Gửi bài:

Chương 240 - Đấm ngực dậm chân

Bối Bối thực săn sóc thay hắn xoa bả vai, thỉnh thoảng còn đấm đấm mấy cái.

"Cô Ngự Hàn, chúng ta thuận tiện đi chơi một chút?" Nàng tươi cười hỏi.

"Uhm hừ, hầu hạ ta vừa lòng trước rồi nói sau." Hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ xúc cảm bàn tay nhỏ bé nhỏ nhắn mềm mại của nàng ở trên người hắn.

Bối Bối thấy hắn nhắm mắt lại, vì thế le lưỡi với hắn, giả cái mặt quỷ.

"Không cho phép làm mặt quỷ." Hắn đột nhiên ra tiếng, mắt vẫn không mở như trước.

Dọa người! Hắn có mắt nhìn xuyên thấu chăng?

Lúc này Bối Bối ngoan ngoãn lau người cho hắn, cũng không dám làm xằng bậy nữa.

Cô Ngự Hàn không dấu vết giương bạc môi lên, trong lòng âm thầm cảm thấy không biết làm sao, cô gái nhỏ này chỉ có lúc cần hắn mới có thể ngoan một chút.

......

Bối Bối giúp hắn mặc xong quần áo, cho đến sau khi mặc chiếc áo cuối cùng, nàng vỗ nhẹ nhẹ vào ngực của hắn:"Vương, ta hầu hạ có đủ tốt hay không?"

Hắn nắm bàn tay mềm của nàng đưa tới bên môi khẽ hôn một cái, đôi mắt đen sáng quắc ẩn chứa sự dịu dàng, miệng nhượng bộ nàng:"Miễn cưỡng miễn cưỡng cho qua, còn phải biểu hiện thêm."

Miệng Bối Bối run rẩy một chút, nàng cố gắng duy trì tươi cười trên mặt, cân nhắc từng câu chữ chỉ bày tỏ kháng nghị không tiếng:"Vâng, nô tì sẽ cẩn thận tuân theo lời dạy bảo của Vương, sau này sẽ làm ngày càng tốt hơn."

Nô tì?

Cô Ngự Hàn cong cong môi, ngay cả từ "nô tì" đều nói ra, chậc, bây giờ Tiểu Bối Bối của hắn nhất định nhẫn nhịn đến bị nội thương, a......

"Thấy nàng ngoan như vậy, được rồi, bổn vương cho phép nàng hôn bổn vương một cái." Hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào nàng, đôi mắt đen lấp lánh lướt qua trò đùa dai giảo hoạt.

Nhìn biểu hiện một bộ dáng cao cao tại thượng ban ân với nàng của hắn, độ cong trên môi của Bối Bối thật vất vả mới vẫn duy trì không thay đổi, âm thầm hét to một tiếng, cô gái nhỏ như nàng co được dãn được.

Nàng mềm mại hôn môi hắn, lại bị hắn bắt lấy hôn thật sâu, thuận thế còn ngã tiến vào trong lòng hắn.

A, nam nhân này, gian trá, giảo hoạt, âm hiểm, làm ra vẻ......

"Tiểu Bối Bối, ánh mắt của nàng nhìn ta chầm chầm như vậy chớp cũng không chớp, thì ra nàng yêu ta như vậy, ngay cả liếc mắt một cái cũng đều luyến tiếc." Hắn cười tủm tỉm hôn cánh môi của nàng.

Nghe vậy, Bối Bối rốt cục nhịn không được, nàng hét lớn một tiếng thoái lui khỏi hắn:"Cô Ngự Hàn, ta nhẫn nhịn chàng đủ rồi, chúng ta một đấu một, ta thắng chàng phải nghe lời của ta!"

Hắn nhíu mày, bạc môi tươi cười thủy chung không thay đổi:"Tiểu Bối Bối, thì ra nàng luôn luôn nhịn ta a, ta còn nghĩ nàng là thật lòng trở nên ngoan nha, thì ra ta bị lừa!"

Tức chết rồi tức chết rồi, tên xà xấu xa này!

"Hừ, ta lại tranh cãi với chàng mới chính là đứa ngốc!" Bối Bối ngoảnh đầu đi, sau đó thở hổn hển đi ra ngoài.

Muốn hét to, diễn lâu như vậy, lời hứa gì cũng không nhận được, làm cho nàng muốn đấm ngực dậm chân.

"Tiểu Bối Bối, sắc trời không còn sớm, nàng không nghỉ ngơi lại muốn đi đâu?" Hắn đưa tay giữ chặt nàng.

Nàng đẩy ngực hắn ra:"Ta đi tìm Khả Y, ngày mai Khả Y muốn cùng chúng ta đi Huyền Thiên Tự, nàng một mình ở trong cung thật lâu rồi cũng thấy ngột ngạt, ta muốn mang nàng đi ra ngoài hít thở không khí trong lành."

"Hóa ra Tiểu Bối Bối của ta ghét trong cung không khí không trong lành?" Hắn nhướng mày.

Nàng cũng học hắn nhướng mày:"Đúng vậy, có người nào đó liền làm cho càng thêm không trong lành!"

Biết rõ nàng chỉ người nào đó là ai, hắn lại ra vẻ không hiểu:"Vậy a? người nào đó ở đâu dám chọc Tiểu Bối Bối của ta hít thở không thoải mái, đem hắn mang đi đánh mười tám trượng hình phạt!"

"Xì." Bối Bối nhịn không được cười ra tiếng.

"Được rồi, không đùa với chàng nữa, ta muốn đi gặp Khả Y nói cho nàng ấy chuẩn bị một chút, không cho chàng theo, càng thêm không được phản đối." Nàng ôm thắt lưng của hắn, kỳ thật, nàng cũng thật mong chờ hôn lễ với hắn.

Trở lại nhân gian......Chuyện sau này để sau này rồi nói, sau khi cùng hắn trải qua quá nhiều chuyện như vậy, nàng rất muốn ở cùng một chỗ với hắn mãi không xa rời nhau.

Hắn cười rạng rỡ tiếp nhận cái ôm chủ động của nàng:"Vậy nàng đi nhanh về nhanh, ta chờ nàng trở về rồi cùng nhau nghỉ ngơi."

"Ừ." Ở trong lòng hắn, nàng gật gật đầu, sau đó mới thoái lui.

Hắn vén một sợi tóc lơ đãng rơi xuống của nàng, dịu dàng nhìn nàng rời đi.

......

Đi tới nơi của Khả Y, Bối Bối phát hiện có người so với nàng còn đến sớm hơn, cái tên Thương đầu gỗ kia!

Khả Y từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, nàng có chút kinh ngạc, nhưng cũng có một tia vui mừng.

Bọn họ buổi sáng mới gặp rồi, buổi tối hắn lại đến đây......

Nam nhân nhìn chất phác này cũng lại kiên trì ngoan cố như vậy, làm cho nàng không biết nên làm như thế nào cho phải?

"Thương công tử, mời ngồi." Nàng tận lực duy trì tâm trạng bình tĩnh, lại phát hiện rất khó, chỉ cần ở gần hắn, tim của nàng đập loạn lên.

Thương Tuyệt Lệ dịu dàng chân thành nhìn Khả Y, sau đó mới nhẹ giọng nói:"Khả Y, ngày mai Vương cùng Bối Bối tiểu thư muốn xuất cung đi Huyền Thiên Tự, ta phải theo cùng để hộ giá, nàng muốn đi ra cung hay không?"

Ra cung?

Ánh mắt Khả Y nhịn không được toát ra một chút chờ mong, nhưng lại cảm thấy không ổn.

"Không được, ngươi là đi hộ giá, ta như thế nào có thể đi theo, ta sẽ gây trở ngại cho ngươi."

"Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không gây trở ngại đến ta." Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt thẳng tấp mà kiên định, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, đan xen tình cảm mãnh liệt.

Khả Y sợ run một chút, ngọt ngào nhè nhẹ thấm vào trong lòng, hai má hơi hơi ửng hồng, có chút thẹn thùng lảng tránh ánh mắt nồng cháy của hắn.

Bối Bối nghe, nhịn không được muốn vỗ đùi trầm trồ khen ngợi.

Wow, không thể nghĩ đến Thương đầu gỗ cũng có lúc khí chất anh tuấn như vậy, nam nhân nên như vậy thôi, biểu hiện không tệ, cực kì không tệ!

"Ai ở bên ngoài!" Thương Tuyệt Lệ bỗng nhiên tiếng quát, người hắn cũng vèo một cái đã đi tới trước mặt Bối Bối.

"Bối Bối tiểu thư?" Hắn có chút kinh ngạc nhìn thấy nàng.

"A ha, không phải là ta nha, ha ha...... Các ngươi tiếp tục a, không cần để ý ta, xem ta là người qua đường cũng được, biểu hiện của ngươi quá tuyệt vời, tiếp tục tiếp tục." Bối Bối cười hớ hớ trêu chọc hắn.

Nghe được lời của nàng, Thương Tuyệt Lệ biết nàng đã nhìn thấy một màn vừa rồi, mặt hắn nhanh chóng nóng lên, sau đó đỏ lên, xấu hổ không biết như thế nào cho phải.

"Bối Bối." Khả Y đứng ở cạnh cửa, hai má cũng có chút ngượng ngùng.

"Ha ha...... Khả Y, ngày mai nàng đi theo đi, ta cũng đến gọi nàng đi, cho đầu gỗ này một cơ hội biểu hiện biểu hiện thôi, hắn thực dũng mãnh phi thường, nàng nhiều nhất chỉ một người con gái yếu đuối hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy một tia bất tiện nào, đúng hay không, Thương đầu gỗ?"

Ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ chuyển hướng Khả Y, cho dù cảm thấy xấu hổ, hắn vẫn khẳng định đáp :"Đúng vậy."

"Ta đã nói rồi, cứ định như vậy đi, ngày mai Khả Y theo chúng ta cùng ra cung đi."

Bối Bối giảo hoạt xoay tròn con ngươi đen láy, lập tức đập bàn khẳng định.

Khả Y thấy bọn họ tha thiết như vậy, cũng không nói thêm câu nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu đồng ý mà thôi.

Mục lục
Ngày đăng: 01/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục