Chương 9
Đưa tay vỗ về khuôn mặt Mộ Vân Thường, thở hồng hộc. Đang muốn xoay người thoát y phục của nàng,
"Ôi" – Không biết là kẻ nào chán sống, dùng đá đánh vào mông hắn, Lâm Kiếm Lan đứng phắt dậy, mắng to:
"Mẹ nó, ai vậy......" – lời còn chưa dứt, lại một cái nữa,
"Đau quá !", lần này là trên gáy, nhặt cục đá lên nhìn, mẹ nó chứ, kẻ nào nhiều tiền vậy, dùng bạc đánh người. (=)) ôi tôi chết với Hâm tỷ)
Nhìn xung quanh, không có bóng người.
Kế hoạch lần này, tất cả mọi người tham gia đều trúng chiêu, độc được dùng là độc mất nhiều tiền nhờ người ở Tây Vực mua, không giải dược, kẻ có bản lĩnh, sẽ không chết ngay lập tức, kẻ nào bản lĩnh kém thì khó mà nói chắc. Tuy nhiên là Vương đại nhân lợi hại, dương đông kích tây, kiến trong miệng chén, mấy chiêu này một lưới bắt gọn toàn bộ người trong Phong Vân Bảo.
Vương đại nhân còn nói , chỉ cần hắn tận lực vì triều đình, hắn nhất định giúp hắn hàng năm lên làm võ lâm minh chủ, hơn nữa triều đình còn có thể thăng cho hắn một chức quan. Cho nên lần này, hắn rốt cục cũng được như ý, về sau muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn mỹ nữ có mỹ nữ.
Kỳ thật hắn đã sớm thèm muốn Mộ gia nhị tiểu thư. Chỉ uy hiếp Mộ Vân Long mà không dám lỗ mãng. Lần này mang về Bang sung sướng hưởng thụ.
Lâm Kiếm Lan đang trong mộng đẹp, cười mãi không thôi. Đã quên chỗ tối có người.
"Ngao", lại bay tới một cục đá, không phải, là bạc, đánh trúng khuôn mặt dài dữ tợn béo ú.
"Con mẹ nó là ai, người khôn không làm chuyện mờ ám, có giỏi lăn ra đây cho ta!"
Lâm Kiếm Lan ôm mặt, cẩn thận nhìn xung quanh, kẻ quái thai này là ai a, tiền nhiều quá đi, dùng bạc đánh người.
"Đi ra đây. " – Tiếng cười khanh khách như chuông bạc kêu từ trên xà nhà truyền xuống, Lâm Kiếm Lan ngẩng đầu, một tiên nữ từ trên trời giáng xuống,
"A," – vừa mở miệng, Lâm Kiếm Lan đã bị định thân bất động tại chỗ.
Đàm Tiểu Hâm mang móc từ trên xà nhà xuống, thu dây thừng. Đâu vào đấy lại đi kiểm tra ba khối bạc vừa rồi dùng cung bắn ra. Ai muốn dùng bạc bắn ngươi, nơi này không có hòn đá nào to, ta rất yêu bạc, lần này thật sự là xúc phạm chúng nó .
Cất đi xong, Đàm Tiểu Hâm lộ ra nụ cười vừa lòng, nhìn lại Mộ gia huynh muội, có hơi thở.
Đi đến bên cạnh Lâm Kiếm Lan đang mở lớn miệng kinh ngạc, bắt đầu quở trách,
"Ngươi cái con heo béo xấu xí này, ta nên trừng trị ngươi như thế nào đây, giải dược đâu? Lấy ra đây!" (tỷ quá ư là bá đạo bất cần đời =)) )
Đàm Tiểu Hâm nhặt thức ăn thừa bừa bãi dưới đất lên, từng miếng từng miếng ném vào miệng Lâm Kiếm Lan,
"Nói mau!" – Lâm Kiếm Lan không biết ở đâu nhảy ra một nàng yêu quái xinh đẹp đến vậy. Tỷ tỷ của ta ơi, ngươi muốn ta nói chuyện, lại điểm á huyệt (huyệt câm) của ta, ta nói như thế nào đây.( =)) thật vô đối, bái phục bá phục) .Nhìn trong tay tiểu yêu quái cầm xương gà, mỳ sợi nhét vào trong miệng hắn, cũng không biết nàng muốn làm cái gì, trong lòng thật sợ hãi.
Chỉ có thể không ngừng dùng ánh mắt truyền tín hiệu cho Đàm Tiểu Hâm.
"Làm sao, ngươi còn không yên tĩnh, phải không." – Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt hồn nhiên, trong lòng đại khái tính đùa chết con heo béo này. Nói xong, người liền không thấy đâu.
Người đâu, Lâm Kiếm Lan chưa từng sợ hãi như vậy, không biết nàng từ đâu tới, cũng không biết nàng muốn làm cái gì, nàng còn đến nữa không, má ơi, thà phải một đao chết, chứ đừng giày vò như vậy.
Tiếng bước chân vang lên, lại quay lại rồi, còn mang đến cái gì vậy, một mùi khó chịu bay vào mũi Lâm Kiếm Lan.
"Muốn chết mất, chuồng heo của Phong Vân Bảo sao lại thối như vậy. Đến heo còn bị tiêu chảy, phân loãng quá a." Nàng đang nói cái gì. Ai tới cứu cứu hắn a.
Một con mắt bị mờ không nhìn thấy, chỉ còn một bên. Cái gì nha, còn nóng hổi , dạng nước gì đó từ ánh mắt chảy đến khóe miệng, còn chưa nếm thử, cũng đã ngửi thấy ra — oa, phân heo, yêu, yêu, nhất định gặp phải yêu. Lâm Kiếm Lan chỉ mong được chết sớm. (=)) chết mất thôi)
Đàm Tiểu Hâm hoàn toàn đắm chìm trong việc tạo một tác phẩm nghệ thuật đẹp, quên hết thảy,
"Đúng rồi, như vậy mới dễ nhìn một chút , nhưng không còn xương thừa, vẫn còn một số chỗ phải nhồi vào mới được. Ghê tởm, răng nanh nhừ quá."
Nhìn trong bao bố góc tường còn có một đống phân heo, có thể có ích, không nên lãng phí .
"Đổ hết vào đi, tốt lắm! Đại công cáo thành", Lâm Kiếm Lan miệng cũng bị nhét đầy, Đàm Tiểu Hâm hài lòng kết thúc công việc . (ghê chết được >...<)
Phàm là người nhìn đến bộ dáng Lâm Kiếm Lan, đại khái một tháng không muốn ăn cơm, nếu Lâm Kiếm Lan còn sống sót, khả năng đến nửa năm ăn không ngon, cả khuôn mặt bị trát đầy phân heo. Thật đáng thương nha.
"Tiểu thư, đều chuẩn bị tốt cả rồi. " – Tiểu Liên cầm một đống đồ đi ra , hôm nay trong phủ thật nhiều người chết, nàng rất sợ, nhưng nàng cũng bội phục Đàm cô nương, trấn định tự nhiên, nàng biết cô là người tốt.
"Được rồi, đem thiếu gia tiểu thư nhà ngươi lên xe ngựa đi." – Đàm Tiểu Hâm bắt tay làm sạch sẽ, cùng Tiểu Liên bốn người rời Phong Vân Bảo.
Đàm Tiểu Hâm mới vừa đi, Vương đại nhân liền mang theo đại đội nhân mã chạy tới. Nhìn tình trạng trước mắt, rất là đắc ý, đám người giang hồ chỉ biết đánh đánh giết giết, luận mưu kế còn kém xa.
"Ngươi đây là...", nhìn trong phòng rất giống một cái chân giò dựng đứng, Lâm Kiếm Lan vẫn không nhúc nhích, Vương Hoài Luân kinh ngạc vạn phần.
"Người đâu." –
Liễu Hướng chạy đến bên cạnh Vương Hoài Luân,
"Đại nhân, Lâm bang chủ đại khái là bị người ta điểm huyệt."
"Giải huyệt."
Đây là xảy ra chuyện gì? Do ai gây ra, thối quá, ghê tởm thật.
"Oa oa oa" - Lâm Kiếm Lan cúi đầu lắc như điên, hai tay lau đi phân heo trên mặt. Nhìn Lâm Kiếm Lan vừa thối vừa bẩn, đám người Vương Hoài Luân sợ tránh không kịp, muốn chạy càng xa càng tốt.
Lau phân heo trên mặt, Lâm Kiếm Lan rống giận : "Nha đầu chết tiệt kia, không giết ngươi không được."
"Lâm huynh, đây là..." – Lâm Kiếm Lan cấp tốc cởi quần áo, không trả lời.
Vương Hoài Luân nhìn chung quanh,
"Mộ Vân Long đâu?"
A, Lâm Kiếm Lan tìm trong phòng. Tức giận đánh một chưởng gãy đôi bàn. Nhất định là nha đầu kia,
"Ta muốn mạng ngươi!"
Lâm Kiếm Lan cắn chặt hàm răng, đột thấy khác thường,
"Cái gì đây,"
Từ trong răng kéo ra một đoạn lông gà, đoạn lông gà kia có trét một ít phân heo, Lâm Kiếm Lan thấy buồn nôn, điên cuồng gào lên...... (=)) khổ thân, nhưng mà đáng đời)
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38 - Hết