Gửi bài:

Chương 10 - Hết

Biển lão nhân thị phi không phân muốn trở thành cái đích của toàn dân công địch mới chịu từ bỏ sao?

Vân Thanh dùng sức cạp cái gì đó, phát ra âm thanh "xèo xèo" làm cho kẻ đang ngồi bên cạnh chịu không nổi tạp âm quấy nhiễu. (Cesia: mỹ nam cạp bàn, hình ảnh đủ gây sốc, Vân Thanh thật siêu dễ thương)

"Vân Thanh, ngươi đang làm gì?" Trác Phi Vũ rốt cuộc nhẫn nại cuối cùng cũng bị xài sạch phá công mà ra.

"Cạp bàn chết." Hắn thành thực đáp lại.

"Ta nhìn thấy, ta chỉ muốn biết là ngươi tại sao lại cạp bàn?"

"Ta chính là đem cái bàn tưởng tượng thành lão xương cốt của Biển lão nhân."

"Ai nha, ta quên mất ngươi tuổi con cẩu." Trác Phi Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ta trừng, ta trừng, ta dùng sức trừng.... Sau đó Vân Thanh rốt cuộc phát hiện người này cùng với huynh trưởng của hắn giống nhau vốn thuộc loại vô tâm không phế, trừng hắn chỉ tổ lãng phí nhãn lực.

Vì thế căm tức thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục cắn mặt bàn trơn bóng, thế này mới nói, "Cả triều văn võ, bao gồm Hoàng Thượng đều tha thiết hy vọng Cửu vương gia mau mau dẫn công chúa hồi Đại Thành quốc, tiện thể trả lại cho mọi người trời đất sáng sủa, nhưng cái tên Biển lão nhân kia...." Lão lại một lần nữa đem tam nha đầu đón trở về Thái y phủ trị liệu, cũng báo hại mọi người lại lần nữa bị vây trong nước sôi lửa bỏng.

Ô ô.... hắn rất muốn kính trọng sự hiền đức của lão, không biết sao vị lão nhân này thật sự đáng đánh đòn....

Trác Phi Vũ hình như có chút suy nghĩ nói, "Nghe nói An Nhã công chúa cũng bệnh rất nặng. Cửu ca vì sao không mời Biển thái y đến chẩn trị cho nàng?"

Thở dài, Vân Thanh vỗ vỗ vai hắn, "Bởi vì bệnh của công chúa là do chính hắn gây ra, để cho Biển lão nhân đi chẩn trị nhất định sẽ bị lòi."

"Ngươi làm sao biết được?"

Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức suy sụp xuống, "Bởi vì phương thuốc là do ta tìm đến." Kết giao lầm bằng hữu tổn hại còn chưa đủ thảm, thảm nhất là thường xuyên phải làm đồng lõa.

"Chẳng lẽ Cửu ca muốn hại chết công chúa?" Trác Phi Vũ nhảy dựng lên.

"Bản hầu chưa bao giờ hại nhân nha." Về điểm này, hắn thề sống thề chết thanh minh.

"Nói vậy thuốc đó không hại chết người." Trác Phi Vũ hiểu được gật đầu.

"Bất quá, so với chết cũng không tốt hơn bao nhiêu." Câu trả lời ngay sau đó của Vân Thanh làm cho hắn vừa mới buông tâm lại lập tức nhảy dựng lên.

"Có ý gì?"

"Hoạt tử nhân (người thực vật) so với người chết tốt hơn chỗ nào?" Hắn lành lạnh hỏi.

"Ta muốn lập tức tiếng cung." Nếu còn tiếp tục, sớm hay muộn gì cũng gây ra đại họa.

"Xin cứ tự nhiên, thứ cho thần không tiễn."

"Theo ta cùng đi."

"Thần bị bệnh, mệnh không kéo dài được bao lâu."

Trác Phi Vũ há hốc mồm nhìn theo nam nhân đổ ập xuống nhuyễn tháp, hơn nữa còn là một bộ hấp hối, tùy thời có khả năng đi đời nhà ma.

"Ngươi.... bệnh cũng không tránh khỏi đến quá nhanh đi." Hơn nữa quá giả tạo.

"Vương gia chẳng lẽ không biết câu bệnh đến như núi đổ sao?" Hắn vẻ mặt rất vô tội nói.

Kia một khắc, Trác Phi Vũ phi thường muốn xăn tay áo lên tấu cho người nào đó trận.

~~~~~

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thật chói chang, rọi vào trên người mang đến cảm giác ấm áp, cùng uể oải, chỉ muốn mãi mãi được nằm sưởi ấm dưới ánh mặt trời như thế.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, nàng quay đầu lại, cười gọi to, "Nghĩa phụ."

Nhìn nghĩa nữ nửa ngồi nửa nằm ở nhuyễn tháp, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, Biển lão thái y an tâm, đưa chén thuốc trong tay cho nàng, "Uống xong chén cuối cùng này là có thể ngừng."

Chậm rãi uống cạn chén thuốc đắng chát, đặt chén thuốc xuống bàn, "Ngày mai con có thể hồi vương phủ sao?"

Sắc mặt của Biển lão thái y lập tức trầm xuống, "Vội vã trở về làm gì? Con bị cái tên tiểu tử biến thái kia tra tấn còn chưa đủ sao?"

Liễu Ti Vũ thở dài, "Nhưng thật sự cứ như vậy để cho hắn tiếp tục gây chuyện?"

"Chỉ cần kẻ xui xẻo không phải chúng ta là được, kẻ nào tạo nghiệp kẻ đó chịu." Lão phi thường không chịu trách nhiệm, phủi sạch hết quan hệ.

Nghe thấy thế, nàng chỉ có thể cười khổ. Hai nam nhân một già một trẻ này, tại sao lại là người thân cận nhất của nàng?

"Nghe nói cô công chúa mà con giúp hắn cưới về sắp bị hắn đùa chết."

"An Nhã làm sao?" Nàng vội vàng truy vấn.

Biển lão thái y nhàn nhã vuốt chòm râu bạc trắng của mình, tỉnh bơ trả lời, "Có thể làm sao? Không sống thì chết thôi."

"Nghĩa phụ, người chính là đại phu a, làm sao có thể nói thế?"

"Kẻ nhất định phải chết, ta cũng bất lực."

"Không được, con phải trở về xem công chúa." Nói xong, nàng vừa định xuống giường.

Biển lão nhân dùng sức đè nàng lại, lắc đầu thở dài, "Chính vì không muốn cho con nhúng tay, mới đón con trở về phủ."

"Chuyện gì con không thể nhúng tay?"

"Lão phu cũng không muốn cho cái tên tiểu tử đần độn kia lấy cớ tra tấn con."

Nàng hoang mang nhìn nghĩa phụ.

"Bởi vì phương thuốc kia là do ta kê." Hắn chậm rãi tiết lộ tin tức.

Liễu Ti Vũ khiếp sợ trợn to mắt.

Biển lão thái y lộ ra vẻ đắc ý, "Lão phu cuối cùng phải mất đến năm năm tâm huyết mới chế thành trá tử dược, nếu không phải bởi vì tiểu tử xinh đẹp Vân Thanh kia nói là muốn tiễn bước công chúa mới ra hạ sách này, lão phu mới lười mượn tay người khác đến giúp cái tên tiểu tử biến thái kia."

"Vương gia không phải nói Đại Thành quốc hoàng đế đã đồng ý chuyện đưa công chúa trở về sao?" Nàng khó hiểu.

"Chuyện công chúa hòa thân là chuyện trọng đại, không phải cứ đơn giản như vậy? Cho dù muốn đưa trở về, cũng không thể làm một cách quang minh trắng trợn như thế."

Điều này cũng đúng! Nàng lý giải gật đầu, "Cho nên công chúa phải trá tử."

"Lúc nàng sống lại sẽ mang một thân phận khác."

Không hiểu vì sao, nhìn đến nghĩa phụ trên mặt lộ ra cái loại tươi cười quỷ dị này, trong lòng của Liễu Ti Vũ bỗng hiện lên chút dự cảm không tốt, nhịn không được thấp giọng hỏi, "Là thân phận gì?"

"Nghĩa nữ của ta."

Quả nhiên!

"Vương gia làm sao có thể đồng ý?" Nàng không rõ, quả thực khó có thể tưởng tượng.

Nói đến đây, Biển lão thái y lập tức nở nụ cười sáng lạn như hoa hồng, "Bởi vì tên tiểu tử đần độn kia nói, chỉ có hắn xui xẻo không phải rất bất công, như thế nào cũng phải tóm lấy một cái đệm lưng, tâm lý mới có thể cân bằng được một chút."

Đây quả nhiên là ngôn luận của hắn, nàng nhất thời không nói được tiếng nào.

"Ha ha, không thể tưởng được cả đời của lão phu không có con cái, đến lúc tuổi già lại có đến hai bảo bối nữ nhi hầu hạ dưới gối."

~~~~~

Ánh trăng rất sáng, soi vào giường kéo ra một cái bóng thật dài.

Một cảm giác kì dị làm cho nàng từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vừa nhìn thấy bóng người chiếu rọi bên cạnh giường, nàng thiếu chút nữa thất thanh hét toáng lên.

"Vương gia?" Nàng thử kêu một tiếng.

Không có ai lên tiếng trả lời.

"Ngươi là ai?" Nàng hỏi lại.

Kẻ đang đứng bên ngoài bức màn vẫn không hé răng.

Đôi lông mày đẹp khẽ nhíu, nàng lớn mật đoán, "Ngươi là Phượng tể phụ?"

"Làm sao đoán được?" Bên ngoài bức màn vang lên giọng nói khó nén được kinh ngạc.

"Ngươi hẳn là đến xem công chúa." Mà không phải chạy đến trước giường của nàng.

"Người chết, xem hay không cũng thế."

Liễu Ti Vũ giật mình sững người ra. Nàng đã nghĩ hắn hẳn cũng yêu An Nhã, hiện tại nàng bắt đầu hoài nghi mình đã phán đoán sai.

Nhìn bóng hắn vươn tay muốn vén bức màn lên, nàng không khỏi trong lòng quýnh lên, vừa định lên tiếng ngăn lại, ngoài cửa sổ đã truyền đến — một giọng nói nghiêm túc lạnh lẽo.

"Tay ngươi nếu dám tiến về trước thêm một tấc, ta nhất định cắt nó cho chó ăn."

Nàng che miệng lại. Hắn đến đây!

"Ta nhớ rõ sư phụ từng nói trong mấy sư huynh đệ chúng ta, ngươi là kẻ trầm ổn nhất, thế nào hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như vậy?"

Nghe được ngữ điệu trêu chọc của Phượng Minh, Liễu Ti Vũ ngộ đạo. Nguyên lai bọn họ là sư huynh đệ, như vậy sự phụ của bọn họ nhất định cũng là một kẻ không tuân theo quy cũ, lẽ thường.

"Dù sao thì vẫn mạnh hơn so với kẻ từ ngàn dặm xa xôi vội vã chạy đến chịu tang."

Nghe bọn họ có qua có lại châm chọc khiêu khích lẫn nhau, bên trong bức màn Liễu Ti Vũ thật hoàn toàn không có gì để nói.

"Người không chết vội cái gì tang cái gì?"

"Nếu biết nàng không chết, ngươi chạy tới nơi này làm gì?" Trác Phi Dương hừ lạnh.

"Tiểu đệ không nghĩ làm phiền sư huynh lại phải cất công một chuyến đi đến Đại Thành quốc, như vậy quả là sự bất hạnh của tệ quốc."

Thật sự thẳng thắn, một chút cũng không sợ người nào đó trở mặt. Liễu Ti Vũ nhịn không được ở trong lòng vì hắn thốt ra một tiếng hảo.

"Đó chính là cái gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, ngu huynh về tình về lý đều phải chính thức đi đến Đại Thành quốc bái phỏng một lần."

"Không cần, bệ hạ gần đầy thân thể không khỏe, sợ là không chịu nổi sư huynh lại lần nữa ghé thăm."

"Đường đường là vua một nước lá gan cũng không tránh khỏi quá nhỏ đi." Hắn cười nhạt.

"Sư huynh nói đúng." Phượng Minh tốt tính không phản bác, dù sao cũng không phải nói hắn.

"Rất muốn ta động thủ mời ngươi đi ra có phải không?" Hết nhịn lại nhẫn, Trác Phi Dương rốt cuộc quyết định không nhẫn nại thêm nữa, trực tiếp nói trắng ra, bởi vì có kẻ rõ ràng đang giả bộ hồ đồ.

Người đứng trước giường phát ra tiếng cười sang sảng, theo cửa sổ nhảy ra ngoài, tiếng nói trong trẻo theo gió truyền trở về, "Sư huynh, sau này còn gặp lại."

"Tốt nhất vĩnh viễn không cần gặp." Trác Phi Dương làu bàu.

Nàng vừa mới định đưa tay vén rèm lên, chợt nghe thấy giọng nói của hắn, "Không cần đứng dậy, coi chừng cảm lạnh."

"Vương gia là theo hắn đến?"

"Đoán đúng rồi." Giọng nói đã đến trước mặt, màn bị một bàn tay to xốc lên.

Nàng nhìn thấy rõ ràng trên mặt hắn xuất hiện nụ cười xảo trá, trong lòng vừa động, "Chàng đã động tay động chân cái gì rồi?"

Hắn đưa tay chạm vào mặt nàng, cười nói, "Quả nhiên không hỗ là nữ nhân của ta, nàng đoán thử xem."

"Đoán không ra." Nàng không cách nào đoán ra được.

"Nhưng bổn vương lại không nghĩ cứ như vậy không công nói cho nàng đáp án."

Nàng bật cười, "Vậy Vương gia muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho ta biết?"

Thần sắc trên mặt của Trác Phi Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngón tay đang bắt lấy cằm nàng hơi hơi dùng sức, "Ta có thể đáp ứng nàng, về sau vô luận Biển lão nhân như thế nào khiêu khích ta cũng sẽ không trả thù hắn, nhưng tuyệt đối không chấp nhận nàng lại cố ý giả bộ yếu ớt, để cho lão già đáng chết kia có cớ kéo nàng hồi Thái y phủ trị liệu."

Nguyên lai hắn nhìn ra ngày đó nàng cố ý giả bộ bất tỉnh. Đáy mắt của Liễu Ti Vũ hiện lên tia chột dạ, nhẹ nhàng gật đầu.

"Bổn vương muốn nghe nàng chính miệng đáp ứng." Hắn kiên trì.

"Ta đáp ứng."

"Hừ." Hắn buông lỏng cằm nàng ra, vén màn chui vào ổ chăn áp của nàng.

"Vương gia không trở về sao?"

"Cùng với trở về quấy rầy người khác ôn tồn, bổn vương thà rằng lưu lại chỗ này, hưởng thụ cảm giác ôn hương ngọc nhuyễn bão mãn hoài."

"A?"

"Muốn hỏi gì?"

"...."

Giống như xem thấu lòng nàng, Trác Phi Dương có chút ác ý bật cười, "Hỏi không ra khẩu?"

"Vương gia." Nàng đấm nhẹ hắn một cái.

Hắn cười to, ôm sát nàng, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng nói một câu, Liễu Ti Vũ lập tức ngây dại.

Xuân dược?

Công chúa cùng Phượng Minh nguyên bản chính là một đôi nam nữ yêu nhau a, vì sao còn muốn hạ xuân dược?

Nàng khó hiểu, mà mỗ vương gia đang hóa thân thành sói kia cũng không rảnh trả lời nghi vấn của nàng, cho nên nàng cũng chỉ có thể đợi đến ngày khác lại thỉnh giáo.

~~~~~

Dùng "tức sùi bọt mép"cũng không đủ để hình dung vẻ mặt bừng bừng phẫn nộ của nam tử tuấn nhã trước mắt, đây chính là tiếng lòng của Liễu Ti Vũ.

Nhưng vẫn đang ngồi một bên thích ý uống trà Cửu vương gia lại còn thật nhàn nhã lửa cháy đổ thêm dầu, "Thế nào? Tối hôm qua còn chưa đủ hạ hỏa sao, hôm nay cơn tức còn hừng hực như vậy?"

Phượng Minh siết chặt hai nắm tay, Liễu Ti Vũ thề là mình có thể đếm được trên bàn tay hắn nổi lên bao nhiêu sợi gân xanh.

"Quá bỉ ổi, ngươi cũng dám nhận không dùng võ lực mà giành chiến thắng sao?"

Trác Phi Dương phi thường không cho là đúng, "Lựa chọn dùng thủ đoạn gì cũng không trọng yếu, quan trọng là kết quả."

Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Nàng cảm thấy thật hoang mang.

"Ngươi...."

"Sư đệ, kỳ thật đối tượng ngươi nên oán giận hẳn là sư phụ mà không phải sư huynh ta mới đúng."

"Phải không?" Phượng Minh tức giận ngược lại cười.

"Đương nhiên, võ công là do sư phụ truyền, cũng không phải ta." Hắn phủi thật sự sạch sẽ.

"Sao ngươi không trực tiếp đề nghị ta hướng tổ sư gia oán giận không phải tốt hơn sao?" Hắn cười lạnh.

"Ngươi muốn nguyện ý ta cũng đành chịu." Trác Phi Dương khóe miệng tươi cười phi thường đáng giận.

Phượng Minh nhất thời lâm vào chán nản.

Nhìn xem một lúc lâu, Liễu Ti Vũ hiểu được một sự kiện. Nếu bàn về trình độ ác liệt, vị Phượng tể phụ đường xa mà đến kia còn lâu mới là đối thủ của phu quân thân ái của nàng.

"Ngươi nhớ kỹ cho ta."

"Tùy thời xin đến chỉ giáo." Trác Phi Dương tuyệt không đem lời cảnh cáo của hắn để vào mắt.

Cứ vậy mà đi?

Liễu Ti Vũ ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của người nào đó dứt khoát gọn gàng xoay người rời đi, nàng còn tưởng rằng sẽ có một hồi đánh nhau.

"Như thế nào? Không hài lòng đối với kết quả này?"

Nàng quay đầu nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh, "Hắn đi rồi, công chúa làm sao bây giờ?"

"Thì hòa thân, dù sao nàng ta cũng thích."

"Hòa thân?" Nàng càng thêm hoang mang.

"Biển lão nhân nhận nàng ta làm nghĩa nữ, Hoàng thượng phong làm ngự muội, sau đó gả cho Đại Thành quốc tể phụ đại nhân, kết cục tốt đẹp."

Thì ra là thế, vậy khóe miệng của hắn tại sao lại có chút tà ác cười? Liễu Ti Vũ không hỏi ra miệng, bởi vì như thế rất đần độn.

"Tam nha đầu."

Nàng hồ nghi nhìn hắn, không biết hắn lại muốn gì.

"Có muốn biết chuyện của sư môn ta hay không?" Trên mặt hắn tràn ra vẻ tươi cười thiên chân, ngắm nhìn vương phi của chính mình tuy không mỹ lệ lại phi thường có cá tính.

Liễu Ti Vũ đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó khóe miệng chậm rãi rộ ra một chút ý cười yếu ớt, "Nếu Vương gia rất có hưng trí nói, thiếp nghe cả đời cũng không sao."

Hắn bị nghẹn một chút, sau đó cất tiếng cười thật to.

"Tam nha đầu, bổn vương hoài nghi bản thân có thật sự hiểu biết nàng hay không."

"Chỉ cần ta còn ở bên người Vương gia, Vương gia tổng có cơ hội hiểu biết, đúng không?"

"Đúng vậy," hắn kéo nàng ôm vào trong lòng, "Bổn vương sẽ không cho phép nàng rời đi, nàng tốt nhất nên nhận mệnh đi."

Không nghe thấy câu trả lời của nàng, Trác Phi Dương nâng tay bắt lấy cằm của nàng, "Tại sao không trả lời?"

"Vương gia không thích ta nói nhận mệnh."

Nữ nhân, vô luận là thuộc loại nào vĩnh viễn đều ghi thù, hắn rốt cuộc hiểu được đạo lý này.

"Thật xin lỗi."

Nàng có chút kinh ngạc nhìn hắn.

"Ta không nên xô nàng xuống hồ, cho dù có tức giận cỡ nào cũng không nên lấy thân thể của nàng ra đùa giỡn."

Liễu Ti Vũ hoàn toàn bị dọa ngốc. Hắn là loại nam nhân tuyệt không bao giờ nói tiếng xin lỗi, hắn đã nói, nhưng....

"Bổn vương đã vì nàng phá lệ rất nhiều, phá thêm một cái cũng chả sao." Hắn dẫn theo chút trêu chọc nói.

Nàng lại không khỏi nở nụ cười. Nam nhân này có khi thật sự vô cùng đáng yêu.

~~~~~

Một tháng sau An Nhã công chúa bị bệnh qua đời, Kim Thịnh hoàng triều cũng đưa một vị Trữ An công chúa đến Đại Thành quốc hòa thân, nhằm gia tăng tình hữu nghị giữa hai nước.

Nghe nói ngày mà Trữ An công chúa xuất giá, tiếng khóc chấn thiên, nhất là khi đến Thái y phủ bái biệt lão thái y khóc đến chết đi sống lại, thậm chí còn quyết lôi kéo nghĩa tỷ của mình làm của hồi môn cùng đi theo hòa thân, làm cho Cửu vương gia đương trường liền đen mặt.

Nếu không có Thụy vương phi liều chết ôm trượng phu, hòa thân Trữ An công chúa nhất định lập tức đã bị người nào đó một cước đá bay ra ngoài, khai sáng tiền lệ vị hòa thân công chúa đầu tiên chết vào tục lệ khóc trước khi xuất giá.

~~~~~

"Chàng đến tột cùng đã làm gì Phượng tể phụ?" Liễu Ti Vũ hoài nghi nhìn trượng phu của mình.

"Thì kê đơn." Đáp án đương nhiên.

"Vậy vì sao An Nhã lại nói chàng hại hắn thê thảm?"

"Nữ nhân nào lại không hướng về nam nhân của mình?"

"Nhưng nàng ấy không nên quyết kéo thiếp làm của hồi môn đi tạ tội." Phương diện này tuyệt đối có vấn đề, nếu không An Nhã nói sao cũng không dám bứt lông ở ngay miệng hổ, đưa ra đề nghị muốn tự sát như thế.

"Thật muốn biết?" Hắn nửa cười nửa không liếc nàng một cái.

Nghe hắn nói vậy, Liễu Ti Vũ ngược lại bắt đầu do dự.

"Nếu muốn biết đến vậy, ta nói cho nàng cũng không sao cả."

"Thiếp đột nhiên lại không muốn biết." Nàng làm bộ đứng dậy, tính đi ra ngoài tản bộ.

Một phen giữ chặt lấy nàng, chặt chẽ bao vây giam nàng vào trong lòng, hắn cười thật tà ác, "Gợi ra sự hứng thú của bổn vương xong, nàng nói không nghe bổn vương sẽ không nói sao?"

"Vậy Vương gia nói đi." Quên đi, nàng chăm chú lắng nghe.

"Sư môn của ta có một loại tâm pháp kỳ lạ, tâm pháp này một khi luyện thành, đối với kẻ tập võ vô cùng có lợi, cho dù bị nội thương nặng như thế nào đều có thể tự chữa khỏi hẳn, nhưng nếu bỏ dỡ nửa chừng sẽ bị tổn hại mất đi ba thành công lực, hơn nữa ở võ công tạo nghệ cũng vô pháp đạt tới cảnh giới thượng thừa."

Quả nhiên kỳ lạ.

"Có muốn biết vết thương trí mạng của tâm pháp này là ở chỗ nào không?"

Xem vẻ mặt quỷ dị của hắn, nàng kết luận đáp án nhất định có cổ quái.

"Nữ nhân." Hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Muốn tu tập tâm pháp này nhất định phải sau hai mươi năm mới được chạm đến nữ tử, nếu không sẽ giống như ta vừa nói, tổn hại ba thành công lực, hơn nữa cũng vô pháp tu tập võ học tối cao của bổn môn."

Tâm pháp quái dị như vậy quả thật từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy, có lẽ bởi vì nàng không có quan hệ với người học võ. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một chuyện, bật ra câu hỏi, "Chẳng lẽ Phượng tể phụ vẫn chưa qua hai mươi năm?"

Trác Phi Dương cười to.

Đáp án quá rõ ràng, quả thật là chưa qua, Liễu Ti Vũ chì có thể thay hắn tỏ vẻ tiếc hận. Nàng khẳng định nhất định là còn cách kỳ hạn không bao lâu, nếu không Phượng Minh cũng sẽ không tức giận đến như thế. (Cesia: ta chỉ có thể cảm thán hai chữ "ác ma")

"Bổn vương ba tuổi bắt đầu tu tập tâm pháp này, mà Phượng sư đệ tuy rằng cùng tuổi với ta nhưng lại nhập môn trễ một năm."

"Khó trách Phượng tể phụ đã qua hai mươi mà vẫn chưa thành thân." Nàng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giật mình cả kinh, hoảng sợ nhìn trượng phu của mình.

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của nàng, Trác Phi Dương nghiền ngẫm giương mày kiếm lên, rất hứng thú hỏi, "Nghĩ đến chuyện gì? Không ngại nói nghe thử xem."

"Vương gia năm nay bao nhiêu niên kỷ?"

Hắn lười nhác trả lời, "Hai mươi lăm."

Nàng càng thêm kinh hãi, như vậy Tam Liễu năm nay đã muốn hai tuổi làm sao có thể là con hắn?

Hắn cười đến thực ác ý kề sát lại nàng, "Nàng muốn nói gì?"

Hắn rõ ràng cái gì đều biết! Nàng trừng hắn. Nam nhân này nhiều lúc ác liệt đến làm cho người ta muốn tấu cho hắn một trận. (Cesia: đánh có hay không còn là vấn đề)

"Không muốn biết thân thế của Tam Liễu sao?" Hắn thấp giọng dụ dỗ nàng.

"Không muốn." Nàng không thèm suy nghĩ lập tức một ngụm từ chối.

"Nghe một chút cũng đâu có sao?"

"Thiếp sợ nghe vào trong tai sẽ không lau đi được," thay người ta che giấu bí mật là chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống, nàng thà rằng cái gì cũng không biết, có khi không biết mới chính là phúc.

"Vậy bổn vương lại càng muốn nói cho nàng biết."

"Không cần."

"Tam Liễu kỳ thật là...." Sở hữu lời nói đều biến mất giữa hai phiến môi anh đào hồng nhuận.

Nếu không muốn biết, nàng chỉ có thể ngăn chặn miệng của hắn, khơi mào lên ngọn lửa tình dục cuồng nhiệt bên trong hắn, trước mắt đây chính là phương pháp hữu hiệu nhất.

~~~~~

Hai năm sau.

Ánh mặt trời giữa trưa thật chói mắt, trên mặt hồ khúc xạ một quầng sáng bảy màu, làm cho người đang đi trên hành lang dừng lại cước bộ.

Tiếng cười sảng khoái từ phía sau bụi hoa ven hồ truyền đến, nghe vào trong tai thật dễ chịu đến không nói nên lời.

Nàng chậm rãi bước từng bước, lặng lẽ đến gần hồ, sau đó đập vào mắt là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ ấm áp làm cho nàng kinh sợ.

Một nam tử mặc kim long bào đang tung một đứa trẻ lên cao, hai nam nhân một lớn một nhỏ khuôn mặt tươi cười đối diện nhau, ngay cả hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện ngay khóe miệng đều giống nhau một cách thần kỳ.

Nàng kinh ngạc, nhìn qua nhìn lại đánh giá tướng mạo của hai người. Lông mày kia, đôi mắt kia....

Một bàn tay vô thanh vô tức chụp lên đầu vai nàng, làm cho Liễu Ti Vũ thiếu chút nữa thất thanh hét toáng lên.

"Là ta."

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cơ bắp cứng đờ của nàng mới từ từ thả lỏng ra.

"Làm sao vậy, cư nhiên lại bị ta dọa?" Hắn có chút nghĩ ngợi đánh giá vẻ mặt của nàng.

"Chàng như thế nào cũng đến chỗ này?"

"Sợ nàng ở trong cung lạc đường."

"Chúng ta đi thôi."

Hắn hướng tầm mắt về phía một lớn một nhỏ đang chơi đùa rất vui vẻ, sau đó nhướn mày, "Nàng không phải đến ôm Tam Liễu trở về ngủ trưa sao?"

"Hắn thoạt nhìn còn không muốn ngủ, chúng ta vẫn là về trước chỗ Thái Hậu đi."

"Nàng đã biết?"

Nàng hơi đẩy tay hắn ra, lập tức lắc đầu, "Thiếp cái gì cũng không biết."

Trác Phi Dương nở nụ cười. Nàng khẳng định đã đoán được.

"Nguyên lai nàng cảm thấy dựa vào chính mình đoán được kết quả mới có ý nghĩa, khó trách hai năm nay vẫn không chịu cho ta có cơ hội nói." Hắn trêu chọc nàng.

"Vương gia...." Hắn còn nói, nàng đang rất hối hận vì đã đến đây để ôm Tam Liễu về.

"Đi thôi." Hắn không trêu chọc nàng nữa, trực tiếp nắm lấy tay nàng hướng về phía tẩm cung của thái hậu.

Bọn họ lặng yên tới, đi cũng vô thanh, không chút nào đánh nhiễu đến đôi phụ tử đang chơi đùa rất vui vẻ kia.

Bí mật, cứ để cho nó vĩnh viễn trở thành bí mật đi.

[Hoàn]

Ngày đăng: 07/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?