Gửi bài:

Chương 71 - Dã tâm tính kế

Thanh Dao đang kinh ngạc chăm chú ngây ngô đứng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ làm nhân thần căm phẫn kia, thật lâu không lên tiếng, Mộ Dung Lưu Tôn vươn một ngón tay ở trước mặt nàng lung lay hai cái, thanh âm như nước vang lên.

"Dao nhi, làm sao vậy?"

Ngữ khí vô cùng thân thiết tự nhiên, Mộc Thanh Dao thiếu chút nữa đứng không vững té xỉu, nàng từ lúc nào lại cùng hắn thân mật như vậy, đầu tiên là Thanh Dao, còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, hiện tại lại biến thành Dao nhi, nàng không có thói quen có được hay không, xưng hô này ngoại trừ thừa tướng phụ thân, cũng không có người nào khác kêu, Tố Ca di nương luôn luôn gọi nàng bảo bối.

"Hoàng thượng?"

Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh xuống, thế nhưng lại không biết làm sao mở miệng, đúng vậy, chẳng lẽ trực tiếp mệnh lệnh hoàng thượng đổi tên xưng hô sao, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quái dị, nhất thời im lặng, dứt khoát trừng mắt giận nhìn thẳng vẻ mặt cười đến vô hại của nam nhân này.

Mộ Dung Lưu Tôn sao lại không biết nữ nhân này nghĩ cái gì, bất quá hắn cảm thấy xưng hô như vậy, thuận tiện ở nhiều phương tiện lắm, quan trọng nhất là hắn cảm thấy thuận miệng.

"Được rồi, bên ngoài có người đang chờ." Mộ Dung Lưu Tôn dứt khoát vươn bàn tay to thon dài nhu hòa bình thản nắm lấy tay của nàng, hướng về trước bàn đá đi qua, bàn tay ấm áp như lửa nóng, hoàn toàn không giống vẻ băng hàn của đại hôn ngày hôm đó, trong bóng tối lại có thể làm cho thân mình lạnh như nước của nàng, dâng lên nhiệt khí nhè nhẹ, quên đi, hiện tại cũng không phải là lúc để tính toán tiểu tiết, nàng vốn là nữ tử hiện đại, chẳng lẽ sẽ bởi vì một lời xưng hô, một cái nắm tay mà chết sao? (TT : tỷ đang dần dần rơi vào tay giặc mà còn chủ quan)

Hai người mới vừa ngồi vững, Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc liền lạnh lùng nghiêm nghị xuống, quanh thân bao phủ lạnh ý, cùng vẻ ôn nhuận lúc nãy khác nhau một trời một vực, thanh âm lạnh lẽo bá đạo vang lên.

"Vào đi."

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu dẫn hai nữ tử mặc cung trang đi tới, Mộ Dung Lưu Tôn liếc mắt một cái liền nhìn ra hai nha đầu này là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ, lúc này đang bi thương nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra ngấn lệ, cả người tiều tụy quá mức, tựa hồ hoàng thái nữ chết đối với các nàng là đả kích rất lớn.

Hai nha đầu vừa đi vào đình, nhìn thấy Huyền đế cùng hoàng hậu, lập tức hoảng sợ hướng trên mặt đất quỳ xuống: "Tham kiến Huyền đế, hoàng hậu nương nương."

"Đứng lên đi." Mộ Dung Lưu Tôn lãnh lệ mệnh lệnh, không khí trong bạch ngọc tiểu đình liền toát ra hơi lạnh thấu xương, hai cung nữ kia không tự chủ được run run một chút, hoảng sợ đứng dậy nép qua một bên, Mộc Thanh Dao lạnh nhạt nhìn các nàng một cái, giơ tay lên phân phó: "Ngoại trừ hai người các nàng, những người khác đều đi xuống đi."

"Dạ, hoàng hậu nương nương."

Bên trong đình những người nhàn tạp đều lui xuống, chỉ để lại hai cung nữ, hoàng thượng ngồi ở một bên ánh mắt u ám, sâu không lường được, chẳng lẽ hoàng thái nữ chết cùng hai người cung nữ này có liên quan, nếu quả thật là như vậy, các nàng nên bị thiên đao vạn quả, sát khí thị máu lại hiện lên, hai cung nữ sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống, liên thanh mở miệng.

"Không biết Huyền đế có chuyện gì triệu kiến bọn nô tỳ?"

"Các ngươi đứng lên đi." Mộc Thanh Dao tiếng nói nhu nhuận như nước, tiện thể nhìn lướt qua hoàng thượng, không có việc gì bài mặt lạnh như vậy để làm chi? (TT :)

"Dạ nương nương." Hai cung nữ liếc trộm Huyền đế một cái, thấy thần sắc của hắn đã buông ra một chút mới dám đứng dậy, nép qua một bên, cẩn thận nhìn bàn đá trong đình, có hai người tuyệt đẹp chói mắt...

Ngoài đình, tiếng đàn của cung nhân lại tiếp tục, du dương nhẹ nhàng ở trên, tiếng gió ô ô, che giấu lời nói nhỏ nhẹ trong đình.

"Bản cung hỏi các ngươi, đêm qua trong phòng hoàng thái nữ vì sao lại có thêm một cái ghế?"

Mộc Thanh Dao sắc mặt đột lạnh lẽo, đôi đồng tử lóe ra mắt nháy như không nháy mắt nhìn hai người mặc cung trang đó, hai cung nữ hai mặt nhìn nhau dò xét, nguyên lai Huyền đế hạ lệnh cho người đem các nàng mang đến đây, là muốn hỏi một chút chuyện của hoàng thái nữ, hai người nhớ tới cái chết thảm của hoàng thái nữ ở trong phòng ngủ, không khỏi nghẹn ngào nức nở hẳn lên.

Mộc Thanh Dao không nghĩ tới hai người cung nữ này thật là có tình có nghĩa, hoàng thái nữ Cơ Phượng vừa nhìn là biết người kiêu ngạo vênh váo, nhưng thủ hạ nô tỳ lại trung tâm như vậy.

"Nói đi, nếu như các ngươi muốn vì hoàng thái nữ điện hạ bắt được hung phạm, bản cung hỏi các ngươi cái gì, các ngươi phải thành thật trả lời."

"Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai người cùng nhau gật đầu, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, nhất tề nhìn về phía hoàng hậu nương nương lạnh lùng tuyệt sắc đang ngồi ở trong đình.

Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn hoàng thượng một cái, ám chỉ hắn chăm chú nghe câu hỏi của nàng.

"Nói đi, vì sao trong phòng ngủ của hoàng thái nữ lại có một cái ghế dư ra?"

"Bẩm hoàng hậu nương nương, cái ghế kia là thái nữ ban cho Cơ vương gia ngồi, " cung nữ lớn tuổi nhất trong hai người cung kính bẩm báo.

"Hoàng thái nữ trước khi chết, đã từng cùng với Cơ vương gia ở trong phòng ngủ nói chuyện qua hay sao?"

Hai cung nữ vô cùng kinh ngạc nhướng mài một chút, bất quá vẫn nghiêm túc gật đầu: "Dạ, hoàng hậu nương nương."

"Khi nào thì nàng ta rời khỏi phòng?"

Mộc Thanh Dao ánh mắt lạnh như băng, lóe ra tàn bạo, Cơ Tuyết, nếu quả thật chính là ngươi giết hoàng tỷ của mình, thực sự không bằng cầm thú, vì ngôi vị hoàng đế ngay cả thân sinh tỷ tỷ đều không buông tha, huống chi ngươi đã là vương gia, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Cung nữ kia dường như cũng biết việc này mang tính trọng đại, không dám cố ý trả lời bừa bãi, ngược lại rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận mở miệng: "Ở không lâu lắm thì lập tức đi, vương gia nói thái nữ điện hạ đã ngủ, căn dặn các nô tỳ ở phía ngoài phòng coi chừng, đừng cho người quấy nhiễu thái nữ, một lúc sau nô tỳ có tiến vào liếc mắt nhìn, thái nữ đang ngủ thật, nô tỳ liền đứng gác ở bên ngoài, ai ngờ, ai ngờ lúc hừng đông thì........"

Cung nữ kia nhớ tới thái nữ điện hạ chết thảm, nước mắt lại không tự ch củ được rơi xuống, Mộc Thanh Dao thở dài, đôi mài tinh tế nhẹ chau lại, xem ra xác thực Cơ vương gia có hiềm nghi lớn nhất.

"Trước khi gặp chuyện không may, trong phòng ngủ có tiếng động gì vang ra hay không?"

"Có, giống như có vật gì đụng chạm nhau vậy, nhưng lúc thái nữ nóng giận thường xuyên quăng ngã đồ vật, vì thế các nô tỳ không có vào quấy rầy" cung nữ có nề có nếp nói.

"Bản cung lại hỏi các ngươi, hoàng quá nữ có phải muốn đến hoàng cung hay không?"

Lời vừa nói ra, hai cung nữ rõ ràng bị dọa, rút lui một bước, thân thể khẽ run, hai người ôm nhau, không biết nói cái gì cho phải, Mộc Thanh Dao nhu hòa trấn an các nàng: "Không có việc gì, bản cung chỉ là muốn hỏi các ngươi sự tình chân tướng mà thôi."

"Dạ, đêm hôm kia thái nữ đả thương hai nội thị canh giữ cửa đầu hổ, chạy vào trong hoàng cung, muốn đi, muốn đi..."

Đại cung nữ nói đến đây thì dừng lại, lấy mắt liếc trộm Huyền đế, hoàng thái nữ đến Huyền Nguyệt quốc chính là vì muốn nhìn thấy phong tư cuản Huyền đế, lần đầu tiên thấy Huyền đế liền thích, cho rằng trong thiên hạ nam nhân có năng lực làm nàng rung động, chỉ có hắn, vì thế chuẩn bị đêm đến đi Lưu Ly cung, đưa người dâng tới cửa, nhưng ai biết sẽ gặp phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác Nam An vương gia, hai người đánh nhau, kết quả hiển nhiên An vương võ công lợi hại, đem hoàng thái nữ áp giải về Biệt cung.

"Nàng muốn làm gì?"

Trên mặt Mộ Dung Lưu Tôn các đường nét giống như được điêu khắc tinh mỹ, lông mài hẹp dài trên đôi mắt mê hoặc tâm hồn người khác, ánh mắt sâu không lường được, lúc này lóe lên giá lạnh kêu ngạo, sự tối tăm nhè nhẹ trải rộng trong đó, không nghĩ tới hoàng quá nữ kia lại lớn mật như thế, nàng ban đêm xông vào hoàng cung, ý muốn làm gì? Quan trọng nhất là không nghĩ tới hoàng cung còn có bực này sơ hở, từ giờ hắn không cho phép phát sinh sai lầm nữa, xem ra phải sai thêm nhân thủ, nội thị vô dụng như vậy, còn có thể làm cái gì? Sát khí thị máu lạnh lẽo tàn bạo lan tỏa ở trong tiểu bạch ngọc của Lăng Ba đình, hai cung nữ vừa nhìn Huyền đế bão nổi, run rẩy ngày càng lợi hại hơn, một câu nói cũng nói không nên lời.

Mộc Thanh Dao vươn tay nắm bàn tay to của Mộ Dung Lưu Tôn một chút, dòng khí lưu ấm áp thấm ướt lòng bàn tay của hắn, làm dịu đi sự tàn bạo lạnh lùng trong lòng hắn, nỗi lòng đã an định lại.

"Có phải muốn ban đêm xông vào Lưu Ly cung hay không, nhưng trên đường đã gặp phải Nam An vương, hoàng thái nữ cùng Nam An vương đã xảy ra xung đột."

"Dạ, hoàng hậu nương nương." Hai cung nữ ùm một tiếng quỳ xuống đất, không nghĩ tới chưa nói rõ ràng chân tướng, Nam An vương gia quả nhiên đem sự thật bẩm báo với hoàng hậu nương nương: "Hoàng hậu nương nương anh minh, đúng vậy, bởi vì thái nữ điện hạ thích Huyền đế, vì thế đả thương nội thị, muốn ban đêm xong vào Lưu Ly cung, muốn biết Huyền đế đối với nàng có tình ý hay không ."

Cung nữ kia nói đến đây, lại ngước mắt liếc nhìn về phía Huyền đế, chỉ tiếc hoàng thượng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt băng hàn, cũng không có một điểm thương hương tiếc ngọc, xem ra Huyền đế đối thái nữ điện hạ một chút ý tứ cũng không có, thương cảm nàng tự mình đa tình còn không công đem tặng tính mạng.

"Thế nhưng chưa có tiến cung, đã đụng phải An vương gia, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thái nữ điện hạ, hai người liền xảy ra xung đột, Nam An vương dẫn một bang thị vệ, bắt thái nữ, cuối cùng theo cửa đầu hổ đem chúng ta đuổi về Biệt cung, ai biết, ai biết thái nữ điện hạ lúc trời vừa sáng liền trúng độc thủ chết thảm."

"Như vậy Cơ vương gia là khi các ngươi trở về mới vào phòng ngủ của hoàng thái nữ sao?"

"Đúng vậy, lúc chúng ta trở về, Cơ vương gia đã đứng chờ ở đó, nhìn thái nữ tâm tình không tốt, liền tiến vào phòng ngủ khuyên giải an ủi một phen, chúng ta tất cả đều lui ra, về sau thái nữ bị Cơ vương gia khuyên can được, liền đi ngủ."

Hai người cung nữ này trãi qua cuộc sống nhiều năm ở trong cung, tâm tư hơi linh hoạt, nghe hoàng hậu nương nương vẫn hỏi các nàng chuyện của Cơ vương gia, lập tức sắc mặt tái nhợt, khóe môi phát ra tiếng ô, mở to mắt mang vẻ khó có thể tin, cái chết của thái nữ điện hạ tử sẽ không liên quan tới Cơ vương gia chứ?

Mộc Thanh Dao nhìn thần sắc các nàng, tựa hồ như đã biết những thứ gì, sắc mặt yếu ớt bao phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng mở miệng.

"Không tệ, thái nữ điện hạ của các ngươi, rất khả năng bị Cơ vương gia giết, bởi vì Cơ vương gia đối với ngôi vị hoàng đế luôn khát vọng, các ngươi có muốn vì thái nữ điện hạ mà báo thù hay không?"

Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, hai cung nữ triệt để sợ đến choáng váng, Cơ vương gia cùng thái nữ điện hạ cảm tình vẫn rất tốt, thái nữ điện hạ rất nhiều chuyện đều cùng Cơ vương gia thương lượng, hiện tại hoàng hậu nương nương lại nói Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, nhưng sao lại như thế được, hai cung nữ chỉ cảm thấy quanh mình đều là hơi thở âm u, lạnh lẽo như có dòng nước chảy ở trên người, tại sao phải như vậy a, quả nhiên là Cơ vương gia giết thái nữ điện hạ, tuy rằng các nàng muốn kháng nghị, nhưng tỉ mỉ nhớ lại, thật đúng là có thể tìm ra sơ hở, giống như Đan Phượng quốc đi sứ lần này, vốn là do thừa tướng đại nhân tới, nhưng Cơ vương gia hết lần này tới lần khác kích thích thái nữ điện hạ tự mình đi sứ, biết thái nữ điện hạ tâm cao khí ngạo, còn có tình cảm với Huyền đế tuấn mỹ bất phàm, cuối cùng thái nữ điện hạ tâm động, mới có thể đi sứ Huyền Nguyệt.

Hơn nữa buổi tối hôm đó, các nàng đả thương nội thị, chuồn êm đến Lưu Ly cung, cũng là Cơ vương gia ở sau lưng ủng hộ, còn trợ giúp thái nữ điện hạ đả thương nội thị Biệt cung, ngay cả người cuối cùng nói thái nữ điện hạ ngủ, cũng là Cơ vương gia, mà các nàng lúc đó căn bản không thấy rõ khuôn mặt thái nữ điện hạ, người trên giường kia rốt cuộc còn sống hay chết, căn bản không có ai để ý.

"Hoàng hậu nương nương."

Hai cung nữ ùm một tiếng quỳ xuống, khóc không thành tiếng, lúc này một câu nói cũng nói không nên lời, chuyện này đối với các nàng thật là chấn động quá lớn, hoàng thái nữ đã chết, hai người các nàng trở lại, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không tha các nàng, hiện tại lại thêm một vương gia, chỉ sợ nữ hoàng cũng không tha cho các nàng, các nàng đã sớm chuẩn bị chết, chỉ chờ hung thủ sa lưới, nhưng bây giờ?

"Nương nương, bọn nô tỳ nên làm như thế nào?"

Hai cung nữ ngước con ngươi đầy tơ máu, nhìn lên chỗ hoàng hậu đang ngồi, nương nương thế Huyền Nguyệt quốc thông minh tuyệt đỉnh, nàng đêm nay nếu đã bí mật mang các nàng qua đây, tất nhiên có chuyện gì muốn để cho các nàng đi làm.

"Các ngươi đi về trước đi, bản cung sẽ phái người nói cho các ngươi biết, hai ngày này các ngươi không nên để lộ sơ hở gì, để tránh khỏi Cơ vương gia phát hiện."

"Dạ, hoàng hậu nương nương" Mộc Thanh Dao phân phó xong, hướng ra phía bên ngoài kêu một tiếng: "Mạc Sầu, Băng Tiêu."

Hai người lập tức đi vào đình, cung kính lên tiếng: "Nương nương?"

"Đưa hai người các nàng trở lại, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng đả thảo kinh xà, mặt khác Băng Tiêu không cần trở về, một tấc cũng không được rời khỏi để bảo vệ tốt họ, nếu như bản cung không đoán sai, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị giết người diệt khẩu."

"Dạ, nương nương."

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh, hai cung nữ kia nén lệ rời đi.

Trong Lăng Ba đình rơi vào vắng vẻ, chỉ nghe được tiếng đàn vẫn như lúc trước, Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi ngước mắt nhìn phía Mộc Thanh Dao, đôi môi mỏng vung lên, tạo thành vòng cung ưu mỹ, thanh âm thuần túy vang lên: "Không nghĩ tới hoàng hậu đã điều tra rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng lúc này phải làm như thế nào cho Cơ Tuyết nhận tội đây, nếu như nàng không chịu nhận tội, căn bản không có chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện đều là do nàng ta gây nên, Nam An vương thì có lời nói làm chứng, còn có ngọc bội."

"Cái gọi là lời chứng chỉ là một cách nói hình tượng mà thôi, nói không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy vóc người cùng quần áo, rất giống Nam An vương gia, đây là đều rất dễ dàng được phủ định, về phần ngọc bội, là Nam An vương cùng hoàng thái nữ trong lúc giao đấu đã rơi xuống, bất quá hoàng thượng yên tâm đi, bản cung đã có một kế, nhất định có thể làm cho Cơ vương gia chính miệng thừa nhận, là nàng giết hoàng thái nữ Cơ Phượng."

"Tốt."

Mộ Dung Lưu Tôn trong đầu chợt lóe linh quang, con ngươi tỏa ra ánh sáng lãnh liệt sắc bén.

"Dao nhi nói là, Quỷ Hồn kế."

Mộc Thanh Dao nhếch miệng một chút, nam nhân này quá khôn khéo rồi, không thể làm như không hiểu để cho nàng cảm thấy mình thành tựu sao? (TT : tỷ ấm ức vì ca quá thông minh)

"Dạ, không làm chuyện xấu thì không sợ quỷ tới gõ cửa, nhưng người làm chuyện xấu sẽ sợ cái này nhất, nhất là nữ nhân, so với nam nhân càng tin chuyện này hơn."

"Tốt, cứ quyết định như vậy."

Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt đen sâu thẳm, mặt mày đều mang có nụ cười, nhu hòa trơn bóng, không hề có sự lãnh huyết của một khắc trước, chỉ thấy hắn tự mình rót hai chén rượu, bưng lên một chén, ôn hòa như lên vũ đài: "Trẫm kính Dao nhi một chén, hi vọng Dao nhi vĩnh viễn cùng trẫm kề vai chiến đấu."

Mộ Dung Lưu Tôn nhất ngửa đầu một cái uống hết rượi trong chén, trong lòng còn thêm vào một câu, như vậy trẫm sẽ trọn đời yêu thương ngươi, hoàng hậu của ta. (TT : Ca bắt đầu tiến công rồi)

Nhưng Mộc Thanh Dao thì lại không vui, sắc mặt lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: "Hoàng thượng, đừng quên, Thanh Dao chỉ đáp ứng hỗ trợ lần này, cũng không muốn dính đến những chuyện khác, phải biết rằng hậu cung không được can thiệp triều chính."

Chỉ mượn lấy cớ này để dùng mà thôi, nàng là người không cần danh cũng không ham lời, cùng hắn liên thủ để làm cái gì, lúc này nàng sở dĩ ra tay, chủ yếu là bởi vì một lời hứa hẹn của hắn, nàng có dự cảm, sẽ có lúc mình cần dùng đến nó, cho nên mới phải xuất thủ tương trợ, thêm một lý do nữa, bởi vì thừa tướng phụ thân, dù sao cũng là tả thừa tướng Huyền Nguyệt, nếu như lần này Nam An vương thực sự gánh chịu tội danh, như vậy Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng tất nhiên sẽ khơi dậy chiến tranh, như thế, sẽ có bao nhiêu người trôi giạt khấp nơi đây.

Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không sánh vai cùng hắn trong những sự tình khác, ván cờ này rốt cuộc có bao nhiêu cao sâu nàng không biết được, hiện tại chỉ có thể bo bo giữ lấy mình, đây là nuôi thân chi đạo, mới có thể sống được lâu lâu một chút.

Mộ Dung Lưu Tôn tiêm nhiễm nét cười, vẻ mặt bí hiểm, lúc này hắn không muốn phá hủy bầu không khí, bọn họ khó có được lúc không còn lạnh nhạt như ban đầu, không khí bây giờ tự nhiên như thế, vẫn nên bảo trì hiện trạng sẽ tốt hơn, chuyện tương lai ai mà biết được?

"Nói chung, trẫm tạ ơn hoàng hậu xuất thủ tương trợ."

Mộ Dung Lưu Tôn quơ quơ ngọc chung trong tay, ý bảo mình đã uống xong, Mộc Thanh Dao thấy hắn không đề cập tới chuyện khác nữa, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đưa tay nâng ngọc chung lên, uống cái cạn sạch.

Ngự tửu cung đình, quả nhiên không thể so với nơi khác, tuy rằng cay nồng, nhưng thơm ngọt vô cùng, thuận hầu đi xuống, mùi thơm nồng nặc quyện chặc răng môi, Mộc Thanh Dao nhịn không được tán thưởng: "Rượu ngon, quả nhiên là đồ trong cung, cái gì cũng đều tốt nhất."

"Có muốn uống thêm một chén nữa hay không?"

Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính so rượu ngon không kém bao nhiêu, lộ ra mùi vị mê người, chậm rãi đưa bình rượu lên rót, Mộc Thanh Dao vội vàng lắc đầu, nàng không thể uống nhiều rượu, uống nhiều hại thân, chút ít là được rồi.

"Tâm Ý hoàng thượng Thanh Dao đã biết, đêm đã khuya, hoàng thượng vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều sớm, về phần chuyện của Nam An vương, hoàng thượng không cần phải lo lắng, Thanh Dao sẽ lưu ý, đợi mọi chuyện an bài thỏa đáng, sẽ thông báo cho hoàng thượng đến xem trò hay."

Mộc Thanh Dao nói xong đứng dậy rời bàn mà đi, thân hình mềm mại thong dong hướng phía ngoài đình cất bước, không nhanh không chậm, không nới lỏng cũng không gấp gáp cho đến kia giọng nói thanh duyệt như u lan thanh nhã truyền vào: "Chúng ta trở về đi."

"Dạ, nương nương." Giọng nói của cung nữ vang lên, cách lớp rèm mỏng, mơ hồ như nhìn thấy nàng lên nhuyễn kiệu bên ngoài đình, phía trước có thái giám cầm đèn, phía sau có cung nữ theo đuôi, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Lăng Ba đình.

A Cửu từ bên ngoài đi tới, nhìn một cái thấy hoàng thượng như có điều suy nghĩ, cung kính mở miệng: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, nên nghĩ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lâm triều nữa."

Hoàng thượng không nói chuyện, trên khuôn mặt tuấn dật mê người bao phủ nụ cười chói mắt, tự cố rót cho mình một chén rượu, nhẹ nhấp một miếng, chậm rãi lên tiếng: "A Cửu, ngươi nghĩ nương nương nói cái lựu đạn kia, có phải là thật hay không?"

"Hoàng thượng? Việc này?" A Cửu líu lưỡi, hoàng thượng nghĩ như thế nào đến chuyện này, mơ hồ muốn mở miệng nói cái gì, bất quá hoàng thượng đã đứng dậy, vung tay lên trầm giọng: "Hồi cung đi, trẫm mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai trẫm muốn vào triều sớm."

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu lập tức hướng phía ngoài đình hô lên: "Khởi giá hồi cung..."

Ngũ quốc sứ thần đều từ một nơi bí mật gần đó để nhìn chằm chằm động tác Huyền đế.

Thế nhưng tin tức mà thám tử có được , hoàng thượng mỗi ngày ngoại trừ vào triều, xử lý chính vụ, hình như hoàn toàn đã quên Nam An vương còn bị nhốt tại nhà giam...

Mắt thấy hai ngày đã trôi qua, chỉ còn một ngày kỳ hạn cuối cùng, ngày mai chính là thời gian sứ giả Đan Phượng quốc hồi triều, nếu như còn không bắt lấy được hung phạm, chỉ sợ hoàng thượng đã nghĩ giao ra Nam An vương, một khi giao ra Nam An vương, Huyền Nguyệt sẽ trở thành quốc gia yếu kém dưới con mắt của người khác, còn nếu như không giao, hai nước tất yếu phải khai chiến, đến lúc đó sinh linh đồ thán, thiên hạ khỏi lửa sẽ nổi lên...

Năm quốc gia còn lại đều sẽ cười trên nỗi đau của người khác, nếu như Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng thực sự khai chiến, bọn họ Ngũ quốc không cần ra tay vẫn có thứ ngon để ăn, hai quốc gia càng cân sức ngang tài, thì họ càng được thế ngư ông thủ lợi a, vì thế Ngũ quốc bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Mộ Dung Lưu Tôn, thế nhưng lại không thấy Huyền đế ra tay, chẳng lẽ hắn thực sự vứt bỏ Nam An vương, đối với việc hai nước khai chiến, bọn họ có lý do tin tưởng, Huyền đế đã chọn lựa vứt bỏ Nam An vương, tuy là như vậy sẽ bị các quốc gia thiên hạ khinh thường, nhưng so với chuyện hai nước xảy ra sóng gió thì vẫn dễ chịu hơn.

Biệt cung, Thiên Lộc điện, trên chiếc ghế cao một nam từ cao lớn anh khí bức người đang ngồi, hắn mặc bộ mãng bào bạch long ngũ trảo màu xanh nước biển, ngân quan cột tóc, màu trắng của ngân quan làm nổi bật được mái tóc đen dài như mực của hắn, mài kiếm bay lên, hai tròng mắt sắc bén, khóe môi mang theo vẻ lạnh lùng tự tin.

"Nguyệt Điêu, Huyền đế có động tĩnh gì không?"

"Bẩm chủ tử, không có, vẫn đang ở Lưu Ly cung" trên ngũ quan như đao khắc của Nguyệt Điêu, một điểm biểu tình cũng không có, quanh thân lạnh như băng, giống như một khối băng được điêu khắc, ngoại trừ lạnh ra một chút phản ứng khác cũng không có, làm thuộc hạ, không cần có suy nghĩ, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của chủ tử là được.

"Mọi người không có động tĩnh gì cả, nghe nói ngày Nam An vương bị giam vào ngục, hoàng hậu có đi đến đại lao Hình bộ một chuyến, sau đó cũng không hề có động tác gì."

Ngồi ở trên cao Trưởng Tôn Trúc con ngươi lóe ra ánh sáng khó có thể tin, sau đó nhíu mày, rốt cuộc ở chỗ nào có vấn đề, vì sao Huyền đế không hề hành động, mà ngay cả Mộc Thanh Dao nữ nhân kia cũng không có động tĩnh, vốn hắn cho rằng Huyền đế không có động tĩnh, nhất định sẽ cho Mộc Thanh Dao âm thầm điều tra, nhưng bây giờ cả hoàng hậu cũng đều không có động tĩnh, chẳng lẽ thực sự như lời đồn đãi đã nói, Huyền đế vứt bỏ Nam An vương, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Trưởng Tôn Trúc hai tròng mắt lóe ra bất định, chỉ còn có hôm nay, hôm nay nhất định sẽ có việc phát sinh...

"Nguyệt Điêu, hôm nay chú ý hành động của Huyền đế cùng hoàng hậu, không cho phép có một chút xíu sai lầm nào."

"Dạ, chủ tử."

Nguyệt Điêu lĩnh mệnh đi xuống, lúc này ngoài cửa điện đi tới hai người thủ hạ, cung kính bẩm báo: "Thái tử, Vạn Hạc quốc, Vân Thương quốc, Hoàng Viên quốc, Nguyệt Nhưỡng quốc, bốn sứ thần cầu kiến."

Trưởng Tôn Trúc mím môi cười, ánh sáng bắn ra bốn phía, phất tay trầm ổn mệnh lệnh: "Để cho bọn họ vào đi."

"Dạ, thái tử."

Thủ hạ lui ra ngoài, rất nhanh bốn sứ thần đã đi vào đại điện, dẫn đầu chính là thừa tướng đại nhân của Vạn Hạc quốc, vừa bước vào đại điện, liền cao giọng mà cười: "Tham kiến Trưởng Tôn thái tử."

"Khách khí, mời ngồi." Trưởng Tôn Trúc thân hình vẫn chưa động, ôm quyền bắt chuyện, trong đôi mắt từng đợt sóng bắt đầu giao động, vừa nhìn là biết lão gia hỏa này đánh chủ ý gì, người ta còn chưa có đánh nhau, bọn họ đã bắt đầu thương lượng việc chia cắt hai nước, thực sự là buồn cười, Huyền đế không phải ngồi không, chỉ sợ hôm nay sẽ có biến cố.

"Người đến, dâng trà." Trưởng Tôn Trúc cao giọng mệnh lệnh, lập tức có cung nữ đi tới, dâng nước trà xong chậm rãi lui xuống.

Trong đại điện, vang lên thanh âm của chén trà va chạm vào nhau, đợi được họ uống trà xong, thừa tướng đại nhân Vạn Hạc quốc cũng không cùng Trưởng Tôn Trúc khách khí, lời chưa mở trên khuôn mặt đã mang tiếu ý, ôm quyền khách khí lên tiếng.

"Trưởng Tôn thái tử, lúc này đây chúng ta năm quốc gia là đồng minh, Nam An vương của Huyền Nguyệt quốc quả nhiên giết chết hoàng thái nữ Đan Phượng quốc, chúng ta thề cần phải nêu cao chính nghĩa, không thể để cho Huyền Nguyệt quốc khi dễ Đan Phượng quốc, bằng không Huyền đế còn nghĩ chúng ta dễ bị khi dễ."

Khá lắm lý do đường hoàng, Trưởng Tôn Trúc không có phản ứng gì chỉ bưng chung trà, nhẹ nhàng thưởng thức, hình như lời của bọn họ cùng hắn không có liên quan.

Thừa tướng kia thấy Trưởng Tôn Trúc chưa tỏ thái độ, cũng không có quát bảo hắn ngưng lại, nên vẫn tiếp tục nói: "Nếu như hai nước bọn họ náo loạn lên, tất sẽ khơi dậy khói lửa, đến lúc đó ngũ quốc chúng ta .....?"

Hắn vung tay ra dấu chia cắt, ánh mắt tàn nhẫn hung tàn, ba quốc gia khác lập tức gật đầu phụ họa, sau đó nhìn về phía Trưởng Tôn Trúc đang ngồi trên cao, bọn họ cũng không tin Thanh La quốc không muốn miếng mồi béo bở này.

"Các ngươi xác định hai quốc gia này sẽ khơi lên khói lửa, phải biết rằng Huyền đế kia không phải là kẻ chỉ được hư danh, sợ rằng hắn tình nguyện vứt bỏ Nam An vương, cũng sẽ không chọn đắc tội với Đan Phượng."

Trưởng Tôn Trúc khóe môi câu ra nụ cười nghiền ngẫm, trong thanh âm mang vẻ khinh thường, chính xác là khinh thị mấy người tên đang ở trước mắt, nếu đã biết Huyền đế có hùng tài mưu lược, thì làm sao mà không có động tác đây, dù cho đến phút cuối cùng phải vứt bỏ Nam An vương, hắn tất nhiên sẽ không cùng Đan Phượng quốc trở thành kẻ địch.

Trưởng Tôn Trúc nói vừa xong, phía dưới có vài người lơ đễnh, thừa tướng Vạn Hạc quốc lập tức đứng dậy, vẻ mặt mừng rỡ mở miệng: "Điều này thì Trưởng Tôn thái tử không biết rồi, Nam An vương cùng Huyền đế tuy rằng không phải do một mẹ sinh ra, nhưng tình như thủ túc, Huyền đế là kẻ luôn luôn tâm cao khí ngạo, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đem Nam An vương giao ra, bất quá vì để cho hai nước bọn họ khơi lên chiến hỏa, xem ra năm nước chúng ta phải làm một ít nỗ lực."

Trưởng Tôn Trúc nghe xong thừa tướng Vạn Hạc quốc nói, cũng cảm thấy có một ít hứng thú, đem chung trà trên tay thả xuống, chậm rãi mở miệng.

"Không biết thừa tướng có kế sách thần kỳ gì, có thể làm cho hai nước bọn họ xung đột vũ trang."

"Bổn tướng suy nghĩ một đêm, đã nghĩ ra một chủ ý, chúng ta năm nước phân công nhau hành động, đối với hai nước bọn họ chúng ta lấy danh nghĩa ủng hộ, tỷ như có thể nói cùng Huyền đế là chúng ta đứng về phía họ, rồi lại nói với Đan Phượng quốc, chúng ta ủng hộ bọn họ, hai nước đều chiếm được sự ủng hộ của chúng ta, cứ như vậy, nói không chừng có một cuộc chiến hỏa nổi lên."

Trưởng Tôn Trúc hắc đồng tối sầm lại, lão cáo già thật giảo hoạt, tuy rằng không biết phương pháp này có hữu dụng hay không, nhưng bọn hắn bây giờ đợi ở chỗ này cũng không có việc gì để làm, không bằng phân công nhau hành động cho thật là tốt, thuận tiện tìm hiểu ý đồ của Huyền đế một chút, nhất cử lưỡng tiện, thế sao lại làm chứ ?

"Tốt, vậy phân công nhau hành động."

Trưởng Tôn Trúc lên tiếng hùa theo, năm nước chia làm hai đạo nhân mã, rời đi thuyết phục Huyền đế cùng Cơ vương gia...

Bên trong Lưu Ly cung, Mộ Dung Lưu Tôn đang xử lý chính vụ, A Cửu đứng ở một bên hầu hạ, hoàng thượng tựa hồ có chút không yên lòng, ánh mắt căn bản không để ở trên tấu chương, không biết đã trôi dạt đi nơi nào.

Thân là thiếp thân thái giám của hoàng thượng, A Cửu sao lại không biết tâm tư của người, hoàng thượng đang lo lắng Nam An vương gia ở trong tù, đường đường vương gia lại bị ngồi ở trong đại lao ngây người hai đêm liền, hắn lúc nào đã chịu qua khổ sở như thế, thảo nào hoàng thượng cứ thất thần, lúc trước nghe nói hoàng hậu có biện pháp thay vương gia cởi bỏ tội danh, hoàng thượng tâm tình giãn ra rất nhiều, thế nhưng hai ngày đã trôi qua, cũng không thấy được hoàng hậu có động tác gì, hoàng thượng lệ khí tựa hồ nặng.

"Hoàng thượng?"

Mộ Dung Lưu Tôn dừng lại động tác, quét nhìn về phía A Cửu đang ở một bên, nhàn nhạt chọn nhướng mài một chút: "A Cửu, bây giờ là giờ gì?"

"Bẩm hoàng thượng, đã giờ Thìn." A Cửu nhìn khí trời bên ngoài một cái, trầm ổn bẩm báo.

Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc u ám khó hiểu, đôi mắt đen toát ra hai đám lửa nhỏ, nữ nhân này thật là thù dai, Dao nhi chậm chạp không muốn ra tay, chỉ sợ muốn trả thù hoàng đệ việc đã từng đối với nàng động tay động chân, bất quá đêm nay nàng nhất định sẽ động thủ, nếu như...?

Ngoài đại điện chợt có thái giám đi tới bẩm báo: "Hoàng thượng, Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử cầu kiến."

"Hắn tới làm cái gì?" Mộ Dung Lưu Tôn gạt qua mạch suy nghĩ, hàn khí nhuộm ở đuôi lông mài, tà tà liếc mắt A Cửu một cái, khóe môi xoay mình câu ra sát khí, chỉ sợ Trưởng Tôn Trúc không có lòng tốt, tên kia có suy nghĩ gì, hắn sao mà không biết, âm lãnh cười: "Cho hắn vào đi."

"Dạ, hoàng thượng." Thái giám lui ra ngoài.

Sau đó rất nhanh dẫn hai người đi đến, một là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, một người khác là Lễ bộ Thị lang của Vân Thương quốc, hai người này có thể nói vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc thì không đến thăm), Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt u ám đứng dậy rời khỏi long án, đi về phía chủ tọa trên cao.

"Trưởng Tôn Trúc tham kiến Huyền đế."

"Cổ Nhạc tham kiến Huyền đế."

"Ban thưởng ngồi" Mộ Dung Lưu Tôn vung tay lên, tia sáng nhu hòa rõ ràng bao phủ quanh thân của hắn, khuôn mặt trơn bóng, tuấn mỹ không gì sánh nổi, không thấy có chút nào lo âu hoặc bất an, Trưởng Tôn bút cùng Cổ Nhạc hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ôm quyền tạ ơn: "Tạ ơn Huyền đế."

Hai người ngồi vào chỗ của mình, liền có cung nữ dâng trà, Mộ Dung Lưu Tôn mặc quần áo bằng lụa minh hoàng thêu bàn long, ở trên lòng ngực có gắn bội ngọc, kim quan cột tóc, quanh thân khí phách đẹp đẽ quý giá khiếp người, trên khuôn mặt tuấn mỹ bao phủ vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: "Không biết Trưởng Tôn thái tử có chuyện gì muốn gặp bản đế."

"Bẩm Huyền đế, đây cũng là tâm ý mà bản thái tử muốn làm thôi, hy vọng Huyền đế chớ trách." Trưởng Tôn Trúc mở miệng tươi cười, cử chỉ ưu nhã hào phóng, chậm rãi buông chén trà, trên gương mặt quỷ mị lại nở nụ cười ấm áp.

"Về việc Nam An vương mấy ngày trước giết hoàng thái nữ, Thanh La quốc từ trước đến nay vẫn cùng Huyền Nguyệt quốc giao hảo, xảy ra chuyện đại sự như thế, nếu như Huyền đế có cái gì cần giúp đỡ cứ mở miệng, Thanh La quốc tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ, dù cho hai nước thực sự xảy ra chiến tranh, Huyền Nguyệt cũng đừng quên còn có Thanh La quốc chúng ta luôn là quốc gia bạn bè tốt."

Trưởng Tôn Trúc tiếng nói vừa dứt, ngồi ở bên cạnh hắn Cổ Nhạc của Vân Thương quốc lập tức gật đầu phụ họa: "Còn có chúng ta Vân Thương quốc, tuy rằng nước nhỏ lực lượng cũng yếu, nhưng chúng ta một lòng cùng Huyền Nguyệt quốc giao hảo, sao có để cho kia Đan Phượng quốc khi dễ Huyền Nguyệt, Huyền đế có điều gì cần chỉ ra lệnh một tiếng, chúng ta nhất định sẽ điều binh trợ giúp."

Kẻ trước người sau nói cho hết lời, ngồi ở trên cao Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi u ám, sóng biển từng đợt cuồn cuộn, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn là nghĩ như thế nào, chỉ thấy hắn có vẻ suy nghĩ sâu xa, đột nhiên gương mặt giãn ra nụ cười: "Trưởng Tôn thái tử cùng lễ bộ thị lang đã quá nhạy cảm, Huyền Nguyệt quốc chúng ta sẽ không cùng Đan Phượng quốc trở mặt, thất quốc hòa bình, sao lại có chiến loạn, thiên hạ thái bình, nếu khơi dậy chiến tranh, sinh linh sẽ đồ thán, tức không phải là sai lầm của trẫm sao, về chuyện hoàng thái nữ bị giết lần này, trẫm tự có chủ trương, Trưởng Tôn thái tử cùng Lễ bộ Thị lang không cần lo lắng, bất quá trẫm nhận lấy tấm lòng của Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc."

Trưởng Tôn Trúc con ngươi tối xuống, Huyền đế quả nhiên đã có chuẩn bị, nhưng đến tột cùng là cái gì? Vì sao hoàn toàn không có động tĩnh, mâu quang sắc bén lóe ra, mơ hồ bất định, bất quá nếu người ta đã nói như thế, tốt nhất không nên nói thêm cái gì nữa, nghĩ thế nên Trưởng Tôn Trúc hào sảng cười, ôm quyền cao giọng mở miệng.

"Xem ra bản thái tử quá lo lắng, Huyền đế trong mắt thế nhân sao lại vì chuyện nhỏ ấy mà thiếu công bằng đâu? Trúc đã suy nghĩ nhiều."

"Bất quá không chỉ Trúc phí tâm, mà còn có Vân Thương quốc cũng phí tâm." Huyền đế ôn nhu cười, nụ cười kia mang theo sự che giấu nhàn nhạt, hai bên đều tự mình hiểu rõ, Trưởng Tôn Trúc dáng tươi cười cứng ngắc, bị người ta nhìn thấu tâm tư mùi vị cũng không dể chịu, Huyền đế quả nhiên không giống người thường, xem ra sau này Thanh La quốc bọn họ càng không thể xem nhẹ được.

"Đâu có, cáo từ."

Trưởng Tôn Trúc cùng Lễ bộ Thị lang Vân Thương quốc cung kính ôm quyền lui ra, người ngồi trên thân hình vẫn không động, thanh âm lạnh lẽo thị máu vang lên: "A Cửu, tiễn Trưởng Tôn thái tử."

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu rất nhanh lắc mình đuổi theo thân ảnh cao to ở phía trước, thanh âm nhẹ nhàng vui mừng truyền vào: "Trưởng Tôn thái tử tạm biệt."

Trưởng Tôn Trúc hừ lạnh, vung tay một cái mà đi, sắc mặt cũng không còn thanh nhã như lúc trước, mà âm trầm xấu xí...

A Cửu đưa mắt nhìn Trưởng Tôn thái tử cùng Lễ bộ Thị lang Vân Thương quốc rời đi, xoay người lại đi vào đại điện, chỉ thấy hoàng thượng ngồi ở chỗ cao, đứng lên đi xuống dưới, quanh thân bao phủ mũi nhọn âm u băng hàn, hai tròng mắt như ánh đuốc quét về phía A Cửu.

"Ngươi biết ý tứ của Trưởng Tôn Trúc sao?"

A Cửu nhíu mày suy tư lời nói mới rồi của Trưởng Tôn thái tử, nghe sơ qua đúng là có ý tốt, nhưng suy nghĩ dường như có mùi vị âm mưu, lòng tốt đó thật không an toàn chút nào.

"Trưởng Tôn thái tử bên ngoài nói giúp đỡ Huyền Nguyệt quốc chúng ta, nhưng lời nói kia nếu suy nghĩ đều không thấy có chút ý tốt nào " A Cửu hoang mang mở miệng, đứng ở phía sau hắn Mộ Dung Lưu Tôn mím môi khẽ cười, lạnh lùng mang theo sát khí: "Thanh La quốc cùng bốn quốc gia khác cũng không hảo tâm như vậy, bọn họ muốn ăn Huyền Nguyệt quốc chúng ta và Đan Phượng quốc, không chừng ở chổ Cơ vương gia bên kia đã có người qua đó xúi giục, muốn hai nước chúng ta động đến binh đao, bọn họ nhất định sẽ liên thủ xuất kỳ bất ý diệt chúng ta, đến lúc đó năm nước sẽ chia cắt giang sơn của hai nước chúng ta."

Mộ Dung Lưu Tôn đem tâm tư của năm quốc gia khác mò đến thấu triệt, cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét lạnh lùng, cắn răng thầm hừ một tiếng.

Trưởng Tôn Trúc, ngươi cứ chờ cho trẫm, cuối cùng sẽ có một ngày, trẫm lấy đi Thanh La quốc của ngươi.

"Hoàng thượng, người cũng đừng tức giận, nói chung chúng ta sẽ không như ý nguyện của bọn họ."

"Vậy cũng phải." Mộ Dung Lưu Tôn cơn giận đã tản ra, cả khuôn mặt khoát lên vẻ sáng bóng, chậm rãi nở nụ cười, vẻ mặt ôn nhuận, ai sẽ nghĩ tới, Dao nhi lại thông tuệ như vậy, sau này nếu được nàng thật lòng tương trợ, lo gì không diệt được thất quốc, Mộ Dung Lưu Tôn trong đầu không khỏi hiện lên một bức họa, cái vũ khí quân sự tên gọi lựu đạn kia, nó thật sự dùng được sao? Hơn nữa Dao nhi có chế tạo không?

"A Cửu, hai người theo dõi động tĩnh của ngũ quốc."

"Dạ, hoàng thượng.

Kim Hoa điện, một quan tài đen ngay ngắn đặt giữa đại điện đang tỏa ra ánh sáng, quan tài đó để ngay ngắn trên điện lớn như vậy càng thấy rõ ràng hơn, làm cho người ta dễ giật mình khi nhìn nó, toàn bộ đại điện khung cảnh tiêu điều không gì sánh được, Đan Phượng quốc Cơ vương gia, Cơ Tuyết đang mặc tang phục màu trắng, cả người tiều tụy bất an, khuôn mặt bi tráng, quỳ gối bên quan tài thỉnh thoảng cố gắng đốt giấy tiền, thay hoàng tỷ túc trực bên linh cữu.

Trong đại điện vắng vẻ không tiếng động.

Bỗng nhiên thiếp thân cung nữ của nàng từ ngoài cửa điện đi vào, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Vương gia, sứ thần của Vạn Hạc quốc, Hoàng Viên quốc, Nguyệt Nhưỡng quốc cầu kiến."

Cơ Tuyết ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc vươn mài lên một chút, từ sau khi hoàng tỷ chết đi, các sứ thần này chỉ bái kiến một hồi, đến tận bây giờ cũng không tới nữa, đại khái là họ sợ rước họa vào thân, bây giờ sao tự nhiên lại tới, cơ tuyết vẫn chưa đứng dậy, phất phất tay: "Mời bọn họ vào đi."

"Dạ, vương gia."

Cung nữ lui xuống, rất nhanh dẫn ba sứ thần vào đại điện, Cơ Tuyết vẫn quỳ gối ngay ngắn bên cạnh quan tài đen, trên khuôn mặt thanh tú thật thương tâm đứt ruột, nàng vẫn chưa đứng dậy đón chào, chỉ hơi cúi thân thể một chút, thanh âm khàn khàn vang lên.

"Xin thứ cho Cơ Tuyết không tiện đứng dậy chào đón."

"Không sao, không sao " thừa tướng đại nhân Vạn Hạc quốc khuôn mặt mang tiếu ý, nụ cười kia rõ ràng là không có ý tốt, làm bộ làm tịch dẫn hai sứ thần khác thấp nén hương cho hoàng thái nữ, sau đó an ủi Cơ Tuyết một phen, cuối cùng lời nói toát ra, dịu dàng và rõ ràng.

"Cơ vương gia yên tâm, lần này Huyền Nguyệt quốc Nam An vương lại dám giết thái nữ điện hạ, chúng ta Vạn Hạc quốc cùng Hoàng Viên quốc tuyệt đối không sẽ ngồi xem mặc kệ, thế nhân đều nói Huyền đế âm hiểm giả dối, chẳng lẽ chúng ta sợ hắn sao, nếu như lần này hắn không giao ra Nam An vương, Cơ vương gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xuất binh cùng Đan Phượng thảo phạt Huyền Nguyệt quốc."

Cơ Tuyết sửng sốt, không nghĩ tới lần này thừa tướng Vạn Hạc quốc tự nhiên trượng nghĩa nói lời ngay thẳng như vậy, bất quá bọn hắn thực sự không hai lòng sao? Trên khuôn mặt thanh tú, dưới đáy mắt không có bất kỳ con sóng giao động nào, nghi hoặc càng sâu, bất quá lúc này nàng không tiện cự tuyệt hảo ý của người khác, đánh nói lời dịu dàng cảm tạ.

"Bản vương tạ ơn thừa tướng đại nhân, cũng tạ ơn tốt ý của Hoàng Viên quốc cùng Nguyệt Nhưỡng quốc, nếu như Huyền đế thực sự không giao ra hung thủ giết người, bản vương nhất định sẽ báo cáo cho mẫu hoàng, tin rằng mẫu hoàng tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ."

"Tốt, có khí phách, " thừa tướng Vạn Hạc quốc lộ ra nụ cười hồ ly, gật đầu, mắt thấy Cơ vương gia đem lời của hắn nghe lọt tai, cũng không tiện nói thêm, đỡ làm cho người ta sinh nghi, Cơ vương gia cũng không phải người ngu ngốc, mọi việc phải làm đúng mức, bằng không sẽ phản tác dụng.

"Cơ vương gia cũng không nên quá thương tâm, ai sẽ nghĩ tới hoàng thái nữ lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi vẫn nên nén bi thương, bảo dưỡng thân thể quan trọng hơn."

"Cám ơn các vị." Cơ Tuyết lại nghẹn ngào, tựa hồ sẽ nhanh chóng không chịu nổi một kích, điềm đạm đáng yêu tạ ơn các vị sứ thần, vài người cáo lui ra ngoài, Cơ Tuyết nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, trong đôi mắt lóe ra tia sáng không giống với khuôn mặt.

Đại điện lâm vào vắng vẻ, chỉ nghe được Cơ Tuyết một mình thì thào tự nói.

"Hoàng tỷ, mạng của ngươi thật là khổ, còn không có lên làm nữ hoàng đã bị hại, ngươi bảo muội muội ta làm thế nào mà thừa được, còn có mẫu hoàng sẽ thương tâm rất nhiều..."

Lời của nàng vừa mới xong, thiếp thân cung nữ quay lại, rất nhanh đi tới, nhìn khắp mọi nơi trương một cái, cúi người xuống cẩn thận mở miệng: "Vương gia, có người đưa qua đây một tờ giấy nhỏ"

"Là ai đưa tới vậy?"

Cơ Tuyết thanh âm đề cao cảnh giới, sắc mặt khó coi quét nhìn phía tỳ nữ, tỳ nữ kia lắc đầu: "Nô tỳ không phát hiện, vừa tiễn tam quốc sứ thần đi ra ngoài, bỗng nhiên có một cành liễu bắn qua đây, bên trên bọc một tờ giấy."

Tỳ nữ nói xong đem tờ giấy lấy ra, đưa tới trên tay Cơ Tuyết, Cơ Tuyết rất nhanh mở ra, chỉ thấy mặt trên nét chữ nghiên nghiên viết mấy lời.

"Huyền đế đã có đối sách, cẩn thận người bên cạnh."

Cơ Tuyết nhìn xong, đem tờ giấy đặt ở chậu than thiêu hủy nó, đôi mài nhướng lên vô cùng kinh ngạc, người kia là ai? Vì sao phải giúp đỡ nàng, còn có lời nhắn trên tờ giấy là có ý gì, nói Huyền đế đã có đối sách, làm cho nàng cẩn thận người bên cạnh, người bên cạnh nàng, Cơ Tuyết sắc mặt khó coi ngước mắt nhìn về phía thiếp thân tỳ nữ Liễu Hồng, Liễu Hồng từ nhỏ đã hầu hạ nàng, tuyệt đối không bán đứng nàng, chuyện của nàng chỉ có Liễu Hồng biết, còn có ai biết chuyện này nữa chứ?

Cơ Tuyết trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến hai người, thiếp thân tỳ nữ của hoàng tỷ, Tiểu Kiều cùng Đại Kiều, hai nha đầu vẫn hầu hạ hoàng tỷ từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hoàng tỷ thái độ làm người kiêu ngạo, nhưng cực sủng hai nha đầu kia, thế nhưng từ khi hoàng tỷ gặp chuyện không may, nàng rất ít nhìn thấy hai nha đầu đó, các nàng tựa hồ vẫn đứng ở trong phòng ngủ nơi hoàng tỷ bị giết, chuyện này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ các nàng biết cái gì? Cơ Tuyết tuy rằng không thể xác định, nhưng nàng tuyệt đối không thể để xuất hiện một điểm kẽ hở nào, bằng không mộng tưởng nhiều năm qua của nàng, làm thế nào thực hiện được?

"Liễu Hồng, qua đây."

Cơ Tuyết trầm mặt lên tiếng, ngoắc ý bảo Liễu Hồng đến gần, đợi được Liễu Hồng tới bên cạnh nàng, liền nhỏ giọng nói thầm hai câu, trên mặt Liễu Hồng hiện lên sự kinh ngạc vô cùng, tuy là tàn nhẫn, nhưng vẫn khom người lĩnh mệnh: "Dạ, vương gia, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm làm tốt."

"Đi thôi, cẩn thận một chút."

"Dạ, vương gia." Liễu Hồng lui xuống, trên đại điện lần thứ hai lại rơi vào vắng vẻ, Cơ Tuyết ngước mắt nhìn quan tài đen như mực, trong lòng hừ lạnh, hoàng tỷ, chỉ trách ngươi sanh ở nhà đế vương, nếu như chúng ta là ở gia đình bình dân, ta sẽ ác độc như vậy sao?

Ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng của ba ngày, nếu như bắt không được hung phạm, Huyền Nguyệt quốc phải chịu giao ra Nam An vương.

Đạo lý này ai cũng hiểu, toàn bộ Huyền Nguyệt quốc lòng người bàng hoàng, chỉ có một người đang dương dương tự đắc, coi như việc này cùng nàng dường như không có quan hệ, mỗi ngày ăn được uống được ngủ còn rất ngon, không có việc gì thì ôm Mao Tuyết Cầu chọc cười, ngay cả Hoạ Mi cùng tiểu Thu bị nhốt tại hình phòng cũng đều đã quên.

Phượng Loan cung, Mạc Sầu nhìn chủ tử ôm Mao Tuyết Cầu, vẻ mặt tươi cười, hình như đã quên Nam An vương, nương nương lòng thù dai cũng thật là lợi hại, phàm là người đắc tội với nàng chỉ sợ chưa từng có thứ tốt để ăn, nghe nói Nam An vương lúc trước đánh nương nương một cái tát, thiếu chút nữa đem nương nương đánh chết, vì thế lần này nương nương làm cho hắn ở tù không công hai đêm.

Trên đại điện, Mộc Thanh Dao vươn tay kéo mấy sợi lông trắng như tuyết, bóp cái mũi nhỏ của nó: "Mao tuyết cầu, tỷ tỷ đối với ngươi có tốt không? Đến, lật mình té một cái cho tỷ tỷ xem."

Đáng tiếc Mao Tuyết Cầu động cũng không động một chút, mắt trợn trắng, nữ nhân này hoàn toàn đem nó thành sủng vật, còn kêu nó lộn nhào, thiệt là ấu trĩ a, nó là một con tiểu hồ ly thông minh, nó bản lĩnh cũng lớn, thường bách độc bất xâm, có thể giải bách độc, máu nó rất là cao quý, chỉ cần một giọt nhỏ, sẽ cứu không ít tánh mạng, nó từ nhỏ đã ăn độc mà lớn lên, không nghĩ tới bây giờ lưu lạc làm một sủng vật cấp thập, thật đáng buồn a thật đáng buồn, Mao Tuyết Cầu không nói gì hỏi trời xanh, đáng tiếc nó là một con hồ ly, sẽ không biết nói tiếng người, chỉ có thể phát ra hai tiếng kêu ô ô, chọc chủ tử nó một trận không hài lòng, mặt liền thay đổi

"Ngươi lật mình không ngã, không ngã thì đêm nay chúng ta liền ăn món hồ ly nướng."

Xem đi, lại tới uy hiếp nó, nhưng nó thật đúng là dễ ăn hiếp mà, Mao Tuyết Cầu bất đắc dĩ lật một té ngã, sau đó đưa cái mông hướng về phía chủ tử, nó mất hứng, nhưng lão đại kia còn không có hài lòng.

"Thật khôi hài, đến, Mao Tuyết Cầu, lại lật thêm một lần nữa cho tỷ tỷ trở, bằng không?"

Ô, người ta đã lật rồi vẫn không được sao? Đừng nói nướng hồ ly nữa, trong lòng người ta lạnh lắm à, tội nghiệp tiểu hồ ly lại phải liên tiếp lật mấy vòng, cho đến khi chủ tử biến thái cảm thấy hài lòng vươn tay ôm nó: "Ha ha, Mao Tuyết Cầu thật lợi hại, đến, tỷ tỷ ôm nào."

Trên đại điện vang lên tiếng cười sung sướng của hoàng hậu nương nương, mọi người nhìn sang, đáy lòng thở dài, tội nghiệp tiểu hồ ly a, ngươi thật đáng thương khi gặp phải một chủ tử như thế, mỗi ngày đều bị lăn qua lăn lại đến chết khiếp, thương cảm a.

"Nương nương."

Mộc Thanh Dao ôm Mao Tuyết Cầu, tên này thở dốc liên tục, chẳng lẽ thật sự mệt mỏi như vậy sao? Xem ra phải thao luyện nhiều, nếu như Mao Tuyết Cầu biết ý nghĩ của chủ tử vào lúc này, nhất định không chịu nổi.

"Làm sao vậy?" Mộc Thanh Dao ngước mắt quét nhìn về phía Mai Tâm bên cạnh, chỉ thấy tiểu nha đầu vẻ mặt không kiên nhẫn, đôi lông mài vầng trăng vén lên mang nét kỳ quái : "Làm sao vậy? Mai Tâm."

"Cái kia, nương nương nên dùng cơm trưa."

"Ừ, thật đúng là đói bụng, đi, Mao Tuyết Cầu, chúng ta đi ăn cơm." Mộc Thanh Dao ôm lấy Mao Tuyết Cầu hướng Thiên điện mà đi, một bên Mai Tâm vội vàng nhu thuận mở miệng: "Nương nương mệt không, nô tỳ giúp ngươi ôm Mao Tuyết Cầu."

"Tốt." Mộc Thanh Dao thuận tay đem Mao Tuyết Cầu ném vào lòng Mai Tâm, một người một hồ đồng thời thở dài một hơi, cuối cùng cũng chạy trốn ma chưởng.

Thiên điện.

Mộc Thanh Dao dùng xong buổi cơm trưa, đang nghe Y Vân bẩm báo sự tình.

"Nương nương, Hoạ Mi cùng tiểu Thu thương thế có chút nghiêm trọng, thật sự nếu không chữa trị, chỉ sợ không qua khỏi."

Mộc Thanh Dao biểu tình lạnh nhạt, đưa tay tiếp nhận chung trà Mạc Sầu đưa tới nhấp một miếng, nói thật ra, nàng một điểm cũng không đồng tình Hoạ Mi cùng tiểu Thu kia, hai kẻ chó cậy nhà, gà cậy chuồng, từ trước đến này ở trong cung tác oai tác oái, không biết hại chết bao nhiêu cung nhân, bất quá cũng không thể trơ mắt nhìn các nàng chết tại đây Phượng Loan cung, các nàng vẫn còn chỗ để lợi dụng.

Đuôi lông mày nhảy lên, lạnh lùng mệnh lệnh Y Vân.

"Bí mật đến hiệu thuốc đi lấy một ít thuốc qua đây, chỉ cần các nàng không chết là được."

"Dạ, nương nương." Y Vân chậm rãi lui về phía sau, Mộc Thanh Dao nhớ tới điều gì, kêu một tiếng: "Y Vân, gần nhất hai ngày nay không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có, nương nương." Y Vân cung kính mở miệng, nàng đem các đại cung nữ lúc trước Hoạ Mi trọng dụng cách chức hết, đã điều bốn cung nữ biết nghe lời khác, vua nào triều thì thần nấy, nàng nếu thân là nữ quan Phượng Loan cung, thì không thể lưu lại người được trọng dụng trước đây, đỡ phải thêm hậu họa.

"Tốt, lưu tâm chút, bất kể là ai, nếu dám can đảm tự tác chủ trương, cũng không nên trách bản cung không khách khí." Mộc Thanh Dao ngữ khí lạnh lẽo đầy rẫy trên Thiên điện, Mạc Sầu cùng Mai Tâm thấy nhưng không thể trách, biết bản tính của chủ tử rất lớn, chỉ cần không chọc tới nàng, không khiêu chiến điểm cực hạn của nàng, trên căn bản nàng là người một rất dễ thân cận, chỉ có người đối với nàng bất lợi, mới nhận sự đối đãi không tốt của nàng.

Bất quá Y Vân cùng cung nhân Phượng Loan cung, còn không có quen thuộc bản tính của nương nương, chỉ biết là nương nương xử sự thủ đoạn cực kỳ cay độc, bởi vậy mấy người nha đầu đều run như cầy sấy, ai cũng không dám coi thường, ngay cả Y Vân cũng phải cẩn thận hơn.

"Nương nương yên tâm đi, nô tỳ nhất định nỗ lực làm việc, tuyệt đối không để cho chuyện này phát sinh nữa."

"Ừ, vậy mọi người lui đi." Mộc Thanh Dao phất tay, Y Vân lui ra ngoài, ở hình phòng còn có hai bệnh nhân, nương nương nói không thể để cho các nàng chết, nàng cũng không dám cho các nàng chết...

Trên thiên điện, Mộc Thanh Dao cũng giống như lúc trước gương mặt đẹp đẽ bóng loáng, trong mâu quang thâm thúy xẹt qua ánh sáng trí tuệ, mặt mũi lộ ra vẻ hoạt bát trí tuệ, khóe môi vẽ ra nụ cười lành lạnh tuyệt mị.

"Mạc Sầu, Băng Tiêu có tin tức không?"

"Không có." Mạc Sầu cung kính đáp lời, xem ra nương nương muốn động thủ...

"Cơ vương gia thật là bảo trì bình thản, hay cho là mình làm những chuyện như vậy sẽ thiên y vô phùng (ý nói không có kẽ hở)đây?" Mộc Thanh Dao mâu quang sắc bén dời về phía ngoài cửa điện, sắc trời đã tối xuống, mây đen cuồn cuộn tới, gió gào thét lên, xem ra trời lập tức sẽ mưa, thực sự là trời cũng giúp ta.

Dưới hành lang, gió lớn quét qua, hoa cỏ sơ xác mất trật tự, trên bầu trời tầng mây đông nghịt ùn ùn kéo đến bao phủ cả tòa hoàng cung.

Không khí u ám làm người ta nhanh chóng hít thở không thông.

Rèm cửa sổ bằng gấm bị gió nhấc lên dập dềnh, Mộc Thanh Dao đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời âm u như có điều suy nghĩ, rõ ràng mới sáng, bây giờ đã nhanh chóng tối xuống tới, hình như bóng tối mờ mịt đã tới.

Mai Tâm ôm Mao Tuyết Cầu, cùng Mạc Sầu một phải một trái đi theo phía sau nương nương, hai nha đầu kỳ quái nói thầm.

"Hôm nay trở nên thật là kỳ quái."

Bỗng nhiên ở giữa không trung tia chớp xẹt qua, sấm sét nổ vang, dọa mọi người nhảy dựng, tiếng sấm rầm rầm, cuồn cuộn tới, tựa như từng cơn sóng biển gào thét, sóng sau cao hơn sóng trước.

Trước cửa thiên điện, nhất đạo nhân ảnh lặng yên đi tới, trong tay còn đỡ một người, rất nhanh lắc mình tiến vào, một mùi máu tươi nồng nặc đầy rẫy trong Thiên điện, Mai Tâm lại càng hoảng sợ, rất nhanh mở miệng: "Ai?"

Bởi vì sắc trời đã tối lại, bóng người nhìn không rõ lắm, chỉ nghe được một đạo thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên: "Nương nương, là thuộc hạ."

Nguyên lai là Băng Tiêu, trong tay đang đỡ một người, ở phía sau của nàng con có một nữ tử khác, nhẹ giọng khóc nức nở, giúp đỡ Băng Tiêu đỡ nữ tử bị thương, ba người chậm rãi tiến vào đại điện.

Mộc Thanh Dao vừa nhìn liền biết hai nữ nhân kia là thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ, nàng đang một mực chờ người kia động thủ, vốn cho rằng nàng ta sẽ không ra tay lần nữa, ai ngờ một khắc cuối cùng nàng ta vẫn không kiềm chế được, tiếng nói lành lạnh vang lên: "Mạc Sầu, cầm đèn."

"Dạ, nương nương."

Mạc Sầu rất nhanh lên tiếng trả lời, tay chân lưu loát đã nhanh chóng thắp đèn trong cung lên, bên trong Thiên điện rõ ràng có thể thấy được, nữ tử bị thương đôi mài thanh tú nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng rên khẽ, quả nhiên bị thương rất nặng, một tay che ngực, máu từng giọt rơi xuống sàn, tinh thần đã có chút hôn mê.

Băng Tiêu cùng một người cung nữ còn lại đỡ nàng nằm hơi nghiêng trên trường kỷ đặt ở Thiên điện .

Mộc Thanh Dao đi tới, nhìn sắc mặt cung nữ kia trắng như tờ giấy, hô hấp yếu ớt, mắt thấy tình trạng không được tốt, vội vàng quay đầu phân phó Mạc Sầu bên người : "Đi truyền ngự y đến."

Ai biết nàng tiếng nói vừa dứt, cung nữ đang nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, đồng tử rời rạc, vươn tay quơ ở giữa không, một hơi thở không thể đi xuống, bị ngăn lại ở ngực, dùng sức kêu lên: "Tiểu kiều, tiểu kiều."

Một gã cung nữ khác bậc khóc tiến lên lôi kéo tay nàng, nức nở: "Đại Kiều, đại Kiều, ngươi thế nào?"

"Tiểu Kiều, ta không được rồi, ta nghĩ đi trước một bước, theo thái nữ điện hạ, ngươi hãy sống thật khỏe đi, thái nữ có ta ở cùng, ngươi không nên lo lắng cho nàng." Nói xong dùng sức thở hổn hển, nghiên mình một cái, trút hơi thở cuối cùng, Tiểu Kiều vừa nhìn Đại Kiều chết, lệ như mưa rơi xuống, liều mạng cắn răng, lôi kéo tay Đại Kiều.

"Đại Kiều, ta sẽ vì ngươi cùng thái nữ báo thù, ngươi yên tâm đi đi."

Tiểu Kiều nói xong, buông ra tay Đại Kiều, ùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu.

"Hoàng hậu nương nương, cầu ngươi vì Đại Kiều báo thù, cầu ngươi vì thái nữ báo thù."

Mộc Thanh Dao nhìn nha đầu đang thương tâm gần chết, trong lòng kinh ngạc rất nhiều, mang theo ba phần kính nể, mặc dù Tiểu Kiều chỉ là một nha đầu, thế nhưng trung tâm với chủ, nàng luôn luôn kính nể người hiệp đảm trung thành, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, Mộc Thanh Dao nhẹ cúi người xuống, vươn tay nâng dậy Tiểu Kiều.

"Ngươi trước đứng lên đi." Quay đầu nhìn về Băng Tiêu đang đứng ở một bên, Băng Tiêu thần sắc giữa tựa hồ cũng có chút giao động, mâu quang bình tĩnh nhìn Tiểu Kiều.

"Băng Tiêu, không phải ta kêu ngươi bảo vệ các nàng sao? Như thế nào còn để xảy ra chuyện?"

"Thuộc hạ đáng chết, xin nương nương trách phạt, thuộc hạ không nghĩ tới người động thủ hết sức giảo hoạt, sử dụng kế điệu hổ ly sơn, trước dùng một người đem thuộc hạ dẫn dắt rời đi, chờ thuộc hạ giết người nọ, lấy lại tinh thần nhanh chóng trở về, thì Đại Kiều đã bị đâm một kiếm, xin nương nương trách phạt, thuộc hạ không một câu oán hận."

Băng Tiêu ùm một tiếng quỳ xuống, Mộc Thanh Dao ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, bởi vì trong cung tai mắt quá nhiều, cho nên nàng chỉ mệnh lệnh cho một mình Băng Tiêu tới gần Đại Kiều, đây cũng là sự sơ sẩy của nàng, đâu thể nào trách cứ một mình Băng Tiêu?

"Ngươi cũng đứng lên đi, bản cung tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào trước mắt mà không coi bản cung vào đâu đi giết người."

Mộc Thanh Dao ngồi thẳng lên, con ngươi bao phủ ánh sáng sắc bén như lưỡi đao, quanh thân lưu lại sát khí thị máu.

"Tiểu Kiều, ngươi có bằng lòng vì Đại Kiều cùng hoàng thái nữ báo thù hay không?"

"Nô tỳ nguyện ý, hoàng hậu nương nương cứ sai phái." Tiểu Kiều một lòng vì Đại Kiều báo thù, nàng cùng Đại Kiều cảm tình tốt, tận tâm tận lực phục vụ hoàng thái nữ, may mà hoàng thái nữ dù là người kêu ngoại, nhưng đối với hai người nàng cũng tốt, không nghĩ tới hôm nay hoàng thái nữ mệnh tang ở Huyền Nguyệt, các nàng vốn muốn đi theo hoàng thái nữ, chỉ bởi vì Nam An vương còn bị nhốt trong đại lao Hình bộ, các nàng hai người muốn nhìn tận mắt Nam An vương thụ hình sau đó mới theo chủ tử, ai nghĩ tới, quả nhiên là Cơ vương gia giết tỷ tỷ, sau khi các nàng biết chuyện này, cũng không tính toán vạch trần Cơ vương gia, mặc dù nàng lòng dạ ác độc, thế nhưng chung quy cũng là muội muội của hoàng thái nữ, không nghĩ tới kia Cơ vương gia dụng tâm ác độc như vậy, liền các nàng hai đều không buông tha, các nàng vốn đã chuẩn bị chết rồi.

Nhưng khi nàng nhìn tận mắt nhìn đại kiều bị giết chết, không cần hoài nghi, hoàng thái nữ nhất định là bị nàng sát hại, cho nên nàng mới nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu, bằng không còn ai muốn làm hại hai cung nữ nho nhỏ các nàng.

Lúc này Tiểu Kiều lại bất chấp thứ khác, người như vậy làm vua làm nữ hoàng, Đan Phượng chẳng phải sẽ diệt vong sao, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

"Hảo." Mộc Thanh Dao thở ra một hơi, chỉ cần Tiểu Kiều nguyện ý giúp đỡ nàng, chuyện này sẽ dễ làm nhiều lắm, ngẩng đầu nhìn phía ngoài điện.

Mây đen vẫn chưa tan, gió đã thổi ít đi một chút, mưa đầy trời ào ào trút xuống, mái hiên nhà, cột trụ hành lang, từng giọt nước mưa bắn vào vỡ ra còn kèm theo sấm sét, thỉnh thoảng ở trên bầu trời nổ vang.

Mộc Thanh Dao ngoắc Mạc Sầu ý bảo đến gần nàng, Băng Tiêu cùng Tiểu Kiều kế bên, bốn người vây cùng một chỗ để nói chuyện, rất nhanh ba người đã hiểu rõ ý nương nương, đồng thời gật đầu lên tiếng trả lời: "Dạ, nương nương."

Băng Tiêu cùng Mạc Sầu mang theo Tiểu Kiều rời khỏi, Tiểu Kiều trước khi đi, còn liếc mắt nhìn đại kiều nằm trên trường kỷ, cắn răng, dứt khoát quay đầu theo phía sau hai nữ nhân chạy vội ra ngoài.

Trong Thiên điện, Mai Tâm ôm chặt Mao Tuyết Cầu, đi theo bên cạnh Mộc Thanh Dao: "Nương nương, các nàng đều có việc, nô tỳ làm cái gì đây?"

"Ngươi bây giờ đi..." Mộc Thanh Dao chiêu chọc, Mai Tâm bước lên trước một bước, nàng nhỏ giọng phân phó nhiệm vụ, Mai Tâm lĩnh mệnh cũng lui xuống, Thiên điện im ắng trở lại, Mộc Thanh Dao chỉnh đốn lại thần thái phấn chấn rất nhiều, khóe miệng bắt đầu cười nhạt, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, thong dong khẻ lẩm bẩm, nên đi xem kịch vui.

Có câu nói không làm chuyện trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nếu như làm chuyện trái lương tâm thì...

Mục lục
Ngày đăng: 03/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục