Gửi bài:

Chương 143 - Tỉnh

Bối Bối chậm rãi mở mắt, hơi đờ đẫn nhìn lũ hoa trướng mạn trên đỉnh đầu.

"Nơi này là chỗ nào vậy?" Nàng không khỏi lầm bầm hỏi.

"Nơi này là chỗ ngươi nằm dưỡng thương." Nhất đạo hài hước thanh âm tại bên tai nàng vang lên, nàng nhất thời sững sờ, sau đó quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn ở gần ngay trong gang tấc!

Hốc mắt nàng có chút đỏ lên, nàng nhớ lại, bọn họ đều bị đả thương, sau đó... Nàng nghe lời trưởng lão, cử một đao đâm vào giữa ngực của mình, một khắc đau như thấu xương, một khắc cảm giác từ từ lâm vào tử vong, khiến nàng nhịn không được đưa tay che lại chỗ bị đâm trên ngực, thoáng run lên: "Cô Ngự Hàn..."

Thanh âm nghẹn ngào, không biết là vì bọn họ còn sống sót sau tai nạn, hay vì tất cả quãng thời gian đau khổ vừa qua.

Hắn cảm giác được tâm tình sợ hãi phức tạp của nàng, dùng lực, tay ôm thắt lưng của nàng càng siết chặt hơn, hắn tiếng nói ám ách: "Tiểu Bối Bối, sau này không cho phép làm cho ta sợ hãi như vậy nữa, ngươi như thế nào có thể... như thế nào có thể cầm đao đâm vào chính bản thân mình, như thế nào có thể... không bao giờ ... nữa được phép làm như vậy, ngươi hội hù chết ta!"

Nhớ lại chớp mắt nàng cầm đao đâm thẳng vòa tim của mình, cổ họng hắn thít chặt lại, cơ hồ không thể phát ra tiếng nói nữa.

Bối Bối dùng sức ôm chặt lại hắn, hốc mắt có chút đỏ lên, miệng khước mân mê: "Ngươi cho rằng ta thích cầm dao đâm bản thân a, rất đau nha, nếu không phải vì cứu ngươi, ta lại đi làm cái loại chuyện ... nguy hiểm này sao?"

Ai ngờ, Cô Ngự Hàn cũng rất thận trọng nhìn chăm chú nàng: "Sau này mặc kệ là vì cứu ai, cũng không được làm như vậy! Nếu không, ta tuyệt không tha cho ngươi!"

Cái loại đau đớn mất mát này, hắn không bào giờ muốn trải qua một lần nữa, cho dù là chết, hắn cũng không muốn phải nhìn nàng một lẫn nữa bị thương.

"Uy uy uy, dù thế nào ta cũng đã cứu ngươi một lần, ngươi không thể nói như thế nha, làm giống như ta ngược lại càng thêm phiền phức cho ngươi vậy." Bối Bối chỉ vòa lồng ngực rắn chắc của hắn, đôi mắt trong suốt vẫn còn đọng lại nước mắt nhìn hắn, vọng vào đáy mắt tràn ngập tình cảm của hắn, đôi môi anh đào của nàng mỉm cười.

Cô Ngự Hàn thấy khó có được lúc không cùng nàng cãi nhau, con ngươi đen xẹt qua một tia lo lắng, nhẹ tay đặt lên vị trí nàng đã đâm đao xuống hỏi: "Còn đau không?" (Ế. Hàn ca! Sắc lang! Tay anh đặt ở đâu thía... chẹp chẹp)

Cho dù đã biết vết thương của nàng đã bị pháp lực siêu cường của hắn cấp trị khỏi hẳn , cho dù cũng biết đạo vết thương một điểm cũng không lưu vết sẹo, càng thêm biết nàng hiện tại chỉ là suy yếu một chút, mặt khác đều không đáng ngại.

Nhưng là, hắn cũng vô phương thuyết phục bản thân yên tâm.

Bối Bối mặt nặng xuống, tức giận đẩy tay của hắn ra, này nam nhân... Hơi một tí liền ăn nộn đậu hủ của nàng, chẳng lẽ hắn không biết vị trí trái tim theo cái...kia vị trí cơ hồ không sai biệt lắm sao? (Hờ, Bối tỷ cũng đã nhận ra rùi kìa)

"Tiểu Bối Bối, ngươi không phải là đang thẹn thùng a? Nói cho ngươi nghe, lúc ngươi ngủ ta cũng không biết sờ soạng bao nhiêu lần, cho nên... Ngươi không cần thẹn thùng a." Cô Ngự Hàn khi nói vẫn ung dung chấn động năm ngón tay, khóe môi ngấn trứ nhất mạt tà khí cười.

"Câm a!" Bối Bối nắm chặt nắm tay lại, nàng như thế nào lại bổn bổn đi cứu cái... tên này, không, là tên sắc lang – xà này a? Quả thực là tự tìm tội nợ cho bản thân mà.

Hốt nhiên, nàng dường như nhớ ra cái gì, hai con ngươi đảo loạn một hồi suy nghĩ rồi có chút đắc chí nói: "Cô Ngự Hàn, ta tại lúc bị thương hôn mê, hình như nghe được có người... đang khóc sao, thanh âm kia, nghe thật là cảm động nha, cai không phải là ngươi vì ta khóc chứ?"

