Gửi bài:

Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người

Tả Vi Vi ngày thứ hai mới biết chuyện này, lúc lâm triều nàng ta một đường xông tới, Vương Nam không ngăn được, thế là đương nhiên vọt tới đại điện.

"Mạc Dung Viêm," Nàng ở đại điện gọi thẳng tên hắn, ngự lâm quân đã tuốt đao, chỉ đợi lệnh vua ban, nhưng Mạc Dung Viêm chỉ nhìn sổ con trong tay, đợi nàng ta ở phía dưới nói : "Tôi muốn biết nàng ấy trong mắt người rốt cuộc là cái gì ? Tôi không biết dạo này xảy ra chuyện gì, thái y nói bọn Vưu quốc đã tổn hại sức khỏe nàng nghiêm trọng, nàng mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc người có biết không ? Nàng đã hai mươi tám tuổi rồi hoàng thượng, một nữ nhân hai mươi tám, chưa từng thấy son, chưa từng xoa bột nước, không biết đánh đàn, không biết ca hát, thậm chí cũng không có một thứ giống đồ trang sức. Hoàng thượng, nữ nhân của người đều có kết cục vậy sao ?"

Hữu thị vệ đã khống chế được nàng ta, không để nàng ta tới gần hoàng tọa, Mạc Dung Viêm giọng rất nhẹ, dường như đang nói cho chính mình nghe : "Nàng ta không phải là nữ nhân của ta, là do chính nàng ta cự tuyệt."

"Thế người có nghĩ tới không, có một ngày nàng cũng sẽ già, nàng cũng sẽ chết đi !"

Mạc Dung Viêm phất tay, thị vệ lôi nàng xuống dưới, hắn cúi đầu mở miệng : "Niệm tình nàng ta nóng lòng lo cho chủ, đánh ba mươi cái."

"Hoàng thượng, nữ nhân này vốn là tì nữ thấp hèn mà lại dám làm càn trước mặt người như vậy, không giết e là sẽ khó mà khiến chúng phục ạ." Giọng hữu tướng vang lên, hai bên trái phải đã có thần tử bắt đầu phụ họa, ánh mắt Mạc Dung Viêm hơi đảo qua, che miệng chúng.

Tê Phượng cung, Khương Bích Lan dựa vào người Mạc Dung Viêm, bụng nàng đã nhô to, cử động có chút bất tiện. Mạc Dung Viêm có đôi khi sẽ nhẹ nhàng âu yếm bụng dưới của nàng, nhưng lại như vẻ như có suy nghĩ gì.

Chuyện Tả Thương Lang kháng chỉ nàng ta đương nhiên có nghe nói, lại không ngờ Mạc Dung Viêm chậm chạp không mở miệng xử lý. Ngay cả nữ tì của nàng ta làm càn như thế mà cũng nhẫn nhịn, từ lúc nào, hắn không còn là nam tử trong mắt chỉ có mình nàng nữa rồi ?

"Viêm, nghe nói người muốn lập Tả tướng quân đứng đầu tứ phi ?"

"Không phải nàng đều đã biết hết rồi sao, hà tất phải hỏi lại ?" Mạc Dung Viêm khẩu khí không tốt, hắn có ngu cũng sẽ không cho rằng hữu tướng là vì bộ mặt của hắn mà muốn trừ khử Tả Vi Vi.

Khương Bích Lan hơi cứng người lại, giọng nói lại thực sự mang theo một tia sầu não : "Viêm, người đã nói người sẽ yêu thần thiếp cả đời. Người đã nói sinh thời của người, trong lòng của người cũng sẽ chỉ có một mình thần thiếp, người cũng đã từng nói, chỉ cần người còn sống, sẽ bảo vệ thần thiếp, một đời một kiếp, không để thần thiếp chịu một chút tổn thương."

Mạc Dung Viêm quay đầu lại, thấy nước ánh lên trong mắt nàng, không tự chủ được lại đưa tay vuốt nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng khẽ than : "Ta xin lỗi, Bích Lan." Hắn đưa tay âu yếm cái bụng nhô cao của nàng, trong lòng lại nhớ tới người khác. Hắn không cách nào tưởng tượng đượng cao ngạo như nàng, lúc chịu đựng áp bức và lăng nhục như thế, đã cảm thấy thế nào.

"Bích Lan, lời Mạc Dung Viêm từng nói sẽ không đổi, chỉ là ta nợ nàng ta, chính là ta không thể cho nàng ta yêu thương đắm say, nhưng ta muốn cho nàng ta một nửa cuộc đời an ổn."

"Cho nên, thần thiếp là nữ nhân của người ?"

"Phải."

"Duy nhất ?"

Lúc Mạc Dung Viêm đang mở miệng nói phải, đột nhiên nhớ tới lời mình ban ngày ở đại điện : Nàng ta không phải là nữ nhân của ta, là do chính nàng ta cự tuyệt. Hắn đột nhiên hoảng hốt nhận ra lúc đó bản thân là thật lòng mà muốn nàng.

Mạc Dung Viêm, ngươi rung động rồi sao ?

Không, lời thề của Nam Thanh cung, ta làm sao mà rung động được.

Mục lục
Ngày đăng: 29/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục