Chương 77 - Hào quang tuyệt sắc
Ngày hai mươi tám tháng ba, đại thọ năm mươi của Hạo Vân đế, hôm nay cả kinh đô An Giáng thành rất náo nhiệt, chẳng những là phủ của các hoàng tử, mà ngay cả những quan to trong triều, ai cũng mượn cơ hội này hướng hoàng đế để tỏ vẻ trung thành, sáng sớm, trên đường của bá tánh bình dân cực kỳ náo nhiệt, hương xa bảo mã qua lại không dứt, tửu lâu trà tứ lại càng có rất nhiều khách nhân, họ tụ tập ở một nơi để nghị luận xem hôm nay nhà ai sẽ dâng tặng lễ vật gì, ai sẽ có những món bảo vật kỳ lạ vân vân, không khí bị khuấy động lên náo nhiệt dị thường.
Bầu trời xanh vạn dặm, không có một đám mây, trời xanh thẳm, thật giống như một mảnh gấm màu lam, làm cho người ngắm nhìn nó thấy lòng khoan khoái vui vẻ.
Tề vương phủ cũng không khẩn trương giống như các nhà khác, vẫn yên lặng bình thảng như ngày thường, nên làm cái gì thì làm cái đó, nếu muốn có cái gì khác lạ, thì chỉ có ở Liên viện, bên trong từng trận thanh âm líu ríu không ngừng bay ra ngoài.
Dưới hành lang ở bên ngoài lan can, một loạt mấy nữ tử đang mặc quần váy màu đỏ, loại này quần váy này là đặc chế, đai lưng ôm, tay áo rộng, thật dài và thướt tha khi múa, tựa như những đoá hoa hồng, nghiên lệ tuyệt đẹp.
Màu đỏ là tượng trưng cho cát tường, rất thích hợp với quang cảnh ngày hôm nay.
Những tiểu nha đầu này có bao giờ vào hoàng cung, ra mắt hoàng đế đâu, cho nên bây giờ không khỏi kích động, líu ríu nói chuyện không ngừng, lúc này Phượng Lan Dạ đã dùng xong đồ ăn sáng, từ bên trong đi ra, theo phía sau là Diệp linh, Diệp linh đang ôm Lục ỷ cầm, hai người trực tiếp đi tới trên thềm đá, nhìn tám tên hồng y nha hoàn đứng bên dưới.
Phượng Lan Dạ thần sắc nhàn nhạt nhìn lướt qua họ, những nha đầu này đều là nha đầu bên trong Liên viện, tính tình thế nào nàng đều biết, đã trãi qua tỉ mỉ tuyển chọn ra.
"Hôm nay tiến cung, các ngươi chỉ cần đem vũ đạo phát huy tốt là được, không cần phải khẩn trương, biết không?"
"Dạ, Vương Phi."
Mọi người đáp lời, rồi an tĩnh lại, đồng loạt nhìn Phượng Lan Dạ đứng ở trên cao, hôm nay Tiểu Vương phi mặc một bộ y phục màu trắng ngà, bên hông thắt dây lưng màu bạc có thiêu đoá Thiên Diệp Hải Đường, phía trước còn tinh tế buộc thêm sợi băng, theo từng bước đi ưu nhã của nàng, bay múa trong gió, trên đầu nàng vấn búi tóc công chúa, nơi đó cắm một cành trâm ngọc bích có cờ tua, cờ tua có góc cạnh, dưới ánh mặt trời lấp lánh tạo ra những vòng cung ánh sáng lấp lánh, mờ ảo đến nói không ra lời, dung nhan nàng thanh tuyệt nghiên lệ, cái trán cao lộ ra anh khí bức người, nhưng đôi mắt lại càng sâu u vạn phần, nàng chỉ cần tùy ý liếc một cái, liền làm cho lòng người có cảm giác bị đè nén, đúng là người trời sinh khí chất hơn người.
"Cuẩn bị lên đường đi."
Phượng Lan Dạ ra lệnh một tiếng, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, trên con đừng u kính chạm mặt một thân ảnh cao ráo, cẩm bào màu tím, cao quý và mang theo phong phạm vương giả, tư thái ưu nhã chậm rãi đi tới, ống tay áo rộng đung đưa, thật giống như đám mây mây mù bao quanh núi xanh, màu tím vốn là màu sắc cực kỳ kén chọn người mặc, nhưng khi khoác lên trên người hắn, lại rất phù hợp, dường như trời sanh màu sắc này chỉ để dành cho hắn.
Cao quý, hào phóng , ưu nhã, còn mang theo chút sắc bén đèn nén mà không phát ra.
Đợi đến khi hắn đi tới, mọi người chỉ cảm thấy quanh mình thật giống như bị một tầng băng bao phủ, cảm giác đè nén khiến người khác không dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn, mặc dù biết hắn mang theo một loại cao nhã không nhiễm bụi trần, nhưng cường thế áp bách lòng người vẫn đồng thời đập vào mặt họ, khiến cho mấy tên nha đầu phía sau thở cũng không dám thở mạnh, khẩn trương cúi đầu mà đứng.
Phượng Lan Dạ quay đầu quét nhìn phía sau một cái, rồi phân phó Diệp linh: "Các ngươi đến phía trước đi, tất cả đều lên xe ngựa chờ."
" Dạ, Vương Phi."
Diệp linh lĩnh mệnh, vung tay lên, phía sau tám nữ tử toàn bộ đi theo Diệp linh ra ngoài.
Hôm nay tám tên vũ công này, cầm đầu chính là Hoa Ngạc, nha đầu này đối với khiêu vũ cũng rất có thiên phú, cho nên Phượng Lan Dạ liền phân phó nàng làm người dẫn đầu, chỉ huy đại cục.
Mắt thấy chín người bọn họ đã rời đi, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Diệp.
" Vương gia, chúng ta cũng đi thôi, thời gian không còn sớm, đoán chừng những nhà khác đã sớm đi rồi."
Nam Cung Diệp híp lại đôi mắt phượng, ánh sáng khiếp người nhẹ toả ra ngoài, thanh âm trầm thấp vang lên: "Lan Nhi muốn hiến vũ cho phụ hoàng sao?"
Phượng Lan Dạ ánh mắt tối sầm lại, mím môi cười: "Có phải thế không? Vương gia hãy chờ xem thì sẽ biết, ta nghĩ sẽ không làm cho Tề vương phủ mất thể diện ."
"Mất thể diện? Ta không ngại."
Nam Cung Diệp nói lời này đều là thật, năm trước hắn căn bản cũng không có tặng lễ vật, hôm nay tặng lễ, xem như là có lòng rồi, chỉ sợ phụ hoàng đã rất vui mừng, cuối cùng năm nay hắn đã tiến bộ hơn, cho nên có mất thể diện hay không cũng không sao cả, hơn nữa tiểu nha đầu này nhất định sẽ làm nổi bật, cho nên hắn không lo lắng: "Tốt lắm, chúng ta tiến cung đi."
Nam Cung Diệp vươn bàn tay to ra rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng không cự tuyệt, hai người kẻ trước người sau đi ra ngoài.
Trước cửa Tề vương phủ, những tiểu nha đầu kia đã lên xe ngựa, phía trước Vương Phủ còn có một chiếc xe ngựa chuyên trách khác, Tích Đan dẫn mấy tên hạ nhân Vương Phủ, đang cung kính đứng ở ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy Vương gia cùng Vương Phi tới, vội cung kính cúi đầu: "Tham kiến Vương gia, Vương Phi."
"Ừ."
Nam Cung Diệp gật đầu, nhưng cũng không để ý tới người ở phía sau, lôi Phượng Lan Dạ cùng tiến lên xe ngựa, rồi ra lệnh một tiếng: "đi thôi."
Đoàn người cuồn cuộn rời đi Tề vương phủ, hai chiếc xe ngựa đi đầu, phía sau là mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa theo, chạy thẳng tới hoàng cung.
Hôm nay ngày sinh của Hạo Vân đế, dù đã sớm hạ chỉ tất cả đều tổ chức đơn giản, cho nên chỉ ở Gia Khánh điện cử hành đãi tiệc, cũng không có cổ động cho phô trương, tham gia bữa tiệc gồm có các đại thần trong triều cùng gia quyến , còn có hậu cung phi tần, các nhà Vương gia hoàng tử, nên số người cũng không ít.
Xe ngựa vẫn chạy nhanh hướng cửa cung, trước cửa cung đã có người xuống xe, phàm là quan to trong triều đều không ngồi xe ngựa đi vào, phải tiếp nhận xong sự kiểm tra của Ngự Lâm quân trong cung mới có thể đổi qua kiệu tiến vào cửa cung, về phần Vương gia cùng hoàng tử thì không cần tiếp nhận những thứ thẩm tra này, họ có thể ngồi xe ngựa tiến thẳng vào nội cung.
Cho nên xe ngựa Tề vương phủ trực tiếp xuyên qua cửa cung, chạy thẳng tới cửa nội cung, phía sau lưu lại những tiếng thở dài.
Trước cửa nội cung, tiếng người ồn ào, tổng quản thái giám hậu cung dẫn một hàng hàng thị vệ cùng thái giám ở trước cửa cung kiểm tra, đây là trạm kiểm soát thứ hai, đối tượng được cẩn thận kiểm tra chính là những hoàng tử này long tôn này, hôm nay bởi vì nhiều người phức tạp, để phòng ngừa xảy ra phong ba, cho nên những tên thị vệ cùng thái giám trong cung không dám có nửa phần qua loa, đối với Vương gia hoàng tử thì không dám kiểm tra, nhưng hạ nhân bọn họ mang đến , tất cả đều phải kiểm kỷ, sau đó ghi danh vào trong danh sách, nếu như xảy ra chuyện gì, Vương Phủ các nhà muốn chạy trốn trách nhiệm cũng không thoát được.
Nam Cung Diệp dìu Phượng Lan Dạ xuống xe ngựa, chỉ thấy rất nhiều người đã đến, lúc này trước cửa cung đã vắng lạnh rất nhiều, khi đoàn người bọn họ đi tới, tổng quản thái giám canh giữ ở trước cửa vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp, sớm đã dẫn người cung kính thỉnh an.
"Chúng tiểu nhân tham kiến Tề vương Gia, Tề vương phi."
Nam Cung Diệp thật cũng làm khó hắn, vung tay lên: "Đứng lên đi, làm việc cho tốt."
"Dạ, Tề vương Gia."
Phượng Lan Dạ mắt lạnh liếc xuống, tổng quản thái giám hậu cung này cũng là vô cùng biết chuyện, xem ra là ngươi có thể sử dụng, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khôn khéo nương theo làn gió, biết thỉnh an Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, sau khi vừa lui đi đã đổi sắc mặt, thật tình nghiêm túc cẩn thận tra xét hạ nhân Tề vương phủ, sau đó theo thứ tự ghi tên vào trong danh sách, đợi đến tất cả mọi chuyện xử lý hoàn tất, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mới dẫn người đi vào cửa nội cung.
Phía sau tổng quản thái giám kia càng phát ra nịnh hót cung kính: "Tiễn Tề vương Gia, Tề vương phi."
Phượng Lan Dạ hừ lạnh: "Thật là một kẻ nương theo chiều gió nịnh chủ."
Nam Cung Diệp lạnh lẻo trầm thấp mở miệng: "Ở trong cung để sinh tồn xưa nay điều như vậy, Lan Nhi không cần để ý."
Đoàn người xuyên qua cầu nhỏ mái đình, thỉnh thoảng nhìn thấy ở trong đó các cung nữ cùng thái giám, nơi nơi đều bận rộn, nhìn lại phía trước cách đó không xa, chính là người An vương phủ đang đi tới, An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, tựa hồ như đang tìm cái gì, vửa thấy thân ảnh Phượng Lan Dạ, sớm dừng lại thân thể, quay qua An vương Nam Cung Quân bên người nói cái gì đó, ánh mắt của Nam Cung Quân nhìn sang, trên mặt hắn ánh sáng ôn nhuận như ngọc vẫn không giảm, người An vương phủ ngừng lại.
Hai nhà vừa thấy mặt, Nam Cung Quân cùng Nam Cung Diệp liền chào hỏi trước, sau đó hai nam nhân này vừa nói chuyện đi ở phía trước, Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ đi ở phía sau, hai nữ nhân cũng rất cao hứng, hiếm có trường hợp đi cùng nhau thế này.
" Tỷ cứ một mực chờ muội đấy?"
Tư Mã Vụ Tiễn nhỏ giọng nói, thật ra thì xe ngựa An vương phủ bọn họ đã xuất phủ từ sớm rồi, bởi vì muốn đợi Lan Dạ, cho nên nàng phân phó phu xe ngựa đi chậm lại, sau khi vào cung, nàng cũng rất chầm chập tiêu sái , nhìn chung quanh, bởi vì nàng hiểu rõ cá tính Lan Dạ, biết nàng không thể nào đi sớm, nên chỉ có thể trì hoãn, cũng may Nam Cung Quân rất chịu phối hợp với nàng, cùng nhau thong thả đi, cuối cùng cũng đợi được người của Tề vương phủ.
"Muội biết tỷ sẽ chờ, cho nên hôm nay đi hơi sớm."
Phượng Lan Dạ quả thật biết Tư Mã Vụ Tiễn sẽ đợi nàng, cho nên buổi sáng hôm nay so với ngày thường đã dậy sớm một chút, nếu không theo như cá tính của nàng, còn chậm hơn nữa kìa, hai người một lớn một nhỏ lôi kéo tay, dẫn một đống người phía sau cùng nhau hướng về Gia Khánh điện mà đi.
Hiện tại Phượng Lan Dạ mặc dù không có cao gầy như Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng cũng đã ra dáng yểu điệu thục nữ rồi, mặt mày như hoạ, đi tới chỗ nào đều rất làm người khác chú ý, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lại là một mỹ nhân, nên hai người thật giống như hai đóa hương sắc khác nhau nhưng đều rực rỡ.
Gia Khánh điện, là nơi chuyên môn dùng để tổ chức yến tiệc ở trong cung, bên trong điện lúc này tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều quan to trong triều cũng gia quyến đã đến, ba người một nhóm, năm người một đám cùng nhau nghị luận, tiếng sau cao hơn tiếng trước, náo nhiệt không dứt.
Người của Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ đã sớm tới, đang bị người ta bao quanh vây vào giữa, hình thành hai phái nhân vật rất rõ ràng.
Hai bên đại điện, bàn gỗ hình chữ nhật được xếp thành hàng theo thứ tự, trên bàn đã bày biện bình hoa ngũ sắc, trong bình cắm những đóa hoa kiều diễm, bên cạnh còn có khay đựng các loại trái cây trân quý, rượu ngon thanh thuần, hương thơm xông vào mũi, ngoài ra còn có các món thức ăn điểm tâm, chứa ở trong một hộp gỗ tử đàn khắc hoa.
Cả đại điện, ngoảnh đầu nhìn lại, tràn ngập đủ các loại màu sắc, đẹp như tiên cảnh.
Thanh âm lanh lảnh của thái giám vang lên: "An vương đến, An vương phi đến."
"Tề vương đến, Tề vương phi đến."
Trong đại điện, mâu quang đồng loạt nhìn sang, rất nhanh liền có người đi tới, vây quanh An vương cùng Tề vương để nói chuyện, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn mặc kệ những người này, đi tới chỗ ngồi vừa đi vừa nói chuyện, tiểu nha hoàn của Tề vương phủ cùng An vương phủ , cũng tự giác tìm một góc mà đứng.
Trong Gia Khánh điện, chảy tràn ngập các loại màu sắc, trăm hoa đua nỡ, nhìn lại một cái đẹp không sao tả xiết.
Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn chưa nói thượng hai câu nói, thì liền có người bao vây, hiện tại thân phận của hai người các nàng là rất sang quý, cho nên những gia quyến của quan trong triều, thì chỗ nào cũng nịnh nọt, nàng một lời ngươi một câu , toàn bộ huyên náo không ngớt.
"Nghe nói An vương phi cùng Tề vương phi rất đẹp, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
"Đúng vậy a, đúng vậy a, rất là lộng lẫy, tối nay trên đại thọ của hoàng thượng, có thể nói là mỹ nhân chói mắt nhất."
Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn nhau, hai người đều có chút phiền chán những nữ nhân này, cười đến vẻ mặt nịnh hót dối trá, vừa nhìn liền biết nói không phải lời thật lòng, hai người vốn định tránh ra, thì bỗng có người chen vào.
"Phải không?"
Thanh âm này khí thế mười phần, vừa nghe liền làm cho người ta không được tự nhiên, mọi người ngửng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy người vừa nói chuyện chính là Văn Tường công chúa mà hoàng thượng sủng ái nhất, một thân hoa y Văn Tường công chúa ngoài cười nhưng trong không cười nhìn những gia quyến của các quan to trong triều, những nữ nhân này lập tức thấy ngọn gió khác liền thay đổi phương hướng.
"Mặc dù An vương phi cùng Tề vương phi rất chói mắt, nhưng so với công chúa , tự nhiên là hơi thiếu một chút , Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa là sáng chói nhất tối nay."
Phượng Lan Dạ nhìn những kẻ mang sắc mặt bà tám này, tương đối phiền chán, lạnh lùng liếc bọn họ một cái, vốn định không rãnh đâu mà để ý đến, nhưng hết lần này tới lần khác Văn Tường công chúa khuôn mặt mang theo ý cười ngăn trở đường đi của hai người bọn họ.
"Hoàng tẩu, Văn Tường vẫn một mực tìm người, sao người lại trốn tới cái chỗ này , đi, theo Văn Tường đi nói chuyện một chút."
Nàng giống như cô bé đưa tay lôi Tư Mã Vụ Tiễn định đi, Phượng Lan Dạ đạm mạc nhìn Văn Tường công chúa, toan tính của nữ nhân này nàng nhìn một cái là biết được, thì ra muốn lôi Tư Mã Vụ Tiễn đi để cô lập nàng thôi.
Phượng Lan Dạ biết thì Tư Mã Vụ Tiễn tất nhiên cũng sẽ biết, sắc mặt trầm xuống, liền rút tay về nhàn nhạt mở miệng: "Công chúa, yến hội sắp bắt đầu rồi, hay là đến chỗ ngồi đi."
Nàng xoay người lại chuẩn bị cùng Phượng Lan Dạ đi tới chỗ ngồi của mình, Văn Tường công chúa luôn luôn tâm cao khí ngạo, vốn từ đáy lòng vẫn xem thường Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng nàng ta là hoàng tẩu của mình nên đành chịu, mới vừa rồi nàng làm thế vì muốn cô lập Phượng Lan Dạ, mới cư xử với Tư Mã Vụ Tiễn đúng mực và khách khí, ai ngờ nữ nhân này lại không thèm cho nàng mặt mũi, nghĩ vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống, đôi mắt từng đợt sóng ánh sáng lạnh dâng lên bắn về phía Tư Mã Vụ Tiễn, thanh âm liền chìm đi vài phần.
" hoàng tẩu?"
Một ít nữ nhân nịnh nọt đang vây xem ở bên người, trước mắt cũng không tỏ rõ thái độ gì, tuy vậy họ vẫn có lòng muốn xem náo nhiệt, nhưng lại không có can đảm đành lặng lẽ lui về phía sau một chút.
Hôm nay vẫn là ngày sinh của Hạo Vân đế, Phượng Lan Dạ không muốn làm cho Văn Tường gây náo loạn bừa bãi, liền quay đầu nhỏ giọng với Tư Mã Vụ: "Công chúa đã nói vậy, tỷ cứ đi theo nàng ta đi, tỷ làm chị dâu cũng cần phải như thế."
Ai biết tiếng nói nàng vừa dứt, kia Văn Tường cũng không thèm mang ơn, ngược lại càng buồn bực thêm, khóe môi vẽ ra nụ cười châm chọc, khinh thường mở miệng.
"Quả nhiên là vật họp theo loài a."
Bên này đang nói chuyện, thì phía sau lại có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu cùng Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ đã dẫn một bang phu nhân đi tới, đúng lúc nghe được câu nói của Văn Tường công chúa, Lâm Mộng Yểu liền lấy khăn che miệng mà cười, run rẩy như một bông hoa xinh đẹp nơi u cốc.
"Muội muội, đây là tất nhiên , cho nên ngươi cần gì vì những thứ người không đáng giá mà làm cho mình tức giận chứ, đừng quên ngày hôm nay là đại thọ của phụ hoàng, chúng ta hay là ngồi vào chỗ của mình đi, phụ hoàng sắp đến đó."
Văn Tường vừa nghe lời nói của Lâm Mộng Yểu tựa hồ cũng biết được trước mắt không thể tiếp tục giằng co, liền trợn mắt nhìn Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ một cái, rồi xoay người đi theo phía sau Lâm Mộng Yểu , những người khác tự nhiên cũng theo sát hai nàng.
Lúc này, tổng quản thái giám hậu cung đã đi đến, chỉ huy thái giám đem mọi người đưa tới chỗ ngồi riêng của mình, hoàng thượng cùng các nương nương sắp tới.
Trên đại điện, mọi người an vị xong, chỗ ngồi của các hoàng tử thì ở trên cao, sau đó theo thứ tự mà xếp hàng xuống, trong triều thì bắt đầu từ nhất phẩm đại quan cùng gia quyến, sau đó là các đại quan cùng gia quyến khác, như thế đi xuống, Gia Khánh điện rộng lớn như thế nhưng xa xa nhìn lại một cái rốt cuộc bóng người cũng đông nghịt. Ngay giữa đại điện trãi một tấm thảm màu đỏ sang quý, có thêu bức hoạ long phượng trình tường, hết sức mỹ lệ.
Tề vương phủ cùng An vương phủ chỗ ngồi nằm cạnh nhau, cho nên Phượng Lan Dạ nghiên thân thể cùng Tư Mã Vụ Tiễn nói chuyện, bỗng nhiên trước cửa đại điện vang lên tiếng hô lớn của thái giám.
" hoàng thượng giá lâm."
" Mai Phi nương nương giá lâm, Nguyệt phi nương nương giá lâm, Hoa phi nương nương giá lâm, Chiêu Nghi nương nương giá lâm, Miên phi nương nương giá lâm."
Xếp ở vị trí cuối cùng chính là một Tân phi tử mà hoàng thượng vừa sủng ái – ngũ phẩm tần, mọi người đang tò mò, thì nghe thái giám bẩm báo xong, tất cả đều đồng loạt đứng dậy, cúi đầu, bất quá khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua, phần lớn mọi người đều nhìn xem Miên phi nương nương đến tột cùng là ai.
Đi đầu chính là Hạo Vân đế, một thân Minh hoàng long bào, đầu đội kim quan, khí thế uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, hào quang trải rộng, chỉ một ánh mắt đã làm cho mọi người phải cẩn thận từng li từng tí, vị hoàng đế này cũng không phải là người bình thường, chẳng những hiếu dũng thiện chiến, hơn nữa tinh thông mưu lược, lại càng vô cùng giỏi về suy đoán lòng người, cho nên Thiên Vận hoàng triều mặc dù sóng ngầm quỷ dị bốn phía, động tay động chân, nhưng chân chính đối mặt với vị hoàng đế này, mọi người cũng đàng hoàng cẩn thận, không dám khinh thường.
Một thân minh hoàng Long bào, uy nghiêm lạnh lùng, nhưng đi bên cạnh hoàng thượng, không phải là Mai Phi nữa, mà là một vị nữ tử bao phủ cái khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, quyến rũ động lòng người, ánh mắt thật giống như một hồ nước trong xanh, một đầu tóc đen tựa như thác nước xoã xuống, vừa đi vừa chuyển động, dáng điệu thướt tha nhiều vẻ, cao sang mềm mại mà đáng yêu, nữ tử này quả thật là trời sanh vưu vật, xem ra hoàng thượng rất thích vị phi tử này rồi, mọi người đều suy đoán như vậy, nhìn lại mấy vị nương nương ở phía sau, sắc mặt đều âm u, tựa hồ rất mất hứng, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, từ xưa nay nữ nhân thất sủng, phần lớn đều ghen ra mặt.
Hạo Vân đế dẫn đầu ngồi xuống, mấy người phi tần phía sau tất cả đều ngồi vào chỗ của mình, lúc này hoàng thượng mới không nhanh không chậm mở miệng.
" Cùng ngồi xuống đi."
" tạ ơn phụ hoàng ( hoàng thượng )."
Mọi người rối rít ngồi xuống, lúc này nhạc trúc đã vang lên, ngoài cửa đại điện có người mặc quần áo khiêu vũ của cung đình, vũ cơ chậm rãi đi vào, trong lúc nhất thời giống như nhiều con bướm bay tán loạn, làm người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn, bất quá mọi người nào có lòng dạ mà xem những thứ này vũ đạo, chỉ chú trọng vào nữ tử bao phủ khăn che mặt đang ngồi ở bên cạnh Hạo Vân đế, quan hệ của hai người rõ ràng vô cùng thân ái, xem ra tất cả đều là sự thật, hoàng thượng quả nhiên mê luyến vị nữ tử này.
Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn tất cả mọi chuyện ở phía trên, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra cầm lấy đôi đũa ngọc, gắp lấy một khối điểm tâm nhẹ nhai rồi từ từ nuốt, cũng không thèm xem ca múa, bên cạnh Nam Cung Diệp quan tâm nghiên nửa người qua hỏi thăm: "Nàng không sao chớ"
Vừa rồi hắn thấy Văn Tường gây khó khăn cho các nàng, hắn vốn định qua giải vây, nhưng sau đó cũng không có bước qua.
Phượng Lan Dạ cười lắc đầu, nàng có thể có chuyện gì, rượu ngon thanh thuần, ca múa mừng cảnh thái bình.
Một khúc kết thúc, trong đại điện, vũ cơ cung đình lui xuống, lúc này lễ nghi quan của hộ bộ tiến lên đứng ở ngay giữa đại điện, cung kính cẩn thận mở miệng: "Hôm nay là ngày đại thọ của hoàng thượng, ngô hoàng nhân từ anh minh, không muốn tổ chức phô trương tất cả nghi lễ đều đơn giản đi, hiện tại bắt đầu lễ quỳ bái hoàng thượng."
Lễ nghi Quan lời nói vừa rơi xuống, xoay mình dẫn đầu quỳ xuống, trong đại điện, mọi người đều đứng dậy, bao gồm các vị hoàng tử Long Tôn, còn có mấy vị hậu phi bên người hoàng thượng, tất cả đều đứng dậy, ngay giữa đại điện rộng lớn, theo vị trí thứ tự, nhất tề quỳ xuống lạy.
"Chúc hoàng thượng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm có hôm nay, hàng tháng có ngày này."
Bên trong Gia Khánh điện, tiếng hô vang thành một mảnh, mọi người dập đầu liên tiếp ba cái, Ngô Vân đế mặt mũi đã ôn hòa mấy phần, chậm rãi phất tay: "Tất cả đứng lên đi."
Mọi người lần lượt đứng dậy, đi về chỗ ngồi của mình.
Lễ nghi quan của hộ bộ một lần nữa đi tới giữa đại điện, quét mắt các vị hoàng tử cùng đại quan trong triều một cái, thanh âm trầm hữu lực vang lên: "Bây giờ là các vị hoàng tử cùng các vị quan viên dâng tặng lễ vật mừng thọ."
Lễ nghi quan nói xong, liền lui xuống về chỗ ngồi.
Hạo Vân đế ngồi trên cao híp lại con ngươi, quét một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Nhị hoàng tử Tấn vương Nam Cung Trác.
Thái tử đã qua đời, Tấn vương là con trai lớn nhất, tất nhiên hắn nên bắt đầu trước, Tấn vương Nam Cung Trác trên gương mặt hiện lên nụ cười tà mị, chậm rãi đứng lên, quét mắt nhìn mọi người một cái, cuối cùng mỉm cười mở miệng: "Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng, mọi việc lấy dân làm đầu, cho nên hôm nay quà tặng của nhi thần là Kim Chi Ngọc tuệ."
Nam Cung Trác tiếng nói dứt, hạ nhân của Tấn vương phủ ở phía sau, liền mang một hộp lễ vật đi ra, bước tới chính giữa đại điện, mọi người nhìn lại, thấy hộp gấm đó cũng không có kỳ lạ, chỉ hoa lệ một chút mà thôi, không biết Kim Chi Ngọc Tuệ đến tột cùng là vật gì?
Chỉ thấy hộp gấm mở ra, trong hộp là một nhánh kim quang lập lòe cùng với cây lúa màu xanh bằng ngọc, Tấn vương Nam Cung Trác đi tới, cầm lấy cành kim quang lập lòe kia, nội liễm trầm ổn mở miệng: "Màu vàng của cành kim quang ngụ ý Giang Nam nhất mạch lúa mì, vụ mùa thu hoạch năm nay tràn đầy màu vàng, tựa như cả vùng đất bao phủ một tầng màu vàng óng ánh."
Nam Cung Trác nói xong để xuống cành kim quang kia, lại cầm lấy cành bông lúa xanh ngọc, chậm rãi mở miệng: "Bông lúa màu xanh biếc này tượng trưng cho mùa thu hoạch lúa nước tốt nhất năm nay, nhi thần đã nhận được tin tức, năm nay các nơi thu hoạch có thể nói một mảnh trúng mùa, cho nên lễ vật này mới gọi là Kim Cành Ngọc Tuệ, hôm nay đại thọ của phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng khỏe mạnh trường thọ, hơn nữa chúc Thiên Vận hoàng triều vạn dân tề nhạc, thiên hạ vĩnh viễn Thái Bình."
Lễ vật của Tấn vương phủ có thể thấy có một phong cách riêng, Nam Cung Trác vừa về tới chỗ ngồi, liền nghe được trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm, những đại thần trong triều kia, không khỏi phụ họa gật đầu, tiếng đồng ý vang thành một mảnh, ngồi trên cao Hạo Vân đế hài lòng gật đầu, đôi mắt sắc bén sâu không lường được kia hiện lên vẻ ôn nhuận hiếm thấy, ngồi ở hoàng đế bên người không xa, Mai Phi nương nương vừa nhìn thấy thần sắc của hoàng thượng, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Lễ vật của Tấn vương phủ được thu nhận, tiếp theo là lễ vật của Nam Cung phủ, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp luôn luôn làm việc khiêm tốn, không có ý với bất kỳ đảng phái tranh giành nào, xưa nay hắn chỉ yêu âm luật, cho nên đối với đại thọ của phụ hoàng, lễ vật cũng vô cùng đơn giản, lễ vật Nam Cung phủ dâng lênh nghênh đón một mảnh thở dài, nhưng hoàng thượng cũng không có mất vui, sắc mặt không đổi lệnh cho người ta nhận xuống, lúc đến phiên Sở Vương phủ, Phượng Lan Dạ không khỏi nở nụ cười, ngồi ở bên người nàng Nam Cung Diệp lập tức chú ý đến tâm tình vui vẻ của nàng, nhỏ giọng mở miệng.
"Lan Nhi, nàng đã làm cái gì?"
Hắn chỉ biết hôm đó, nàng đã động tay động chân, nhưng không biết vật kia là cái gì?
Phượng Lan Dạ mở trừng hai mắt, cười nhẹ mở miệng: "Xem rồi sẽ biết."
Nói xong liền không để ý tới Nam Cung Diệp nữa, vẻ mặt mang ý cười nhìn Sở Vương Nam Cung Liệt đang đứng ở ngay giữa đại điện, chỉ thấy hạ nhân Sở Vương phủ đã mang ra một hộp dài khoản mười hai thước, làm cho rất nhiều người ngắm nhìn, mọi người thỉnh thoảng nghị luận, không biết Sở Vương phủ năm nay tặng lễ vật gì, năm ngoái bọn họ đoạt được ngôi vị đầu, năm nay chắc sẽ không đoạt lần nữa chứ.
Sở Vương Nam Cung Liệt vẻ mặt đầy ý cười, mặt mày cuồng ngạo, tựa hồ có chút tự hào, nhìn về phía Hạo Vân đế trên cao.
"Đây là trời giáng kỳ vật, nhi thần không dám tự mình làm của riêng, nên lập tức phái người ra roi thúc ngựa đưa vào Cung, để hiến tặng cho phụ hoàng."
"Trời giáng kỳ vật?"
Trong điện một mảnh nghị luận vang lên, rất nhiều đại quan trong triều đều cố sức duỗi dài cái cổ, muốn nhìn xem đến tột cùng là vật gì, Phượng Lan Dạ vẫn ngồi không nhúc nhích, khóe môi treo cười lạnh bộ dạng đang xem kịch vui, một bên Tư Mã Vụ Tiễn quét nhìn trong điện một cái, không có hứng thú với bọn người kia, nhưng đối với vẻ mặt Phượng Lan Dạ thì có chút hứng thú, liền nghiên người qua hỏi thăm: "Ngươi biết đó là món đồ gì không?"
Phượng Lan Dạ hất hất cằm, ý bảo Vụ Tiễn nhìn xem, lúc này người của Sở Vương phủ đã mở ra cái hòm gấm.
Một con rồng phỉ thuý hình dạng bay lên không dài khoản mười một thước (TT: ta không biết rõ một thước bao nhiêu mét nên giữ nguyên văn), trong suốt xanh biếc, loang loáng như mặt đầm, vừa nhìn cũng biết là thứ tốt, một khối phỉ thúy lớn như vậy, chưa nói đến việc nó có phải là kỳ vật trời ban hay không, chỉ riêng khối phỉ thúy thôi cũng đã là bảo vật hiếm thấy của thế gian, huống chi nó được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ như thế, nên một lúc nhất thời trong đại điện mỗi người đều có một phản ứng khác nhau.
Có người cao hứng, có người buồn bực, có người tức giận khó chịu.
Tấn vương Nam Cung Trác vừa rồi còn thật cao hứng, đến khi thấy bảo bối của Nam Cung Liệt vừa hiện thân, lập tức âm ngao vô cùng, chẳng lẽ hôm nay lại là lễ vật của Sở Vương phủ đứng nhất, càng nghĩ càng không cam lòng, tại sao những thứ tốt đều bị hắn giành trước.
Trong đó những đại thần thuộc phe Sở Vương , khen không dứt miệng.
Hạo Vân đế nhếch môi, lộ ra nụ cười hiếm thấy, trong con ngươi sâu u hiện lên hứng thú , mắt không nháy không chớp nhìn con rồng phỉ thuý kia.
Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn tất cả, từ xưa nay hoàng đế cho dù khôn khéo cơ trí hơn nữa, chỉ sợ cũng chạy không thoát quyến rũ của những kỳ vật mang điềm báo trước, Nam Cung Liệt thật là có tâm tư a, nếu không phải mình đã động tay động chân, chỉ sợ hôm nay lễ vật của hắn đúng là hạng nhất, nàng nghĩ đến việc hắn lợi dụng mình, khóe môi lên nụ cười.
Tối hôm đó, nàng đã bỏ một chút đan dược trên mình con rồng, đan dược này có màu đỏ , khi gặp nhiệt thì chảy ra, không biết ngọc long phun ra chất lỏng màu đỏ, thì Hạo Vân đế sẽ tức giận như thế nào?
Phượng Lan Dạ đang nghĩ đến nhập thần, ở một bên đại điện đã có người kêu lên.
"Ngọc long chảy máu."
Một lời rơi xuống, cả điện biến sắc, không khí yên lặng chết chóc, vừa rồi Nam Cung Liệt một thân ngạo khí lập tức sắc mặt đại biến, tái nhợt thành một mảnh, hắn cẩn thận đi qua xem xét, quả thật nhìn thấy trong miệng của ngọc long chảy ra dòng chất lỏng màu đỏ, thật đúng là như ngọc long đang hộc máu, hắn lập tức liền nghĩ đến thích khách đêm hôm đó xông vào Sở Vương phủ, không ngờ người đó đã động vào ngọc Long này, vậy mà lúc trước hắn vẫn nghĩ không ra, thích khách kia đến tột cùng là muốn làm gì? Không ngờ một người thông minh tài trí như hắn lại phạm phải sai lầm này, cuối cùng là người phương nào đã động tay động chân, Nam Cung Liệt phịch một tiếng quỳ gối trên đại điện, con ngươi tàn bạo, lạnh lùng quét nhìn về phía mấy hoàng tử trên điện, ánh mắt hoài nghi hết lần này đến lần khác xẹt qua bọn họ, nhưng trong miệng vẫn thành khẩn với hoàng thượng.
"Nhi thần đáng chết, xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần đáng chết."
Ngồi ở trên cao Nguyệt phi vốn đang đắc ý, xảy ra tình huống lúc này kịch liệt hoảng hốt, không khỏi từ chỗ ngồi trên cao chạy xuống quỳ gối trên đại điện cùng Nam Cung Liệt, buồn bã mở miệng.
"Xin hoàng thượng bỏ qua cho Liệt nhi một mạng, hết thảy đều là lỗi của thiếp thân, xin hoàng thượng tha thứ."
Trong điện tình huống lập tức thay đổi, vừa rồi xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, các hoàng tử công chúa đều biến sắc, tuy nói Sở Vương phạm sai lầm, không liên quan đến người khác , nhưng nếu như hoàng thượng trách tội xuống, chỉ sợ cũng không có kết quả gì tốt, cho nên trong đại điện, trừ tiếng thở ra không còn một chút tiếng vang nào khác.
Hạo Vân đế ngồi ở trên cao con ngươi híp lại, quét mắt nhìn hai mẫu tử Nguyệt phi ở dưới điện, tựa hồ như không quá để ý, phất phất tay.
" hôm nay là đại thọ của trẫm, cần gì khẩn trương như vậy, Liệt nhi cũng chỉ là một mảnh hảo tâm, trẫm cũng không tin đây là thần vật trời ban, hãy đứng lên đi."
Sở Vương Nam Cung Liệt có chút khó tin, vốn tưởng rằng mình khó thoát kiếp nạn, không nghĩ tới lại không có chuyện gì, cuối cùng hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đỡ mẫu phi đứng dậy, thân là phi tử của hoàng thượng, Nguyệt phi hiểu rõ hoàng đế hơn Nam Cung Liệt nhiều, mặc dù Hạo Vân đế mặt ngoài một mảnh nhu hòa như không có chuyện gì, nhưng e rằng đáy lòng đã nổi giận, Liệt nhi lần này chỉ sợ là công dã tràng rồi, bất quá giữ được một mạng vẫn quan trọng hơn, nên nàng cũng không dám nói thêm gì nữa, kế tiếp không khí căng thẳng hơn rất nhiều.
Tiếp theo là đến phiên An vương Nam Cung Quân, Nam Cung Quân không nói lời nào, nhìn về phía Tư Mã Vụ Tiễn, Tư Mã Vụ Tiễn và hắn cùng nhau đứng lên, cung kính mở miệng.
"Phụ hoàng đại thọ, bất kể kỳ trân dị bảo như thế nào đều khó lọt vào mắt của phụ hoàng, nhi thần vì tỏ tâm ý, đã tự mình thêu một bức hoạ, xin phụ hoàng ngắm thưởng."
Tư Mã Vụ Tiễn vung tay lên, người An vương phủ ở phía sau chạy vội lên, kéo ra một màn cẩm tú, dài năm thước, chiều rộng hai thước, một cái nhìn lại, nơi nơi núi sông thanh tú, giang sơn gấm vóc, bên bờ có người làm ruộng dệt vải, trong sông có người giăng lưới đánh cá, phía dưới có bốn chữ lớn màu đen, thiên hạ thái bình.
Bức tranh gấm thiêu vừa mở ra, mọi người trên đại điện thỉnh thoảng gật đầu một chút, khen ngợi không ngừng, không khí cứng ngắc mà lúc trước Liệt Vương mang đến cuối cùng cũng hòa hoãn xuống, Hạo Vân đế vẻ mặt đã nhu hòa một chút, bất quá sâu trong đồng tử sự âm u vẫn chưa giải toả.
Tề vương Nam Cung Diệp thờ ơ nhìn hết thảy sự việc trong điện, sau đó nghiêng thân hỏi: "Nàng định làm thế nào đây?"
Phượng Lan Dạ mím môi cười, cũng không để ý tới hắn, lúc này mảnh gấm thiêu của đã An vương phủ bị thu vào, đến phiên Tề vương phủ bọn họ, năm trước Tề vương phủ cũng không có tặng lễ vật, nên mọi người cũng không có hi vọng gì, nhưng lúc này Nam Cung Diệp đã đứng lên.
Tề vương Nam Cung Diệp luôn luôn ru rú trong nhà, bí hiểm, hôm nay lại công khai làm nhân vật nổi bật, nên trong đại điện nhiều thiếu nữ tử nhìn đến ngây người.
Tề vương quả nhiên là mỹ nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, hai đầu lông mài tuấn tuyển bức người, giở tay nhấc chân tự phát ra ánh sáng rực rỡ, kích động lòng người.
Nhưng mà nhìn qua hắn rất lạnh khốc, làm cho người ta không dám nhìn nhiều.
Phượng Lan Dạ chậm rãi đứng lên, cũng không nhìn người bên cạnh, ngửng đầu lên nhìn về phía Hạo Vân đế, chậm rãi mở miệng: "Đại thọ của phụ hoàng, Tề vương phủ cũng chuẩn bị hạ lễ, xin phụ hoàng vui lòng nhận cho."
Phượng Lan Dạ một lời rơi xuống, lập tức có người đem đàn đưa tới.
Tin đồn Tề vương phi cầm kỹ nhất tuyệt thiên hạ, đáng tiếc rất nhiều người cũng chưa từng được nghe qua, lần này vừa thấy, mọi người không khỏi nhiệt tình dâng cao.
Tề vương phủ lấy Hoa Ngạc cầm đầu dẫn thêm mấy tên tỳ nữ uyển chuyển đi lên, tám tên tỳ nữ mặc Hồng Y đồng loạt đứng ở ngay giữa đại điện, mọi người vừa nhìn, không biết Tề vương phủ định làm trò gì, không khỏi nhỏ giọng nói thầm.
Phượng Lan Dạ đã ôm cầm bước lên, hai gã thái giám mang ra cầm thai (bàn để cây đàn), bày ở ngay giữa đại điện, Phượng Lan Dạ đặt cầm lên đó rồi ngồi ở ngay giữa đại điện.
Tiếng đàn mênh mông vang lên, tám tên tỳ nữ bên người liền bắt đầu múa.
Ống tay áo nhẹ mỏng như mây, bay, múa, nhúng, xoay tròn, cả điện nhuộm màu đỏ tươi.
Tiếng đàn réo rắt xa xa, vang vọng ở trên đại điện.
Linh hoạt kỳ ảo dễ nghe, thật giống như ngọc châu rơi vào cái khay, như tiếng suối réo rắc, mọi người tựa hồ như đến một nơi có nhiều hoa thơm cỏ lạ chim hót líu lo.
Bỗng nhiên, trong đại điện có nhiều loài hoa run rẩy, mấy bó hoa tươi trên bàn, rối rít bức khỏi cành bay lên, nhắm giữa không trung mà phi, chậm chạp mà có tiết tấu.
Một, hai , ba .
Càng ngày càng nhiều, người người nhìn thấy quang cảnh trước mắt như thế, đều hứng thú mười phần, người chưa từng thấy qua cảnh tượng này, thì ngay cả hít thở cũng khó khăn, đôi mắt mở lớn, tựa hồ rất khó để tin, tiếng đàn này lại có thể khiến cho Hoa bứt ra khỏi cành, còn mang theo làn hương thơm động lòng người.
Nhìn lại tiểu nha đầu đang ngồi ngay ngắn ở trước đài cầm, thật giống như trích tiên cưỡi trên đoá mây hồng sắc, toàn thân linh động, mặt mày trong sáng xinh đẹp tuyệt trần, những ngón tay ngọc nhỏ và dài, uyển chuyển lướt trên dây đàn, hương thơm như lan toả từ trên đầu ngón tay.
Mọi người chỉ cảm thấy lòng ngực hít thở không thông, điều tuyệt đẹp nhất thế gian, cùng lắm cũng chỉ giống thời khác này mà thôi.
Tấn vương Nam Cung Trác con ngươi hiện lên sự tham lam, tiểu nha đầu này đáng lý phải là đồ của hắn mới đúng, sao lại để cho Tề vương chiếm trước, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tề vương đạt được, trong lòng dấy lên sự âm u khó lường
Sở Vương Nam Cung Liệt lúc trước thập phần cao hứng, nhưng thời khắc này hắn có vẻ buồn bực phiền lòng khó chịu.
Không nghĩ tới nha đầu này càng ngày càng xuất sắc, càng ngày càng làm cho người ta dời không ra tầm mắt, tương lai nhất định sẽ trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hoặc là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh .
Nhìn xem hoàng thượng ngồi ở trên cao là biết, hoàng thượng khẽ nhắm mắt lại, tựa hồ giờ phút này đang vì tiếng đàn và khung cảnh mà nàng mang lại khiến hắn thấy an nhàn.
Trong đại điện một mảnh nhu hòa, không có một chút tiếng vang ầm ỹ.
Những cánh hoa trôi nổi giữa không trung đã nhập lại thành hai trái cầu hoa rực rỡ, càng lúc càng lớn, ánh mắt mọi người cũng theo sự chuyển động của nó càng lúc càng say sưa, không biết kế tiếp còn khung cảnh hoành tráng kỳ lạ nào nữa.
Lúc này tiếng đàn đột ngột trầm xuống, Một tiếng trống bong vang lên, Hoa cầu đột nhiên vở ra , cánh hoa bay lả tả phiêu tán rơi xuống, tựa như một trận mưa hoa.
Cả điện mưa hoa rơi xuống khắp nơi, những người xung quanh không tự chủ được mà đứng lên, ngẩn ngơ bất động, trong mắt chỉ còn có những nữ tử mặc áo hồng vũ động như tinh linh.
Hết thảy thật giống như trong giấc mộng.
Mọi người thậm chí nghi ngờ bản thân đang nằm mộng.
Tề vương Nam Cung Diệp loé lên vẻ kiêu ngạo cùng tự hào, khóe môi nở nụ cười hiếm thấy.
Gương mặt tuyệt mỹ luôn luôn lãnh khốc, lúc này lại bao phủ một tầng ánh sáng, chảy tràn ngập các loại màu sắc, thanh tuyệt động lòng người, đôi mắt thâm thúy không nháy không chớp nhìn vào giữa không trung.
Một màn này làm sợ hãi biết bao nhiêu người, ghen tỵ biết bao nhiêu người.
Giữa cơn mưa hoa từ không trung đột nhiên rớt xuống một đôi câu đối ghi lời chúc, giống như được treo ở giữa không trung vậy, chỉ thấy chữ viết trên tranh rõ ràng sắc nét, Hạc toán thiên niên thọ, Tùng linh vạn cổ xuân. (TT: để ta tra lại hai câu này rồi bổ sung sau vì thấy hơi là lạ nên phải xem lại bản tiếng Trung đã)
Hôm nay thật là kỳ quan xuất hiện, hai câu chúc cứ như vậy mà lơ lửng giữa không trung, mắt thấy tiếng đàn đột nhiên thu lại, trên đại điện hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, mà tám tên nữ tỳ Hồng Y đã bày ra một thế đứng, Phượng Lan Dạ ở ngay giữa ôm cầm dựng thẳng, lúc này Ngô Vân đế không nhịn được tán thưởng: "Thật là rất nổi bật, đương thời chỉ có một."
Tám tỳ nữ cùng Phượng Lan Dạ, mỗi người một tư thế, đoan đoan chánh chánh, bày ra một chữ thọ to đỏ tươi rõ nét.
Hạo Vân đế tiếng nói vừa dứt, đại thần hai bên đại điện không nhịn được vỗ tay không ngừng vang động mà kéo dài, hôm nay đại thọ của hoàng thượng , lễ vật của Tề vương phủ là nổi bật nhất, không nghĩ tới Tề vương luôn luôn không tặng lễ, một khi tặng lại xuất chúng như vậy.
Lúc này ngay giữa đại điện Phượng Lan Dạ vung tay lên, mọi người lui xuống, nàng vung tay một lần nữa, hai bức tranh chữ từ không trung rơi vào trên tay của nàng, lập tức có thái giám tiến lên nhận lấy.
Trong điện lần nữa vang lên tiếng vỗ tay sôi nỗi, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Phượng Lan Dạ ưu nhã rời đi, đến bên người Nam Cung Diệp.
Lúc này Tấn vương cùng Sở Vương trong lòng đều rất sâu hối hận, sớm biết nha đầu này có khả năng như thế, vì sao lại không công tặng cho Tề vương Nam Cung Diệp.
Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp cũng tràn đầy cảm xúc, ngây ngốc nhìn về hướng Phượng Lan Dạ đang ngồi, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm thì tức giận trừng mắt liếc mẫu phi của mình, nếu không phải mẫu phi không chịu giúp hắn, thì hiện tại Lan Dạ đã là hoàng tử phi của hắn.
Trong điện, trừ những nam tử, thì tất cả những nữ nhân kia đều đỏ mắt, không ngờ hôm nay tiểu nha đầu này một lần nữa phóng ra tia sáng lớn vậy, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, ngay cả hoàng thượng cùng các đại thần cũng đối với nàng khen không dứt miệng, chỉ sợ ngày mai cả An Giáng thành đều biết Tề vương phi là một mỹ nhân kinh tài tuyệt diễm, là một nữ tử hiếm thấy trong thiên hạ.
Đám người Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ luôn luôn tự cho mình rất cao, cũng không dễ dàng đem người khác để vào trong mắt, lần này không ngờ hôm nay lại để cho nha đầu này cướp đoạt hết quan vinh, lúc này trong lòng khó chịu như có vạn mũi kim đâm phải, nhất là Tô Nghênh Hạ, ban đầu Sở Vương vốn đứng đầu, nhưng hết lần này tới lần khác Tề vương phủ đã chiếm đầu khôi, điều này càng làm cho nàng căm hận vạn phần.
Trừ hai cô gái này, thì Văn Tường cùng Văn Bội công chúa không thoải mái nhất rồi, vì hôm nay tuy nói là đại thọ của phụ hoàng, nhưng các nàng xuất hiện vì muốn xem một chút trong triều có người nào là nhân tài xuất sắc để chọn lựa làm phu tế, nhưng hiện tại nhìn lại một cái, tất cả mọi người trong điện đều nhìn chăm chú vào nha đầu này, làm sao mà các nàng không căm hận được.
Phượng Lan Dạ a, Phượng Lan Dạ, ngươi thật có bản lãnh cướp đi danh tiếng mà.
Văn Tường công chúa gương mặt hết trắng rồi lại xanh, nàng vốn nhìn trúng Đại tướng quân Tây Môn Vân, nhưng Tây Môn Vân cứ một mực nhìn nha đầu này, căn bản là không có nhìn nàng, điều này làm cho nàng hận giết không được nữ nhân này, nhưng trong lúc này, không phải là thời cơ tốt để nàng làm thế.
Các hoàng tử dâng tặng lễ vật xong, kế tiếp là các đại thần trong triều, bắt đầu trước là thần tử tam công (gồm có thái sư, thái phó, thái bảo), nhưng những thần tử này nào dám đoạt đi vinh quang của các hoàng tử, cho nên đợt tặng lễ cũng có vẻ yếu kém hơn, Hạo Vân đế đã có chút ít mệt mỏi, vung tay lên phân phó thái giám đem thọ lễ của đại thần toàn bộ thu lại, kế tiếp chính là vũ khúc của cung đình, mọi người bắt đầu ăn uống nói chuyện.
Ánh mắt của rất nhiều người điều nhìn vào Phượng Lan Dạ, tối nay nàng là một nhân vật truyện kỳ.
Nam Cung Diệp một thân lạnh lẽo, quanh thân tiêu điều chết chóc, gương mặt tuấn dật xuất sắc lại càng bao phủ dày sương lạnh, thấy người khác vẫn nhìn chăm chú vào Phượng Lan Dạ, trong lòng của hắn rất khó chịu, cho nên giờ phút này thật giống như người khác đã thiếu hắn mấy trăm vạn lượng vậy, nên trong lúc nhất thời không ai dám tới đây nói chuyện.
Bên cạnh Tư Mã Vụ Tiễn không quên chúc mừng Lan Dạ.
" Lan Dạ, chúc mừng muội, hôm nay thọ lễ của Tề vương phủ đã đứng đầu, còn được phụ hoàng khen ngợi nữa."
" Các ngươi cũng không kém."
Phượng Lan Dạ gật đầu, lời nàng nói rất thực lòng, lễ vật của An vương phủ rất có ý nghĩa, bất quá nhớ tới lễ vật của Sở Vương phủ, Phượng Lan Dạ không khỏi buồn cười, sau đó ngửng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Liệt, thì vô tình chạm phải một đôi mắt sâu không lường được.
Đáy mắt của Sở Vương Nam Cung Liệt tựa hồ mang theo rất nhiều ý vị thâm trường, bất quá Phượng Lan Dạ còn không có kịp nhìn kỷ, thì Nam Cung Diệp ở bên cạnh đã đưa tay lôi kéo nàng nói chuyện.
" Lan Nhi, nàng nhìn cái gì đấy?"
Phượng Lan Dạ quay người nhìn lại, chỉ thấy trên ngũ quan tuấn dật của Nam Cung Diệp bao phủ sương lạnh, trong đôi mắt sâu u kia lạnh giá không ngừng trải rộng, tựa hồ như có cái gì sắp bộc phát vậy.
" Sao thế?"
Phượng Lan Dạ nhìn ra người nầy đang tức giận, chẳng qua nàng không biết hắn giận cái gì, cau mày lấy làm kỳ quái, đáng tiếc Nam Cung Diệp không nói gì, im lìm khó chịu, sau đó đem một khối điểm tâm nhét vào trên tay của nàng: "Ăn cái này đi, không một tí lại la đói."
"Một quái nhân mà."
Phượng Lan Dạ bĩu môi, sau đó cúi đầu ăn điểm tâm, ở bên cạnh Tư Mã Vụ Tiễn nhìn thấy tình huống bên này, lập tức lòng dạ hiểu rõ, Tề vương đang bực cái gì, bất quá nàng cũng không muốn vạch trần, vẫn thanh tao lịch sự ngồi ở bên người Nam Cung Quân ăn điểm tâm, trong lòng âm thầm cao hứng.
Xem ra Tề vương rất thích Lan Dạ, nên mới sinh hờn dỗi, chẳng qua là vì ghen thôi, đáng tiếc Lan Dạ cái gì cũng không biết, nên làm cho Tề vương ăn bực bội, Lan Dạ thông minh như vậy, tin tưởng rất nhanh sẽ từ từ hiểu ra, chỉ tiếc nàng ấy còn quá nhỏ, Tề vương phải chờ đợi, hơn nữa còn phải đề phòng nhiều người như vậy.
Sau bữa tiệc, hoàng thượng đã mệt mỏi, liền dẫn mấy vị hậu phi lui xuống, tiết mục kế tiếp vẫn chỉ nghe hí khúc thôi, hơn nữa buổi tối vẫn còn một tiệc rượu.
Thiên điện của Gia Khánh điện, trên đài cao tạm thời đã bắt đầu hát xướng, mấy vị Vương gia, tam công đại thần, lần lượt ngồi xuống, nhất nhất đều nhìn trên bàn, nhưng không biết có mấy người đang thật lòng nghe hát, lại có bao nhiêu người trong lòng đang tính quỷ kế?
Phượng Lan Dạ híp mắt lại một chút, ngáp một cái, ngày hôm nay thức dậy sớm một chút, lúc nãy còn phải đánh đàn nên giờ mệt mỏi rồi, nghe hí khúc hừ hừ nha nha này, nàng nửa điểm hứng thú cũng không có, mà ở bên cạnh Nam Cung Diệp cũng không kiên nhẫn, bất đắc dĩ mới ngồi vững, thật nóng lòng muốn bỏ đi.
Bất quá bọn người các nàng cũng không có chịu tội lâu, liền có người đứng dậy đi tản bộ.
Tư Mã Vụ Tiễn nhìn Phượng Lan Dạ một cái rồi cũng đứng lên, đưa tay kéo nàng: "Chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút."
" ừ."
Phượng Lan Dạ đứng dậy cùng Nam Cung Diệp chào hỏi một tiếng, liền dẫn Diệp linh cùng Hoa Ngạc đi theo Tư Mã Vụ Tiễn ra ngoài, hai người cùng khỏi Gia Khánh điện, đứng trong hoa viên cách đó không xa để ngắm hoa.
Trong vườn hoa, thỉnh thoảng nhìn có bóng người qua lại, vì đại bộ phận cũng không muốn ngồi trong đó nên chạy ra đây, ba người một đám, năm người một nhóm nói nói cười cười, ở bốn phía vườn hoa đi dạo .
Bỗng nhiên cách đó không xa có tiếng nói.
" Hôm nay Tề vương phi có thể nói một thân toả hào quang, chẳng những hoàng thượng, mà nhiều người ở trong điện cũng nhìn nàng không dời tầm mắt, may là nàng tuổi không lớn, nếu không nhất định là họa thủy."
Một đạo thanh âm khinh thường đột nhiên tăng âm điệu: "Nàng ta chính là một con hồ ly, còn nhỏ đã biết dụ dỗ, chuyên phác câu mất linh hồn nam nhân."
Nữ nhân này thanh âm vừa nghe đã biết là Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu, Lâm Mộng Yểu sở dĩ tức giận, là bởi vì phu quân mình cả bữa tiệc đều ở ngắm nhìn người đàn bà kia, hơn nữa vẻ mặt còn mang tiếc hận, điều này không làm nàng khó chịu sao được, thật giống như có cái gì đó đè nặng trong lòng, không thể để xuống được.
- Chương 1 - Vong quốc
- Chương 2 - Thời không lão nhân
- Chương 3 - Hoán hồn
- Chương 4 - Công chúa U Mê
- Chương 5 - Quân cờ tốt nhất
- Chương 6 - Tu luyện tâm pháp
- Chương 7 - Tranh cãi ầm ĩ
- Chương 8 - Tư mã vụ tiến
- Chương 9 - Đi dạo chợ đêm
- Chương 10 - Sảo đấu
- Chương 11 - Bình luận Đàn
- Chương 12 - Danh cầm tặng tri âm
- Chương 13 - Trừng phạt
- Chương 14 - Trừng phạt (2)
- Chương 15 - Cự gặp
- Chương 16 - Long Phượng ngâm
- Chương 17 - Cầm trang sức
- Chương 18 - Tới cửa đánh người ngược lại bị đánh
- Chương 19 - Bằng hữu chân chính
- Chương 20 - Độc của hoa anh túc
- Chương 21 - Ngọc đẳng
- Chương 22 - Đổ trường
- Chương 23 - Đánh cược
- Chương 24 - Mãnh hổ
- Chương 25 - Lấy được toàn thắng
- Chương 26 - Cắn xé
- Chương 27 - Ân cứu mạng
- Chương 28 - Tấn Vương triệu kiến
- Chương 29 - Hoàng Phi Yến gầy
- Chương 30 - Bát Hoàng Tử
- Chương 31 - Ai muốn chết ?
- Chương 32 - Quý ở tình cảm thổ lộ
- Chương 33 - Cơ quan thiết kế đúng lúc
- Chương 34 - Trừng phạt cái ác
- Chương 35 - Đây là địa bàn của ta
- Chương 36 - "Tiểu sói con"
- Chương 37 - Phát nộ
- Chương 38 - Thế lực
- Chương 39 - Triệu kiến
- Chương 40 - Tát Bát Hoàng Tử một cái
- Chương 41 - Tâm kế của Mai Phi
- Chương 42 - Tâm kế của Mai Phi (2)
- Chương 43 - Người dự tuyển Hoàng tử Phi
- Chương 44 - Gả cho người nào ?
- Chương 45 - Nhắm mắt thành tiên , mở mắt thành ma
- Chương 46 - Đêm khuya tới chơi
- Chương 47 - Có gả thì gả cho Tề Vương
- Chương 48 - Vào cung
- Chương 49 - Cửa cung sâu như biển
- Chương 50 - Chỉ trách
- Chương 51 - Hóa trang lên sân khấu
- Chương 52 - So sánh đức dung
- Chương 53 - Biểu diễn tài nghệ
- Chương 54 - Giang sơn như họa
- Chương 55 - Tứ hôn phong ba
- Chương 56 - Tứ hôn chính phi của Tề Vương
- Chương 57 - Trận đánh miệng lưỡi của nữ nhân
- Chương 58 - Mẫu tử trái ngược
- Chương 59 - Tình thân
- Chương 60 - Đánh người của Tấn Vương Phi
- Chương 61 - Châm phong tương đối
- Chương 62 - Đại hôn
- Chương 63 - Sau này Gia tức là gà
- Chương 64 - Bị đánh
- Chương 65 - Khẩu chiến quần phi
- Chương 66 - Đố kỵ
- Chương 67 - Gia là nam nhân
- Chương 68 - Cầm tiêu hợp tấu
- Chương 69 - Bí ẩn nơi hậu cung
- Chương 70 - Một thân sát khí
- Chương 71 - Đánh người hoa rơi nước chảy
- Chương 72 - Ngân Ca là chú chim thông minh
- Chương 73 - Ăn giấm chua
- Chương 74 - Tự tạo ác quả
- Chương 75 - Gia là món đồ
- Chương 76 - Tỷ muội tình thâm
- Chương 77 - Hào quang tuyệt sắc
- Chương 78 - Sóng gió hậu cung
- Chương 79 - Từng bước kinh tâm
- Chương 80 - Ba vạn lượng bạc trắng
- Chương 81 - Lan dạ tức giận mắng
- Chương 82 - Nàng ngủ giường. Ta ngủ ở sảnh
- Chương 83 - Diệp Nhi, mẫu phi yêu con
- Chương 84 - Dùng miệng uy dược
- Chương 85 - Hủy dung
- Chương 86 - Hóa điên
- Chương 87 - Chân tướng cái chết của Ngọc Phi
- Chương 88 - Hành trình định châu
- Chương 89 - Đêm thất tịch. Hứa nguyện đăng. Thuyết tình thoại
- Chương 90 - Hồng Y Hỏa Pháo
- Chương 91 - Sinh tử kiếp
- Chương 92 - Trọng sinh
- Chương 93 - Dung nhan như ngọc
- Chương 94 - Ai không phải huyết mạch của Hoàng Thất ?
- Chương 95 - Hào quang nở rộ
- Chương 96 - Dân chúng mất tích
- Chương 97 - Gặp lại, giật mình tưởng như giấc mộng
- Chương 98 - Phượng Lan Dạ thật giả
- Chương 99 - Khiêu vũ trên băng
- Chương 100 - Ta là nam nhân của Phượng Lan Dạ
- Chương 101 - Liên hoàn kế
- Chương 102 - Giết Lục Giai
- Chương 103 - Đoàn sứ thần vào kinh
- Chương 104 - Phong ba nổi lên
- Chương 105 - Tỷ võ tình yêu
- Chương 106 - Tứ hôn
- Chương 107 - Hôn lễ đào hoa
- Chương 108 - Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 109 - Bữa sáng tình yêu
- Chương 110 - Lớn lối kiêu ngạo
- Chương 111 - Tương kế tựu kế
- Chương 112 - Một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 113 - Dùng hình với Mộc Miên
- Chương 114 - Trúng tà
- Chương 115 - Người bỏ móng heo
- Chương 116 - Sói xám bổ nhào vào tiểu bạch hổ
- Chương 118 - Tức giận mắng thừa tướng đương triều
- Chương 117 - Mộc Miên bị bắt
- Chương 119 - Bắt bỏ tù
- Chương 120 - Có hỉ. Đó là bệnh gì?
- Chương 121 - Chiến. Bắt lấy Diêu Tu
- Chương 122 - Nam nhân phải da mặt dày
- Chương 123 - Trộm danh sách
- Chương 124 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 125 - Hỏa thiêu Tề vương phủ
- Chương 126 - Người chủ mưu lộ diện
- Chương 127 - Nữ Gián Quan. Gia muốn cướp hôn
- Chương 128 - Bại hoại. Đần độn. Ngu ngốc
- Chương 129 - Gây lộn
- Chương 130 - Bối cảnh đẹp như thiên đường