Gửi bài:

Chương 179 - Ngươi rất chướng mắt

Khả Y có chút không tự nhiên đưa mắt liếc nhìn nam tử ngồi ở đối diện không hề động đũa, đến bây giờ cũng không có tháo mặt nạ xuống, nhìn không rõ là ai, nhưng là, nàng loáng thoáng có một loại cảm giác, nam tử này hình như biết Bối Bối.

Ánh mắt của hắn từ trong trận đấu mời vừa rồi cũng thường xuyên rơi vào trên người Bối Bối, khiến nàng vừa sợ vừa cảm thấy nghi hoặc.

"Bối Bối, hắn..." Khả Y ở dưới gầm bàn kéo kéo ống tay áo của Bối Bối, cúi đầu nói chuyện.

"Khả Y, nếm thử cái này đi." Bối Bối thản nhiên như không nghe thấy Khả Y muốn nói cái gì, dù sao cũng là về cái tên nam nhân ở đối diện kia, nàng một chút cũng không muốn tốn tâm tư đi lý hắn.

Thay Khả Y thu xếp hảo đồ ăn thức uống xong, Bối Bối cầm lấy chiếc đũa, không chút khách khí đưa đến mấy đĩa thức ăn ở trước mặt nam nhân kia, gắp lia lịa rất nhiều thứ, giống như người ta đang ra oai phủ đầu.

Sau đó, nàng từng ngụm từng ngụm và cơm ăn, đem những thức ăn món ngon bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt cso vẻ rất ngon.

"Quá ngon, ân, ăn rất ngon!" Nàng vừa ăn vừa than thở, dư quang ở đuôi mắt sảo sảo liếc về phía nam nhân ở đối diện, âm thầm bĩu môi, cái tên nam nhân này còn giả trang cái gì thần bí, còn không tháo mặt nạ, căn bản không thể ăn cơm, hắn liền nhìn các nàng ăn đi, nàng một chút cũng không thèm để ý , a...

Tuy nhiên, bản thân âm thầm cao hứng kết quả nhất định nàng bị sặc: "Khụ khụ khụ..."

"Bối Bối, ngươi làm sao vậy?" Khả Y vội vàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

"Khụ khụ khụ... Đúng là người lúc không may ... khụ khụ khụ ... thì ngay cả ăn cơm cũng sẽ bị nghẹn a, khụ khụ khụ ..." Nàng khụ đến cổ khô rát phát đau, nguy hiểm thật, mới vừa rồi đắc ý bật cười, quên mất trong miệng còn đang nhai cơm.

Trong lúc nàng khụ đến thiên hôn địa ám, một chén ôn thủy đưa tới trước mặt nàng, nàng thuận tay cầm lấy, căn bản không nhìn thấy là ai đưa tới.

"Cám ơn, khụ khụ khụ..." Bối Bối gian nan vừa uống vừa cám ơn.

"Không cần cảm ơn." Thanh âm của nam nhân truyền đến.

Bối Bối nhất thời sững sờ, khóe mắt giật giật, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cái tên nam nhân kia chánh trực nhìn thẳng vào nàng, khoảng cách này, nàng có thể nhìn rõ ràng ánh mắt của hắn là đang nhìn nàng!

Nàng theo bản năng cúi thấp ánh mắt nhìn một chút chén nước ấm trong tay, cái chuyện chết tiệt này khiến cơn ho khan cũng dừng lại, ánh mắt quái dị nhìn từ chén nước sôi đến khuôn mặt đeo mặt nạ kia.

"Bối Bối, chén nước nóng là ... hắn đưa." Khả Y giúp nàng giải thích nghi vấn.

"Đông." Bối Bối dùng sức để chén nước xuống, khoanh tay trước mặt, nhấc mi mắt lên nhìn nam tử đối diện. Vẻ mặt không chút thân thiện.

"Ta nói huynh đài, ngươi không dám lộ mặt gặp người sao?" Câu nói của nàng nhất định là châm chọc, không biết tại sao, nàng nhất định cảm giác được người trước mắt này càng nhìn càng quỷ dị, càng nhìn càng làm cho nàng cảm thấy tâm tình không thoải mái.

"Bối Bối..." Khả Y nhỏ giọng ngăn nàng lại, có chút lo lắng, nàng càng ngày càng cảm giác được nam tử đối diện kia là vi Bối Bối mà đến, chắc không phải là biết thân phận của Bối Bối chứ?

Tầm mắt của hắn thủy chung chưa từng rời khỏi Bối Bối, trầm mặc một hồi, hắn nói chuyện, thanh âm càng thêm trầm thấp, hỗn loạn theo một tia tối nghĩa: "Ta chỉ là không biết bản thân có thể hay không khiến cho người ta muốn gặp."

"Nếu không biết vậy thì đi hỏi đi a, chẳng lẽ ngươi không biết mang mặt nạ ngồi ở trước mặt một người đang ăn cơm rất ảnh hưởng tới việc ăn uống sao? Vậy thì ngươi vốn nhất định cố ý tới phá việc ăn uống của ta?" Bối Bối liên thanh giáo huấn hắn, nàng nhẫn người này đã lâu rồi nha!

Đừng tưởng rằng nàng nhìn không rõ ràng sẽ không biết, cái tên nam nhân này rốt cuộc là ai, tại sao nhìn chằm chằm vào nàng?

Nam tử lại trầm mặc thoáng chốc, rồi mới do dự mở miệng: "Ngươi... cảm thấy ta rất chướng mắt?"

"Không sai!" Bối Bối thanh thanh trả lời, tuyệt không hề để ý có chọc giận đối phương hay không.

Khả Y nhìn thấy tình huống càng ngày càng vô phương khống chế, nàng kéo tay Bối Bối đứng lên, lần đầu tiên có điểm bắt buộc đối đãi với Bối Bối: "Bối Bối, chúng ta đi thôi, ta mang ngươi đi mấy chỗ khác chơi rất vui."

Bối Bối không muốn mình yếu thế trước nam tử mang mặt nạ trước mặt, nhưng thấy Khả Y khẩn cầu nhìn mình, nàng nhún vai, theo Khả Y đứng lên rời đi.

"Tái kiến" Khả Y lễ độ quay qua phía nam tử gật đầu, sau đó lôi kéo Bối Bối mau mau rời đi.

Nam tử không có đáp lại, chỉ là dùng một loại ánh mắt thật sâu nhìn theo thân ảnh của Bối Bối, mãi cho đến lúc các nàng đi ra tửu lâu, hắn mới thùy hạ con mắt, trầm ngâm một thoáng, hắn cũng đi theo đứng lên rời đi.

...

Khả Y một mực kéo Bối Bối đến một chỗ cách tửu lâu khá xa mới sảo sảo chậm lại cước bộ.

Nàng quay đầu, vừa nghi hoặc vừa lo lắng nhìn Bối Bối: "Bối Bối, mới vừa rồi cái người nam tử kia... Hình như cứ một mực nhìn ngươi."

"Ngươi cũng phát hiện?" Bối Bối trầm mặt, cảm giác của nàng không có sai, cái tên nam tử kia một mực chăm chú nhìn nàng.

"Ân, Bối Bối, ta sợ là hắn nhận ra thân phận của ngươi, ngươi hiện tại đã ở bên cạnh Vương, mọi việc muốn làm đều phải chú ý một chút, không bằng chúng ta trở về thôi." Khả Y trầm tư đề nghị.

Nghe được Khả Y nói, Bối Bối trầm mặc, cảm giác bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị nhân "chú ý"... Rất khó chịu.

Đột nhiên, nàng cảm giác ánh mắt đó lại đang nhìn chăm chú nàng!

Nàng quay đầu, đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng lại nhìn không ra có cái gì khác thường, lúc này, nàng không hề do dự nữa: "Hảo, chúng ta trở về."

Tuy nhiên, đương lúc các nàng mới đi được vài bước, một người không biết từ hướng nào xông ra chặn đường đi của các nàng.

"Đứng lại." Nam nhân tóc tai bù xù, khuôn mặt cáu bẩn mở miệng quát.

Bối Bối một tay kéo Khả Y ra phía sau, nhíu mày nhìn nam nhân nhìn không rõ hình dạng trước mặt: "Tránh ra."

"Đem biểu muội của ta trả về." Ánh mắt nam nhân thẳng tắp nhìn Khả Y ở phía sau nàng.

"Biểu muội? Ngươi là... Thượng Vinh?" Bối Bối trợn to ánh mắt, cơn tức đồng thời trào dâng, nhất định cái tên thối nam nhân này bán Khả Y, thật sỉ nhục cho hắn là thân nam nhân!

Phía sau, nàng cảm giác được Khả Y nắm chặt vạt áo của nàng, tay đang phát run, nàng càng thêm tức giận trợn trừng mắt nhìn Thượng Vinh: "Ai là...biểu muội của ngươi, ngươi đừng có ở chỗ này nhận bà con thân thích, ngươi không có tư cách ấy đâu!"

"Biểu muội, theo ta trở về." Thượng Vinh tiến lại gần không thèm nhìn Bối Bối, chỉ là quay về phía Khả Y ở sau lưng nàng ra lệnh.

"Biểu ca..." Khả Y tiếng nói òa vỡ đau đớn cúi đầu kêu một tiếng, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, mờ mịt, tại đôi mắt ngưng tụ.

"Khả Y, người như thế căn bản là không xứng để ngươi gọi hắn biểu ca, chúng ta đi." Bối Bối kéo tay Khả Y thay đổi phương hướng đang muốn rời đi, lại bị Thượng Vinh tiếp tục ngăn cản.

"Không cho đi, ngươi là ai, để biểu muội của ta lưu lại." Thượng Vinh hung tợn trợn mắt nhìn Bối Bối, hiển nhiên không có nhận ra nàng.

Mục lục
Ngày đăng: 04/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục