Chương 54 - Giang sơn như họa
Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn hai người sắc mặt thản nhiên, điềm tĩnh tiêu sái đi đến chính giữa đại điện, theo sau cùng là công chúa làm con tin, bước chân càng ngày càng chậm, đầu cúi càng ngày càng thấp, ngày càng cách xa hai người, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đều đã ngồi vào vị trí của mình, một người đang lên dây cổ cầm, một người đã ngồi trước khung thêu, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.
Nữ nhân kia cất bước rất khó khăn, chân như mang theo tảng đá lớn, thật lâu cũng không đi tới nơi, trên đại điện, mọi người đều nhìn nàng bước đi đã khó khăn như thế thì làm sao mà múa được?
Hạo Vân đế tuy nghiêm khắc, thấy nàng ta như thế cũng không nghĩ làm nàng ta khó xử, vung tay lên, trầm giọng mở miệng: "Ngươi lui xuống đi."
Nữ nhân này lại một lần nữa lâm trận đào thoát, chạy nhanh xuống dưới.
Trên đại điện nổi lên giọng nói nghị luận to nhỏ, toàn là những lời nói khó nghe, tuy là tiểu quốc công chúa nhưng thân phận cũng khá cao, vậy mà cùng biểu diễn với công chúa mất nước, lại để mất hết cả mặt mũi.
Phượng Lan Dạ nhĩ lực (lỗ tai) hơn người, tự nhiên nghe được những lời nói của các nữ nhân kia, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, liếc mắt nhìn Vụ Tiễn, ý bảo bắt đầu biểu diễn.
Vụ Tiễn biểu diễn thêu tranh, Phượng Lan Dạ biểu diễn là cầm nghệ, hai người hỗ trợ lẫn nhau.
Trên đại điện, tiếng đàn bỗng vang lên, tao nhã uyển chuyển, mênh mang như gió xuân nhẹ nhàng lướt qua đại điện, phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, tiếp đến là ngạc nhiên, không ngờ tiếng đàn tiểu công chúa mất nước lại rất xuất sắc, so với đệ nhất tài nữ Tô Nghênh Hạ cũng không thua kém, thậm chí còn vượt xa, thanh âm càng trong trẻo hơn.
Tiếng đàn này tựa như có thể gột tẩy lòng người, xuyên thấu mây mù, bay lượn trên cao, làm cho toàn bộ suy nghĩ của mọi ngươi đắm chìm trong tiếng đàn, tựa như Cao Sơn Lưu Thuỷ xuất hiện ở trước mắt, dòng suối nhỏ, thác nước, liễu xanh hoa tím, không khí tươi mát như đập vào mặt mọi người, hay cho một bức tranh thế ngoại đào viên, .
Đại điện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn tiếng đàn rung động lòng người, những cuộc chém giết tàn bạo, những âm mưu thâm độc hết thảy tựa hồ đều hóa thành mây khói, trên mặt mọi người chỉ còn lại sự ôn nhuận bình thản, mỗi người đều đắm chìm trong bầu không khí vô cầu (ko có ham muốn), không có tranh đấu gì cả.
Giờ phút này trong đại điện chỉ có một mãnh an bình, hòa nhã.
Ngay cả tiểu thái giám cùng các cung nữ vẻ mặt đều đã không có vẻ lo âu, dè dặt cẩn trọng như trước kia, tất cả đều yên bình êm ả.
Đàn này tựa như linh cầm, có thể xoa dịu lòng người.
Tất cả mọi người rơi vào trong tiếng đàn, vô pháp tự kềm chế, Tư Mã Vụ Tiễn lòng cũng bình thản hơn, tay thêu ngày càng nhanh, so với lúc trước càng thêm thành thạo.
Tiếng đàn bỗng chuyển sang sâu lắng, giống như kỳ quan xuất hiện , những đoá hoa tươi cắm trong bình hoa đặt trên đại điện, phút chốc bức ra khỏi cành, bồng bềnh bay lơ lững giữa không trung, càng ngày càng nhiều, mùi thơm càng ngày càng đậm.
Hạo Vân đế cùng các phi tần, còn có những giai lệ trên điện, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngó chừng cảnh tượng trước mắt, tai như nghe được tiên khúc, mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy, những cánh hoa xinh đẹp từng mảnh hướng giữa không trung bay vào, tỏa hương thơm ngát, lơ lững trên đầu Phượng Lan Dạ, càng hợp càng nhiều, cuối cùng tụ thành một đám mây hồng, chậm rãi lay động rồi rớt xuống, giống như một cơn mưa hoa.
