Chương 46 - Cơm có thể ăn nhiều. Nói thì nên nói ít
Mộc thừa tướng vừa rời đi khỏi phòng khách, Mộc Thanh Dao liền đem mật mã của ngân hiệu nhớ kỹ, sau đó đem tờ giấy ghi chép đốt đi, có một số việc nhớ ở trong lòng là bảo đảm nhất.
Dười ánh nến, Điền ngọc bội tản ra ánh sáng bóng loáng mờ ảo như nước, ở chính giữa có khắc ba chữ 'Thanh Dao bội', Mộc Thanh Dao càng nhìn càng thích vật này nên tiện tay đem chơi đùa một chút, chợt phát hiện ba chữ Thanh Dao bội ở dưới ánh sáng lại phát ra ba màu sắc khác nhau, nguyên lai bên trong còn có bí ẩn này nữa, có thể thấy được ngân hiệu của hoàng gia trong việc chống đồ giả mạo thật đúng là có chút thủ đoạn.
"Mạc Sầu."
Trong bóng đêm, thanh âm lành lạnh của Mộc Thanh Dao vừa vang lên thì ngoài cửa Mạc Sầu cùng Mai Tâm đã đi đến, cung kính mở miệng: "Tiểu thư."
"Ừ " Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, đem ngọc bội đưa tới trong tay Mai Tâm: "Làm một sợi dây xỏ qua nó cho ta đeo vào bên hông đi."
"Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm gật đầu bước qua nhận ngọc bội, Mạc Sầu ở bên cạnh vẫn cung kính đứng chờ, nếu tiểu thư đã gọi nàng, tất nhiên có việc muốn hỏi nàng, đợi Mai Tâm đi ra ngoài, Mộc Thanh Dao mới chậm rãi mở miệng: "Mạc Sầu, khuya hôm nay không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ."
"Tiểu thư yên tâm đi, lúc xuất phủ, nô tỳ rất chú ý đến xung quanh mới cùng người trong phủ kéo theo chiếc xe cặn heo nữa đẩy đi ra ngoài, sẽ không làm người khác chú ý."
"Ừ, vậy là tốt rồi, " Mộc Thanh Dao gật đầu, trong mắt hiện lên tinh quang như có điều suy nghĩ, chỉ sợ dù thoát khỏi sự giám sát của người trong bóng tối kia, cũng không dễ dàng qua mặt được hoàng thượng như vậy, bất quá vậy thì thế nào, cho dù hắn đã biết chuyện này, chẳng lẽ nàng có khả năng tìm hắn để tính toán sổ sách sao? Mộc Thanh Dao khóe môi lộ ra vẻ cười nhạt.
"Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Mạc Sầu ngửi thấy trong phòng khách có mùi hương hoa cỏ, mắt chăm chú nhìn đến chén trà để trên bàn, đêm nay có khách tới chơi sao?
"Tiểu thư, có người đã tới đây sao?"
Mộc Thanh Dao ánh mắt đảo qua nhìn xuống nơi đặt chén trà, khóe môi hiện lên tia cười yếu ớt: "Xem ra chuyện gì cũng đều không chạy khỏi ánh mắt của Mạc Sầu? Là Sở đại nhân công tử con trai của hữu thừa tướng, khuya hôm nay tới đây một lần, hắn bất quá không chiếm được nửa điểm tiện nghi nào."
"Tiểu thư?" Mạc Sầu nhìn tiểu thư, khuôn mặt thông minh lanh lợi, dáng người thì nhanh nhẹn hoạt bát thật là xinh đẹp bức người, với hình dạng này nàng làm sao có thể thua thiệt với người khác, bọn họ không may mới dám đụng chạm tới nàng : "Tiểu thư đi nghỉ ngơi đi."
"Được " Mộc Thanh Dao tâm tình thật tốt, cùng Mạc Sầu đi ra khỏi phòng khách...
Hoàng cung.
Trên đại điện kim bích huy hoàng, thảm đỏ quý giá đang trãi rộng, những viên dạ minh châu lớn được khảm nạm trong miệng rồng miệng phượng khắc trên bốn cây cột đồng, chúng chiếu lên toàn bộ đại điện làm nó sáng như ban ngày, trong không khí hoa lệ đó lộ ra sự xa xỉ của hoàng gia. Lúc này một nam tử mặt đẹp như ngọc thạch đang nằm nghiêng trên long trường kỷ lần trước, hắn khẽ nhắm mắt lại đôi lông mi cong dày và thật dài, che đậy sự sắc sảo lợi hại thể hiện trong đôi mắt, đôi môi lạnh mỏng cao ngạo phía dưới mũi, lúc này hơi mở ra, hiện giờ nó thiếu hẳn sự lạnh lẽo như của hàn đầm khi ở ban ngày, nhưng lại mang dáng vẻ mềm mại làm cho người ta sủng nịch, trên gương mặt như ẩn như hiện hai má lúm đồng tiền làm tăng thêm mấy phần đơn thuần kiểu cách như trẻ con. (TT : ta gục ngã, Tôn ca sao ca lại có nét đẹp này chứ....ta cũng muốn có má lúm đồng tiền nè *khóc ròng*)
Ở một góc của đại điện, thái giám A Cửu lẳng lặng đứng hầu, không dám kinh động đến hoàng thượng, hoàng thượng kỳ thực đang mệt chết đi được, bên người ngoại trừ Tinh Trúc công chúa, người không còn có thân nhân nào, tại đây nơi thâm cung đẫm máu này, ai có thể bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì? May là hoàng thượng đủ mạnh mẽ, mới không làm cho ác nhân đắc thủ, sớm muộn gì cũng có một ngày, hoàng thượng sẽ thanh trừ hết tất cả những thứ cản trở ở bên người, A Cửu tin hoàng thượng nhất định sẽ làm được.
A Cửu đang suy nghĩ đến nhập thần thì bỗng nhiên theo ngoài cửa cung truyền đến một giọng nói tinh tế, chân mài của hắn không khỏi nhướng lên, là ai qua đây quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi vậy, nếu như ồn ào đánh thức hoàng thượng thì làm sao bây giờ? Rất nhanh, hắn lắc mình đi ra ngoài.
Chỉ thấy trên mảnh đất trống trước cửa đại điện, quý phi nương nương một thân hoa y quý giá đang đứng thẳng, trong tay cầm theo một thức ăn, vẻ mặt nhu hòa nhìn tiểu thái giám đang ngăn cản lối đi của nàng.
"Bản cung muốn gặp hoàng thượng."
"Quý phi nương nương, người đừng làm khó tiểu nhân, hoàng thượng đang nghỉ ngơi, đã hạ lệnh không gặp bất luận kẻ nào " tiểu thái giám kia nhìn trước mắt là vị quý phi nương nương dịu dàng động lòng người, cũng không nỡ ngăn cản nàng, nhưng hoàng thượng đã nói qua không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, hắn cũng không dám tùy ý cho người đi vào.
Quý phi nương nương đang muốn cầu xin tiểu thái giám, vừa nhấc tay lên liền nhìn thấy A Cửu công công đang đứng ở trên đài cao, lập tức lộ ra nụ cười duyên dáng mê người : "A Cửu công công, bản cung tự mình làm vài món điểm tâm, muốn đem qua đây cho hoàng thượng, bản cung biết hoàng thượng bề bộn nhiều việc, vì thế cũng không có lòng kinh động đến hoàng thượng"
A Cửu mím môi xả ra vẻ cười từ từ đi xuống thềm đá: "Quý phi nương nương có lòng rồi, thế nhưng hoàng thượng thực sự đang ngủ, vì thế nương nương hãy trở về đi, ngàn vạn lần đừng đánh thức hoàng thượng, hoàng thượng có thể ngủ một giấc ngủ yên ổn không phải là chuyện dễ dàng, xin nương nương thành toàn."
Quý phi nương nương ngây ngẩn cả người, đứng lặng yên nhìn A Cửu, nước mắt chậm rãi tràn đầy trong hốc mắt, lại không biết còn có thể nói cái gì nữa, nàng đã lâu chưa gặp được hoàng thượng, hoàng thượng không thể đi đến cung điện của nàng, nàng liền tới tìm hắn, hắn cũng không chịu gặp, chẳng lẽ nàng thực sự chết già trong hoàng cung này cũng không chiếm được thánh sủng sao?
"Vậy bản cung đi trở về, thỉnh cầu A Cửu công công bẩm báo hoàng thượng một tiếng, nói bản cung có tới."
"Dạ, tiểu nhân nhất định bẩm báo, " A Cửu cung kính tiễn quý phi nương nương rời đi.
Trong đêm tối, dáng điệu mảnh khảnh uyển chuyển lặng lẽ rời đi tựa hồ chịu không nổi sự cắn nuốt của bóng đêm, bước chân mơ hồ giống như một đóa hoa thảm thương, chịu đủ sự tàn phá của bão tố, lại không có cơ hội để tiếp tục sống.
"Quý phi nương nương thật đáng thương a, " tiểu thái giám bên người A Cửu mím môi tràn đầy đồng tình, bản thân A Cửu cũng đồng cảm với nàng, bất quá là nô tài có mấy lời mặc dù biết cũng không được nói ra, xoay người lại dữ tợn nhìn chằm chằm tiểu thái giám, đánh một cái sau đầu hắn lạnh lùng cảnh cáo.
"Nhớ kỹ, cơm có thể ăn nhiều, nói nên nói ít, nếu để cho người khác nghe được, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
"Dạ, dạ, tiểu nhân biết " tiểu thái giám kia nào dám nói thêm cái gì nữa, mấy người tiểu thái giám ở bên cạnh hắn lập tức vội vàng xin tha cho hắn: "Cửu công công, tha cho hắn một lần đi, hắn lần sau sẽ không lỗ mãng như thế nữa."
"Ừ " A Cửu gật đầu, ngẩng đầu lên nghiêm túc cảnh cáo mấy tên thủ hạ trước mắt, những người này đều là một tay hắn dẫn dắt, hắn cũng không muốn bọn họ đầu thân hai nơi: "Người hầu tại trong hoàng cung này, nếu muốn không muốn chịu nhiều thiệt thòi, phải nhớ kỹ một câu danh ngôn, làm việc nhiều nói một chút, sẽ không ai nói các ngươi là câm điếc."
"Dạ, cửu công công."
Mấy người tiểu thái giám cùng nhau lên tiếng trả lời, A Cửu nhìn trong bóng đêm yên tĩnh, hoàng thượng cùng quý phi nương nương nhất định là không có kết quả, lúc trước hoàng thượng đã không đồng ý cho nàng tiến cung nhưng thái hậu nương nương lại tự mình làm chủ, kiên quyết đón nàng vào cung, kỳ thực có đón được vào cung thì kẻ chịu tội vẫn là nàng a, hoàng thượng làm sao có thể sủng hạnh nàng đâu?
A Cửu xoay người lại chuẩn bị đi vào đại điện, phía sau đột nhiên có vật xẹt qua, một cái bóng rơi xuống bên cạnh hắn.
"Hoa thị vệ?"
Nguyên lai người vừa xuất hiện là thị vệ thống lĩnh trong cung Hoa Ly Ca, hai tay ôm quyền nhìn phía A Cửu: "Ta muốn gặp hoàng thượng, Nam An vương gia phái người truyền tin vào cung."
"Được, ngươi chờ một chút, ta đi vào bẩm báo hoàng thượng."
"Ừ " Hoa Ly Ca mày kiếm khẽ nhướng, lên tiếng trả lời xong liền đứng ở ngoài cửa đại điện chờ, hồng sắc cẩm y đang mặc lại hợp với gương mặt cương nghị anh tuấn, trong đêm tối bắt mắt dị thường.
- Chương 1 - Tiết tử
- Chương 2 - Trọng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3 - Đệ nhất đế
- Chương 4 - Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5 - Mộc phủ tam đóa hoa
- Chương 6 - Tuệ tinh hiện, Phượng Lâm thiên hạ
- Chương 7 - Đế Tâm, thận trọng
- Chương 8 - Khuynh thành mạo, khác nhau một trời một vực
- Chương 9 - TỨ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10 - Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11 - Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12 - Xuất phủ
- Chương 13 - Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14 - Minh Phượng lâu
- Chương 15 - Thưởng thức trà gặp cừu nhân
- Chương 16 - Yêu nam thử thật giả
- Chương 17 - Thử công
- Chương 18 - Người đẹp như hoa
- Chương 19 - Tiến cung
- Chương 20 - Kiến giá
- Chương 21 - Vui vẻ là được rồi
- Chương 22 - Thủy tinh cầu vỡ
- Chương 23 - Lập hậu phong ba
- Chương 24 - Long Phượng đấu (Thượng)
- Chương 25 - Long Phượng đấu (Hạ)
- Chương 26 - Cung môn đầu
- Chương 27 - Càng gia pháp hành hạ
- Chương 28 - Ân cứu mạng
- Chương 29 - Mua Tỷ
- Chương 30 - Hầu gái không thấp tiện
- Chương 31 - Tái tụ
- Chương 32 - Hữu duyên tái tụ
- Chương 33 - Tiểu muội tâm sự
- Chương 34 - Lời Tiểu Thư nói vĩnh viễn là đúng
- Chương 35 - Nơi chốn có huyền cơ
- Chương 36 - Âm thầm bảo hộ
- Chương 37 - Phụ ái như tửu
- Chương 38 - Thánh chỉ đến
- Chương 39 - Không biết tiền đồ
- Chương 40 - Thiên hạ kỳ văn
- Chương 46 - Cơm có thể ăn nhiều. Nói thì nên nói ít
- Chương 41 - Trùng thiên một kích
- Chương 42 - Muốn làm kỳ thủ
- Chương 43 - Thiên ngoại đến tiên
- Chương 44 - Đêm xinh đẹp
- Chương 45 - Thông minh quá sẽ bị thông minh hại
- Chương 47 - Ngày vui vẻ
- Chương 48 - Thanh la quốc thái tử
- Chương 49 - Không báo thù này, thề không làm người
- Chương 50 - Đánh Nam An Vương
- Chương 51 - Công chúa không thấy
- Chương 52 - Hắc Y thích khách
- Chương 53 - Canh hai đến
- Chương 54 - Nữ nhân kia ta nhận
- Chương 55 - Vô tình gặp gỡ Bắc Tây Vương
- Chương 56 - Kế trúng kế
- Chương 57 - Kế điệu hổ ly sơn
- Chương 58 - Kế cao nhất trù
- Chương 59 - Đêm buồng trướng, Tư thân nhân
- Chương 60 - Tiểu Hồ Ly khả ái
- Chương 61 - Dụng tâm kín đáo
- Chương 62 - Thái Hậu nổi giận
- Chương 63 - Đại hôn
- Chương 64 - Thái Hậu thế tới hung hãn
- Chương 65 - Bản cung muốn thu hồi Phượng Tỷ
- Chương 66 - Lục Quốc sứ thần
- Chương 67 - Vũ khí quân sự
- Chương 68 - Giết gà dọa khỉ
- Chương 69 - Nam An vương nhập ngũ
- Chương 70 - Ném đá xuống giếng
- Chương 71 - Dã tâm tính kế
- Chương 72 - Thiên hạ năng giả cư chi
- Chương 73 - Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 74 - Các hoài tâm kế
- Chương 75 - Một hòn đá hạ ba con chim
- Chương 76 - Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 77 - Đế tâm khó dò
- Chương 78 - Thưởng Hoa Yến, Tứ hôn
- Chương 79 - Hoàng thất gièm pha
- Chương 80 - Trừng phạt công chúa
- Chương 81 - Bắt giữ Tần Hạo
- Chương 82 - Thiên Kim bất hoán
- Chương 83 - Huyền đế Động Tâm
- Chương 84 - Sóng ngầm tuôn. Bắt cóc
- Chương 85 - Đêm cứu Hoàng Hậu
- Chương 86 - Cửu cung hoàn
- Chương 87 - Đây là lần đầu tiên
- Chương 88 - Trừng phạt Thái Hậu
- Chương 89 - Hoàng hậu Phát uy
- Chương 90 - Tội hành thích
- Chương 91 - Từng bước vì cục
- Chương 92 - Lời đông, đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 93 - Cứu người, Cung tâm sách
- Chương 94 - Xuất cung
- Chương 95 - Trừng trị kẻ hư
- Chương 96 - Đông cung thái tử phi
- Chương 97 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 98 - Cung Yến
- Chương 99 - Vô tình cốc
- Chương 100 - Học nghệ
- Chương 101 - Sinh con gái: Tiểu Ngư Nhi
- Chương 102 - Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 103 - Xuất cốc
- Chương 104 - Thanh lâu kỳ quán
- Chương 105 - Hoa khôi đại tái
- Chương 106 - Lạt sát vô tình xuất hiện
- Chương 107 - Tâm động sao?
- Chương 108 - Nàng là mệnh của công tử
- Chương 109 - Kẻ trộm tham hoa
- Chương 110 - Bố cục giết người
- Chương 111 - Gặp lại
- Chương 112 - Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 113 - Vũ điệu đàn xà - Lựu đạn hiện thế
- Chương 114 - Thế lực vũ trang bí mật
- Chương 115 - Đoạn trường tán - Mãnh thú hiện
- Chương 116 - Huyết hàn - Ác nhân đảo
- Chương 117 - Hoa hàng tộc - Người thần bí
- Chương 118 - Sinh tử tướng bác
- Chương 119 - Lưu Tôn vào cốc
- Chương 120 - Giải dược
- Chương 121 - Hồi kinh
- Chương 122 - Sứ thần
- Chương 123 - Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở phía sau
- Chương 124 - Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 125 - Hoàng Hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 126 - Điểm binh ra trận
- Chương 127 - Thủ chiến đại hiệp
- Chương 128 - Ai chết bởi tay ai
- Chương 129 - Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 130 - Binh bại như sơn đảo
- Chương 131 - Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 132 - Nhất thương giết ngươi
- Chương 133 - Nghi là cố nhân
- Chương 134 - Nguyên Lai là Sát khí
- Chương 135 - Kinh thành Phong Nguyệt
- Chương 136 - Tiến cung
- Chương 137 - Cung biến
- Chương 138 - Chân tướng
- Chương 139 - Giận đánh Chúng Phi
- Chương 140 - Hoán Tẩy Cục
- Chương 141 - Bất ly bất khí
- Chương 142 - Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143 - Tâm kế động
- Chương 144 - Nhất ngôn chế ma
- Chương 145 - Ân ái
- Chương 146 - Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147 - Kỳ duyên có một không hai (Hết)