Chương 136 - Tiến cung
Bên trong thư phòng an tĩnh lại, Mộc thừa tướng nhìn sắc mặt Thanh Dao âm trầm, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ trầm mặc xuống.
Thanh Dao điều chỉnh tốt hơi thở, hòa hoãn hơn khi nhìn lướt qua phụ thân cùng Mộc Thanh Hương, rồi nhàn nhạt mở miệng: "Kỳ thực hoàng thượng vẫn không có ở trong cung, từ trước cho tới nay người ở trong cung đều là Nam An vương."
"Cái gì?"
Mộc Ngân thất thanh kêu lên, đang ôm Tiểu Ngư nhi từ ghế hổ đột nhiên đứng dậy, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, sau đó hồi phục lại tinh thần mới ngồi xuống, nghiêm túc mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là hoàng thượng bảo Nam An vương giả trang chính mình."
Thanh Dao gật đầu, xem ra Nam An vương thật là có khả năng đóng vai thiên phú, sắm vai này của hoàng thượng hơn ba năm mà cũng không lộ ra kẽ hở, không biết là do hắn quá lợi hại, hay một ban văn võ đại thần trong triều quá vô năng. Chẳng qua ngại thân phận của hắn, cho dù có chút nghi ngờ, chỉ sợ cũng không ai dám nghĩ tới phương diện này.
"Ân, hoàng thượng từ trước đến nay vẫn cùng ta ở chung một chỗ."
Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, Mộc Ngân nghe Thanh Dao nói xong, chân mày cau lại, thần sắc rất nghiêm túc, "Nếu như hoàng thượng mệnh lệnh, vì sao còn muốn bắt Nam An vương chứ?"
Chẳng lẽ thật sự vì muốn ép nàng về kinh, thế nhưng chiếu theo tình hình hiện nay lại không quá giống.
Thanh Dao mấy ngày liên tiếp đi đường, đã rất cực mệt, nếu nhất thời nghĩ không ra manh mối, thì cũng không nên quá nóng lòng, dù sao nàng cũng đã hồi kinh, nhất quyết sẽ không để cho Nam An vương xảy ra chuyện gì.
"Phụ thân, người có thể an bài một chút, ngày mai ta muốn gặp Nam An vương."
"Này?"
Mộc Ngân chần chờ một chút, bởi vì Nam An vương là trọng phạm trong hình bộ đại lao, người bình thường căn bản không cho gặp, nếu như Thanh Dao xuất trình ra thân phận, tất nhiên sẽ được gặp, thế nhưng nàng lại bảo mình an bài, chính là vì không để cho người khác phát hiện ra nàng đã hồi kinh, chuyện này cũng có chút khó khăn, bất quá có thể nghĩ biện pháp.
"Được, vậy ta suy nghĩ nghĩ biện pháp."
Mộc Ngân nói xong, liền thả Tiểu Ngư nhi xuống, đứng dậy từ ái mở miệng: "Thanh hương, đưa nương nương đi Thanh viện nghĩ ngơi."
"Dạ, phụ thân." Thanh Hương nhu hòa đứng dậy, đi tới phía trước Thanh Dao, vươn tay nắm lấy nàng, cử chỉ tự nhiên lại thanh tao lịch sự, ôn nhuận dịu dàng tựa như một đóa hoa giải ngữ, làm cho lòng người như mở ra, thoải mái đến nói không nên lời.
Nữ tử như vậy chắc là ông trời sẽ không phụ nàng, nhất định sẽ cho nàng một mối nhân duyên tốt...
Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Dao đi về Thanh viện, còn Mộc Ngân ban đêm ngồi kiệu xuất phủ đến nhà của Hình bộ thượng thư một chuyến.
Trong Thanh viện, Băng Tiêu đang canh giữ ở bên ngoài tẩm phòng, Mạc Sầu vốn là người của Mộc phủ, đối với Thanh viện rất là quen thuộc, bởi vậy động tác gọn gàn an bài cho Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt đi nghỉ ngơi, sau đó xoay người lại đi tới ngoài cửa tẩm phòng cùng Băng Tiêu, hai người cùng nhau ngồi ở trên lan can hành lang, thưởng thức mặt trăng trên bầu trời, tâm tình chút trầm trọng.
Bởi vì mặt ngoài kinh thành quá yên tĩnh, lại tựa hồ như bao phủ một tầng bất an khó đoán, việc Nam An vương bị nhốt vào ngục tựa hồ chỉ là màn mở đầu, phía sau còn có thể có vở tuồng lợi hại hơn đã bắt đầu, chính bởi vì như vậy, cho nên mới phải làm cho người ta bất an.
Trong tẩm phòng, giọng nói tinh tế vang ra ngoài.
Thanh Dao nằm nghiêng ở trong phòng ngủ trên ghế mỹ nhân, tóc đen như mây tùy ý xõa xuống, sa y màu trắng bao bọc thân thể mềm mại lả lướt, mặc dù vẫn đang lẳng lặng đang nằm, cũng lộ ra một cỗ linh khí lành lạnh, khóe môi câu ra ý cười như có như không.
"Nhà bên chồng đại tỷ là ai?"
Thanh Hương ngồi ngay ngắn ở bên giường mỹ nhân, gật đầu cười: "Là công tử của Thái Phó tự khanh Liễu đại nhân, gọi là Liễu Tòng Vân, Liễu Tòng Vân này vẫn không thích nhập sĩ làm quan, hiện tại đang làm một chút buôn bán, đối với tỷ tỷ cũng rất tốt."
Mộc Thanh Hương bây giờ khi nói về Mộc Thanh Châu, thì mặt mày đều mang ý cười, tựa hồ hạnh phúc của tỷ tỷ cũng là hạnh phúc của nàng vậy, nghĩ được như vậy, cho thấy cảm tình của các nàng đã là vô cùng tốt, điều này làm cho Thanh Dao rất vui mừng, thân là tỷ muội một nhà phải nên như vậy, cứ lục đục với nhau thì có chỗ tốt gì.
"Ân, nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi, còn ngươi?"
Thanh Dao con ngươi hiện lên quang hoa, quay đầu nhìn về phía Thanh Hương, hiện tại nhị tỷ đã không còn lòng dạ hẹp hòi như trước đây, cả người ôn nhu vui vẻ thật giống như một viên đá cụi đang chìm đắm ở đáy hồ trong suốt, tròn trịa trơn bóng, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Bất quá nhận thức của nàng, chưa chắc là nhận thức của Mộc Thanh Hương, ánh mắt của nàng bỗng nhiên buồn bã, tuỳ ý cười rộ lên.
"Muội muội không phải là không biết chuyện trên người ta, nữ tử như ta vậy sao có thể xứng với công tử nào, chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi."
"Nhị tỷ" Thanh Dao giật mình, không hài lòng trừng Mộc Thanh Hương một cái: "Ngươi đừng tự coi nhẹ mình, ông trời sẽ không bạc đãi bất cứ người nào, ngươi sẽ gặp được duyên phận thuộc về ngươi, chỉ là còn chưa tới thời gian thôi."
"Tốt, mong như muội muội chúc lành, tỷ tỷ ta đang chờ."
Thanh hương nở nụ cười tươi, làm Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, xem ra Mộc Thanh Hương là thật sự đã buông bỏ những chuyện kia, như vậy là tốt nhất, sau này nàng cũng sẽ tìm được một phần hạnh phúc thuộc về của nàng.
"Những người khác trong Mộc phủ đều có khỏe không?"
Thanh Dao tiện thể hỏi một câu, Mộc Thanh Hương biết nàng đang hỏi đại nương cùng nương, nên vội vàng gật đầu một cái, nghĩ đến Thanh Dao mấy ngày liên tiếp bôn ba, nhất định là cực mệt, nên vội đứng dậy, cười mở miệng: "Muội muội nhất định là rất mệt, hôm nay nghĩ ngơi sớm một chút, ngày khác tỷ muội chúng ta mới hảo hảo trò chuyện."
"Được."
Thanh Dao phất phất tay, Thanh Hương lui ra ngoài, dẫn nha đầu của mình ra khỏi Thanh viện.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đi vào, trong phòng Tiểu Ngư nhi đã sớm ngủ, chỉ có Thanh Dao vẫn dựa ở giường mỹ nhân không nhúc nhích một chút, chỉ khẽ nhắm hai tròng mắt, căn bản không có ngủ, dáng vẻ như thế lại mang theo sự lành lạnh băng hàn, như có đám mây quanh quẩn bay đi không được.
Mạc Sầu biết trong lòng nàng đang phiền muộn chuyện của Nam An vương, thêm nữa lại nghĩ không ra hoàng thượng tại sao lại làm chuyện như vậy.
"Chủ tử, nghỉ ngơi trước đi, đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai còn có chuyện phải làm."
Thanh Dao gật gật đầu, nàng đúng là rất mệt mỏi, nhìn Tiểu Ngư nhi tốt số đã sớm đi ngủ, bây giờ nàng thực sự ước ao mình là tiểu hài tử, có thể cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không cần làm, chỉ than nhẹ một tiếng: "Được rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Đoàn người thu dọn một phen, kẻ nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, người phải gác đêm thì gác đêm, nghiêm túc không thể xem thường.
Ngày thứ hai, Mộc Ngân sau khi lâm triều về liền chạy tới đây, Thanh Dao cũng vừa mới thức dậy, ở phòng khách dùng đồ ăn sáng, vừa nghe nói phụ thân đã tới, liền vội vàng phân phó Mạc Sầu để cho hắn tiến vào, hắn qua đây, nhất định là chuyện buổi tối hôm qua mình nhắc đến đã làm thỏa đáng.
Trong phòng khách, Tiểu Ngư nhi đang đùa với Tiểu Bạch, hôm qua bởi vì là buổi tối, nên tất cả mọi người không quá để ý tới Tiểu Bạch, lúc này Mộc Ngân mới nhìn rõ, con vật dịu ngoan nhu thuận nghe lời này rõ ràng là sói, tuy rằng nhìn qua nó ngoan ngoãn, thế nhưng ánh mắt vẫn chứa ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, khiếp người đến cực điểm.
Mộc Ngân trong lòng tự nhủ, rồi thở dài một hơi, thật không biết tiểu nha đầu này tại sao có thể có nhiều bản lĩnh ngạc nhiên cổ quái như vậy.
"Thần tham kiến nương nương."
Mộc Ngân quy củ hành lễ, Thanh Dao cau mài, có chút không vui, nhẹ giọng mở miệng: "Phụ thân sau này ở Mộc phủ, ta chỉ là nữ nhân của người, người không cần phải luôn luôn hành lễ quân thần."
"Thần tuân chỉ." Mộc Ngân có nề có nếp đáp lời, Tiểu Ngư nhi vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất đùa với Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được mắt trợn trắng, người cổ đại thật đúng là cổ hủ, nữ nhi của mình mà cũng hành động cho xa lạ như vậy, không biết mệt sao?
"Chuyện Dao nhi phân phó, đêm qua ta đã làm tốt, hiện tại ngươi qua đó, hay đợi một lúc nữa qua."
Vừa nói đến chính sự, sắc mặt Mộc Ngân nghiêm túc lên nhiều lắm, ánh mắt hiện lên ánh sáng cơ trí, bình tĩnh chăm chú.
Thanh Dao ngưng mài, nàng muốn lập tức nhìn thấy Nam An vương, thám thính một chút, xem hắn và hoàng thượng trong lúc đó có xảy ra chuyện gì khác hay không?
"Ta lập tức đi Hình bộ đại lao."
Thanh Dao nói xong liền đứng lên, nàng là người luôn luôn trầm ổn, bây giờ lại bị lây một chút lo lắng, bởi vì người bị quan chính là Nam An vương, là người mà hoàng thượng coi trọng nhất, có lẽ bây giờ hắn nhất thời xung động, làm ra quyết định gì đó, để sau phải hối hận, nàng không hy vọng hắn hối hận.
"Tốt, phụ thân đã sắp xếp xong xuôi, các ngươi cứ, bất quá vẫn nên quá trang một chút đi, bằng không sẽ bị người ta nhận ra."
"Dạ, phụ thân."
Thanh Dao lên tiếng trả lời, dẫn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu giả trang nam tử, đi đến Hình bộ đại lao.
Tiểu Ngư nhi biết sự tình liên quan trọng đại, vì thế cũng không đòi theo, mà Minh Nguyệt cùng Thẩm Ngọc cũng không đi, bởi vì đi nhiều người quá, mục tiêu sẽ lớn, kẽ hở cũng lớn hơn, rất có thể sẽ rơi vào đáy mắt của người dụng tâm.
Hình bộ đại lao.
Âm u ẩm ướt, trước cửa có tầng tầng quân lính đứng gác, ngoài ra còn có một tướng lĩnh coi chừng, đương Thanh Dao nói ra thân phận phụ thân, người nọ liền phân phó người đem các nàng mang vào, cũng có dặn nhất định phải nhanh lên một chút đi ra.
Việc này người chịu trách nhiệm vốn đang phiêu lưu, Thanh Dao sao lại không biết. Nên liền gật đầu, dẫn người đi vào, nghĩ đến Nam An vương là vương gia thân phận cao quý, mà đã là lần thứ hai hắn rơi vào lao ngục tai ương, lần trước là chuyện Cơ Phượng chết, lúc đó đúng là hoàng thượng tự mình đem hắn nhốt vào, chắc hẳn lúc đó hoàng thượng cũng rất đau lòng.
Ngay cả Thanh Dao cũng vì Lưu Chiêu đau lòng, hắn là cái loại nam nhân chính trực vô tư, tuy rằng lạnh lùng như băng, thế nhưng thái độ làm người lại hiệp đảm trung tâm, trước đây hắn đánh mình một quyền, ngược lại mình cũng đánh qua hắn một cái tát, nhưng hắn là cái loại người một ngày nhận định ngươi là người tốt, thì cả đời sẽ là người tốt.
Nam An vương bị giam ở tận cùng bên trong một gian phòng.
Hai tầng cửa lao, khóa sắt lớn, hơn nữa còn âm u ẩm ướt, đã không có đệm chăn cũng không có bất kỳ vật gì, so với lần trước hoàn toàn khác nhau, lần trước Nam An vương tuy rằng ngồi tù, thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đi ra, vì thế trong phòng giam những gì nên có đều có, nhưng lúc này thì không có gì cả, nhìn qua rất khốn khó.
Một nam tử mặc trường bào đang ngồi dưới đất, mực phát như mây rủ xuống, che lại khuôn mặt tuấn dật, làm cho người thấy không rõ bất luận biểu tình gì trên mặt hắn, hắn cứ như vậy bình tĩnh không nhúc nhích ngồi đó, tựa như hóa đá ngay cả khi Thanh Dao đứng ở trước cửa thật lâu, cũng không có nhìn thấy hắn có mảy may động tĩnh.
Thanh Dao trong lòng chua xót khổ sở không ngớt, phất tay để cho tù tốt phía sau lui xuống đi.
Trong không gian vắng vẻ , nàng chậm rãi lên tiếng: "Lưu Chiêu, ngươi có khỏe không?"
Thanh âm này vừa vang lên, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu giật mình, bất quá rất nhanh cứng người lại, bởi vì hắn hoài nghi mình nghe lầm, cho đến thanh âm Băng Tiêu lo lắng nói: "Nam An vương, chủ tử sang đây thăm ngươi, ngươi có lời gì hãy mau nói a."
Lúc này đây Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đã nghe rất rõ ràng, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, bàn tay to nhấc lên vén mái tóc đen che trên mặt, lộ ra hé ra khuôn mặt tuấn dật, trong ánh mắt nồng đậm sầu khổ, cuồn cuộn tới như bài sơn đảo hải, nhìn một người luôn luôn băng lãnh phóng đãng lại biến thành như vậy, Thanh Dao làm sao mà dễ chịu, liền tiến lên một bước.
"Lưu Chiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng làm sao lại bắt ngươi nhốt vào đại lao, là ngươi đắc tội hắn sao? Rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nhìn thấy Thanh Dao xuất hiện, toàn bộ sắc mặt hòa hoãn vài phần, như bao phủ một tầng ánh sáng, hắn biết nhất định là thủ hạ của mình tìm được Thanh Dao, có thể được gặp lại nàng thật sự là quá tốt, mặc dù hắn chết cũng coi như chết cũng không hối tiếc...
"Thanh Dao, ngươi đã trở về."
Thanh âm khàn khàn phát ra, có thể nhìn ra hắn đã chịu không ít dày vò, quần áo mất trật tự, tóc cũng lộn xộn, nhưng những điểm này cũng không ảnh hưởng tới khuôn mặt của hắn, nhìn qua vẫn anh khí bức người như trước, quanh thân lạnh lùng, chỉ có đôi mắt màu đen kia trở như sao khi đối mặt Thanh Dao mới có thể tản mát ra tia sáng chói mắt.
"Ân, ngươi không có việc gì."
Thanh Dao chậm rãi nói, tuy rằng không biết hắn và hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng có thể trăm phần trăm khẳng định, hoàng thượng nhất định sẽ không giết Nam An vương, trong chuyện này khẳng định là có gì đó hiểu lầm.
"Thanh Dao, hắn đã không bao giờ còn là hoàng huynh trước đây nữa ."
Mộ Dung Lưu Chiêu đứng lên đi tới, bàn tay nắm chặt, nắm đấm siết chặt lên cột gỗ phòng giam, làm gân xanh trải rộng, lúc này có thể nhìn ra nội tâm của hắn có bao nhiêu phẫn nộ cùng tuyệt vọng, quanh thân dày đặc thống khổ.
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta biết là hoàng thượng bảo ngươi giả trang hắn canh giữ ở trong cung, sao bỗng nhiên trở thành ngươi mưu triều đoạt vị."
Mộ Dung Lưu Chiêu ngẩng đầu, khóe môi lộ nụ cười lạnh băng có vẻ hư vô mờ mịt "Đúng vậy, là hắn làm cho ta giả trang thành hắn ở lại trong cung, ta vẫn an phận thủ thường cố gắng không gây ra lỗi, tuy rằng trong lòng căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng nghĩ đến hắn đi trợ giúp cho ngươi, ta liền cam tâm tình nguyện ở lại trong cung, thế nhưng khi hắn trở lại, đã dẫn theo người đem ta nhốt vào đại lao, ta căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ hết thảy không phải là chủ ý của hắn sao? Mãi cho đến lúc này, khi thiên hạ rốt cuộc thống nhất rồi, nên hắn không cần những người như chúng ta nữa"
"Sẽ không, Lưu Chiêu, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều, hoàng thượng không phải người như vậy."
Thanh Dao nhìn hắn đau lòng, rất nhanh khuyên giải an ủi.
Nam An vương hai tròng mắt đột nhiên trợn to, bắn ra ánh sáng khiếp người, trước ngực bỗng phập phòng khó thở, đau lòng không chịu được.
"Hay chúng ta đều bị hắn lừa, đây mới là chỗ cao minh nhất của hắn, bằng không làm sao mà trở thành Huyền đế khôn khéo trong mắt thế nhân đây, cho tới nay, ta vẫn cho là hắn không giống như vậy, Thanh Dao, chỉ có hắn mới có thể dành cho ngươi hạnh phúc, vì thế ta hi vọng các ngươi có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hạnh phúc vui vẻ cùng một chỗ, thế nhưng hiện tại, Thanh Dao, nếu như hắn thực sự giết ta, thì tâm cơ của hắn quá sâu rồi, Thanh Dao, ngươi hãy trở về vô tình cốc đi thôi."
"Lưu Chiêu, ngươi điên rồi, hắn là hoàng huynh của ngươi, hắn là người như thế nào, ngươi không biết hay sao?"
Thanh Dao lắc đầu, đối với lời nói của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu nàng không dám gật bừa, vì trong đầu nàng hiện ra một hình ảnh, ba năm này các nàng có bao nhiêu ngày đêm ở cùng một chỗ, hắn quan tâm nàng chiếu cố nàng, cái loại tình cảm chân thành tha thiết này, nàng biết đều là chân thật, hắn không phải loại người âm hiểm tiểu nhân, hắn là quân tử, vì hắn, nàng mới chuẩn bị tiến cung, nếu như kết quả chứng tỏ tất cả đều là biểu hiện giả dối, như vậy chính mình làm sao mà chịu nổi?
"Ta vẫn cho là ta rất hiểu hắn, hắn là hoàng huynh của ta, người luôn yêu thương sủng ái ta, thế nhưng ngươi thấy đó? Đây mới là kết quả cuối cùng của ta."
"Lưu Chiêu, ta nghĩ, hoàng thượng nhất định là vì muốn ép ta trở về, cho nên mới phải ra hạ sách này, nói chung, mặc kệ thế nào, ta sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may."
Thanh Dao lên tiếng khẳng định, mặc kệ nàng cùng hoàng thượng như thế nào, vì đạo nghĩa, nàng tuyệt đối không cho phép Nam An vương ở trước mắt của mình gặp chuyện không may, nếu như hoàng thượng thực sự khư khư cố chấp nói, nàng sẽ cứu Nam An vương ra.
"Thế nhưng ngươi xem?"
Lưu Chiêu nhìn Thanh Dao kiêu ngạo tự phụ, vì người nam nhân kia mà biện hộ, trong lòng nói không nên lời, nếu như ban đầu chính mình kiên trì bảo vệ nàng, có phải kết quả sẽ không giống như bây giờ hay không?
Hắn vẫn ngại thân phận của mình, nên liều mạng đè nén tình cảm của mình, để thành toàn cho hắn, thế nhưng rốt cuộc đến lại rước lấy đối đãi này, có thể nào không đau không khó chịu sao, thế nhưng đau nhất chính là phát hiện, Thanh Dao tựa hồ đã chân chính đón nhận hắn, thời gian hơn ba năm này bọn họ sớm chiều ở chung, cảm tình tự nhiên thâm hậu.
Hiện tại hắn sợ nhất không phải là mình chết, mà sợ hãi Thanh Dao cuối cũng sẽ thu được thương tổn, nàng là một nữ tử lan tâm tuệ chất, nếu như phát hiện tất cả cũng chỉ là một trò giả dối, chỉ sợ nàng sẽ đau tận xương cốt.
Đây không phải là điều hắn cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp, hoặc là ta đi gặp hắn, nhất định sẽ mau chóng cho ngươi rời khỏi nơi đây."
Thanh Dao nói xong, vươn tay nắm bàn tay đang nắm chặt chấn song kia, bình tĩnh lên tiếng.
Lúc này cửa tù ngoài có tù tốt đi tới, nhỏ giọng mở miệng: "Đi nhanh đi, không đi nữa sẽ làm cho người ta phát hiện thì phiền toái."
"Tốt, một hồi được rồi, " Thanh Dao vừa mở miệng, bên cạnh Mạc Sầu lập tức đưa tới một tấm ngân phiếu, tù tốt kia mở to hai mắt nhìn, đúng là một trăm lượng ngân phiếu, lập tức không ầm ĩ bảo đi ra ngoài nữa, bất quá vẫn không quên phân phó: "Nhanh lên một chút, bằng không tất cả mọi người đều không may."
"Ân."
Thanh Dao lên tiếng trả lời, lại nhìn về phía Nam An vương: "Ta đi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi đi ra ngoài."
"Ra hay không ra đều như nhau, Thanh Dao, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một việc, trước khi ta chết, ta chỉ muốn đối với ngươi nói một câu."
Trên mặt tuấn dật của Nam An vương có chút chấp nhất, quần áo mất trật tự cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ của hắn, vẫn vĩ ngạn bất phàm như cũ.
"Ngươi nói?"
Thanh Dao cho là hắn có lời gì muốn nói, trên mặt xinh đẹp chợt lóe ánh sáng rồi biến mất, lẳng lặng chờ, chỉ nghe thấy thanh âm của Lưu Chiêu trước sau lạnh như băng, lúc này tràn đầy cảm tình, chậm rãi vang ở trong phòng giam: "Thanh Dao, ta thích ngươi, ngươi là người cho ta vui vẻ."
"A."
Mọi người cùng kêu lên, chẳng những là Thanh Dao, ngay cả Băng Tiêu cùng Mạc Sầu cũng bị một cú sốc, không nghĩ tới Nam An vương lại thích nương nương, còn ở trong tình cảnh này mà biểu lộ tình cảm của mình nữa, quả thật là hù dọa chết người a, Thanh Dao đang ngây ngẩn cả người, cũng không biết phải phản ứng thế nào, Lưu Chiêu luôn lạnh lùng như băng lại nói thích nàng, đây là điều nàng nằm mơ cũng không nghĩ qua, hiện tại nàng không biết phải nói cái gì, mới có thể không làm tổn thương tâm Lưu Chiêu, hắn đã sầu khổ như vậy, nếu mình nói lời nặng, chẳng phải là quá đả kích hắn sao, ngay lúc nàng đang ở thế khó xử, thì Mộ Dung Lưu Chiêu đã quay đầu xoay người lại đi vào giữa phòng giam, thanh âm lạnh lùng nặng nề vang lên.
"Thanh Dao trở về đi, ta không muốn tăng thêm bất luận gánh vác gì cho ngươi, nếu như không phải có kiếp nạn này, ta nghĩ đến chết cũng sẽ không nói ra, thế nhưng ta lại sắp chết, đây là nguyện vọng duy nhất trước khi ta chết."
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng bất chấp để ý tới Nam An vương, nhà tù không thể ở lại lâu, còn kéo dào chỉ sợ có phiền phức, bởi vậy hai nha đầu một tả một hữu đưa tay vịn nàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi Hình bộ đại lao, bên ngoài ánh nắng liền chói mắt, Thanh Dao còn có chút hoảng hốt, nàng vẫn cảm thấy chuyện vừa rồi là quá thật, nên quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu. Một chữ một lời mở miệng: "Vừa rồi Nam An vương nói cái gì?"
"Bẩm chủ tử, Nam An vương gia nói thích nương nương."
Mạc Sầu tận tâm tận lực bẩm báo, nàng cũng là nằm mơ không nghĩ tới chuyện này.
Lúc này đây Thanh Dao cuối cùng cũng khẳng định chính mình vừa rồi không có nghe lầm, nên sắc mặt trắng nhợt, nàng là không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, tại sao lại hội ngộ thượng Nam An vương chứ? Thực sự là làm cho người ta đau đầu.
"Hồi mộc phủ." Quay lại xe ngựa trước cửa Hình bộ, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng lên xe, đoàn người xoay người lại hướng về phủ thừa tướng mà đi, phía sau một đôi ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm các nàng cho đến khi xe ngựa biến mất không thấy.
Huyền Nguyệt, bên ngoài cửa thượng thư phòng hoa lệ.
A Cửu dẫn mấy người thái giám cùng cung nữ yên tĩnh đợi ở bên ngoài, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, lúc này có một nhuyễn kiệu đã ngừng lại, từ cỗ kiệu phía trước đi tới mấy người mặc trang phục cung nữ, cung kính cẩn thận nhấc lên cẩm liêm, ánh dương quang như nước chiếu, bao phủ quanh thân của nàng, nàng mặc một kiện quần dài màu đỏ tía, tóc đen như mực búi cao thành bích vân khế, trịnh trọng cắm lên phía trên đó cây trâm kim phượng hoàng, trong miệng phượng hoàng đung đưa tua cờ, thả dọc xuống, ở trên gương mặt đong đưa trái phải, càng tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu kiều mị, thân thể mềm mại như giòng nước, bước đi thanh tao lịch sự, quanh thân đẹp đẽ quý phái, bước đi dao động tiêu sái đến trước thềm đá.
A Cửu cùng thủ hạ thái giám và cung nữ cung kính thi lễ.
"Tiểu nhân ( nô tỳ ) tham kiến Thục phi nương nương."
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt cười như không cười lạnh lùng liếc A Cửu một cái, A Cửu run rẩy lên một chút, càng phát ra cung kính cúi đầu.
Tây Môn Tân Nguyệt liếc một cái cũng không buông tha hắn, khóe môi càng âm ngao cười nhạt: "A Cửu, hoàng thượng đâu?"
"Hoàng thượng ở bên trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Nói không gặp bất luận kẻ nào."
"Phải không? Cũng bao gồm bản nương nương à?"
Tây Môn Tân Nguyệt âm hiểm mở miệng, A Cửu đâu còn dám nói nhiều thêm một câu nào, thế nhưng Tây Môn Tân Nguyệt cũng không có buông tha hắn, mà là giơ chân lên một cước nhắm ngay A Cửu đá quá, thẳng tắp đem hắn đá ngả lăn.
"Ngươi là cẩu nô tài, đại khái ngươi không nghĩ qua ta có một ngày sẽ được sủng ái chứ gì, mà ngươi lại rơi xuống trình độ ngày hôm nay, ngươi cứ chờ cho ta, ta phải từ từ dằn vặt ngươi."
Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, khí thế lăng người sải bước lên thềm đá, đi đến trước cửa thư phòng, tỳ nữ Liên Yên của nàng cũng vội vàng cùng tiến về phía trước, canh giữ ở ngoài cửa thượng thư phòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Bên trong Thượng thư phòng, có một nam tử mặt long bào đang ngồi ngay ngắn, trên mặt tuấn mỹ vô trù đang chăm chú, cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Nghe được động tĩnh ở cửa, liền ngẩng đầu lên nhìn sang, vừa nhìn thì thấy là Thục phi nương nương, không khỏi cau lại lông mày, tiếng nói liền có chút không vui: "Ngươi tại sao lại tới."
"Hoàng thượng."
Tây Môn Tân Nguyệt sớm như chim nhỏ nép vào trong ngực của tuấn mỹ nam tử, bộ dạng mềm mại đáng yêu mở miệng: "Người ta nhớ ngươi, hoàng thượng, ngươi cũng không đến xem người ta."
Tuấn mỹ nam tử ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, con ngươi đen kịt sâu không lường được, lóe ra ánh sáng quắc đẹp đẽ quý giá, nam nhân này không là ai khác, chính là Huyền Nguyệt hoàng đế, Mộ Dung Lưu Tôn, đáy mắt là hàn khí bức người, bất quá khi hắn nhìn thẳng vào nữ tử trong lòng, thì lại ôn hòa xuống, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười nhu hòa như nước.
"Tân Nguyệt thật là biết làm nũng, mấy ngày gần đây trẫm có chút bận, chờ xong trong khoảng thời gian này, sẽ nhất định hảo hảo ở cùng ngươi."
"Tạ ơn hoàng thượng." hai cánh tay của Tây Môn Tân Nguyệt ôm lấy hoàng thượng, chủ động dâng lên cặp môi thơm, nam nhân thì dùng sức sâu hôn xuống, ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, làm sao không câu động dục hỏa, bàn tay to nhấc lên liền ôm nữ tử trong lòng hướng về nhuyễn trường kỷ ở một bên mà đi, tầm mắt nóng bỏng quấn quanh nữ tử trong lòng, bàn tay hắn vung lên, quần áo ràng buộc trên người nàng bị giải trừ, đem nàng đặt ở trênnhuyễn trường kỷ , cả người liền đè xuống.
Bên trong Thượng thư phòng, trình diễn một màn sống sắc sinh hương, tục tĩu đầy rẫy.
Ngoài thư phòng, một người vội vã bôn tiến vào, vừa ngẩn đầu lên, thì thấy bên trong thượng thư phòng, bóng dáng hai người như hai con cá bạc quấn cùng một chỗ, liền lập tức hoảng sợ đến sắc mặt đại biến, rất nhanh rời khỏi thư phòng, rồi ùm một tiếng quỳ ở bên ngoài: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, xin hoàng thượng trách phạt."
"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
Bên trong thư phòng vang lên thanh âm lạnh lùng, A Cửu vội cẩn thận mở miệng: "Hình bộ Thị lang cầu kiến, nói hoàng hậu nương nương đã hồi kinh."
Lời ấy vừa rơi xuống, nam tử xoay mình đình chỉ động tác, nữ nhân trên trường kỷ thân thể uốn éo mềm dẻo như rắn, không nghe theo ngâm khẽ, còn muốn yêu cầu càng nhiều hơn chút, thế nhưng nam tử đã bứt ra đứng lên, tầm mắt lạnh lùng bắn về phía nữ tử mang vẻ mặt đỏ bừng, tựa hồ nàng còn không có tận hứng, trong con ngươi tràn đầy ghen ghét
Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay lên bóp gò má trên mặt của nàng một chút, thanh âm nhu hòa mở miệng: "Ngoan, trở về đi, quay đầu lại sẽ bồi thường cho ngươi, trẫm có việc phải xử lý."
"Ngươi thật chuẫn bị xử lý nữ nhân kia như thế nào?"
Tây Môn Tân Nguyệt bất mãn hừ lạnh, một bên mặc quần áo một bên không cam lòng truy vấn, ánh mắt của Mộ Dung Lưu Tôn trở nên âm ngao xuống, lạnh lùng mở miệng: "Đây không phải là chuyện của ngươi."
"Ngươi?"
Tây Môn Tân Nguyệt muốn phản bác, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn sang, tiếp xúc được ánh mắt âm trầm của hắn, liền không dám nói thêm cái gì, nàng biết người nam nhân này đủ ác đủ độc, vì thế không dám chọc tới hắn, khóe môi câu ra nụ cười như nước "Đã biết, hoàng thượng, nô tì cáo lui trước."
"Ân, trở về đi."
Tây Môn Tân Nguyệt đi ra ngoài, ngoài cửa thư phòng, Liên Yên đứng ở một bên bên, nghĩ đến chuyện của mình bị làm mất hứng, Tây Môn Tân Nguyệt nổi trận lôi đình trừng Liên Yên liếc mắt một cái, tiểu nha đầu không hiểu gì cả chỉ biết cúi đầu, nàng căn bản không nghĩ qua hoàng thượng cùng chủ tử của mình lại lớn mật như thế, dám ban ngày ở bên trong thư phòng làm loại chuyện này, nhưng thật ra A Cửu thì sợ đến run như cầy sấy, hắn đả vài lần phá hủy chuyện tốt của nữ nhân này chỉ sợ sẽ không có ngày lành nữa.
Quả nhiên ý niệm trong đầu vừa rơi xuống, là Tây Môn Tân Nguyệt đã nhắm ngay mặt hắn giương lên tay, hung hăng không khách khí đánh một bạt tay rất vang dội, A Cửu không né tránh, bỗng nhiên bị một cái tát, nửa bên mặt gò má lập tức sưng lên, Tây Môn Tân Nguyệt này tuy rằng diện mạo mềm mại đáng yêu, nhưng mà chân thật thì nàng ta thủ đoạn độc ác, bụng dạ rắn rết, thật thương cảm cho chính mình lúc trước còn cho rằng nữ nhân này đẹp nữa? Thực sự là tự tìm khổ, bất quá hắn không dám chọc giận nàng, bằng không chỉ sợ...
A Cửu lần thứ hai đánh rùng mình một cái, cái gì cũng không dám nghĩ, cái gì cũng không dám làm.
Bất quá đáy lòng hắn vẫn vui mừng, hoàng hậu nương nương đã trở về, điều này thật sự là quá tốt, tất cả hi vọng đều ở trên người của nàng, đây là hy vọng duy nhất, cũng là đường sống duy nhất, dựa vào sự thông tuệ của nương nương, nhất định sẽ rất nhanh phát hiện bí ẩn.
A Cửu đang nghĩ đến nhập thần, bên trong có một giọng nói vọng ra.
"A Cửu, lập tức đem Hình bộ Thị lang mang tới."
"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu đứng dậy lui ra ngoài, rất nhanh đem Hình bộ Thị lang lĩnh tiến vào thượng thư phòng, Hình bộ Thị lang cung kính tham kiến hoàng đế.
"Thần tham kiến hoàng thượng."
"Đứng lên đi, nghe nói hoàng hậu nương nương hồi kinh, ngươi như thế nào biết được?"
Thanh âm lãnh chìm tiêu sát vang ở trong thượng thư phòng, Hình bộ Thị lang cẩn thận mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, nương nương từng đã hai lần tới Hình bộ đại lao, hai lần trước thần cùng thượng thư đại nhân tiếp đãi qua nương nương, cho nên đối với tập tính của nương nương có chút hiểu biết, vừa rồi nương nương tuy rằng dịch dung, thế nhưng thần từ một ít hành vi của nàng, nhìn ra, nàng là hoàng hậu nương nương."
"Ân, không nghĩ tới nàng lại hồi kinh."
Hoàng đế thanh âm có chút nặng nề, con ngươi lóe ra âm ngao khó hiểu, làm cho người ta không thấy rõ, hoàng hậu nương nương hồi kinh, hắn đến tột cùng là cao hứng, hay là mất hứng, bất quá trên mặt lại lộ ra nụ cưới ôn nhuận như nước.
"A Cửu, lập tức dẫn người đi phủ thừa tướng mang nương nương đón hồi cung đi."
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, A Cửu đang đứng bên dưới sửng sốt một chút, chậm rãi lĩnh mệnh: 'Tiểu nhân tuân chỉ."
Hình bộ Thị lang cũng không dám ở lâu, cung kính mở miệng: "Thần xin cáo lui."
Người ngồi trên cao phất phất tay, đợi đến khi tất cả mọi người lui ra ngoài, một thân lười biếng tựa ở trên mềm trường kỷ long án phía, tùy ý lạnh lùng, thấy không rõ hắn nghĩ cái gì.
Thanh Dao vừa mới hồi phủ không lâu sau, liền nghe thấy quản gia Trung thúc qua đây bẩm báo, nói trong cung có thái giám A Cửu qua đây tuyên chỉ.
Ánh mắt Thanh Dao hiện lên hứng thú yếu ớt, nếu muốn cho nàng tiến cung, vậy nàng tiến cung đi một chuyến, nhìn xem người nam nhân kia trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
"Tốt, ngươi lui xuống trước đi, sau đó ta sẽ đến."
Thanh Dao mở miệng, phân phó Trung thúc tới phía trước đi chào hỏi, chính mình thì quét mắt liếc mắt một cái nhìn người bên cạnh một cái, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, còn có Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt, với ánh mắt âm u khó hiểu.
"Chúng ta đợi một lúc sẽ tiến cung, các ngươi đều phải điệu thấp một ít, ta muốn nhìn xem trong hồ lô của hoàng thượng rốt cuộc bán là thuốc gì."
"Dạ, nương nương."
Vài người cùng lên tiếng trả lời, nếu nương nương đã quyết định hồi cung, thì không thể phá hủy quỹ tích, trong cung cũng không so với nơi khác, quy củ lớn như trời, nghe nói trong cung còn có một Tây Môn Tân Nguyệt, nữ nhân kia chỉ sợ không phải là phàm vật.
Tiểu Ngư nhi tựa hồ có chút trầm mặc, rồi từ từ đi qua đây, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Dao.
"Nương, chúng ta thực sự phải vào cung sao? Nữ nhân kia còn ở trong cung, ta ghét gặp nàng, phụ hoàng rốt cuộc đang làm cái gì? Lần trước nói là có chúng ta ngay cả giang sơn cũng không cần, lần này chúng ta trở lại, vẫn không hưu nữ nhân kia, thực sự là quá đáng giận."
"Chúng ta tiến cung đi vừa lúc xem hắn đang làm cái gì trò."
Thanh Dao bình tĩnh lên tiếng, trong chuyện này rốt cuộc sai lầm ở đâu, các nàng hoàn toàn không biết gì cả, vì thế có suy đoán nhiều cũng vô ích.
"Được rồi." Tiểu Ngư nhi hữu khí vô lực gật đầu, dù sao nương đi chỗ nào nàng sẽ đi chỗ đó, chỉ là nghĩ đến trong cung còn có một nữ nhân, tóm lại nàng muốn buồn nôn, giống như nuốt phải một con ruồi vậy.
Mộc phủ chính sảnh, Mộc Ngân đang cùng A Cửu ngồi uống trà, vừa nghe được có thanh âm vang lên: "Gặp qua nương nương."
"Đứng lên đi, " thanh âm lành lạnh tự nhiên vang lên, A Cửu cùng Mộc Ngân đứng dậy, A Cửu rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy một người đang đứng trước cửa, có một đám người vây quanh một nữ tử có khuôn mặt đẹp xuất trần , nữ tử này mặt mày như bức tranh, quanh thân nhã nhiên mà không tục, một thân quần dài màu xanh da trời, mặc vào cả người giống như tiên nữ đạp nước mà đến.
Nữ nhân này không phải hoàng hậu thì người phương nào, A Cửu lập tức dẫn mấy người thái giám thi lễ với Thanh Dao.
"Chúng tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi. A Cửu lúc nào mà kính cẩn nghe lời như vậy." Thanh Dao mở miệng trêu chọc, thoải mái tự nhiên đi tới, ngồi vào chỗ cao hơn.
A Cửu nội tâm run lên, không nghĩ tới nương nương chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn ra hắn không giống trước, chỉ sợ càng sâu có một tầng bí ẩn mà nương nương không hề nghĩ tới, thế nhưng hắn cái gì cũng không thể nói, bởi vì...
"Hoàng thượng cho ngươi tới đây làm cái gì?"
Thanh Dao nhàn nhạt nhíu mày, A Cửu lập tức cung kính đáp lời, thái giám ở bên cạnh thân hắn cũng không đều là người của hắn, mà còn có người khác, hắn bây giờ mỗi bước đi đều gian khổ.
"Bẩm hoàng hậu nương nương, tiểu nhân phụng hoàng thượng khẩu dụ, qua đây đón nương nương hồi cung."
"Tốt, " Thanh Dao cũng không nói lời vô ích, thẳng thắn gật đầu, điều này cũng làm cho A Cửu ngây ngẩn cả người, hắn cho rằng nương nương sẽ không thể nào tùy tiện vào cung, dù sao ban đầu là nàng từ trong cung đi ra ngoài, hơn nữa trong cung còn có một Thục phi, bất quá hắn làm nô tài nên không dám nói thêm cái gì.
Đại sảnh, ngoại trừ A Cửu, ngay cả Mộc Ngân cũng giật mình, còn Mộc Thanh Hương nữa, cũng ngốc sửng sờ, chỉ có Mạc Sầu là trong lòng hiểu rõ, nương nương vốn đã chuẩn bị trở về cung, hiện tại chỉ bất quá thuận theo tự nhiên mà thôi, hiện tại Nam An vương đã xảy ra chuyện, nàng ấy đúng lúc muốn tiến cung nhìn xem chuyện gì xảy ra, bất quá chân sinh mọc ở trên người nàng, sau khi tiến cung xảy ra tình huống gì còn chưa biết được đâu.
Chẳng qua Mộc Ngân cùng Mộc Thanh Hương không biết a, nên cùng kêu một tiếng, "Dao nhi ( muội muội ) ngươi thực sự nguyện ý tiến cung?"
Thanh Dao cười nhạt quét mắt nhìn thân nhân của mình, lúc trở về đây, nàng vốn chuẩn bị tiến cung, nhưng tình trạng hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Phụ thân, nếu hoàng thượng đã phái người tới đón ta, vậy ta trở về cung thôi, bằng không chính là kháng chỉ không tuân. Chẳng phải lại mang đến phiền phức cho Mộc phủ sao?"
Tiếng nói trêu chọc của Thanh Dao vang lên, A Cửu sắc mặt một mảnh trắng bạch, cái gì cũng không dám nói, đầu cúi thấp đến ngực.
Trên cao ánh mắt Thanh Dao thẳng một đường nhìn sang, kỳ quái mở miệng: "A Cửu, ngươi thế nào? Ta có nói gì đó cho ngươi sợ hãi sao?"
Câu hỏi này làm hắn rất đau, hận không thể đem mọi chuyện đều nói ra ngoài, thế nhưng hắn không thể a, bởi vì chỉ cần hắn có một chút xíu biểu tình, chỉ sợ, chỉ sợ....? Hiện ở trong cung phong vân thay đổi liên tục , chỉ có thể dựa vào trí tuệ của người để phát hiện, A Cửu tin, người nhất định sẽ rất nhanh phát hiện chuyện gian trá trong đó.
Nghĩ vậy, trong lòng lại dễ chịu một ít, cười mở miệng: "Nương nương phượng giá không thể so với lúc trước, A Cửu sợ hãi cũng có đạo lý, lúc trước là A Cửu đường đột."
Thanh Dao nhíu mày, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Chậm rãi từ chỗ ngồi trên cao đi xuống, bái biệt phụ thân cùng nhị tỷ, còn những người khác đang mộc phủ, theo A Cửu cùng mấy người tiểu thái giám hướng bên ngoài cửa mộc phủ mà đi, Tiểu Ngư nhi theo sát phía sau của nàng, dọc theo đường đi lặng lẽ không nói gì, hơn nữa phàm là nữ nhân ở hiện đại đều biết, hậu cung là nơi có bao nhiêu hiểm trở, mà nữ nhân ở trong cung càng như lang như hổ, nàng chỉ hy vọng mẫu thân của mình hạnh phúc, không hy vọng nàng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, còn có Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt thì theo sát phía sau, từng bước đi theo, mỗi người đều biết vừa vào cung, chỉ sợ sẽ có chuyện, nên mọi việc cần phải cẩn thận.
Ánh trăng thanh minh, nghiên nghiên chiếu vào cửa lớn của Mộc phủ.
Trên liễn xe xa hoa, cẩm liêm màu vàng rủ xuống, trên đỉnh chóp khảm nạm này một viên bảo thạch mắt mèo lớn, dưới ánh trăng chiếu xuống, tản ra ánh sáng sinh động giống như ánh mắt linh động của con mèo thật.
Thanh Dao lên liễn xa, Mạc Sầu nâng Tiểu Ngư lên liễn xa, sau đó nàng và Băng Tiêu đi theo sau, Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt theo tiểu thái giám ngồi phía sau một chiếc xe ngựa cũng rất xa hoa, hai chiếc xe chầm chậm hướng hoàng cung chạy đi, trước phủ thừa tướng, Mộc Ngân dẫn một nhà vẫn đứng nơi đó đưa mắt nhìn đoàn người các nàng biến mất.
Liễn xa rất nhanh hướng về phía hoàng cung mà đi.
Dọc theo đường đi rất yên bình, Thanh Dao vốn cho rằng Tây Môn Tân Nguyệt kia nhất định sẽ phái người tới giết nàng, không ngờ nữ nhân này lại không hề động tay chân, xem ra là nàng đoán sai.
Liễn xa vẫn chạy đến ngoài cửa Phượng Loan cung.
Dưới tầng tầng thềm đá, hoa cỏ chập chờn, những giọt sương trong đêm tối, thấm ướt hoa cỏ, tạo nên một mảnh trong suốt, phản chiếu ra ánh sáng.
Trên quảng trường trống trải đông nghịt một tầng người, dẫn đầu chính là Y Vân, nàng nhu nhuận cung kính mở miệng: "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, cung nghênh phượng giá hồi cung."
Thanh Dao liếc mắt quét nhìn một cái, mọi gương mặt đều quen thuộc, làm nàng yêu thương cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, mọi chuyện trước kia chợt như giấc mộng a.
"Tất cả đứng lên đi."
Thanh Dao phất phất tay, Y Vân dẫn thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung đứng dậy, nối đuôi nhau lui ra đứng qua một bên hầu.
Y Vân tiến lên hai bước, cẩn thận khom lưng: "Nương nương, mời vào cung."
"Ân." Thanh Dao gật đầu, bên cạnh Tiểu Ngư nhi hai mắt lanh lợi mở lớn nhìn tầng tầng lớp lớp cung tường quay như mây, loang loáng ngói lưu ly sinh động rực rỡ...
"Nương, nơi này chính là hoàng cung sao?"
Thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên, mọi người lập tức phát hiện tiểu nha đầu này, Y Vân nhanh chóng dẫn một đám người quỳ xuống: "Nữ tỳ tham kiến công chúa."
"Nô tỳ ( tiểu nhân ) tham kiến công chúa."
Thanh âm chỉnh tề dễ nghe vang lên, Tiểu Ngư nhi quét mắt một cái, rất có tư thế mở miệng: "Tất cả đứng lên đi."
"Tạ công chúa."
Mẹ con hai người một trước một sau tiêu sái tiến vào Phượng Loan cung.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu thì theo sát phía sau đi vào, bây giờ hồi kinh, tựa hồ tất cả mọi việc đều lộ ra áp lực, Nam An vương bị bắt, Tây Môn Tân Nguyệt thì vẫn đang hảo hảo ở trong cung, mà hoàng thượng lại để cho A Cửu mang nương nương hồi cung, theo lý hẳn nên đi Tây Môn Tân Nguyệt trước phế, sau đó hoàng thượng lại một lần đến phủ thừa tướng cầu hôn, nghênh đón hoàng hậu nương nương hồi kinh.
Nhưng bây giờ không có gì cả, tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nương nương lại hết lần này tới lần khác muốn trở về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là vì Nam An vương sao? Hiện tại xem ra chỉ có thể giải thích như vậy .
Thanh Dao đi vào Phượng Loan cung, trước mắt đánh giá bức tranh cẩm tú treo trên vách tường, vẫn giống như lúc trước, không có gì thay đổi cả, ngay cả thái giám cung nữ cũng không có thay đổi, Thanh Dao ánh mắt sâu u đi xuống, bao phủ một tầng sương như có điều suy nghĩ, mọi người cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, đại điện yên tĩnh cực kỳ.
"Ở đây vẫn như cũ."
Nàng nhẹ giọng cảm thán, Y Vân ùm một tiếng quỳ xuống đất, cung kính mở miệng: "Hoàng thượng không cho bất luận kẻ nào động vào những thứ kia, cũng không để cho bất luận kẻ nào tiến đến đây, chỉ có hắn, mỗi đêm sẽ ở lại Phượng Loan cung, bất quá đây đã là chuyện thật lâu trước kia, gần nhất chỉ vì bận rộn quốc sự, vì thế không có thời gian nhàn rỗi qua đây."
Y Vân thanh nhíu mày đáp lời, trước đây hoàng thượng có thời gian liên tiếp mấy tháng không tiến nơi đây, có đôi khi liên tiếp mấy tháng tá túc ở chỗ này.
Nhưng Phượng Loan cung thật sự là tẩm cung thú vị của hắn, bởi vậy người trong cung đều biết, hoàng thượng rất tưởng niệm nương nương, hiện tại nương nương cuối cùng cũng đã trở về, chắc hẳn hoàng thượng nhất định thật cao hứng.
Y Vân đang suy đoán, người còn không có đứng lên, liền nghe được ngoài cửa điện truyền đến thanh âm của thái giám tổng quản A Cửu: "Hoàng thượng giá lâm."
Thanh âm vừa rơi xuống, một đạo minh hoàng thân ảnh cao ngất đã xuất hiện ở trước cửa đại điện, quanh thân phóng đãng, mặc quần áo long bào, đầu đội kim quan, sáng quắc rực rỡ, ánh sáng bức người toả ra, quanh thân khí phách, hợp với khuôn mặt tuấn dật kia của hắn, nụ cười trong suốt, thực sự là nam tử hiếm thấy trong thiên hạ.
Thanh Dao đứng ở giữa đại điện, từ xa quay đầu lại nhìn sang, khóe môi câu ra nụ cười, thản nhiên nhìn hắn, nhưng vẫn không mở miệng, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, thanh âm Mộ Dung Lưu Tôn nhẹ nhàng vang lên.
"Ngươi cuối cùng cũng đã trở về, Dao nhi."
"Dạ, hoàng thượng, ta đã trở về."
Thanh Dao nhẹ giọng trả lời, sau đó lẳng lặng nhìn hắn, hi vọng từ trong mắt của hắn nhìn ra được thứ gì đó, thế nhưng lúc này trong mắt hắn lại dày đặc ngọn lửa nóng bỏng, tựa hồ như ngọn núi lửa sắp bùng nổ, hình dạng này của hắn là rất ít thấy, trước đây mặc dù cảm tình đặc hơn rượu, cũng là ẩn nhẫn từng bước mà tiến, giống như rượu ủ dư hương từng trận bay xa, chưa từng giống như núi lửa phun trào vậy, thật đúng là làm cho nàng có chút không quen.
Thân hình cao lớn của hắn tiến lên hai bước, muốn nắm lấy tay của nàng, Thanh Dao xoay người lại một cái, nhẹ nhàng uyển chuyển hướng bên cạnh mà đi, lách ra khỏi tay hắn, hắn hiện tại làm cho nàng có một chút không thích nghi, tuy rằng hắn vẫn cao lớn tuấn mỹ, khí phách như trước, nhưng nàng vẫn cảm thấy có một chút gì đó khác lạ, tựa hồ cùng trước đây không giống nhau, hình dạng này của hắn, làm cho nàng vô pháp an tâm tiếp thu, chẳng lẽ thật sự cùng Ngân Hiên ở lâu một chỗ, nàng thích đã tùy ý thanh nhã Ngân Hiên, còn đối với Lưu Tôn lại có phần ngăn cách?
Thanh Dao đang tự nhủ, bất động thanh sắc hướng đại điện đi vào.
Ánh mắt của Mộ Dung Lưu Tôn quét mắt nhìn bàn tay thất bại của mình, ánh mắt tối sầm lại, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đi tới ngồi ở trên cao. Tiếng cười sang sảng vang lên, cùng tiếng nói ôn nhuận như cổ ngữ:
"Dao nhi, trẫm vừa nghe được có người bẩm báo, ngươi đã trở về, trẫm thực sự là rất cao hứng."
"Hoàng thượng có lòng " Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, một đôi ánh mắt thanh lệ thâm ý nhìn nam tử mặt mày như hoa ở trên thượng vị, nụ cười của hắn, sáng loá, từ trước đến nay hắn không phải một người thích cười, tuy rằng cũng cười, nhưng đều là nội liễm mà trầm ổn...
- Chương 1 - Tiết tử
- Chương 2 - Trọng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3 - Đệ nhất đế
- Chương 4 - Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5 - Mộc phủ tam đóa hoa
- Chương 6 - Tuệ tinh hiện, Phượng Lâm thiên hạ
- Chương 7 - Đế Tâm, thận trọng
- Chương 8 - Khuynh thành mạo, khác nhau một trời một vực
- Chương 9 - TỨ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10 - Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11 - Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12 - Xuất phủ
- Chương 13 - Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14 - Minh Phượng lâu
- Chương 15 - Thưởng thức trà gặp cừu nhân
- Chương 16 - Yêu nam thử thật giả
- Chương 17 - Thử công
- Chương 18 - Người đẹp như hoa
- Chương 19 - Tiến cung
- Chương 20 - Kiến giá
- Chương 21 - Vui vẻ là được rồi
- Chương 22 - Thủy tinh cầu vỡ
- Chương 23 - Lập hậu phong ba
- Chương 24 - Long Phượng đấu (Thượng)
- Chương 25 - Long Phượng đấu (Hạ)
- Chương 26 - Cung môn đầu
- Chương 27 - Càng gia pháp hành hạ
- Chương 28 - Ân cứu mạng
- Chương 29 - Mua Tỷ
- Chương 30 - Hầu gái không thấp tiện
- Chương 31 - Tái tụ
- Chương 32 - Hữu duyên tái tụ
- Chương 33 - Tiểu muội tâm sự
- Chương 34 - Lời Tiểu Thư nói vĩnh viễn là đúng
- Chương 35 - Nơi chốn có huyền cơ
- Chương 36 - Âm thầm bảo hộ
- Chương 37 - Phụ ái như tửu
- Chương 38 - Thánh chỉ đến
- Chương 39 - Không biết tiền đồ
- Chương 40 - Thiên hạ kỳ văn
- Chương 46 - Cơm có thể ăn nhiều. Nói thì nên nói ít
- Chương 41 - Trùng thiên một kích
- Chương 42 - Muốn làm kỳ thủ
- Chương 43 - Thiên ngoại đến tiên
- Chương 44 - Đêm xinh đẹp
- Chương 45 - Thông minh quá sẽ bị thông minh hại
- Chương 47 - Ngày vui vẻ
- Chương 48 - Thanh la quốc thái tử
- Chương 49 - Không báo thù này, thề không làm người
- Chương 50 - Đánh Nam An Vương
- Chương 51 - Công chúa không thấy
- Chương 52 - Hắc Y thích khách
- Chương 53 - Canh hai đến
- Chương 54 - Nữ nhân kia ta nhận
- Chương 55 - Vô tình gặp gỡ Bắc Tây Vương
- Chương 56 - Kế trúng kế
- Chương 57 - Kế điệu hổ ly sơn
- Chương 58 - Kế cao nhất trù
- Chương 59 - Đêm buồng trướng, Tư thân nhân
- Chương 60 - Tiểu Hồ Ly khả ái
- Chương 61 - Dụng tâm kín đáo
- Chương 62 - Thái Hậu nổi giận
- Chương 63 - Đại hôn
- Chương 64 - Thái Hậu thế tới hung hãn
- Chương 65 - Bản cung muốn thu hồi Phượng Tỷ
- Chương 66 - Lục Quốc sứ thần
- Chương 67 - Vũ khí quân sự
- Chương 68 - Giết gà dọa khỉ
- Chương 69 - Nam An vương nhập ngũ
- Chương 70 - Ném đá xuống giếng
- Chương 71 - Dã tâm tính kế
- Chương 72 - Thiên hạ năng giả cư chi
- Chương 73 - Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 74 - Các hoài tâm kế
- Chương 75 - Một hòn đá hạ ba con chim
- Chương 76 - Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 77 - Đế tâm khó dò
- Chương 78 - Thưởng Hoa Yến, Tứ hôn
- Chương 79 - Hoàng thất gièm pha
- Chương 80 - Trừng phạt công chúa
- Chương 81 - Bắt giữ Tần Hạo
- Chương 82 - Thiên Kim bất hoán
- Chương 83 - Huyền đế Động Tâm
- Chương 84 - Sóng ngầm tuôn. Bắt cóc
- Chương 85 - Đêm cứu Hoàng Hậu
- Chương 86 - Cửu cung hoàn
- Chương 87 - Đây là lần đầu tiên
- Chương 88 - Trừng phạt Thái Hậu
- Chương 89 - Hoàng hậu Phát uy
- Chương 90 - Tội hành thích
- Chương 91 - Từng bước vì cục
- Chương 92 - Lời đông, đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 93 - Cứu người, Cung tâm sách
- Chương 94 - Xuất cung
- Chương 95 - Trừng trị kẻ hư
- Chương 96 - Đông cung thái tử phi
- Chương 97 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 98 - Cung Yến
- Chương 99 - Vô tình cốc
- Chương 100 - Học nghệ
- Chương 101 - Sinh con gái: Tiểu Ngư Nhi
- Chương 102 - Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 103 - Xuất cốc
- Chương 104 - Thanh lâu kỳ quán
- Chương 105 - Hoa khôi đại tái
- Chương 106 - Lạt sát vô tình xuất hiện
- Chương 107 - Tâm động sao?
- Chương 108 - Nàng là mệnh của công tử
- Chương 109 - Kẻ trộm tham hoa
- Chương 110 - Bố cục giết người
- Chương 111 - Gặp lại
- Chương 112 - Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 113 - Vũ điệu đàn xà - Lựu đạn hiện thế
- Chương 114 - Thế lực vũ trang bí mật
- Chương 115 - Đoạn trường tán - Mãnh thú hiện
- Chương 116 - Huyết hàn - Ác nhân đảo
- Chương 117 - Hoa hàng tộc - Người thần bí
- Chương 118 - Sinh tử tướng bác
- Chương 119 - Lưu Tôn vào cốc
- Chương 120 - Giải dược
- Chương 121 - Hồi kinh
- Chương 122 - Sứ thần
- Chương 123 - Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở phía sau
- Chương 124 - Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 125 - Hoàng Hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 126 - Điểm binh ra trận
- Chương 127 - Thủ chiến đại hiệp
- Chương 128 - Ai chết bởi tay ai
- Chương 129 - Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 130 - Binh bại như sơn đảo
- Chương 131 - Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 132 - Nhất thương giết ngươi
- Chương 133 - Nghi là cố nhân
- Chương 134 - Nguyên Lai là Sát khí
- Chương 135 - Kinh thành Phong Nguyệt
- Chương 136 - Tiến cung
- Chương 137 - Cung biến
- Chương 138 - Chân tướng
- Chương 139 - Giận đánh Chúng Phi
- Chương 140 - Hoán Tẩy Cục
- Chương 141 - Bất ly bất khí
- Chương 142 - Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143 - Tâm kế động
- Chương 144 - Nhất ngôn chế ma
- Chương 145 - Ân ái
- Chương 146 - Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147 - Kỳ duyên có một không hai (Hết)