Chương 2 - Vương miện
Lúc Bảo Bảo kéo Bối Bối đã khôi phục nguyên hình xiêu xiêu vẹo vẹo bơi về rãnh biển nơi ta sống, kéo theo cả một vệt máu tanh màu đỏ sau người, thì ta vừa bối rối lại vừa khiếp sợ.
Trên người Bảo Bảo và Bối Bối được ta biến thành Siren có ma lực của ta, dưới biển ít có sinh vật nào có thể thương tổn được chúng, trừ phi là hắn. Nhưng, sao có thể như vậy được???
Bảo Bảo kéo Bối Bối đã bị thương lên giường rồi buông mình xuống, thân thể mềm nhũn vô lực nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước. Còn miệng vết thương rất lớn trên người Bối Bối thì vẫn đang chảy máu.
Ta nhanh chóng cầm máu cho Bối Bối, giúp nó uống thuốc bổ máu và chữa thương, sau đó tóm lấy Bảo Bảo đang lắc lư như rắn chết để xem xét. Nó lại không sao cả, chẳng qua là bị thoát lực mà thôi.
"Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các ngươi lại bị thương?" Ta lắc Bảo Bảo, muốn biết đến cùng là thế nào.
"Được ròi, được rồi. Xin lỗi đã bạo lực với ngươi như vậy. Chẳng qua là ta sốt ruột quá mà thôi". Ta vừa vuốt ve con cá chình đang cố kháng nghị đó vừa trấn an.
"Bây giờ có thể nói xem có chuyện gì chưa, thưa anh hùng Bảo Bảo vĩ đại?"
"Cái gì? Ngươi nói các ngươi bị một con bé người cá dùng quyền trượng biển khơi gọi sấm sét tới đánh bị thương à?"
Ta cảm thấy mái tóc màu đen như đám rong biển trên đầu ta cũng đang điên cuồng rung lên, giống như tâm tình của ta lúc này.
"Đúng - là - buồn - cười!!!" Cùng với tiếng hét giận dữ của ta, cả rãnh biển tuyệt cảnh đều chấn động theo cơn giận của ta.
"Tuyệt đối là cây quyền trượng đó!!! Chỉ có loại sức mạnh đó mới có thể phá vỡ phép thuật biến thân đánh các ngươi trở lại nguyên hình!"
Ta đứng bật dậy, dùng tám cái xúc tu không ngừng đi đi lại lại trong phòng như một con thú bị nhốt - mặc dù trên thực tế ta chính là một con thú bị nhốt thật - cơn giận tích tụ trong lòng cuồn cuộn ngất trời đủ để khiến toàn bộ nước biển sôi trào.
"Chờ đã, ngươi nói con bé người cá kia đội vương miện ngọc trai, hơn nữa dường như đã quan sát chiếc thuyền đó nhiều ngày rồi à? Nó chỉ khoảng vừa mới lớn thôi đúng không?"
"Có phải nó có một mái tóc vàng với cái đuôi màu bạc không? Được rồi, đương nhiên ta biết ta đẹp hơn nó! Bây giờ không phải lúc nịnh bợ! Trả lời câu hỏi của ta đi!"
"Rất tốt, nếu như ta đoán không nhầm thì đó chính là con gái út của hắn. Công - chúa út người cá". Ta cắn răng, gằn hai chữ công chúa qua kẽ răng. Hừ, chỉ dựa vào huyết thống thấp kém này mà cũng dám xưng là công chúa? Ngay cả cây quyền trượng và ngôi vị của cha nó cũng là trộm cắp mà có được!!
Một cái xúc tu thô bạo tóm Bảo Bảo lên (con cá chình này còn đang lải nhải về việc con bé người cá kia đáng ghét đến mức nào), một cái xúc tu khác lục lọi trong ngăn tủ tìm lọ thuốc nước khôi phục thể lực hiệu quả nhanh, lại dùng cái thứ ba mở nắp lọ. Không thể không nói, có tám cái chân nhiều lúc cũng tiện thật. Ta banh miệng nó ra, dốc toàn bộ lọ thuốc vào miệng nó, ùng ục, ùng ục...
Sau đó ta ném cái lọ không về phía sau, ném Bảo Bảo đang lăn lộn vì mùi vị đáng sợ của thuốc nước ra ngoài cửa.
"Đi, lên nhìn kĩ xem nó đang làm gì, nhất cử nhất động đều cần nhớ kỹ! Còn nữa, các ngươi vẫn đánh chìm được chiếc thuyền đó chứ? Kéo nó lại đây, tốt nhất mang hết mọi thứ trên thuyền về".
Lại nhìn thấy một đống sinh vật đáy biển xấu xí hình thù kỳ quái ngoài cửa, đều do mùi máu tươi chảy ra từ trên người Bối Bối hấp dẫn đến, lửa giận trong lòng ta càng bốc cao - một lũ ngu ngốc!!
Ta phất tay bắn một tia sét tới làm chúng bị giật thất điên bát đảo, nhờ vậy chúng mới hoang mang tản đi.
Nhìn đám sinh vật xấu xí kia, ta khép mắt lại, trong cơn giận dữ cảm thấy một tia xót xa. Thôi đi, Ursula. Bây giờ ngươi cũng ti tiện không khác gì những tính mạng đó, sự kiêu ngạo của ngươi cũng bị người ta đạp xuống đất như vậy mà thôi!!
Bao lâu rồi? Lâu đến mức chính ngươi cũng không nhớ được nữa. Bốn trăm năm? Hay là năm trăm năm? Bị người ta nhốt ở đây như một con quái vật dơ bẩn thấp kém! Ở cái vực sâu tối tăm này!
Mà thằng khốn vô sỉ kia dám giả danh cha ngươi quản lý biển cả bao la, vương miện ngọc trai thì đội trên đầu con gái hắn. Mà đó, vốn là sự kiêu ngạo thuộc về ngươi!
- Chương 1 - Cơ hội
- Chương 2 - Vương miện
- Chương 3 - Nảy mầm
- Chương 4 - Quá vãng
- Chương 5 - Khế ước
- Chương 6 - Phản bội
- Chương 7 - Xem kịch
- Chương 8 - Mở màn
- Chương 9 - Dạo đầu
- Chương 10 - Cô lập
- Chương 11 - Độc diễn
- Chương 12 - Người xem
- Chương 13 - Có qua có lại
- Chương 14 - Dấu vết
- Chương 15 - Chuyện khó xử
- Chương 16 - Ngoại truyện (1) - Loreley
- Chương 17 - Tâm sự
- Chương 18 - Bảo vệ
- Chương 19 - Ngoài cuộc
- Chương 20 - Hai mình
- Chương 21 - Khoảng cách
- Chương 22 - Cầu hôn
- Chương 23 - Quyết đấu
- Chương 24 - Chị em
- Chương 25 - Dao găm
- Chương 26 - Ngoại truyện (2) - Meredith
- Chương 27 - Hôn lễ
- Chương 28 - Lựa chọn và kết thúc
- Chương 29 - Sau đó (Hết)
- Chương 30 - Ngoại truyện (3)