Gửi bài:

Chương 15 - 16

Chương 15: Tâm nhuyễn (Mềm lòng)

Tên Bùi Tranh này có một ưu điểm mà ta rất bội phục, đó là vô liêm sỉ vô địch thiên hạ. Một kẻ tự kỷ tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đỉnh, mà viết tội trạng cho mình đến là bi ai não nề, lời lẽ thống thiết ...

Nhưng mà.....

Khốn kiếp!

Biết rõ hiện tại quả nhân không rời khỏi hắn được, hắn làm như thế là muốn thế nào! Ta mới chỉ là tạm thời miễn cho hắn phải lâm triều, công văn công sự vẫn là cho người mang đến phủ Thừa tướng, hắn muốn nghỉ ngơi cũng không dễ dàng như vậy.

Hiện tại thì tốt rồi, hắn buông tay luôn, nói: "Bệ hạ, thần có tội, thần mặc kệ, ngài tự mình làm đi."

Qủa nhân sợ ngươi rồi!

Lật bàn!

"Hắn đây là cố ý! Cố ý !" Ta vỗ bàn, giận đùng đùng nhìn đống công văn như núi kia, đây là người phủ Thừa tướng vừa mới đưa tới, nghe nói đây là lô mới nhất, đằng sau vẫn còn một lô nữa.

"Bệ hạ, tức giận, thương thân đấy...." Gần đây, Tiểu Lộ Tử nói câu này thật nhiều lần.

Ta cắn tay áo, rưng rưng trừng mắt nhìn đống công văn. Vỗn dĩ, hắn thân là Thừa tướng, lại là thủ phụ nội các, còn kiêm chức lớn chức nhỏ gì đó bản thân nhất thời cũng không nhớ hết, tóm lại việc này hắn làm đã quen, lập tức đổ hết xuống đầu quả nhân thế này, quả nhân làm sao biết nên làm thế nào?

Hơn nữa hắn nhất định là cố ý đem đống công văn hắn vốn dĩ không cần phê duyệt tới, hắn kia cả ngày thảnh thơi, luôn đem mọi chuyện phân phối cho thủ hạ đi hoàn thành, đã thấy hắn vùi đầu vào đống công văn bao giờ ?

Tô Quân cũng nói như vậy. CHàng nói: "Bùi Tranh dù chưa hẳn đã biết bản tấu kia xuất phát từ tay vi thần, nhưng tất nhiên biết, bất luận gián tiếp qua ai, mục tiêu cuối cùng vẫn là hắn. Cho nên một chiêu lấy lùi mà tiến này, bất luận bệ hạ muốn làm gì, hắn đều có thể này việc này ra áp chế, từ giữa mà cản trở."

Ta rầu rĩ thật lâu, mới nói: "Tô ngự sử .... khanh mang một ít về xem đi....?

Khóe mắt Tô Quân khẽ co rút, rồi mới mang đống tấu chương đó đi.

Nhưng rất nhanh sau, phủ Thừa tướng lại tặng đến một lô nữa.

"Qủa nhân vẫn nghĩ là Đại Trần mưa thuận gió hòa, chuyện gì cũng không có..." Ta ưu thương vuốt ve ngọc tỷ, lại nhìn thoáng qua núi công văn: "Ai biết .... Aizz...."

Tiểu Lộ Tử thương hại liếc ta một cái, "Bệ hạ, vậy làm sao bây giờ .... Thức trắng đêm luôn sao?"

Ta khẽ cắn môi, liều mạng!

Bùi Tranh, quả nhân cũng không phải là không thể rời xa ngươi!

Ta dở bản tấu ngay trên mặt ra xem thử.

-- Giữa nơi tiếp giáp hai quận, có vài toán du khấu (cướp, thổ phỉ) quấy nhiễu dân chúng, nên phái binh đi dẹp hay là chiêu an? Phái binh dẹp loạn thì phải điều binh quận nào đi? Nếu điều thì phái ai làm tướng? Lương thảo không đủ bao giờ mới có thể phát? Nếu là chiêu an thì nên phái ai đi ?

Ôi chao ... Việc này còn cần điều tra thêm, rồi hãy bàn.

-- Lương quốc đổi thái tử, cống vật không bằng năm trước, năm nay hình như có biến động dị thường, Cổ tướng quân xin điều ba vạn nhân mã Bắc quân tăng cường trấn thủ Cư Dung quan.

Việc này .... Sự thể quan trọng, sau bàn tiếp.

-- Thái thú quận Tây Viên tố cáo thái thú quận Đông Trạch vượt giới (biên giới) đóng quân, quấy nhiễu cuộc sống của nhân dân, thái thú quận Động Trạch tỏ vẻ chưa từng vượt giới, đề nghị khám định biên giới hai quận một lần nữa. Thái thú quận Tây Viên truy đuổi tới cùng không tha, hình như có nội tình.

Uhm ... Ta cũng biết là hẳn có nội tình, tra xét xong rồi bàn lại.

Cứ như thế dở xem 10 phong, bàn lại đặt bên trái, có quyết sách đặt bên phải, một lúc lâu sau, ta thấy bên phải vẫn trống không, dạ dày lẩm nhẩm đau.

Bàn lại .... Vậy ngày mai lên triều rồi nói sau.

Lúc lâm triều, đầu tiên sẽ hỏi : « Du khấu nhũng nhiễu dân chúng nên dẹp loạn hay là chiêu an ?, rồi lại hỏi « Có nên điều binh tăng thủ Cư Dung quan hay không ? », sau đó hỏi ....

