Gửi bài:

Chương 294 - Xà cục cưng 3

Tô lão bà cười tủm tỉm nhìn chữ màu đỏ xuất hiện trong không khí – bây giờ Bối Bối đang ở cùng ta, chúng ta đang tạo xà cục cưng.

Sau khi đọc xong, bà đưa tay vung lên, chữ trên không từ từ tản ra.

"Ha ha...... Cố gắng tạo đi."

"Leng keng leng keng." Tiếng chuông cửa vang lên.

Tô lão bà ngẩng đầu, ánh mắt lóe lóe, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên.

Bà chưa đứng dậy đi mở cửa, chỉ lấy phục ma bổng nắm trong tay, sau đó yên lặng nhìn cánh cửa, cảnh giác nhanh chóng ngưng tụ trong mắt.

Trong cửa ngoài cửa một mảnh yên tĩnh.

Cách một lát, một đám sương mù màu đen xám dần dần tràn qua cánh cửa, không mất bao lâu liền ngưng tụ thành một hình người, biến thành dáng vẻ của lão tổng tài.

Tô lão bà nắm chặt phục ma bổng:"Ma Vương, cuối cùng ngươi đã chủ động hiện hình."

Mặt của lão tổng tài bỗng nhiên kéo ra một bóng đen mơ hồ, bộ mặt dữ tợn vặn vẹo :"Tô bà cốt, ngươi thực không nên lo chuyện bao đồng như vậy, ta đi đường ma của ta, ngươi bắt quỷ của ngươi, vốn nước giếng không phạm nước sông, là ngươi cố tình thiên đường có lối không đi địa ngục không cửa cứ khăng khăng xông vào."

"Nói lời vô ích, ngươi hấp thụ tinh khí của thiếu nữ trẻ tuổi làm hại nhân gian, Tô bà cốt ta làm người dọn dẹp cho linh giới không thu thập ngươi mới có lỗi với xã hội."

Nguyên thần Ma Vương lùi về trong thân thể lão tổng tài, cuồng vọng cười to:"Ha ha ha...... Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!"

Nói xong, hắn vèo một cái lập tức bay tới trước mặt Tô lão bà, hí mắt lạnh buốt, ra tay rất nhanh.

Phục ma bổng trong tay Tô lão bà vung lên, ngăn trở cánh tay ma kia, ánh sáng mãnh liệt lóe ra, từng trận ánh lửa tản ra trong không khí, rất nhanh lại biến mất.

"Không thể tưởng được ngươi lão thái bà này còn có chút năng lực, chỉ tiếc......cản ta đều phải chết!"

Ma Vương cười nhạo, xoáy gió đen không ngừng xoáy cuốn tấn công về hướng Tô bà nội.

Hai người đánh kịch liệt, trong phòng gỗ vụn giấy vụn bay tán loạn chung quanh......

Cửa đột nhiên "Oành" một tiếng bị mở ra, Vu đại thẩm vang ra một tiếng hét lớn:"Tô bà cốt, ta đến giúp bà, tên ma quỷ này thật sự là rất giỏi chuồn mất, ta mới quay người lại hắn thế nhưng bỏ chạy đến nơi đây làm điều ác!"

Vu đại thẩm vọt vào cuộc chiến, gia nhập phe đối kháng Ma Vương.

"Dì Vu, ngươi chú ý một chút." Tô lão bà dặn dò.

"Hừ, hai lão gia hỏa này." Ma Vương cười mỉa mai lạnh như băng.

"Ai nha, thế nhưng nói ta già? Ngươi là tên cực kỳ xấu xí, Tô bà cốt, bằng bất cứ giá nào, hôm nay ta không đánh chết hắn ta thề không bỏ qua!" Vu đại thẩm tức giận đến gương mặt béo mập run run.

Nếp nhăn trên mặt Tô bà nội bổng nhiên giống như cánh hoa nở rũ xuống:"Được, chỉ cần hôm nay ngươi không ngã xuống, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ."

"Tô bà cốt, ngươi nói chuyện cần phải giữ lời!" Vu đại thẩm dũng cảm, vẻ mặt càng hăng chí, như bà đã muốn bái sư từ lâu rồi.

"Ma Vương, xem chiêu!"

Vu đại thẩm hét lớn một tiếng, cùng hợp tác không chỗ hở với Tô lão bà cùng tấn công, từng chiêu sắc bén.

......

Trong phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm ái muội, tiếng rên rỉ dần dần tiêu tan.

Bối Bối yếu ớt thở gấp, đưa tay đánh đẩy nam nhân trên người ra:"Cô Ngự Hàn, chàng nặng chết được."

"Hãy để ta dè một chút, thực thoải mái." Hắn cười tủm tỉm véo hai má ửng hồng của nàng.

"Nói lời vô nghĩa, đương nhiên chàng thì thoải mái, nhưng mà ta thì khổ ha ha thừa nhận sức nặng của chàng nha, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc."

Nàng bĩu môi nũng nịu oán giận, trừng phạt đưa tay véo hai bên mặt hắn, cố ý kéo qua kéo lại, lôi kéo làm biến đổi hình dáng, chọc nàng bật cười khanh khách.

Nghe được tiếng cười linh lung của nàng, Cô Ngự Hàn nắm tay của nàng kéo xuống, sau đó véo cái mũi của nàng:"Đùa vui lắm sao?"

Nụ cười trên mặt hắn mang tràn đầy sủng ái nồng đậm, làm cho trong lòng Bối Bối có mùi vị ngọt ngào.

Nàng chớp chớp lông mi, đưa tay vòng ôm cổ hắn, kéo hắn xuống, thực chủ động hôn lên môi hắn.

"Cô Ngự Hàn, ta muốn nhớ tới chàng nhanh một chút." Tiếng nói của nàng mang theo tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Bạc môi của hắn dạng nở nụ cười thật tươi, đối với lời nói chủ động của nàng như vậy cảm thấy vừa mừng vừa sợ:"Nàng thật sự nghĩ như vậy?"

"Ừ." Nàng trả lời cho hắn bằng một cái gật đầu khẳng định, đôi mắt giương giương ý cười.

Không để ý tới trí nhớ, chỉ để tâm đến cảm giác, dường như nàng đều có thể từ trong những cử chỉ nhỏ nhất của hắn cảm giác được hắn sủng ái đối với nàng.

Cho nên, nàng phải nhớ hắn, không muốn để cho chỉ một mình hắn nhớ lại ký ức của bọn họ.

Mặc kệ là hạnh phúc hay là đau thương, nàng đều muốn gánh vác cùng với hắn.

"Thật tốt quá, chúng ta tiếp tục cố gắng." Hắn vui mừng càng thêm ôm chặt nàng, lập tức lại bắt đầu dốc sức làm.

Nhưng mà, lúc hắn mới hôn xuống cổ nàng, đột nhiên ngừng lại.

Bối Bối có thể cảm giác được vẻ mặt của hắn đột nhiên siết chặt một chút.

"Làm sao vậy?" Nàng nghi hoặc đặt câu hỏi.

Hắn yên lặng tập trung tinh thần một lát, sau đó lập tức đứng dậy lấy quần áo hai người, có chút gấp:"Tiểu Bối Bối, bà nội gặp nạn, mau mặc quần áo vào."

"Bà nội? Có phải cái Ma Vương kia động thủ hay không?" Bối Bối vừa luống cuống tay chân mặc quần áo vừa lo lắng hỏi.

Hắn mặc quần áo nhanh chóng, sau đó đưa tay giúp nàng sửa sang quần áo lại cho tốt, thuận thế ôm lấy nàng:"Có lẽ, chúng ta trở về."

Nói xong, hắn thi pháp làm cho hai người lập tức biến mất.

......

Tô gia.

Ma Vương công kích mạnh mẽ, đem Tô bà nội cùng Vu đại thẩm hai người đánh văng đi.

"Ôi!" Các bà đồng thời phát ra tiếng kêu đau đớn rơi xuống trên sô pha, lăn một vòng rất nhanh lại đứng lên.

"Dì Vu, ngươi còn chịu được không?" Tô lão bà có chút lo lắng đạo hạnh không đủ của Vu đại thẩm.

Nâng tay vỗ vỗ ngực, thuận tiện cho thuận khí, Vu đại thẩm phấn chấn một chút:"Ta còn chịu được, nhưng thật ra bộ xương già của Tô bà cốt ngươi còn chịu được không?"

"Nói lời vô nghĩa, xem ta, cho ngươi mở mang kiến thức xem bí kíp phục ma khuyên gia truyền của họ Tô."

Tô lão bà xoa tay, vung phục ma bổng rất nhanh, mấy luồng ánh sáng chói mắt chói lọi sinh ra oai phong hình thành một vòng ánh sáng màu vàng sắc bén phủ về hướng Ma Vương.

"Chút tài mọn!" Ma Vương nhanh chóng động tránh phục ma khuyên, né tránh công kích.

"Chỉ bằng hai người không biết sống chết các ngươi cũng muốn thu phục ta, nằm mơ!"

"Như vậy thêm ta nữa thì sao?"

Một giọng nói lạnh lùng mang theo khí thế bức người tập kích tiến vào trong cuộc chiến.

Mục lục
Ngày đăng: 27/06/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục