Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
"Thực sự đi sứ nước khác rồi ?" Phó đại phu có phần không dám tin, do dự một lát vẫn không nhịn được mà nói : "Nhưng mà Tả tướng quân có thai gần ba tháng rồi a."
"Ngươi nói gì ?" Tay Mạc Dung Viêm túm lấy cổ hắn, mắt đỏ tựa như mãnh thú đang muốn cắn người : "Ngươi nói gì ?!"
Phó đại phu không nhắc lại lần thứ hai, hắn biết hắn đã nghe rất rõ ràng.
Long Tử Đồng ngồi xổm trên mặt đất, Tả Thương Lang ngẩng đầu nhìn hắn ta, hắn ta lạnh lùng đón lấy ánh mắt của nàng : "Ngươi cho là ngươi đáng thương nhất thiên hạ phải không ?"
Nàng không nói gì, hắn giật căng tóc nàng : "Thế nhưng Tả Thương Lang, ngươi là đúng người đúng tội !" Tả Thương Lang không đáp lại hắn, nàng một tay siết lấy vạt áo ngổn ngang trước ngực mình, trái tim thắt lại, càng lúc càng nghẹt thở, ngay cả tim đập cũng có vẻ mệt mỏi.
Mạc Dung Viêm, trái tim ta sớm đã chết rồi, nó đã không còn đập nữa, từ nay về sau, yêu nữa cũng vô dụng... Yêu nữa cũng vô dụng...
"Khóc đi nào, sao lại không khóc ?" Long Tử Đồng tỉ mỉ nhìn hòng muốn thấy rõ vẻ mặt nàng, nhưng nàng lại không hề rơi nước mắt. Nàng đang cười, chỉ là nụ cười xa cách kia còn khiến người ta xúc động hơn cả khóc : "Ta chỉ khóc trước mặt một người, bởi vì trước đây ta vẫn cho rằng hắn là nam nhân của ta," Giọng Tả Thương Lang trầm thấp, câu tiếp theo, càng thấp đến mức không thể nghe thấy : "Nhưng mãi đến sau này mới ngộ ra, hắn là chủ nhân của ta... chỉ là chủ nhân mà thôi."
Cơ thể của nàng đã đến cực hạn nhẫn nãi, thế nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng, đây là yêu cầu của Mạc Dung Viêm dành cho thuộc hạ từ trước đến giờ, dùng tư thế minh mẫn, nhận lấy tổn thương.
"Ta thực sự rất muốn giết ngươi, Tả Thương Lang." Long Đồng Tử siết chặt kiếm trong tay, lại chậm rãi buông ra : "Thế nhưng ta sẽ không, ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ mấy ngày này, đây là cái giá ngươi phải trả cho sự đê hèn của mình."
Một tháng sau, Vưu quốc đưa Tả Thương Lang về Viêm triều. Mạc Dung Viêm phái Vương Nam đi đón, Vương Duẫn Chiêu do dự mà hỏi : "Hoàng thượng người không đi sao ?"
Tay Mạc Dung Viêm cơ hồ bấm sâu vào lan can trổ hoa đỏ thắm, muốn đi, đương nhiên là muốn đi, nhưng làm sao mà đối mặt, làm sao mà đốt mặt đây...
Tả Thương Lang lặng lẽ trở về phủ tướng quân, cũng không để bất luận kẻ nào tới gần, Tả Vi Vi cũng nhận thấy có điều không ổn, nàng ta đuổi hết thảy đại phu ra ngoài.
Hoàng cung phái ngự y tới, ngay cả cửa phòng nàng cũng không hề đặt vào được một chân. Tả Vi Vi cũng phải nhờ ban đêm, lúc nàng ngủ say rồi mới bước vào, vén lên màn mỏng lại thất kinh, người đúng là chẳng còn ra hình người.
Mạc Dung Viêm ban đêm mới tới, Vương công công sớm đã chuẩn bị tốt.
Đứng trước cửa phòng, lại có cảm giác gần giống với nỗi nhớ quê nhà, cứ do dự mãi không dám gõ cửa. Tả Vi Vi đương nhiên mặt mày không hề khá khẩm gì, nàng thậm chí chợt nghĩ lần này do dự như thế, e là sẽ lại làm chuyện gì có lỗi với tướng quân.
Mạc Dung Viêm nhẹ nhàng đẩy cửa, nàng đang ngủ say, chỉ là ngay cả trong mơ cũng không yên, mắt nhắm, nước mắt ướt đẫm bên gối. Hắc cởi y phục trên giường, tay nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, Tả Thương Lang mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, lại không biết nên mở miệng thế nào.
"Chủ thượng, nó rất sợ. Nó mỗi đêm đều nói cho ta biết là nó rất sợ."
"Ai ?"
Tả Thương Lang lấy tay hắn đặt ở bụng dưới của mình, hắn liền hiểu. "Nhưng ta lại rất vô dụng, ta không thể bảo vệ được nó." Mạc Dung Viêm trước kia thực sự không biết, có một loại đau đớn có thể chảy tràn ra từ trong lòng : "Đừng sợ, đã không sao rồi."
"Nó chỉ sống được có ba ngày, bọn họ dùng nước nóng tẩy rửa cơ thể ta, nước kia thực sự rất nóng rất nóng, ta cầu xin bọn họ, nhưng bọn họ nghe không hiểu..." Sắc mặt của nàng trắng như tờ giấy, cũng không hề ôm chặt lấy hắn : "Ta một mực kêu gọi tên người, ta vẫn hy vọng xa vời là người có yêu ta, cho dù chỉ một chút thôi, như thế biết đâu người sẽ phái người tới cứu ta, như thế nó đã sẽ không phải chết."
"Đừng nói nữa, A Tả. " Mạc Dung Viêm ôm chặt lấy nàng, cơ thể hắn run rẩy tựa lá rụng mùa thu : "Sau này sẽ không bao giờ thế nữa, ta cam đoan."
Tả Thương Lang chỉ là ngơ ngác trông màn mỏng màu trắng, lại nhẹ nhàng cười : "Nhưng ta cũng đã biết người sẽ không tới, bởi vì Khương hậu quan trọng hơn ta, giang sơn Viêm triều quan trọng hơn ai, thể diện của người quan trọng hơn ta. Hết thảy tất cả... đều quan trọng hơn ta."
"Ngươi hận ta sao ?"
"Không hận." Tả Thương Lang xoay người thoát khỏi cái ôm của hắn : "Bởi vì người là vua, ta hạ thần."
Đúng vậy, người là vua, ta hạ thần. Người muốn ta hi sinh, ta cho người hi sinh.
- Mở đầu
- Chương 1 - Lấy cái gì mà cầu xin ta?
- Chương 2 - Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế
- Chương 3 - Rắn
- Chương 4 - Thần, không còn lời nào để nói
- Chương 5 - Phong tân hoàng hậu
- Chương 6 - Sẩy chân bị bắt
- Chương 7 - Đa tình ? Si tình?
- Chương 8 - Người từng cho chó ăn chưa?
- Chương 9 - Ngài là vua, tôi hạ thần
- Chương 10 - Cái liếc mắt kia
- Chương 11 - Ngài không thể hôn tôi một lần sao
- Chương 12 - Còn không mau cút đi !
- Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
- Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
- Chương 15 - Người đang chất vẫn ta ?
- Chương 16 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 17 -Sủng vật
- Chương 18 - Yêu nữa cũng vô dụng 1
- Chương 19 - Yêu nữa cũng vô dụng 2
- Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
- Chương 21 - Chỉ có thể là hoàng hậu
- Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người
- Chương 23 - bởi rằng dẫu có kêu, cũng chẳng ai thương tiếc
- Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 25 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 28 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 29 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 30 - Vốn là quân thần không phải phu quân
- Chương 31 - Vì sao, tình cảm của người
- Chương 32 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 33 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 34 - Chỉ chờ người xưa đến
- Chương 35 - Mỗi người, đều có một đoạn bi thương (Hết)