Gửi bài:

Chương 281 - Hiện đại 3

Đứng trước văn phòng cao óc cao tầng, Bối Bối lại một lần nữa dụi dụi mắt đánh giá người phụ nữ lớn tuổi tiếp đón nàng.

Không thể nào, nhìn đồ mang theo của người phụ nữ đó, một bộ đồ vệ sinh, trong tay còn cầm một cây lau nhà, khóe miệng của nàng nhịn không được co rút.

Công tác mà bà nội nói sẽ không phải là bảo nàng đến chùi toilet chứ!

Thật vất vả, nổi lòng chấn động của nàng mới từ từ lắng xuống, kiên quyết đè nén xuống ý muốn bỏ chạy trong đầu.

Hít một hơi thật sâu, nàng thực lễ phép mỉm cười hỏi:"Xin chào, cháu là cháu gái của bà nội Tô gọi là Tô Bối Bối, xin hỏi bà có phải là Vu nữ sĩ mà bà nội cháu nói hay không?"

Người phụ nữa lớn tuổi đó kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mắt béo múp míp, nở cười thật to:"Ha ha...... Ta chính là Vu nữ sĩ, cháu chính là cháu gái nhà Tô bà cốt a, sau này ta gọi là cháu Bối Bối đi, cháu gọi ta dì Vu đi."

Ờ! Dì à?

Trán Bối Bối co rúm một chút, tuổi của bà ấy đáng hàng đại thẩm rồi chứ, còn gọi dì?

"Ha ha, tiểu nha đầu nói chuyện thực trực tiếp, đại thẩm thì đại thẩm, ha ha, gọi là Vu đại thẩm."

Giọng nói lớn làm Bối Bối chấn động một chút, nàng có chút xấu hổ gãi gãi đầu:"Vậy...... Ha ha, Vu đại thẩm...... Ha ha......"

"Ngoan! Theo ta vào thôi, ta sắp xếp công việc cho cháu." Vu đại thẩm nói xong liền kéo lấy cánh tay của Bối Bối, giống diều hâu bắt gà con dường như xách nàng đi vào.

Bối Bối bị Vu đại thẩm cậy mạnh kéo đi, căn bản không kịp có gì phản ứng đã bị túm vào trong công ty.

Đi tới góc rẽ hành lang sáng trưng, rốt cục Bối Bối cố lấy dũng khí trong phút chốc vươn tay bám giữ góc tường, chết sống không chịu tiếp tục đi.

"Ý? Bối Bối nha đầu, cháu như thế nào lại không đi?" Vu đại thẩm quay đầu nghi ngờ đặt câu hỏi.

Bối Bối thở hổn hển, âm thầm nói thầm, tốc độ của Vu đại thẩm quả thực chính là bước đi như bay, khiến cho hợp với bà nội nhà nàng, hô......

Thật cẩn thận dò xét Vu đại thẩm một cái, nàng chậm rãi mở miệng:"Vu đại thẩm, cháu...... uhm...... Tạm thời không làm công việc này có thể không a?"

Nàng không muốn đi lau chùi bồn cầu.

"Khó mà làm được, ta đã đồng ý Tô bà cốt phải chăm sóc cháu, tuyệt đối không thể nuốt lời, Bối Bối nha đầu, cháu đừng lo lắng, Vu đại thẩm ta tuyệt đối che chở cho cháu."

Nói xong, Vu đại thẩm đấm vào ngực, đánh trúng ngực vang oành oành, rất lớn.

Hai má của Bối Bối đồng thời xệ xuống, cười gượng có lễ phép từ chối:"Nhưng mà......"

"Không cần nhưng, yên tâm đi, mau đi cùng ta, phải đi làm, ta phải giải thích rõ ràng công việc cho cháu trước."

Vu đại thẩm không cho phân bua liền thoáng dùng một chút lực, tay của Bối Bối lập tức liền rời khỏi góc tường.

Ở dưới thần lực của Vu đại thẩm, Bối Bối dường như là bị kéo đi.

Nhìn càng đi càng sâu vào hành lang, trong lòng Bối Bối kêu rên, rất muốn đấm ngực dậm chân, về sau nàng phải đổi thành trưởng toilet!

......

Nhìn thang máy lên từng tầng một, lòng Bối Bối lại từng tầng từng tầng một chìm xuống.

Ô...... Tiền đồ một mảnh hắc ám.

"Đinh!" Cửa thang máy mở, Vu đại thẩm túm lấy Bối Bối không tình nguyện kéo ra.

Bối Bối ủ rũ lê bước chân đi theo Vu đại thẩm đi, hoàn toàn buông bỏ ý định từ chối.

Dù sao đối với thân hình khổng lồ của Vu đại thẩm, nàng thật dễ dàng bị đè bẹp chết như con kiến, tùy ý người ta vò tròn vò dẹp.

"Tốt lắm, sau này cháu liền phụ trách giờ uống trà, đi qua văn phòng đó là đến nơi, chưa đến lúc bưng trà cháu ở trong phòng này nghỉ ngơi, lướt mạng, đọc sách." Vu đại thẩm vừa nói vừa chỉ rõ ràng cho Bối Bối hướng này hướng kia.

Bối Bối nhìn theo hướng chỉ của Vu đại thẩm.

Két? văn phòng của tổng tài? Nàng phải làm một tiểu muội lo việc trà nước, không phải làm trưởng toilet! Nhưng lại có chuyện tốt như vậy!

A a, đáy lòng vui vẻ như bong bóng không ngừng mà bốc lên, ánh mắt của Bối Bối lập tức từ không khí trầm lặng u ám chuyển tới sức sống bừng bừng sáng lóng lánh.

Nhìn vẻ mặt của nàng thay đổi một cách nhanh chóng như thế, Vu đại thẩm cười rộ lên ha ha, bàn tay mập mạp chụp lên bả vai của Bối Bối:"Ha ha...... vui lên đi, công việc này vừa thoải mái lại nhiều tiền, cứ làm việc cho tốt!"

Bị Vu đại thẩm này vỗ, Bối Bối cảm giác lưng của mình dường như muốn cụp.

Nàng cố gắng nhịn xuống, phụ họa cười ngây ngô:"Ha ha......"

"Nhìn cháu tiểu nha này đầu vui mừng quá nhỉ, đi thôi đi thôi, đi báo với tổng tài một cái." Vu đại thẩm đẩy Bối Bối hướng về văn phòng ở bên kia.

Sức lực của Vu đại thẩm thật sự là vô cùng uy lực.

Thân hình nhỏ xinh của Bối Bối cứ như vậy bị đẩy liền lảo đảo dán tới cửa.

"Oành!" khuôn mặt của nàng dán lên ánh cửa, mắt một bên thiếu chút nữa bị ván cửa ép dẹp.

Dán vào cánh cửa, nàng hít vào, hơi thở, lại hít vào thật sâu.

Nàng từ từ rới khỏi cánh cửa, sau đó vèo xoay người, đồng thời nhắm mắt lại bực mình thét:"Vu đại thẩm, phiền bà sau này khống chế sức lực một chút, cháu chịu không nổi sức mạnh vô cùng của bà!"

Thét xong hồi lâu, cũng không thấy một chút lời đáp lại.

Bối Bối mở nửa con mắt, không có ai?

Nàng siết chặt tay, đồng thời mở hai mắt, đại sảnh trống rỗng làm sao còn có bóng dáng của Vu đại thẩm!

(NV: sợ chạy mất tiêu rùi còn đâu, hi hi, đem bảo bối của người ta ra thí mạng thiệt ác)

Gừ gừ gừ!

Nàng thật muốn ngửa mặt lên trời thét lên vài tiếng lấy đế phát giận.

Ngay lúc nàng mê muội vì tức giận ngửa cổ muốn đem ý tưởng chuyển thành hành động, phía sau cửa "kẹt" một tiếng mở.

Miệng của nàng ngậm lại, theo bản năng xoay người, ánh vào đôi mắt là một dáng người cao cao gầy gầy mặc bộ âu phục thẳng thớm trang trọng.

"Cô chính là tiểu muội lo việc trà nước mới tới?" Hắn cúi đầu xem nàng, đáy mắt giống như đánh giá gì đó.

Bối Bối đứng thẳng lưng, trên mặt đứng đắn cung kính lễ phép cúi người:"Vâng, tôi là tiểu muội lo việc trà nước mới tới Tô Bối Bối, xin lão tổng tài chỉ giáo nhiều hơn."

"Uhm......đem vào cho ta một ly trà."

Bối Bối còn chưa trả lời, cửa lại đóng trước mặt.

Trừng mắt nhìn, nàng có chút ngây ngốc nhìn cửa đóng chặt,

Cứ như vậy nàng bị phân công việc? Không cần phỏng vấn, trực tiếp nhậm nhiệm?

Độ cong trên miệng càng giương càng lớn......

"Còn không mau đi bưng trà!" Bên trong đột nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm khắc, nghe qua lành lạnh, làm cho người ta có chút dựng tóc gáy.

Bối Bối hoảng sợ, như thế nào lão tổng tài biết mình còn đứng ở nơi này, hơn nữa giọng của ông ta trước và sau nghe qua không hợp lắm?

Mục lục
Ngày đăng: 27/06/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục