Chương 8 - Tư mã vụ tiến
Phượng Lan Dạ cúi đầu tự dọn dẹp đồ trong sân, thật giống như không nghe thấy giọng nói của Vụ Tiễn, nhưng mà Hoa Ngạc đi theo phía sau nàng thì nhướng mài không nhịn được mở miệng.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Tên, " Vụ Tiễn trưng ra bộ dạng không đạt mục đích không bỏ cuộc, trên ngũ quan quyến rũ xinh đẹp của nàng, đôi mắt tròn đen như trân châu, hiện lên ngạc nhiên và nghi ngờ, mắt không chớp cũng không nháy nhìn Phượng Lan Dạ, tiểu nha đầu này thật tính lớn hơn tuổi a, người bình thường gặp phải tình trạng lúc này đã sớm khóc đến thê thảm vô cùng rồi, ngay cả bản thân mình lúc mới tới nơi này, cũng khóc ba ngày ba đêm, hãy nhìn người ta xem, tuổi còn nhỏ thế nhưng Thái Sơn áp đỉnh lại không động nửa điểm thanh sắc, thản nhiên tự đắc với hết thảy mọi thứ ở trước mắt, thật là làm cho nàng bội phục.
Hoa Ngạc nhướng mài, thật là sợ cô nãi nãi này, vội vàng mở miệng.
"Hoa Ngạc."
Lời nói của nàng vừa rơi xuống, Vụ Tiễn khì khì cười một tiếng, quơ quơ cặp chân của mình bĩu môi, nàng không có rảnh rỗi để đi hỏi tên một nha đầu làm gì? Đưa tay lên chỉ chỉ Phượng Lan Dạ.
"Ta không có hỏi ngươi, nàng tên gọi là gì?"
Hoa Ngạc cảm thấy khó xử, vội vàng cúi đầu nhặt cành cây khô trong sân, lúc này Phượng Lan Dạ mới ngẩng đầu lên, nhìn người đang ngồi trên đầu tường một cái, nhàn nhạt mở miệng.
"Phượng Lan Dạ."
Nói xong lại bước đi nhặt nhánh cây, đồng thời quay đầu phân phó Hoa Ngạc đi tìm cho mỗi người một cây chổi, đem lá rụng ở trong sân quét đi.
Hai người lo làm công việc của mình cũng không thèm để ý tới nữ nhân trên đầu tường đang tỏ vẻ hứng thú dạt dào, nữ nhân này chắc là rảnh rỗi đến bị khùng, hay cảm thấy quá cô độc rồi, tóm lại nàng ta không hề có ý định rời đi, bản thân còn tự nói.
"Ta là Tam công chúa Tư Mã Vụ Tiễn của Kim Xương quốc, sau này mọi người sẽ là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu thì tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau ."
Nàng nói xong cười lên quyến rũ, quay đầu ra ngoài sân kêu lên.
"Tiểu Đồng, tiểu Khuê, lập tức tới đây giúp đỡ sửa sang lại sân."
Tiếng nói của nàng vừa dứt, ở sân bên cạnh truyền đến tiếng nói: "Công chúa, người lại nhiều chuyện."
Tư Mã Vụ Tiễn buột miệng cười, nhướng mài khiển trách: "Nhanh lên một chút tới đây hỗ trợ, sau này mọi người chính là hàng xóm rồi, còn càu nhàu nữa thì ta phạt các ngươi đi quét đường cái."
Nàng vừa nói xong, hai tiểu nha đầu bên dưới tường liên tục lên tiếng: "Biết rồi, công chúa."
Rất nhanh liền có người từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, Phượng Lan Dạ ngẩng đầu nhìn lại, cũng là hai tiểu nha đầu mi thanh mục tú, vừa gặp, các nàng liền mang vẻ mặt hòa khí tươi cười, không đợi Phượng Lan Dạ nói chuyện, động tác gọn gàn đưa tay thu dọn.
Lúc này Hoa Ngạc đã tìm cây chổi đi tới, vừa nhìn có người hỗ trợ tự nhiên là cao hứng , nàng rất nhanh liền cùng hai nha đầu thân thiết, ba người tuổi tác không chênh lệch lắm nên rất hợp ý.
Phượng Lan Dạ nâng người lên đi tới bên tường, nhân thủ đã đủ rồi, sân cũng không lớn sẽ nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ.
Trong sân đúng lúc có một cây hoa quế cao to, hoa quế lúc này đã tàn hết chỉ còn lại lá vàng lộn xộn rụng rớt xuống sân.
Dưới tàng cây có một bàn đá, và mấy cái ghế đá, đợi đến khi hoa quế nở, khung cảnh trước mắt sẽ đầy hương hoa.
Hoa Ngạc đã dẫn hai tiểu nha đầu kia lấy nước, rửa sạch bàn ghế đá, rồi lại đi tẩy rửa đồ vật ở trong phòng.
Trong sân yên tĩnh lại, Phượng Lan Dạ thật lâu mới mở miệng.
"Xuống đây ngồi một chút đi."
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng lành lạnh thật giống như gió thoảng, không mang theo một chút hỉ nộ ai nhạc (buồn vui giận hờn), đôi mắt sáng trong như ngọc lưu ly, lạnh và rét.
Tư Mã Vụ Tiễn nhìn bộ dạng của tiểu nha đầu như vậy, trong lòng điên cuồng thoáng cái đã bị dẹp yên, thân thể vừa động, liền từ trên tường cao nhảy xuống, khi nàng nhảy, Phượng Lan Dạ liền thấy rõ, Tư Mã Vụ Tiễn thì ra là biết võ công, mặc dù không phải rất lợi hại, nhưng cũng đủ để tự vệ.
Lớn lên xinh đẹp còn có võ công, nghĩ đến cuộc sống của nàng cũng không phải khổ sở lắm, chẳng qua là bị bắt làm con tin ở đây, nên trong lòng rất khó chịu, giờ khắc này Phượng Lan Dạ lại đối với Tư Mã Vụ Tiễn dâng lên chút đau lòng, bởi vì hoàn cảnh hai người thật sự quá giống, cũng là khi đối diện với lợi ích của gia tộc thì sẽ bị bỏ rơi.
Tư Mã Vụ Tiễn ngồi xuống xong, liền hướng bên trong phòng gọi.
"Tiểu Đồng, nấu một ít nước sôi, đi về chỗ chúng ta lấy một ít ngân châm bạch tới đây, pha cho ta cùng Phượng muội muội một chén."
Cứ như vậy thời gian chưa đầy một nén hương, Phượng Lan Dạ lập tức biến thành muội muội của nàng.
Tiểu Đồng ở bên trong vừa lên tiếng trả lời thì người đã chạy vội ra, trở về trong viện của mình lấy trà qua, tiểu Khuê cùng Hoa Ngạc thì đi nấu nước sôi.
Phượng Lan Dạ chẳng nói chẳng rằng ngồi ở trước bàn đá đánh giá Tư Mã Vụ Tiễn, nhìn lâu cũng chưa thấy nàng có chút bi thương nào, nhưng từ trong đáy mắt có thể nhìn ra nàng đang cô quạnh.
"Ngươi ở chỗ này có tốt không?"
Phượng Lan Dạ nhẹ giọng hỏi, mặc dù nàng đạm mạc, quạnh quẻ, nhưng trước mắt cần phải hiểu rõ tình huống của nơi này và tất cả việc ở nô nhai, nên nếu nàng nói như vậy thì Tư Mã Vụ Tiễn sẽ thật vui vẻ nói cho nàng biết.
Quả nhiên thanh âm của nàng vừa rơi xuống, Tư Mã Vụ Tiễn liền cao hứng nhướng mài.
"Tốt, có cái gì không tốt, nói cho ngươi biết, chờ ngươi quen thuộc nơi này, ngươi sẽ phát hiện cũng được tự do nhiều lắm, nơi này không ai quản lý ngươi, trừ lúc Thiên Vận hoàng triều phái quan binh đến dò xét ra, thì một chút phiền toái cũng không có, hơn nữa nếu như chúng ta không làm sai, những người đó cũng không dám đặc biệt nhắm vào chúng ta, cho nên ngươi cứ an tâm chút ít đi."
Phượng Lan Dạ gật đầu, vậy thì tốt.
Lúc này tiểu Đồng đã mang lá trà tới, cầm nó đi vào trong, rất nhanh liền có trà đưa ra .
Hai người uống trà dưới tàng cây, Tư Mã Vụ Tiễn đem chuyện con đường này trên dưới đều nói hết cho Phượng Lan Dạ, khiến cho nàng đối với cục diện hiện tại có chút hài lòng.
Trên con đường này, trừ vong quốc nô, thì chính là con tin của những nước đã quy hàng Thiên Vận hoàng triều, đại khái tổng cộng có mười mấy người, cũng ở chỗ này, tuy nói là có chút ngư long hỗn tạp, nhưng trước mắt gần đây vẫn bình an vô sự , bất quá Tư Mã Vụ Tiễn đặc biệt dặn dò Phượng Lan Dạ.
"Ngươi biết không? trên con đường này có một tên Bá Vương, chính là Cao Bân con tin của Dương Địch quốc, người này bình thường đặc biệt háo sắc, thấy nữ nhân xinh đẹp thì ngay cả mạng cũng không cần, cho nên các ngươi hãy cẩn thận một chút, nên tận lực tránh xa hắn."
Phượng Lan Dạ nghe lời nói của Tư Mã Vụ Tiễn, liền nhíu lông mài nhìn nàng, Tư Mã Vụ Tiễn lập tức hiểu nàng muốn nói gì, liền cười đắc ý.
"Hắn dám đánh chủ ý với ta sao?" Tư Mã Vụ Tiễn giơ giơ lên quả đấm của mình, tỏ vẻ nàng là kẻ không chịu thiệt thòi, nói xong còn kề sát vào bên người Phượng Lan Dạ, nhỏ giọng nói thầm: "Bên cạnh ta còn có thị vệ rất lợi hại đấy, lần trước hắn hung hăng bị đánh một trận, dù bây giờ thấy ta trong lòng cũng không dám lộn xộn."
Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Từ đầu tới đuôi nàng rất ít mở miệng, Tư Mã Vụ Tiễn nghĩ do nàng quá thương tâm, không muốn nói chuyện, cho nên không ngừng an ủi nàng.
"Phượng muội muội, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, diệt cũng đã diệt rồi. Ngươi là một nữ tử yếu đuối có thể làm cái gì, không bằng nghĩ thoáng hơn một chút."
Phượng Lan Dạ có chút buồn cười, nàng chẳng qua là không thích nói chuyện thôi, từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, nàng bây giờ đối với cuộc sống cũng có cái nhìn hứng thú hơn.
Ngồi đối diện, Tư Mã Vụ Tiễn thấy nàng không nói chuyện, lại tiếp tục mở miệng: "Phượng muội muội, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, có cái gì khó khăn ngươi có thể tìm ta."
Lần này Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng nói chuyện: "Biết rồi."
Nàng thật sợ Tư Mã Vụ Tiễn, sợ nàng dây dưa không dứt, bất quá có thể thấy được, nàng cũng không có ý xấu, là một người có lòng nhiệt tình, chẳng qua là quá quạnh quẻ, cho nên bắt được một người liền không dứt tỏ vẻ bản thân mình rất quan tâm.
- Chương 1 - Vong quốc
- Chương 2 - Thời không lão nhân
- Chương 3 - Hoán hồn
- Chương 4 - Công chúa U Mê
- Chương 5 - Quân cờ tốt nhất
- Chương 6 - Tu luyện tâm pháp
- Chương 7 - Tranh cãi ầm ĩ
- Chương 8 - Tư mã vụ tiến
- Chương 9 - Đi dạo chợ đêm
- Chương 10 - Sảo đấu
- Chương 11 - Bình luận Đàn
- Chương 12 - Danh cầm tặng tri âm
- Chương 13 - Trừng phạt
- Chương 14 - Trừng phạt (2)
- Chương 15 - Cự gặp
- Chương 16 - Long Phượng ngâm
- Chương 17 - Cầm trang sức
- Chương 18 - Tới cửa đánh người ngược lại bị đánh
- Chương 19 - Bằng hữu chân chính
- Chương 20 - Độc của hoa anh túc
- Chương 21 - Ngọc đẳng
- Chương 22 - Đổ trường
- Chương 23 - Đánh cược
- Chương 24 - Mãnh hổ
- Chương 25 - Lấy được toàn thắng
- Chương 26 - Cắn xé
- Chương 27 - Ân cứu mạng
- Chương 28 - Tấn Vương triệu kiến
- Chương 29 - Hoàng Phi Yến gầy
- Chương 30 - Bát Hoàng Tử
- Chương 31 - Ai muốn chết ?
- Chương 32 - Quý ở tình cảm thổ lộ
- Chương 33 - Cơ quan thiết kế đúng lúc
- Chương 34 - Trừng phạt cái ác
- Chương 35 - Đây là địa bàn của ta
- Chương 36 - "Tiểu sói con"
- Chương 37 - Phát nộ
- Chương 38 - Thế lực
- Chương 39 - Triệu kiến
- Chương 40 - Tát Bát Hoàng Tử một cái
- Chương 41 - Tâm kế của Mai Phi
- Chương 42 - Tâm kế của Mai Phi (2)
- Chương 43 - Người dự tuyển Hoàng tử Phi
- Chương 44 - Gả cho người nào ?
- Chương 45 - Nhắm mắt thành tiên , mở mắt thành ma
- Chương 46 - Đêm khuya tới chơi
- Chương 47 - Có gả thì gả cho Tề Vương
- Chương 48 - Vào cung
- Chương 49 - Cửa cung sâu như biển
- Chương 50 - Chỉ trách
- Chương 51 - Hóa trang lên sân khấu
- Chương 52 - So sánh đức dung
- Chương 53 - Biểu diễn tài nghệ
- Chương 54 - Giang sơn như họa
- Chương 55 - Tứ hôn phong ba
- Chương 56 - Tứ hôn chính phi của Tề Vương
- Chương 57 - Trận đánh miệng lưỡi của nữ nhân
- Chương 58 - Mẫu tử trái ngược
- Chương 59 - Tình thân
- Chương 60 - Đánh người của Tấn Vương Phi
- Chương 61 - Châm phong tương đối
- Chương 62 - Đại hôn
- Chương 63 - Sau này Gia tức là gà
- Chương 64 - Bị đánh
- Chương 65 - Khẩu chiến quần phi
- Chương 66 - Đố kỵ
- Chương 67 - Gia là nam nhân
- Chương 68 - Cầm tiêu hợp tấu
- Chương 69 - Bí ẩn nơi hậu cung
- Chương 70 - Một thân sát khí
- Chương 71 - Đánh người hoa rơi nước chảy
- Chương 72 - Ngân Ca là chú chim thông minh
- Chương 73 - Ăn giấm chua
- Chương 74 - Tự tạo ác quả
- Chương 75 - Gia là món đồ
- Chương 76 - Tỷ muội tình thâm
- Chương 77 - Hào quang tuyệt sắc
- Chương 78 - Sóng gió hậu cung
- Chương 79 - Từng bước kinh tâm
- Chương 80 - Ba vạn lượng bạc trắng
- Chương 81 - Lan dạ tức giận mắng
- Chương 82 - Nàng ngủ giường. Ta ngủ ở sảnh
- Chương 83 - Diệp Nhi, mẫu phi yêu con
- Chương 84 - Dùng miệng uy dược
- Chương 85 - Hủy dung
- Chương 86 - Hóa điên
- Chương 87 - Chân tướng cái chết của Ngọc Phi
- Chương 88 - Hành trình định châu
- Chương 89 - Đêm thất tịch. Hứa nguyện đăng. Thuyết tình thoại
- Chương 90 - Hồng Y Hỏa Pháo
- Chương 91 - Sinh tử kiếp
- Chương 92 - Trọng sinh
- Chương 93 - Dung nhan như ngọc
- Chương 94 - Ai không phải huyết mạch của Hoàng Thất ?
- Chương 95 - Hào quang nở rộ
- Chương 96 - Dân chúng mất tích
- Chương 97 - Gặp lại, giật mình tưởng như giấc mộng
- Chương 98 - Phượng Lan Dạ thật giả
- Chương 99 - Khiêu vũ trên băng
- Chương 100 - Ta là nam nhân của Phượng Lan Dạ
- Chương 101 - Liên hoàn kế
- Chương 102 - Giết Lục Giai
- Chương 103 - Đoàn sứ thần vào kinh
- Chương 104 - Phong ba nổi lên
- Chương 105 - Tỷ võ tình yêu
- Chương 106 - Tứ hôn
- Chương 107 - Hôn lễ đào hoa
- Chương 108 - Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 109 - Bữa sáng tình yêu
- Chương 110 - Lớn lối kiêu ngạo
- Chương 111 - Tương kế tựu kế
- Chương 112 - Một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 113 - Dùng hình với Mộc Miên
- Chương 114 - Trúng tà
- Chương 115 - Người bỏ móng heo
- Chương 116 - Sói xám bổ nhào vào tiểu bạch hổ
- Chương 118 - Tức giận mắng thừa tướng đương triều
- Chương 117 - Mộc Miên bị bắt
- Chương 119 - Bắt bỏ tù
- Chương 120 - Có hỉ. Đó là bệnh gì?
- Chương 121 - Chiến. Bắt lấy Diêu Tu
- Chương 122 - Nam nhân phải da mặt dày
- Chương 123 - Trộm danh sách
- Chương 124 - Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 125 - Hỏa thiêu Tề vương phủ
- Chương 126 - Người chủ mưu lộ diện
- Chương 127 - Nữ Gián Quan. Gia muốn cướp hôn
- Chương 128 - Bại hoại. Đần độn. Ngu ngốc
- Chương 129 - Gây lộn
- Chương 130 - Bối cảnh đẹp như thiên đường