Chương 1
Khởi Diệu bất kể thế nào cũng không nghĩ tới mình bị ném đến thời không khác, nàng khẽ thở dài, hồi tưởng lại tình cảnh gặp chuyện không may ngày đó.
Máy bay nổ tung, nàng bị lực lượng khổng lồ ném đến cổ đại, không có TV, không có McDonald, duy nhất quen thuộc, là hòm y dược mà nàng mang đến từ thế kỉ 20. Nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, thật là nhà dột gặp đêm mưa, họa vô đơn chí!
Bất quá nàng coi như là vận khí rất tốt, nàng được một vị lão bà bà cứu. Thái bà bà đối với cô gái ăn mặc kì dị, còn mang theo cái hòm nhỏ xấu xí, ngay cả mình đang ở chỗ nào, niên đại cũng không biết, có cảm giác đồng tình sâu sắc.
Nàng tốn thật nhiều thời gian mới nói rõ cho Khởi Diệu, nơi này là Trung Nguyên phương Bắc, không phải cái gì Trung Hoa dân quốc, cũng không phải là người dân nước cộng hòa.
Làm Khởi Diệu cảm kích nhất chính là, Thái bà bà hào phóng để nhà gỗ nhỏ trên núi cho Khởi Diệu ở, lão nhân gia nàng đã sớm xuống núi cùng con trai ở một chỗ, thậm chí còn đề nghị nàng đến ở cùng bọn họ.
"Ngươi nếu không muốn một mình ở trên núi, liền dời đến chỗ chúng ta ở, dù sao chẳng qua là chỉ nhiều thêm một bộ chén đũa mà thôi." Thái bà bà thân thiết nói.
"Không được, bà bà, ngài để cho ta ở nơi này ta đã rất cảm kích, làm sao dám phiền toái ngài nữa đây." Khởi Diệu cự tuyệt ý tốt của bà bà, không muốn rời nơi này. Bởi nơi này chính là nơi đầu tiên ở cổ đại nàng bị đưa đến, nàng muốn tìm xem có đường về nhà không.
"Ai!" Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lại thở dài. Nàng đã tìm kiếm mấy ngày, không phát hiện manh mối gì, thật là không biết nên làm thế nào cho phải, chẳng lẽ phải ở lại đây cả đời sao
***
Sáng sớm tinh mơ, Khởi Diệu liền đi ra ngoài tìm quả dại, rau dại, thuận tiện tìm một chút hữu dụng dược thảo.
Kể từ sau khi tới nơi này, nàng liền biến thành bảo bảo ngoan ngoãn ngủ sớm dậy sớm. Đương nhiên không phải bởi vì không có TV, chủ yếu là vì tiết kiệm cây nến để còn dùng. Nàng hiện tại hoài niệm nhất chính là đèn điện! Dù sao một người ở vùng hoang vu dã ngoại, chung quanh tối đen như mực, thật đúng là dọa người!
Trời mới tờ mờ sáng, trong rừng rậm vẫn u ám, Khởi Diệu vì chọn thêm chút dược thảo, tiến sâu vào cánh rừng bên trong. Đi vào con đường mòn quanh co khúc khuỷu, trèo qua mấy sườn dốc, lại qua một chút lùn bụi rậm, nàng rốt cuộc hài lòng thành tích hôm nay. Lúc muốn đi trở về nhà, đã là lúc mặt trời ở trên đỉnh đầu.
Ánh mặt trời qua lá cây chiếu xuống, chiếu sáng rừng rậm u ám, cũng đem sương sớm màu đỏ trên đất lóe lên, trông rất đẹp mắt.
Không đúng nha! Sương sớm màu đỏ? Trên đất làm sao lại có sương sớm màu đỏ đây? Khởi Diệu kinh ngạc nghĩ, vội vàng cúi đầu tra xét.
"A! Là máu!" Nàng kêu lên. Có người bị thương, xem ra còn bị thương không nhẹ. Ý thức trách nhiệm của thầy thuốc khiến nàng lo lắng cho người này, vì vậy men theo vết máu, nàng bắt đầu tìm bệnh nhân.
Tại phía sau lùm cây tươi tốt, nàng tìm được một sơn động ẩn mật, loáng thoáng có thể thấy được con vật nằm trong động, từ vết máu phía ngoài xem ra thương thế của nó rất nặng. Xem nó nằm không nhúc nhích, đại khái là lâm vào trạng thái hôn mê.
Nhẹ nhàng đẩy dây leo che ở ngoài cửa động, Khởi Diệu lập tức đi vào.
Trời ạ! Là sói, một con sói đen cực to.
Nói giỡn, sói! Cũng không phải là nai con, tiểu bạch thỏ. Khởi Diệu trong lòng tràn đầy sợ hãi, đang muốn rút lui trong im lặng, bên tai lại truyền đến tiếng nó thống khổ rên rỉ, nhéo chặt lòng của nàng. Nàng không thể thấy chết mà không cứu, mặc dù nó là một con sói! Huống chi xem bộ dáng nó như vậy cũng không có khí lực tổn thương nàng. Khởi Diệu thuyết phục mình, chỉ cần giúp nó băng bó một chút là tốt rồi, ít nhất nàng như vậy cũng không cắn rứt lương tâm.
Thấy nó còn chưa có tỉnh lại, nàng miễn cưỡng đi đến, cẩn thận xem xét thương thế của nó. Vết thương là ở trên vai, bốn phía đã có hiện tượng mưng mủ thối rữa, Khởi Diệu càng kiểm tra chân mày càng nhăn, thật sự nếu không mau xử lí, nó không sống nổi.
"Uy! Mạng ngươi thật lớn, hoàn hảo ngươi gặp gỡ nữ thần y thế kỉ 20 ta đây, nếu không thì ngươi xong rồi." Hướng về phía con sói đang mê mang khoác loác một phen, Khởi Diệu thể hiện bản lĩnh nhà nghề của nàng bắt đầu xử lí cho bệnh nhân đầu tiên ở cổ đại.
Bận bộn gần hai giờ, nàng thật vất vả mới khâu lại miệng vết thương trên vai rồi quấn băng xung quanh. Trong đó còn bao gồm việc nàng chạy về nhà gỗ, bảo bối dược vật lấy từ trong hòm nay còn lại không nhiều lắm, đeo băng, cùng với dùng nước sôi khử trùng công cụ; nàng cũng không muốn để cho bệnh nhân thứ nhất bởi vì nhiễm trùng mà chết. Còn có, nàng cũng thuận tiện mang theo chút thức ăn, nước trong tới đây.
Rốt cuộc việc đã làm xong! Khởi Diệu xoa xoa mồ hôi trên chán, thở dài nhẹ nhõm, xem ra không có vấn đề gì.
Không bao lâu sau, chỉ thấy nó giật giật, cúi đầu kêu vài tiếng, mở mắt nghi hoặc nhìn bốn phía, giống như không biết mình đang ở chỗ nào. Vừa thấy Khởi Diệu, nó lập tức đối với nàng gầm gừ, lộ ra răng nanh dữ tợn, cũng vùng vẫy muốn đứng lên.
"Uy! Ngươi đừng cử động a!" Nàng khẩn trương tiến đến ngăn cản.
Thấy nàng tới gần, nó lập tức không khách khí lớn tiếng gầm thét, cả người cong lên, dường như muốn nhảy tới cắn xé nàng.
"Hắc! Ngươi hung dữ như vậy sao!" Khởi Diệu lập tức lùi về phía sau mấy bước, trong lòng lo lắng nhìn nó di chuyển, lo lắng miệng vết thương sẽ bị nó làm rách.
Quả nhiên, chỉ thấy nó kêu mấy tiếng, cả người lại ngã trên đất.
"A" Khởi Diệu sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng chạy lên trước tra xét thương thế, vừa nhìn vừa mắng: "Bảo ngươi không nên cử động, nhưng ngươi không nghe lời. Ta ghét nhất bệnh nhân không nghe lời lại muốn nhanh chóng khỏe lại!" Nói xong còn không quên trừng nó một cái, căn bản là quên người bệnh của nàng là một con sói.
Đại khái là cũng cảm nhận được tâm ý của Khởi Diệu, nó không hề đối với nàng nhe răng trợn mắt nữa, chẳng qua là an tĩnh nằm để cho nàng kiểm tra thương thế, cũng ô ô hừ mấy tiếng, giống như là không hài lòng bị nàng trách cứ.
"Hoàn hảo vết thương không có bị rách." Khởi Diệu yên tâm thở ra một hơi, cúi đầu nhìn thấy đại hắc lang ngoan ngoãn nằm, biết nó đã hiểu rõ ràng là nàng muốn giúp nó, không phải là muốn làm tổn thương nó. "Gặp ta coi như ngươi mạng lớn, nếu không bây giờ ngươi có thể đã về với ông bà rồi." Nàng lẩm bẩm nói. Xoay người cầm lên ống trúc, đổ chút nước để cho nó uống, xem nó uống, lại cầm chút thức ăn uy nó.
Ăn no đại sắc lang có vẻ có tinh thần hơn nhiều, mở đôi mắt tròn vo nhìn thẳng Khởi Diệu.
"Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi, cấm chạy loạn khắp nơi, ta đi về một lúc, chậm một chút trở lại thăm ngươi. Nhớ! Ngàn vạn lần không được cử động làm ảnh hưởng vết thương, nếu không hậu quả tự chịu!" Nàng uy hiếp thêm cảnh cáo, sau khi nói xong liền xoay người thu thập đồ, cũng không chú ý trong mắc hắc lang lóe lên vẻ tinh ranh.
Khởi Diệu trước khi rời đi, lại không yên lòng hướng hắc lang dặn dò một lần, thấy nó nghe lời nằm, lúc này mới hài lòng xoay người rời đi.
***
Trở lại phòng nhỏ Khởi Diệu vội vàng nấu chút thức ăn bổ dưỡng. Điều đầu tiền nàng học được khi đến cổ đại chính là nhóm bếp cùng nấu cơm.
Không muốn đói bụng chết, đương nhiên nàng phải cố gắng thích ứng hoàn cảnh. Hoàn hảo nàng đã từng là hướng đạo sinh, học qua một chút kĩ năng dã ngoại, sinh tồn, nếu không đã sớm xong đời!
Vừa nghĩ tới lúc mới học, lửa còn không có lên, mặt liền đen hơn phân nửa, y phục cũng đen một khối lớn, thật vất vả mới có cây đuốc, rồi lại đem cơm nấu cháy sém.
Không thông thạo kế sinh tồn, Khởi Diệu cũng sẽ hảo vươn lên.
Sớm biết sẽ bị bắn đến cổ đại, nàng phải đi học nội trợ mà không phải đi học y, như vậy ít nhất cuộc sống bây giờ mới tốt hơn một chút. Bất quá trải qua một phen khổ luyện, kĩ thuật của nàng đã tiến bộ nhiều! Nếu như lần nữa trở lại thế kỉ 20, nhất định có thể trở thành người nhóm lửa vô địch, nghĩ tới đây, nàng không khỏi lại đứng lên cười ha ha.
"n, hầm chút canh thịt tốt lắm." Cầm lên thịt khô hôm qua bà bà bảo nhi tử nàng đem tới, ném vào trong nồi hầm, Khởi Diệu bắt đầu sắp xếp dược thảo tìm được hôm nay.
Vào buổi trưa, Khởi Diệu men theo đường tắt buổi sáng đi qua, lại trở về sơn động, lặng lẽ đi vào. Chỉ thấy đại hắc lang ngoan ngoãn nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, vừa nghe thấy âm thanh, lập tức nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về cửa động, thấy Khởi Diệu, chỉ thật nhỏ kêu mấy tiếng, lại cúi đầu nằm xuống đất.
Nàng cẩn thận kiểm tra vết thương của nó, biết đại sắc lang không chạy lung tung, lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, sờ sờ đầu của nó giống như là phần thưởng.
"Ta mang theo chút thịt hầm đến cho ngươi ăn." Khởi Diệu vừa nó vừa từ rổ lấy ra thịt hầm, bên trong động nhất thời mùi thơm bốn phía, nhìn bộ dáng thèm ăn của hắc lang, nàng không khỏi nở nụ cười: "Đến đây đi, ăn nhiều một chút, mới có thể sớm hồi phục."
Nó lang thôn hổ yết nhai thịt hầm, Khởi Diệu thừa cơ giúp nó thay băng mới cùng thoa thuốc. Thấy nó ăn xong, lại chưa thỏa mãn liếm khóe miệng, nàng lại uy nó uống chút canh thịt. Hắc lang kêu mấy tiếng, rốt cục thỏa mãn nằm xuống.
Trước khi rời đi, nàng còn lưu lại thịt thừa cùng nước trong, còn nói cho con sói nàng gần tối sẽ trở lại, thuận tiện mang đến bữa ăn tối cho nó, muốn nó tận lực nghỉ ngơi không nên lộn xộn.
Chạng vạng, khi Khởi Diệu trở lại sơn động, nhưng lại thấy hắc lang hết sức kéo thân thể bên trong động đi lại, cảnh này khiến nàng dị thường tức giận.
"Làm bệnh nhân phải có dáng vẻ của bệnh nhân, cấm trái lời thầy thuốc, muốn phản kháng thầy thuốc..." Khởi Diệu bộ dạng giáo huấn bệnh nhân, lảm nhảm mắc đại hắc lang, cũng không quan tâm nó có nghe hiểu hay không.
Ai, không có biện pháp, ai bảo bệnh nghề nghiệp của nàng lại tái phát đây!
Tối đến, nàng rốt cục yên tâm xoay người trở về nhà gỗ. Hắc lang ăn xong bữa tối, liền nặng nề ngủ, có thể vì buổi chiều di động khiến nó hao phí quá nhiều thể lực.
Nàng cứ như vậy chiếu cố hắc lang, mãi cho đến buổi sáng thứ 3, khi Khởi Diệu đến sơn động, lại phát hiện con sói đã biến mất. Nàng nhìn quanh sơn động, biết nó đã đi rồi.
"Đại khái là về nhà đi! Hi vọng nó đừng bị thương nữa." Nàng tự lẩm bẩm.
Đắm chìm trong mất mác, Khởi Diệu cũng không có phát hiện tại một góc rừng rậm có một đôi mắt chuyên chú dừng trên người nàng.
***
Sau giờ ngọ ánh sáng từ lá cây chiếu xuống, chiếu vào mặt Khởi Diệu. Nàng không khỏi lấy tai che trán, hơi ngẩng đầu lên nhìn một chút: "Ai, không biết con sói bị thương kia như thế nào?" Vừa nghĩ tới nó mang theo toàn bộ thương thế chưa khỏi hẳn rời đi, nàng cũng rất lo lắng.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa phá vỡ yên tĩnh trong rừng, Khởi Diệu cảnh giác vểnh tai lắng nghe. "Kỳ quái, tại sao lại có người đến?"
Bởi vì nhà gỗ vị trí hết sức kín đáo, không dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa số lần nàng đi ra ngoài tìm thực vật cũng rất ít, cho nên Khởi Diệu không hề lo lắng việc mình một mình ở trên núi. Huống chi, mấy ngày nay trừ Đại Ngưu (con trai thái bà bà) từng lên núi đến xem nàng, nàng căn bản không gặp thêm người nào.
Bất quá, Khởi Diệu vẫn có chút khẩn trương. Cũng chẳng qua là cưỡi ngựa đi ngang qua đi, nàng không ngừng tự an ủi mình.
Nhưng là...Không đúng a! Tiếng vó ngựa càng ngày càng đến gần, âm thanh càng lúc càng lớn, đây rõ ràng là hướng về phía mình, nàng hốt hoảng suy nghĩ, trong đầu hiện lên hai chữ "Cường đạo"
"Trời ạ! Sẽ không như vậy đi!" Nàng nhẹ giọng gào khóc, chân cũng không có rãnh rỗi, vội vàng chạy vào trong nhà tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí, nhưng tìm tới tìm lui chỉ thấy cái chổi rách.
Cầm chổi vung lên, ừ, cũng rất thuận tay. Khởi Diệu 2 tay cầm, vội vàng chạy ra ngoài cửa, trốn sau cây đại thụ cạnh nhà.
Trong lòng nàng vô cùng hối hận, trước không có rỗi rãi học chút quyền đạo, karate, mới có thể kém tới mức này.
Quên đi! Hiện tại hối hận cũng không kịp. Bồ Tát, Phật Tổ, Jesus a! Chỉ cần qua cửa ải này, ta nhất định sẽ ngày ngày thắp hương cho các ngươi. Nhờ cậy! Nhờ cậy!
Xem ra Khởi Diệu thật sự là sợ hãi, chẳng những mời Bồ Tát, Phật Tổ, thậm chí ngay cả Jesus cũng tìm tới, có thể nói là Trung Quốc và phương Tây kết hợp. Chẳng biết là qua cửa có đánh nhau hay không, mà không bảo vệ nàng.
Càng ngày tiếng vó ngựa càng đến gần, núp đằng sau cây Khởi Diệu nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh, cả lỗ tai cũng chỉ nghe thấy nhịp tim "Bình bịch, bình bịch" của mình.
Nhưng đột nhiên, tiếng vó ngựa biến mất. Lập tức, thanh âm gì cũng không có, bốn phía lại im lặng như ban đầu.
"Di, thế nào không có thanh âm?" Khởi Diệu cảm thấy rất kì quái, lén lén nhô đầu ra ngoài nhìn.
Chỉ thấy một hắc mã cao lớn phi phàm dừng trước phòng mình, mà phòng ốc của nàng đại môn che kín. n, nhìn dáng dấp dường như chỉ có một người. Khởi Diệu lá gan lớn hơn, cầm chổi lặng lẽ đi tới. Hắc mã vừa nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng kêu ô mấy tiếng.
"Hư! Không cần ầm ỹ! Lại ầm ỹ ta liền đem ngươi nấu thành một nồi thịt ngựa lớn." Nàng quay đầu lại nhẹ giọng uy hiếp, cũng hướng nhà gỗ đi tới. Đúng lúc này, nàng đâm vào một bức tường rắn chắc.
"Ai ui! Đau chết ta." Nàng sờ sờ cái mũi thiếu chút nữa bị bẹt, tức giận ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem là người nào không có mắt dám chặn đường của nàng.
Một nam nhân dị thường cao lớn đứng trước mắt, bởi vì hắn đứng ở chỗ khuất sáng, Khởi Diệu chỉ có thể híp mắt nhìn dáng người hắn cùng đường nét khuôn mặt cho rõ ràng. Mặc dù không cách nào thấy rõ, nhưng khuôn mặt cương nghị của hắn làm nàng thật vất vả mới ổn định lại nhịp tim đang tăng nhanh.
Khởi Diệu ngượng ngùng cúi đầu, thầm mắng mình là một kẻ háo sắc, cũng không phải là chưa từng thấy soái ca. Nàng chỉ chuyên tâm chửi mình, hoàn toàn không cảm giác được toàn thân hắn tỏa ra hơi thở lạnh như băng, càng không phát giác hai tròn mắt đen của hắn giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Mắng mình xong, lúc này mới nhớ tới nàng căn bản không biết hắn là ai, Khởi Diệu vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Ngươi là ai a? Tìm ta có chuyện gì không?" Thấy hắn không có lời nào, nàng lại hỏi: "Là Thái bà bà gọi ngươi tới sao?" Vẫn là không nói lời nào, nam nhân này không phải là bị điếc chứ? Nhưng nhìn không giống a! Đại khái là không nghe rõ nàng nói đi.
Vì vậy Khởi Diệu chụm hai tay sát miệng, thuận thế nhón chân lên, hướng lỗ tai hắn lớn tiếng hỏi lại một lần.
Chỉ thấy hắn nhún vai, nhưng mân chặt đôi môi lộ ra vẻ không vui.
" Hừ! Không để ý đến ta, vậy ta cũng không để ý đến hắn, xem ai lợi hại." Nàng không vui đẩy hắn ra, bĩu môi đi tới cửa.
Bỗng nhiên, cánh tay cường mà hữu lực siết chặt lấy eo của nàng, Khởi Diệu cả người bị đưa lên ngựa, ở trong lòng người xa lạ, tiếng vó ngựa lần nữa vang lên...Nhìn nhà gỗ cách nàng càng ngày càng xa, Khởi Diệu lúc này mới hoảng sợ biết mình bị bắt cóc.
"Uy, để ta xuống, ngươi nhầm người rồi! Ta lại không biết ngươi. Uy, mau buông tay ra!" Khởi Diệu giãy dụa kêu to, nhưng là càng giãy dụa, cánh tay vòng ở vòng ở eo nhỏ nhắn của nàng lại càng dùng sức. Khởi Diệu nhìn cây cối vút qua, bây giờ rất muốn khóc rống thật to.
Đáng nhẽ nàng lên nghe lời bà bà, không nên một mình ở trên núi, Khởi Diệu hối hận không thôi.
***
Trải qua một thời ra kinh hoảng cùng giãy dụa, lí trí rốt cục ngẩng đầu.
"Trấn định, ta phải trấn định." Khởi Diệu không tiếng động tự nói mình. Nhất thời, nàng bắt đầu suy nghĩ.
Bởi vì không biết ý đồ của nam nhân này, vì vậy biện pháp tốt nhất là bất biến ứng vạn biến [1], tĩnh tâm chờ cơ hội bỏ chạy, Khởi Diệu tính toán. Còn có, vì phòng trừ mình sau khi bỏ chạy, không có cách nào trở lại nhà gỗ nhỏ, nàng cũng nhớ phương hướng bọn họ đi, Quyết định xong, nàng không hề đưa đám ảo não nữa, bắt đầu nghiêm túc chú ý cảnh vật bốn phía cùng phương hướng.
[1] Lấy cái bất động để ứng phó với nhiều cái manh động
Gió quất vào mặt khiến hai mắt nàng đau nhói, thời gian dài nhìn chăm chú vào cảnh vật bốn phía, làm ánh mắt của nàng mệt mỏi. Trời ạ, có còn xa lắm không? Cũng đã đi lâu như vậy! Xoa xoa cặp mắt đau xót, nàng tiếp tục cố gắng lưu ý cảnh vật xung quanh.
Nghe tiếng vó ngựa lặp đi lặp lại, mí mẳt nặng nề như treo ngàn cân gánh nặng, Khởi Diệu ý thức bắt đầu mơ hồ, nàng vô cùng cố gắng không ngủ, đáng tiếc đầu của nàng còn không nghe lời gật gà gật gù, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đầu hàng rơi vào mộng đẹp.
Cúi đầu nhìn người trong ngực, hắn giảm tốc độ hắc mã, điều chỉnh tư thế của Khởi Diệu, để cho nàng thoải mái rúc vào trong ngực hắn. Giai nhân chìm vào mộng đẹp, khuôn mặt cứng rắn của Mạt Vô Ngân khi nãy cũng vì vậy mà giãn ra.
Chớ có trách ta, vật nhỏ, ta không yên lòng để ngươi một mình ở nơi rừng rậm thưa thớt này, huống chi ngươi còn cứu ta một mạng...Hắn trong lòng kể ngọn nguồn "bắt cóc", không khỏi ôm Khởi Diệu sát trong ngực, tăng nhanh tốc độ chạy đến Hàn Nguyệt sơn trang.