Trong cơn mưa hoa , Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người, vẻ mặt xinh đẹp như phù dung, ở giữa những cánh hoa màu đỏ làm các nàng nổi bật, giống như tiên tử xuất trần, đẹp không sao tả xiết, rung động tâm khảm của mọi người.
Vẫn ngồi ở chỗ cao trên đại điện, các vị vương gia cùng hoàng tử, tất cả lồng ngực đều cứng lại, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, tình cảnh này, tựa hồ muốn khắc sâu trong trí nhớ của mọi người.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như tơ, mặt mày như họa, dung nhan khuynh quốc khuynh thành? Giờ phút này trái tim của mỗi người như bị chiếm giữ bỡi cảnh tượng trước mắt.
Tiếng đàn vừa dứt, bức tranh cũng đã thêu xong.
Đại điện trở nên yên lặng, mọi người không còn nghe thấy tiếng đàn tuyệt vời, thì cảnh tượng tráng lệ cũng dần biến mất, chậm rãi hồi phục tinh thần lại, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đã đứng lên.
Mọi người cuối cùng cũng tĩnh táo lại, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vỗ tay trước tiên, nhịn không được kích động kêu lên:
"Khúc cầm này chỉ có ở tiên giới, nhân gian làm sao có thể nghe thấy."
Một bên Tấn vương, Sở vương , Thụy vương cũng vỗ nhẹ hai tay, mọi người đồng dạng thật ngạc nhiên, chỉ có Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp trong lòng hiểu rõ, khóe môi nở ra nụ cười ôn nhuận.
Hạo Vân đế nhíu mài, ánh mắt thâm thúy, bản thân hắn cũng rung động, trầm giọng mở miệng:
"Khúc cầm này tên là gì?"
Phượng Lan Dạ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt mở miệng: "Giang sơn như họa."
"Hay cho một khúc giang sơn như họa, " đây là lần duy nhất Hạo Vân đế tán thưởng, Mai phi cùng Nguyệt phi không khỏi nheo mắt, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Phượng Lan Dạ, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại có thể được hoàng đế khen ngợi, quả nhiên là nhân vật không thể khinh thường.
"Tạ hoàng thượng khen ngợi."
Phượng Lan Dạ tạ ơn, một bên tiểu thái giám vội chạy đến, mang bức tranh thêu đem tới.
Mai phi vừa chăm chú tính lấy bức tranh thêu, thì Hoa phi ở bên cạnh nàng đã vươn tay đón lấy, động tác nhỏ này khiến cho ánh mắt Mai phi âm u lạnh lẽo, trừng mắt liếc nhìn Hoa phi một cái.
Bất quá nàng ta không có biện pháp, người ngoài chỉ nói trong cung được sủng ái nhất là nàng, nhưng lại không biết hoàng đế sủng ái nhất kỳ thực là Hoa phi, các nàng phải bỏ ra rất nhiều tâm kế, thủ đoạn mới được như bây giờ , không giống như Hoa phi có hoàng thượng bảo vệ, cô gái này ở trong cung mới là phi tử được sủng ái nhất.
Hoa phi nhìn bức tranh thêu trong tay, vẻ mặt đầy ý cười, liên tục gật đầu.
"Ừ, bức tranh thêu thượng đẳng , kỹ thuật thêu hạng nhất, ý nghĩa của bức tranh càng hay hơn."
Hoa phi xem xong, phân phó tiểu thái giám đưa tới cho hoàng thượng, Hạo Vân đế vừa nhìn, khẽ chấn động, ánh mắt chợt trở nên thâm u.
Vụ Tiễn thêu là một đôi tiên hạc quyến luyến, đại biểu cho đôi lứa yêu nhau không rời xa, đây là tư tâm của nàng, hi vọng Nam Cung Quân có thể hiểu rõ tâm ý của nàng, nhưng hoàng thượng khi nhìn, tựa hồ có chút ít xúc động, ánh mắt trở nên ôn hòa hiếm thấy nhưng đồng thời cũng để lộ ra một tia mệt mỏi, phất phất tay, ý bảo hai nàng lui xuống.
Phượng Lan Dạ thu lại danh cầm "lục ỷ", đi theo sau Vụ Tiễn, hai người thướt tha đạp lên hoa thơm ở trên điện bước về chỗ ngồi.
Trên đại điện, sau khi tiếng đàn tuyệt diệu ngừng lại, mọi người dần phục hồi tinh thần, chúng giai lệ thấy hoàng thượng tán thưởng tiểu công chúa vong quốc, không khỏi sinh lòng ghen tị, nhất là người cùng biểu diễn cầm nghệ – Tô Nghênh Hạ, sắc mặt càng khó coi hơn, hôm nay nàng tự cho rằng tiếng đàn của mình là hay nhất, không tưởng tượng được giữa đường lại xuất hiện một tiểu nha đầu, cầm nghệ cao siêu, nhất là tiếng đàn của nàng ta có thể hấp dẫn cánh hoa bay phất phới, tản mát ra hương khí độc đáo, thực ra trong lòng nàng hiểu rõ, tiếng cầm của Lan Dạ mới là thiên hạ đệ nhất.
Trên ngai vàng, Hạo Vân đế đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng , ánh mắt sâu không lường được nhìn về phía các vương gia, chậm rãi lên tiếng:
"Không biết các hoàng nhi có ai nhìn trúng nữ tử nào không?"
Hạo Vân đế vừa mở miệng, các vương gia, hoàng tử lập tức phục hồi tinh thần, Tấn vương Nam Cung Trác phản ứng trước tiên, xoay mình đứng dậy, kính cẩn mở miệng: "Nhi thần xin phụ hoàng làm chủ, tứ hôn cho nhi thần ."
Hắn vừa nói xong, thì Sở vương cùng An vương, tất cả đều đứng lên, kính cẩn nghe theo mở miệng: "Nhi thần xin phụ hoàng làm chủ, tứ hôn cho nhi thần . . . . . ."
- Chương 1 - Vong quốc
- Chương 2 - Thời không lão nhân
- Chương 3 - Hoán hồn
- Chương 4 - Công chúa U Mê
- Chương 5 - Quân cờ tốt nhất
- Chương 6 - Tu luyện tâm pháp
- Chương 7 - Tranh cãi ầm ĩ
- Chương 8 - Tư mã vụ tiến
- Chương 9 - Đi dạo chợ đêm
- Chương 10 - Sảo đấu
- Chương 11 - Bình luận Đàn
- Chương 12 - Danh cầm tặng tri âm
- Chương 13 - Trừng phạt
- Chương 14 - Trừng phạt (2)
- Chương 15 - Cự gặp
- Chương 16 - Long Phượng ngâm
- Chương 17 - Cầm trang sức
- Chương 18 - Tới cửa đánh người ngược lại bị đánh
- Chương 19 - Bằng hữu chân chính
- Chương 20 - Độc của hoa anh túc
- Chương 21 - Ngọc đẳng
- Chương 22 - Đổ trường
- Chương 23 - Đánh cược
- Chương 24 - Mãnh hổ
- Chương 25 - Lấy được toàn thắng
- Chương 26 - Cắn xé
- Chương 27 - Ân cứu mạng
- Chương 28 - Tấn Vương triệu kiến
- Chương 29 - Hoàng Phi Yến gầy
- Chương 30 - Bát Hoàng Tử
- Chương 31 - Ai muốn chết ?
- Chương 32 - Quý ở tình cảm thổ lộ
- Chương 33 - Cơ quan thiết kế đúng lúc
- Chương 34 - Trừng phạt cái ác
- Chương 35 - Đây là địa bàn của ta
- Chương 36 - "Tiểu sói con"
- Chương 37 - Phát nộ
- Chương 38 - Thế lực
- Chương 39 - Triệu kiến
- Chương 40 - Tát Bát Hoàng Tử một cái
- Chương 41 - Tâm kế của Mai Phi
- Chương 42 - Tâm kế của Mai Phi (2)
- Chương 43 - Người dự tuyển Hoàng tử Phi
- Chương 44 - Gả cho người nào ?
- Chương 45 - Nhắm mắt thành tiên , mở mắt thành ma
- Chương 46 - Đêm khuya tới chơi
- Chương 47 - Có gả thì gả cho Tề Vương
- Chương 48 - Vào cung
- Chương 49 - Cửa cung sâu như biển
- Chương 50 - Chỉ trách
- Chương 51 - Hóa trang lên sân khấu
- Chương 52 - So sánh đức dung
- Chương 53 - Biểu diễn tài nghệ
- Chương 54 - Giang sơn như họa
- Chương 55 - Tứ hôn phong ba
- Chương 56 - Tứ hôn chính phi của Tề Vương
- Chương 57 - Trận đánh miệng lưỡi của nữ nhân
- Chương 58 - Mẫu tử trái ngược
- Chương 59 - Tình thân
- Chương 60 - Đánh người của Tấn Vương Phi
- Chương 61 - Châm phong tương đối
- Chương 62 - Đại hôn
- Chương 63 - Sau này Gia tức là gà
- Chương 64 - Bị đánh
- Chương 65 - Khẩu chiến quần phi
- Chương 66 - Đố kỵ
- Chương 67 - Gia là nam nhân
- Chương 68 - Cầm tiêu hợp tấu
- Chương 69 - Bí ẩn nơi hậu cung
- Chương 70 - Một thân sát khí
- Chương 71 - Đánh người hoa rơi nước chảy
- Chương 72 - Ngân Ca là chú chim thông minh
- Chương 73 - Ăn giấm chua
- Chương 74 - Tự tạo ác quả
- Chương 75 - Gia là món đồ
- Chương 76 - Tỷ muội tình thâm
- Chương 77 - Hào quang tuyệt sắc
- Chương 78 - Sóng gió hậu cung
- Chương 79 - Từng bước kinh tâm
- Chương 80 - Ba vạn lượng bạc trắng
- Chương 81 - Lan dạ tức giận mắng
- Chương 82 - Nàng ngủ giường. Ta ngủ ở sảnh
- Chương 83 - Diệp Nhi, mẫu phi yêu con
- Chương 84 - Dùng miệng uy dược
- Chương 85 - Hủy dung
- Chương 86 - Hóa điên
- Chương 87 - Chân tướng cái chết của Ngọc Phi
- Chương 88 - Hành trình định châu
- Chương 89 - Đêm thất tịch. Hứa nguyện đăng. Thuyết tình thoại
- Chương 90 - Hồng Y Hỏa Pháo
- Chương 91 - Sinh tử kiếp
- Chương 92 - Trọng sinh
- Chương 93 - Dung nhan như ngọc
- Chương 94 - Ai không phải huyết mạch của Hoàng Thất ?
- Chương 95 - Hào quang nở rộ
- Chương 96 - Dân chúng mất tích
- Chương 97 - Gặp lại, giật mình tưởng như giấc mộng
- Chương 98 - Phượng Lan Dạ thật giả
- Chương 99 - Khiêu vũ trên băng
- Chương 100 - Ta là nam nhân của Phượng Lan Dạ
- Chương 101 - Liên hoàn kế
- Chương 102 - Giết Lục Giai
- Chương 103 - Đoàn sứ thần vào kinh
- Chương 104 - Phong ba nổi lên
- Chương 105 - Tỷ võ tình yêu
- Chương 106 - Tứ hôn
- Chương 107 - Hôn lễ đào hoa
- Chương 108 - Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 109 - Bữa sáng tình yêu
- Chương 110 - Lớn lối kiêu ngạo
- Chương 111 - Tương kế tựu kế
- Chương 112 - Một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 113 - Dùng hình với Mộc Miên
- Chương 114 - Trúng tà
- Chương 115 - Người bỏ móng heo
- Chương 116 - Sói xám bổ nhào vào tiểu bạch hổ
- Chương 118 - Tức giận mắng thừa tướng đương triều
- Chương 117 - Mộc Miên bị bắt
- Chương 119 - Bắt bỏ tù
- Chương 120 - Có hỉ. Đó là bệnh gì?
- Chương 121 - Chiến. Bắt lấy Diêu Tu
- Chương 122 - Nam nhân phải da mặt dày
- Chương 123 - Trộm danh sách
- Chương 124 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 125 - Hỏa thiêu Tề vương phủ
- Chương 126 - Người chủ mưu lộ diện
- Chương 127 - Nữ Gián Quan. Gia muốn cướp hôn
- Chương 128 - Bại hoại. Đần độn. Ngu ngốc
- Chương 129 - Gây lộn
- Chương 130 - Bối cảnh đẹp như thiên đường