Gửi bài:

Chương 31 - Hấp hối 2

"Thần tham kiến Vương." Thái y tiến vào liền vội vàng hành lễ.

"Đừng phí lời, mau xem bệnh." Long Hạo Thiên phất tay, giọng điệu không kiên nhẫn

"Tuân mệnh." Thái y không dám chần chờ, đi tới cầm tay nàng bắt mạch. Mặt liền biến dạng, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Sau khi bắt mạch xong, thái y lập cập quỳ xuống: "Vương, xin thứ cho thần vô năng. Thật sự không chuẩn đoán được bệnh của nương nương, cũng không biết nên cứu chữa thế nào?"

"Phế vật." Long Hạo Thiên mắng một tiếng, lập tức ra lệnh: "Truyền tất cả thái y vào cung cho ta."

"Dạ, nô tài lập tức đi ngay." Tiểu Thuận Tử công công vội vàng đi tuyên chỉ. Nghe tin, tất cả thái y nhanh chóng chạy lại, vừa quỳ xuống đất muốn hành lễ đã bị Long Hạo Thiên ngăn lại: "Miễn, mau xem bệnh." "Vâng." Thái y xếp thành hàng, lần lượt chuẩn đoán. Sắc mặt ai cũng đều trầm trọng, vài phần bất đắc dĩ đứng dậy tránh sang một bên. Bệnh của nàng tại sao lại kỳ quái như vậy.

"Thế nào?" Long Hạo Thiên hỏi, nhìn thấy bộ dáng bọn họ, có vẻ như là tình hình không tốt.

"Chúng thần vô năng." Tất cả thái y đều quỳ xuống, dẫn đầu là một lão thái y nói: "Hồi bẩm Vương, thật sự là bệnh của nương nương rất kỳ lạ hoàn toàn không tra được nguyên nhân. Thân thể người lại suy yếu dị thường, chỉ còn lại một hơi thở mong manh, e là không trụ được lâu."

"Tra không ra nguyên nhân." Ánh mắt Long Hạo Thiên híp lại, phất tay áo, phẫn nộ hạ lệnh: "Các ngươi nhất định phải cứu sống nàng. Ngay cả nguyên nhân căn bệnh cũng không tra ra được, thử hỏi các ngươi lấy tư cách gì làm thái y."

"Thần sẽ cố gắng hết sức." Nhóm thái y nhìn nhau, lấy tay lau mồ hôi, không dám bất tuân, đành tụ lại cùng một chỗ, nhỏ giọng bàn bạc.

Long Hạo Thiên lại gắt gao nhìn chằm chằm Vân Yên. Bệnh tình của nàng tại sao tất cả thái y đều không tra ra nguyên nhân? Chẳng lẽ ở đây có uẩn khúc gì? Lẽ nào là âm mưu của nàng sao?

"Vương." Tiểu Thuận Tử công công đột nhiên ở bên tai hắn nói nhỏ.

Long Hạo Thiên xoay người rời đi, trước khi đi hạ lệnh: "Bổn vương hi vọng sau khi trở về các ngươi đã có thể tìm kiếm được biện pháp."

Thái y luống cuống thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi - mồm năm miệng mười) bắt đầu thảo luận, nhưng vẫn không hề có biện pháp giải quyết.

"Tử Liên cô nương, nương nương bình thường trên người có mang theo thuốc không?" Một thái y đột nhiên nghĩ đến hỏi. Bình thường người bệnh đều mang theo thuốc ở bên người để hộ thân.

"Thuốc?" Tử Liên sửng sốt, chạy đến tìm ở hộp nhỏ trên bàn trang điểm . Nàng nhớ rõ ngày hôm qua nhìn thấy nương nương đem một bình sứ trắng đặt vào bên trong, có thể nào chính là thuốc của nàng. "Tìm thấy rồi... tìm thấy rồi... có phải là vật này hay không?" Nàng đem bình sứ đưa cho thái y.

"Đưa ta xem." Thái y lớn tuổi vừa rồi cầm lấy bình sứ mở ra. Bên trong có một viên thuốc. Đưa lên mũi ngửi cẩn thận rồi mới nói với những người khác: "Chỉ có một viên thuốc, các ngươi cũng lại đây xem đi."

Một đám thái y thay nhau ngửi qua, đều gật đầu: "Là thuốc." Lại lo lắng: "Nhưng không biết có nên để cho nương nương dùng hay không? Chẳng may là sai lầm thì phiền toái lớn, có thể chúng ta đều phải chôn cùng."

Mục lục
Ngày đăng: 10/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục