Chương 125 - Hỏa thiêu Tề vương phủ
Nam Cung Duệ về phủ không lâu, thì hộ vệ hộ tống chủ tớ Chu Phong hồi Chu phủ đã trở lại, bẩm báo lại thì ra thật sự là phu nhân Chu phủ nửa đêm sinh bệnh, cho nên mới phải nóng lòng phái người gọi nữ nhi về. Phu xe vội vội vàng vàng chạy lầm đường, cho nên hộ vệ phía sau mới không thấy. Vì thế Chu Phong thiếu chút nữa bị độc thủ của tặc tử, may là được Thụy Vương cứu giúp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nội các Chu đại nhân liền dẫn người tới cửa bái tạ Thụy Vương, Nam Cung Duệ hỏi thăm một chút tình huống, biết mọi chuyện đều là sự thực mới dần mất cảnh giác. Vừa buông lỏng tâm, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên bộ dạng Chu Phong, một nữ nhân rất đẹp, thật giống như đã khắc vào trong óc của hắn gạt đi không được.
Nam Cung Duệ cũng không phải là cái loại nam nhân nông cạn, có dạng nữ nhân gì chưa từng thấy qua. Nếu hắn nói một tiếng, hoàn phì yến gầy cái gì cần có đều có. Nhưng vì bị mấy vị huynh đệ ảnh hưởng, hắn cũng muốn tìm một nữ nhân để yêu, bình thường có rất ít người hấp dẫn được hắn, nhưng tối qua, gương mặt tuyệt mỹ của Chu Phong chỉ trong một khoảnh khắc liền lưu tại trong tim hắn.
Bất quá Nam Cung Duệ cũng không nói thêm cái gì trước mặt Chu đại nhân, chỉ phân phó người đưa Chu đại nhân ra ngoài, chuẩn bị vào triều sớm.
Tề vương phủ, hôm nay rất náo nhiệt. Trong tiểu hoa viên Tuyển viện, thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm hoan hỉ cười đùa.
Vài đạo thân ảnh lả lướt duyên dáng, yêu kiều đón gió, bước chầm chậm trong những tư thái không đồng nhất giữa bụi cúc, không khí từng đợt phảng phất mùi thơm thoang thoảng, xen lẫn tiếng nói cười dễ nghe.
Thủy Ninh đang mặc áo lam cười đến vui vẻ nhất.
"Không nghĩ tới ngày hôm nay các ngươi cũng tới, thật là khó được a, ta thích có nhiều người như vậy, náo nhiệt một chút."
Tiếng nói của nàng vừa dứt, ba người kia không nhịn được cũng nở nụ cười, đồng loạt nhìn nàng lắc đầu, bất quá mỗi người đều rất thích Thủy Ninh. Nàng ấy tựa như chú chim nhỏ tíu tít không buồn không lo, hơn nữa còn có thể mang lại cho người khác rất nhiều vui vẻ.
Vụ Tiễn cười tiếp lời của nàng: "Thủy nhi nói không sai, chúng ta cũng hiếm khi mới tụ lại như hôm nay."
"Đúng vậy a, không nghĩ tới Lục hoàng tẩu đã trở lại, Lục hoàng huynh giờ an tâm rồi, mẫu phi mấy ngày qua cũng hết sức hoan hỉ."
Nam Cung Văn Tường bây giờ đối với Vụ Tiễn rất tốt, không hề lỗ mãng giống như trước đây. Có thể thấy mẫu phi vui vẻ, thấy Lục hoàng huynh vui vẻ, nàng cảm thấy mình cũng vui vẻ , cho nên đáy lòng đối với Lục hoàng tẩu cũng không còn khách khí. Hơn nữa nàng đã yêu Tây Môn Vân, mới hiểu được, yêu là khắc cốt ghi tâm như thế nào.
Lục hoàng huynh cùng Lục hoàng tẩu là thật tâm yêu nhau, cho nên nàng thật lòng chúc phúc, hi vọng bọn họ vĩnh viễn hạnh phúc.
Phượng Lan Dạ nhìn mấy người bên cạnh, thật giống như đã ước hẹn trước, tất cả hôm nay đều tụ lại Tề Vương phủ, đúng là làm cho người ta vui vẻ.
Mặc dù trước mắt An Giáng thành còn đang thời buổi rối loạn, nhưng mọi chuyện cũng đang phát triển theo hướng tốt, nàng vì cái gì mà không vui chứ.
Phượng Lan Dạ nghĩ tới đó, liền cười chào hỏi ba người bọn họ: "Đi thôi, đến đình phía trước ngồi một chút, ta sẽ bảo mọi người chuẩn bị bữa trưa."
Một nhóm bốn người mang theo nha hoàn riêng của mình đi tới một ngọn đình duy nhất trong Tuyển viện. Lúc này, lụa mỏng quanh đình được vén lên, bốn phía trồng rất nhiều các loại hoa cúc, còn có rất nhiều loài hoa không biết tên xinh đẹp nở rộ. Cách đó không xa là Bích Hồ, thanh thuần đón gió, đẹp mênh mông không sao tả xiết.
Mọi người không nhịn được cảm thán: "Tề vương phủ Tuyển viện thật xinh đẹp a, nếu là ngày mùa hè bơi hồ, chắc chắn hết sức sảng khoái, đợi đến năm sau, chúng ta nhất định phải chuẩn bị một chiếc thuyền hoa."
"Ý kiến của Văn Tường cũng tốt."
Thủy Ninh lập tức vỗ tay: "Tốt, tốt, chủ ý này không tệ."
Nhìn nàng cười đến vô tâm vô phế, chơi đùa vui vẻ, Phượng Lan Dạ biết thật ra thì đáy lòng nàng cũng không phải hết sức khoái hoạt. Lòng nàng cất dấu một người đàn ông, không biết người kia thế nào, nàng càng ra vẻ không sầu không lo, lại càng che dấu thật kĩ nỗi buồn đó.
Phượng Lan Dạ nhìn Thủy nhi như vậy có chút đau lòng, không khỏi thầm mắng Âu Dương Dật, tên khốn kiếp này nếu tới đây, tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống tốt đâu. Thủy nhi đáng yêu như thế, Âu Dương Dật không có lý do gì không thích nàng, từ cổ chí kim cũng truyền lưu một câu nói: không phải oan gia không tụ lại, cho nên mới nói bọn họ là hữu duyên .
Chẳng qua là duyên này không biết đến lúc nào, Phượng Lan Dạ vừa nghĩ vừa hỏi Văn Tường.
"Tây Môn tướng quân bên kia có chuyện gì chưa?"
Văn Tường vừa nghe Phượng Lan Dạ nhắc tới Tây Môn Vân, gương mặt liền thẹn thùng đỏ ửng, xinh đẹp như hoa.
"Thất hoàng tẩu, không có chuyện tự dưng nói đến hắn làm gì?"
"Văn Tường, ngươi cùng Tây Môn tướng quân – chuyện tốt sắp đến, có cái gì không thể nói, tiết lộ một chút đi, hiện tại trong lòng có cảm tưởng gì ?"
Thủy Ninh ồn ào, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng gật đầu nhìn Nam Cung Văn Tường, không muốn nghe nàng đại khái quanh co.
Văn Tường quét mắt nhìn mọi người một cái, cuối cùng vẻ mặt tươi cười mang dáng vẻ cô gái bé nhỏ hạnh phúc: "Ta bây giờ còn không có để phụ hoàng ban hôn ép buộc hắn, cho nên vẫn không có cảm giác chân thật, hoài nghi đó chỉ là một giấc mộng."
Nàng tiếng nói vừa dứt, Thủy Ninh liền cầm lấy tay nàng cắn một cái, Văn Tường kêu lên:
"A, đau!"
"Chúc mừng ngươi không phải nằm mơ, là thật!" Thủy Ninh cười đắc ý, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn thấy các nàng hai người nháo thành một đoàn, cũng vui vẻ. Văn Tường không nhịn được mắng Thủy Ninh: "Ngươi cái kẻ điên này, nay mai ta tìm người đem ngươi gả đi, để cho muội phu quản giáo ngươi, đến lúc đó đừng tìm ta khóc nhè."
Thủy Ninh vừa nghe Văn Tường nói, đầu nhỏ vênh lên, rất nghiêm túc mở miệng: "Công chúa yên tâm, đến lúc đó tuyệt đối là ta quản giáo hắn, còn không đến lượt hắn tới dạy dỗ ta."
Thủy Ninh nói dứt, Phượng Lan Dạ cũng gật đầu, nếu là nàng ấy gả cho Âu Dương Dật, thế nào cũng không tới phiên Âu Dương Dật quản nàng, nghĩ tới đây mở miệng: "Lời của Thủy nhi ta tin tưởng, đến lúc đó tuyệt đối là nàng quản giáo muội phu kia."
Nhất thời trong đình một mảnh cười đùa ầm ỹ, đám người Đinh Đương dâng lên nước trà điểm tâm, xin chỉ thị: "Vương Phi, có muốn cho người đi tới gảy đàn hay không?"
Phượng Lan Dạ nhìn một vòng, mọi người đang rất tự tại, liền phất phất tay: "Không cần, chính các ngươi cũng đi chơi đi, để chúng ta nói chuyện một chút."
"Dạ, " Đinh Đương đi xuống, đưa nha đầu của mấy chủ tử đi chào hỏi.
Trong đình tiếng cười vẫn vang dội như cũ. Thủy Ninh kia đến đâu cũng là một chủ tử bất hảo, giờ khắc này cùng mọi người quây quần một chỗ, nàng cũng đem tâm tình buồn bực thu liễm, vừa uống trà vừa nói chuyện tình mà mấy nam nhân quan tâm, thì không khí liền có chút ít ngưng trọng.
"Không nghĩ tới, gần đây thật đúng là bận rộn a. Từ sau khi Sở Vương mưu nghịch, ta phát hiện An Giáng thành có một loại không khí quái dị nói không nên lời."
Tâm tình Văn Tường cũng bị lây nhiễm, gật đầu: "Đúng vậy, ngay cả trong cung gần đây cũng là lạ. Mai Phi bị phụ hoàng thả ra khỏi lãnh cung, hiện tại ở trong Mai Linh điện, các ngươi biết nàng làm cái gì không?"
Mọi người mang vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, Văn Tường thở dài, để xuống chén trà, chắp tay trước ngực, làm bộ dáng lẩm bẩm, sau đó mở miệng:
"Mỗi ngày liền làm chuyện này."
"Không biết nàng thật lòng hướng Phật, hay chỉ là công phu bề ngoài."
Đối với Mai Phi, Phượng Lan Dạ một chút hảo cảm cũng không có, nàng thật sự nghĩ không ra nữ nhân này có thể thật lòng hướng Phật, sợ rằng bà ta chẳng qua chỉ làm ra vẻ mà thôi.
Mà phụ hoàng không phải không biết, để bà ta ra ngoài cũng chỉ vì muốn giám thị bà sẽ cùng người nào tiếp xúc thôi.
Vụ Tiễn thấy tâm tình của mọi người bị ảnh hưởng, lập tức nói sang chuyện khác: "Thôi quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, không có ý nghĩa. Hôm nay hãy chỉ nói chuyện đùa vui thôi."
"Đúng đúng, tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi dạo phố uống trà đi."
Thủy Ninh lập tức đề ra chủ ý mới, liền chiếm được sự ủng hộ của Văn Tường, cuối cùng Vụ Tiễn cũng đồng ý, ngày hôm nay khó được tụ tập như vậy, không bằng ra ngoài đi dạo một chút.
"Đi dạo xong chúng ta lại đi trà lâu ăn vài thứ điểm tâm, chẳng phải là rất tuyệt sao?"
"Vậy được, chúng ta ra phủ đi một chút xem sao."
Cuối cùng Phượng Lan Dạ cũng gật đầu đồng ý, vì sợ quá thu hút mọi người chú ý, liền phân phó quản gia chuẩn hai chiếc xe ngựa khác. Một chiếc để bốn người các nàng ngồi, một cỗ để mấy tiểu nha đầu ngồi. Thị vệ vương phủ đổi thường phục, trở thành hộ viện của mấy nhà tầm thường. Đoàn người xuất phủ đi dạo phố.
Trên đường cái, người đến người đi rất náo nhiệt. Sự việc Sở Vương Nam Cung Liệt mưu nghịch đã hoàn toàn trở thành quá khứ rồi, thần thái mọi người cũng khôi phục như trước.
Đám người Phượng Lan Dạ ngồi ở bên trong xe ngựa, Thủy Ninh là người thích náo nhiệt nhất, thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn vừa lẩm bẩm. Bởi vì trên đường xe cộ rất nhiều dẫn đến tắc nghẽn, nhất thời cũng không có biện pháp tăng tốc, nên tranh thủ vừa dạo vừa nhìn.
Tiếng rao của người bán hàng rong hết bên này đến bên kia vang lên, các đồ vật tinh xảo, còn có đủ loại tượng đất, Thủy Ninh lập tức bị hấp dẫn, ầm ĩ muốn xuống xe. Cuối cùng bọn họ cũng xuống xe, xen lẫn trong dòng người từ từ đi đến đó, mấy tên thị vệ đi theo phía sau, phu xe lái xe ngựa bám theo phía sau cách các nàng một đoạn. Thủy Ninh đối với cái gì cũng tò mò, cái này sờ sờ, cái kia nhìn sang, thấy cái mũ đẹp mắt còn cầm lên đội thử trên đầu, làm cho tất cả mọi người cười lên.
Văn Tường theo sát phía sau muội ấy. hai người xem như cùng chí hướng rồi, mà Phượng Lan Dạ thì đối với những thứ đồ chơi kia không có hứng thú, chỉ chầm chậm đi dạo, Vụ Tiễn ở bên cạnh nàng, sợ có người đụng vào nàng, cho nên một đường che chở, đoàn người vừa đi vừa dạo. Thủy Ninh cùng Văn Tường mua lấy không ít đồ chơi để bọn nha đầu phía sau cầm trong khi Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ lại chẳng mua gì. Đoàn người đi qua con đường này, sẽ đến địa phương các phu nhân thượng lưu thường lui tới cho nên không có quán nhỏ cùng người bán rong nữa.
Bên đường phố đều là cửa hàng xa hoa, người đi đường cũng ít đi. Nhìn thấy phần lớn đều là phu nhân có tiền, cùng ngựa xe xa hoa , đám người Phượng Lan Dạ đi đến phía trước một tiệm châu báu, Thủy Ninh lại kêu lên:
"Tỷ tỷ, hôm nay khó có dịp bốn người chúng ta cùng nhau dạo phố, sau này muốn cơ hội như vậy sợ rằng rất hiếm, không bằng chúng ta mua mấy vật giống nhau làm kỷ niệm đi. Ai bảo chúng ta là tình như tỷ muội đây?"
Nàng nói vừa dứt, Văn Tường là người đầu tiên đồng ý. Phượng Lan Dạ và Vụ Tiễn nhìn các nàng hăng hái, cũng gật đầu cùng đi vào tiệm châu báu kia.
Trong điếm, chưởng quỹ cùng tiểu nhị đang chào hỏi khách khứa. Châu báu ngọc khí bày đầy trong quầy, vừa nhìn liền biết không phải là vật tầm thường, ít nhất cũng danh quý, người bình thường căn bản mua không nổi.
Phượng Lan Dạ đi dạo nửa ngày đã mệt chết rồi, vừa vào liền đến ghế ngồi, Vụ Tiễn cũng phụng bồi nàng, có tiểu nhị dâng trà tới đây, hai người ngồi uống trà. Nhìn Thủy Ninh và Văn Tường ở trước quầy tỉ mỉ lựa chọn, hai người không khỏi nhìn nhau cười.
"Hai nha đầu này."
"Cũng tốt, ở thời đại này có thể có bạn thân thật rất tốt, nữ nhân khi còn sống không thể chỉ có nam nhân cùng hài tử, cũng nên có bằng hữu của mình." Đây là ý nghĩ của Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn cũng rất đồng ý. Hai người còn đang nói chuyện, thì Thủy Ninh và Văn Tường đã chọn xong đồ.
Thủy Ninh và Văn Tường cầm mấy khối ngọc bội tới đây, ngọc bội kia phía trên đều có linh thú, vừa nhìn chính là ngọc tốt thượng đẳng, mỗi cái đều là một linh thú riêng, còn được khảm vàng, nhìn qua vừa đẹp mắt vừa sang quý: "Tỷ tỷ, người nhìn xem có được không? Con chuột nhỏ này thật xinh đẹp, chính là linh thú tỷ tỷ cầm tinh, như thế nào? Như thế nào?"
Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn hai mắt cùng nhìn, nâng tay đón lấy: "Không tệ, rất xinh đẹp."
"Ừ." Vụ Tiễn cũng gật đầu, cầm lấy cầm tinh của mình:
"Bao nhiêu tiền?"
"Bốn phiến ngọc bội giá cũng khá tốt, một ngàn lượng bạc."
Thủy Ninh nói xong, Vụ Tiễn liền muốn lấy tiền, bị nàng ấy giành trước mở miệng: "Đây là muội tặng cho mọi người , đừng tranh giành."
Phượng Lan Dạ mím môi cười, muội ấy mấy hôm trước ở Tuyết Nhạn Lâu trộm được hơn một ngàn lượng bạc, hiện tại vừa lúc có chỗ để dùng rồi. Ngọc bội kia dù không phải là vật phẩm sang quý nhất, nhưng lại có ý nghĩa kỷ niệm.
"Tốt, để cho Thủy nhi của chúng ta hao tốn đi. Nếu Thủy nhi tặng đồ rồi, kế tiếp đến lượt ta mời mọi người đi trà lâu tốt nhất An Giáng thành uống trà ăn điểm tâm."
Trong lúc nhất thời mọi người đều nở nụ cười, Thủy Ninh đi tính tiền, bên này Vụ Tiễn cũng đỡ Phượng Lan Dạ dậy, đợi bên trong kết toán xong sổ sách, đoàn người ra khỏi tiệm châu báu, lên xe ngựa trước cửa. Ngọc bội vừa mua trước giao cho nha đầu của mình, về sau sẽ mang theo.
Phượng trà lâu, là trà lâu nổi danh nhất bên trong An Giáng thành. Lúc này trời sắc đã trưa, hơn nữa các nàng cũng đi mệt rồi, thấy Phượng trà lâu cách nơi này khá gần, mọi người liền dẫn nha đầu vào ăn một chút, nghe nói nơi này cũng có đồ ăn trưa, hơn nữa còn rất đặc biệt.
Đoàn người mới vừa đi lên cầu thang, ánh mắt Thủy Ninh liền nhìn đến một thân ảnh gần ở cửa sổ lầu hai, lôi kéo tay Phượng Lan Dạ.
"Tỷ tỷ, mau nhìn kia không phải là Thụy Vương sao?"
Đám người Phượng Lan Dạ nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, vị trí gần cửa sổ lầu hai, quả nhiên vị ngồi đó chính là Thụy Vương, ngồi đối diện hắn là một nữ nhân, mặc dù cách khá xa, cũng có thể nhìn ra nàng kia diễm lệ không tầm thường, chỉ đơn giản thanh y cùng búi tóc đã lộ ra phong lưu lã lướt, giờ phút này đang vuốt vuốt chén trà trong tay, không biết nói gì cùng Thụy Vương.
Nữ tử này, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn không nhận ra, bởi vì các nàng cũng không có xuất hiện ở mấy trường hợp công khai nhiều, nhưng Văn Tường là công chúa Thiên Vận hoàng triều, mấy vị nử tử của các đại thần trong triều thì phần lớn nàng đều quen thuộc, nhìn một cái liền kêu lên.
"Đây không phải là nữ nhi Chu Phong của Nội các Chu đại nhân sao? Nàng ta sao lại ở cùng một chỗ với Ngũ hoàng huynh?"
Phượng Lan Dạ lông mày nhăn lại, nhìn chằm chằm. Vào lúc này lại xuất hiện một nữ nhân như vậy, cảm giác không tốt chút nào, mặc dù trong lòng nàng rất kỳ vọng Ngũ hoàng huynh có thể gặp được một nữ nhân để yêu thương. Nhưng mà loại thời kỳ nhạy cảm này, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể phá hư đại sự, cho nên bọn họ không thể không coi chừng.
Một bên Văn Tường còn đang lẩm bẩm tự nói: "Chu Phong thế nhưng quen biết Ngũ hoàng huynh à, hai người nhìn qua thấy có tình cảm rất tốt, chẳng lẽ bọn họ sắp có hỉ sự rồi?"
Đoàn người vừa nói chuyện vừa tiến vào, trong trà lâu khách nhân cũng không nhiều, bởi vì là địa phương hạng sang, nên không phải quá ầm ỹ chật chội, đám người Phượng Lan Dạ vừa đi vào, chưởng quỹ tùy ý liếc mắt một cái liền biết mấy người trước mặt không phú cũng quý, nên lập tức đến chào hỏi rồi bảo tiểu nhị đem các nàng dẫn tới lầu hai.
Trong gian phòng trang nhã, mọi người chia ra ngồi xuống, tiểu nhị mang lên nước trà, hỏi thăm các nàng cần gì, Thủy Ninh liền cho bọn họ tự làm chủ đưa lên mấy món ăn đặc sắc là được.
Tiểu nhị lui ra ngoài, nhã gian an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ phân phó mấy nha đầu cũng ở bên kia dùng bữa, không cần hầu hạ, cho nên tất cả đều ngồi xuống.
Phượng Lan Dạ bộ dạng như có như không, tựa như vô ý nhắc tới Chu Phong: "Văn Tường, Chu Phong kia cùng ngươi quen biết a?"
"Đúng vậy a, biết, đã gặp mặt vài lần."
"Nàng thế nào? Ngũ hoàng huynh nói không chừng thích nàng đấy."
Văn Tường nhướng mi, suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng mở miệng: "Nói về Chu Phong nha, cũng là đại gia khuê tú, ngôn hành cử chỉ tuyệt đối ưu nhã hào phóng, quan trọng nhất là đọc qua đủ thứ thi thư, từng nghe đồn trong kinh có không ít công tử xem qua thơ của nàng, nói tiếc nàng là nữ tài tử, nếu là nam tử, nhất định là sao Văn Khúc hạ phàm. Bất quá nàng ta không thích địa phương nhiều người, mấy loại tục lễ lại càng không thích tham gia."
Phượng Lan Dạ ánh mắt âm u. Nếu Chu Phong thật như Văn Tường nói ,như vậy ngôn hành cử chỉ nàng ta hôm nay không giống với bình thường. Chẳng lẽ nàng thích Ngũ hoàng huynh, cho nên mới khác thường như thế, hay là có chuyện?
Bên trong nhã phòng, mọi người nghe Văn Tường nói đến nữ nhân kia, một bên Thủy Ninh không nhịn được nói nhỏ: "Mới vừa rồi ta xem một cái, nàng lớn lên thật xinh đẹp."
"Làm sao cho tới nay chưa nghe nói qua nàng đây?"
"Nàng không thích xuất nhập ở mấy trường hợp tụ hội, lại càng không tham gia tiệc trà xã giao, các ngươi cũng biết, hư danh đều là từ trên yến hội truyền ra. Nàng luôn ở trong phủ thì làm sao bị người khác đồn đãi cho được. Ta thấy nàng mấy lần cũng bởi vì mẫu phi từng triệu Chu phu nhân tiến cung, nàng đi theo Chu phu nhân, cho nên gặp mặt hai ba lần."
Bên trong phòng, mọi người đều gật đầu tiếc hận một hồi, nếu nàng ta thích rêu rao, chỉ sợ sớm đã nổi khắp kinh sư rồi, làm gì có chuyện vẫn được nuôi trong khuê phòng mà người ngoài không biết.
Người khác chỉ lo cảm hoài, còn Phượng Lan Dạ lại nghĩ đến vấn đề hoàn toàn khác. Nếu Chu Phong không như những nữ tử khác, sao nàng ta lại công khai cùng Thụy Vương ước hẹn? Có thể làm chuyện như thế tất nhiên phải là nữ nhân không câu nệ tiểu tiết. Cho nên, nói đến nữ nhân này, trong bụng nàng liền có chú ý, đợi đến lúc trở về phủ, nhất định phái người âm thầm chú ý Chu Phong kia. Chủ ý định rồi, liền không nghĩ đến chuyện Thụy Vương nữa.
Lúc này tiểu nhị đã mang vào mấy món điểm tâm đặc sắc, cùng mấy thức ăn tinh sảo, mọi người vừa ăn vừa cười đùa.
Thời điểm ăn được một nửa, thì nghe thấy nha đầu Tiểu Đồng của Vụ Tiễn ai u một tiếng, mọi người trông theo hướng nàng nhìn liền thấy trước cửa trà lâu, nghe: "Các ngươi nhìn, bọn họ đi ra ngoài."
Thụy Vương quanh thân một tầng ôn nhuận nội liễm, dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra quang hoa mênh mông, giơ tay nhấc chân khí phách mười phần, chỉ bất quá đang lúc thấy hắn cúi đầu đối với nữ nhân bên cạnh nhẹ lời mềm giọng, quả nhiên là nhìn trúng người ta. Văn Tường trước hết xoay người ngồi xuống, cười mở miệng: "Xem ra Ngũ hoàng huynh – thật sự sắp có chuyện tốt đến, chúng ta đi chuyến này liền thấy tất cả mọi người đều sắp thành hôn, thật là tốt."
Mọi người bảy miệng tám lời đồng tình gật đầu, Thủy Ninh cô đơn không nói chuyện. Trong nội tâm nàng có vị chua, nhớ tới mình cũng đủ ngu ngốc lại đi thích nam nhân kia rồi. Hắn rõ ràng chỉ là kẻ bị nàng sửa trị, làm sao lại động tâm chứ, thật đúng là kém cỏi. Cho nên ở trước mặt người khác cũng không dám lộ ra nửa phần, miệng cười đã có chút ít miễn cưỡng, cũng may lực chú ý của mọi người đều ở trên người Thụy Vương, căn bản không ai phát hiện dị trạng của nàng. Chỉ có Phượng Lan Dạ Tâm biết, nhưng cũng không làm trò trước mặt người khác mà khuyên nàng, vì vậy một bữa cơm ăn xong có người vui mừng có kẻ buồn rầu.
Sau khi dùng bữa, mọi người tận hứng lên xe ngựa hồi Tề vương phủ. Văn Tường dường như phát hiện tân đại lục, cũng không vào trong vương phủ, trực tiếp liền lên xe tiến cung, muốn đem chuyện Ngũ hoàng huynh có người trong lòng bẩm báo cho mẫu phi, mẫu phi nhất định sẽ thật cao hứng. Bà gần đây đang thu xếp hôn sự cho Ngũ hoàng huynh mà.
Vụ Tiễn cũng không có vào phủ, chỉ ở trước cửa phủ phân phó Lan Dạ nên coi chừng chút, có chuyện gì thì đưa tin cho nàng, hiện tại đang mang thai nhất định phải để ý thân thể, cuối cùng đành ngồi xe ngựa An vương phủ trở về.
Phượng Lan Dạ đợi đến người khác đi rồi mới lôi kéo Thủy Ninh vào Vương Phủ, dọc theo đường đi hạ nhân thỉnh thoảng thỉnh an, các nàng chỉ nhất nhất gật đầu rồi đi qua.
"Thủy nhi, nếu thích người nam nhân kia thì đi tìm hắn đi. Không chừng hắn căn bản không có thành thân, ngươi ở nơi này chần chờ suy nghĩ cũng không phải là biện pháp."
"Ta không đi, ta mới không có thích hắn."
Thủy Ninh còn đang mạnh miệng, thấy Phượng Lan Dạ không tin, nên vội vàng vỗ ngực bảo đảm: "Ta thật không có chuyện gì, tỷ tỷ ngươi yên tâm đi, bất quá năm vạn lượng ngân phiếu kia ta nhất định sẽ đòi bọn họ cho bằng được, ngươi yên tâm!"
"Ngươi a, " Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, hướng phía sau kêu Diệp Linh: "Đưa Thủy tiểu thư đi nghỉ ngơi."
"Dạ, Vương Phi, " Diệp linh giúp Thủy Ninh vào trong phòng nghỉ của nàng. Phượng Lan Dạ dẫn Đinh Đương cùng Vạn Tinh hai người một đường hướng Tuyển viện đi tới, dọc theo đường đi như có điều suy nghĩ, nhưng không nói gì, Đinh Đương bình tĩnh hỏi: "Vương Phi có tâm sự?"
Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Ngày hôm nay cùng Thụy Vương gặp mặt chính là thiên kim của Chu đại nhân, hai người các ngươi thấy thế nào?"
Đinh Đương cùng Vạn Tinh vừa nghe liền biết chủ tử hoài nghi Chu tiểu thư kia có dụng tâm kín đáo, nên vội nghiêm túc suy xét một chút, sau đó từ từ mở miệng: "Chu tiểu thư lớn lên rất xinh đẹp, khoảng cách lại xa , nô tỳ có chút không để ý."
Phượng Lan Dạ gật đầu, thật ra thì nàng cũng không có chứng cớ để chứng minh cái gì, nhưng lại cứ cảm thấy là lạ, mà loại thời điểm này tự nhiên không thể xảy ra một chút sự tình không may nào, cho nên tất yếu phải phái người đi giám thị.
"Vạn Tinh, đi tìmTích Đan tới đây, ta có việc tìm hắn."
"Dạ, Vương Phi."
Vạn Tinh xoay người đi tìm Tích quản gia, Đinh Đương phụng bồi Phượng Lan Dạ tiến vào phòng khách. Vương gia vẫn chưa về, cho nên bên trong Tuyển viện rất an tĩnh, hai ngày này Ngân ca cũng bị Thủy tiểu thư chiếm đoạt, trong lúc nhất thời cả viện không có một tiếng động cho đến khi Tích Đan bị mời tới đây
"Tham kiến Vương Phi."
Phượng Lan Dạ tỉnh táo lại, ngửng đầu trông lên chậm rãi mở miệng: "Tích Đan, từ Vương Phủ điều ba thị vệ võ công không tệ đi theo Vạn Tinh, âm thầm giám thị thiên kim của Nội các Chu đại nhân Chu tiểu thư."
"Này?" Liễu Đan có chút kinh ngạc, không biết Chu tiểu thư nàng làm sao chọc tới Tiểu Vương phi rồi, bất quá hắn nào dám hỏi nhiều, vội cung kính trầm giọng lĩnh mệnh.
"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay."
Tích Đan lui ra ngoài xong, Phượng Lan Dạ nhìn về phía Vạn Tinh: "Ngươi để ý một chút, cách nữ nhân này xa xa. Nếu như nàng ta thật có dụng ý khác mà nói, ta nghĩ nàng ta nhất định giả dối, rất có thể sẽ biết võ công, nếu các ngươi bị phát hiện tất nhiên sẽ bị diệt khẩu. Cho nên không cần tra được cái gì, cách xa một chút điều tra xem các nàng hoặc là Chu phủ có động tĩnh gì là được."
"Dạ, Vương Phi."
Vạn Tinh ứng thanh, lập tức lui ra ngoài, Đinh Đương dâng trà tới, từ từ mở miệng: "Vương Phi hoài nghi Chu tiểu thư kia là giả ?"
"Có thể là giả, cũng có thể trước cho tới nay nàng ta đều có tâm cơ. Bất kể là loại nào, ta cũng không cho phép nàng động tới Ngũ hoàng huynh, mà ảnh hưởng cả kế hoạch của chúng ta."
"Dạ." Đinh Đương đồng ý, chủ tử bố trí nhiều như vậy, nếu thật sự bị những người đó phát hiện, thì cố gắng lâu nay liền uổng phí rồi, hơn nữa còn đem cả Bách Lí thần y mời tới đây nữa. Còn có Thụy Vương, An Vương và Vương gia nhà mình khắp nơi bố trí, chẳng lẽ lại để mất trắng sao?
Nam Cung Diệp mãi cho đến buổi tối mới trở về, Phượng Lan Dạ liền đem chuyện Thụy Vương cùng Chu Phong nói cho hắn.
"Nàng hoài nghi Chu đại nhân có dụng ý khác?"
Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ, đối với lời Lan Nhi nói, hắn trăm phần đều tin tưởng, nhưng bây giờ làm chuyện gì cũng nên cẩn thận hết sức.
Phượng Lan Dạ dựa vào trong ngực của hắn, lắc đầu.
"Ta chưa nói Chu đại nhân có dụng ý khác, ta nói Chu tiểu thư."
"Có khác nhau sao?" Đầu óc Nam Cung Diệp có chút phản ứng không kịp, Lan Nhi đây là ý gì? Chẳng lẽ....
Linh quang vừa hiện, khó có thể tin mở miệng: "Ý nàng là thiên kim của Chu đại nhân bị thế thân rồi, không phải Chu tiểu thư đích thực?"
"Ta có cảm giác như vậy, bởi vì hôm nay Văn Tường tới đây, sau đó mấy người chúng ta cùng ra ngoài. Thời điểm thấy Chu tiểu thư, Văn Tường nói qua nữ nhân này là đại gia khuê tú, không thích mấy chốn tụ tập xôn xao trước mặt quần chúng, cũng không thích lộ diện. Vậy mà hiện tại lại xuất hiện thì sẽ vì cái gì, thích Thụy Vương sao? Ta đã cho người ta điều tra, nghe nói Thụy Vương từng cứu chủ tớ các nàng lúc đêm hôm khuya khoắt. Dù Chu đại nhân nói chuyện đã xảy ra thiên y vô phùng, nhưng chính là quá thiên y vô phùng rồi, cho nên mới làm cho người ta nghi ngờ, nhất là vào lúc này."
Nam Cung Diệp gật đầu, đồng ý lời của Lan Nhi, bây giờ bọn họ không thể để xảy ra nửa điểm không may, trước mắt nhất định phải bắt được người ở sau lưng Nhị hoàng huynh, kế tiếp chính là động thủ.
"Ừ, vậy nàng chờ kết quả giám thị của Vạn Tinh, xem một chút đến tột cùng là tình huống gì."
Hai người đang nói, thì Đinh Đương gõ cửa hai cái, ở bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Ngọc Lưu Thần trở lại."
"Để cho hắn vào đi."
Vừa nghe là Ngọc Lưu Thần trở lại, lực chú ý của Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ liền chuyển tới bên hoàng gia biệt viện. Nam Cung Diệp nóng lòng mở miệng, Ngọc Lưu Thần bước nhanh từ bên ngoài vào, cung kính thi lễ, sau đó bẩm báo: "Thiếu chủ, bên kia đã xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?"
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ bất giác nắm chặt tay nhau, những phản ứng này là động tác theo bản năng, trong lòng lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Lưu Thần vội vàng mở miệng.
"Nam Sơn Tử phát hiện Bách Lí thần y có tâm cơ, cho nên muốn động thủ diệt trừ. May là chúng ta giành trước một bước, hiện tại Nam Sơn Tử đã bị ta bắt, mang về Vương Phủ, hiện tại Bách Lí thần y đã dịch dung thành Nam Sơn Tử, ở lại hoàng gia biệt viện, chúng ta không biết kế tiếp phải làm thế nào, cho nên thuộc hạ trở lại bẩm báo Thiếu chủ."
Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp vừa nghe Ngọc Lưu Thần nói, sắc mặt hai người đồng thời ngưng trọng, Nam Cung Diệp thật nhanh đứng lên, dắt tay Lan Dạ ra ngoài.
"Ngươi trước cứ trở về đi, nhất định phải bảo vệ Bách Lí Hạo, bảo hắn ít nói chuyện, nhất định phải lưu ý kẻ ở sau lưng Nam Cung Trác."
Phượng Lan Dạ phân phó xong, Ngọc Lưu Thần lui xuống.
Mà Nam Sơn Tử bị bọn họ bắt giờ phút này đang ở trong tay Nguyệt Cẩn, bị nhốt tại mật lao của Vương Phủ, được phái người canh gác.
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa hiện thân, thị vệ liền mở cửa lao, đưa một nhóm mấy người bọn họ đi vào.
Trong địa lao đang nhốt một nam nhân cả người gầy ốm như cây gậy trúc, ánh mắt lại sắc bén giống như diều hâu, mang theo lệ khí, hung hăng ngó chừng Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, tựa hồ hận không được cắn bọn họ một phát. Nam Cung Diệp đứng ở bên ngoài, lạnh lùng mở miệng: "Nói đi, sau lưng Tấn vương Nam Cung Trác đến tột cùng là cất dấu người nào? Người nào sai sử hắn bố trí một cục diện kinh thiên động địa như vậy? Vừa hại Sở Vương, còn muốn hại Thụy Vương?"
Nam Sơn Tử đối với câu hỏi liên tiếp của Nam Cung Diệp giống như không nghe thấy. Bất quá ánh mắt hắn thâm thúy thị huyết, dễ dàng để cho bọn họ nhìn ra hận ý nơi đáy mắt. Hận là hận Nam Cung Diệp, cũng không phải Phượng Lan Dạ, như vậy Nam Sơn Tử cùng Nam Cung Diệp có cừu hận, nhưng là cái dạng cừu hận gì đây?
Hai người đều không hiểu, Phượng Lan Dạ không nhịn được mở miệng hỏi:
"Ngươi cùng Tề Vương có cừu oán sao?"
Nam Sơn Tử không nói chuyện, hừ lạnh, sau đó ngồi trên mặt đất, gằn từng chữ mở miệng: "Các ngươi đừng nghĩ từ miệng ta moi được bất cứ tin tức gì. Ta một chữ cũng sẽ không nói, nếu đã rơi vào trong tay của các ngươi, vậy thì giết ta đi."
Hắn ngồi dựa vào tường, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt hơi gầy không có biểu tình gì.
Nam Cung Diệp duỗi tay ra nắm cửa sắt, quanh thân liền dậy lên hàn ý. Phượng Lan Dạ nắm tay hắn, Nam Sơn Tử khác với các loại sát thủ. Nếu hắn đã hận Nam Cung Diệp, chỉ sợ đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì, cho nên bọn họ đừng uổng phí khí lực thì tốt hơn, dù sao cũng không còn biện pháp giết Nam Sơn Tử, bởi vì hắn là sư huynh Bách Lí Hạo, Bách Lí Hạo xuất hiện cũng là vì hắn ta, Nam Sơn Tử cuối cùng cũng phải giao cho Bách Lí Hạo.
"Đi thôi."
Phượng Lan Dạ lôi Nam Cung Diệp ra ngoài, dặn dò Nguyệt Cẩn trước cửa địa lao: "Nhớ, trừ người đưa cơm, những người khác không nên cho vào, thị vệ ở cửa tăng thêm, không cho phép có bất kỳ sơ xuất nào. Người này không phải hạng người ngồi không rảnh rỗi, hắn có thể chế độc, cho nên nhất định phải cẩn thận."
"Dạ, Vương Phi."
Nguyệt Cẩn gật đầu, lập tức điều thị vệ võ công không tệ trong vương phủ đến chỗ này trông chừng, không cho phép nam nhân này chạy mất.
Nam Cung Diệp càng nghĩ càng giận, hận không được lập tức giết Nam Sơn Tử, nhưng bị Phượng Lan Dạ ngăn trở, hai người đi trở về Tuyển viện.
"Vô liêm sỉ! Đáng hận! Hắn thế nhưng không nói."
"Hiện tại chúng ta cứ chờ tin tức đi, nếu Bách Lí Hạo đã dịch dung thành Nam Sơn Tử rồi, ta nghĩ nhất định sẽ thấy được kẻ kia, chỉ cần biết đó là ai, chúng ta sẽ không còn gì phải sợ."
Nam Cung Diệp không nói gì, cau mày suy nghĩ một chút: "Nếu không đêm nay ta vào hoàng gia biệt viện một chuyến, xem có thể nhận được tin tức gì hay không?"
Phượng Lan Dạ vừa nghe Nam Cung Diệp muốn vào hoàng gia biệt viện, trên trực giác thấy cũng có thể được, nhưng vừa nghĩ tới hắn và Bách Lí Hạo vừa thấy mặt đã chuẩn bị xông vào đánh nhau, sẽ dẫn đến phiền toái. Đến lúc đó lộ ra sơ hở, thì kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ, cho nên không nói chuyện, Nam Cung Diệp biết nàng nghĩ cái gì, liền ôm nàng, ôn hòa mở miệng.
"Lan Nhi yên tâm đi, ta sẽ không cùng hắn đấu, đang mang đại cục, Bổn vương sao lại không biết nặng nhẹ."
Hai chữ 'Bổn vương' nhấn đặc biệt mạnh, làm cho người ta dễ dàng liền biết hắn tương đối không cam tâm, bất quá còn có thể ẩn nhẫn, Phượng Lan Dạ mới yên tâm: "Tốt, chàng đi đi, cẩn thận một chút."
Lần này Phượng Lan Dạ cũng không yêu cầu đi theo, chỉ dặn dò Nam Cung Diệp: "Để ý chút."
Nam Cung Diệp cúi người hôn nàng, dây dưa một chút rồi mới dùng sức gật đầu: "Lan Nhi yên tâm đi, ta không có việc gì ."
Hắn vững vàng tiêu sái ra khỏi gian phòng, Phượng Lan Dạ ngồi ở bên trong phòng xem sách một lát, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì liền nghe được Đinh Đương từ bên ngoài đi vào. Vừa mới hạ lệnh, không nghĩ tới Vạn Tinh nhanh như vậy đã trở lại, nàng tiến vào phòng liền cung kính bẩm báo:
"Chủ tử quả nhiên đoán không sai. Chu Phong kia biết võ công, tiểu nha đầu bên người nàng cũng thế. Lúc nãy, nô tỳ đang giám thị liền thấy các nàng từ hậu viện Chu phủ đi ra ngoài, thân thủ rất cao, nô tỳ võ công không bằng cho nên không dám đi theo sợ kinh động các nàng, có thể bị phiền toái."
"Tốt, quả nhiên là lừa gạt."
Mặc dù Vạn Tinh chưa bám theo được hai người kia, nhưng quyết định này có vẻ chính xác, bằng năng lực của bọn họ, chỉ sợ chưa chắc theo dõi được.
"Đi gọi Thủy tiểu thư đến."
"Dạ." Đinh Đương đi ra ngoài, rất nhanh đem Thủy Ninh đưa tới. Phượng Lan Dạ ngoắc ý bảo Thủy Ninh tới gần: "Thủy nhi, có thể giúp tỷ tỷ một chuyện không?"
Chỉ có nàng mới có thể theo dõi, Thủy nhi khinh công xuất thần nhập hóa, đạp tuyết vô ngân, với ai đều không có vấn đề, cho nên Phượng Lan Dạ mới có thể tìm nàng hỗ trợ.
"Tỷ tỷ người nói đi."
Thủy Ninh đang lo ngủ không yên, vừa nghe Phượng Lan Dạ nói liền gật đầu, Phượng Lan Dạ ý bảo Vạn Tinh: "Hiện tại ngươi và Thủy tiểu thư cùng nhau giám thị hai nữ nhân kia. Nếu nàng lại xuất phủ, liền để cho Thủy tiểu thư đi theo, tra rõ ràng các nàng đi chỗ nào, gặp người nào, sau đó lập tức trở về bẩm báo ta."
"Dạ, Vương Phi."
Vạn Tinh gật đầu, Thủy Ninh cũng dùng sức gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Hai người lui ra ngoài, thì Đinh Đương đi tới, vừa hầu hạ Phượng Lan Dạ đi ngủ, vừa làm vừa lải nhải lẩm bẩm: "Chủ tử, làm việc thì làm việc, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, người chịu được, nhưng cục cưng chịu không được a."
"Ta biết rồi."
Phượng Lan Dạ cười gật đầu, Đinh Đương thật sự rất quan tâm nàng, cho nên nàng sẽ không tức giận, cũng không ngại nghe càm ràm, cố ổn định nằm ngủ. Vốn muốn chờ Nam Cung Diệp, nhưng thật sự là quá mệt mỏi, không nghĩ đến vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi, trong mông lung nàng cảm giác có người ôm nàng, kéo vào trong ngực, nàng mặc dù không có tỉnh, cũng biết hắn trở lại. Mùi trên người hắn là thuộc về riêng nàng, quen thuộc như vậy, đừng nói ba bước, dù cho cách xa mười bước nàng cũng nhận thấy.
Chẳng qua là không muốn khuya khoắt lại hỏi han hắn, cho nên tiếp tục ngủ, mãi đến buổi sáng, Phượng Lan Dạ mở mắt, Nam Cung Diệp cũng tỉnh lại, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhu tình vấn an: "Sớm a, Lan Nhi."
"Ân." Phượng Lan Dạ gật đầu, khuôn mặt hạnh phúc, tỉnh lại kiểu này, tin tưởng là mỗi một nữ nhân đều khát vọng, một ngày lại một ngày.
Bất quá nàng rất nhanh nhớ tới chuyện tối qua, liền quan tâm hỏi thăm: "Như thế nào? Có tình huống gì hay không?"
"Nhận được một tin, có người đưa thư đến, Bách Lí Hạo sau khi dịch dung Thành Nam Sơn Tử thì bị Nhị hoàng huynh kêu đi qua, chứng thực quả nhiên có một người, muốn làm chuyện gì cũng sẽ phái người đưa thư cho Nhị hoàng huynh, để hắn và Nam Sơn Tử bố trí. Cho nên người kia quả thật có tồn tại, nhưng đến tột cùng là người nào cũng không thể cho Nam Sơn Tử đi hỏi Nhị hoàng huynh, chỉ sợ lập tức lộ ra sơ hở, cho nên, hiện tại hắn còn đang đợi thời cơ đến."
Bây giờ tình huống như thế, tuyệt đối không thể kinh động Nhị hoàng huynh, trừ phi tra ra kẻ sau lưng mới có thể bắt lại Nhị hoàng huynh, sau đó dịch dung thành bộ dạng Nam Cung Trác, nếu như vậy, bọn họ không tin trừ không được người kia. Nhưng đó đến tột cùng là người nào chứ?
Nam Cung Diệp nhíu mày nghĩ tới trên tờ giấy tối qua viết rằng lập tức phái người giám thị An vương cùng Tề vương.
Lời này ý tứ rõ ràng, bất quá, Nam Cung Diệp nhìn về Phượng Lan Dạ: "Nàng nói xem rốt cuộc là ai? Hắn tựa hồ có chút cảnh giác rồi, để cho Nhị hoàng huynh phái người giám thị Lục hoàng huynh cùng Bổn vương."
Phượng Lan Dạ không nói gì, chỉ mở miệng hỏi thăm: "Chỉ giám thị An vương cùng chàng?"
Nam Cung Diệp gật đầu, cảm giác có chút khác lạ, tựa hồ có cái gì không đúng, rồi nhìn Phượng Lan Dạ: "Nàng cảm thấy lời này có vấn đề sao?"
Phượng Lan Dạ gật đầu: "Đúng vậy. Người nên giám thị nhất đáng ra phải là Thụy Vương, nhưng ở trên tờ giấy lại không có nói tới, điều này nói rõ cái gì chàng biết không?"
Lời của Phượng Lan Dạ vừa rơi xuống, Nam Cung Diệp lập tức đứng dậy, sắc mặt trầm xuống: "Như vậy đúng như nàng đoán, Chu Phong kia là giả, sự xuất hiện của nàng ta, chính là để giám thị Ngũ hoàng huynh, cũng rất có thể là hãm hại Ngũ hoàng huynh, cho nên ta phải lập tức đi gặp Ngũ hoàng huynh."
"Chàng muốn nhắc nhở nhưng còn không biết hắn có tin hay không?"
Phượng Lan Dạ không nhịn được thở dài một tiếng, bởi vì hôm qua các nàng tận mắt nhìn thấy, Nam Cung Duệ kia tựa hồ rất vừa ý Chu Phong, hắn sẽ tin tưởng lời bọn họ sao?
"Ngày hôm qua ta phái Vạn Tinh đi ngó chừng Chu Phong, kết quả chàng đoán xem Vạn Tinh nhìn thấy cái gì?"
Nam Cung không có trả lời, để Phượng Lan Dạ tiếp tục nói: "Chủ tớ hai người họ đều biết võ công, hơn nữa võ công không tệ."
"Chu Phong là giả, như vậy Chu Bác Văn thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng âm thầm hàng phục Tấn vương, cho nên nữ nhi của hắn mới có thể giở âm mưu quỷ kế?"
"Ta nghĩ hẳn là không phải, bởi vì nếu như Chu Phong từ trước tới giờ đều như vậy thì còn có thể. Nhưng nàng trước kia không giống thế, nếu là Chu đại nhân muốn theo Tấn vương, cũng không thể hiện tại mới theo. Rất có thể Chu đại nhân cũng không biết là nữ nhi bị giả mạo."
Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, nghĩ đến nữ nhân kia không làm gì cũng bị dính líu vào, liền không khỏi tức giận.
Hai người rời giường ăn sáng. Nam Cung Diệp đang chuẩn bị đi tìm Ngũ hoàng huynh Nam Cung Duệ, thì không nghĩ tới trong cung phái người tới đây, cho đòi vợ chồng bọn họ tiến cung.
Nam Cung Diệp có chút kinh ngạc, còn Phượng Lan Dạ không khỏi cau mài, chẳng lẽ là Văn Tường đã bẩm báo lên Hoa phi, Hoa phi lại để cho phụ hoàng biết. Đây chẳng phải quá nhanh sao.
Tiêu Nguyên Cung lúc này vô cùng đông vui, chẳng những là vợ chồng Nam Cung Diệp, cùng Ngũ hoàng huynh Thụy Vương, vợ chồng Lục hoàng huynh An vương cũng có mặt, ngay cả Văn Tường cũng vậy. Trong lúc nhất thời trên đại điện rất náo nhiệt, mọi người đang nói chuyện thân mật, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa đến, Hạo Vân Đế liền tiếp đón mọi người ngồi xuống.
Đại điện lúc này an tĩnh không tiếng động, mọi người cùng nhau nhìn về phía hoàng đế.
Chỉ thấy trên mặt Hạo Vân Đế bao phủ ánh sáng nhu hòa, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay trẫm thật cao hứng, Duệ Nhi rốt cục đã có người mình thích."
Tiếng nói vừa dứt, Thụy Vương Nam Cung Duệ ngây ngẩn cả người, rất hiển nhiên hắn cũng không biết chuyện của mình đã bị phụ hoàng biết, bất quá dưới tình huống như vậy hắn cũng không có cự tuyệt, chỉ cười hướng các huynh đệ bên cạnh gật đầu.
Nam Cung Diệp nhìn khuôn mặt sáng ngời kia, trong lòng hơi đau, hắn thật không đành lòng đả kích Ngũ hoàng huynh. Nhưng bây giờ Chu Phong kia quả thật không phải Chu Phong chân chính, nàng ta chỉ là giả mạo.
"Trẫm cũng phái người nghe ngóng, nữ nhi của Nội các học sĩ Chu đại nhân là người tướng mạo song toàn, hơn nữa còn là tú ngoại tuệ trung cùng Duệ Nhi có thể nói là ông trời tác hợp, cho nên trẫm quyết định ban hôn, đem nữ nhi của Chu đại nhân gả cho con làm phi."
Tiếng nói của Hạo Vân Đế vừa dứt, Nam Cung Diệp liền nóng lòng đứng lên, gọn gàng dứt khoát mở miệng.
"Phụ hoàng, nhi thần không đồng ý."
Hắn nói xong, trên đại điện, tất cả mọi người đều nhìn sang, trong đó ánh mắt Thụy Vương tràn đầy hàn ý, hắn không rõ huynh đệ của mình tại sao vào thời điểm tốt đẹp như vậy lại làm hắn mất hứng. Chẳng lẽ chỉ Tề Vương mới có thể có nữ nhân yêu thương, bản thân hắn thì không được sao?
Hạo Vân Đế cùng Hoa phi sắc mặt cũng có chút khó xử, nhất thời không nói được gì. Văn Tường trực tiếp mở miệng kêu lên: "Thất hoàng huynh tại sao lại muốn ngăn cản a?"
Vụ Tiễn nghiêng thân hỏi Phượng Lan Dạ: "Chuyện gì xảy ra?"
Phượng Lan Dạ không nói chuyện, ngửng đầu lên nhìn về Nam Cung Diệp, Diệp sẽ hướng bọn họ nói rõ ràng, chẳng qua là đáng thương cho Ngũ hoàng huynh một lòng say mê người ta.
Nam Cung Diệp nhìn Nam Cung Duệ, trầm giọng mở miệng: "Nhi thần đã nhận được tin tức, Chu Phong kia là giả mạo."
"Giả mạo?"
Trong điện bao nhiêu thanh âm đồng thời thất thanh kêu lên, sắc mặt khó coi nhất chính là Nam Cung Duệ, thân hình hắn lay động một cái, ngã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, liên tục lắc đầu.
"Làm sao có thể?"
Lòng tin hắn bị đả kích rồi, khó khăn lắm mới vừa mắt một nữ nhân thế nhưng lại là giả mạo, điều này bảo hắn làm sao chịu nổi, thật giống như một kẻ ngu bị đùa bỡn, không khỏi thẹn quá thành giận, xoay mình chỉ vào Nam Cung Diệp kêu lên: "Ngươi tại sao phải nói nàng là giả mạo, tại sao a? Ta tuyệt đối không tin."
Hắn nói xong, trực tiếp từ trên đại điện chạy ra ngoài, trong điện mọi người không ai nhúc nhích, đều nhìn Nam Cung Diệp, Hạo Vân Đế từ từ mở miệng: "Diệp Nhi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Nam Cung Diệp liền quét mắt một cái về phía Hoa phi cùng Văn Tường trong điện, các nàng là phi tần hậu cung, không nên nghe chuyện triều chính. Hoa phi liền đứng dậy dẫn Văn Tường lui xuống, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng ra ngoài.
Trên đại điện, chỉ còn Nam Cung Diệp và Nam Cung Quân hai người, còn có Hạo Vân Đế. Lúc này Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân đều nhìn Nam Cung Diệp.
"Phụ hoàng cũng đã biết bên trong hoàng gia biệt viện chứa chấp Nam Sơn Tử, tối ngày hôm qua, Nam Sơn Tử bị chúng ta bắt, bây giờ Bách Lí Hạo đã dịch dung thành bộ dạng Nam Sơn Tử, Nhị hoàng huynh cũng không biết. Đêm qua có người đưa thư tới, bảo Nhị hoàng huynh phái người giám thị ta cùng Lục hoàng huynh, phụ hoàng thử nghĩ xem, trước mắt người nên giám thị nhất là ai?"
Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân không chút suy nghĩ liền bật thốt lên: "Duệ Nhi / Ngũ hoàng huynh."
"Nhưng trên tờ giấy không nói tới một chữ Ngũ hoàng huynh, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ xung quanh Ngũ hoàng huynh đã có người giám thị, vậy người đó là ai, người gần đây xuất hiện chỉ có vị Chu tiểu thư này."
Nam Cung Diệp nói xong, Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân trong lòng cũng đã bắt đầu hoài nghi, nhưng chỉ bằng vào điểm này còn chưa đủ để định người ta tử tội, không thể bởi vì người ta vừa lúc xuất hiện, ngươi đã xem người ta là người xấu, và có tâm cơ, cho nên chỉ có điểm này thì khó làm cho người ta có thể tin phục.
"Cũng không thể chỉ vì thế mà nhận định người ta là giả a."
"Còn có ngày hôm qua, Lan Nhi phái người của Vương Phủ tới ngó chừng Chu phủ, giám thị Chu Phong, ai ngờ vào thời điểm nửa đêm Chu Phong lại xuất phủ, hơn nữa nàng ta còn biết võ công, mọi người thử nghĩ xem, khuê các tiểu thư Chu phủ lại biết võ công, còn khuya khoắt xuất phủ như vậy . . . . ."
Nam Cung Diệp nói xong, Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân sắc mặt đồng dạng khó coi, vô cùng âm trầm, nghĩ đến trong lòng Ngũ hoàng huynh giờ phút này nhất định rất thống khổ khó chịu, phần này đau không đơn thuần là bởi vì ý trung nhân là giả , còn nan kham là bởi vì hắn có cảm giác mình bị lừa gạt, giống như một kẻ ngu. Người khác dễ dàng phát hiện nữ nhân kia là giả, còn hắn lại chẳng hay biết gì.
"Chuyện này để sau hãy định."
Hạo Vân Đế phất tay, vốn đang là chuyện tốt, kết quả lại thành chuyện tình không tốt rồi.
Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân không biết nói gì, trong điện lâm vào tĩnh mịch.
Mà Hoa phi dẫn Văn Tường cùng Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn trở về Hoa Thanh điện, nàng không nhịn được hỏi thăm Phượng Lan Dạ: "Ngươi nói cái kia Chu Phong là giả , có thật không?"
Phượng Lan Dạ nhìn Hoa phi tựa hồ rất khổ sở, có chút không đành lòng, nhưng giả mạo vĩnh viễn là giả mạo, sẽ không bởi vì không đành lòng mà biến thành thật được, cho nên trầm trọng gật đầu.
"Đúng vậy, hiện tại Chu Phong là giả, là người khác dịch dung thành, Chu Phong chân chính sợ rằng đang gặp nguy hiểm."
Phượng Lan Dạ nói xong, Hoa phi tâm tình trầm trọng, không hề nói gì nữa. Thật ra thì gần đây bà một mực thu xếp hôn sự cho Duệ Nhi, người khác đều đã có hôn nhân mỹ mãn, chỉ có hắn vẫn còn lẻ loi, cho nên bà một lòng muốn vì hắn tìm một hôn sự thật tốt. Bà vốn đem nữ nhi của các đại thần trong triều lấy ra chọn lựa qua, cũng thật hài lòng Chu Phong, cảm thấy nữ nhân này bất kể là dung mạo hay là tính tình, cũng đủ để làm mẫu nghi thiên hạ, ai biết bây giờ lại toát ra loại sự tình này .
Trong Hoa Thanh điện ai cũng không nói gì, nháy mắt chuyện tốt biến thành chuyện xấu, ai cũng nói không ra lời.
Mấy ngày kế tiếp, Ngũ hoàng huynh Nam Cung Duệ vẫn không cùng mấy người bọn họ tiếp xúc, tựa hồ chuyện này thật sự chọc giận hắn, mà Chu phủ bên kia cũng không có phát sinh chuyện gì.
Trong bóng tối, những kẻ bọn họ phái người bảo vệ cùng người giám thị nhất thời cũng không động tĩnh, cuộc sống lại trở về yên tĩnh như mặt nước.
Nhưng đám người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lòng càng bó càng chặc, thật giống như một cây cung đã lên dây, chỉ cần một vết tích, sau đó liền trở thành hỗn loạn.
Năm ngày sau, Thủy Ninh và Vạn Tinh đi giám thị Chu Phong rốt cục có phát hiện, Thụy Vương Nam Cung Duệ hẹn Chu Phong gặp mặt, hai người đi trà lâu lần trước gặp mặt, Thủy Ninh liền tiến lên lầu hai nghe lén họ nói chuyện.
Khinh công của nàng hết sức lợi hại, Nam Cung Duệ không phát hiện được, cho nên Thủy Ninh thuận lợi nghe lén đối thoại hai người bọn họ.
Thanh âm Nam Cung Duệ nội liễm trầm ổn: "Chu tiểu thư, không nghĩ tới ngươi lại hẹn Bổn vương ta tới đây, không biết Chu tiểu thư có chuyện gì? không"
Thì ra là không phải là Nam Cung Duệ hẹn Chu Phong, mà nữ nhân này len lén phái hạ nhân trong phủ đưa thư cho Thụy Vương .
Lúc này Chu Phong ngồi ngay ngắn ở đối diện Nam Cung Duệ, tuy là giả mạo, nhưng đồng dạng đều là nữ nhân, nhìn thấy Thụy Vương trước mắt hào quang trầm ổn tỏa sáng, tương lai nói không chừng chính là Hoàng thượng, trong lòng nhất thời thình thịch nhảy lên. Vốn cho là nam nhân này nhất định sẽ thích mình, lần trước gặp mặt cũng có cảm giác này, nhưng ai biết liên tiếp mấy ngày hắn lại không có động tĩnh, chẳng lẽ mình đoán chừng sai lầm rồi, cho nên Chu Phong mới không thể không khua lên dũng khí hẹn hắn gặp mặt.
Ai biết vừa thấy mặt, thật không ngờ nam nhân này lại nói như vậy, khiến cho Chu Phong ngây người. Nàng chọn giả mạo nữ tử này cũng bởi vì nàng ta lớn lên đủ xinh đẹp, đủ xuất sắc, dõi mắt khắp An Giáng thành hẳn là không có mấy người theo kịp, nhưng vì sao nam nhân này thế nhưng có thể bình tĩnh lạnh lùng như thế?
Ánh mắt của Chu Phong âm u sương mù, nhìn về Nam Cung Duệ ở đối diện: "Mấy ngày gần đây ta thường xuyên sẽ nhớ đến Thụy Vương, vì kìm lòng không đậu, cho nên mới cố lấy dũng khí tới hẹn người."
Nói xong khuôn mặt thẹn thùng, ánh mặt trời từ rèm cửa chiếu vào, soi trên khuôn mặt nàng, da thịt nhẵn nhụi như tuyết, trong suốt hồng nhuận, lông mi thật dài vừa dày vừa cong, tạo thành bóng râm phủ xuống khiến cho khuôn mặt lập thể càng thêm xinh đẹp, môi đỏ mọng mang theo một cỗ ý vị làm nũng mà không khiến người ta chán ghét. Nếu không có chuyện lần trước, hiện tại phụ hoàng đã sớm gả nữ nhân này cho hắn rồi, hắn sẽ động tâm sao, nhưng giờ phút này Nam Cung Duệ mê man nghĩ tới, nàng là giả mạo sao? Hắn đến bây giờ vẫn còn có chút khó tin, nhưng Thất hoàng đệ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy. Hai ngày trước, phụ hoàng đã nói cho hắn biết những gì Thất hoàng đệ nói lần trước, không phải là hoàn toàn không có bằng chứng, nghĩ tới đây, Nam Cung Duệ liền nảy ra một kế, từ từ mở miệng.
"Cảm tạ Chu tiểu thư. Phụ hoàng vốn muốn đem Chu tiểu thư gả cho ta, nhưng ai nghĩ tới Tề vương lại ngang ngược ngăn trở. Bổn vương không biết là vì cái gì, chẳng lẽ Tề vương cũng nhìn trúng Chu tiểu thư?"
Chu Phong vừa nghe Nam Cung Duệ nói, không khỏi mở to hai mắt, khẽ giận, cắn chặt môi không nói một lời, đầu óc không ngừng suy tư. Tề vương vì sao phải ngăn cản nàng gả cho Nam Cung Duệ, nam nhân đáng chết, lại dám can đảm phá hư chuyện tốt của nàng, nàng nhất định không tha cho hắn.
Chu Phong nghĩ thế, bất động thanh sắc tự cho là đúng, nhưng Thụy Vương Nam Cung Duệ là ai, năng lực quan sát người khác của hắn há lại kém sao? Nhìn nữ nhân trước mắt mặc dù vẻ mặt không biểu tình gì, nhưng đáy mắt trong khoảnh khắc hiện lên toan tính, nhìn rõ được điều này, tâm không khỏi rất đau, xem ra Chu Phong quả nhiên là giả mạo.
Đang suy nghĩ, thì Chu Phong đã ôn nhu mở miệng: "Tiểu nữ vẫn ở khuê phòng, còn chưa ra mắt Tề vương, Tề vương kia chẳng phải là người phá hoại nhân duyên sao?"
Nói xong nước mắt khẽ rơi, vội vàng đứng dậy chạy đi, rất nhanh ra khỏi trà lâu hướng về Chu phủ.
Thủy Ninh nghe được đại khái, đang muốn trở về, lại nghe đến cách vách Nam Cung Duệ mở miệng: "Nghe được cũng không xê xích gì nhiều, nên trở về bẩm báo đi."
Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài, Thủy Ninh mang vẻ mặt ngạc nhiên, không nghĩ tới lại bị người ta phát hiện rồi. Thủy Ninh mặc dù khinh công tốt, nhưng võ công cũng không bằng Nam Cung Duệ, cho nên nàng vừa tới gần, thông qua tiếng thở dốc, sẽ khiến cho người ta phát giác ra, vì vậy Nam Cung Duệ mới có thể biết.
Thủy Ninh trở về Tề vương phủ bẩm báo chân tướng sự tình, Nam Cung Diệp vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống, âm lãnh mở miệng: "Ngũ hoàng huynh đây là ý gì, lại nói Bổn vương ngang ngược ngăn trở, hắn làm vậy không phải là khiến Chu Phong kia căm hận Bổn vương sao?"
Tiếng nói của Nam Cung Diệp vừa dứt, Phượng Lan Dạ gật đầu đồng ý: "Đây đại khái là trả thù nho nhỏ của hắn sao? Chàng cũng bình tĩnh một chút. Lần đầu hắn nhìn trúng người đã gây ra chuyện bực bội như này, trong lòng hắn nhất định là không thoải mái, mới làm ra những chuyện này chỉnh chúng ta. Ta nghĩ Chu Phong nói không chừng sẽ thăm dò Tề vương phủ, hoặc là chuẩn bị giở trò quỷ."
"Nàng ta dám."
Nam Cung Diệp xoay mình đứng lên, sắc mặt khó coi, mệnh lệnh xuống: "Nguyệt Cẩn, bố trí Tề vương phủ thật tốt, yên lặng chờ nữ nhân kia đến, nhất định phải bắt được nàng ta, xem một chút rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Ban đêm, trăng tròn sáng trong, tối nay, ánh trăng rất sáng, sáng như ban ngày, dưới hoa cỏ sum suê, bóng lá đung đưa.
Trong đêm tối, hai đạo bóng dáng thật nhanh vút qua, từ tường rào cao lớn của Tề vương phủ rơi xuống, lẳng lặng đánh giá khắp nơi, chỉ thấy xung quanh vắng vẻ, một chút tiếng động cũng không có. Lúc này, một đạo thanh âm thật nhỏ vang lên: "Tiểu Nam, hay là chúng ta trở về đi thôi, chưa bẩm báo với Thu Đồng tỷ tỷ ngươi đã tự tiện làm chủ, nếu để cho nàng biết, chỉ sợ không tha cho chúng ta."
"Thì sao chứ, sẽ không gặp phải chuyện gì đâu. Tề vương này lại can đảm phá hư chuyện tốt của ta, ta mặc dù đánh không lại hắn, cũng giết hắn không được nhưng nhất định phải hả được mối giận này. Chúng ta chẳng qua là tới để lại mồi lửa đốt Tề vương phủ của hắn thôi, cho dù thiêu hủy một chút ngói cũng tốt."
Người nói chuyện thanh âm âm trầm, nhắm thẳng nội viện Tề vương phủ mà phóng tới. Tề vương phủ rất lớn, khó phân biệt được nơi nào với nơi nào, nhưng nhất định phải tùy tiện thiêu hủy một ít đồ vật của hắn mới có thể làm cho trong lòng thoải mái chút ít.
"Nhanh lên một chút, đừng lằng nhằng ở đó."
Hai người động tác lưu loát lấy tay ôm củi khô, sau đó 'cách' một tiếng đánh đá lửa, vài tia lửa bắn lên bó củi khô.
- Chương 1 - Vong quốc
- Chương 2 - Thời không lão nhân
- Chương 3 - Hoán hồn
- Chương 4 - Công chúa U Mê
- Chương 5 - Quân cờ tốt nhất
- Chương 6 - Tu luyện tâm pháp
- Chương 7 - Tranh cãi ầm ĩ
- Chương 8 - Tư mã vụ tiến
- Chương 9 - Đi dạo chợ đêm
- Chương 10 - Sảo đấu
- Chương 11 - Bình luận Đàn
- Chương 12 - Danh cầm tặng tri âm
- Chương 13 - Trừng phạt
- Chương 14 - Trừng phạt (2)
- Chương 15 - Cự gặp
- Chương 16 - Long Phượng ngâm
- Chương 17 - Cầm trang sức
- Chương 18 - Tới cửa đánh người ngược lại bị đánh
- Chương 19 - Bằng hữu chân chính
- Chương 20 - Độc của hoa anh túc
- Chương 21 - Ngọc đẳng
- Chương 22 - Đổ trường
- Chương 23 - Đánh cược
- Chương 24 - Mãnh hổ
- Chương 25 - Lấy được toàn thắng
- Chương 26 - Cắn xé
- Chương 27 - Ân cứu mạng
- Chương 28 - Tấn Vương triệu kiến
- Chương 29 - Hoàng Phi Yến gầy
- Chương 30 - Bát Hoàng Tử
- Chương 31 - Ai muốn chết ?
- Chương 32 - Quý ở tình cảm thổ lộ
- Chương 33 - Cơ quan thiết kế đúng lúc
- Chương 34 - Trừng phạt cái ác
- Chương 35 - Đây là địa bàn của ta
- Chương 36 - "Tiểu sói con"
- Chương 37 - Phát nộ
- Chương 38 - Thế lực
- Chương 39 - Triệu kiến
- Chương 40 - Tát Bát Hoàng Tử một cái
- Chương 41 - Tâm kế của Mai Phi
- Chương 42 - Tâm kế của Mai Phi (2)
- Chương 43 - Người dự tuyển Hoàng tử Phi
- Chương 44 - Gả cho người nào ?
- Chương 45 - Nhắm mắt thành tiên , mở mắt thành ma
- Chương 46 - Đêm khuya tới chơi
- Chương 47 - Có gả thì gả cho Tề Vương
- Chương 48 - Vào cung
- Chương 49 - Cửa cung sâu như biển
- Chương 50 - Chỉ trách
- Chương 51 - Hóa trang lên sân khấu
- Chương 52 - So sánh đức dung
- Chương 53 - Biểu diễn tài nghệ
- Chương 54 - Giang sơn như họa
- Chương 55 - Tứ hôn phong ba
- Chương 56 - Tứ hôn chính phi của Tề Vương
- Chương 57 - Trận đánh miệng lưỡi của nữ nhân
- Chương 58 - Mẫu tử trái ngược
- Chương 59 - Tình thân
- Chương 60 - Đánh người của Tấn Vương Phi
- Chương 61 - Châm phong tương đối
- Chương 62 - Đại hôn
- Chương 63 - Sau này Gia tức là gà
- Chương 64 - Bị đánh
- Chương 65 - Khẩu chiến quần phi
- Chương 66 - Đố kỵ
- Chương 67 - Gia là nam nhân
- Chương 68 - Cầm tiêu hợp tấu
- Chương 69 - Bí ẩn nơi hậu cung
- Chương 70 - Một thân sát khí
- Chương 71 - Đánh người hoa rơi nước chảy
- Chương 72 - Ngân Ca là chú chim thông minh
- Chương 73 - Ăn giấm chua
- Chương 74 - Tự tạo ác quả
- Chương 75 - Gia là món đồ
- Chương 76 - Tỷ muội tình thâm
- Chương 77 - Hào quang tuyệt sắc
- Chương 78 - Sóng gió hậu cung
- Chương 79 - Từng bước kinh tâm
- Chương 80 - Ba vạn lượng bạc trắng
- Chương 81 - Lan dạ tức giận mắng
- Chương 82 - Nàng ngủ giường. Ta ngủ ở sảnh
- Chương 83 - Diệp Nhi, mẫu phi yêu con
- Chương 84 - Dùng miệng uy dược
- Chương 85 - Hủy dung
- Chương 86 - Hóa điên
- Chương 87 - Chân tướng cái chết của Ngọc Phi
- Chương 88 - Hành trình định châu
- Chương 89 - Đêm thất tịch. Hứa nguyện đăng. Thuyết tình thoại
- Chương 90 - Hồng Y Hỏa Pháo
- Chương 91 - Sinh tử kiếp
- Chương 92 - Trọng sinh
- Chương 93 - Dung nhan như ngọc
- Chương 94 - Ai không phải huyết mạch của Hoàng Thất ?
- Chương 95 - Hào quang nở rộ
- Chương 96 - Dân chúng mất tích
- Chương 97 - Gặp lại, giật mình tưởng như giấc mộng
- Chương 98 - Phượng Lan Dạ thật giả
- Chương 99 - Khiêu vũ trên băng
- Chương 100 - Ta là nam nhân của Phượng Lan Dạ
- Chương 101 - Liên hoàn kế
- Chương 102 - Giết Lục Giai
- Chương 103 - Đoàn sứ thần vào kinh
- Chương 104 - Phong ba nổi lên
- Chương 105 - Tỷ võ tình yêu
- Chương 106 - Tứ hôn
- Chương 107 - Hôn lễ đào hoa
- Chương 108 - Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 109 - Bữa sáng tình yêu
- Chương 110 - Lớn lối kiêu ngạo
- Chương 111 - Tương kế tựu kế
- Chương 112 - Một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 113 - Dùng hình với Mộc Miên
- Chương 114 - Trúng tà
- Chương 115 - Người bỏ móng heo
- Chương 116 - Sói xám bổ nhào vào tiểu bạch hổ
- Chương 118 - Tức giận mắng thừa tướng đương triều
- Chương 117 - Mộc Miên bị bắt
- Chương 119 - Bắt bỏ tù
- Chương 120 - Có hỉ. Đó là bệnh gì?
- Chương 121 - Chiến. Bắt lấy Diêu Tu
- Chương 122 - Nam nhân phải da mặt dày
- Chương 123 - Trộm danh sách
- Chương 124 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 125 - Hỏa thiêu Tề vương phủ
- Chương 126 - Người chủ mưu lộ diện
- Chương 127 - Nữ Gián Quan. Gia muốn cướp hôn
- Chương 128 - Bại hoại. Đần độn. Ngu ngốc
- Chương 129 - Gây lộn
- Chương 130 - Bối cảnh đẹp như thiên đường