Hỏi ai đây ?

Tô Quân ư ?

Aizz.... Thật ra những việc qua tay Bùi Tranh, ngay cả Tô Quân cũng nắm không rõ lắm. Huống chi việc điều binh động đến binh quyền, binh quyền một phần không nhỏ nằm trong tay Bùi Tranh.

Đúng vậy, hắn mới giao tướng quyền, còn chưa giao binh quyền đâu !

« Tiểu Lộ Tử... » Ta khó khăn mà mở miệng : « Ngươi nói xem, quả nhân có nên đi phủ Thừa tướng, bảo hắn giao binh quyền ra không? »

« Để người ta truyền tin đi không phải được rồi sao. » Tiểu Lộ Tử thuận miệng đáp.

« A ... » Ta khó xử nói, « Nhưng sự việc quan trọng, không phải nên tự mình đi mới tốt sao ?

Tiểu Lộ Tử trừng mắt nhìn, biết ý nói : « Bệ hạ, nếu là việc quan trọng, vẫn nên tự mình đi mới tốt. »

Ta vui mừng gật đầu, lại khó xử lắc đầu : « Nhưng trong một tháng này, quả nhân không nên gặp mặt hắn, nếu không, không hợp lễ tiết. »

Tiểu Lộ Tử lại nói : « Bệ hạ yên tâm, Tiểu Lộ Tử sẽ không nói ra ngoài. Đến lúc đó, nói chuyện cách bình phong là được rồi. »

Ta sung sướng nói : « Đúng vậy đúng vậy. »

Ta nhấc vạt áo hướng phía ngoài cửa mà đi, còn nói : « Đem hết cả công văn tấu chương, ngọc tỷ theo ! »

Aizz....

Làm hoàng đế thật khó, có tiểu công công lương thiện hiểu ý hầu hạ, tùy thời biết cách tìm bậc thang cho ngươi xuống.

Qủa nhân đường đường là vua một nước, gặp thần tử lại phải lén lút.... Sớm biết gậy ông đập lưng ông, còn nói một tháng không nên gặp làm gì ...

Sắc trời không còn sớm, ta đổi một thân quần áo không mấy bắt mắt, mang theo Tiểu Lộ Tử gõ gõ cửa sau phủ Thừa tướng. Tên tiểu đồng mở cửa kia nhìn ta nửa ngày thất thần không dám nhận ra, cuối cùng vẫn nhận ra Tiểu Lộ Tử.

« Bệ hạ... » Tiểu đồng kinh hãi nghi hoặc liếc nhìn ta một cái, lập tức cúi đầu.

Ta ho khan hai tiếng – tình cảnh này, thực khó khiến người ta chấp nhận được. Trong bản kịch nói hồi nhỏ, đêm tối, thư sinh gặp tiểu thư sau vườn hoa, chẳng phải cũng là cảnh tượng như thế này sao ?

"Bùi tướng đâu ?..." Ta không tự nhiên sờ sờ mũi.

Tiểu đồng đáp : « Lão gia thân thể không khỏe, đã đi ngủ rồi. Lão gia nói, về sau ngài không còn là Thừa tướng nữa, không thể gọi ngài là đại nhân. »

Khóe miệng ta co rút – hắn đây là đang giận dỗi sao ? Đại lão gia lại đi làm cái loại chuyện này,thật quá già mồm a!

Còn nói thân thể không khỏe, hắn kia một thân công phu, tắm nước lạnh ba ngày ba đêm cũng không thấy hắt xì một cái.

« Đưa ta đi gặp hắn. » Ta đi hai bước, lại nhắc nhở hắn : « Nhớ kỹ, không được để cho bất cứ kẻ nào biết, nếu không ta hái đầu của ngươi xuống ! »

Hắn rụt thấp cổ, thấp giọng nói : « Nô tài hiểu rõ. »

Hắn làm sao hiểu được ưu thương của quả nhân !

Ta vạn phần bi phẫn hướng phòng ngủ Bùi Tranh mà đi đến, có một loại bi tráng thấy chết không sờn.

« Lão gia. » Tiểu đồng gõ gõ cửa, hồi lâu sau, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân, mở cửa là một thị nữ trẻ tuổi mĩ mạo, nhỏ nhẹ nói, « Lão gia đang ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau. »

Tiểu đồng liếc nhìn ta một cái, thị nữ kia cũng quay đầu sang nhìn ta, mờ mịt một lúc lâu, rốt cuộc mới phản ứng lại, khẽ quỳ gối, ta khoát tay, thấp giọng hỏi : « Hắn thực bị bệnh sao ? » Bệnh gì a ? »

Bát trong tay thị nữ là bát không, còn lưu lại chút đáy, nhìn qua hình như là nước thuốc.

Thị nữ gât gật đầu, cũng nhẹ giọng trả lời ta : « Lão gia không nói, là tự mình lấy thuốc. »

Hắn thao Ngũ cha của ta học qua y thuật, tinh thông thế nào không biết, nhưng tốt xấu cũng biết dùng thuốc.

Ta cảm thấy chuyện sắp làm có khả năng là có chút dọa người, nên bảo bọn họ đều lui ra, một mình khiêng một túi lớn công văn tấu chương vào phòng.

Vào cửa, bên phải là thư phòng nhỏ, bên trái là giường hắn.

« Xuân La... » Trên giường truyền đến tiếng chuyển mình, sau đó nhẹ nhàng mở miệng gọi tên, giọng nói có chút khàn khàn, hình như không phải giả bộ.

« Xuân La, rót chén nước. » Hắn hít sâu một hơi, nghe tiếng như là theo giường ngồi dậy.

Xuân La hẳn là thị nữ vừa rồi mới ra ngoài. Ta liếc bộ ấm chén trên bàn một cái, ho nhẹ một tiếng nói : « Bùi ái khanh à... »

Giường bên kia yên tĩnh một lát, sau đó truyền đến giọng nói khàn khàn, mỉm cười chậm rãi đáp : « Thảo dân có bệnh trong người, không thể cung nghênh thánh giá, mong bệ hạ thứ tội. »

Hai chữ « thảo dân » này của hắn, quả nhân nghe thấy rất không được tự nhiên.

« Bùi ái khanh à, việc từ quan này là khanh chính mình đề xuất, quả nhân còn chưa phê chuẩn ! » Ta mỉm cười nói.

« Thảo dân tội ác tày trời, bệ hạ không trách tội đã là hoàng ân, không dám lại ham chiến quyền vị ? » Hắn cười nói, lại ho nhẹ hai tiếng.

Tim ta khẽ nảy lên. « Khanh làm sao vậy ? Bị bệnh thật ư ? »

« Bệ hạ không tin sao ? »

Ta nào biết câu nào của hắn là thực, câu nào là giả, chỉ là bệnh này nhìn qua mặc dù không phải là giả, nhưng cũng rất kỳ quái. Lần trước hắn bảo bệnh, kết quả lại là bởi chuyện của A Tự.

Còn để Bùi Sanh cố ý nói với ta là hắn bị bệnh tương tư, khiến ta không khỏi một phen miên man suy nghĩ.

« Này... » Ta đi về phía trước từng bước, nhớ lại không thể gặp mặt, liền ngừng lại : « Khanh làm sao mà bị bệnh ? »

« Uống nhầm thuốc. » Bùi Tranh thản nhiên cười nói.

« A ... » Ta nghĩ ta nghe nhầm rồi, « Uống nhầm thuốc ? » Sao lại thế ? »

Bùi Tranh cũng không đáp, nhẹ nhàng chuyển đề tài : « Bệ hạ tới đây là vì quan tâm thân thể thảo dân sao ? »

Đúng vậy ! Còn có chính sự !

Ta vừa mở gói to vừa nói : « Bùi ái khanh à, khanh nói muốn từ quan, còn từ chưa đến nơi a, binh quyền khanh còn chưa có giao ra đâu. Hổ phù ở chỗ nào ? »

« Hổ phù a.... » Hắn cười cười, nói, « Là thảo dân nhất thời sơ sót, ở cạnh giường thảo dân, bệ hạ lại đây lấy ư ? »

Ta không nghĩ hắn lại giao ra dễ dàng như vậy, sửng sốt một chút mới nói : « Qủa nhân hiện tại không tiện đi qua, khanh cũng không cần vội vã giao ra đây. »

« Bệ hạ nói thế nào thì làm theo thế đó đi. » Giọng Bùi Tranh nghe không ra hỉ giận, nhỏ nhẹ giống như có chút mệt mỏi, ta nắm tấu chương nghĩ rằng, hay là quên đi, ngày mai bàn tiếp ?

"Vậy .... ngày mai bệnh khanh liệu có đỡ không ? » Ta yếu ớt hỏi một câu.

« Bệ hạ quan tâm thảo dân như vậy, thảo dân thật sự là thụ sủng nhược kinh a (được sủng ái mà lo sợ) ... » Giọng Bùi Tranh lúc bệnh hơi khàn khàn, khi cười rộ lên giống như cành lông chim phe phẩy trong lòng người ta. « Bệ hạ có việc gì, không ngại cứ nói thẳng. »

« Kỳ thực cũng không có việc gì... »

Hắn thế nào lại cố tình bị bệnh lúc này ?

« Chính là du khấu a, Lương quốc a, còn có cái gì .... mà quận Đông Viên.... cái gì mà ... »

« Bệ hạ.... Là quận Đông Trạch, quận Tây Viên. »

Mặt ta nóng lên, vội nói : « Qủa nhân biết, nhất thời nói sai thôi. »

Hắn cười khẽ một tiếng, cũng không nói kháy, trầm ngâm một lát lại nói : « Việc này thần đã nghe nói trước, cũng sớm phái người điều tra. Thái thú quận Đông Trạch cắt xén quân lương, chuyển công khoản qua tay hắn dùng. Binh lính bất bình trốn đi, đầu quân dưới trướng Thái thú quân Tây Viên, thái thú quận Đông Trạch bởi thế mà sinh hận. Người làm cột mốc biên giới hai quận sớm đã lẩm cẩm không thể hỏi thăm được gì, quận Tây Viên có vượt giới hay không rất khó xác định, cần phải điều tra lại một lần nữa.Thái thú quận Tây Viên xuất thân là quân công, có thể trọng dụng, binh tướng dưới trướng rất nhiều. Nguyên nhân du khấu quấy rối đã điều tra rõ, là do thiên tai trước đó không được cứu tế, lưu dân mới phải làm thảo khấu, sức chiến đấu dũng mãnh ngoài dự đoán, chỉ sợ chiêu an thôi thì khó thành, cũng nên khuyến khích và xoa dịu. Quân Tây Viên tiếp giáp quận Cai (?), dù bao vây hoặc chiêu an, giao cho thái thú quận Tây Viên đều được. Những người này nếu có thể vì triều đình mà trọng dụng, vẫn có thể coi là một cỗ trợ lực. »

Nói tới đây, hắn hơi ngừng một chút, lại ho khan hai tiếng. Ta nghe được liên tục gật đầu, việc này ta thế nhưng thật ra không rõ ràng lắm, vốn đứng rất cao, nhìn cũng không rõ.

« Khanh muốn uống nước sao ? » Ta lương tâm bộc phát, hỏi một câu.

« Uhm. » Hắn cũng không khách khí lên tiếng.

Ta rót chén nước, lại khó xử. Trước giường kia có bình phong che mặt, cho nên ta không phải đối mặt với hắn, nhưng nếu muốn đem nước vào cho hắn, khó tránh khỏi phải gặp mặt.

« Bệ hạ. » Hắn khẽ thở dài một tiếng, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, « Người đã vào cửa này rồi, còn tuân theo nghi thức xã giao làm cái gì? Người biết bệ hạ tới, sẽ không tin người và thần không đối mặt, kẻ không biết người tới, lại càng không thể biết, như vậy .... Người làm thế cho ai xem đây ? »

Hắn thật sự là bệnh không nhẹ đi, ngày trước cũng không nói chuyện với ta như vậy.

Tuy rằng lời hắn quả thật có chút đạo lý.

« Thảo dân cũng không dám làm phiền bệ hạ bưng trà rót nước, còn mời bệ hạ tránh đi, thảo nhân tự làm được rồi. » Hắn nói xong liền muốn đứng dậy, ta vội nói : « Qủa nhân vốn là người không câu nệ nghi thức xã giao, vừa rồi chẳng qua là cảm thấy nước nguội rồi, do dự là xem có nên đun lên cho ấm hay không. »

Động tác của hắn liền dừng lại, chậm rãi cười nói : « Không cần, nước trong là được rồi. »

Ta bưng nước đi đến trước giường hắn, sau đó phát hiện mình hình như bị lừa. Người này nửa dựa ở cạnh giường, chả có nửa điểm bộ dạng muốn đứng dậy.

Ta đem cái chén đưa vào tay hắn, hắn nói cảm ơn, nâng chén uống xuống.

Ta thế này mới phát hiện thần sắc hắn so với ngày thường nhợt nhạt ba phần, trên mặt có vết đỏ ửng khác thường.

Hắn mặc trên người bộ y phục màu trắng mềm mại, vạt áo trước hơi mở, người đang bị bệnh, khí thế cũng yếu đi không ít, không kiêu ngạo ương ngạnh như ngày thường, khiến ta có chút mềm lòng.

« Còn muốn uống nước nữa không ? » Ta thấy hắn uống hết một ly, liền hỏi một câu. Hắn nhẹ gật đầu, ta tới nhấc ấm rót thêm một chén, hắn hơi ngẩng cằm, yết hầu vì nuốt mà cử động lên xuống...

Aizz....

Thời khắc này rồi, ta thế nào còn có thể suy nghĩ miên man chứ ?

Ta thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nơi khác.

« Đa tạ bệ hạ. » Hắn uống xong nước, đem cái chén đặt trên bàn cạnh giường.

"Chỉ là tiện tay thôi, ha ha..." Ta xấu hổ cười cười, "Bùi ái khanh vì nước vì dân, cúc cung tận tụy.... »

Hắn cười nhẹ, không nghĩ tới, hắn lại nói tiếp tấu chương vừa rồi : « Lương quốc năm ngoái có thiên tai, không thể cống tế như trước là chuyện bình thường. Nay triều chính Lương quốc bởi tranh giành ngôi vị mà hỗn loạn,ở biên giới có dân chúng không chịu ràng buộc mà vượt biên, đây là hành vi phi chính trị, không nên phản ứng quá khích, để tránh dẫn tới phỏng đoán đa phương, phá hỏng thế cục cân bằng. » Nói một thôi một hồi, hắn lại ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, cũng bởi vậy vết ửng đỏ trên hai gò má càng rõ.

"Bùi Tranh..." Ta ngây ngẩn nhìn hắn, nhíu mày nói, « Ngươi là đang cố ý phải không? »

Hắn nhướng mắt nhìn ta, im lặng thở hổn hển, nói : « Cố ý cái gì ? »

« Cố ý.... làm như vậy, muốn khiến ta mềm lòng, đau lòng ?" Ta hồ nghi nhìn hắn.

Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch, phượng mâu tối đen, cánh môi khẽ mím, hồi lâu sau mới cười yếu ớt nói : « Vậy ta thành công sao ? »

Chương 16 : Ôn tồn

Việc này ... đến phiên ta bị hỏi lại choáng váng, không biết nên trả lời ra sao.

Ngoài cửa truyền lại tiếng đập cửa, thị nữ Xuân La kia cao giọng nói: "Lão gia, Phương tiểu hầu gia cầu kiến!"

Ta kinh hãi quét mắt ra bên ngoài liếc một cái, Bùi Tranh trả lời: "Bảo ông ngày mai đi!"

Muộn rồi....

Ta nghe thấy tiếng biểu cữu bên ngoài rống to : "Ngày mai sẽ biến thành kiếp sau!" Trong tiếng rống kia còn lẫn giọng Xuân La kinh hô "Hầu gia không thể xông bừa!"

Ta nắm chặt chăn nhìn về phía Bùi Tranh, dùng ánh mắt hỏi hắn trốn thế nào bây giờ, hắn nhướng mày, không đợi ta phản ứng lại, liền túm lấy thắt lưng ta, ta chỉ cảm thấy thân mình bay lên không trung một chút, sau một trận hoa mắt chóng mặt, ta liền bị bao phủ bởi hơi thở ấm áp. Bùi Tranh hắn thế nhưng đem ta – nhét vào trong chăn!

Ta còn đang muốn giãy dụa, cửa đã mở.

Biểu cữu, người thực sự là khắc tinh a!

"Cháu rể à, lúc này ngươi phải giúp ta a!" Giọng biểu cữu trực tiếp uy hiếp trước giường, người ta cứng lại, không dám nhúc nhích.

Lúc này mà bị phát hiện, sẽ chết càng khó coi...

Giọng Bùi Tranh thản nhiên không hờn giận: "Chuyện gì không thể để ngày mai nói sao?"

"Phu nhân nhà ta lên đế đô rồi! Nghe nói mai là tới!" Giọng nói biểu cữu tràn đầy uể oải, "Chắc là cũng nghe được tin đồn kia rồi, ta đây đều là oan uổng a!"

"Cũng không coi là oan uổng..." Bùi Tranh từ từ nói.

"Ôi chao, ngươi cũng đừng ghi hận như vậy chứ, ta tốt xấu gì cũng ở trước mặt Đậu Đậu nói tốt cho ngươi không ít!" Biểu cữu hừ một tiếng, "Đậu Đậu cũng không biết đã chạy đi đâu, trong cung mọi người đều nói không thấy. Cháu rể, ta chỉ còn có thể đến xin ngươi giúp đỡ mà thôi!"

Ta còn chưa thành thân với hắn đâu! Kêu cháu rể thân thiết như vậy!

Ta ghé vào trong cạnh giường, ngay trước mặt là thắt lưng Bùi Tranh, mùi thuốc nhẹ nhàng truyền đến, ta không phải Ngũ cha, không thể nhận ra là thuốc gì, nhưng có chút quen thuộc, nghĩ rằng cũng không phải bệnh nghiêm trọng gi. Ngoài mùi thuốc này ra, mơ hồ còn có ... mùi hương thuộc về Bùi Tranh (mùi cơ thể ;;))? Lại nói không biết là cái dạng mùi gì, làm cho mặt ta nhịn không được mà nóng lên.

"Ta đã sắp từ quan, sợ là không giúp được gì cho người." Bùi Tranh nói.

"Việc này và chức quan không quan hệ." Ngươi - nàng coi như tin được, ngươi làm nhân chứng cho ta, đến lúc nàng đến đây, ngươi nói hai câu công bằng, nàng cũng sẽ không làm khó ta nữa."

Nói tốt cho biểu cữu còn có thể gọi là công bằng sao? Về sau ta cũng muốn giống như mợ vậy, quản lý Bùi Tranh gắt gao, để hắn giống như biểu cữu vậy – sợ vợ như sợ hổ...

"Được, ta đồng ý với người. Người ra ngoài đi, ta rất mệt. »

Giọng Bùi Tranh khó nén mệt mỏi, biểu cữu như được lệnh đặc xá, vui vẻ nói mấy câu nịnh hót, Bùi Tranh lại hạ lệnh đuổi khách lần nữa, hắn thế này mới rời đi.

Cửa vừa đóng, ta liền tung chăn chui ra trừng mắt hắn, giận giữ nói: "Ngươi muốn làm ngộp chết ta sao?"

Hắn mỉm cười nhìn ta nói: 'Là tự người muốn trốn."

"Ta..." Ta khẽ cắn môi nhụt chí, ngập ngừng nói : "Biểu cữu này, nếu để hắn biết, chuyện này sẽ chẳng còn người nào không biết."

« Uhm. » Hắn tỏ vẻ đồng ý gật đầu, lại hỏi: "Bệ hạ, vấn đề vừa rồi, đáp án đâu?"

"Vấn đề gì?" Ta giả ngu.

Hắn cười không nói nhìn ta, nhìn đến mức ta nóng từ tai xuống tận cổ, sau đó ý thức được tư thế hai người có bao nhiêu ái muội – hắn nửa nằm, lưng dựa trên giường, ta nửa quỳ bên cạnh người hắn, một bàn tay còn chống trên ngực hắn –ta vội rút tay về, nhưng việc này, có vẻ để ý quá mức.

Hắn quét mắt liếc ta một cái, ở đầu giường đập một cái, bên giường nảy ra một cái ngăn bí mật, hắn lấy hổ phù giao vào tay ta nói: "Như thế, binh quyền cũng trả lại"

Ta nắm hổ phủ lạnh lẽo, bỗng dưng có chút hoảng hốt.

Người này sẽ không chơi đến cùng với ta đi! Ta phẫn nộ nói: "Bùi Tranh, lúc ngươi tại vị nắm đại quyền quân chính (quân sự và chính trị), hiện tại nói đi là đi, không khỏi rất thiếu trách nhiệm!"

Hắn thản nhiên nói: "Vậy bệ hạ cảm thấy như thế nào mới phải?"

"Tiếp tục làm chức Thừa tướng của ngươi."

"Hóa ra..." Hắn gật đầu, "Bệ hạ muốn thảo dân tiếp tục làm trâu làm ngựa sao?"

"Đây gọi là tận lực vì nước!"

"Vi thần đắc tội a..." Tội lỗi chồng chất..." Hắn chậm rãi nói.

"Vậy ..." Ta cắn môi dưới, trong môt khoảnh khắc không biết nên nói thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường.

Ngón tay lành lạnh xoa xoa cánh môi của ta, nhẹ nhàng một chút, ta hơi run, giương mắt nhìn hắn.

Mặt mày Bùi Tranh khó có khi nào ấm áp, dịu dàng như thế này, mỉm cười nói: "Đừng cắn, sắp chảy máu rồi."

Ta nới lỏng răng, theo thói quen định liếm liếm môi dưới, đã thấy màu sắc trong mắt hắn bỗng dưng sâu thêm 3 phần, hít sâu nói: "Bệ hạ, đừng tùy tiện câu dẫn nam nhân."

"Cái gì, Cái gì mà câu dẫn!" Ta nhất thời dựng lông: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn ấn nơi đầu lưỡi ta vừa mới đảo ta, nói: "Đây là câu dẫn!" Dứt lời, tay trái đặt trên lưng ta, kéo sát lại, kéo ta vào lòng hắn, đôi môi ôn lạnh áp xuống, nhẹ nhàng cọ xát lên hai gò má ta , cuối cùng dừng lại trên môi. Cánh môi hé mở, giọng nói trầm khàn: "Bệ hạ, thảo dân đang có bệnh, tự chủ không tốt, người nên tự trọng."

Tim ta như nổi trống, hai tai ong ong lên, nhìn hai tròng mắt sâu thẳm gần trong gang tấc, ngơ ngác nói: "Qủa nhân không nặng." (*)

(*) Tự trọng (自重) và nặng (重) đều là một chữ trọng (重), bạn Đậu lơ ngơ hiểu nhầm tí ;))

Hắn cũng run rẩy một chút, lập tức bật cười, môi chạm nhẹ (*) lên cánh môi ta một cái: "Thật khờ."

(*)nguyên văn là mổ ạ =.=

Ta lại nói: "Qủa nhân không khờ."

"Được..." Hắn đột nhiên chuyển mình, đem ta áp sát vào lòng, nhẹ nhàng đặt dưới thân. "Qủa nhân không khờ, là Đậu Đậu khờ."

Hơi thở nam nhân này làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, ta đẩy ngực hắn, mặt đỏ tai nóng, "Ngươi làm cái gì thế? Định phạm thượng sao?"

"Thế thì làm sao?" Bùi Tranh lúc này lại có tinh thần rồi, tay trái chống cằm, trong mắt hàm chứa ý cười trêu tức, "Bệ hạ, người dám tiến vào cửa này, nên chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị cái gì?" Ta ngạc nhiên.

"Thời khắc này, bệ hạ đáng lẽ phải ở trong cung, làm sao có thể ở trên giường thảo dân được?" Hắn ra vẻ nghi hoặc, nhíu mắt: « Bệ hạ không phải đã nói, một tháng trước khi thành hôn không thể gặp mặt sao? »

"Đó, đó là..." Ta thẹn quá hóa giận, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Hắn cười khẽ một tiếng, tay phải nắm lấy mớ tóc dài bên tai ta ngắm nghía, "Bệ hạ, người không phải là đối với thảo dân một ngày không gặp tựa như cách ba thu, vì thế không tiếc phá bỏ quy củ, nhân tối trời mà vào trong phủ thảo dân, thậm chí leo lên giường muốn bức thảo dân đi vào khuôn khổ sao?"

"Ngươi ngươi ngươi......" Ta giãy dụa muốn đứng lên, lại bị hắn dùng thân mình chặn lại, không thể động đậy, hắn còn miễn cưỡng nói câu: "Thảo dân đang có bệnh, tự chủ kém, bệ hạ đừng có khiêu khích loạn lên nữa. Nếu thực làm ra chuyện gì, giờ này, nơi này, tình cảnh này, truyền ra ngoài, sợ người khác nói bệ hạ thú tính nổi lên, bức gian thảo dân, dù sao bệ hạ cũng không phải lần đầu làm ra loại sự tình này."

Ta hít sâu, từng chữ từng chữ nói: "Bùi Tranh, ngươi thật vô sỉ..."

Bùi Tranh hài lòng nhận lấy: "Bệ hạ quá khen. Thảo dân luôn coi thanh danh là vật ngoài thân, người ngoài nói kệ người ngoài, bệ hạ cũng không giống thế, bệ hạ không phải muốn làm một vị minh quân sao?"

"Qủa nhân làm không được." Ta thôi chống cự, buồn bực nói.

Hắn cũng dừng động tác, thu hồi vẻ trêu tức, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ta trầm mặc không nói, mặc hắn có hỏi thế nào, ta cũng không nói nữa.

Bùi Tranh khẽ thở dài, tay phải vỗ về hai gò má của ta."Lại giận dỗi rồi ư?"

Đối với người này, ta thật không biết nên làm như thế nào. Ta nâng mắt nhìn chằm chằm con ngươi sâu thẳm của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta hỏi ngươi, vụ án tào ngân thiếu hụt kia, ngươi có can hệ hay không?"

Động tác của hắn cứng đờ, ánh mắt khẽ động, dừng ở mi tâm của ta, sau đó chậm rãi nói: "Trong lòng bệ hạ có đáp án, cần gì phải hỏi ta?"

"Có liên quan tới ngươi." Tim ta trầm xuống, lại hỏi: "Hạ Kính có phải ngươi giết hay không?"

"Vấn đề này, xin thứ cho thảo dân được giữ im lặng."

"Tại sao lại im lặng?" Tim của ta lại trầm xuống ba phần, "Thật là ngươi giết sao?"

Bùi Tranh không trả lời ngay, "Nếu phải thì sao mà không phải thì sao?" Hắn từ từ tiến sát, hơi thở nhẹ phớt qua hai má ta, "Bệ hạ sẽ giết ta sao?"

Ta nhìn lại hắn, hô hấp cơ hồ ngừng lại: "Ngươi đừng bức ta giết ngươi."

Ý cười lướt qua đáy mắt hắn, giống như nghe được một truyện cười, khó nén giọng cười: "Hóa ra, là ta bức người sao?"

"Phải." Ta hưng dữ trừng hắn, "Vẫn là ngươi đang ép ta!" Tất cả mọi người đều đang ép ta!"

Đậu Đậu......" Hắn ngạc nhiên nhìn ta.

"Từ lúc ta 8 tuổi, không, bắt đầu từ lúc 6 tuổi, các người đã ép ta!" Ta hít sâu, run giọng nói, "Bọn họ tự cho là yêu ta, lại chưa từng thực lòng nghĩ cho ta. Mẫu thân nợ các vị phụ thân, liền dùng nửa đời để trả, để ta vì bà mà trả! Bọn họ để một mình ta ở lại đế đô, thậm chí ngay cả A Tự cũng mang đi, ta có nói gì đâu? Ta tự biết bọn họ cũng quan tâm ta, thương ta, làm cho ta rất nhiều, nhưng những việc đó họ có từng nghĩ là ta thực sự muốn hay không?"

Ta nâng tay che mắt, giọng nói đã lẫn tiếng khóc nức nở. "ta 6 tuổi vi trữ (?), 13 tuổi đăng cơ, trong một năm chỉ gặp mẫu thân vài lần. Phụ quân thương ta, Nhị cha chiều ta, đến cuối cùng không phải đều vứt bỏ ta? Quốc sư nói, vì hoàng đế cần phải vô tình, không thể yếu đuối, không thể yếu thế, nhưng những khi "dạ thâm nhân tĩnh" (đêm dài, người tĩnh lặng) ở Sùng Đức cung, ngươi cho rằng ta đang nhớ nhung ai? Bọn họ cũng chưa từng đến thăm ta, chỉ sợ liếc mắt một cái..."

"Đậu Đậu......" Đầu ngón tay hơi lạnh miết đi giọt lệ trong khóe mắt ta chảy xuống, một nụ hôn nhẹ như hoa rơi ở mi tâm ta, trong giọng nói lộ ra thương tiếc, "Ta không biết nàng khổ sở như vậy ...."

Ta đẩy tay hắn ra, hận nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi tự cho là cái gì cũng biết! Ngươi là đồ đệ của phụ quân, là con nuôi của Nhị cha, tâm huyết của họ trên người ngươi so với ta còn nhiều hơn, giống như ngươi mới là thái tử, ngươi mới là con họ vậy!"

Hắn há miệng muốn nói, lại bị ta chặn họng, "Ngươi không cần giải thích, ta biết, bọn họ chẳng ta là muốn ngươi giúp ta trông coi giang sơn này thôi. Bọn họ không nỡ để ta chịu khổ chịu mệt, lại muốn ta làm hoàng đế, còn hao hết tâm tư bồi dưỡng một người đến phò tá ta, đến cuối cùng là phò tá hay là chiếm quyền? Ta chẳng qua là hoàng đế bù nhìn ! Nhưng bọn họ dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi như vậy, thậm chí còn tin tưởng hơn ta? Bùi Tranh, ngươi làm sao làm được như vậy?"

Ta khó tin nhìn hắn, "Bọn họ mỗi một người, thậm chí Liên cô, đều nói ngươi yêu ta, bọn họ yêu ta, làm hết thảy đều là vì ta, khiến cho ta tin tưởng ngươi.... Ngươi bức ta, gạt ta, ức hiếp ta, ngươi dựa vào cái gì, để cho ta tin tưởng ? »

"Ta ngay cả chính mình còn không tin, làm sao có thể tin ngươi..." Ta vô lực nhắm hai mắt lại, giọng nói yếu ớt, ngay cả chính mình cũng không nghe rõ câu chữ.

Vòng tay quanh ta hơi hơi kéo chặt, vỗ nhẹ trên lưng ta, giọng Bùi Tranh trầm thấp dịu dàng: "Là chúng ta sai rồi..."

« Đương nhiên là ngươi sai. » Ta thấp giọng trả lời một câu, đầy bụng ủy khuất hóa thành lệ ý, "Ta ghen tị ngươi có thể làm cho họ vui lòng, chán ghét ngươi cũng giống bọn họ khắp nơi đều bức ta. Muốn ta làm hoàng đế, lại cái gì cũng không cho ta làm, lúc mới đăng cơ ta trọng dụng ngươi, nay nghĩ lại ta thật ngây thơ, lúc trước nếu ta nắm hết quyền hành, toàn quyền tự mình chấp chính, nay làm sao phải chịu ngươi ức hiếp ..."

Có đôi khi nghĩ, sự tồn tại của ta, có lẽ chính là một cái lý do cho mẫu thân thoát khỏi đế đô. Nơi này, chính bà cũng không muốn nán lại, lại để lại một mình ta.

Một mình cô độc.

« Ta không phải là ức hiếp nàng... » Bùi Tranh ở bên tai ta than nhẹ một tiếng, « Ta chỉ là .... không nỡ nhìn người chịu mệt. Nghĩa phụ có nói, bọn họ khiến nàng thiệt thòi, họ nợ nàng, ta đến trả, ta cam tâm tình nguyện."

Nợ nần như vậy, mẫu thân nợ phụ thân, ta trả, phụ thân nợ ta, hắn trả. « Vậy ... Có phải ta nợ ngươi hay không ? » Ta hơi hoang mang, nếu theo logic, là như vậy, ta nợ hắn.

Bùi Tranh nhịn không được khẽ cười nói: "Nàng chưa bao giờ nợ ta cái gì, đều là ta cam tâm tình nguyện."

Cam tâm tình nguyện, nghe thật tốt a.....

Ta giật mình hồi phục tinh thần, cấu hắn một cái, cả giận nói : « Chớ có lừa bịp ta, ngươi nay muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, tự nhiên là thật sự cam tâm tình nguyện. Quốc sư nói, ta ở vị trí cao như thế nào, mỗi người đối với ta đều có rắp tâm, cầu danh cầu lợi, cầu quyền cầu thế, ngươi chẳng lẽ chẳng cầu gì sao ? Ngươi tốt với ta, mặc dù thực sự chỗ nào cũng giúp ta, chẳng lẽ không có rắp tâm?"

« Rắp tâm, đương nhiên là có. Nhưng không cần nịnh hót , bợ đỡ nàng, quyền thế địa vị, ta đều có thể đạt được. Đậu Đậu, nàng nghĩ ta làm nhiều việc vì nàng như vậy, là muốn cái gì ? » Hắn đang vuốt hai má của ta,trán chạm trán ta, trong phượng mâu sâu thẳm giống như có nhu tình quyến luyến hóa không ra. "Ta muốn có nàng, không còn gì khác."

Đến bây giờ, hắn mới nói những lời này.

Ta không biết nên tin tưởng hay không, năm năm kiếp sống đế vương, Quốc sư khiến ta không muốn tin tưởng bất cứ kẻ nào, nhất là Bùi Tranh. Lời Quốc sư.... luôn đúng ....

Nhưng khi Bùi Tranh hôn ta, ta không có kháng cự, hắn có một đôi mắt đa tình, khiến cho người bị nhìn cũng nghĩ là chính mình được yêu sâu đậm, dễ dàng chìm đắm.

Tay hắn đặt sau gáy ta nhẹ nhàng vuốt ve, ta ở trong lòng hắn nhẹ nhàng run rẩy, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng hô hấp của mình hỗn loạn.

Hôn nhẹ rồi dừng lại.

Ta hạ mi mắt, hai má nóng lên, nghe thấy giọng Bùi Tranh ám ách, chậm rãi nói : « Đậu Đậu, nàng mới 18 tuổi. »

"Ta đã 18 tuổi." Ta hơi thở gấp, sửa đúng từ cho hắn. 18 tuổi, sớm đã trưởng thành, cũng sớm nên thành gia.

"Ta nhớ hồi nhỏ nàng có nói, không muốn làm hoàng đế. Ta nghĩ nàng không thích triều chính, cho nên tự làm mọi việc, nếu nàng muốn tự mình chấp chính, ta dạy cho nàng, không chậm trễ nữa."

Hắn từ khi nào trở thành người nói dễ nghe như vậy? Ta kinh hãi, nghi hoặc nhìn hắn, do dự nõi: "Ngươi dạy cho ta, vậy còn không phải muốn ta toàn bộ đều nghe lời ngươi. Cả lũ thần tử trong triều, đều là người của ngươi, không phải của ta."

Bùi Tranh cười, thở dài : "Bọn họ là người của ta, ta là người của nàng, như vậy không phải giống nhau sao?"

Ta nghe xong, mặt nóng lên, hắn lại nói: 'Nàng đã không thích, vậy về sau đều nghe lời nàng, được chưa?"

Hắn đối với ta ngàn y trăm thuận như vậy, lại khiến ta không quen, chẳng nhẽ thật sự bị bệnh hồ đồ rồi ?

"Vậy ..." Ta vẫn còn một câu cuối cùng muốn hỏi ngươi, Hạ Kính có phải ngươi giết hay không?"

Bùi Tranh ý cười ảm đạm, chỉ thở dài một hơi."Ta nói không phải, nàng tin sao?"

"Tất cả chứng cớ đều chỉ về ngươi, không phải ngươi, còn ai được nữa?"

Bùi Tranh thở dài: "Nàng đối với Tô Quân "thâm tín bất nghi", đối với ta "thâm nghi bất tín", ta có nói nữa, cũng có ích gì?

Nếu không tin chắc là trong lòng nàng còn có một chỗ dành cho ta, ta làm sao có thể giữ được tới bây giờ..."

========================

Aizz, nói chung lúc nào hai bạn ở cạnh nhau mình cũng thấy ngọt ngào, dễ thương. Mồm miệng bạn Tranh sắc sảo nhưng cũng ngọt như kẹo ý, muốn dỗ dành là dỗ dành được ngay --> bấn bạn ý kinh khủng.

Từ giờ sẽ hơi đổi xưng hô cho bạn Tranh một tí, mỗi lúc bạn ý gọi Tương Tư là Đậu Đậu sẽ xưng thành ta/nàng cho nó tình cảm. Ôi, ngôi xưng vẫn khiến mình đau đầu =((

Lúc đầu mình nghĩ truyện này dễ đọc, lúc edit mới thấy diễn biến hơi chậm, hội thoại hơi dài, có lẽ cũng nhiều người dễ thấy chán nhỉ :-<

Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?