Gửi bài:

Chương 131 - Tuyệt sắc nguyên soái

Trên tường thành thật cao, lúc này đang đứng thẳng một người nam tử mặc áo bào đen, tóc dài như mây, gương mặt đó đẹp như một đóa hoa quỳnh trong bóng đêm, thế nhưng sự dữ tợn tàn nhẫn đã phá hủy vẻ đẹp của hắn, hắn nhìn bóng đêm ở ngoài tường thành với vẻ mặt âm ngao không gì sánh được , chỉ thấy xa xa thây ngã khắp nơi, máu nhuộm toàn cảnh...

Trận chiến này, hắn lại bại, bị mất hơn mười vạn binh mã, hắn thông minh một đời, hôm nay rốt cuộc cũng chỉ có thể trách mình tự chuốc lấy, dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ ra, nữ nhân này đã cùng Thạch Thành liên thủ, khiến cho một lần phản công giết hết binh mã dưới tay hắn.

Chẳng lẽ trời muốn diệt hắn, là tạo nghiệt nhiều quá sao?

Hoa Văn Bác ngửa đầu nhìn trời, đứng ở đối diện hắn tướng sĩ của Trần Đường quan động cũng không dám động một chút, chỉ sợ kích thích đến nam nhân này, trong tay của hắn dẫn theo một đứa bé, chính là nữ nhi của nguyên soái.

Tiểu Ngư nhi bị đung đưa ở giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sợ đến trắng bệch, trong lòng nhịn không được chửi má nó.

Hoa Văn Bác, ngươi tử nam nhân, cô nãi nãi có chứng sợ độ cao, ngươi muốn giết cứ giết, đừng giày vò ta a, nghĩ thế liền mở mắt ra nhìn xuống dưới tường thành, một mảnh màu hồng vừa thấy mà giật mình, còn có này tầng tầng lớp lớp những cổ tử thi chồng chất lên nhau, làm người ta càng run như cầy sấy, bất quá mình đã rơi xuống trong tay nam nhân này , tất nhiên sẽ không có kết quả tốt, nếu như nam nhân này lợi dụng mình đến uy hiếp mẫu thân thì làm sao bây giờ?

Tiểu Ngư nhi đang ở trong lòng tính toán mọi cách, dưới tường thành cao to ở một chỗ khác có một đống người đã đi tới, dẫn đầu chính là Huyền Nguyệt nguyên soái – Thanh Dao, tuy rằng thấy không rõ ánh mắt của nàng, thế nhưng quanh thân nàng lạnh lùng, hô hấp dồn dập, ánh mắt sâu u nhìn không thấy đáy, cho dù là ai đều có thể thấy được, nàng rất khẩn trương, liếc nhìn hành động của Hoa Văn Bác , nàng thất thanh kêu to lên.

"Hoa Văn Bác, ngươi là một đại nam nhân lại đi thương tổn tiểu hài tử?"

Hoa Văn Bác quay đầu nhìn phía Thanh Dao, âm trầm cười lộ ra hàm răng trắng, châm chọc hừ lạnh: "Ngươi nên biết, từ trước đến nay ta chính là một người không từ thủ đoạn, nói với ta những thứ này vô dụng thôi, hiện tại ta chỉ cho ngươi hai con đường đi, một, con gái ngươi chết, hai, ngươi chết."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, một đống tướng sĩ đứng ở phía sau Thanh Dao, cùng lúc thất thanh kêu lên: "Nguyên soái, không được?"

Bọn họ không muốn nhìn thấy nguyên soái có một điểm không may nào, thế nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngư nhi chết, trong nháy mắt, một ý niệm thoáng qua trong đầu, quả thật không có cách lưỡng toàn.

Trong đêm tối, Tiểu Ngư nhi đột nhiên mở mắt ra, bén nhọn kêu lên: "Ngươi người điên, muốn giết cứ giết, chỉ giết một mình ta là được rồi, vì sao còn muốn giết nương của ta, dù cho nương ta có chết, ngươi sẽ hảo tâm buông tha cho ta sao?"

Thanh âm của Tiểu Ngư nhi vừa vang lên, Thanh Dao ngẩn ra, nàng ấy đang nhắc nhở nàng a, mặc dù nàng có thực sự nghe lời Hoa Văn Bác, thì tên âm hiểm tiểu nhân này, cũng sẽ không bỏ qua cho Tiểu Ngư Nhi, vì thế tội gì lại mất thêm một cái mạng.

Hoa Văn Bác vừa thấy Tiểu Ngư nhi phá hủy chuyện tốt của hắn, liền tức giận đưa tay lên, vỗ một tiếng, ném một cái tát lên mặt Tiểu Ngư nhi, thân thể nho nhỏ ở tường thành lắc lư nửa ngày.

Tiểu Ngư nhi hoàn toàn không để ý tới Hoa Văn Bác, cũng không kêu đau, mắt của nàng đã lưng tròng, nghẹn ngào kêu lên.

"Nương, người nhất định phải hạnh phúc, dù cho ta không thấy được, người cũng phải hạnh phúc, ta sẽ chúc phúc cho người."

Một lời của nàng vừa rơi xuống, đột nhiên hướng đến cánh tay đang nắm lấy mình táp tới, mặc dù nhỏ, nhưng lực đạo xuất ra cũng mười phần, Hoa Văn Bác không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này, mà Thanh Dao cùng đám người phía sau cũng không ngờ tới, liền sửng sốt ở bên dưới, Hoa Văn Bác đã đau đến hất tay ra, nhắm ngay bên dưới tường thành quăn Tiểu Ngư nhi đi, mà bản năng mẫu tính trổi dậy, Thanh Dao trong cùng một lúc như Lưu Tinh bôn nguyệt nhảy ra ngoài, nhắm phương hướng Tiểu Ngư nhi rơi xuống tường thành.

Hoa Văn Bác bắt được cơ hội trong nháy mắt này, một chưởng hướng sau lưng Thanh Dao đánh ra, cũng trong lúc đó Ngân Hiên nhảy lên, ngân kiếm sắc nhọn lạnh lẻo bắn ra hóa giải uy lực của một chưởng kia, chẳng qua nó vẫn đánh vào lưng Thanh Dao, làm tăng nhanh tốc độ rơi xuống của nàng, vẫn ôm lấy Tiểu Ngư nhi, vừa rơi xuống mặt đất là phun ra máu, ở trong bóng đêm như yêu dị sinh hoa.

"Nương, nương, người không sao chứ?"

Tiểu Ngư nhi hoảng hốt kêu lên, hai mẹ con người nằm trên kẻ nằm dưới, Thanh Dao lắc đầu một cái, chậm rãi mở miệng: "Ta không sao."

Đúng vậy, kiếm khí của Ngân Hiên đã hóa giải chưởng lực kia, tuy rằng nàng hộc máu, nhưng không đến mức có nguy hiểm tánh mạng, điểm này nàng rất rõ ràng, gió thổi bay mái tóc dài, khăn mỏng rơi xuống, lộ ra hồng ban bên mặt nàng, mà trên tường cao An Định Phong cùng đám thủ hạ, từ lâu đã chấn kinh kêu to lên, vài người vượt lên trên đầu từ phía sau tường cao nhảy xuống.

Trên tường thành, Ngân Hiên thật đau lòng, quanh thân thị huyết trường kiếm dài, như thiểm điện, như kinh vân, rất nhanh nhào tới, khuôn mặt Hoa Văn Bác trở nên âm u nhìn Ngân Hiên, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không

"Ngươi là ai? Vì một xấu nữ nhân mà cùng ta đối địch, nàng có cái gì tốt?"

Hắn nói xong, mắt thấy trường kiếm sắc bén mang theo kiếm hoa đâm qua đây, liền phi thân bỏ chạy, người nam nhân này võ công bí hiểm, hắn căn bản không phải là đối thủ của tên này, nếu muốn toàn thân trở ra, chỉ có tìm cơ hội chạy trốn, nhưng Ngân Hiên đâu cho hắn bất kỳ cơ hội nào, nghĩ đến Dao nhi đang chịu đau đớn lúc này, nội tâm hắn thật giống như bị một quyền hung hăng đánh vào, đau đớn khó nhịn.

"Ngươi không chỉ hạ cổ nàng, còn muốn giết nàng, tối nay sẽ là ngày chết của ngươi."

Ngân hiên ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, trường kiếm hình như rót vào linh khí trở nên thị máu không gì sánh được, nhanh như giao long, sắc bén mười phần, vừa ra tay liền đánh vào phía dưới người của Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác kinh sợ vội bảo vệ hạ thể vừa thối lui, thân là nam tử nếu không có hạ thể, không phải uổng làm người sao, một chiêu vừa tránh thoát, hắn nhịn không được cuồng vọng cười: "Thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể thật tình yêu, biết xấu nhan cổ kia làm sao mà giải không, chỉ cần một giọt máu của người thật lòng, sẽ giải được cổ, ngược lại, nếu như người này có một chút ý niệm không đúng trong lòng, cổ không chỉ không giải, mà còn phản cổ kỳ tâm, làm nàng đau lòng mà chết."

Hắn nói xong ha ha cười, bản thân hắn khi biết điều này, đồng thời cũng biết trên đời này có người nào thật lòng và toàn tâm toàn ý yêu, vì thế nữ nhân kia chỉ có thể cả đời làm người xấu xí.

Ngân hiên nghe xong lời của hắn, cũng không để ý tới hắn nửa, chiêu thức liền thay đổi, trường kiếm lần thứ hai bắt đầu công kích, xuất ra hư chiêu, làm như hắn đang bận tâm ứng phó, thì đột nhiên kiếm phong phóng lên, hướng gò má trên mặt của hắn mà chém, một chiêu hạ xuống, thì nghe trong đêm tối, vang lên thanh âm thê thảm bi phẫn, thân hình rất nhanh lùi ra sau, một bàn tay ngọc che đi nửa bên mặt của mình, máu từ bên mặt từng giọt rơi xuống.

Hắn, luôn luôn tự phụ là mỹ nam đệ nhất Đan Phượng Hoa Văn Bác, bỗng nhiên lại bị người ta huỷ đi dung mạo như hoa, chẳng những huỷ đi dung mạo, ngay cả một con mắt tình cũng bị huỷ.

Nhưng ngay cả như vậy, Ngân Hiên cũng không có ý định buông tha hắn, cả người lần thứ hai như chim điểu nhào về phía trước, thề phải làm cho người nam nhân này không chết được tử tế.

Đúng lúc này, dưới tường thành truyền đến thanh âm của An Định Phong: "Nguyên soái, nguyên soái?"

Tiếng kiêu thê thảm, làm trong lòng ngân hiên ngẩn ra, người đã bị phân tâm, mà Hoa Văn Bác bắt được cơ hội này, rất nhanh lắc mình chạy trốn, Ngân Hiên nhìn bóng đêm đen nhánh, đâu còn muốn truy đuổi Hoa Văn Bác đang bị thương nặng nữa, hắn nhanh chóng tung người nhảy đến dưới tường thành, chỉ thấy trong bóng đêm, Thanh Dao từ từ nhắm chặt hai mắt, khóe môi chảy ra vết máu, hơn nữa hồng ban trên mặt nàng càng phát ra doạ người, thế nhưng Ngân Hiên như không nhìn thấy xấu ban trên mặt nàng, chỉ đau lòng vì nàng chịu khổ, liền tiến lên một bước ôm lấy thân thể của nàng.

"Đi, trở về thành, nàng không có việc gì, chỉ bị nội thương, ta sẽ chữa thương cho nàng."

Thân như đại bằng nhảy lên, áo choàng màu đen, như đám mây đen che khắp bầu trời, che đi tất cả ánh sáng, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, thì đâu còn người nào nữa.

Mọi người liền đứng dậy, thì thấy dưới cửa thành, một hoan cảnh vô cùng thê thảm, thi thể chồng chất cùng một chỗ, còn có một chút lửa không tắt ở trong gió nhẹ lay động.

Tuy rằng trận này bọn họ chiến thắng, nhưng nghĩ đến nguyên soái bị trọng thương, không biết kế tiếp sẽ như thế nào, mỗi người tâm tình đều trở nên trầm trọng...

Trần Đường Quan

Bên trong quân cơ đại doanh, tại phòng của Thanh Dao, Ngân Hiên đang vì nàng mà vận công chữa thương, kỳ thực nội thương của Thanh Dao còn chưa đủ để mất mạng, bởi vì kiếm khí của hắn đã hóa giải đi uy lực của một chưởng kia, cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm cho tánh mạng của nàng, nhưng khi nhìn nàng phải chịu đau đớn như vậy, trong đầu của hắn liền khổ sở không gì sánh được, vừa nghĩ lại nếu như hắn chậm một chút thì.. hắn càng nghĩ càng sợ, quanh thân hàn ý lạnh lẽo lẻn qua.

Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, dính vào một phần sợi tóc, cả người nhìn qua gầy yếu vô lực, hình dạng này của nàng, đã không còn bộ dáng sinh long hoạt hổ kia nữa, nàng như vậy giống như đang đánh vào trái tim của hắn, làm cho hắn cảm giác được sự đau đớn.

Ngân hiên nội lực hồn hậu, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào trong cơ thể Thanh Dao, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, ấm áp và không muốn mở mắt ra, nhưng nàng biết Ngân Hiên chữa thương cho mình, nhất định hắn rất lo lắng, vì để cho hắn an tâm một ít, Thanh Dao mở mắt yếu ới, khóe môi câu ra ý cười, chậm rãi mở miệng: "Ta không sao, ngươi đừng nóng lòng."

"Ân" ngân hiên vừa thu lại tay, liền ôm chầm thân thể của nàng, bàn tay to thon dài cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng vén sợi tóc trên mặt, động tác mềm nhẹ và che chở, cẩn thận từng li từng tí giống như đang vuốt ve bảo bối trân quý nhất trên đời, con ngươi đột nhiên sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: "Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi."

"Được."

Thanh Dao suy yếu gật đầu, tựa ở trước ngực của hắn nặng nề ngủ, nàng mơ mơ màng màng nghĩ, nguyên lai dù mạnh hơn thì bản thân mình cũng khát vọng có một lòng ngực để dựa vào.

Ngân Hiên đợi đến khi Thanh Dao ngủ say, mới nhớ tới lời nói lúc trước của Hoa Văn Bác, xấu nhan cổ của nàng thật ra có thể giải, chỉ cần một giọt máu của người thật lòng yêu nàng sẽ giải được cổ của nàng, nhưng nếu như người đó có một chút tư tâm, nàngsẽ bị phản cổ kỳ tâm, đau đớn đến chết.

Máu của hắn có thể chứ? Ngân Hiên đưa tay ôm nàng, tự hỏi lại lòng mình.

Hắn tự tin máu mình là giải dược hữu hiệu nhất, bởi vì hắn một lòng một dạ, khi hai người chung đụng nhiều, càng ngày càng vô pháp từ bên trong hào quang của nàng bứt ra ngoài, đối với hắn vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, thế nhưng hắn biết nàng để ý, bằng không nàng sẽ không ở trên mặt che thêm tầng lụa trắng, nữ nhân trời sinh đều thích đẹp.

Ánh mắt Ngân hiên sâu u hẳn lên, khóe môi câu ra ý cười, đưa ngón tay đến bên môi của mình, dùng sức cắn ngón tay một cái, làm cho máu tràn ra ngoài, hắn không chậm trễ chút nào đưa tay vào trong miệng của nàng, máu chảy ra tiến vào cổ họng.

Mà nàng đối với những hành động này của hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Một người thật lòng nỗ lực để yêu, sẽ không cầu hồi báo.

Hắn chỉ hy vọng nàng vui vẻ hạnh phúc, nàng có biết hay không, đều không quan trọng.

Hắn thu tay lại, bắt đầu nhẹ nhàng kéo gương mặt nàng kề sát gương mặt mình, sau đó chậm rãi từng chữ một khẽ nói "Dao nhi, cuộc đời này hãy cố hạnh phúc, nếu như ta có thể đưa cho nàng, mặc dù phụ trời, ta cũng sẽ cho nàng, nhưng nếu ta cho không được, hi vọng quãng đời còn lại, có thể có một người toàn tâm toàn ý đối với nàng.

Lúc nói lời này, trên mặt dù cười nhưng tim không phải là không đau, mà là quá đau đớn, thế nhưng trong cuộc đời mờ mịt này, rất nhiều chuyện đều đã định sẳn, hắn không biết có thể kiên trì đến phút cuối cùng hay không?

Ánh mắt của hắn lúc này đầy nhu tình, ôm thật chặt nàng, cúi đầu thở dài.

Chẳng qua Dao nhi, nàng biết tâm nguyện của ta sao? Ta muốn biết kiếp trước của nàng, nàng chân chính là ai, ta muốn cho nàng một hôn lễ long trọng, không phải thuộc về Mộc Thanh Dao, mà chỉ thuộc về nàng, ta biết đây mới thực sự là nàng mong muốn.

Ngân hiên ôm chặt nàng, nhìn một đêm, nói một đêm, tận mắt thấy hồng ban chậm rãi biến mất trên mặt của nàng, từng chút từng chút một biến thành da thịt hoàn mỹ trong suốt, gương mặt nàng tinh tế, tựa như một cánh hoa đầy hương thơm , làm cho người ta liếc mắt nhìn liền muốn đui mù, lúc nàng dịu ngoan yên tĩnh, thì làm cho người ta nhịn không được muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, không đành lòng buông tay, khi buông tay không biết có bao nhiêu đau đớn?

Lúc trời sắp sáng, Ngân Hiên đem nàng đắp chăn kỹ, rồi lặng yên không một tiếng động rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm, Tiểu Ngư nhi liền chạy vào phòng ngủ của Thanh Dao, đêm qua nàng vẫn đợi ở bên ngoài, lúc gần đến hừng đông, rốt cuộc cũng mệt mỏi mà ngủ, Mạc Sầu đem nàng ôm vào gian phòng nghỉ ngơi, thế nhưng nàng vừa nằm xuống giường là tỉnh lại, rất sợ mẫu thân xảy ra chuyện gì, nếu như nương thực sự xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối không sẽ không sống nữa.

Trên giường lớn trong Phòng ngủ.

Áo ngủ màu trắng, phù hợp với thân hình lả lướt tinh tế của nàng, mái tóc dài đen như mực phân tán ở trên gối thêu, giống như một đóa nở rộ hoa, gương mặt đó cùng đôi mài liễu, và hai hàng lông mi thật dài thật dày che giấu đi ánh nhìn lạnh thấu xương, cái mũi nhỏ cao cùng đôi môi phấn nộn đáng yêu là một tổ hợp hoàn mỹ, da thịt thì trơn truột như tơ lụa, càng giống bảo ngọc thượng đẳng, cả người thanh linh xinh đẹp, đâu có chút hồng ban nào, đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Ngư nhi hoài nghi bản thân mình nhìn lầm rồi, nên liều mạng chớp mắt tình, cuối cùng xác mắt mình không thành vấn đề, mới hướng bên ngoài bình phong mở miệng gọi: "Mạc Sầu, mau vào, mau vào."

Người ở phía ngoài cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng lắc mình tiến vào, chỉ thấy Tiểu Ngư nhi há to mồm, chỉ vào chủ tử đang nằm trên giường , tâm trạng Mạc Sầu cùng Băng Tiêu liền căng thẳng, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, nên nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn sang, sau đó liền giật mình, hồng ban trên mặt chủ tử đã không thấy, bỗng nhiên không trị mà hết, thực sự quá thần kỳ, tại sao lại như vậy?

Trong phòng ngủ, ba người mắt cứ mở to mà nhìn, thật lâu không lên tiếng.

Nhưng lúc trước tiếng quát tháo của Tiểu Ngư nhi, đã kinh động người trên giường, nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt loé ra nhứ ánh sáng ngọc, nhưng đồng thời cũng sắc bén và sâu u như biển khơi, đôi mài hơi cau lại, người đẹp ngay cả động tácgiản đơn khi nhìn qua đều đấy ưu nhã đến cực điểm, hơn nữa bản thân nàng có khí chất lạnh lùng, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn, liền dời không ra tầm mắt.

"Làm sao vậy?"

Thanh Dao chậm rãi mở miệng, nội lực trong người chảy xuôi, buổi tối hôm qua Ngân Hiên chữa nội thương cho nàng, trãi qua một đêm, nàng lại không có cảm giác khác thường, chẳng qua cảm thấy kỳ quái vì hành động của ba nữ nhân trong phòng, họ đều há to mồm trợn mắt như thấy quỷ, làm nàng không khỏi sờ sờ mặt, trên mặt nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ hồng ban đã khó coi hơn sao?

"Chủ tử, xảy ra chuyện là "

Mạc Sầu đi qua bàn trang điểm, lấy gương đồng đến, đưa tới trước mặt Thanh Dao.

Thanh Dao vô ý thức lảng tránh một chút, từ sau khi trúng cổ, nàng rất ít soi gương, bởi vì cổ đại gương ở cổ đại có chút mơ hồ, hơn nữa trên mặt lại có hồng ban doạ người, khi chiếu vào gương đồng, càng làm cho người ta sợ hãi thêm, nàng cũng không muốn tự mình doạ mình.

Nhưng hôm nay tại sao Mạc Sầu lại không biết chừng mực như thế, Thanh Dao u ám nghĩ, hai tròng mắt tùy ý liếc qua gương đồng một cái, chỉ thấy nữ nhân trong gương, mặt như hoa đào, đôi mắt xinh đẹp uyển chuyển, trời sinh đoan trang, nơi đó đâu còn hồng ban gì, Thanh Dao nghi hoặc sờ sờ cái gương: "Cái gương này có vấn đề à?"

"Không có, hồng ban trên mặt chủ tử đã không còn, một chút cũng không thấy."

"Đúng vậy, nương, người thật xinh đẹp a" Tiểu Ngư nhi hưng phấn vọt tới bên giường, vươn tay sờ mặt nàng, từ nay mẫu thân không cần lấy khăn mỏng che mặt nữa, vẫn là một mẫu thân xinh đẹp như trước.

"Thật không có?"

Thanh Dao lập tức cao hứng hẳn lên, một lần nữa cầm lấy gương đồng nhìn kỹ, không sai, đúng là gương mặt mình, hơn nữa da thịt trắng trẻo trong suốt mịn màng như ngọc, đừng nói hồng ban lớn như vậy, ngay cả một điểm tỳ vết cũng không có, thật sự là quá tốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thanh Dao ở cao hứng rất nhiều, không khỏi nghi hoặc, tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối hôm qua.

Ngân hiên vận lực giúp đỡ nàng chữa thương, sau đó nàng quá mệt mỏi, liền tựa ở trong ngực của hắn ngủ một hồi, về sau vì nàng ngủ, nên căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì không bình thường, chẳng lẽ là Ngân Hiên giải cổ cho nàng, điều này cũng không có khả năng, Hoa Văn Bác cùng nàng thề đối đầu đến chết, làm sao lại cho nàng giải dược đây?

Thanh Dao nghĩ mãi vẫn không hiểu ra sao, cuối cùng không nghĩ nữa, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu trong phòng ngủ: "Ngân hiên lúc nào thì trở về."

"Lúc trời gần sáng, thuộc hạ nhìn hắn quá mệt mỏi, chắc bây giờ đang nghỉ ngơi."

"Ân, hôm nay một đừng quấy rầy hắn" Thanh Dao ân cần phân phó, Băng Tiêu gật đầu, Mạc Sầu tiến lên hầu hạ chủ tử đứng dậy, nàng bây giờ không cần che che giấu giấu nữa, trở về làm một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp.

Bất quá hôm nay nàng sợ làm cho người trong quân thất kinh, ai sẽ nghĩ tới chủ soái lại là một nữ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy.

Nhưng An tướng quân cùng mấy người phó tướng mới hẳn là kinh ngạc nhất, bởi vì hôm qua vừa mới nhìn thấy dung mạo thực của chủ tử, hôm nay liền nhô ra một người xinh đẹp như thiên tiên, Mạc Sầu vừa nghĩ vậy, liền mím môi nở nụ cười hai tiếng.

Thanh Dao mặc kệ nàng, thu dọn xong tất cả, nhàn nhạt phân phó xuống: "Đem đồ ăn sáng đưa qua đây."

"Dạ" Mạc Sầu đến ngoài cửa phân phó người đem đồ ăn sáng đã chuẩn bị tiến vào.

Thanh Dao lại nhìn Băng Tiêu: "Ngươi đi thông tri An tướng quân bọn họ, lập tức đến chính sảnh quân cơ đại doanh thương thảo sự tình."

"Dạ" Băng Tiêu cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi thấy không ai, liền ngước lên đôi mắt ẩm ướt: "Nương, xin lỗi, làm hại ngươi bị thương."

Kỳ thực hôm qua nàng đã quyết tâm liều chết, nàng không muốn làm cho nương bị nửa điểm thương tổn, mà người nam nhân kia âm hiểm tàn nhẫn, chỉ sợ sẽ đối với nương bất lợi, vì thế chỉ cần nàng chết đi, mới có thể bảo toàn nương, chỉ là không nghĩ tới nương sẽ liều mạng cứu mình như vậy.

"Ngươi nói cái gì đó? Tiểu Ngư nhi, ngươi là nữ nhi của ta, ta sanh ra, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi chết."

"Cám ơn."

Tiểu Ngư nhi nước mắt trượt rơi xuống, nàng cuối đầu, Thanh Dao vươn ta ôm lấy nàng, để lên ghế ngồi bên cạnh bàn, ôn hòa mở miệng: "Bảo hộ ngươi là trách nhiệm của ta, là ta đem ngươi sanh ra, sau này ngươi đừng nghĩ nhiều quá, nếu quả thật yêu thương ta, tương lai phải hiếu thuận ta gấp bội đi."

"Ân, ta sẽ."

Tiểu Ngư nhi dùng sức gật đầu, nàng nhất định phải làm cho nương hạnh phúc vui vẻ sống cả đời.

Hai mẹ con lặng lẽ nói chuyện, Mạc Sầu dẫn hai tiểu nha đầu từ trong doanh đem đồ ăn sáng bưng lên, từng cái đặt ở trên bàn, Mạc Sầu phân phó tiểu nha đầu đi xuống, trong phòng lúc này không có người lạ, Mạc Sầu mới lấy ngân châm ra, ở mỗi món đồ ăn thử một chút, cuối cùng xác định không có độc, mới chậm rãi mở miệng.

"Chủ tử, mời dùng đồ ăn sáng."

"Ân, ta đã biết." Thanh Dao gật đầu, ý bảo Mạc Sầu cùng nhau ngồi xuống một chút, Mạc Sầu cũng không câu nệ, nàng theo chủ tử một thời gian dài như vậy, hiểu rất rõ bản tính của nàng ấy, thật ra nàng ấy là một hiền hoà.

Dùng hết rồi đồ ăn sáng, Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đi đến phòng khách.

Dọc theo đường đi rất nhiều người nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, nếu không phải thấy bên cạnh Thanh Dao là Mạc Sầu, còn có Tiểu Ngư nhi nữa, thì tất cả mọi người hoài nghi mắt mình có vấn đề, nguyên soái luôn luôn lấy cái khăn che mặt hôm nay rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo thất, đúng là khuôn mặt đẹp như hoa, mặc dù nàng lớn lên xinh đẹp kinh người, nhưng không ai dám tùy ý khinh nhờn nàng, bởi vì quanh thân nàng gắn vào một tầng hàn băng, lạnh lùng không gì sánh được.

Bên trong phòng khách quân doanh, cũng như binh lính coi chừng ngoài cửa , không một chút ngoại lệ nào, họ bị kinh ngạc lần thứ hai, cuối cùng dường như nhớ tới cái gì đó cung kính mở miệng: "Nguyên soái, An tướng quân cùng tướng quân khác đều tới rồi."

Thanh Dao khẽ gật đầu một cái, sải bước lên bậc thềm, đi vào phòng khách.

Trong đại sảnh, vốn có vài người đang nói chuyện, lúc này tất cả đều nhìn sang, trong nháy mắt tập thể há to mồm, quên luôn hít thở, cho đến khi thanh âm nghi hoặc của An Định Phong vang lên: "Nguyên soái, là người sao?"

Thanh Dao gật đầu, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn chúng tướng một cái, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí kia quả nhiên là ánh mắt của nguyên soái, mọi người còn ai dám nhìn thẳng, rất nhanh cúi đầu xuống.

Thanh Dao bước tiến ưu nhã, không nhanh không chậm tiêu sái đến trước mặt An Định Phong, khóe môi xé ra một chút: "An tướng quân cho rằng ai có thể giả mạo được bản soái?"

"Thế nhưng buổi tối hôm qua?"

An Định Phong nhớ tới tối hôm qua trên mặt nguyên soái có một khối hồng ban, nhưng bây giờ làm gì có a, nên hắm mới lấy làm kỳ quái, Thanh Dao nhàn nhạt nở nụ cười một chút: "Ta trúng xấu nhan cổ của hoa văn bác , hiện tại cổ đã giải, nên khôi phục diện mạo như cũ."

"Nguyên lai là như vậy."

Mọi người thở ra một hơi thở, ngẩng đầu lên nhìn nữ tử phía trên cao.

Nguyên soái lớn lên thực sự rất đẹp, nữ nhân đẹp như vậy, còn có mưu kế cao sâu, xem ra ánh mắt của Huyền đế không tệ a.

Trong lòng mọi người nói thầm, nhưng nét mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, nữ nhân này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, thế nhưng kia nhưng vẽ đẹp kia như ẩn chứa bao phủ bởi một lớp gì đó, lạnh như hàn băng, không khí thị huyết đầy rẫy ở phía trên.

"Hôm nay lệnh cho mọi người qua đây, là có chuyện muốn thương lượng, buổi tối hôm qua lần thứ hai chúng ta đánh thắng thêm một trận, hơn nữa Hoa Văn Bác cũng đã bị thương nặng, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, hiện tại Hóa Thành binh lực không đủ, việc này không nên chậm trễ, nhất định phải lập tức lấy Hóa Thành, như vậy chúng ta liền khống chế được cửa ải phía nam của Đan Phượng quốc."

"Dạ, mạt tướng chờ nghe lệnh."

An Định Phong vượt lên đầu ôm quyền, những người còn lại cũng đều đứng lên, đồng loạt nhìn nữ tử phía trên, nguyên soái cảnh đẹp ý vui như vậy, thật đúng là làm tâm tình người ta thêm khoái trá.

"Lần này đánh Hóa Thành An tướng quân cứ toàn quyền phụ trách đi."

"Dạ" An Định Phong lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, hiện tại Hóa Thành đã không có bao nhiêu binh lực, chỉ cần các nàng tấn công một lần, sẽ công phá thành công.

Đúng lúc này, có tiểu binh từ bên ngoài chạy tiến vào ùm một tiếng quỳ xuống đất "Báo, nguyên soái, Hóa Thành có người truyền tin đã tới."

"Lấy tới", Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, bên dưới tiểu binh kia lập tức đem thư trình lên.

Mạc Sầu nhận lấy rồi đưa tới trên tay Thanh Dao, chỉ thấy nàng mở thư xem một hồi, chân mày không tự chủ giản ra, khóe môi câu ra ý cười, mặt mày rạn rỡ như bức tranh, ý bảo Mạc Sầu đem thư đưa cho An tướng quân xem, An Định Phong đón thư nhìn lại, thần sắc mang chút khó tin, cuối cùng lại xem từ đầu đến cuối một lần nữa, mi tâm lập tức giản ra.

Trong đại sảnh, các tướng quân khác, nhìn thấy chủ soái cùng tướng quân vẻ mặt đều là ý cười, không biết xảy ra chuyện gì, nên Lục Chiến Vân nóng ruột đứng lên hỏi: "Tướng quân, làm sao vậy?"

An Định Phong chậm rãi mở miệng: "Đây là hàng thư mà tri phủ Hóa Thành và những quan viên địa phương đưa tới, Hóa Thành tự nguyện quy thuận chúng ta."

"Không chiến mà hàng."

Vài đạo thanh âm vang lên, mọi người giống như nghe được tiếng hát hay từ bầu trời vậy, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ nghĩ, trái lại cảm thấy tri phủ Hóa Thành là một người có tấm lòng, trong lúc này thời không hàng thì chỉ có một con đường chết, hàng trái lại còn có đường sống.

"Xem ra cũng là một người thông minh" Thanh Dao nhàn nhạt nhíu mày, chẳng qua bản thân nàng cũng không nghĩ tới, trãi qua một trận đánh ở Trần Đường quan, danh tiếng của nàng đã lan truyền lớn, người trong thiên hạ đều biết, nên tri phủ của Hóa Thành lại không phải đồ ngốc, làm sao mà không hàng.

"Thật sự là quá tốt, chỉ là chúng ta không thể khinh thường" Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, cũng có thể người ở Hóa Thành chỉ là kéo dài thời gian, các nàng cũng không thể khinh thường mà mất đi Kinh Châu.

"Dạ" bên dưới đáp nhẹ, Thanh Dao nhìn liếc mắt nhìn vài tên phó tướng bên dưới, các nàng rất nhanh sẽ bắc thượng, ở đây phải để lại người có thực lực và đáng tin cậy để xử lý mọi việc.

"Hoàng Mộc Dương nghe lệnh "

Hoàng Mộc Dương vừa nghe nguyên soái gọi hắn, lập tức ra khỏi hàng, cung kính quỳ xuống.

"Bản soái mệnh lện cho làm chủ tướng Trần Đường quan, kể từ hôm nay ngươi lĩnh năm nghìn binh mã, ở lại Trần Đường quan, hảo hảo chỉnh đốn binh lực Trần Đường quan, triều đình sẽ nhanh phái một phần binh lực qua đây."

"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh."

Hoàng Mộc Dương nghe thấy thật cao hứng, cung kính lĩnh mệnh, tuy rằng năm nghìn nhân mã có hơi ít, thế nhưng Trần Đường quan có binh mã nội bộ, hắn có thể một lần nữa bồi dưỡng những binh tướng này, hơn nữa đối diện còn có Thạch Thành, cũng có thể tùy thời mà điều động người, mà Hóa Thành bây giờ cũng là người của mình.

"Lục Chiến Vân nghe lệnh "

Lục Chiến Vân lập tức đứng dậy, trãi qua một trận đánh ở trần đường quan, hắn đã có quen thành thuộc ổn trọng hơn nhiều lắm, bình tĩnh đứng ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất ôm quyền chờ lệnh.

"Hiện tại thăng ngươi làm tổng binh, đóng ở Hóa Thành, cũng đồng dạng cho ngươi năm nghìn binh tướng, triều đình rất nhanh sẽ sẽ cữ nhân mã xuống tới, ngươi hãy hảo hảo trấn thủ Hóa Thành."

"Dạ, mạt tướng lĩnh mệnh."

Lục Chiến Vân cũng thật cao hứng, không nghĩ tới bọn họ đều chiếm được trọng dụng, Thanh Dao quét mắt nhìn những phó tướng cùng tham tướng khác, mỗi người trong ánh đều tản mát ra ánh sáng sinh động như hào quang.

Thanh Dao khóe môi câu ra nụ cười nhạt: "Sau này còn trọng dụng rất nhiều người mới, các ngươi nếu có thực lực đều sẽ được phát huy, loạn thế sẽ tạo ra anh hùng."

"Dạ, mạt tướng chờ nghe lệnh." Tiếng hô vang động cả đại sảnh.

Trần Đường Quan cùng Hóa Thành đã bị thu phục, Thanh Dao phái người đưa tin cho phụ thân, để triều đình cử một nhóm người qua đây, phối hợp với Hoàng Mộc Dương cùng Lục Chiến Vân, tin rằng rất nhanh sẽ có người tới.

Mà các nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút, sau đó đem tiếp tục bắc thượng.

Bởi vì Trần Đường quan cùng Hóa Thành đã bị đoạt, những quốc gia khác ganh tị không ngớt, bây giờ Đan Phượng quốc không phải chỉ đối mặt vấn đề này với một nhà, mà mấy quốc gia thân cận cũng bắt đầu động thủ.

Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc liên thủ đoạt hai tòa thành trì của Đan Phượng quốc .

Mà Thượng Quan Hạo thì đâu cam lòng ngồi không, nên cũng đoạt một tòa thành trì.

Đan Phượng quốc thoáng một cái mất đi năm toà thành trì, trong triều đình lòng người bàng hoàng, nữ hoàng thoáng cái già nua vài tuổi, đầu đầy tóc bạc, lúc này Hoa Quan Bác lại hồi cung, quỳ gối trước mặt nữ hoàng khẩn cầu sự tha thứ của nàng, do mình không giữ được Trần Đường quan, còn đánh mất luôn Hóa Thành.

Ánh mắt tàn nhẫn lạnh lẽo của nữ hoàng nhìn chằm chằm hắn, tất cả mọi thứ của mình, tựa hồ đều hủy ở trên tay người nam nhân này, lúc trước hắn có dung mạo xinh đẹp như trích tiên còn không là gì, hôm nay gương mặt dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, một vết thẹo thật dài từ khóe mắt đi xuống, dữ tợn đến cực điểm, một con mắt đã bị hủy diệt rồi, dính liền cùng một chỗ, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

"Ngươi vẫn còn có mặt mũi trở về?"

Thanh âm của nữ hoàng âm trầm như ma quỷ tử địa ngục nhô ra, lạnh lẽo đến không có một chút xíu nhiệt độ.

"Mất Trần Đường quan cùng Hóa Thành, liên luỵ ngũ hoàng nữ phải bỏ mạng, tất cả mọi chuyện chẳng lẽ không phải do ngươi mà ra sao, nếu như không phải bởi vì ngươi, thì Huyền Nguyệt hoàng hậu sao lại ra tay với Đan Phượng quốc?"

Lúc này nữ hoàng đã hoàn toàn mất đi lý trí, ánh mắt đỏ đậm, yêu mỵ làm cho người ta sợ hãi.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoa Văn Bác từng điểm từng điểm băng lãnh đi xuống, mặt của hắn bị phá hủy, so với bất luận kẻ nào hắn đều đau đớn, thống khổ, hơn nữa mất Trần Đường quan, cũng không phải hắn mong muốn, không nghĩ tới đến cuối cùng, nữ nhân này lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người của hắn, trên khuôn mặt dữ tợn, vết sẹo kia càng doạ người hơn.

"Nữ hoàng, ta chỉ không nghĩ tới nữ nhân Mộc Thanh Dao kia lại lợi hại như thế."

Hắn nói, thanh âm nhỏ hẳn đi, một vật khắc một vật, hay là báo ứng của hắn thực sự đã tới, bằng không vì sao từ khi gặp phải nữ nhân kia, cái gì làm cũng không xong, vinh hoa phú quý của hắn, giấc mộng của hắn, không còn gì cả, hiện tại ngay cả dung mạo cũng đều bị phá hủy...

"Ngươi không biết, ngươi không biết, là một người ở hậu cung mà một...hai, ba lần sinh sự, hiện tại còn nói không biết, ngươi làm hại trẫm thành một vong quốc chi hoàng."

Nữ hoàng đế dường như thấy được tương lai của mình, đâu còn mặt mũi xuống cửu tuyền mà gặp liệt tổ liệt tông, càng nghĩ càng hận, nên bay lên một cước đá đến, Hoa Văn Bác nào dám lẫn trốn, thẳng tắp ăn một cước, bị nữ hoàng đá bay ra ngoài, đập vào trên tường, rơi xuống mặt đất, quẩy người một cái, khóe môi tràn ra máu.

Cuối cùng hắn lại nở nụ cười, nguyên lai nữ nhân này so với hắn còn muốn vô tâm hơn, từ trước cho tới nay đối với hắn sủng ái, chẳng qua là xem hắn như món đồ chơi, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ nhớ một ít tình nghĩa phu thê, dù sao bọn họ cũng sinh sống với nhau đã hơn hai mươi năm, kết quả lại phát hiện người vô cùng tàn nhẫn không chỉ có mình, hắn làm sao có thể không cười?

Hắn cười, làm nữ hoàng càng thêm phẫn nộ, hướng ra phía ngoài kêu to lên: "Người đến, đem yêu nam gieo tai nạn và rắc rối kéo xuống chém."

"Dạ" lập tức có ngự lâm quân như lang như hổ vọt vào, lao thẳng tới Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác động không nhúc nhích, mặc cho những người này kéo hắn đi ra ngoài, hắn sở dĩ xuất hiện ở đây, là bởi vì một chuyện khác bằng không chỉ vài người này sao có thể gây tổn thương mảy may nào cho hắn được.

Đúng lúc này, ngoài cửa thư phòng có một người đi tới, là Cơ Tuyết với dáng vẻ cao gầy ôn nhu.

Nàng cẩn thận từng li từng tí quỳ gối ở giữa thư phòng: "Mẫu hoàng Cơ Tuyết tự biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ cầu được chết."

"Ngươi, còn ngươi nữa, chính là các ngươi phá hủy đại nghiệp của trẫm" nữ hoàng tức giận đến nói không ra lời, khí huyết công tâm, mắt trợn trắng thì nghiêng người về một phía, mấy người ngự lâm quân bên cạnh, còn có thiếp thân thị tỳ của nữ hoàng sợ đến kêu to lên: "Nữ hoàng, nữ hoàng, người làm sao vậy?"

Cơ Tuyết cùng Hoa Văn Bác nhìn nhau, hai người âm thầm cười, xem ra trời diệt ta a.

Cơ tuyết phi thân nhào tới bên cạnh nữ hoàng, đẩy ra mọi người, gào thét kêu lên: "Nhanh, lập tức truyền ngự y, nhanh lên một chút truyền ngự y."

Tự mình thì đưa tay lên ôm lấy nữ hoàng, chạy nhanh vào tẩm cung, trong lúc nhất thời, mọi người luống cuống tay chân, chung quanh lộn xộn, lúc này, Hoa Văn Bác vẫn đứng yên, tiếng nói đột nhiên vang lên: "Yên tĩnh một ít, yên tĩnh một ít, đừng hoảng hốt mà loạn, đừng hoảng hốt mà loạn, đến, hít sâu, chớ khẩn trương..."

Thanh âm của hắn hình như có ma lực, mọi người vừa rồi hoảng loạn bất kham đều yên tĩnh lại, ánh mắt rời rạc, ngay cả mời ngự y đến bắt mạch cũng đã quên, tựa hồ đem chuyện nữ hoàng quên sạch.

Trong tẩm cung , Cơ Tuyết rất nhanh buông nữ hoàng ra, mà một đường xóc nảy làm cho nữ hoàng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Cơ Tuyết, mài liền cau lại, ghét mở miệng: "Ngươi ở tại chỗ này làm cái gì, cút ra ngoài."

Cơ tuyết vốn có chút mềm lòng, tuy rằng nữ nhân này không phải là mẫu thân ruột của nàng, thế nhưng nàng đã kêu mẫu hoàng hơn hai mươi năm, cũng đã xem nàng là mẫu thân ruột, hiện tại muốn giết nàng, trong lòng cũng khó chịu, nhưng ai ngờ nữ nhân này vừa mở mắt, lại nói những lời làm cho người ta chán ghét, ánh mắt Cơ Tuyết tối sầm lại, nụ cười âm lãnh liền đọng ở bên môi.

Động tác gọn gàn lấy ra một bao phấn bột trắng, nhét vào trong miệng nữ hoàng, nữ hoàng mở to mắt, giận dữ trừng nàng, liều mạng lắc đầu, đáng tiếc lại tránh không ra cái tay của Cơ Tuyết, đang bóp cổ của nàng, làm cho nàng khó thở, phải há to mồm, phấn bột liền toàn bộ nuốt vào, Cơ Tuyết đợi một hồi, tới khi hô hấp của nữ hoàng càng ngày càng yếu ớt, mới thất thanh hướng ra phía ngoài kêu lên.

"Người đến a, người đến a, ngự y đâu, thế nào còn chưa tới?"

Bên ngoài tẩm cung, lập tức có người đi tìm ngự y, mà bên trong thư phòng, Hoa Văn Bác khí định thần nhàn phất phất tay: "Nữ hoàng bệnh nặng, còn không mau đi gọi ngự y."

Mấy người kia ngẩn ra, tựa hồ chuyện vừa rồi chỉ phát sinh trong nháy mắt, căn bản không có nghi ngờ gì, phi thân đi thỉnh ngự y, có người đi thông tri các đại thần trong triều.

Rất nhanh, ngự y đã tới, đại thần cũng tới, hoàng thất tử nữ cũng chạy tới.

Bên trong tẩm cung đứng đầy người, mọi người cùng nhau nhìn ngự y kia, chỉ thấy hắn mài ngưng kết lại, cuối cùng vô lực lắc đầu: "Nữ hoàng đã đi về cõi tiên."

Một tiếng vừa rơi, trong tẩm cung vang lên tiếng khóc nhu hoà, Cơ Tuyết nhào vào trên người nữ hoàng. Thất thanh kêu lên.

"Mẫu hoàng, là nữ nhi không tốt a, không nên đi thỉnh tội a, làm hại mẫu hoàng nóng ruột mà chết a."

Tiếng khóc của hoàng thái nữ Cơ Tuyết vang lên như sấm, trong tẩm cung, đồng loạt quỳ đầy đất, gào thét thành một mảnh.

Một đời kiêu nữ, cuối lại chết trong cuộc nội đấu của hoàng cung, nữ hoàng cứ như vậy mà bị mưu hại, còn thần không biết quỷ không hay.

Nữ hoàng chết đột ngột, nên không có lập di triệu, đương nhiên là hoàng thái nữ Cơ Tuyết đăng vị.

Bất quá đối với cái chết của nữ hoàng, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, bởi vậy rất nhiều đại thần không tán thành Cơ Tuyết đăng vị, liền liên kết dâng tấu chương để cho lục hoàng nữ đăng vị.

Đáng tiếc kiến nghị này, liền cùng mấy đại thần dẫn đầu chết ở trong nhà, ngay cả lục hoàng nữ có liên quan cũng biến thành câm điếc, tất cả mọi chuyện không cần nói cũng biết, toàn bộ Phượng Liên thành bao phủ trong màn tinh phong huyết vũ, người người đều cảm thấy bất an, rất nhiều người trong lòng đều biết rõ ràng, Đan Phượng quốc là thật sẽ vong.

Cơ Tuyết thuận lợi đăng vị, thành Đan Phượng quốc tân nữ hoàng, tân hoàng vừa bước lên vị, liền điều trọng binh, ngăn cản Mộc Thanh Dao bắc thượng...

Mùa đông, tuyết lớn bay tán loạn, thiên địa một mảnh mênh mông, Thanh Dao mặc một kiện áo choàng màu tím, lặng yên đứng ở hành lang, bên ngoài hành lang, có một cành hàn mai vươn ra, ngạo nghễ nỡ rộ ra đóa hoa xinh đẹp đến say lòng người.

Trong tuyết trắng mịt mùng nó ngông nghênh ngạo nghễ.

Phía sau có người tới gần, Ngân Hiên vô thanh vô tức đi tới, hắn cũng mặc một kiện áo khoác, cùng đứng ở bên cạnh nàng, nhìn hồng mai ngoài hành lang.

"Tuyết ngược phong hào dũ lẫm nhiên

Hoa trung khí tiết tối cao kiên.

Quá thì tư hội phiêu linh khứ

Sỉ hướng đông quân canh khất liên."

Thanh Dao ngẫu hứng thuận miệng mà ngâm, Ngân Hiên ở bên cạnh khóe môi nhất câu, lên tiếng tán thưởng: "Hay cho một câu Sỉ hướng đông quân canh khất liên, đem sự ngông nghênh của hàn mai bộc lộ ra hết, thơ hay, thật tài tình."

Thanh Dao vốn thuận miệng mà ngâm, nhưng nghe người bên cạnh thực lòng tán thưởng, mà không khỏi chột dạ, đây cũng không phải là thơ của nàng, chỉ bất quá ngẫu hứng, lấy đến dùng một chút mà thôi, nàng xoay người đi vào phía bên trong: "Năm nay đại tuyết tới thật là sớm a, mai cũng nở sớm, năm sau mùa xuân cũng sẽ đến sớm, thật là một năm có khí hậu tốt a."

"Đúng vậy." Ngân Hiên theo phía sau của nàng vào phòng, Tiểu Ngư nhi mặc áo bông thiêu hoa, giống như một viên đường chạy qua đây, sang năm, nàng liền ba tuổi, càng lúc càng lớn.

"Mẫu thân, mẫu thân."

Nàng cùng Thanh Dao cảm tình rất tốt, so với mẹ con còn muốn thân thiết hơn, bởi vì nàng các chẳng có huyết thống mẫu tử, mà còn là thân nhân, có đôi khi có người biết mình là ai, trong lòng mới không tịch mịch.

"Làm sao vậy?"

Thanh Dao nhìn một đoàn bóng dáng nhào tới, chỉ phải vươn tay tiếp được nàng, hướng một bên ghế ngồi xuống, lúc này, đại tướng quân An Định Phong từ ngoài cửa đi đến, trên người còn có chút ít tuyết còn dính, vừa đi vào đến, liền cung kính ôm quyền: "Nguyên soái, xem ra chúng ta chỉ có thể ở nơi này làm lễ mừng năm mới, nếu muốn bắc thượng, chỉ phải để sang năm sau."

Các nàng cuối cùng đã đi được năm tháng, cũng đoạt hết sáu toà thành trì của Đan Phượng quốc, một đường đi về hướng bắc, hơn nữa người ta vừa nghe đến các nàng tới, rất nhiều thành trì tự động đầu hàng, bởi vì đánh, chỉ có một con đường chết.

Trong triều đình Huyền Nguyệt lại tăng thêm năm vạn binh mã qua đây, trong tay các nàng binh mã càng ngày càng nhiều, mọi người lòng tin ngày càng cao.

Ai ngờ lúc này lại bị nhốt ở Đại thành, bởi vì Đại thành chỉ có một đường núi, bão tuyết lớn nên hai bên là thiểm cốc, khó khăn hiểm trở, mặt đường lại trơn trợt, nên nàng không thể lấy tính mạng các tướng sĩ đi mạo hiểm, bởi vậy tất cả mọi người phải ở lại bên trong đại thành, nghĩ ngơi dưỡng sức, đợi qua năm sau, đại tuyết tan chảy, liền đi qua đường núi, hướng về phía bắc, qua không xa liền đến kinh thành Phượng Liên Thành của Đan Phượng quốc.

Ánh mắt Thanh Dao chợt lóe ra ánh sáng, Hoa Văn Bác, ta cũng muốn nhìn xem ngươi trốn tới chỗ nào, mặc kệ ngươi núp ở chỗ nào, ta đều phải đem ngươi móc ra.

Còn có Cơ Tuyết, nữ nhân giết tỷ kia, cuối cùng đã đem tay đưa tới trên đầu nữ hoàng, hoàn toàn là do nữ hoàng tự tìm đường chết, nàng ta không chịu suy nghĩ, một kẻ dám can đảm giết tỷ như vậy, đương nhiên sẽ dám giết nàng ta, đáng tiếc nàng ta đại khái đến chết mới hiểu được đạo lý này, đáng tiếc hối hận cũng vô ích.

"Ngồi xuống đi, nếu không có biện pháp bắc thượng, cứ để đoàn người an tâm ở Đại thành trải qua năm mới, vốn đang xa xứ, cũng đủ thê lương rồi" Thanh Dao chậm rãi mở miệng, mà nàng thì không có loại tiếc nuối này , Tiểu Ngư nhi ở chỗ này, mà Ngân Hiên cũng ở nơi đây, theo ý nghĩa nào đó mà nói, các nàng thật ra là người một nhà.

"Tốt, vậy ta truyền lệnh xuống, phái chuyên gia đi làm hàng tết, giết gà mổ trâu mừng năm mới, qua sang năm lại xuất phát?"

An Định Phong xin chỉ thị, Thanh Dao gật đầu, An Định Phong liền lĩnh mệnh đi xuống.

Chủ tịch, Thanh Dao nhớ tới Tiểu Ngư nhi vừa rồi lòng như lửa đốt tìm nàng nên vội lên tiếng hỏi nàng: "Vừa rồi ngươi tìm ta làm gì?"

"Ta đi khắp nơi không thấy được người, vì vốn muốn hẹn mẫu thân đi thưởng mai, ai biết người đã thưởng qua."

Tiểu Ngư nhi chu miệng lên, nàng lại cao hơn một tí rồi, mà sắc mặt cùng hoàng thượng càng ngày càng giống, thật giống như một khuôn đúc ra, Thanh Dao cảm thán trong lòng, sau đó quay đầu nhìn phía Ngân Hiên, đôi mắt sáng sâu u của hắn đúng lúc nhìn sang, bên trong từng đợt sóng lăng tăng, nhìn không rõ ý nghĩa trong đó.

Một năm này, mùa đông ở Đại Thành rất lạnh, hai mẹ con Thanh Dao và Tiểu Ngư nhi không dám ra cửa, con người thực sự là kỳ quái, rõ ràng chiến tranh lớn như vậy còn không sợ, thế mà hết lần này tới lần khác lại sợ lạnh, tình nguyện ở lì trong phòng, cũng không muốn đi ra ngoài.

Trong quân, các tướng sĩ được nghỉ ngơi một phen, tinh thần khôi phục không ít.

Năm mới, ở trên quảng trường rộng rãi, mấy mồm to mở rộng, nấu thịt, uống rượu, mọi người thoả thích ăn uống, đương nhiên còn có một bộ phận binh lực là cấm uống rượu, Thanh Dao cũng cùng mọi người ăn uống một phen, tới buổi tối mới trở về.

Tuy rằng không ở trong nhà, nhưng qua một năm thêm một tuổi cảm giác cũng khác đi, hơn nữa người hành quân đánh trận, thường thì ngày tết cũng không có gì đáng nói, bởi vậy tết này đều để lại ấn tượng rất sâu ở lòng của mỗi người.

Năm sau, bắt đầu chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị bắc thượng, đánh Phượng Liên thành, cùng lúc đó, có tin tức cuồn cuộn không ngừng đưa đến trong lổ tai Thanh Dao.

Thượng Quan Hạo quả nhiên trong lúc các nàng đánh Đan Phượng, từ Nguyệt Nhưỡng quốc mượn đường đánh biên cảnh các nàng, chỉ tiếc không thể thành công.

Thanh Dao mặt lộ ra nụ cười nhạt, dã tâm của Thượng Quan Hạo không cần nói cũng biết, hắn biết rõ mạnh mẽ công chiếm Huyền Nguyệt là khó càng thêm khó, nhưng chỉ làm bộ đánh, kỳ thực chỉ muốn đi một hồi mã thương, mục tiêu thực sự là diệt Nguyệt Nhưỡng quốc mới đúng.

Đáng tiếc người của Nguyệt Nhưỡng quốc lại mờ mịt không biết, còn đồng ý cho bọn hắn mượn đường, chiếu theo sự đánh giá của nàng, bất quá qua mùa xuân.

Thượng Quan Hạo sẽ đem đầu mâu quay lại, đánh lấy Nguyệt Nhưỡng quốc.

Một mặt khác, Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc bắt tay liên minh, lại đoạt được một thành trì của Đan Phượng quốc.

Đan Phượng quốc tổng cộng có mười lăm toà thành trì, hiện tại bị Thanh Dao đoạt sáu toà, mà Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc thừa cơ đoạt ba tòa, Thượng Quan Hạo lại đoạt một tòa, hiện tại Đan Phượng quốc, chỉ có kinh đô Phượng Liên thành và bốn toà thành trì nữa, chỉ cần phá mấy toà thành trì chung quanh, là đánh hạ được Phượng Liên thành.

Lúc này tình thế càng ngày càng không thể vãn hồi, các quốc gia khác đều rục rịch, bởi vì nếuHuyền Nguyệt quốc có thể đánh hạ Đan Phượng quốc, thì cũng sẽ đánh hạ những quốc gia khác, các quốc gia vừa lo lắng vừa nghĩ đối sách.

Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc quốc, nguyên lai mục đích thực sự là đánh chiếm Nguyệt Nhưỡng quốc, như thế biên cương đất đai của Vạn Hạc quốc sẽ mở rộng nhiều lắm, phương bắc của Huyền Nguyệt quốc chính là thiên hạ của bọn họ.

Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc mặc dù có dã tâm, nhưng không dám vọng động, vì thế hai nhà ký điều ước, cùng nhau chống đỡ kẻ địch bên ngoài.

Hiện tại ở trong thất quốc Huyền Nguyệt đã phát triển an toàn.

Trong tay bọn họ có Hoàng Viên quốc, lại dẹp xong Đan Phượng quốc, mà Đan Phượng quốc ở phía tây bắc bộ, Huyền Nguyệt theo Hoàng Viên quốc mà qua, sau đó trực tiếp xác nhập cùng nhau, một chiêu này của bọn họ rất tốt đem phía Đông cùng phía tây bộ tách rời ra, làm cho những quốc gia khác cùng Vạn Hạc quốc không có cách nào liên thủ, cứ như vậy chia mà đánh, thực sự là kế sách cao minh.

Đầu xuân, tuyết đóng tan chảy.

Con đường núi hiện ra, Thanh Dao ra mệnh lệnh xuất phát, toàn quân chỉnh đốn chuẩn bị bắc tiến, tất cả mọi chuyện ở Đại thành đã có người tiếp thu, dàn xếp xong hết thảy tất cả.

Từ nơi này xuất phát, đến kinh đô Phượng Liên thành của Đan Phượng quốc, chỉ cần hai ngày lộ trình, cách hai thành trì, chỉ cần công phá hai thành trì này, là được thẳng đến đại môn Đan Phượng quốc.

Phía bắc Đại thành có một đoạn đường núi hiểm trở, Thanh Dao sơ bộ đánh giá, nhất định sẽ có người thiết lập mai phục, nếu quả thật có người ở nơi đó phóng hỏa xuống, không chỉ không qua được, hơn nữa thương vong sẽ rất lớn, bởi vậy trước tiên nàng phái một nhóm tinh binh, theo đường rừng đi vòng qua thám thính, quả nhiên có người mai phục trong rừng rậm đối diện thiểm cốc, nhưng bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới người của Huyền Nguyệt đã nghĩ đến điểm này, vốn mai phục ở thiểm cốc khẩu chỉ cần năm trăm tinh binh, là có thể địch mười vạn binh mã, làm cho người Huyền Nguyệt quốc không qua được, ai biết, lại bị người ta khám phá, phái một đội tinh tráng binh tướng đi qua đây, nhanh chóng xử lý bọn họ.

Phía Thanh Dao đưa đại quân qua thiểm cốc, công phá phía bắc Đại Thành lấy được một thành trì khác

Không biết là do lòng người quy thuận, hay những người đó biết quốc gia sẽ vong, mà các nàng cơ hồ không phí nhiều công sức, liền công phá một tòa thành trì, nhưng Thanh Dao cũng không có dừng lại, tiếp tục mệnh lệnh đại quân bắc thượng.

Tất cả hành động ở đây, rất nhanh truyền tới hoàng cung Đan Phượng quốc.

Bên trong thượng thư phòng, Cơ Tuyết lãnh trầm mặt, âm ngao nhìn nam tử đối diện, phân nửa gương mặt tinh xảo không gì sánh được, một nửa kia thì đeo một mặt nạ bằng đồng, che lại vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn.

"Chẳng lẽ ngươi đưa ta lên ngôi, chính là vì để cho ta trở thành một một vong quốc chi hoàng."

Cơ tuyết đầu đau không dứt, tuy rằng đăng vị chỉ có mấy tháng, nàng đã cảm thấy tiều tụy mất hết sinh lực, cả người đều già nua, nguyên lai ngôi vị hoàng đế cũng không dễ ngồi như vậy.

"Chí ít thì ngươi đã làm."

Nam tử đối diện thản nhiên mở miệng, cũng không nóng không vội, bởi vì hắn đã nghĩ thông suốt, nếu như nữ nhân Mộc Thanh Dao kia chính là kiếp nạn của hắn, hắn muốn tránh cũng không thoát, hiện tại an vị chờ nàng qua đây, bất quá cho dù chết, hắn cũng sẽ không làm cho nàng sống dễ chịu.

Con ngươi của Hoa Văn Bác lóe ra sát khí thị huyết.

Tất cả mọi thứ của hắn đều do nữ nhân kia phá hủy, nếu như không thể làm nàng tổn thương nặng nề, hắn chết cũng không nhắm mắt...

Nửa tháng sau, binh mã Huyền Nguyệt quả nhiên đã công phá xong tòa thành trì cuối cùng, thẳng tiến vào kinh thành Đan Phượng quốc, Phượng Liên Thành.

Bên trong Phượng Liên thành, dân chúng đã sơ tán từ lâu, đi ra ngoài tị nạn, nghe nói thường khi họ đánh hạ một thành trì, dân chúng chỉ cần an phận thủ thường, sẽ không phải chịu độc thủ, quốc cùng quốc chiến tranh, đối với tiểu dân chúng bọn họ thì có can hệ gì đâu.

Hoàng cung Phượng liên thành .

Thái giám cùng bọn cung nữ ở trong hoàng cung đã chạy tán loạn, rất nhiều người thừa cơ bỏ trốn, đại thần trong triều có thể đi cũng đều ngụy trang thành dân chúng ly khai, chỉ có vài người lưu lại, cùng tân hoàng đế đối mặt với quân địch phá thành.

"Nữ hoàng hay là đi thôi?"

Trong đó có một gã quan viên già nua mở miệng, tuy rằng nước mất, thế nhưng nữ hoàng còn trẻ, có thể ngụy trang thành người thường ra khỏi thành.

Cơ tuyết cười khổ, con ngươi âm ngao không gì sánh được, nàng có thể đi nơi nào, trên người nàng bị nam nhân kia hạ cổ, chỉ cần hắn chết, nàng sẽ không có cách sống một mình, mà hắn thì nhất quyết không đi, hắn đang đợi, chờ nữ nhân kia sao?

Mục lục
Ngày đăng: 31/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục