Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
Buổi tối, Tả Vi Vi bưng trà đến cho Tả Thương Lang, thấy nàng đang ngủ rất say, cũng không có ý đánh thức nàng.
Ở trong sân bỗng nhiên xuất hiện một con chó lông xơ màu vàng, biết rằng nó là sủng vật của Khương hậu, tuy rằng Tả Vi Vi đối với hoàng hậu không có chút hảo cảm gì, nhưng con chó này thực sự rất khả ái.
Lập tức cầm lấy bánh ngọt, bẻ ra thành từng miếng đút cho nó ăn. Chó con kia cũng không sợ người lạ, dĩ nhiên ăn đến ngon lành. Mãi đến khi thị vệ của Tê Phượng cung, Hồ Nghị, tìm đến đây dẫn nó về.
Tả Vi Vi cũng không để tâm đến việc này. Ai ngờ rằng đến ngày thứ hai, con chó kia tự nhiên lại chết, thất khiếu chảy máu. Vì vậy Tả Vi Vi liền bị người của Tê Phượng cung truyền đi, chỉ là một con chó, nàng ta nghĩ rằng sẽ không có việc gì, nên cũng không đánh thức Tả Thương Lang, đến đó một mình.
Khi Tả Thương Lang tìm được nàng ta, bản thân cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Nàng vuốt ve cái chân bị gãy của Tả Vi Vi, Tả Vi Vi chưa bao giờ dám tưởng tượng nàng cũng có biểu tình kinh khủng như vậy: "Là ai làm?"
"Không ai cả... Tướng quân, là Vi Vi tự ngã."
Tả Thương Lang nhìn chỗ vết thương bị gãy trên đùi, liền hiểu rõ được tám phần. Tay phải không còn sức lực, Tả Thương Lang không thể ôm nàng di chuyển, chỉ nửa dìu vào Nam Thanh cung. Tả Vi Vi nằm trên giường, nhìn theo bóng lưng Tả Thương Lang: "Tướng quân, người đi đâu vậy?"
"Tìm đại phu."
Thế nhưng Tả Thương Lang không hề đi tìm đại phu, ngày đó nàng dùng tay trái cầm tiễn thay cho tiêu thương, biến Tê Phượng cung thành một đống hỗn loạn. Hồ Kiên thân là thị vệ trưởng, đương nhiên là liều mạng chống lại, hắn rốt cuộc cũng gặp được chiến thần trong truyền thuyết, trên người bị thương, một chỗ, hai chỗ, nhưng dường như không có chút cảm giác gì.
Đến khi mũi tên của nàng xuyên qua đùi Hồ Kiên, từng chút từng chút, khi máu đào chảy ra nhuốm thành một vùng đỏ tươi trên bức tường trắng tuyết, Khương Bích Lan mới cảm thấy sợ hãi, nàng ta ôm tiểu hoàng tử còn chưa đầy tháng trốn khỏi Tê Phượng cung, Tả Thương Lang cũng không đuổi theo, nàng chỉ dùng đầu gối đè mạnh lên Hồ Kiên, ép đến hai chân hắn ta huyết động vô số, nhìn thấy mà giật cả mình.
Không nghe được tiếng hắn kêu la thảm thiết, thần sắc của nàng khi đó, giống như một con dã thú cuồng nộ.
Mạc Dung Viêm nửa giữ nửa ôm Khương Bích Lan quay về Tê Phượng cung, nàng ta quả thật rất sợ hãi, ngọc nhan ảm đạm, hoa dung thất sắc.
"A Tả, nàng làm gì vậy?" Giọng nói hắn rất uy nghiêm, Tả Thương Lang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn hồi lâu, cuối cùng buông tay thả Hồ Kiên ra, chỉ là khi đó Hồ Kiên đã thần trí mơ hồ.
Nàng vẫn duy trì tư thế quỳ rạp dưới đất, không nói lời nào. Mạc Dung Viêm nhìn cảnh hỗn loạn ở Tê Phương cung, nói không giận thì là giả, nhưng hắn lần đầu tiên không biết nên xử lý nàng như thế nào.
"Viêm, thiếp muốn đích thân xử lý ả." Khương Bích Lan căm phẫn nói, ám sát quốc mẫu, nói gì cũng là tội chết. Nàng ta tin chắc lần này không ai có thể cứu được nàng.
"Không, nàng ấy dù sao cũng là công thần Viêm triều..."
"Người nói sao?" Khương Bích Lan kéo kéo tay áo Mạc Dung Viêm, không thể tin vào hai lỗ tai mình, "Viêm, người nói gì vậy?"
"Nàng ấy là công thần Viêm triều, không thể tùy tiện xử lý."
"Người nói dối!" Khương Bích Lan khóc, là khóc thật sự, nam nhân này chưa từng phản bác lời nói của nàng, thế nhưng hôm nay lại mặc cho nữ nhân khác ngang nhiên ám sát nàng, lời hứa thời thơ ấu kia, cuối cùng cũng chỉ là giả dối: "Mạc Dung Viêm người nói dối!"
Mạc Dung Viêm không muốn nhìn thấy nàng ta khóc, hắn sẽ lại nhớ tới gương mặt mẫu phi năm đó khi cầm chén rượu độc trên tay, cũng là thê thảm và tuyệt vọng như vậy. Đứng trước một màn như thế này, hắn cuối cùng thấp giọng, lại có vẻ như vô lực: "Không có."
"Người có, người nói dối." Nước mắt của Khương Bích Lan rơi trúng mặt đứa trẻ mới sinh trong lòng, từng giọt từng giọt như trân chân vỡ vụn, khiến người ta thương xót.
"Được rồi, ta giao người cho nàng, có điều Khương Bích Lan, bổn hoàng không muốn nàng ấy chết. Nàng nhớ kỹ!"
Một trận giao dịch rất quen thuộc hoàn tất, Tả Thương Lang quỳ trên mặt đất, cái đầu vẫn cúi xuống giờ rốt cuộc cũng ngẩng lên, nhìn vào hai mắt hắn. Mạc Dung Viêm chậm rãi ngoảnh mặt đi.
- Mở đầu
- Chương 1 - Lấy cái gì mà cầu xin ta?
- Chương 2 - Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế
- Chương 3 - Rắn
- Chương 4 - Thần, không còn lời nào để nói
- Chương 5 - Phong tân hoàng hậu
- Chương 6 - Sẩy chân bị bắt
- Chương 7 - Đa tình ? Si tình?
- Chương 8 - Người từng cho chó ăn chưa?
- Chương 9 - Ngài là vua, tôi hạ thần
- Chương 10 - Cái liếc mắt kia
- Chương 11 - Ngài không thể hôn tôi một lần sao
- Chương 12 - Còn không mau cút đi !
- Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
- Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
- Chương 15 - Người đang chất vẫn ta ?
- Chương 16 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 17 -Sủng vật
- Chương 18 - Yêu nữa cũng vô dụng 1
- Chương 19 - Yêu nữa cũng vô dụng 2
- Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
- Chương 21 - Chỉ có thể là hoàng hậu
- Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người
- Chương 23 - bởi rằng dẫu có kêu, cũng chẳng ai thương tiếc
- Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 25 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 28 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 29 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 30 - Vốn là quân thần không phải phu quân
- Chương 31 - Vì sao, tình cảm của người
- Chương 32 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 33 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 34 - Chỉ chờ người xưa đến
- Chương 35 - Mỗi người, đều có một đoạn bi thương (Hết)