Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
Đó là lần đầu tiên Khương Bích Lan chú ý tới Tả Thương Lan, khi đó Mạc Dung Viêm đang ở Ngự Hoa Viên thiết yến, thuộc hạ Dực vương phái tới để quy hàng khiêm tốn đàm tiếu với đại thần có liên quan, thì thấy nàng từ đường mòn lác đác đá chầm chậm đi tới.
Tay Mạc Dung Viêm nâng chén ngưng lại nửa ngày, có lẽ là do bệnh nặng chưa khỏi, cơ thể của nàng mất đi sự sắc bén trước đây, lại còn phong thái chỉnh tề. Tiếng xôn xao dừng hẳn, Khương Bích Lan cũng đương nhìn nàng, trước đây nàng ta tự hào dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, vẫn không cảm thấy Mạc Dung Viêm đối với nàng có gì khác so với các đại thần, dù biết nàng từng là phế hậu của hắn, nàng ta cũng không cho rằng có gì khác thường cả.
Vậy mà hôm nay nàng ta đột nhiên bất an, nữ nhân như vậy, hắn thực sự chưa từng có một chút động lòng sao ?
"Ấn Bắc quan Mạc Hoan Đằng tham kiến tướng quân." Rồi vị đại thần này hành đại lễ quỳ lạy, trận kia, hắn ta thua tâm phục khẩu phục, nếu như mũi tên kia nàng hạ thủ không lưu tình, e là sẽ còn không biết thân mình được chôn ở chốn nào.
Tả Thương Lang nhận lấy thư quy hàng trên tay hắn ta, sau khi xem kỹ càng thì cung kính dâng lên cho Mạc Dung Viêm. Mạc Dung Viêm ngửi thấy mùi son phấn trên người nàng, Tả Thương Lang như thế, khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Không biết vì sao, lại vô cùng căm ghét ánh mắt mọi người dán trên người nàng. Thật kỳ lạ, ngay cả Khương Bích Lan cũng thấy hoa mắt, nàng ta từ trước đến giờ luôn luôn kiêu ngạo, vì lẽ gì vẻ đẹp của nàng, lại khiến nàng ta bất an chứ? (TYV : Nguyên câu là "很奇怪, 姜碧兰也是如此眩目, 他却从来只觉得骄傲, 何以她的美丽, 会让自己不安呢?", nhưng mình nghĩ chữ "tha" [他] ở đây đáng lẽ là "tha" [她] này. Có thể là lỗi type ?)
Không cần dấu vết mà nhận lấy thư quy hàng, nàng ta đứng bên cạnh hắn, mặc dù đó là Khương Bích Lan, cũng không thể giấu được phong thái ấy. (TYV : Nguyên câu là "不着痕迹地接过降书, 她站在他身边, 即便是姜碧兰, 也未能掩盖其风采.", "kỳ" [其] ở đây vốn là "kỳ lạ" [奇] chăng ? Có thể là lỗi type ? "Dấu vết" nào cơ ? Người đứng bên cạnh Mạc Dung Viêm là Khương Bích Lan hay là Tả Thương Lang ? Mình chả hiểu gì cả... =_______________=)
Nàng vẫn không tham gia tiệc tối, đang chào từ biệt, Mạc Dung Viêm khóe mắt khẽ cong lên, giọng thấp nhưng vẫn đủ để cho nàng nghe thấy: "Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi.".
Hơi ngẩn ra một chút, nàng cúi đầu : "Vâng."
Ánh mắt Mạc Dung Viêm dời về nơi khác, từ góc độ của Tả Thương Lang chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn, đó là một nam nhân tựa thần linh, vĩnh viễn không để người ta nhìn thấu.
Ao sen Nam Thanh cung, nàng thay y phục trắng ngần, một mình ngồi trên lan can cạnh hồ mà đờ người ra. Tả Vi Vi đương bưng ấm trà đứng chỗ kia thật lâu mới đi tới: "Tướng quân?"
"Ừ?"
"Chuyên tâm như thế là đang nghĩ gì vậy?"
Tả Thương Lang cười, không ngờ giờ lại có người đoán tâm tư mình: "không có gì, Ấn Bắc quan quy hàng rồi."
"Đúng vậy, đây là chuyện tốt nha. Thu hồi được núi Lạc Liêu, Viêm Triều thống nhất rồi."
"Viêm triều thống nhất?" Thuận tay bẻ cành liễu ném vào trong hồ, Tả Thương Lang có chút ngẩn ngơ: "Phải rồi... Viêm triều thống nhất rồi."
Tả Vi Vi cười lay nàng: "Viêm triều thống nhất tướng quân ngài buồn cái gì chứ, lẽ nào đây không phải nguyện vọng của người sao? Lúc đó chúng ta sẽ không còn phải chinh chiến tứ xứ nữa nha."
Tả Thương Lang nhìn nàng ta cười cười, cười nói phải nha phải nha.
Nhưng là nếu như Viêm triều thống nhất rồi, sự tồn tại của Tả Thương Lang còn có ý nghĩa gì chứ?
Thành Đạo hai lần xuất chiến Vọng Liêu sơn đều thua cả, Vương công công run rẩy nhặt sổ con bị Mạc Dung Viêm ném xuống đất, thần sắc kia của người ngồi trên, cho dù có là Khương Bích Lan cũng phải thất kinh, hắn làm như lơ đãng ôm nàng ta trong lòng, tay vuốt ve mái tóc dài của nàng ta, dịu dàng vỗ về.
"Không được rồi... Vẫn là phải để nàng ta ra tay thôi." Giọng rất thấp, tựa như đang nói với chính mình, còn Khương Bích Lan thì đã rõ ràng ý tứ trong lời kia: "Thực ra Viêm, nếu như muốn xuất binh ở Vọng Liêu sơn, cũng không phải cứ không là Tả tướng quân thì không thể."
"Hử?"
"Viêm, thực ra Vương Nam thống lĩnh ngự lâm quân trong cung cũng hợp nha."
"Vương Nam..."
"Đúng vậy, nếu để Vương Nam làm tướng, Thành Đạo phụ tá, thì cũng có thể chiếm lấy Vọng Liêu sơn mà."
"Ta muốn tuyệt đối."
"Viêm..." Khương Bích Lan cẩn thận quan sát thần sắc hắn biến đổi : "Nếu như để mặc Tả tướng quân đem quân đi, ngài không sợ nàng ta sẽ bị Long Bình lừa sao?"
Bàn tay vuốt tóc nàng ta gượng gạo, tim của Khương Bích Lan cũng thắt lại, quả nhiên... hắn đối với nàng quả nhiên không phải tình cảm quân thần. Phụ thân, ta nên làm gì bây giờ...
"Nàng nói, nàng ta sẽ vì Long Bình mà phản bội ta?"
"Thần thiếp nào có nói thế." Khương Bích Lan làm nũng vùi mặt vào trong lòng hắn, Mạc Dung Viêm không có triền miên với nàng ta như thường lệ.
- Mở đầu
- Chương 1 - Lấy cái gì mà cầu xin ta?
- Chương 2 - Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế
- Chương 3 - Rắn
- Chương 4 - Thần, không còn lời nào để nói
- Chương 5 - Phong tân hoàng hậu
- Chương 6 - Sẩy chân bị bắt
- Chương 7 - Đa tình ? Si tình?
- Chương 8 - Người từng cho chó ăn chưa?
- Chương 9 - Ngài là vua, tôi hạ thần
- Chương 10 - Cái liếc mắt kia
- Chương 11 - Ngài không thể hôn tôi một lần sao
- Chương 12 - Còn không mau cút đi !
- Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
- Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
- Chương 15 - Người đang chất vẫn ta ?
- Chương 16 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 17 -Sủng vật
- Chương 18 - Yêu nữa cũng vô dụng 1
- Chương 19 - Yêu nữa cũng vô dụng 2
- Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
- Chương 21 - Chỉ có thể là hoàng hậu
- Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người
- Chương 23 - bởi rằng dẫu có kêu, cũng chẳng ai thương tiếc
- Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 25 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 28 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 29 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 30 - Vốn là quân thần không phải phu quân
- Chương 31 - Vì sao, tình cảm của người
- Chương 32 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 33 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 34 - Chỉ chờ người xưa đến
- Chương 35 - Mỗi người, đều có một đoạn bi thương (Hết)