Chương 10 - Cái liếc mắt kia
"Nhớ kỹ, ta là vua, ngươi hạ thần."
Nàng đưa tay tiếp chỉ, vùi đầu cảm tạ thánh ân. Đúng vậy, người là vua, ta hạ thần. Người muốn trung thành, ta cho ngài trung thành.
Mạc Dung Viêm cũng thấy tay nàng nứt nẻ, bọn người hữu thừa tướng vốn không đồng ý thả nàng ra, chỉ là Ấn Bắc quan nổi loạn, trong triều đình, Mạc Dung Viêm thản nhiên mà nói : "Như vậy hữu thừa tướng có người thích hợp?"
Hữu thừa tướng lập tức đề cử cháu trai Thiện Thanh Viễn của mình, thần sắc Mạc Dung Viêm thản nhiên nói thắng thì bái hậu phong tướng, thua thì tru di cửu tộc.
Hữu thừa tướng sợ quá, lập tức vô cùng nghiêm túc vô cùng chăm chú vô cùng chắc chắn mà nói : "Hoàng thượng, thần cho rằng lần này phải để người giàu kinh nghiệm ra tay mới được. Huống chi Tả tướng quân chiến công hiển hách, nếu giam giữ lâu, cũng không ổn. Không bằng cho nàng ta một cơ hội lấy công chuộc tội."
Nhìn người lúc này cúi đầu không nói gì, hắn phẩy tay cho thuộc hạ lui xuống, nửa ngồi xổm trước người nàng. Vốn muốn chìa tay ôm nàng một cái, thế nhưng không biết đã bao ngày không tắm, mùi chua trên người thật đúng là không chịu nổi. Cho nên chỉ nhẹ giọng nói : "Về Nam Thanh cung trước."
Lúc Tả Vi Vi hầu hạ nàng tắm rưa, thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng cũng khẽ an ủi nàng ta : "Cũng không phải người được chiều chuộng yêu chiều gì, ở một nơi có nhiều người tới như vậy, có cái gì mà khóc chứ."
Đúng vậy, có cái gì mà khóc chứ, vậy người vì sao lại buồn bã ?
Đêm tối Mạc Dung Viêm có tới, theo lệ cũ không hề ngủ qua đêm, chỉ cho nàng một chút vui vẻ, sau đó đứng dậy bỏ đi. Nàng mở miệng nói với Tả Vi Vi đang giúp nàng lau người thay áo : "Đốt một chậu than có được không?"
Tả Vi Vi cẩn thận thoa thuốc mỡ lên bàn tay nứt nẻ của nàng, gật đầu không ngừng, nói được, được.
Nửa mơ nửa tỉnh tới hừng đông, đế quân tự mình tiễn biệt.
Cửa hoàng cung, một chén rượu trong.
Nàng cùng hắn đối ẩm, chỉ trước mặt người khác, lúc đưa tiễn xuất chinh. Hai người đều giữ lễ vua tôi, chưa từng vượt qua nửa phần.
Dẹp loạn Ấn Bắc quan, hết nửa năm. Tả Thương Lang khi nhàn hạ thường trông mây trôi nơi biên quan, Tả Vi Vi cũng không sợ khổ, thậm chí đôi khi nàng cảm thấy chiến trường ngoài biên quan này, da ngựa bọc thây, tự do tự tại, cũng không có gì là không tốt.
Nàng ta thường kể cho Tả Thương Lang nghe về chủ tử trước đây của mình, về âm mưu quỷ kế trong cung, về sủng ái của Vinh quý phi trước đây, về ba năm lãnh cung, về chén rượu độc cuối cùng kia.
Tả Thương Lang hai tay ôm đầu gối, chăm chú lắng nghe. Kinh nghiệm của nàng, thực ra rất ít.
"Ai nha, tướng quân, ngài phải nói nhiều thêm một chút, mỗi ngày có mấy chữ như vậy, ngài không thấy chán sao ?" Tả Vi Vi dù sao vẫn thích làm nũng, lay người nàng.
Những lúc như vậy nàng lại cúi đầu cười, nhưng vẫn như cũ chẳng nói được mấy câu.
Dẹp loạn Ấn Bắc quan, Tả Thương Lang về triều, đương nhiên cũng có phong thưởng, Mạc Dung Viêm chỉ nói nàng không quan tâm, do đó cũng khá tùy tiện. Tả Thương Lang không thích mấy cái châu quang bảo khí gì đó, thường thưởng lại cho hạ nhân trong phủ.
Nói là hạ nhân, nhưng cũng không nhiều, dù sao nàng cũng không hay ở trong phủ, cho nên cũng chỉ một quản gia, một đầy tớ nam, cộng thêm một Tả Vi Vi.
Nghỉ tạm một chút trong phủ, buổi tối hoàng đế mở tiệc.
Tửu quá tam tuần, Mạc Dung Viêm ngồi ở trên lấy lý do vinh danh công trạng mà kính nàng, nhưng lúc nàng đứng dậy uống cạn thì lại cố ý vô tình mà nói : "Quân dịch lần trước ở Lạc Liêu thành, ái khanh có phải đã quên đưa cho bổn hoàng thứ gì không ?"
Tả Thương Lang cả người chấn động, trông hắn lại như chỉ là vô tình. Lòng không yên mà uống cạn rượu trong chén, trong lòng có chút bất an, hắn... ý muốn nói đến bố trí canh phòng quân sự ở núi Vọng Liêu cùng với sơ đồ núi sao ?
Đêm, ngự thư phòng.
Tả Thương Lang buông đầu quỳ trên mặt đất, đã một canh giờ rồi. Vương công công ở bên cạnh dè dè dặt dặt, thở cũng không dám thở mạnh. Bầu không khí trong cung quỷ dị đến đáng sợ.
Mạc Dung Viêm chăm chú phê sổ con, công công của Tê Phượng cung tới xem hai lần, cuối cùng vẫn là bị người ngoài thư phòng đuổi đi.
Lúc canh hai, trán Tả Thương Lang bắt đầu đổ mồ hôi, hai chân đau như bị kim châm, nàng cố gắng cúi đầu không để người khác thấy nét mặt mình.
"Thế nào, chẳng nhẽ phải tới lượt bổn hoàng nhắc cho ngươi nhớ sao ?" Mạc Dung Viêm không nhìn nàng, nhưng là đang nói với nàng.
"Hồi bẩm hoàng thượng, thần... thần không biết ý hoàng thượng muốn nói là thứ gì."
"Tốt, vậy bổn hoàng nói cho ngươi nghe. Lại đây."
Hắn không cho nàng đứng dậy, nàng lê gối mà qua, di chuyển khó khăn. Vương công công vốn đang hầu hạ một bên, hắn lạnh lùng hất đầu, đuổi hắn ta cùng với bọn người kia cút ra ngoài.
Mạc Dung Viêm cúi đầu nhìn nàng : "A Tả, ta nghĩ ngươi hiểu ta nhất, đừng thử khả năng nhẫn nại của ta."
"Thần... thực sự không biết chủ thượng đang nói gì." Tả Thương Lang cúi đầu, Mạc Dung Viêm khẽ thở dài, nàng khi nói dối sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Vậy cứ quỳ đến khi ngươi biết thì thôi." Hắn mặc nàng quỳ bên chân, hừ, cố ý dối ta để bảo vệ hắn ta sao !!! Cảm thấy sự căng thẳng của người bên cạnh, Mạc Dung Viêm đương nhiên biết vì sao, một con rắn, từ từ bò tới, dọc theo mép áo nàng lè lưỡi "khè khè".
Ngự thư phòng đương nhiên sẽ không có trò này, Mạc Dung Viêm biết rõ, hắn không chỉ biết, mà thậm chí còn tốn công rút hết độc của nó.
"Quỳ !!" Thét lên xong nàng muốn đứng dậy, cảm thấy bàn tay bên chân nàng siết chặt lấy góc áo hắn. Con rắn kia chậm rãi bò lên từ phía sau lưng nàng, khuôn mặt trắng bệch của nàng khiến hắn đột nhiên nghĩ đến cơ thể của nàng, cơ thể kia bây giờ nhất định rất lạnh lẽo. Trong chớp mắt muốn nâng nàng dậy, nhưng mà không được, bức vẽ liên quan đến long mạch của Viêm triều, nhất định phải lấy được.
A Tả, có điều chỉ mới một thời gian, cái tên Long Bình kia đối với ngươi, còn quan trọng hơn ta sao ?
Bốn canh nhanh chóng trôi qua, nàng cả người đổ mồ hôi lạnh, một tay vẫn siết chặt lấy áo hắn, tựa như hóa thạch. Mạc Dung Viêm không thể trì hoãn nữa, quẳng con rắn kia vào góc tường, nghiêng người ôm lấy nàng, cơ thể của nàng lạnh buốt đúng như hắn nghĩ, nước da màu lúa mạch nhợt nhạt vốn dĩ thô ráp, giờ lại nhờ mồ hôi ẩm ướt mà trở nên bóng láng.
Hắn để nàng lên sàn nhà lạnh lẽo, nàng cau mày cắn chặt môi, các đốt ngón tay đều cứng đờ đi. Ý thức mơ hồ, ngay cả đau đớn cũng mơ hồ, cần cổ cứng đờ, trong mắt chỉ có sàn nhà màu đen, lạnh lùng phản chiếu sự thảm hại của nàng.
Lực đạo trên tay hắn giống như muốn bóp nát xương nàng, thế rồi một giọt nước vỡ lên mặt đất, màu nước bóng loáng, một mảnh mơ hồ.
- Mở đầu
- Chương 1 - Lấy cái gì mà cầu xin ta?
- Chương 2 - Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế
- Chương 3 - Rắn
- Chương 4 - Thần, không còn lời nào để nói
- Chương 5 - Phong tân hoàng hậu
- Chương 6 - Sẩy chân bị bắt
- Chương 7 - Đa tình ? Si tình?
- Chương 8 - Người từng cho chó ăn chưa?
- Chương 9 - Ngài là vua, tôi hạ thần
- Chương 10 - Cái liếc mắt kia
- Chương 11 - Ngài không thể hôn tôi một lần sao
- Chương 12 - Còn không mau cút đi !
- Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
- Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
- Chương 15 - Người đang chất vẫn ta ?
- Chương 16 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 17 -Sủng vật
- Chương 18 - Yêu nữa cũng vô dụng 1
- Chương 19 - Yêu nữa cũng vô dụng 2
- Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
- Chương 21 - Chỉ có thể là hoàng hậu
- Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người
- Chương 23 - bởi rằng dẫu có kêu, cũng chẳng ai thương tiếc
- Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 25 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 28 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 29 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 30 - Vốn là quân thần không phải phu quân
- Chương 31 - Vì sao, tình cảm của người
- Chương 32 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 33 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 34 - Chỉ chờ người xưa đến
- Chương 35 - Mỗi người, đều có một đoạn bi thương (Hết)