Nghe vậy, sắc mặt vốn lạnh lùng của Cô Ngự Hàn hiện vẻ cổ quái trốn tránh, âm thầm cắn răng nhìn nàng vẻ mặt đắc chí giống như bắt được cái gì nhược điểm của hắn: "Không có!"

Đánh chết cũng không muốn thừa nhận tại lúc nàng bị thương, hắn nhất định rất đàn bà mà khóc! Chết cũng không thừa nhận, nếu không, nàng hội cười chết hắn!

"Không có sao?" Bối Bối nghiêng đầu nghĩ tới, nàng rõ ràng chợt nghe đến tiếng khóc của hắn a, thanh âm của hắn nàng như thế nào nghe lầm?

Cô Ngự Hàn vừa không tự nhiên vừa tức giận trừng nàng: "Xem ra ngươi khôi phục thật sự nhanh a, nhanh như vậy đã có tinh thần đi thuyết những...chuyện không có này ..."

"Khấu khấu khấu... Vương, thuốc của Bối Bối tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi." Thương Tuyệt Lệ thanh âm cung kính ở ngoài cửa vang lên.

Thuốc?

Đầu óc Bối Bối vận chuyển, có chút hơi sợ trợn tròn ánh mắt, chắc không phải là cổ đại cái loại...này thuốc dính hồ đen sì sì vừa đắng đến nguy hiểm chứ?

Cô Ngự Hàn nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nàng, cười khẽ từ từ xốc chăn dậy ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường, sau đó mới hạ lệnh: "Tuyệt lệ, vào đi."

"Chi nha" một tiếng cửa bị đẩy ra, Thương Tuyệt Lệ dẫn một vị tỳ nữ đi tới, chiếc khay tron tay tỳ nữ, trên mâm đặt một chén thuốc, trong chén, đen tuyền một mảnh nóng hôi hổi.

Bối Bối nhìn chén thuốc trên tay tỳ nữ, nuốt nuốt nước miếng, lộ ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Cô Ngự Hàn, ta... vết thương của ta một chút cũng không đau , không cần ... không cần uống cái gì dược nha?"

"Ngoan, thân thể của ngươi vừa hồi phục, còn rất suy yếu, yêu cầu tẩm bổ nhiều." Cô Ngự Hàn buồn cười vuốt vuốt sợi tóc có một chút lăng loạn của nàng, nàng đây là vẻ mặt gì, làm như bị buộc thượng đoạn đầu đài giống nhau, không phải là uống thuốc mà thôi a.

Bối Bối lắc đầu quầy quậy: "Ta không cần uống thuốc, thân thể của ta hảo thật sự, không cần tẩm bổ."

Nói mạnh miệng, kỳ thật, mặc dù vị trí ở ngực không còn đau, nhưng là, nàng cũng cảm giác bản thân cả người mềm nhũn bộ dáng rất không có khí lực.

"Không được! thân thể của ngươi còn rất yếu, cần phải tẩm bổ."Thuốc này, chính là hắn cả đêm chạy tới ... trên đỉnh một tòa tuyết phong ở lân cận tìm tuyết liên đem về, nàng thế nhưng lại dám ghét bỏ.

"Ta không uống!" Bối Bối bộ mặt trương lên đau khổ, vươn tay đi kéo kéo y phục của hắn, làm nũng.

"Cô Ngự Hàn, ta không cần uống cái...kia dược có được hay không?"

"Không được!" Cô Ngự Hàn cương quyết cự tuyệt nàng.

Bối Bối thở hổn hển bạnh quai hàm rống: "Cô Ngự Hàn, ta không uống nhất định không uống!"

Nói xong, nàng dứt khoát giống như con đà điểu trốn vào trong ổ chăn, không bao giờ ... nữa thò đầu ra.

Cô Ngự Hàn ngẩn người, vì động tác mang tính trẻ con của nàng cảm thấy vừa lạ vừa bất đắc dĩ, hắn đưa tay đi xốc chăn, đem nàng từ trong chăn lôi đi ra: "Tiểu Bối Bối, ngươi tại sao không chịu uống thuốc, cũng không phải độc dược."

Bối Bối trầm mặc thoáng cái, thương cảm hề hề nhìn hắn: "Cái...này thuốc thoạt nhìn thật đắng, ta không muốn uống đắng."

Cô Ngự Hàn búng cái mũi của nàng, nguyên lai chỉ là vì nguyên nhân này, hắn cảm thấy có chút vừa bực mình vừa buồn cười.

Đem nàng kéo vào trong lòng, hắn quay đầu hướng Thương Tuyệt Lệ nói: "Các ngươi mang dược để ở nơi này, ta sẽ cho nàng uống."

"Rõ" một nam một nữ đồng thời trả lời.

Xoay người, đi vài bước, Thương Tuyệt Lệ đột nhiên quay đầu lại: "Bối Bối tiểu thư, hoan nghênh ngươi tỉnh lại!"

"A? Ha hả... Cám ơn." Bối Bối phản ứng cũng chậm nửa nhịp.

Mục lục
Ngày đăng: 19/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục