng không biết càng làm nàng sốt ruột, dứt khoát la lớn"Thiếu gia thổ huyết!"

Nhất thời đoàn người trong sảnh nhốn nháo lên, có người hướng cửa chạy ra ngoài, có người chạy vào trong khiến khung cảnh trở nên rối loạn, nàng bị người khác đụng ngã cũng không có ai để ý đến nàng.

Người đến người đi, nàng cứ đứng dậy lại bị đụng ngã, tưởng có thể cùng trở lại phòng xem thiếu gia lại vì chân ngăn không theo kịp người khác mà bị lạc ở hậu viện.

Đèn lồng đỏ nơi nơi đều có, phòng ốc nối nhau san sát, hành lang dài giăng khắp nơi, chỗ nào nhìn cũng giống nhau làm nàng càng đi càng mệt, bỗng thấy một cái đình bên trong có ghế dài, nàng liền nằm tạm xuống muốn nghỉ ngơi một chút,cứ như vậy bất tri bất giác ngủ quên đi mất.

Trong mơ vẫn còn nghe thấy vang vọng thanh âm của chính mình hết lần này đến lần khác.

Ngươi chờ ta, chờ ta đó......

***

Tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng hẳn.

Ánh sáng mờ xuyên qua cửa sổ, rải vào trong nhà, chiếu vào gian phòng đơn sơ mà sạch sẽ.

Như Ý đột nhiên trở mình, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mông lung nhìn chăm chú vào sa trướng một hồi lâu mới thực tỉnh táo.

"nguy rồi!"Nàng bỗng kinh hô lên một tiếng, vội vã xuống giường.

Bây giờ là giờ gì rồi?

Nàng hôm nay hẹn lão bản của khách điếm Duyệt Lai đường đông giờ Thìn phải đưa cá muối qua , lần này nguy rồi, nàng bị muộn rồi.

Không có thời gian trang điểm, nàng liền dùng một cậy trâm nhanh chóng búi mái tóc dài lên, lấy nước rửa mặt cho tỉnh táo rồi lập tức ra khỏi phòng ngủ hướng đến phòng bếp.

Nàng trước khi ra ngoài nhất định phải ăn trước mới được, nếu không làm việc sẽ quên ăn cơm, sau đó đói bụng toàn thân vô lực, đén lúc đó đừng nói là làm việc, có khả năng còn té xỉu giữa đường nữa.

nàng nhớ rõngày hôm qua Phúc thẩm đưa cho nàng mấy cái bánh bao vẫn còn một cái chưa ăn, lấy nó ra lót dạ rồi đưa đồ đến khách điếm Duyệt lai, rồi cùng tiểu nhị mua tạm vài thứ mang theo ăn trên đường vậy.

Sau đó nàng còn phải đi chọn mua mẻ cá mới cùng gia vị cần thiết.

Nàng tìm được bánh bao trong bếp liền ăn rồi uống nước, sau đó đi đến phòng ngoài đem cá muối theo phương thức đặc biệt nhà mẹ đẻ cùng với cá khô chất lên xe.

Những năm gần đây nàng có thể sống cuộc sống không lo thiếu thốn tất cả đều nhờ năm đó mẹ nàng dạy nàng phướng thức chế biến độc đáo này, nàng may mắn nhớ được những bước phức tạp kia. Có thể thấy được học thêm được chút nào hay chút ấy.

Dùng sức mở cánh cửa nhỏ đã hư hỏng, đẩy xe con từ từ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nàng lên đường đi bán cá.

Ngày đăng: 18/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?