Gửi bài:

Chương 192 - Ta canh chừng cho ngươi

Trong rừng sâu, Cô Ngự Hàn mang theo Bối Bối phóng tới trong một rừng cây tùng.

"Này, ngươi đi ngoài tại nơi này đi, ta đi xa một chút canh chừng cho ngươi." Cô Ngự Hàn làm ra vẻ bóp mũi lại, quay lưng đi,dường như thực không thích như vậy.

Bối Bối ngồi cũng không phải, đứng cũng không được, thản nhiên dứt khoát thừa nhận :"Ta không muốn đi ngoài."

"Ân? Ngươi không phải nói muốn đi ngoài à?" Cô Ngự Hàn quay đầu, ra vẻ nghi hoặc không thôi.

Nam nhân này, nhất định là cố ý lấy lời của nàng để chơi lại nàng.

"Ha...... Ta đột nhiên cảm thấy không muốn đi ngoài nữa, ngươi xem chung quanh phong cảnh thật đẹp, non xanh nước biếc, thích hợp ngắm cảnh, ngắm cảnh......"

Nói xong, nàng bỗng nhiên phát hiện hồ nước phía trước dường hư có hơi nước bốc lên, mắt nàng sáng lên:"Cô Ngự Hàn, ngươi xem cái kia có phải là ôn tuyền hay không?"

Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn cùng đi.

Cô Ngự Hàn đứng lại bất động, nhẹ nhướng mày, con ngươi đen thâm thúy dấy lên rừng rực lửa:"Tiểu Bối Bối, ngươi không phải nói cho ta biết ngươi muốn đi tới nơi đó tắm đấy chứ?"

Tiểu ni tử*này, sau khi nàng tỉnh dậy liền luôn luôn tìm cớ chốc nói đằng đông, chốc nói đằng tây, đơn giản chính là muốn kéo dài thời gian không trở về cung!

(Tiểu ni tử: con nhóc, con bé, cô gái nhỏ)

Được, nếu nàng muốn chơi, kia hắn liền cùng nàng chơi, hừ hừ.

Bị ánh mắt nồng nhiệt của hắn nhìn, cả người Bối Bối cảm thấy không được tự nhiên, tay rất nhanh buông ống tay áo của hắn ra, từng bước lùi xa hắn, cười gượng nói:"Ta chỉ là cảm thấy ở chỗ rừng núi hoang vu lạnh lẽo này thế nhưng lại có ôn tuyền, cho nên nhất thời tò mò, chính là muốn nhìn một chút, không muốn tắm rửa, nơi này hẻo lánh như vậy, chúng ta vẫn là nên trở về đi."

Kỳ thật...... Nàng vừa rồi thật đúng là có ý muốn đi xuống ngâm mình, thiên nhiên ôn tuyền, loại thời tiết này ngâm mình trong đó, thật sảng khoái.

Nhưng là, nam nhân này vẻ mặt thể hiện ý muốn thân cận, nàng vẫn là đừng mạo hiểm, gót chân nàng vừa chuyển, đã muốn phải rời khỏi, lại bị hắn ôm lấy ngăn nàng cản.

"Uy uy uy, ta muốn đi trở về, ngươi muốn ôm ta đi dâu? A...... Ta không phải nói không muốn đến ôn tuyền nữa sao, buông ra......" Bối Bối đập đập vào lòng ngực của hắn, vô tình nhìn vào con ngươi đen đang tỏa ra ánh lửa của hắn, giống như không chỉ có là lửa tình, còn có...... Lửa giận?

Ai chọc hắn mất hứng? Chẳng lẽ là bởi vì nàng lừa hắn nói muốn đi ngoài, vì như vậy mà nổi giận?

Cô Ngự Hàn nhếch bạc môi, đem nàng đến bên hồ ôn tuyền, hạ tầm mắt, cười đến tà mị:"Tiểu Bối Bối, ngươi vội vã trở về làm gì, dù sao Tuyệt Lệ bọn họ thấy chúng ta không trở về, sẽ ở lại hạ trại, không phải vừa vặn có thể cho ngươi ngủ lại một đêm hảo hảo thưởng thức phong cảnh nơi này."

"Không cần không cần. Chúng ta vẫn là khởi hành đi......" Bối Bối còn không có nói xong, liền cảm giác chính mình bị hắn ném xuống hồ.

Nàng trừng lớn mắt, theo bản năng kêu to:"A...... Oành......"

Trên mặt hồ bọt nước văng khắp nơi, nàng thật cứng đầu khiến hắn không thương tiếc ném nàng xuống hồ!

"Khụ khụ khụ, Cô Ngự Hàn, ngươi, tiểu nhân ti bỉ*này, ngươi cứ như vậy mà ném ta xuống dưới này...... Khụ khụ khụ......" Bối Bối tức giận đến cả người phát run,tay nắm lại kêu răn rắc.

(*ti bỉ: bỉ ổi, hèn hạ, vô đạo đước)

Không đợi nàng rơi xuống mặt nước ngoi lên, đột nhiên một đạo hồng quang bắn lại phía nàng, ánh sáng chói mắt làm cho nàng theo bản năng phải nhắm mắt lại, ngay trong nháy mắt này, nàng cảm giác trên người buông lỏng, trọn bộ quần áo liền thẳng tắp bay về phía bên bờ, dừng ở trong tay Cô Ngự Hàn.

Bối Bối cuống quít đem hồng quả quả* của mình trầm xuống trong làn nước, chỉ lộ đầu ra.

(hồng quả quả*: bà con tự hiểu là cái j nha, ngại quá ^^! )

Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, muốn nhanh đi lên tranh luận cùng hắn một hồi, nhưng mà thật xấu hổ khi mà giữa ban ngày ban mặt trần truồng như vậy mà đi lên, chỉ có thể ôm nỗi hận tay nắm chặt thành quyền, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Cô Ngự Hàn, ngươi làm gì lấy quần áo của ta, mau đưa quần áo trả lại cho ta!"

Cô Ngự Hàn nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, lành lạnh nheo mắt nhìn nàng:"Tiểu Bối Bối, hảo hảo hưởng thụ ôn tuyền dục* của ngươi, thuận tiện...... Tự kiển điểm lại, kiểm điểm lại chữ "tín" của ngươi, chờ ngươi tự kiểm điểm xong rồi hãy gọi ta."

(Ôn tuyền dục*: tắm suối nước nóng)

Nói xong, hắn liền lạnh lùng quay đầu, rời đi rất nhanh.

"Cô Ngự Hàn, không cho phép đi, Cô Ngự Hàn!" Bối Bối trơ mắt nhìn bóng dáng quần áo trắng phiêu phiêu của hắn ẩn khuất trong rừng cây, cho đến khi nhìn không thấy nữa,nàng buồn bã đập tay lên mặt hồ một cái.

"Tức chết ta, tên ti bỉ, cứ như vậy mà đem ta bỏ lại, xú nam nhân không lương tâm, không phong độ, không có lòng thương!"

"......Thế mà đối với ta như vậy, còn nói cái gì ta không hiểu lòng hắn, lòng hắn căn bản chính là lang tâm cẩu phế!" (lòng lang dạ sói, vô lương tâm)

Bối Bối tức giận mắng lảm nhảm, cơn tức trong lòng vẫn lan tràn, hơi nóng của nước ôn tuyền quanh thân nàng cũng tựa hồ như sôi trào.

Mắng hồi lâu, nàng cảm thấy miệng khô một chút, vì thế dừng lại không nói nữa.

Sau khi bình tỉnh lại, nàng mới phát hiện ôn tuyền thủy này có mùi vị thuốc, ngấm vào trong da thịt, một loại cảm giác thực thoải mái, toàn thân thông thuận, nàng nhịn không được nhẹ khép mắt lại, cảm thụ ôn tuyền thần kỳ này.

Được rồi, nếu tên Đại vương kia ở thời kì mãn kinh lại tái phát tính tình Đại vương, vậy nàng sẽ tự lo cho mình, cũng tốt thôi.

Dù sao ban đầu nàng đã muốn ngâm mình, hiện tại liền nhân cơ hội ngâm mình cho đã, bất luận cái nam nhân không hiểu ra sao cả kia phát ra cái tính tình ỏng ẹo gì khác.

Sau khi nghĩ thông suốt, nàng dứt khoát thả mình trong làn nước, vui vẻ bơi qua bơi lại.

Cô Ngự Hàn kỳ thật cũng đi không xa, hắn nhảy vút lên trên một cây đại thụ, treo quần áo ướt trong tay từng cái từng cái lên nhánh cây, duỗi ngón tay bắn ra, một đóm hư hỏa ở cạnh bên quần áo nhưng không lan lên, hơ quần áo.

Hắn còn lại tựa trên một nhánh cây, tuấn mâu khép lại, nhấc chân lên bắt chéo lắc lư.

Hắn vén một nhánh cây nhìn về phía hồ nước, nhìn đến cô gái nhỏ kia đang ở trong hồ chơi cao hứng quá độ, lòng hắn kiềm nén một chút.

Tiểu nữ nhân chết tiệt này, ban đầu là muốn chọc giận nàng, ai bảo nàng không tình nguyện cùng hắn hồi cung, nghĩ trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian.

Nhưng mà, hiện tại xem ra...... Nàng tựa hồ không có vẻ gì tức giận, ngược lại là hắn lại đang cảm thấy khó chịu!

Nhìn xem nàng, một người ở trong nước bơi tự do tự tại, tuyệt không lo lắng hắn một đi không trở lại, như thế nàng chắc chắc hắn sẽ không bỏ lại nàng?

Cho dù không cam lòng bị nàng bỏ mặc, nhưng mà, kỳ thật làm cho nàng tín nhiệm hắn như vậy, cảm giác cũng thực cũng không tệ, hắn nhịn không được khóe miệng giương lên.

Hắn gối tay sau đầu, ngưỡng mặt chợp mắt một chút, một chút ánh chiều tà của tịch dương rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, chiếu rọi ngũ quan sâu sắc của hắn, ánh sáng tỏa trên nụ cười dịu dàng của hắn, như ngọc ôn nhuận.

Mục lục
Ngày đăng: 04/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục