Gửi bài:

Chương 283 - Tình nhân yêu nghiệt 2

Thời khắc hoàng hôn, bầu trời nổi lên mây đen cuồn cuộn, lưa thưa những hạt mưa lạnh rơi xuống, người đi trên đường cầm ô mặc áo khoác vội vàng bận rộn bước đi.

Bối Bối cầm một quyển tiểu thuyết nằm ở trên sô pha lật xem.

Tô lão bà đi tới, trong tay cầm một khối huyền kính chiếu tới chiếu lui ở trên người Bối Bối, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nghi ngờ.

"Bà nội, người đang làm cái gì...... Ai......"

Bối Bối mới muốn kháng nghị, bỗng nhiên cảm giác được trong cơ thể giống như có luồng nhiệt khí mạnh mẽ xông lên làm cho nàng sặc một chút, huyền kính trong tay của Tô lão bà cũng đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng rừng rực.

"Bối Bối, con làm sao vậy?" Tô lão bà vội nhanh chóng thu hồi huyền kính, đáy mắt lướt qua một tia lo lắng phức tạp.

"Bà nội, cơ thể của cháu rất kỳ lạ......"

"Ầm vang!" Một tiếng sét đánh vang lên, tia chớp chẻ bầu trời u ám ra.

"A......" Bối Bối ôm ngực, hô hấp trở nên dồn dập.

Đau quá, lòng rất đau, bên tai có tiếng ai gọi nàng? Ai đang gọi nàng?

Nàng thất thần nhìn ánh chớp trên nền trời, ánh mắt có chút tiêu tan, xen lẫn tình cảm khắc sâu.

"Bối Bối, tỉnh tỉnh, Bối Bối......" Tô lão bà kích lắc lư đứa cháu gái tựa như mất hồn, ánh mắt thuận thế lướt qua ánh chớp bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đáy mắt càng thêm sâu xa.

Tiếng sấm đột nhiên dừng hẳn, trời đất lại khôi phục vẻ u ám mưa nhỏ rơi rơi, giống như chưa hề có gì xảy ra.

Lực lay động của Tô lão bà cũng giảm, ánh mắt của Bối Bối mới dần dần có tiêu điểm.

"Bà nội, cháu...... Làm sao vậy?" Đầu óc của nàng có chút chỗ trống như cũ.

Nhìn cháu gái có biểu hiện mờ mịt, Tô lão bà nhíu mày, ôm mạnh lấy nàng:"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là sét đánh, không phải sợ, thật là, đứa nhỏ lớn như vậy còn có thể bị tiếng sấm dọa."

Lúc Bối Bối không nhìn thấy, Tô lão bà mới hiển lộ ra biểu hiện có chút đăm chiêu.

Bối Bối không thể biết rõ ràng cảm giác vừa rồi trong một khắc kia, luồng nhiệt khí trong cơ thể, rất quen thuộc,lại giống như rất bình thường.

Hơn nữa, nàng thật sự giống như nghe được có người đang gọi nàng, giọng nói kia, rất quen thuộc, giống như ở bên tai, lại giống như đến từ trong lòng.

Giọng nói tựa như ảo mộng, làm cho lòng của nàng không tự giác đau, trực giác nói cho nàng, nàng rất nhớ giọng nói kia.

Im lặng hồi lâu, Tô lão bà thoáng đẩy ra cháu gái, đưa tay búng vào trán của nàng:"Tốt lắm, không còn sét đánh nữa."

Bối Bối sửng sốt, đưa tay vuốt qua chỗ bị búng, trước mắt giống như thoảng qua một bóng dáng mơ hồ màu trắng, đáy mắt không tự giác ẩn chứa tình cảm.

Giống như từng có người......

"Ai, cháu gái nuôi lớn chính là của người khác, trong nháy mắt, Bối Bối nhà ta cũng có mùa xuân trong lòng, chính là không biết khi nào thì mới có thể nhìn thấy cháu rể tốt của ta......" Tô lão bà giống như thực giống như giả gật gù đắc ý, trong lời nói xen lẫn một tia hàm xúc ý tứ giễu cợt.

"Bà nội!" Bối Bối thả tay xuống không phục đánh gãy câu nói trêu chọc của bà.

"Được rồi được rồi, xem này mưa cũng ngừng, lão Vương bán đồ ăn khuya ở phố bên cạnh chắc cũng đã mở hàng rồi, ừ ừ, tay nghề của lão Vương thực không tệ, thực khiến cho người ta thèm ăn, Bối Bối......" Đôi mắt của Tô lão bà tràn đầy chờ mong mỉm cười nhìn cháu gái, ý đồ trong mắt không cần nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì.

Nhìn biểu hiện thèm ăn của bà nội, Bối Bối vô lực nằm ngã xuống trên sô pha, không nói gì hỏi trời xanh:"Ta như thế nào có bà nội như vậy a, trong chốc lát kêu cháu gái đi bắt yêu, trong chốc lát bảo cháu gái đội đêm lạnh lẽo đi ra ngoài mua thức ăn khuya!"

"Ha ha a...... Đừng oán giận, con cũng sẽ không bị yêu nghiệt làm tổn thương đâu, bà nội đây biết người hiền chắc...... Mau đứng lên, đồ ăn khuya của lão Vương sắp bán hết rồi."

Bối Bối bất đắc dĩ bị bà nội kéo đứng dậy, có chút kỳ quái hỏi lại:"Bà nội, người như thế nào liền kết luận yêu nghiệt sẽ không tổn thương đến con a, nếu đạo hạnh của Vu đại thẩm không giỏi, cháu gái dáng yêu của người là con đây sẽ...... răng rắc, mạng nhỏ đi đời nhà ma!"

"Đứa ngốc, không có yêu nghiệt nào có thể tới gần con, cháu gái của ta cũng không phải là người thường." Tô lão bà nhướng mày ra vẻ thần bí.

Bối Bối bĩu môi:"Bà nội người lại nói loạn rồi."

Nàng căn bản không tin trợn trừng mắt, sau đó thực nhận mệnh mang giày vào chuẩn bị đi ra cửa.

"Chờ một chút, cầm lấy cái này mang vào rồi hãy đi." Tô bà nội treo lắc lư ngọc bội trong tay, đáy mắt lướt qua một chút bí hiểm.

"Ý? Cái này không phải là ngọc bội con nhặt được sao? Làm sao có thể ở chỗ bà nội chứ?"

Tô bà nội đem ngọc bội bộ mang vào trên cổ Bối Bối:"Đây là ngọc bội của con, chẳng qua là con lúc còn rất nhỏ đi chơi nên đã đánh mất, cho nên mới nói nhất định là cái gì của con sẽ là của con."

"A? Cái này...... là của con?" Bối Bối cầm lấy ngọc bội xem trái xem phải, cố gắng nhớ lại, lại như thế nào cũng nhớ không ra mình đã từng có một khối ngọc bội trong suốt óng ánh như vậy.

Tô lão bà lại đem ngọc bội nhét vào trong áo của nàng, tùy ý khoát tay:"Nếu đã trở về đây thì không cần suy nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên. Nhanh đi mua thức ăn khuya!"

Vừa dứt lời, Bối Bối liền bị đẩy ra ngoài, cửa lấp tức đóng lại trước mặt nàng.

Trời, cứ như vậy đem nàng ném văng ra, bà nội thật sự là càng ngày càng "Phóng sinh"!

......

Đi dọc theo bên đường, Bối Bối vừa đi vừa lầu bầu:"Rất lạnh...... Cứ như vậy đem người ta đá ra, thật đáng thương, trên đời này còn có ai đáng thương hơn nàng không?"

Nói xong lời cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên lên án với bầu trời đêm.

Nhưng vào lúc này, một luồng hồng quang xẹt qua phía chân trời, khoảng cách rất gần, nhanh đến độ làm người ta bắt lấy cũng không được.

Bối Bối dụi dụi mắt:"Làm sao có thể có tia chớp màu đỏ?"

Bỗng nhiên, nàng cảm giác mình dụng vào một người:"Oành!"

"Ai nha." Nàng phản ứng không kịp ngã về phía sau.

Một cánh tay khỏa mạnh ấm áp có lực ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng thuận thế ngã vào trong một lồng ngực ấm áp dễ chịu.

Tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên ở trên đỉnh đầu của nàng:"Tiểu Bối Bối, như thế nào luôn không cẩn thận như vậy chứ."

Giọng nói quen thuộc, đó là một giọng nói!

Bối Bối ngẩng đầu mạnh, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường, một nam nhân tuấn tú phong nhã như tiên giáng trần đang cúi đầu nhìn nàng.

Đôi mắt thâm thúy kia, phản chiếu ánh sáng mỏng manh của đèn đường, mà lại dịu dàng làm cho nàng có một cảm giác xúc động muốn khóc.

Không thể khống chế, đôi mắt của nàng đỏ lên, tay xoa nhẹ hai má của hắn......

"Ngươi...... Là ai?" Giọng nói của nàng cũng bất giác có chút khàn đi.

"Ta, Cô Ngự Hàn, là nam nhân của nàng!"

Bạc môi của hắn hơi hơi giương lên, một chút độ cong hoàn mỹ nở ra trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Mục lục
Ngày đăng: 27/06/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục