Chương 24 - Mãnh hổ
Bên trong sòng bạc, không khí náo nhiệt chưa từng có tăng vọt đến như vậy, bốn phía tiếng kêu tiếng la náo loạn cả lên, từng đợt thanh âm rơi vào ở bên trong đại sảnh, bay vọng lên trên đỉnh đầu, quanh quẩn ở trong nóc nhà có treo đèn Lưu Ly, chiếu xuống sòng bạc rộng lớn, làm cho nó sáng như ban ngày.
Phượng Lan Dạ một mực nhìn sang, chỉ thấy những vị khách cá cược, gương mặt méo mó giấu trong tay áo, đôi mắt thì khát máu, có người còn quên cả hô hấp thét lên chói tai, thật giống như trong tay vừa nắm phần thắng bằng khoán nhà, khế đất, cảm giác như chim bay trên trời, ai cũng bất chấp việc Vương gia hoàng tử có ở chổ này, tiếng hô sóng sau cao hơn sóng trước.
"Bắt đầu đi, bắt đầu đi."
"Đặt cược, đặt cược, lần này chơi lớn một chút."
Phượng Lan Dạ khóe môi bắt đầu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía sau, đôi mắt hoa đào u ám của Nam Cung Trác đang có dòng nước lạnh lẽo chảy xuôi theo, quỷ dị như có vô số yêu tà ở bên trong đang toát ra, tóc đen nhẹ thả, dùng kim trâm buộc lên, khuôn mặt thì tà ác, thật giống như câu hồn sứ giả đến từ Quỷ Vực, cẩm bào màu nâu thêu tơ vàng mặc ở trên người, càng nổi bật thêm ngũ quan trắng trẻo, cả người tươi đẹp âm nhu quyến rũ như độc xà, một cánh tay nhẹ lay động rượu ngon trong chén vàng, rồi đưa tới khóe môi khẽ nhấp một cái, sau đó tàn bạo quả quyết vung tay lên, bên người lập tức có thủ hạ cung kính lĩnh mệnh.
"Dạ, Vương gia, " hắn xoay người bước nhanh rời khỏi đây, những thứ con bạc kia vây xem quanh cửa, vừa nhìn thấy Tấn vương gia ra lệnh, càng thêm kích động, tiếng quát tháo vang động một mảnh, sóng sau cao hơn sóng trước.
Bên cạnh Nam Cung Trác có hai người đi tới đây, sắc mặt lạnh nhạt, thần thái băng hàn vung tay ra lệnh Phượng Lan Dạ: "Đi thôi."
Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới hai người bọn họ, mà chỉ đưa tay lên đẩy hai người kia ra, đứng thẳng bình tĩnh nhìn Nam Cung Trác, còn có Sở Vương Nam Cung Liệt đang ở phía sau hắn nữa, người nam nhân này trên ngũ quan đường hoàng chứa đầy khí phách, hai hàng lông mài rậm nhẹ chau lại, đôi mắt sáng càng thêm lạnh, thật giống như vầng trăng trên bầu trời đêm giá lạnh, bất quá từ đầu tới đuôi hắn không nói một lời nào, lúc này đang cúi đầu nhẹ nhàng thưởng thức rượu ngon trong tay, ánh đèn chiếu vào nửa bên mặt của hắn, như mờ như ảo, làm người ta nhìn không rõ lắm, Phượng Lan Dạ không khỏi tự giễu bản thân.
Chẳng lẽ nàng còn trông cậy vào người này đến cứu nàng sao, ở nơi này nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình? (TT: nàng đừng buồn, hai tên xấu xa này nàng không cần bận tâm bọn nó , cố nhịn rồi nàng sẽ gặp người tốt)
Thật không biết, ngày đó hắn vì sao lại có lòng tốt mà cứu nàng một mạng, hay kẻ cứu nàng là một người khác?
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Phượng Lan Dạ, nhưng mà nàng cũng không rảnh bận tâm nữa, ngửng đầu lên nhìn thẳng Nam Cung Trác, gằn từng chữ mở miệng.
"Nếu quả thật ta có thể giúp ngươi thắng cuộc tranh tài này, ta muốn lấy được món tiền thưởng kia" nàng lạnh lùng mở miệng, nếu nhất định phải gánh chịu bao nhiêu mưa gió thế này, nếu nhất định trốn không xong, thì tại sao lại không đánh cược một ván, có lẽ với người khác mà nói, những thứ dã thú máu tanh là khát máu đáng sợ đến cở nào, nhưng đối với nàng mà nói, thì tính là cái gì đâu? Nàng từ nhỏ tiếp xúc được nhiều nhất chính là bọn chúng, nàng quen thuộc tập tính của chúng, hiểu rõ ngôn ngữ hình thể của chúng, hoàn toàn có thể cùng bọn chúng trở thành bằng hữu, cho nên những mãnh thú này căn bản sẽ không làm được cái gì, trước kia nàng chỉ muốn khiêm nhường mà sống, nhưng cho tới cuối cùng thì sao, cũng không bởi vì nàng tránh né thối lui mà chấp nhận cho nàng cái kết cục hoàn mỹ , như vậy sau này, nàng có cần thiết hạ thấp bản thân mình nữa sao? Nếu như mưa gió đã nổi lên, như vậy nên điên cuồng hơn nữa đi, nàng sẽ làm những người ở trước mắt nhận được kết quả mà họ nên có .
Phượng Lan Dạ tuyệt quyết xé môi cười một tiếng, ánh mắt như có như không quét qua Trầm Thanh Ế, nữ nhân này chính là người đầu tiên bị khai đao.
Trầm Thanh Ế nhìn phía ngoài cửa, người kia quanh thân lạnh lùng thị huyết tàn bạo, ngay cả lòng sợ chết cũng không có, nàng không nên khiêu khích nha đầu này, chẳng lẽ tối nay kẻ có kết cuộc bi thảm là nàng sao, cả người nàng không còn sức lực nữa ở trước ngực Nam Cung Trác trượt xuống, thân thể vô lực như bông vải mềm , nhưng lúc này bên trong gian phòng trang nhã căn bản không có ai chú ý tới nàng.
Nam Cung Trác và Nam Cung Liệt là hai kẻ tâm cơ thâm trầm, âm hiểm xảo trá, hai nam nhân này dù Thái Sơn có sập xuống vẫn bất động thanh sắc, không ngờ lại bị hoảng sợ, một ngụm rượu đang uống vào trong miệng bị sặc, phải ho khan hai tiếng, cuối cùng hơi có chút chật vật ngửng đầu lên nhìn nhau một cái, đôi mắt khó có thể tin, đồng thời cũng hoài nghi bản thân mình nghe lầm.
Nha đầu này nói thắng cuộc tranh tài này, nàng nói nàng có thể ở trong miệng hổ tránh thoát được thời gian một nén hương.
"Tốt."
Nam Cung Trác một ngụm đồng ý, nếu như nha đầu này thật có thể tránh thoát trong thời gian một nén hương, tiền thưởng đó nàng xứng đáng được, hơn nữa vì sự mạnh mẽ thản nhiên của nàng, thanh âm trong trẻo tuyệt quyết của nàng, hắn nguyện ý cho thêm nàng hai nghìn hai tiền thưởng.
"Hai nghìn hai."
"Được."
Phượng Lan Dạ xoay người, không gió nhưng tay áo đã bay lên, cuồn cuộn tạo thành độ cong hoàn mỹ, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống gương mặt càng phát ra kiều diễm, bóng hình trùng điệp, thật giống như đoá hoa đang ngập trong sương mù, khi nở rộ càng đẹp không sao tả xiết.
Phía sau hai thủ hạ Nam Cung Trác theo sát nàng, một đường từ trên cao đi xuống, hướng về phía giữa đại sảnh rộng rãi có lồng bảo hộ đi tới.
Chỉ nhìn thấy nơi cửa, có hai mươi tên hán tử tướng người cao lớn tay chân thô thiển, đồng lòng hợp lực mang ra một chiếc lồng sắt đứng cách nàng khoản bốn thước, lồng sắt này rộng khoản ba thước, bên trên nó được bao phủ tấm vải bố màu đen, nhìn không rõ lắm đồ vật bên trong, nhưng một tiếng gầm thét vang trời phát ra, thanh âm rống giận chấn động cả đại sảnh, mọi người đều rối rít hoảng sợ mà tránh, làm cho đất ở dưới chân tựa hồ cũng lắc lư, những bàn trà cao ở trước mặt cũng bị lay động, nước tràn cả trên mặt bàn.
Mọi người nhìn lại Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nàng sắc mặt thản nhiên, mặt mày phẳng lặng, thần sắc không thay đổi chút nào, đi đứng linh hoạt, thậm chí so sánh với thị vệ hộ tống nàng còn lạnh lùng bỉnh tĩnh hơn.
Bỗng nhiên, ánh đèn bốn phía đại sảnh đều tắt hết, không gian bao trùm một mảnh đen tối, vô số đèn Lưu Ly đồng loạt chiếu vào trên người Phượng Lan Dạ.
Nàng nhíu lại ánh mắt một chút, khóe môi xé ra nụ cười lạnh băng, và cũng trong trẻo như ánh sáng ngọc.
Mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực cứng lại, chưa từng thấy một người nào như nàng, lại không có một tia sợ hãi như vậy, ngay cả một đại nam nhân, giờ phút này cũng bị doạ sợ đến đi đứng không nỗi, nửa bước cũng khó mà nhấc chân, trước đây bọn họ có chứng kiến nhiều lần, những kẻ đó phải cần người khác đẩy vào lòng sắt, rất ít người tự mình bước vào bên trong.
Nha đầu này tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại giống như một thanh bảo kiếm được cất dấu, trong nháy mắt quanh thân tràn ngập đủ loại màu sắc, ai cũng dời không ra được tầm mắt. . . . . .
Trong bóng tối không biết có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào trong sảnh.
Trùng hợp lại có một căn phòng, bên trong bị ánh đèn nhu hòa bao phủ mọi thứ, phía trên một đỉnh đồng tinh xảo, huân hương bay ra, quấn quanh lượn lờ, trong không khí này có thể nghe thấy tiếng hô hấp.
Có một người đang nằm nghiêng ở trên giường êm trong phòng, tiếng hô, tiếng ầm ỹ đinh tai nhức óc ở phía ngoài, dường như hoàn toàn không có liên quan đến hắn, hắn vẫn có thể ngủ rất an ổn và kiên định, hàng lông mài như kiếm, sống mũi rất cao, đôi mắt hẹp dài đang nhắm nghiền, đôi lông mi uốn cong lên vừa dài vừa dày, tinh tế nhẹ nhàng như hai cây quạt nhỏ, đôi môi giống như đoá hoa mai đang nở rộ, lộ ra mùi thơm sâu kín, lộ ra hơi thở tinh khiết sạch sẻ, thật giống như một đứa trẻ đang bình thản yên lặng ngủ thiếp đi.
Mặc trên người một bộ cẩm bào màu xanh tím quý giá, màu sắc kia làm nổi bật lên ngũ quan xinh đẹp tinh tế như điêu khắc như ảo mộng của hắn, tóc đen trên đầu chỉ dùng vải lụa gấm buộc lại, nó được thả từ vai xuống trước mặt, một làn gió nhẹ khẽ thổi qua trên ngực của hắn, rồi nhẹ nhàng mĩm cười bỏ đi, dường như nó không đành lòng quấy nhiễu đến hắn.
Tuyệt thế dung mạo như vậy, quả nhiên khi gắn liền với ánh sáng hoa mỹ trong trời đất, lại càng phát ra khí chất tiên nhân, nhưng hết lần này tới lần khác còn mang theo hơi thở trong sạch như trẻ con, làm người ta không dám không tôn trọng. (TT: ta sắp xỉu khi edit sắc đẹp của ca, không phải do sắc đẹp mà do tử ngữ của ta bị vắt cạn kiệt )
Mặc dù phía ngoài ầm ỹ thành một mảnh, nhưng bên trong gian phòng trang nhã, lại không có một chút tiếng nói nào, hai gã thủ hạ thật giống như cái bóng đứng ở trong góc, không nói một lời.
Bỗng nhiên một thủ hạ dựa vào cửa sổ không nhịn được phát ra một tiếng gọi khẽ.
"Vương gia, thì ra là nàng?"
Người này tiếng nói vừa dứt, liền cảnh giác lên, vội vàng ngậm miệng, nhưng mà đã muộn, người đang nhắm hai mắt ngủ cau mày lại, đột ngột mở mắt ra, đôi mắt kia đen nhánh khôn cùng, sâu thẳm như đại dương mênh mông, điểm một chút ánh sáng u tối, mang theo cái lạnh của băng thiên tuyết địa, làm người ta không nhịn được phải rùng mình một cái, tựa như Tu La từ trong địa ngục đi ra.
Nam tử mới vừa lên tiếng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu nhận tội: "Thuộc hạ đáng chết, quấy nhiễu Vương gia nghỉ ngơi."
Nam tử khẽ chuyển động, một tay chống đở giường êm, lười biếng đứng dậy, ưu nhã quay đầu nhìn ra ngoài, cũng không có lên tiếng trách cứ thủ hạ mình .
Ngay giữa đại sảnh của sòng bạc, đã có người đến kéo tấm vài màu đen lên, một con hổ cao lớn uy mãnh, màu sắc sặc sỡ, đang chồm lên gầm gú, hai cái chân trước thỉnh thoảng đập lên cửa sắt, há miệng to như chậu máu, hướng giữa không trung mạnh mẽ gầm lên một tiếng, răng nanh bén nhọn, đầu lưỡi đỏ như máu thè ra, trên thân nó chỗ nào cũng chứng tỏ địa vị mảnh thú nơi núi rừng, nhưng giờ phút này nó lại bị một lồng sắt nho nhỏ vây khốn, có thể thấy được trong lòng nó có bao nhiêu là tức giận, hai móng vuốt không chút lưu tình bới đào cánh cửa, nó nhìn chằm chằm thân ảnh ở ngoài lồng sắt, tinh tế như Hàn Mai, lại lạnh lùng thanh u, cũng không bởi vì Mãnh Hổ trước mắt mà hoảng sợ, cùng lúc đó trong đại sảnh, tất cả mọi người bị một màn trước mắt hù dọa rồi, cơ hồ có thể thấy móng nhọn của Mãnh Hổ sẽ xé nát thân thể non nớt của tiểu nha đầu này, tình cảnh thê thảm sắp xảy ra khiến họ không nỡ nhì.?
Bên trong gian phòng trang nhã, ánh mắt nam tử này thật giống như hàn băng ngàn năm ngưng tụ, mặc dù lạnh lùng nhìn động tĩnh bên ngoài, nhưng thân thiếp thân thuộc hạ của hắn, đã cảm nhận được trên người Vương gia phát ra một tia giao động, mặc dù lạnh giá, nhưng đây là hiện tượng hiếm thấy.
"Vương gia, có muốn cứu hay không?"
"Lắm mồm, " nam tử khẽ quát, ánh đèn mỏng manh trong đại sảnh, chiếu lên trên người thon dài gầy gò của hắn, như sóng nước bắt đầu chuyển động, bốc lên ra một mảnh sương khói mê mông, vầng sáng ấy bao phủ toàn thân của hắn, trong đáy mắt của hắn chợt loé lên mũi nhọn rồi biến mất, nó xẹt qua trời cao, đốt sáng buồng tim của hắn.
Nha đầu này không cần người hỗ trợ, hắn cơ hồ chỉ nhìn một cái là có thể khẳng định, về phần tại sao lại có sự khẳng định này? Hắn còn nghĩ không ra, hãy để cho hắn xem một chút, nàng có đáng giá cho hắn ra tay hay không?
- Chương 1 - Vong quốc
- Chương 2 - Thời không lão nhân
- Chương 3 - Hoán hồn
- Chương 4 - Công chúa U Mê
- Chương 5 - Quân cờ tốt nhất
- Chương 6 - Tu luyện tâm pháp
- Chương 7 - Tranh cãi ầm ĩ
- Chương 8 - Tư mã vụ tiến
- Chương 9 - Đi dạo chợ đêm
- Chương 10 - Sảo đấu
- Chương 11 - Bình luận Đàn
- Chương 12 - Danh cầm tặng tri âm
- Chương 13 - Trừng phạt
- Chương 14 - Trừng phạt (2)
- Chương 15 - Cự gặp
- Chương 16 - Long Phượng ngâm
- Chương 17 - Cầm trang sức
- Chương 18 - Tới cửa đánh người ngược lại bị đánh
- Chương 19 - Bằng hữu chân chính
- Chương 20 - Độc của hoa anh túc
- Chương 21 - Ngọc đẳng
- Chương 22 - Đổ trường
- Chương 23 - Đánh cược
- Chương 24 - Mãnh hổ
- Chương 25 - Lấy được toàn thắng
- Chương 26 - Cắn xé
- Chương 27 - Ân cứu mạng
- Chương 28 - Tấn Vương triệu kiến
- Chương 29 - Hoàng Phi Yến gầy
- Chương 30 - Bát Hoàng Tử
- Chương 31 - Ai muốn chết ?
- Chương 32 - Quý ở tình cảm thổ lộ
- Chương 33 - Cơ quan thiết kế đúng lúc
- Chương 34 - Trừng phạt cái ác
- Chương 35 - Đây là địa bàn của ta
- Chương 36 - "Tiểu sói con"
- Chương 37 - Phát nộ
- Chương 38 - Thế lực
- Chương 39 - Triệu kiến
- Chương 40 - Tát Bát Hoàng Tử một cái
- Chương 41 - Tâm kế của Mai Phi
- Chương 42 - Tâm kế của Mai Phi (2)
- Chương 43 - Người dự tuyển Hoàng tử Phi
- Chương 44 - Gả cho người nào ?
- Chương 45 - Nhắm mắt thành tiên , mở mắt thành ma
- Chương 46 - Đêm khuya tới chơi
- Chương 47 - Có gả thì gả cho Tề Vương
- Chương 48 - Vào cung
- Chương 49 - Cửa cung sâu như biển
- Chương 50 - Chỉ trách
- Chương 51 - Hóa trang lên sân khấu
- Chương 52 - So sánh đức dung
- Chương 53 - Biểu diễn tài nghệ
- Chương 54 - Giang sơn như họa
- Chương 55 - Tứ hôn phong ba
- Chương 56 - Tứ hôn chính phi của Tề Vương
- Chương 57 - Trận đánh miệng lưỡi của nữ nhân
- Chương 58 - Mẫu tử trái ngược
- Chương 59 - Tình thân
- Chương 60 - Đánh người của Tấn Vương Phi
- Chương 61 - Châm phong tương đối
- Chương 62 - Đại hôn
- Chương 63 - Sau này Gia tức là gà
- Chương 64 - Bị đánh
- Chương 65 - Khẩu chiến quần phi
- Chương 66 - Đố kỵ
- Chương 67 - Gia là nam nhân
- Chương 68 - Cầm tiêu hợp tấu
- Chương 69 - Bí ẩn nơi hậu cung
- Chương 70 - Một thân sát khí
- Chương 71 - Đánh người hoa rơi nước chảy
- Chương 72 - Ngân Ca là chú chim thông minh
- Chương 73 - Ăn giấm chua
- Chương 74 - Tự tạo ác quả
- Chương 75 - Gia là món đồ
- Chương 76 - Tỷ muội tình thâm
- Chương 77 - Hào quang tuyệt sắc
- Chương 78 - Sóng gió hậu cung
- Chương 79 - Từng bước kinh tâm
- Chương 80 - Ba vạn lượng bạc trắng
- Chương 81 - Lan dạ tức giận mắng
- Chương 82 - Nàng ngủ giường. Ta ngủ ở sảnh
- Chương 83 - Diệp Nhi, mẫu phi yêu con
- Chương 84 - Dùng miệng uy dược
- Chương 85 - Hủy dung
- Chương 86 - Hóa điên
- Chương 87 - Chân tướng cái chết của Ngọc Phi
- Chương 88 - Hành trình định châu
- Chương 89 - Đêm thất tịch. Hứa nguyện đăng. Thuyết tình thoại
- Chương 90 - Hồng Y Hỏa Pháo
- Chương 91 - Sinh tử kiếp
- Chương 92 - Trọng sinh
- Chương 93 - Dung nhan như ngọc
- Chương 94 - Ai không phải huyết mạch của Hoàng Thất ?
- Chương 95 - Hào quang nở rộ
- Chương 96 - Dân chúng mất tích
- Chương 97 - Gặp lại, giật mình tưởng như giấc mộng
- Chương 98 - Phượng Lan Dạ thật giả
- Chương 99 - Khiêu vũ trên băng
- Chương 100 - Ta là nam nhân của Phượng Lan Dạ
- Chương 101 - Liên hoàn kế
- Chương 102 - Giết Lục Giai
- Chương 103 - Đoàn sứ thần vào kinh
- Chương 104 - Phong ba nổi lên
- Chương 105 - Tỷ võ tình yêu
- Chương 106 - Tứ hôn
- Chương 107 - Hôn lễ đào hoa
- Chương 108 - Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 109 - Bữa sáng tình yêu
- Chương 110 - Lớn lối kiêu ngạo
- Chương 111 - Tương kế tựu kế
- Chương 112 - Một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 113 - Dùng hình với Mộc Miên
- Chương 114 - Trúng tà
- Chương 115 - Người bỏ móng heo
- Chương 116 - Sói xám bổ nhào vào tiểu bạch hổ
- Chương 118 - Tức giận mắng thừa tướng đương triều
- Chương 117 - Mộc Miên bị bắt
- Chương 119 - Bắt bỏ tù
- Chương 120 - Có hỉ. Đó là bệnh gì?
- Chương 121 - Chiến. Bắt lấy Diêu Tu
- Chương 122 - Nam nhân phải da mặt dày
- Chương 123 - Trộm danh sách
- Chương 124 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 125 - Hỏa thiêu Tề vương phủ
- Chương 126 - Người chủ mưu lộ diện
- Chương 127 - Nữ Gián Quan. Gia muốn cướp hôn
- Chương 128 - Bại hoại. Đần độn. Ngu ngốc
- Chương 129 - Gây lộn
- Chương 130 - Bối cảnh đẹp như thiên đường