Mở đầu
"Từ xưa đến nay hậu cung không tham gia chính sự, nếu làm hộ quốc đại tướng quân Viêm triều, hoàng hậu như thế khẳng định không thể kiêm nhiệm. Đi lễ bộ đem mấy phượng ấn này giao lại đi."
Vương công công chiếu chỉ lời cuối chưa buông, hắn đã thản nhiên mở miệng. Đại thần liên quan dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, kỳ thực từ khi tin Lan phi được đón về cung truyền đến, tất cả mọi người đều biết hắn muốn phế hậu rồi, chỉ là... tốc độ nhanh thật a.
Tả Thương Lang nửa quỳ trên đất, lưng của nàng vẫn ưỡn rất thẳng như cũ, nửa cúi đầu không thấy rõ biểu tình, lời nói lại phi thường rõ ràng : "Vâng." Thái tử phi này vốn là giả, mọi người đều biết, người hắn chân chính muốn lấy, chỉ có Khương Bích Lan — Khương Bích Lan nghiêng nước nghiêng thành.
Cho nên cho dù hắn lên ngôi, nàng vẫn được nhận phượng ấn, nhưng từ đầu đến cuối chưa hề sắc phong chính thức.
Quân vương còn trẻ ngồi trên cao lại có khuôn mặt lãnh khốc như được đao gọt, hắn khẽ xoay ban chỉngọc bích trên tay, "Còn lời nào nữa không ?"
Tả Thương Lang tay phải khoác cung bạc lạnh băng, cúi đầu nửa buổi mới nói : "Hồi bẩm hoàng thượng, không có."
Trở ra đại điện, tả thừa tướng Bệ Thành Cảnh có chút lo lắng mà bước chậm nửa bước, cùng nàng sóng vai mà đi, suy nghĩ nửa buổi mới mở miệng : "Tả hoàng... Tả tướng quân, thực ra với tài năng thực sự của ngài không nên ở lại hậu cung, chuyện này ngài cũng không nên để trong lòng, sông núi Đại Viêm này thật sự cần ngài hơn Viêm hậu cung nhiều."
Tả Thương Lang quay đầu, dáng tươi cười chợt loé rồi biến mất : "Tạ ơn Bệ đại nhân quan tâm, Thương Lang hiểu rõ." Nàng quay đầu, khoé mắt đảo qua cung điện ngói xanh gạch hồng, dáng cười cay đắng, Bệ đại nhân, Thương Lang cho tới bây giờ chưa từng vào hậu cung, không phải là hoàng hậu, sao lại nói chữ "phế".
Hắn ban cho nàng phủ tướng quân, cũng xa hoa, khí thế như thế, là nơi gần hoàng cung nhất. Vì vậy nàng chưa từng là thái tử phi của Viêm triều, cũng không thể trở thành quốc mẫu của Viêm triều, chỉ là nắm giữ bức vẽ bố trí quân sự của toàn bộ hoàng thành, nắm ấn tín điều động quân đội mấy trăm vạn, mặc áo giáp ra vào chốn quân cơ của Viêm triều.
Nàng không phải quá để ý, chức phi này vốn chính là một trò cười.
Mạc Dung Viêm vốn không phải thái tử của Viêm quốc, mọi người ở Viêm quốc này đều biết, lúc đó con đầu của tiên hoàng là Mạc Dung Nhược được lập làm thái tử, đế quân vì giữ gìn cơ nghiệp của vương triều Đại Viêm, đặc biệt mời Bạch Đế làm thái phó của thái tử, chuyên dạy hai vị hoàng tử võ nghệ, học thức.
Bạch Đế chiếu theo ý chỉ của tiên hoàng, dạy riêng thái tử hướng trị quốc, dạy nhị hoàng tử kỹ năng hộ thế.
Nói trắng ra là, thái tử văn, nhị hoàng tử võ. Ai ngờ nhị hoàng tử thiên tư thông minh, rốt cuộc văn thành võ tựu, vốn hai người huynh đệ khi ấy rất hoà thuận, hơn nữa tính tình của Mạc Dung Viêm cực kỳ cao ngạo, cao ngạo đến ngay cả ngôi vị hoàng đế này cũng không để vào mắt.
Chuyện vốn đã định, hữu tướng một lòng muốn nịnh bợ hoàng gia để gia cố địa vị của bản thân, rốt cuộc đem con gái mình đính hôn với thái tử Mạc Dung Nhược, mà hai người huynh đệ Mạc Dung Nhược cùng Khương Bích Lan cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Khương Bích Lan cùng Mạc Dung Viêm khi ấy sớm đã có tình cảm, Mạc Dung Viêm há có thể để yên như vậy ?
Hai người cũng không chịu buông tay, mà con gái chỉ có một người, Khương Bích Lan không dám trái ý phụ thân, cam chịu hôn sự cùng thái tử, cũng tạo nên cái chuyện nhân tài hộ quốc nắm binh tạo phản.
Mới đầu đại thần, quân đội chia làm hai phe, một phe ủng hộ thái tử, một phe khiếp sợ uy tín, ủng hộ Mạc Dung Viêm, thế là Viêm triều chia rẽ. Lúc đó mọi người đều cảm thấy người này e rằng sẽ là bạo chúa, há đoán được ở bên hắn lại là viên tướng dũng mãnh nhất đã đánh bại thái tử bốn lần liền, khi lấy tốc độ ba tháng đánh hạ một toà thành trì thôn tính khu vực không lớn lắm của thái tử, rất nhiều người bị lung lay.
Dần dần, quân đội đối đầu với nàng đều bắt đầu chủ động xin hàng, nàng không giết người đầu hàng, vào tả quân doanh vẫn phục chức cũ. Trong lúc nhất thời khí thế dâng cao, nhìn phần nhỏ cựu thần vẫn còn hoài nghi, Mạc Dung Viêm dứt khoát lập nàng làm phi, triệt để thay đổi cách nhìn của bọn họ.
Loạn lạc trong ba năm nhờ vậy mà chấm dứt, Viêm triều một lần nữa thống nhất, chỉ là tân hoàng tử Mạc Dung Nhược biến thành Mạc Dung Viêm, mà vị thái tử phi trong lời đồn này, cũng không thuận lý thành chương mà trở thành hoàng hậu Viêm triều, như các bạn được thấy, nàng một lần nữa về làm tướng quân, lặng lẽ mà bảo vệ Viêm triều...
Được rồi, ta biết lời mở đầu này có chút dài, đầu tiên cảm tạ các bạn có thể kiên nhẫn mà xem hết, sau đó cùng nhau tiếp tục câu chuyện bên dưới nhé...
- Mở đầu
- Chương 1 - Lấy cái gì mà cầu xin ta?
- Chương 2 - Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế
- Chương 3 - Rắn
- Chương 4 - Thần, không còn lời nào để nói
- Chương 5 - Phong tân hoàng hậu
- Chương 6 - Sẩy chân bị bắt
- Chương 7 - Đa tình ? Si tình?
- Chương 8 - Người từng cho chó ăn chưa?
- Chương 9 - Ngài là vua, tôi hạ thần
- Chương 10 - Cái liếc mắt kia
- Chương 11 - Ngài không thể hôn tôi một lần sao
- Chương 12 - Còn không mau cút đi !
- Chương 13 - Ta không thích trang phục hôm nay của ngươi
- Chương 14 - Người cũng cảm thấy ta đối với người không tốt sao
- Chương 15 - Người đang chất vẫn ta ?
- Chương 16 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 17 -Sủng vật
- Chương 18 - Yêu nữa cũng vô dụng 1
- Chương 19 - Yêu nữa cũng vô dụng 2
- Chương 20 - Yêu nữa cũng vô dụng 3
- Chương 21 - Chỉ có thể là hoàng hậu
- Chương 22 - Thần thiếp là nữ nhân ủa người
- Chương 23 - bởi rằng dẫu có kêu, cũng chẳng ai thương tiếc
- Chương 24 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 25 - Một khi ái tình hóa thành chấp niệm
- Chương 26 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 27 - Tiếc rằng lòng cố nhân đã xa
- Chương 28 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 29 - Lẻ bóng dưới trăng, hận vô vàn
- Chương 30 - Vốn là quân thần không phải phu quân
- Chương 31 - Vì sao, tình cảm của người
- Chương 32 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 33 - Cảnh cũ còn đây, hàng năm hoa nở
- Chương 34 - Chỉ chờ người xưa đến
- Chương 35 - Mỗi người, đều có một đoạn bi thương (Hết)