Chương 137 - Vì ngươi ở lại
Trong khoảnh khắc Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng, thậm chí có chút kinh ngạc, nàng rõ ràng không có trốn.
"Nô tỳ tham kiến Vương." Tiểu Thanh nhìn thấy hắn đi tới, vội vàng hành lễ.
Vân Yên bình tĩnh nhìn Long Hạo Thiên đi đến trước mặt mình. Nhìn thấy gương mặt mà nàng đã rất quen thuộc tràn ngập phẫn nộ. Quả thật nàng đã quen với việc... quen với việc thấy hắn phẫn nộ, quen với việc thấy hắn lãnh khốc. Khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên. "Thần thiếp tham kiến Vương."
"Thật to gan, ngươi dám dùng kim bài miễn tử đi cứu người." Long Hạo Thiên giữ chặt cánh tay của nàng, phẫn nộ nhìn nàng, cũng tự trách bản thân nhất thời sơ sẩy.
"Vương, đó là người thân của ta, đừng nói là dùng miễn tử kim bài, cho dù có dùng tánh mạng của ta, ta cũng sẽ không tiếc." Vân Yên nhìn hắn, nếu nàng không dám, sao nàng có thể làm như vậy, dù sao cha và ca ca cũng đã rời khỏi đây, nàng đã không có gì vướng bận, hắn cũng không có lý do gì để uy hiếp nàng.
"Ngươi cứ như vậy mà xem thường tính mạng của mình sao?Chẳng lẽ ngươi luôn sống vì bọn họ?" Long Hạo Thiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, hắn chán ghét vẻ mặt không sợ hãi như vậy của nàng.
"Chẳng lẽ Vương không biết, cuộc đời của nữ nhân không thuộc về chính mình, mà chỉ là sống vì người khác sao? Ở nhà thì vì cha mẹ, xuất giá thì vì phu quân, về già thì vì con cái. Ta không có con, mà phu quân của ta..." Nàng tạm dừng một chút, nhìn hắn, sau đó nói tiếp: "Không nên nói đến phu quân của ta, bởi vì hắn cũng là phu quân của người khác, mà hắn cũng không để ý ta, cho nên ta chỉ còn lại cha mẹ của ta. Mạng của ta đương nhiên thuộc về bọn họ."
"Hừ hừ, cả đời của nữ nhân đều là vì người khác mà sống, nhưng ngươi cũng đừng quên, lúc ở nhà là vì cha mẹ, sau khi xuất giá là vì phu quân. Mà ngươi hiện tại phải sống vì bổn Vương, cho nên, mạng của ngươi là của bổn Vương. Về phần bọn họ thì phải xem tâm trạng của bổn Vương. Ngươi cho là bọn họ có thể trốn thoát ra ngoài sao?" Long Hạo Thiên hừ lạnh, khi nghe nàng nói đến hai chữ phu quân, trong lòng tự dưng có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Tim Vân Yên đập nhanh một chút,tuy rằng nàng cũng lo lắng vấn đề này, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tỉnh: "Bọn họ đương nhiên có thể chạy thoát, có lẽ người khác trốn không thoát, nhưng ngươi đừng quên cha ta là Vân Hổ."
"Vân Hổ thì thế nào? Đừng quên ông ấy đã già, và còn bị bổn Vương bắt. Ngươi cho là ông ta còn có thể chạy thoát sao? Nếu không tin, vậy ngươi cứ chống mắt lên mà xem, coi bổn Vương làm cách nào để đưa bọn họ đến trước mặt của ngươi? Có điều, người đưa đến trước mặt ngươi, chính là người chết." Long Hạo Thiên vô cùng tự tin có thể bắt được bọn họ.
Tâm Vân Yên nhịn không được thoáng run rẩy một chút, nhìn hắn với ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng. "Ngươi muốn giết ta cha sao?"
"Không phải bổn Vương muốn giết ông ta, là ngươi muốn giết ông ta. Nếu ông ta thật sự ngu ngốc, bổn Vương cũng sẽ không làm khó dễ ông ta, nhưng lần này ông ta lại bỏ trốn, vậy thì bổn Vương chỉ còn cách giết ông ta, bởi vì bổn Vương sẽ không để cho ông ta trở lại Vân triều, tạo cho bổn Vương thêm một đối thủ đáng gờm." Long Hạo Thiên nói, hắn chính là muốn trong lòng nàng run sợ.
"Nhưng, không phải ngươi cũng nói cha ta đã già rồi sao? Tại sao ngươi lại phải sợ ông ấy chứ?" Tâm Vân Yên bắt đầu thấp thỏm, lo lắng không yên, nói thật, nàng thật sự không có nắm chắc, cha có thể chạy thoát được hay không, nếu bị hắn bắt lại, hắn thật sự sẽ giết cha sao?
Long Hạo Thiên biết nàng đang sợ hãi, lại cố ý nói với nàng: "Ái phi, không bằng chúng ta quay về hoàng cung chờ tin tức."
Vân Yên nhìn thấy tà khí trong mắt hắn, lập tức bỏ tay hắn ra, tại sao hắn lại phải ác độc như vậy?
"Lập tức truyền lệnh xuống dưới, sau khi tìm được người, giết không tha." Long Hạo Thiên căn dặn người bên cạnh.
"Dạ, Vương!" Thị vệ vừa định xoay người rời đi
Vân Yên vội vàng gọi hắn lại: "Chờ một chút!"
Thị vệ dừng bước, chờ ở một bên, nàng kiễng mũi chân nhẹ nhàng nói bên tai hắn : "Vương, người có biết vì sao thần thiếp không rời đi không?"
"Vì sao?" Long Hạo Thiên vô thức hỏi ngược lại, không biết nàng đang giở trò gì.
"Bởi vì thần thiếp không muốn rời khỏi người." Vân Yên nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng bên tai hắn.
Long Hạo Thiên lại chỉ nhìn chằm chằm nàng, "Nói vậy là có ý gì? Ý ngươi là ngươi yêu thương bổn Vương sao?"
"Đúng vậy. Thần thiếp yêu người!" Vân Yên gật gật đầu, tiếng trả lời thật trong trẻo,thậm chí lúc đó nàng còn có chút hoảng hốt, nàng không biết là nàng đang diễn trò hay thật sự thương hắn.
"Ha ha ha ha!!" Long Hạo Thiên đột nhiên cười ha hả, nhìn nàng châm chọc: "Ngươi cho là bổn Vương sẽ cần tình yêu của ngươi sao? Cho dù ngươi yêu bổn Vương thì thế nào? Nữ nhân yêu bổn Vương thật sự nhiều lắm."
"Thần thiếp hy vọng người buông tha cha thần thiếp." Vân Yên nói, nàng chỉ hy vọng dùng tình yêu để đổi lấy một tia nhân tính cuối cùng của hắn quay về.
"Nếu bổn Vương nói không thì sao?" Long Hạo Thiên đã biết đây mới là mục đích cuối cùng của nàng. Yêu hắn? Tại sao hắn không có cảm giác.
"Nếu Vương không tha, ta có thể làm được gì? Nếu cha chết rồi, ta cũng không có gì đáng để vướng bận, thà chết ở trên tay ngươi, chứ ta không có cách nào để đối mặt với ngươi. Nếu không thể rời khỏi nơi này, ta nghĩ ta sẽ theo bên cạnh ông ấy." Vân Yên nói, nếu họ nhất định phải chết, nàng cũng không muốn sống nữa.
"Ngươi lại dùng cái chết để uy hiếp bổn Vương?" Long Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn nàng. "Ta không có uy hiếp ngươi, nếu ngươi giết cha ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể ở lại cạnh nhau sao? Nhưng mà ta biết ngươi sẽ không để ý,nữ nhân yêu ngươi nhiều như vậy, ngươi làm sao còn cần tình yêu của ta. Vậy xin mời ngươi đi đi, ta chờ tin tức của ngươi." Vân Yên nói xong lập tức đi về phía trước, không hề quay đầu lại.
Sắc mặt Long Hạo Thiên xanh mét nhìn chằm chằm theo bóng dáng của nàng, biết rõ nàng đang uy hiếp, cũng biết rõ tiếng yêu thốt ra từ miệng nàng chỉ có lệ hoặc là diễn trò, nhưng không biết tại sao tâm của hắn lại thoáng rung động.
"Vương, có đi hay không?" Thị vệ còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời.
"Nếu tìm được bọn họ, nhớ kỹ, không thể làm bọn họ bị thương." Long Hạo Thiên phân phó, hắn sẽ không để cho Vân Hổ trở lại Vân triều.
"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh." Thị vệ lĩnh mệnh đi.
Tiểu Thanh đi ở phía sau, đúng lúc nghe được những lời này, vui mừng chạy nhanh vài bước đuổi theo nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, vừa rồi Vương phân phó, nếu tìm được lão gia, cũng không được làm tổn thương bọn họ."
Bước chân Vân Yên từ từ chậm lại, trong ánh mắt nàng mang theo một tia ngạc nhiên vui mừng. "Là thật sao?"
"Vâng, nô tỳ chính tai nghe được." Tiểu Thanh ra sức gật gật đầu.
Thì ra hắn cũng không phải là kẻ máu lạnh như vậy, thì ra hắn cũng quan tâm đến cảm nhận của mình. Không hiểu sao trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc vui sướng khó tả, nàng quay đầu về phía sau nhìn hắn, bất chợt đối diện với ánh mắt hắn.
Nhìn thấy ánh mắt hắn không giống như trước đây, có lẽ trước đây nàng đã xem nhẹ, không để ý, dường như cười với hắn, rồi nàng lại tiếp tục đi về phía trước.
Long Hạo Thiên lại bị nụ cười của nàng làm cho thất thần, không hề cố ý làm ra vẻ quyến rũ, nhưng nụ cười thật tươi mát tự nhiên. Nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn xúc động, hắn mới đột nhiên phát hiện, có rất nhiều chuyện đã thay đổi kể từ sau khi gặp được nàng, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi. . .
- Chương 1 - U Linh Vương
- Chương 2 - Chiến trường đẫm máu
- Chương 3 - Hòa thân 1
- Chương 4 - Hòa thân 2
- Chương 5 - Hòa thân 3
- Chương 6 - Xuất giá thay 1
- Chương 7 - Xuất giá thay 2
- Chương 8 - Xuất giá thay 3
- Chương 9 - Xuất giá thay 4
- Chương 10 - Tương trợ lúc nguy nan
- Chương 11 - Nén giận
- Chương 12 - Tiến cung
- Chương 13 - Tiến cung 2
- Chương 14 - Tiến cung 3
- Chương 15 - Nghiệm thân 1
- Chương 16 - Nghiệm thân 2
- Chương 17 - Lần đầu gặp mặt
- Chương 18 - Mục đích tiến cung
- Chương 19 - Huyết nhiễm thủ cung sa
- Chương 20 - Lòng người dễ thay đổi
- Chương 21 - Một tia ấm áp
- Chương 22 - Cung nữ Tử Liên
- Chương 23 - Bí mật hoàng cung
- Chương 24 - Không hề liên quan
- Chương 25 - Sắc phong Yên Phi
- Chương 26 - Sủng hạnh
- Chương 27 - Hết đường chối cãi
- Chương 28 - Hôn mê
- Chương 29 - Hôn mê 2
- Chương 30 - Hấp hối
- Chương 31 - Hấp hối 2
- Chương 32 - Tỉnh lại
- Chương 33 - Thử
- Chương 34 - Thử 2
- Chương 35 - Dẫn lửa thiêu thân
- Chương 36 - Gặp nam nhân ngoài ý muốn
- Chương 37 - Làm nữ nhân của ta
- Chương 38 - Đánh giá
- Chương 39 - Giới luật riêng
- Chương 40 - Hình phạt riêng
- Chương 41 - Nữ thịnh thế 1
- Chương 42 - Nữ thịnh thể 2
- Chương 43 - Nữ thịnh thể 3
- Chương 44 - Nữ thịnh thể 4
- Chương 45 - Uy hiếp
- Chương 46 - Bị dao đâm
- Chương 47 - Van xin
- Chương 48 - Làm cho hắn yêu ngươi
- Chương 49 - Kẻ thù gặp lại
- Chương 50 - Kẻ thù gặp lại 2
- Chương 51 - Con đường thứ tư
- Chương 52 - Giết người
- Chương 53 - Nghe đồn
- Chương 54 - Mục đích của hắn
- Chương 55 - Điên cuồng
- Chương 56 - Giết hắc ưng
- Chương 57 - Muốn gán thêm tội
- Chương 58 - Đừng nói yêu
- Chương 59 - Đừng nói yêu 2
- Chương 60 - Chọc giận hắn 1
- Chương 61 - Chọc giận hắn 2
- Chương 62 - Giết một trong hai
- Chương 63 - Chủy thủ, độc dược
- Chương 64 - Mỹ nhân kế
- Chương 65 - Uống thuốc độc
- Chương 66 - Độc dược và xuân dược
- Chương 67 - Bị thương
- Chương 68 - Không cần chọc giận
- Chương 69 - Thần thoại bất bại
- Chương 70 - Một khắc nguy nan
- Chương 71 - Vân Yên ra tay
- Chương 72 - Cố ý gây khó dễ
- Chương 73 - Bị bắt thỏa hiệp
- Chương 74 - Bị bắt thỏa hiệp 2
- Chương 75 - Đánh lén
- Chương 76 - Đánh lén 2
- Chương 77 - Lạnh lùng vô tình
- Chương 78 - Lạnh lùng vô tình 2
- Chương 79 - Ta tới giết nàng
- Chương 80 - Sinh tử trước mắt
- Chương 81 - Tính toán với ngươi
- Chương 82 - Bỏ trốn thất bại
- Chương 83 - Thanh lâu khác biệt
- Chương 84 - Thanh lâu khác biệt 2
- Chương 85 - Thù hận
- Chương 86 - Ca ngợi
- Chương 87 - Trò chơi
- Chương 88 - Lưu tình
- Chương 89 - Thích khách
- Chương 90 - Thích khách 2
- Chương 91 - Thích khách 3
- Chương 92 - Thích khách 4
- Chương 93 - Thích khách 5
- Chương 94 - Bảo toàn tính mạng
- Chương 95 - Một đường mệnh huyền 1 *
- Chương 96 - Một đường mệnh huyền 2
- Chương 97 - Hàn sơn
- Chương 98 - Tính sổ
- Chương 99 - Muốn có lễ vật
- Chương 100 - Quay về kinh
- Chương 101 - Quay về kinh 2
- Chương 102 - Huyết tinh
- Chương 103 - Huynh muội gặp lại
- Chương 104 - Huynh muội gặp lại 2
- Chương 105 - Ngăn cơn sóng dữ
- Chương 106 - Ngăn cơn sóng dữ 2
- Chương 107 - Ngăn cơn sóng dữ 3
- Chương 108 - Tình cảm mơ hồ
- Chương 109 - Hạnh phúc giản đơn
- Chương 110 - Hạnh phúc giản đơn 2
- Chương 111 - Lại sinh phiền phức
- Chương 112 - Giết
- Chương 113 - Khác thường
- Chương 114 - Gặp mặt
- Chương 115 - Đố kỵ
- Chương 116 - Đọ sức
- Chương 117 - Hồi cung
- Chương 118 - Hồi cung 2
- Chương 119 - Đọ sức
- Chương 120 - Hiểu lầm
- Chương 121 - Nam phẫn nữ trang (Nam giả dạng nữ)
- Chương 122 - Xâm nhập cấm địa
- Chương 123 - Xin giúp đỡ
- Chương 124 - Chọc giận 1
- Chương 125 - Chọc giận 2
- Chương 126 - Chọc giận 3
- Chương 127 - Thề chết không theo
- Chương 128 - Phụ tử gặp lại
- Chương 129 - Sự thật phơi bày
- Chương 130 - Yêu
- Chương 131 - Thay đổi 1
- Chương 132 - Thay đổi
- Chương 133 - Thê lương
- Chương 134 - Mạo hiểm
- Chương 135 - Chạy trốn
- Chương 136 - Chạy trồn 2
- Chương 137 - Vì ngươi ở lại
- Chương 138 - Âm thầm thương tâm
- Chương 139 - Ba mươi sáu kế
- Chương 140 - Mỹ nam kế
- Chương 141 - Cảnh cáo
- Chương 142 - Dịu dàng
- Chương 143 - Âm thầm đánh giá
- Chương 144 - Âm thầm đánh giá 2
- Chương 145 - Nàng thật lương thiện
- Chương 146 - Vô tình quấy rầy
- Chương 147 - Ngây thơ
- Chương 148 - Đê tiện
- Chương 149 - Xuất cung
- Chương 150 - Xuất cung 2
- Chương 151 - Mắc mưu
- Chương 152 - Xông vào cung 1
- Chương 153 - Xông vào cung 2
- Chương 154 - Xông vào cung 3
- Chương 155 - Xông vào cung 4
- Chương 156 - Nữ nhân ở cấm điạ
- Chương 157 - Nữ nhân ở cấm địa 2
- Chương 158 - Nữ nhân ở cấm đại 3
- Chương 159 - Mở ra chỗ hổng 1
- Chương 160 - Mở ra chỗ hổng
- Chương 161 - Cầu tình
- Chương 162 - Niềm vui bất ngờ 1
- Chương 163 - Niềm vui bất ngờ 2
- Chương 164 - Hoảng sợ chuyện cũ 1
- Chương 165 - Hoảng sợ chuyện cũ 2
- Chương 166 - Hoảng sợ chuyện cũ 3
- Chương 167 - Lưu lại đứa nhỏ
- Chương 168 - Lưu lại đứa nhỏ 2
- Chương 169 - Chuyện xưa của hắn
- Chương 170 - Chuyện xưa của hắn 2
- Chương 171 - Không cần yêu
- Chương 172 - Hữu kinh vô hiểm*
- Chương 173 - Khoảnh khắc tình yêu
- Chương 174 - Chân tướng là gì?
- Chương 175 - Cảnh cáo
- Chương 176 - Nữ nhân Vương yêu 1
- Chương 177 - Nữ nhân Vương yêu 2
- Chương 178 - Nhất kiến chung tình 1
- Chương 179 - Nhất kiến chung tình 2
- Chương 180 - Yêu đương vụng trộm
- Chương 181 - Lựa chọn 1
- Chương 182 - Lựa chọn 2
- Chương 183 - Tại sao phản bội?
- Chương 184 - Thống khổ nhớ lại
- Chương 185 - Thống khổ nhớ lại 2
- Chương 186 - Thống khổ nhớ lại 3
- Chương 187 - Chân tướng 2
- Chương 188 - Nguy hiểm tính mạng 1
- Chương 189 - Nguy hiểm tính mạng 2
- Chương 190 - Bồi thường
- Chương 191 - Đếm ngược thời gian
- Chương 192 - Đại kết cục 1
- Chương 193 - Đại kết cục 2
- Chương 194 - Đại kết cục 3