Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
Bất kể lúc nào, miễn là nàng ở đây, Nam Thanh cung ban đêm đèn đuốc cũng vẫn sáng trưng. Đây đã trở thành thói quen của nàng, cũng bất tri bất giác trở thành thói quen của Mạc Dung Viêm.
Toàn bộ hậu cung, chỉ có ở đây, không tiếng người xôn xao, không người hầu lui tới, không thị thị phi phi.
Ra hiệu cho thị vệ đứng ngoài cung, Mạc Dung Viêm bước chân nhẹ bâng, bên trong tiếng hai người nói giữa đêm nghe rất rõ ràng.
"Tướng quân, nô tì thấy người nên giao thứ đó cho hoàng thượng đi, không lại sợ ngày mai ngài ấy muốn kiếm chuyện sinh sự, người xem người cả người bị thương, người không đau chứ nô tì thấy đau lắm."
"Vi Vi, ta không sao."
"Nhưng mà hoàng thượng hình như... hình như đối với ngài chẳng tốt lành gì, phỏng chừng lại càng thêm thô lỗ, ngày mai có khi lại muốn ném người vào trong thiên lao."
"Vi Vi, thiên lao với ở đây, có khác gì nhau đâu. Vẫn là tiếc cho ngươi, đi theo một chủ tử vô dụng thế này."
Mạc Dung Viêm đá văng cửa phòng, hắn đang tức giận, cho dù chính hắn cũng không rõ vì sao lại tức giận: "Bổn hoàng đối với nàng ta có tốt hay không, nào tới lượt ngươi khua môi múa mép trong này hử? Lôi ra ngoài vả mồm cho ta !"
Có thị vệ tiến vào lôi nàng ta ra ngoài, Tả Thương Lang quỳ trên mặt đất, không dám đuổi theo, hắn đứng trước mặt nàng, rất cao, nàng thấp kém chỉ có thể ngưỡng vọng, siết lấy góc áo hắn, động tác nàng cùng giọng nói ôn hòa khe khẽ: "Chủ thượng, tha cho nàng ta đi, bên cạnh Thương Lang, chỉ có một mình nàng ta thôi."
Mạc Dung Viêm nghiêng người nâng cằm nàng, ánh mắt sáng quắc : "Ngươi cũng cảm thấy ta đối với ngươi không tốt sao ?"
Tả Thương Lang không dám nhìn thẳng vào hắn, giọng thấp đến mơ hồ: "Thương Lang cũng không biết, Thương Lang chỉ có một mình chủ thượng, không biết được chủ thượng thường đối với thuộc hạ thế nào mới là khen ngợi, thế nào mới là không tốt." Nhẹ nhàng buông góc áo hắn, Thương Lang cũng chỉ có một nam nhân là chủ thượng, không biết được một nam nhân thường đối với nữ nhân của mình, thế nào mới là khen ngợi, thế nào mới là không tốt.
Mạc Dung Viêm cho nàng tựa ở trên bàn, nàng bất an trông ra ngoài cửa, tiếng tát của thị vệ đặc biệt vang dội, nhưng lại không có tiếng rên rỉ kêu đau. Mạc Dung Viêm chú ý vẻ mặt của nàng, tay thâm nhập vào trong vạt áo nàng, tâm tình đương nhiên có chút tốt lên, cơ thể công cụ này không thể nào chịu đựng được khiêu khích của hắn lâu. Thế mà vừa mới lại gần, đã có phản ứng.
Nhìn vẻ mặt nàng lo lắng thỉnh thoảng trông ra ngoài cửa, lòng thấy buồn cười, hắn không mở miệng, có ai dám đánh chết nô tì kia ?
Quay đầu cố nén tiếng gào lên "Đủ rồi", tay nàng cẩn thận đặt lên vai hắn, phối hợp với động tác của hắn. Hơi nhíu mày, thắt lưng phía sau bên bàn gỗ lim bị cấu đến đau, thế nhưng hắn không nhìn thấy đau đớn của nàng, nên cứ tiếp tục cấu đến thủng da, cấu đến máu thịt lẫn lộn. (TYV : "cấu" ở đây vốn là "ma" [磨], mình trộm dùng "cấu" vì nghĩ nó thích hợp hơn, nếu đây là hành động của Mạc Dung Viêm. Còn giả như đây là do cái cạnh bàn gây ra thì... chắc là "cà" mới đúng. Nguyên văn cả câu : "微皱了眉, 后腰在红木桌边擦得生疼, 可是他看不到她的痛苦, 于是便磨破了皮, 磨得血肉模糊.".)
Hắn đi, nàng dựa sát bàn, đợi đến lúc Tả Vi Vi bước vào, thì y phục phần lưng đã dính chặt với máu thịt, cuối cùng chỉ còn cách dùng kéo một chút lại một chút gỡ ra.
Đầu ngón tay Tả Thương Lang nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương nàng, được một lát đột nhiên nói : "Vi Vi, ta cho ngươi tìm một người để gả đi đó. Tuy rằng hiện tại ở trong cung, thế nhưng thuộc hạ trước đây không ít, ngươi thấy Thành Đào thế nào ? Hay Phí Nam nhạn Bắc quan ? Trần..."
"Tướng quân người đang nói gì thế !!!"
"Vi Vi, hắn hôm nay không hỏi chuyện Vọng Liêu sơn, chắc hẳn đã nghĩ ra cách, từ xưa tới nay có mới nới cũ, ngươi đi theo ta chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."
"Tướng quân, sau này không được nói như thế nữa. Tả Vi Vi cũng không đâu, chết cũng sẽ chết cạnh người. Người mà bức nô tì, nô tì... nô tì sẽ chết cho người xem !"
- Mở đầu
- Chương 1 - Lấy cái gì mà cầu xin ta?
- Chương 2 - Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế
- Chương 3 - Rắn
- Chương 4 - Thần, không còn lời nào để nói
- Chương 5 - Phong tân hoàng hậu
- Chương 6 - Sẩy chân bị bắt
- Chương 7 - Đa tình ? Si tình?
- Chương 8 - Người từng cho chó ăn chưa?
- Chương 9 - Ngài là vua, tôi hạ thần
- Chương 10 - Cái liếc mắt kia
- Chương 11 - Ngài không thể hôn tôi một lần sao
- Chương 12 - Còn không mau cút đi !
- Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
- Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
- Chương 15 - Người đang chất vẫn ta ?
- Chương 16 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 17 -Sủng vật
- Chương 18 - Yêu nữa cũng vô dụng 1
- Chương 19 - Yêu nữa cũng vô dụng 2
- Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
- Chương 21 - Chỉ có thể là hoàng hậu
- Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người
- Chương 23 - bởi rằng dẫu có kêu, cũng chẳng ai thương tiếc
- Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 25 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 28 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 29 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 30 - Vốn là quân thần không phải phu quân
- Chương 31 - Vì sao, tình cảm của người
- Chương 32 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 33 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 34 - Chỉ chờ người xưa đến
- Chương 35 - Mỗi người, đều có một đoạn bi thương (Hết)