Chương 7
Hoắc Lỗi vừa tiến vào đại sảnh, liền thấy Khởi Diệu cùng Lý tổng quản không biết là đang tranh chấp cái gì.
"Lý tổng quản, ta thật không có lừa ngươi, là chính miệng trang chủ nói, nếu như ta muốn làm việc thì phải đi Bắc viện."
Nghe đến đây, Hoắc Lỗi đang muốn mở miệng nhưng lại giật mình, quên cả việc định nói. Lão đại muốn Diệu nha đầu đi đến chỗ hắn làm việc? Hắn không nghe lầm?
"Nhưng là, tiểu thư, ngày hôm qua trang chủ mới hạ lệnh không cho phép để ngươi làm việc." Lý tổng quản xoa trán đầy mồ hôi nói tiếp: "Huống chi trang chủ đã từng hạ lệnh, chỉ cần hắn ở bên trong sơn trang, cũng không cho phép hạ nhân tùy tiện đến Bắc viện quấy rầy hắn." Lý tổng quản cố gắng giải thích lập trường của mình, cũng nói ra nghi vấn lớn nhất trong lòng Hoắc Lỗi.
"Ta biết, cho nên ngày hôm qua ta mới cùng hắn tranh cãi – ân, phân rõ phải trái!" Khởi Diệu cắn răng nghiến lợi nói, vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua liền không nhịn được phẫn nộ.
Ông trời a! Tìm lão đại phân rõ phải trái?! Hoắc Lỗi nghe cơ hồ muốn thất thanh thét chói tai, điều này ai có khả năng đây?
"Cuối cùng hai người chúng ta thương lượng xong, ta có thể làm việc, chẳng qua là địa điểm đổi ở Bắc viện." Nàng cố gắng áp chế lửa giận, cặn kẽ kể lại.
Thương lượng?! Cùng lão đại?
Hoắc Lỗi nghĩ đến lão đại bày ra bộ mặt lạnh như băng cùng với cường đại phẫn nộ, nhìn lại một chút Diệu nha đầu dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, không cần suy nghĩ nhiều liền có thể đoán được hai người thương lượng như thế nào.
Bất quá, lão thiên! Hoắc Lỗi không khỏi bội phục Diệu nha đầu can đảm hơn người. Bên trong sơn trang từ tổng quản, cho tới người quét dọn, mỗi người đều bị đại ca hắn dọa phát khiếp, đặc biệt là nữ nhân, chỉ cần thấy Mạt Vô Ngân, không khỏi bị dọa cho sợ đến mặt mũi trắng bệch, nói không ra lời, trong này còn bao gồm cả muội muội của mình!
Trái lại, không nghĩ tới Khởi Diệu chẳng những không sợ, thậm chí còn dám tìm hắn gây gổ.
Thật tốt quá, xem ra khắc tinh của đại ca xuất hiện! Không, Hoắc Lỗi trong lòng sửa lại, phải nói là đại tẩu tương lai xuất hiện. Ha ha! Đại ca, ngươi xong rồi, nghĩ tới đây, hắn không nhịn được có chút hả hê cười ra tiếng.
Nụ cười này, khiến cho hai người đang còn tranh chấp không hẹn cùng quay đầu, vừa nhìn thấy là Hoắc Lỗi, hai người lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng rất cao hứng khi thấy hắn.
Khởi Diệu là muốn Hoắc Lỗi giúp nàng thuyết phục Lý tổng quản, Lý tổng quản lại cao hứng mình có thể đem vấn đề khó giải quyết ném cho Hoắc Lỗi.
"Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi"
"Nhị thiếu gia!"
Hai người lần lượt đi tới phía Hoắc Lỗi, vừa nghi hoặc nhìn về phía đối phương, đặc biệt là Khởi Diệu.
"Nhị thiếu gia? Lý tổng quản, ngươi vì sao lại gọi Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi là thiếu gia?"
Ai nha! Hỏng bét! Hoắc Lỗi trong lòng kêu to không ổn, Lý tổng quản cũng không biết chuyện hắn giả bộ làm hạ nhân trong sơn trang.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng giải thích, liền nghe Lý tổng quản rành rọt trả lời: "Hoắc Lỗi là đệ đệ của trang chủ, không phải gọi nhị thiếu gia, thì gọi là gì đây?"
"Ngươi nói Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi là đệ đệ của trang chủ?"
Lý tổng quản gật đầu khẳng định, Khởi Diệu quay đầu tức giận trừng Hoắc Lỗi đứng bên cạnh.
"Này – ta có thể giải thích, Diệu nha đầu." Hoắc Lỗi gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.
"Hừ, nhị thiếu gia, ta chỉ là một tì nữ, sao dám làm phiền ngươi tự mình giải thích đây?" Nàng hừ liên tiếp hướng Hoắc Lỗi giễu cợt nói.
Xong rồi! Xong rồi Xem ra Diệu nha đầu lần này không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Đều là tại lão đại! Đang bình thường lại cùng Diệu nha đầu gây sự, mà mình lại tự nhiên chọn đúng lúc này đi vào. Thật sự là đen đủi!
Liếc liếc Lý tổng quản bên cạnh, hi vọng hắn có thể nói giúp, nhưng là còn không thấy người đâu, Lý tổng quản vừa biết tình hình không tốt, sớm thừa dịp hai người không chú ý chuồn mất.
Lý tổng quản đáng giận, tự mình chạy trước, để hắn ở lại dọn dẹp cục diện rối rắm, Hoắc Lỗi ở trong lòng âm thầm oán giận, lại thấy Diệu nha đầu xoay người chuẩn bị rời đi.
Hắn đuổi theo ngăn lại Khởi Diệu, "Diệu nha đầu, ngươi hãy nghe ta nói! Ta có thể giải thích, ta thật không có lừa gạt ngươi."
"Nga, phải không? Vậy ta sao lại không biết ngươi là nhị thiếu gia của sơn trang đây?" Khởi Diệu phẫn uất hỏi lại.
Thấy nàng nguyện ý lưu lại nghe hắn giải thích, Hoắc Lỗi vội vàng nói: "Chuyện này ta xác thực chưa nói. Bất quá, ta cũng chưa nói ta không phải a! Huống chi nếu ta nói, ngươi sẽ không tin tưởng."
"Tại sao ta sẽ không tin tưởng?"
"Ngươi không có phát hiện ra ta cùng lão đại khác họ sao Lão đại họ Mạt, ta họ Hoắc, ta nếu nói với ngươi ta là đệ đệ hắn, ngươi tin tưởng sao?" Hoắc Lỗi cười khổ, hỏi ngược lại nàng.
Khởi Diệu không nói lời nào, dùng ánh mắt ý bảo hắn nói tiếp.
"Huống chi, nếu ta nói cho ngươi biết, ta là đệ đệ của trang chủ, ngươi cũng có thể sẽ không làm bằng hữu với ta."
"Sẽ không!" Khởi Diệu chống tay kháng nghị, "Ta luôn đối đãi công bằng với mọi người."
"Điều này – ta dĩ nhiên biết." Hoắc Lỗi vội vàng phụ họa, "Cho nên ta rất hối hận ban đầu không có nói cho ngươi biết chân tướng. Ngươi hiện tại đã biết, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thông cảm, có đúng hay không? Diệu nha đầu." Thấy Khởi Diệu bớt giạn, Hoắc Lỗi tiếp tục cố gắng nói: "Diệu nha đầu, Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền [1], sự độ lượng của ngươi luôn luôn rất lớn, cũng sẽ không cùng ta so đo chuyện nhỏ này đi?!" Hoắc Lỗi có tự tin tuyệt đối qua được cửa ải này, nói: "Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên" [2]
[1] "Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền", ý nói làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ.
[2] Xài ngàn cách lẫn vạn cách vẫn không đánh được, nhưng đến cuối cùng lại chỉ có tuyệt kỹ nịnh hót (vỗ mông ngựa) là xài tốt.
"Ý của ngươi là bụng của ta rất lớn, eo rất thô sao?" Khởi Diệu trong trứng gà tìm xương trách mắng hắn.
Trời đất, hắn nhưng là lần đầu tiên nịnh bợ người khác, nhưng bất hạnh lại vỗ đùi ngựa, thật là ra trận bất lợi.
"Diệu nha đầu!" Hoắc Lỗi bất đắc dĩ gãi đầu, trong đầu không hiểu tại sao đối với người bình thường sử dụng chiêu này hữu dụng, đối với nàng lại hoàn toàn mất đi tác dụng? Bất quá cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng với đại ca.
Nhìn dáng vẻ ăn năn của hắn, Khởi Diệu có chút mềm lòng, "Quên đi! Quên đi! Ai bảo ta gặp phải hai huynh đệ các ngươi."
"Vậy – ngươi tha thứ cho ta."
"Ừ, bất quá sau này không được làm như vậy nữa." Khởi Diệu cảnh cáo nói, quay đầu lại tìm cái ghế gần đây ngồi xuống. Mới vừa rồi đứng lâu như vậy, chân nàng đã mỏi nhừ.
Hoắc Lỗi gật đầu một cái, trong lòng buông xuống một tảng đá lớn. Hoàn hảo, hoàn hảo! Bất quá suy nghĩ một chút lại cảm giác mình rất ủy khuất, hắn đường đường đứng đầu Thanh Vân trấn, khi nào lại ăn nói khép nép cùng nịnh bợ một nữ nhân? Bất quá nếu như nàng là đại tẩu tương lai, dĩ nhiên có thể ngoại lệ! Hoắc Lỗi tự an ủi mình.
Không chỉ là bởi vì trưởng tẩu như mẹ, mà là Diệu nha đầu nếu thật sự trở thành đại tẩu của hắn, mình lại bị nàng bắt được cái đuôi, nàng nhất định sẽ cả ngày chỉnh hắn, cho nên vẫn nên nhận sai lầm của mình trước.
"Uy! Ngươi đứng đấy làm gì?" Khởi Diệu nhìn hắn lâm vào trầm tư, không nhịn được hỏi. "Ngươi cũng ngồi xuống a! Ta vì ngẩng đầu nhìn ngươi, cổ muốn cứng nhắc rồi."
"Không có gì!" Hoắc Lỗi vội vàng lấy lại tinh thần, tìm cái ghế ngồi xuống. "Diệu nha đầu, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?"
"Dĩ nhiên, còn phải hỏi?" Khởi Diệu thản nhiên trả lời. "Nhưng là ta nên gọi ngươi thế nào? Phải gọi ngươi nhị thiếu gia, hay Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi? Như vậy đi, chính ngươi chọn như thế nào?"
"Này còn chọn gì nữa? Đương nhiên là Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi a!" Hoắc Lỗi cười hì hì xu nịnh nói.
"Ừ hừ! Đây chính là ngươi chọn nga! Cũng không nên oán trách ta không cho ngươi lựa chọn." Khởi Diệu rất dân chủ cho hắn chọn.
Hoắc Lỗi chỉ có thể gật đầu chấp nhận, than khóc trong lòng!
"Đúng rồi, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi tìm ta có chuyện sao?" Khởi Diệu đột nhiên nhớ tới chuyện này.
"Đúng nga!" Nhận được câu hỏi của Khởi Diệu, Hoắc Lỗi lúc này mới nhớ ra mục đích của mình. "Ta là muốn giới thiệu Vân Huyên cho ngươi."
"Vân Huyên? Muội muội của ngươi?"
"Ừ. Vốn là ta ngày hôm qua đã định giới thiệu cho các ngươi biết nhau, nhưng là tìm khắp nơi không thấy ngươi." Hắn giải thích, đột nhiên nở nụ cười, "Diệu nha đầu, ngươi, lúc ta lo lắng không biết ngươi chạy đi đâu, ngươi lại chạy đi tìm lão đại gây gổ."
"Không phải gây gổ, là phân rõ phải trái!" Khởi Diệu sửa lại đồng thời cường điệu nói, "Ta đây là người đúng mực, sẽ không cùng tên khốn đại ca của ngươi gây gổ."
Vừa mới dứt lời, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi cười lớn tiếng hơn, xem ra chính mình càng tô càng đen, nàng ảo não suy nghĩ, xoay người đi không thèm để ý tới hắn. Hừ, cười đi! Cười chết đi!
Lau khóe mắt cười đến chảy nước, Hoắc Lỗi lại hỏi: "Nói cho ta biết, Diệu nha đầu, ngươi thật muốn đi Bắc viện làm việc a?"
"Ta dĩ nhiên muốn đi, ta không giống như ngươi, ta không muốn làm sâu gạo."
"Ta không phải là sâu gạo!" Hoắc Lỗi kháng nghị, lại tiếp tục hỏi: "Ngươi thật sự không sợ đại ca ta?"
"Sao phải sợ hắn? Ta không làm sai chuyện gì, huống chi hắn cũng không phải là ma quỉ ăn thịt người, chẳng lẽ sẽ đem ta ăn?" Khởi Diệu cảm thấy vấn đề của hắn thực nhàm chán.
"Chỉ sợ hắn là...." Hoắc Lỗi cười khổ than nhẹ.
"Ngươi có ý kiến gì sao? Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi. Còn có, rốt cục ngươi có muốn giới thiệu muội muội của ngươi cho ta hay không?" Khởi Diệu có chút không kiên nhẫn.
"Muốn, dĩ nhiên muốn! Chúng ta bây giờ liền đi." Hoắc Lỗi vội vàng đứng dậy dẫn Khởi Diệu tới nội viện.
Ở đình nghỉ mát có một bóng người như tuyết trắng, tựa hồ đang lo lắng nghển cổ trông.
Khởi Diệu kinh ngạc vạn phần nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặc bạch y, Hoắc Vân Huyên giống như đi ra từ tranh mĩ nữ, thướt tha duyên dáng, làm người ta có cảm giác nhẹ nhàng ưu mĩ, tươi mát trong lành như bầu trời.
"Hắc! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, muội muội ngươi bộ dáng không tệ." Khởi Diệu khuỷu tay nhẹ huých Hoắc Lỗi.
"Không tệ?!"
"Chính là đẹp mắt, xinh đẹp, là một đại mĩ nhân." Khởi Diệu vô cùng kiên nhẫn ví dụ. "Ta thích nàng, thoạt nhìn giống như là người rất dễ thân cận, đáng tiếc thân thể rất yếu." Không hổ là học y, nói ba câu không quên nghề nghiệp.
Hai người lần lượt tiến vào bên trong đình nghỉ mát, Hoắc Vân Huyên thở phào nhẹ nhõm hướng Khởi Diệu mỉm cười, rồi lại xấu hổ trốn phía sau Hoắc Lỗi.
"Vân Huyên" Hoắc Lỗi giới thiệu Khởi Diệu cho muội muội, "Nàng chính là người ta thường nói cho ngươi, chính là Diệu nha đầu danh tiếng lẫy lừng kia. Ngươi không phải nói rất muốn biết nàng sao? Sao hiện giờ gặp mặt, lại không nói một lời nào." Hoắc Lỗi vừa nói vừa đem Vân Huyên núp phía sau hắn kéo ra, đẩy tới trước mặt Khởi Diệu.
Thật sự là không ưa hành động lỗ mãng của hắn, Khởi Diệu liếc mắt một cái, bênh vực kẻ yếu nói: "Uy! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, đừng thô lỗ như vậy có được hay không? Ngươi cho rằng mỗi người đều thô kệch giống như ngươi a!"
Hoắc Lỗi đang muốn vì mình biện bạch, lại bị Khởi Diệu lấy tay bịt miệng.
"Vân muội muội, đến phòng ta hàn huyên một chút có được hay không?" Nàng đi về phía trước, nhẹ giọng nói với Vân Huyên. Thấy Vân Huyên gật đầu, Khởi Diệu liền kéo tay Vân Huyên, hướng gian phòng của mình đi tới.
"Diệu nha đầu, còn ta thì sao?" Hoắc Lỗi gấp giọng hỏi.
"Ngươi sẽ không tự mình tìm việc để làm sao? Nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán, ta ngày hôm qua thấy trên bàn đại ca ngươi một đống sổ sách, ngươi sao không đi hỗ trợ hắn kiểm tra, nói không trừng có thể để cho đại ca ngươi giảm bớt hỏa khí, chẳng chắc hắn với người khác luôn hung dữ như vậy!" Khởi Diệu quay đầu lại lớn tiếng đề nghị, nói xong khiến Hoắc Lỗi cùng Vân Huyên choáng váng.
***
Kiến trúc Bắc viện vừa thanh nhã vừa tráng lệ làm Khởi Diệu mở rộng tầm mắt, nàng cũng đã thấy rõ ràng tòa nhà không cho phép người ta đến gần. Mặc dù trước kia đã tới mấy lần, bất quá đều là ban đêm, tất cả đều sắc đen, mình chuồn êm tiến vào, nào đâu có hăng hái đi thưởng thức dáng vẻ Bắc viện.
Bốn phía trạch viện là hòn giả sơn, cũng trồng nhiều cây cối, rừng trúc, ngăn cách những trạch viện huyên náo khác, cũng thật kín đáo, bản thân tự cách biệt, chỉ có một cổng vòm ra vào, làm nàng nhớ tới những hồ nước trong pháo đài phương tây trung cổ, có thể thấy được Mạt Vô Ngân vô cùng coi trọng riêng tư.
Khởi Diệu tỉ mỉ xem xét kiến trúc của cả tòa trạch viện, không khỏi càng xem càng thích, vườn hoa, núi giả, hồ nhỏ, cầu vòm, còn có bờ hồ liễu rủ, khắp nơi đều làm nàng lưu luyến không muốn rời, chỉ tiếc người ở nơi này không phải là nàng.
Vừa nghĩ tới tảng băng cứng nhắc Mạt Vô Ngân, nàng liền hối hận ngày hôm đó mình rung động. Nhìn xem! Bắc viện to như thế, vạn nhất tên kia cố ý chỉnh nàng, nàng liền xong đời! Mạt Vô Ngân chỉ cần bảo nàng quét dọn Bắc viện, cũng đủ để Khởi Diệu ba ngày ba đêm không bò dậy nổi.
"Bất kể tình huống như thế nào, hiện giờ vẫn có thể yên tâm!" Khởi Diệu an ủi mình, lấy hết dũng khí đi tìm Mạt Vô Ngân.
Đi tới hành lang Bắc viện, nàng không khỏi ngẩn người tại đó. Trước mắt có bốn, năm gian phòng, hết lầ này đến lần khác nàng chỉ nhận diện thư phòng, đối với những gian phòng khác, nàng một chút khái niệm cũng không có.
Trong lòng không khỏi thầm cuống cuồng, mà Mạt Vô Ngân trời đánh kia cũng không nói rõ ràng muốn nàng đi nơi nào trình diện...Trải qua một phen suy tư, nàng cuối cùng cũng quyết định bước vào thư phòng, không tìm được người, ngồi trong thư phòng chờ tốt lắm, nàng cũng không muốn tìm kiếm cho lắm!
Mở cửa thư phòng, nhìn! Vậy cái người đang ngồi trước bàn đọc sách không biết là đang bị nhìn sao?
Khởi Diệu bước vào thư phòng, từ từ thong thả đến bàn đọc sách, khiêu chiến nhìn chằm chằm Mạt Vô Ngân, chỉ chờ hắn ngẩng đầu phát hiện nàng.
"Ngươi đã đến rồi." Mạt Vô Ngân lại cúi đầu, lạnh lùng nói.
"Ta nói ta sẽ tới, liền nhất định tới." Khởi Diệu khiêu khích cao giọng.
Mạt Vô Ngân ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn Khởi Diệu. Nàng xinh đẹp như vậy, mấy ngày không gặp, tư niệm trong lòng không có giảm bớt, ngược lại gia tăng.
"Mạt Vô Ngân, ngươi sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?" Khởi Diệu bị hắn nhìn chuyên chú không khỏi nóng mặt, không khỏi liên tưởng đến chuyện ngày đó phát sinh trong thư phòng.
Nhìn nàng hai gò má hồng diễm, trong mắt lóe lên thẹn thùng, hắn không nhịn được mỉm cười, trong lòng biết Khởi Diệu nhớ lại chuyện ngày trước phát sinh trong thư phòng. Mạt Vô Ngân nhìn nàng mất hồn, qua một lúc lâu mới nhớ mục đích nàng đến tìm hắn.
"Công việc của ngươi chính là thu xếp thư phòng, những việc khác, ngươi nghĩ cần làm liền làm đi, chỉ cần không quấy rầy đến ta là được." Hắn lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
"Chỉ thế thôi?" Khởi Diệu nghe xong, bất nhã há to miệng, ngây ngẩn cả người. Vốn cho là hắn sẽ cố ý làm khó nàng, bắt nàng làm nhiều việc, không nghĩ tới yêu cầu của hắn lại ít như thế, xem ra nàng là "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Còn có một việc, buổi tối tuyệt đối không đến gần Bắc viện." Mạt Vô Ngân cứng rắn ra lệnh.
"Hừ! Biết." Khởi Diệu mất hứng lên tiếng. Nhìn hắn như coi nàng không tồn tại cúi đầu bận rộn chuyện của mình, Khởi Diệu căm giận hướng hắn làm cái mặt quỷ, âm thầm thấp giọng mắng câu "Hẹp hòi!" rồi xoay người ra ngoài.
Sau khi nàng đóng cửa lại, Mạt Vô Ngân mới ngẩng đầu lên. "Ta không phải là người hẹp hòi, ngươi nếu là biết ta có ý định đem ngươi vĩnh viễn giữ bên người, chắc chắn sẽ bị hù chết!" Hắn nhẹ lên tiếng.
Khởi Diệu rời khỏi cửa, quay đầu xem lại đình viện có chút bụi bẩn, bởi vì đã vào thu, trong viện khắp nơi là lá rụng. Nàng nhất thời cao hứng, liền tìm một cây chổi lớn quét dọn đình viện, đồng thời nhớ lại chuyện ngày hôm qua cùng Tiểu Vân tán gẫu.
Hai người vừa mới bắt đầu đương nhiên là có chút xa lạ, chỉ có nàng nói chuyện. Vậy mà khi nàng nói đến một chút chuyện cổ quái ly kỳ, Tiểu Vân đột nhiên phá vỡ trầm mặc, cao hứng cùng nàng hàn huyên.
"Khởi Diệu tỷ, ngươi vì sao gọi nhị ca là Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi đây?" Vân Huyên hỏi nghi vấn trong lòng.
"Đó là bởi vì gọi tên của đại ca ngươi rất khó, cho nên ta mới giúp hắn lấy cái tên vang dội. Hắn còn phải cảm tạ ta đây!" Khởi Diệu dương dương đắc ý nói.
Vân Huyên vừa nghe, không khỏi che miệng nở nụ cười, thấy nụ cười này Khởi Diệu cũng phải mất hồn. "Tiểu Xuân, ngươi phải thường xuyên cười, ngươi cười lên đúng là đẹp nha!" Khởi Diệu thật lòng tán dương: "Nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ mê ngươi."
"Khởi Diệu tỷ, ngươi cứ nói đùa." Vân Huyên thẹn thùng cúi đầu.
Trước kia khi nàng cùng nhị ca lưu lạc đầu đường, không có người nào để ý đến bọn họ, sau khi đại ca nhận bọn họ, các ca ca lại bận rộn sự nghiệp, căn bản không có thời gian bồi nàng, chính là nàng một mình cảm thấy có chút tịch mịch, rồi lại cảm thấy không thể quá ích kỷ, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình, hiện tại có Khởi Diệu cùng nàng nói chuyện trên trời dưới đất, lại nguyện ý cùng nàng làm bằng hữu, thật là làm nàng cao hứng.
"Tiểu Vân, ngươi có muốn hay không để ta giúp ngươi đặt biệt hiệu nghe thật vang dội a?" Khởi Diệu ranh mãnh hỏi.
"A! Không cần, không cần!" Vân Huyên lúng túng xua hai tay, "Cám ơn Khởi Diệu tỷ, ta cảm giác tên mình rất dễ nghe." Trời ạ! Nếu quả thật để cho Khởi Diệu tỷ thay nàng đặt biệt hiệu, không biết sẽ là cái tên như thế nào.
"Tiểu Vân, ngươi chưa gì đã khẩn trương vậy! Ta chỉ giỡn mà thôi." Khởi Diệu cười ha ha.
"Khởi Diệu tỷ, ngươi lại trêu chọc Tiểu Vân." Vân Huyên trách khứ nói.
"Khó được thấy mĩ nhân, không đùa một chút sẽ không vui." Loại ngụy biện này chắc chỉ có Khởi Diệu mới nói ra được.
"Khởi Diệu tỷ, những gì ngươi mới nói là thật sao? Nếu quả thật có tóc đỏ, mắt xanh, vậy tại sao chúng ta chưa từng thấy đây?" Vân Huyên tò mò hỏi.
Khởi Diệu cố gắng giải thích cho nàng nghe, sau đó Vân Huyên lại đưa ra nhiều vấn đề, hai người hàn huyên tới đêm, Vân Huyên mới lưu luyến không rời về phòng nghỉ ngơi. Cứ như vậy, Khởi Diệu lại có thêm một người bạn.
Không nghĩ tới Tiểu Vân kiến thức nghèo nàn như vậy, bất quá điều này cũng khó trách, cổ đại vốn là không quan trọng việc giáo dục nữ nhi, Khởi Diệu nghĩ. Nàng cảm thấy thân thể Tiểu Vân ngày càng yếu đi, có một nửa là trời sanh, một nửa kia chính là thiếu hụt vận động. Tiểu thư khuê các cổ đại phần lớn chỉ có thể ở trong phòng thêu thùa, nhiều lắm là vận động cái miệng, bởi vì sách đọc ít, kiến thức cũng không rộng, để cho đỡ buồn, chỉ biết trong lúc rãnh rỗi bàn luận một chút thị phi.
"Xem ra ta phải bắt Tiểu Vân vận động một chút, sau đó dùng thuốc bổ bồi bổ thân thể cho nàng." Khởi Diểu lầm bầm.
Tốn một thời gian ngắn, cuối cùng đã quét sạch lá rụng. Khởi Diệu nhìn đống lá, đang không biết xử lí thế nào, đột nhiên nghĩ tới việc nướng khoai lang "Ta thật thông minh, như vậy vừa có thể xử lí xong lá rụng, lại có thể được ăn khoai lang nướng ngon." Nàng gom lại, chạy về phía phòng ăn, muốn tìm chút khoai lang để nướng.
Kỳ quái, nàng muốn làm gì? Mạt Vô Ngân đứng ở bên cửa sổ, nhìn trộm nhất cử nhất động của Khởi Diệu, chỉ thấy nàng thật cao hứng bỏ lại chổi hướng phía ngoài chạy đi. Có thể lại mưu mô gì đây, hắn không khỏi lắc đầu một cái, cô gái nhỏ luôn là không chịu yên lặng, hi vọng nàng có thể đối với Vân Huyên có một chút ảnh hưởng.
Đối với muội muội duy nhất của mình hắn rất quan tâm, mặc dù bọn họ cũng không phải là huynh muội ruột thịt. Mấy ngày trước, Hoắc Lỗi đề nghị muốn đem Khởi Diệu giới thiệu cho Vân Huyên, hắn còn lo lắng Khởi Diệu sẽ cảm thấy Vân Huyên quá an tĩnh, nhưng là không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ hợp ý như vậy.
Vừa nghĩ tới ngày hôm qua Hoắc Lỗi chạy tới thư phòng, hướng hắn oán trách hai người bọn họ đem hắn bỏ lại, chạy đi tán gẫu, hắn đã cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại hâm mộ thậm chí ghen tỵ.
Hắn hâm mộ tình bạn giữa ba người bọn họ, cũng ghen tị mình chỉ có thể một bên đứng xa quan sát, nhưng vì không làm tổn hại đến người thân cận, vì không muốn bọn họ trong lòng tràn đầy sợ hãi, hắn nhất định phải giữ khoảng cách. Nếu như hắn vượt ranh giới, hắn có thể lại bị buộc rời khỏi nơi này.
***
"Các vị, ta đã trở về." Khởi Diệu mới vừa vào phòng ăn, liền vô cùng không thục nữ hét to.
"A, Diệu nha đầu, ngươi đã về rồi!" Mọi người cùng lúc đáp lời.
"Tới đây để Lưu mụ xem một chút. n! Sắc mặt không tệ, Diệu nha đầu, ngươi có khỏe không?"
"Vẫn hoàn hảo!" Khởi Diệu cười nhìn mọi người.
"Không tệ là tốt rồi, không tệ là tốt rồi." Cha cũng cười.
"Đúng thôi! Ta nói trang chủ sẽ không bạc đãi Diệu nha đầu của chúng ta, nhưng là cha ngươi mấy ngày nay lại lo lắng gần chết, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra." Lưu mụ vừa nói vừa giễu cợt Lâm lão đầu.
Khởi Diệu nghe được rất cảm động, nhìn cha cùng mọi người, thật sâu cảm nhận được thân tình ấm áp.
"Đúng rồi, Diệu nha đầu, ngươi buổi sáng nào cũng ở đây làm gì? Sao không ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm tiểu thư đi?"
"Không có đâu! Ta là có nhiệm vụ nga!"
"Có nhiệm vụ? Trang chủ không phải là không cho ngươi làm việc sao?" Cha nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy a! Nhưng là ta muốn tay làm hàm nhai, cho nên ta cùng trang chủ phân rõ phải trái, kết quả hắn thấy ta nói phải đạo lí rõ ràng, liền giao cho ta công việc mới." Khởi Diệu nói qua loa, không có nói ra chân tướng sự thật, để tránh cha lo lắng.
"Vậy ngươi bây giờ làm việc ở nơi nào? Nói với cha, cha sẽ chiếu cố ngươi."
"Ta làm ở Bắc viện."
"Bắc viện?" Mọi người vừa nghe thấy nơi làm việc của Khởi Diệu, tất cả đều cao giọng la hoảng lên, trên vẻ mặt là lo lắng lại không biết giúp gì, xem ra Diệu nha đầu là đắc tội chủ nhân.
"Ai nha! Các ngươi không cần làm loạn! Đi Bắc viện công việc không đến nỗi nào, huống chi trang chủ bảo ta phụ trách sửa sang lại thư phòng, lại không làm những việc nặng nhọc." Khởi Diệu cười trấn an mọi người.
"Phải cẩn thận một chút, Diệu nha đầu." Lưu mụ đại diện mọi người nói ra tiếng lòng.
"Ừ. Đúng rồi! Ta trở lại là muốn xem có khoai lang không? Nếu như có, có thể hay không cho ta một ít?"
"Khoai lang ? Đương nhiên là có. Tiểu Hoàng, ngươi đi cầm đến cho Diệu nha đầu." Cha hào phóng giao phó.
"Ngươi dùng để làm gì?" Hoàng thẩm cực kì tò mò.
"Nga, ta muốn nướng khoai lang. Ta hôm nay ở Bắc viện quét dọn, quét một đống lớn lá cây, muốn dùng để nướng khoai lang, các ngươi muốn hay không cũng nếm thử một chút đây?" Nàng hào phóng mời mọi người.
"Diệu nha đầu, ngươi là nói – muốn ở Bắc viện nướng khoai lang?" Hoàng thẩm hỏi, rất sợ mình nghe nhầm.
"Đúng vậy a!" Khởi Diệu gật đầu một cái.
"Nha đầu, có phải ngươi chán sống rồi hay không?" Cha trách mắng, vội vàng quay đầu lại hô to: "Tiểu Hoàng, không cần nữa, Diệu nha đầu không muốn khoai lang."
"Cha, tại sao không thể?" Khởi Diệu không hiểu kháng nghị.
"Diệu nha đầu, ngươi lúc thì thông minh, lúc lại ngây ngô. Ở Bắc viện nướng khoai lang?! Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra." Cha bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Đây không phải là vuốt râu hùm sao?"
"Sẽ không, ta chỉ là nướng khoai lang, lại không quấy rầy đến trang chủ." Khởi Diệu bất mãn phản bác.
"Bất kể thế nào, không được là không được." Cha quyết tâm sắt đá nói.
"Là sao! Diệu nha đầu, ngươi đừng có nói giỡn." Những người khác cũng đi theo phụ họa, răn đe nàng, ngàn vạn lần không nên chọc giận chủ nhân.
"Vậy – ta nên xử lí đống lá như thế nào?"
"Diệu nha đầu, nói ngươi đần, ngươi thật đúng là đần." Tiểu Đặng nói: "Ngươi cứ đem đống lá cây kia quét vào bên trong cây cối."
Tóm lại, Khởi Diệu bị mọi người trong phòng ăn răn dạy thật lâu. Dĩ nhiên, trước khi đi Lưu mụ không quên đưa nàng chút điểm tâm để đem về Bắc viện ăn.