Chương 22 - Thủy tinh cầu vỡ
Đoàn người lên liễn xa hoa lệ chờ trước cửa mộc phủ, hướng hoàng cung mà đi...
Trong cung thượng thư phòng, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Liễu Thiên Mộ tổng thể vừa mới hạ xong một kỳ cuộc, bởi vì hoàng thượng vừa mới đánh thắng Liễu Thiên Mộ ván cờ, mà tựa hồ thật cao hứng, ngước đôi mắt sâu thẳm lên, tùy ý nhìn một cái.
"Thế nào còn chưa tới a?"
"Lập tức tới ngay, hoàng thượng đừng nóng lòng, "Liễu Thiên Mộ ôn nhuận mở miệng, lúc hắn nói chuyện, thanh âm đều đặng nhu hòa, thật giống như xuân phong thổi qua, làm cho tâm thần người ta an bình.
Mộ Dung Lưu Tôn tuấn mỹ trên mặt không có bất kỳ cảm xúc, mâu quang u ám xẹt qua Nam An vương gia, hoàng đệ vẫn như cũ ngồi không nhúc nhích, tựa như một pho tượng đá, hoàn mỹ mà đóng băng, không biết hắn vì sao vẫn kiên trì muốn Mộc gia tam tiểu thư tiến cung? Mà mộc thừa tướng ở một bên, tựa hồ đã an định lại, bây giờ thì cung kính cúi đầu ở một bên, về phần hai vị thiên kim Mộc gia, một có khuôn mặt đẹp nhưng không có tâm kế, một tựa hồ có tâm kế, nhưng không có gan dạ sáng suốt, hai nữ nhân như vậy có thể đấu thắng người kia ở trong cung sao?
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt đột nhiên lăng hàn không gì sánh được, sát khí nhuộm ở khóe môi, nghi hoặc nhất thời, chẳng lẽ mộc tam tiểu thư kia mới là người nên tiến cung, vì thế hoàng đệ mới kiên trì, Mộc Ngân thì mang bộ dáng không cam lòng, hoàng thượng suy nghĩ đến đây, trên mặt đường cong thay đổi, nhu hòa đi rất nhiều, khóe môi hiện lên như có như không tiếu ý, nhìn hai nữ nhân ngây người ở thượng thư phòng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm cung kính của A Cửu.
"Hoàng thượng, Mộc tam tiểu thư tới."
"Tuyên, " leng keng hữu lực, thanh âm khí phách mười phần vang lên, bên trong thượng thư phòng mâu quang của mọi người đều tập trung ở cửa.
Chỉ thấy A Cửu cung kính đi tới, thân hình nhường lối, ở phía sau hắn đi ra một nữ tử mỹ lệ, son phấn không thoa, tươi mát lịch sự tao nhã, mày như trăng non, hai mắt có thần, mũi cao, môi anh đào, mặc nhất kiện váy mỏng hồng phấn thêu hàn mai, tóc đen như mây búi lên đơn giản, cả người không tự ti cũng không kiêu ngạo, không lo không sợ, không có như mẫu đơn đẹp đẽ quý giá, không có như Nguyệt Quý xinh đẹp, nhưng giống như vô cốc u lan, hoa mai tập kích, càng tựa như tuyết liên trên Thiên Sơn, thánh khiết cao nhã.
Mộ Dung Lưu Tôn năm ngón tay dài nắm chặt (TT: anh í động tâm hắc hắc..), đôi mắt xếch hẹp dài híp lại, tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, đôi môi lạnh lẽo khẽ nhếch, tầm nhìn bình tĩnh rơi trên người Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao không hờn không giận nhìn thẳng hắn, một thân gấm tử y đẹp đẽ quý giá, đầu đội kim quan sáng loáng, mặt như bảo ngọc thượng đẳng, tinh điêu tế mài mà thành, nhiều hơn một phân sẽ mập, thiếu một phân thì sẽ gầy, mặt mày tuyển mỹ (xinh đẹp có tuyển chọn ^_^), dù nữ tử đều cảm thấy không bằng..., nhưng lại không có mùi son phấn, mà mang phần nam tử anh khí nhiều hơn, cặp hắc đồng u ám kia, thâm thúy như hồ sâu, liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy, hoàn toàn tôn quý khí phách, làm cho người ta không dám nhìn gần.
"Tiểu nữ Mộc Thanh Dao tham kiến hoàng thượng."
Người nam nhân này quả nhiên lợi hại, người không những đẹp, chỉ sợ thủ đoạn làm việc càng muốn lợi hại thập phần (TT: tỷ nghĩ đúng đấy, từ từ tỷ sẽ lĩnh giáo thui hehe), theo trong ánh mắt sâu u, ngươi ta căn bản không nhìn ra được nội tâm tư tưởng của hắn, càng không biết một khắc sau hắn sẽ hành động như thế nào, Mộc Thanh Dao cuối đầu giấu đi cái nhìn sắc bén.
Lời của nàng thanh âm lành lạnh nhẵn nhụi, không hờn không giận, quanh thân đại khí, làm cho hai người khác trong thượng thư phòng ngây ngẩn cả người, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu mày kiếm nhíu chặt, hoài nghi đánh giá nữ nhân trước mắt, nữ nhân này thật đúng là người ngày đó quấn quít lấy hắn sao? Ngoại trừ khuôn mặt có chút tương tự, thì nàng một điểm cũng không giống.
Mà Liễu Thiên Mộ thì kinh hãi không ngớt, chẳng lẽ người mà sư phụ nói chính là nữ nhân trước mắt?
"Đứng lên đi."
Hoàng thượng vung tay lên, lãnh tà thanh âm vang lên, Mộc Thanh Dao tạ ơn hoàng thượng chậm rãi đứng dậy: "Tiểu nữ tạ ơn hoàng thượng."
Vẫn đứng ở bên cạnh Mộc Ngân phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn nữ nhi đến ngây ngẩn cả người, bởi vì nữ nhi lớn lên không chỉ đẹp, hơn nữa lá gan so với người cha như hắn còn lớn hơn, dám nhìn thẳng hoàng thượng, mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, nhưng phần gan dạ sáng suốt kia đã hơn nhiều người, làm cho thừa tướng là hắn cũng bị kinh hãi.
Nàng thật là nữ nhi của hắn sao?
Bây giờ không phải là thời gian để nghĩ những thứ này, Mộc Ngân tiến lên một bước, cung kính xin chỉ thị: "Thần không biết hoàng thượng làm cho lão thần cùng nữ nhi tiến cung là vì chuyện gì?"
Mộ Dung Lưu Tôn tà tà liếc liếc mắt Mộc Ngân một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng cáo già, hắn mà không biết sao?
"Liễu Thiên Mộ?"
"Dạ, hoàng thượng, " bị điểm đến danh Liễu Thiên Mộ buộc phải đứng lên, thân hình khẽ động, trong tay có một thủy tinh cầu chói mắt sinh động sinh huy, thủy tinh cầu kia phát ra ánh sáng ngọc quang mang, trong thượng thư phòng tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn về phía kia quả cầu xinh đẹp, không biết hoàng thượng muốn làm gì, chỉ nghe được âm thanh trong trẻo của Liễu Thiên Mộ vang lên.
"Đây là thủy tinh cầu của Gia sư, nó có thể tìm được người mệnh định là hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc, mà Gia sư đã đoán ra, phượng rơi tướng phủ, cũng chính là trong ba vị tiểu thư sẽ có một vị là hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc"
Lời vừa nói ra, ba nữ nhân đứng ở dưới, sắc mặt rất khác nhau, Mộc Thanh Dao sắc mặt đột ngột băng lãnh, cặp mắt khinh thường liếc về phía thủy tinh cầu loang loáng, mà Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương trên mặt ửng đỏ vì hưng phấn, ánh mắt tràn đầy khao khát muốn một khắc mà tiến lên phía trước, các nàng không chỉ hướng tới ngôi quyền vị cao nhất là hoàng hậu, mà tâm tình càng mong ước nhiều hơn, chính là các nàng thích hoàng thượng, hắn là nhân trung chi long, có thể gả cho nam nhân như vậy, là một loại hạnh phúc.
"Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể, hoàng hậu là ngôi vị cao nhất, tại sao có thể do một quả cầu mà quyết định đâu?"
Mộc Ngân lập tức phản đối, tự nhiên đem một quả cầu đến quyết định số phận nữ nhi của hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng không đồng ý chuyện này.
Lời nói của Mộc Ngân chiếm được sự tán thành của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt càng lạnh hơn, hắn cũng không tin quả cầu rách này có thể mang đến cái nữ nhân tốt gì, hắn muốn nói, căn bản là tiểu nhân này đang ở bên người để mê hoặc hoàng thượng, hoàng thượng luôn luôn cơ trí anh minh, thế nào mà lại nghe lời tiểu nhân này nói?
"Hoàng huynh, thần đệ cho rằng Mộc thừa tướng nói có lý, hoàng hậu là ngôi vị cao nhất, tại sao có thể để một thủy tinh cầu quyết định như thế?"
Mộ Dung Lưu Tôn không nói một lời nào, một đôi con ngươi nhuộm khí hàn đầm, sâu thẳm bắn về phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nữ nhân này vẻ mặt lành lạnh, như mọi sự không liên quan đến mình, xảy ra chuyện tình lớn như vậy, nàng quả nhiên vững như thái sơn, hắn cũng muốn nhìn một chút nàng làm sao giải thế cục trước mắt?
"Bắt đầu đi?"
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, Nam An vương cùng Mộc Ngân còn muốn phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể lui ra phía sau một bước, nhìn những việc phát sinh trước mắt.
Liễu Thiên Mộ nhìn lướt qua Mộc gia Tam tỷ muội, hình thức khác nhau, bất quá rốt cuộc làm cho ai trước đây?
"Người nào bắt đầu trước."
Liễu Thiên Mộ tiếng nói vừa dứt, Mộc Thanh Dao lãnh diễm thanh âm vang lên: "Ta!"
Tuy rằng nàng rất không muốn để ý tới quả cầu rách này, thế nhưng việc này xảy ra trước mắt, nếu như quả bóng kia có thể nhận thức Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương làm hậu, nàng đương nhiên lạc quan tán thành, nhưng vấn đề là nếu như quả bóng kia nhận thức nàng làm hậu thì làm sao bây giờ? Nàng căn bản không muốn tiến cung, càng không muốn làm hậu, hoàng đế này đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc tâm cơ quá sâu, nàng kiếp trước đã bị giáo huấn, vì thế không muốn ở thời gian ngắn như vậy, tiếp thu nam nhân khác.
Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương vừa nghe tam muội nói, hai ánh mắt song song trừng hướng bên cạnh, nha đầu kia chẳng lẽ không biết kẻ lớn người nhỏ sao? Nàng nhỏ nhất lại giành trước, đang định mở miệng nói chuyện, phía trên kia Huyền đế đã gật đầu.
"Tốt, liền từ mộc tam tiểu thư bắt đầu."
Hoàng thượng đã nói chuyện, các nàng còn dám lên tiếng sao? Chỉ có ở trong lòng tốn hơi thừa lời ...
Trong Thượng thư phòng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao cùng Liễu Thiên Mộ, chỉ thấy Liễu Thiên Mộ cầm thủy tinh cầu, ôn hòa cười cười: "Tam tiểu thư, mời."
"Khách khí."
Mộc Thanh Dao mâu quang u tối như đầm đã có sóng ngầm dồn dập, động lòng người đến cực điểm, khóe môi lộ vẻ nhợt nhạt mỉm cười, ưu nhã đi tới, một đôi tay bạch ngọc tinh tế chậm rãi giơ lên, hướng thủy tinh cầu di chuyển, tầm mắt của mọi người đều rơi vào cái tay kia.
Cái tay mềm mại không có xương, bóng loáng nhẵn nhụi, làm cho người ta dời không ra tầm mắt, rồi lại không dám đường đột, Liễu Thiên Mộ cùng Mộ Dung Lưu Chiêu ngực cứng lại, ánh mắt dao động một chút, ngay trong nháy mắt này, Mộc Thanh Dao nội lực ngưng tụ, dưới chưởng tụ lực, thẳng tắp chạm đến trên thủy tinh cầu, trong lúc nhất thời, dưới chân cũng phối hợp vừa trợt về phía trước, thân thể đụng tới.
Mọi người chỉ nghe được cạch một tiếng vang lên....
- Chương 1 - Tiết tử
- Chương 2 - Trọng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3 - Đệ nhất đế
- Chương 4 - Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5 - Mộc phủ tam đóa hoa
- Chương 6 - Tuệ tinh hiện, Phượng Lâm thiên hạ
- Chương 7 - Đế Tâm, thận trọng
- Chương 8 - Khuynh thành mạo, khác nhau một trời một vực
- Chương 9 - TỨ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10 - Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11 - Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12 - Xuất phủ
- Chương 13 - Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14 - Minh Phượng lâu
- Chương 15 - Thưởng thức trà gặp cừu nhân
- Chương 16 - Yêu nam thử thật giả
- Chương 17 - Thử công
- Chương 18 - Người đẹp như hoa
- Chương 19 - Tiến cung
- Chương 20 - Kiến giá
- Chương 21 - Vui vẻ là được rồi
- Chương 22 - Thủy tinh cầu vỡ
- Chương 23 - Lập hậu phong ba
- Chương 24 - Long Phượng đấu (Thượng)
- Chương 25 - Long Phượng đấu (Hạ)
- Chương 26 - Cung môn đầu
- Chương 27 - Càng gia pháp hành hạ
- Chương 28 - Ân cứu mạng
- Chương 29 - Mua Tỷ
- Chương 30 - Hầu gái không thấp tiện
- Chương 31 - Tái tụ
- Chương 32 - Hữu duyên tái tụ
- Chương 33 - Tiểu muội tâm sự
- Chương 34 - Lời Tiểu Thư nói vĩnh viễn là đúng
- Chương 35 - Nơi chốn có huyền cơ
- Chương 36 - Âm thầm bảo hộ
- Chương 37 - Phụ ái như tửu
- Chương 38 - Thánh chỉ đến
- Chương 39 - Không biết tiền đồ
- Chương 40 - Thiên hạ kỳ văn
- Chương 46 - Cơm có thể ăn nhiều. Nói thì nên nói ít
- Chương 41 - Trùng thiên một kích
- Chương 42 - Muốn làm kỳ thủ
- Chương 43 - Thiên ngoại đến tiên
- Chương 44 - Đêm xinh đẹp
- Chương 45 - Thông minh quá sẽ bị thông minh hại
- Chương 47 - Ngày vui vẻ
- Chương 48 - Thanh la quốc thái tử
- Chương 49 - Không báo thù này, thề không làm người
- Chương 50 - Đánh Nam An Vương
- Chương 51 - Công chúa không thấy
- Chương 52 - Hắc Y thích khách
- Chương 53 - Canh hai đến
- Chương 54 - Nữ nhân kia ta nhận
- Chương 55 - Vô tình gặp gỡ Bắc Tây Vương
- Chương 56 - Kế trúng kế
- Chương 57 - Kế điệu hổ ly sơn
- Chương 58 - Kế cao nhất trù
- Chương 59 - Đêm buồng trướng, Tư thân nhân
- Chương 60 - Tiểu Hồ Ly khả ái
- Chương 61 - Dụng tâm kín đáo
- Chương 62 - Thái Hậu nổi giận
- Chương 63 - Đại hôn
- Chương 64 - Thái Hậu thế tới hung hãn
- Chương 65 - Bản cung muốn thu hồi Phượng Tỷ
- Chương 66 - Lục Quốc sứ thần
- Chương 67 - Vũ khí quân sự
- Chương 68 - Giết gà dọa khỉ
- Chương 69 - Nam An vương nhập ngũ
- Chương 70 - Ném đá xuống giếng
- Chương 71 - Dã tâm tính kế
- Chương 72 - Thiên hạ năng giả cư chi
- Chương 73 - Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 74 - Các hoài tâm kế
- Chương 75 - Một hòn đá hạ ba con chim
- Chương 76 - Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 77 - Đế tâm khó dò
- Chương 78 - Thưởng Hoa Yến, Tứ hôn
- Chương 79 - Hoàng thất gièm pha
- Chương 80 - Trừng phạt công chúa
- Chương 81 - Bắt giữ Tần Hạo
- Chương 82 - Thiên Kim bất hoán
- Chương 83 - Huyền đế Động Tâm
- Chương 84 - Sóng ngầm tuôn. Bắt cóc
- Chương 85 - Đêm cứu Hoàng Hậu
- Chương 86 - Cửu cung hoàn
- Chương 87 - Đây là lần đầu tiên
- Chương 88 - Trừng phạt Thái Hậu
- Chương 89 - Hoàng hậu Phát uy
- Chương 90 - Tội hành thích
- Chương 91 - Từng bước vì cục
- Chương 92 - Lời đông, đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 93 - Cứu người, Cung tâm sách
- Chương 94 - Xuất cung
- Chương 95 - Trừng trị kẻ hư
- Chương 96 - Đông cung thái tử phi
- Chương 97 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 98 - Cung Yến
- Chương 99 - Vô tình cốc
- Chương 100 - Học nghệ
- Chương 101 - Sinh con gái: Tiểu Ngư Nhi
- Chương 102 - Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 103 - Xuất cốc
- Chương 104 - Thanh lâu kỳ quán
- Chương 105 - Hoa khôi đại tái
- Chương 106 - Lạt sát vô tình xuất hiện
- Chương 107 - Tâm động sao?
- Chương 108 - Nàng là mệnh của công tử
- Chương 109 - Kẻ trộm tham hoa
- Chương 110 - Bố cục giết người
- Chương 111 - Gặp lại
- Chương 112 - Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 113 - Vũ điệu đàn xà - Lựu đạn hiện thế
- Chương 114 - Thế lực vũ trang bí mật
- Chương 115 - Đoạn trường tán - Mãnh thú hiện
- Chương 116 - Huyết hàn - Ác nhân đảo
- Chương 117 - Hoa hàng tộc - Người thần bí
- Chương 118 - Sinh tử tướng bác
- Chương 119 - Lưu Tôn vào cốc
- Chương 120 - Giải dược
- Chương 121 - Hồi kinh
- Chương 122 - Sứ thần
- Chương 123 - Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở phía sau
- Chương 124 - Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 125 - Hoàng Hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 126 - Điểm binh ra trận
- Chương 127 - Thủ chiến đại hiệp
- Chương 128 - Ai chết bởi tay ai
- Chương 129 - Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 130 - Binh bại như sơn đảo
- Chương 131 - Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 132 - Nhất thương giết ngươi
- Chương 133 - Nghi là cố nhân
- Chương 134 - Nguyên Lai là Sát khí
- Chương 135 - Kinh thành Phong Nguyệt
- Chương 136 - Tiến cung
- Chương 137 - Cung biến
- Chương 138 - Chân tướng
- Chương 139 - Giận đánh Chúng Phi
- Chương 140 - Hoán Tẩy Cục
- Chương 141 - Bất ly bất khí
- Chương 142 - Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143 - Tâm kế động
- Chương 144 - Nhất ngôn chế ma
- Chương 145 - Ân ái
- Chương 146 - Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147 - Kỳ duyên có một không hai (Hết)