Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
Buổi tối, Mạc Dung Viêm có đôi khi đến khá sớm, nhưng rất ít khi nào qua đêm ở tại Nam Thanh cung. Trước đây khi hắn ở cùng nàng, chưa từng có đùa giỡn ban đầu, tấm thân này bao giờ cũng rất dễ dàng bị hắn thuần phục, vui vẻ mà thuần phục hắn. Thế nhưng bây giờ dù hắn có 'dạo đầu' đến nửa đêm, thân thể này vẫn khô khốc, không có chút cảm giác gì.
Hắn không muốn chạm tới vết thương của nàng, cũng không muốn giống những lần trước ép buộc nàng. Trước đây nàng rất khát khao vòng tay của hắn, mỗi lần chỉ cần hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng sẽ ngủ rất ngon, vậy mà bây giờ, đến khi hắn tỉnh dậy, luôn luôn phát hiện nàng đã không còn nằm trong lòng hắn, hai người trên chiếc giường, chỉ có một người say ngủ.
Có đôi khi hắn hôn khắp người nàng, nàng vẫn giữ nụ cười bất biến, nụ cười gần như tàn nhẫn, nói: "Chủ thượng, người không thấy bẩn lắm sao?"
Vì vậy Mạc Dung Viêm cuối cùng cũng hiểu rõ, nàng đang tự ngược đãi mình, cho dù là lúc thân thể không đau cũng ngược chính trái tim mình. Thở dài ôm lấy thân thể ấy vào lòng, đáng tiếc trái tim trong đó chẳng biết giờ đang ở nơi nào, không biết có còn đập nữa hay không.
Chưa tới canh hai, có thái giám chạy vào cấp báo, hoàng hậu sinh rồi, mẫu tử bình an.
Phản ứng đầu tiên của Mạc Dung Viêm chính là nhìn Tả Thương Lang, đôi mắt nàng ẩn hiện trong sa trướng dưới ánh nến lập lòe, không rõ buồn vui. Hắn đứng dậy thay y phục, nghe người trong trướng thấp giọng lặp đi lặp lại: mẫu tử bình an... mẫu tử bình an...
Từng chữ từng chữ vang bên tai hắn, lẩn quẩn không ngừng, làm sao cũng không xua đi được.
Tê Phượng cung.
Mạc Dung Viêm vuốt ve khuôn mặt hài tử, đây là cốt nhục của hắn, cái mặt nhỏ nhắn xấu xấu, ngủ rất say. Khương Bích Lan yểu điệu tựa vào đầu giường, yếu ớt gọi một tiếng Viêm.
Thế là hắn đi qua đó, giúp nàng vén lại mái tóc còn đang tán loạn, nhẹ giọng an ủi: "Nghỉ ngơi trước đi."
"Viêm, chàng yêu thiếp không?"
Mạc Dung Viêm nhìn thấy sự hoang mang hoảng loạn trong mắt nàng, giống như thời gian quay ngược, trở lại buổi đầu gặp nhau năm bảy tuổi ấy. Nàng vẫn là đại tiểu thư kiều diễm ngang ngược, xiêu vẹo ngã từ trên ngựa xuống. Mà hắn vẫn là vị nhị hoàng tử kia, chạy vội vàng đến đỡ được nàng, mặc cho nàng rơi vào lòng hắn.
Giao hài tử cho cung nữ bên cạnh, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thì thầm bên tai nàng bằng giọng điệu trầm thấp nhưng rõ ràng: "Đương nhiên."
Khương Bích Lan hạnh phúc nhắm mắt lại, lẳng lặng thiếp đi. Tấm màn long phụng hoa lệ buông xuống, Mạc Dung Viêm đứng bên ngoài trướng lâu thật lâu.
- Mở đầu
- Chương 1 - Lấy cái gì mà cầu xin ta?
- Chương 2 - Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế
- Chương 3 - Rắn
- Chương 4 - Thần, không còn lời nào để nói
- Chương 5 - Phong tân hoàng hậu
- Chương 6 - Sẩy chân bị bắt
- Chương 7 - Đa tình ? Si tình?
- Chương 8 - Người từng cho chó ăn chưa?
- Chương 9 - Ngài là vua, tôi hạ thần
- Chương 10 - Cái liếc mắt kia
- Chương 11 - Ngài không thể hôn tôi một lần sao
- Chương 12 - Còn không mau cút đi !
- Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
- Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
- Chương 15 - Người đang chất vẫn ta ?
- Chương 16 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 17 -Sủng vật
- Chương 18 - Yêu nữa cũng vô dụng 1
- Chương 19 - Yêu nữa cũng vô dụng 2
- Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
- Chương 21 - Chỉ có thể là hoàng hậu
- Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người
- Chương 23 - bởi rằng dẫu có kêu, cũng chẳng ai thương tiếc
- Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 25 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 28 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 29 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 30 - Vốn là quân thần không phải phu quân
- Chương 31 - Vì sao, tình cảm của người
- Chương 32 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 33 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 34 - Chỉ chờ người xưa đến
- Chương 35 - Mỗi người, đều có một đoạn bi thương (Hết)