Chương 166 - Hoảng sợ chuyện cũ 3
"Nương nương, người làm sao vậy? Sao lại ngồi dưới đất? Người mau đứng lên đi." Cung nữ Xuân Nhi vừa bước vào liền thấy nàng mặt đầy nước mắt, dáng vẻ chật vật đang ngồi trên mặt đất, vội vàng buông đồ trong tay ra, quỳ gối cạnh nàng, muốn đỡ nàng dậy.
Nhưng Lệ phi vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lên trên trời. Trời đã sáng, thái y cũng sắp đến rồi ...
"Nương nương, người làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ, người nói gì đi chứ. Có phải người có chỗ nào không thoải mái hay không? Có muốn nô tỳ mời thái y không?" Xuân Nhi lo lắng hỏi.
"Hắn đã trở lại." Lệ phi thì thào lên tiếng. Hắn vừa trở về đã tuyên án tử hình cho nàng.
"Hắn? Ai?" Xuân Nhi hơi sửng sốt, không kịp phản ứng, lại nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của nương nương, lập tức hít phải ngụm khí lạnh. "Nương nương, là Vương sao?" Chẳng trách được nương nương như vậy. "Chẳng lẽ Vương đã biết? Vậy nên làm gì bây giờ?"
"Xuân Nhi, ta muốn chết." Lệ phi ôm nàng gào khóc. Nàng không thể giữ được con của mình.
"Nương nương." Xuân Nhi cũng chỉ có thể cùng nàng rơi lệ, không biết nên an ủi nàng thế nào. Xuân Nhi nàng cũng chỉ là một nô tỳ, cho dù có đi cầu xin cũng sẽ bị công công ngăn ở bên ngoài. Ngoài việc cùng nương nương thương tâm ra, nàng cũng không thể làm gì khác.
"Nương nương, Vương phái thần tới đưa thuốc cho nương nương." Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của thái y.p>
Toàn thân Lệ phi run lên. Nên tới dù sao cũng sẽ tới, nhưng thật không ngờ tới nhanh như vậy. Chỉ sợ là hắn đã phân phó trong đêm, mới khiến thái y vội vã như vậy.
"Đưa thuốc?" Xuân Nhi cũng hoảng sợ. Chẳng lẽ là thuốc phá thai? Vương có phải rất nóng vội hay không. Trời vừa sáng, người đã tới rồi.
Thái y nghe thấy trong phòng không có thanh âm gì lại hô một tiếng: "Nương nương, Vương phái thần đưa thuốc đến. Xin nương nương mở cửa."
"Nương nương, nên làm gì bây giờ?" Xuân Nhi nhỏ giọng hỏi, lo lắng đến sắp khóc.
Lệ phi lấy tay lau nước mắt trên mặt, suy yếu đứng dậy. Xuân Nhi vội vàng đỡ lấy nàng.
"Đi mở cửa cho hắn vào." Lệ phi ngồi bên giường phân phó. Nàng biết mình không thể tránh khỏi.
"Nương nương..." Xuân Nhi nhịn không được rơi lệ, mở cửa ra rồi, đứa bé sẽ không giữ được nữa.
"Đi mở cửa!" Nước mắt của Lệ phi lại rơi xuống trên vạt áo. Nếu không thể tránh khỏi, nàng chỉ có thể đón nhận. Nàng sẽ không giống Trân phi làm chuyện vô nghĩa, đi cầu tình.
Lúc này Xuân Nhi mới đi qua, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân, nhẹ nhàng mở cửa, mặt lạnh nói với thái y ở bên ngoài: "Nương nương mời ngài vào."
Thái y bưng thuốc trong tay đi vào, nhìn bộ dạng thê thảm của nàng, trong lòng có chút không đành lòng nhưng lại không thể không làm: "Thần tham kiến nương nương. Nương nương nên nén bi thương mà thuận theo đi. Thần cũng không có cách khác, chỉ là phụng mệnh làm việc."
"Bản cung hiểu được. Đặt thuốc ở đó đi. Bản cung sẽ tự mình uống." Mặt nàng tái nhợt, không còn một chút máu.
Thái y chần chừ một lúc mới chắp tay nói: "Nương nương, Vương còn chờ thần đi phục lệnh (báo cáo lại sau khi hoàn thành mệnh lệnh)."
"Ha ha..." Lệ phi gượng cười đau đớn: "Vương lại lo lắng như vậy sao? Được, vậy ta sẽ khiến cho Vương yên tâm." Nàng chậm rãi bưng bát thuốc lên nhưng tay lại nặng trĩu.
"Nương nương." Xuân Nhi nhịn không được lên tiếng gọi nàng lại. Uống xong bát thuốc này có hối hận cũng không còn đường lui.
"Ai..." Thái y nhẹ nhàng thở dài. Vương thật là lãnh huyết vô tình nhưng thân là thần tử không thể có ý kiến.
Lệ phi chậm rãi bưng thuốc lên môi, liền ngửi được mùi thuốc đông y nồng nặc. Nàng biết đây là một thanh kiếm sắc bén, là thanh kiếm sẽ giết chết con nàng. Tay bắt đầu run run, nhưng hiện tại nàng không thể không thuận theo. Nhắm mắt, một hơi liền uống hết, sau đó nhẹ nhàng buông tay, chén thuốc rơi trên mặt đất vỡ tan...
Nàng đờ đẫn nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
"Nương nương..." Xuân Nhi nhịn không được khóc lên. Nương nương thật đáng thương.
Lúc này thái y lúc này mới đứng dậy phân phó: "Ngươi trông nom nương nương. Thấy nương nương đau đớn liền đi gọi ta, biết không ?"
"Nô tỳ nhớ kỹ." Xuân Nhi gật đầu.
Lệ phi nằm trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường. Nàng có thể cảm nhận được đứa bé ở trong thân thể mình từ từ mất đi, bụng bắt đầu đau đớn...
"Nương nương, người chảy máu." Xuân Nhi kêu lên sợ hãi. Đột nhiên phát hiện dưới thân thể nương nương là một mảng máu, liền cuống quýt chạy đi, nàng phải đi tìm thái y.
Bụng ngày càng đau kịch liệt nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, tay nắm chặt tấm trải giường phía dưới. Sự đau đớn của thân thể so với sự đau lòng lúc mất đi đứa bé thật không đáng kể.
"Thái y, ngài mau nhìn xem, nương nương có nguy hiểm không?" Xuân Nhi lôi kéo thái y chạy vào.
"Đừng nóng vội. Để ta kiểm tra cẩn thận một chút." Thái y cẩn thận nhìn một lát mới nói: "Không sao. Chỉ là do đứa bé chưa ra ngoài, hẳn là không nhanh như vậy, chúng ta kiên nhẫn chờ một chút."
"Vậy phải chờ đến lúc nào?" Xuân Nhi nhìn nương nương cố nén nhịn, biết nàng nhất định rất đau.
"Không có cách nào, chỉ có thể chờ." Thái y nói rồi quay đầu lại nói Lệ phi đang nằm trên giường: "Nương nương, người cảm thấy thế nào? Nếu đau quá có thể nói cho thần."
Lệ phi vẫn là không nói một lời, chỉ đơn giản nhăn mặt cau mày nhưng khiến ai cũng nhìn ra được nàng đau đớn bao nhiêu, nước mắt ở trên khóe mắt cũng làm người ta biết được nàng oán hận biết bao.
Hai canh giờ sau.
Trên giường đều là máu tươi làm người ta nhìn thấy ghê người, mà nàng vẫn không nhúc nhích như cũ. Đột nhiên cảm giác được có gì đó chảy ra ngoài cơ thể, thân thể của nàng bỗng nhúc nhích muốn đứng lên. Nàng biết đó chính là con của nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí đứng dậy.
"Tốt lắm! Cuối cùng cũng ra." Thái y dùng vải bao lại khối máu trên giường rồi lau mồ hôi trên đầu nói: "Xuân Nhi, hầu hạ nương nương thật tốt. Thuốc phải uống đúng giờ. Nếu lại chảy máu lập tức tới thái y viện tìm ta."
"Dạ." Xuân Nhi nghẹn ngào nhìn trên giường toàn máu tươi, thân thể run rẩy.
Cứ như vậy, nàng nằm trên giường suốt ba tháng không nói một lời. Không muốn gặp bất kỳ ai, ngay cả Vương đến nàng cũng không tiếp mà giả ngủ.
"Nương nương, người đừng như vậy, người phải tỉnh lại. Người biết không, nếu người cứ như vậy Vương sẽ đi sủng hạnh người khác. Người không thấy sao, hiện tại những nương nương khác rất kiêu ngạo. Thật ra, Vương vẫn rất quan tâm nương nương, ban cho nương nương nhiều thuốc bổ như vậy. Những nương nương khác trong lòng đều rất ghen tị. Nương nương, đứa bé đã không còn, nếu người vẫn còn tiếp tục sa sút tinh thần như vậy thì ngay cả sự sủng ái của Vương cũng sẽ không còn nữa. Người phải tỉnh lại đi." Xuân Nhi ở bên khuyên giải.
Lúc này nàng lúc này mới chậm rãi có phản ứng, lập tức từ trên giường đứng dậy, ngồi trước gương đồng, nhìn vào nữ nhân tiều tụy phản chiếu trên gương, nàng không nhận ra mình nữa rồi. Xuân Nhi nói đúng. Nàng phải tỉnh lại. Nàng đã không có đứa bé, lại càng không thể không có địa vị.
Từ đó, nàng như sống lại, bắt đầu nắm hậu cung trong tay, nhưng không ai biết trong lòng nàng rất đau đớn.
Nhưng nàng thật không ngờ Vương có thể lưu lại đứa con của Vân Yên. Không được, tuyệt đối không thể để Vân Yên sinh hạ đứa bé. Nàng phải nghĩ ra biện pháp thật tốt đối phó Vân Yên.
- Chương 1 - U Linh Vương
- Chương 2 - Chiến trường đẫm máu
- Chương 3 - Hòa thân 1
- Chương 4 - Hòa thân 2
- Chương 5 - Hòa thân 3
- Chương 6 - Xuất giá thay 1
- Chương 7 - Xuất giá thay 2
- Chương 8 - Xuất giá thay 3
- Chương 9 - Xuất giá thay 4
- Chương 10 - Tương trợ lúc nguy nan
- Chương 11 - Nén giận
- Chương 12 - Tiến cung
- Chương 13 - Tiến cung 2
- Chương 14 - Tiến cung 3
- Chương 15 - Nghiệm thân 1
- Chương 16 - Nghiệm thân 2
- Chương 17 - Lần đầu gặp mặt
- Chương 18 - Mục đích tiến cung
- Chương 19 - Huyết nhiễm thủ cung sa
- Chương 20 - Lòng người dễ thay đổi
- Chương 21 - Một tia ấm áp
- Chương 22 - Cung nữ Tử Liên
- Chương 23 - Bí mật hoàng cung
- Chương 24 - Không hề liên quan
- Chương 25 - Sắc phong Yên Phi
- Chương 26 - Sủng hạnh
- Chương 27 - Hết đường chối cãi
- Chương 28 - Hôn mê
- Chương 29 - Hôn mê 2
- Chương 30 - Hấp hối
- Chương 31 - Hấp hối 2
- Chương 32 - Tỉnh lại
- Chương 33 - Thử
- Chương 34 - Thử 2
- Chương 35 - Dẫn lửa thiêu thân
- Chương 36 - Gặp nam nhân ngoài ý muốn
- Chương 37 - Làm nữ nhân của ta
- Chương 38 - Đánh giá
- Chương 39 - Giới luật riêng
- Chương 40 - Hình phạt riêng
- Chương 41 - Nữ thịnh thế 1
- Chương 42 - Nữ thịnh thể 2
- Chương 43 - Nữ thịnh thể 3
- Chương 44 - Nữ thịnh thể 4
- Chương 45 - Uy hiếp
- Chương 46 - Bị dao đâm
- Chương 47 - Van xin
- Chương 48 - Làm cho hắn yêu ngươi
- Chương 49 - Kẻ thù gặp lại
- Chương 50 - Kẻ thù gặp lại 2
- Chương 51 - Con đường thứ tư
- Chương 52 - Giết người
- Chương 53 - Nghe đồn
- Chương 54 - Mục đích của hắn
- Chương 55 - Điên cuồng
- Chương 56 - Giết hắc ưng
- Chương 57 - Muốn gán thêm tội
- Chương 58 - Đừng nói yêu
- Chương 59 - Đừng nói yêu 2
- Chương 60 - Chọc giận hắn 1
- Chương 61 - Chọc giận hắn 2
- Chương 62 - Giết một trong hai
- Chương 63 - Chủy thủ, độc dược
- Chương 64 - Mỹ nhân kế
- Chương 65 - Uống thuốc độc
- Chương 66 - Độc dược và xuân dược
- Chương 67 - Bị thương
- Chương 68 - Không cần chọc giận
- Chương 69 - Thần thoại bất bại
- Chương 70 - Một khắc nguy nan
- Chương 71 - Vân Yên ra tay
- Chương 72 - Cố ý gây khó dễ
- Chương 73 - Bị bắt thỏa hiệp
- Chương 74 - Bị bắt thỏa hiệp 2
- Chương 75 - Đánh lén
- Chương 76 - Đánh lén 2
- Chương 77 - Lạnh lùng vô tình
- Chương 78 - Lạnh lùng vô tình 2
- Chương 79 - Ta tới giết nàng
- Chương 80 - Sinh tử trước mắt
- Chương 81 - Tính toán với ngươi
- Chương 82 - Bỏ trốn thất bại
- Chương 83 - Thanh lâu khác biệt
- Chương 84 - Thanh lâu khác biệt 2
- Chương 85 - Thù hận
- Chương 86 - Ca ngợi
- Chương 87 - Trò chơi
- Chương 88 - Lưu tình
- Chương 89 - Thích khách
- Chương 90 - Thích khách 2
- Chương 91 - Thích khách 3
- Chương 92 - Thích khách 4
- Chương 93 - Thích khách 5
- Chương 94 - Bảo toàn tính mạng
- Chương 95 - Một đường mệnh huyền 1 *
- Chương 96 - Một đường mệnh huyền 2
- Chương 97 - Hàn sơn
- Chương 98 - Tính sổ
- Chương 99 - Muốn có lễ vật
- Chương 100 - Quay về kinh
- Chương 101 - Quay về kinh 2
- Chương 102 - Huyết tinh
- Chương 103 - Huynh muội gặp lại
- Chương 104 - Huynh muội gặp lại 2
- Chương 105 - Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 106 - Ngăn cơn sóng dữ 2
- Chương 107 - Ngăn cơn sóng dữ 3
- Chương 108 - Tình cảm mơ hồ
- Chương 109 - Hạnh phúc giản đơn
- Chương 110 - Hạnh phúc giản đơn 2
- Chương 111 - Lại sinh phiền phức
- Chương 112 - Giết
- Chương 113 - Khác thường
- Chương 114 - Gặp mặt
- Chương 115 - Đố kỵ
- Chương 116 - Đọ sức
- Chương 117 - Hồi cung
- Chương 118 - Hồi cung 2
- Chương 119 - Đọ sức
- Chương 120 - Hiểu lầm
- Chương 121 - Nam phẫn nữ trang (Nam giả dạng nữ)
- Chương 122 - Xâm nhập cấm địa
- Chương 123 - Xin giúp đỡ
- Chương 124 - Chọc giận 1
- Chương 125 - Chọc giận 2
- Chương 126 - Chọc giận 3
- Chương 127 - Thề chết không theo
- Chương 128 - Phụ tử gặp lại
- Chương 129 - Sự thật phơi bày
- Chương 130 - Yêu
- Chương 131 - Thay đổi 1
- Chương 132 - Thay đổi
- Chương 133 - Thê lương
- Chương 134 - Mạo hiểm
- Chương 135 - Chạy trốn
- Chương 136 - Chạy trồn 2
- Chương 137 - Vì ngươi ở lại
- Chương 138 - Âm thầm thương tâm
- Chương 139 - Ba mươi sáu kế
- Chương 140 - Mỹ nam kế
- Chương 141 - Cảnh cáo
- Chương 142 - Dịu dàng
- Chương 143 - Âm thầm đánh giá
- Chương 144 - Âm thầm đánh giá 2
- Chương 145 - Nàng thật lương thiện
- Chương 146 - Vô tình quấy rầy
- Chương 147 - Ngây thơ
- Chương 148 - Đê tiện
- Chương 149 - Xuất cung
- Chương 150 - Xuất cung 2
- Chương 151 - Mắc mưu
- Chương 152 - Xông vào cung 1
- Chương 153 - Xông vào cung 2
- Chương 154 - Xông vào cung 3
- Chương 155 - Xông vào cung 4
- Chương 156 - Nữ nhân ở cấm điạ
- Chương 157 - Nữ nhân ở cấm địa 2
- Chương 158 - Nữ nhân ở cấm đại 3
- Chương 159 - Mở ra chỗ hổng 1
- Chương 160 - Mở ra chỗ hổng
- Chương 161 - Cầu tình
- Chương 162 - Niềm vui bất ngờ 1
- Chương 163 - Niềm vui bất ngờ 2
- Chương 164 - Hoảng sợ chuyện cũ 1
- Chương 165 - Hoảng sợ chuyện cũ 2
- Chương 166 - Hoảng sợ chuyện cũ 3
- Chương 167 - Lưu lại đứa nhỏ
- Chương 168 - Lưu lại đứa nhỏ 2
- Chương 169 - Chuyện xưa của hắn
- Chương 170 - Chuyện xưa của hắn 2
- Chương 171 - Không cần yêu
- Chương 172 - Hữu kinh vô hiểm*
- Chương 173 - Khoảnh khắc tình yêu
- Chương 174 - Chân tướng là gì?
- Chương 175 - Cảnh cáo
- Chương 176 - Nữ nhân Vương yêu 1
- Chương 177 - Nữ nhân Vương yêu 2
- Chương 178 - Nhất kiến chung tình 1
- Chương 179 - Nhất kiến chung tình 2
- Chương 180 - Yêu đương vụng trộm
- Chương 181 - Lựa chọn 1
- Chương 182 - Lựa chọn 2
- Chương 183 - Tại sao phản bội?
- Chương 184 - Thống khổ nhớ lại
- Chương 185 - Thống khổ nhớ lại 2
- Chương 186 - Thống khổ nhớ lại 3
- Chương 187 - Chân tướng 2
- Chương 188 - Nguy hiểm tính mạng 1
- Chương 189 - Nguy hiểm tính mạng 2
- Chương 190 - Bồi thường
- Chương 191 - Đếm ngược thời gian
- Chương 192 - Đại kết cục 1
- Chương 193 - Đại kết cục 2
- Chương 194 - Đại kết cục 3