Gửi bài:

Chương 128 - Cưng ơi

Hoàng hôn buông xuống, Bối Bối tỉnh lại, đầu óc cũng từ từ trở nên tỉnh táo, nàng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Cô Ngự Hàn đâu.

Hắn đi đâu rồi? Nàng xốc chăn lên, tay chân luống cuống mặc quần áo vào.

Trời ơi! Nàng mải mê với Cô Ngự Hàn, dĩ nhiên hoàn toàn bỏ quên Tiểu Ngoan đang bơ vơ đứng ở đầu đường, nàng vừa vội vàng vừa xấu hổ, nàng luôn muốn bảo vệ hắn, nhưng giờ lại đi tìm niềm vui một mình.

Vừa mới vén trướng rèm lên, thì Cô Ngự Hàn đã đẩy cửa đi vào, thấy nàng tỉnh dậy, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lập tức nở ra một nụ cười tươi hết cỡ.

"Cưng ơi, dậy rồi à, mau qua đây ăn gì đi, sau khi vận động kịch liệt như vậy, chắc bây giờ ngươi rất đói."

Bối Bối đỏ mặt, hờn dỗi liếc mắt trừng hắn.

Hắn mờ ám nháy mắt đáp lại, kéo nàng ngồi xuống ghế: "Những món này đều là ta bảo người làm theo khẩu vị của ngươi, rất thơm phải không, mau nếm thử xem."

Hương thơm của đồ ăn tràn ngập khắp căn phòng, cám dỗ khiến miệng nàng không khỏi động đậy, nhưng nàng đè xuống cơn đói của bản thân, liếc mắt nhìn hắn: " Ngươi đi ra ngoài để bảo người làm những thứ này?"

Nơi này là thanh lâu, hơn nữa trước đó bọn họ còn chọc tức tú bà, bây giờ hắn lại nghênh ngang ra vào? Không phải là dùng sắc đẹp để dụ dỗ tú bà chứ? Hắn có ăn được bà ta không?

"Tiểu Bối Bối, thu cái vẻ mặt hoài nghi của ngươi lại, thật đúng là thiếu đòn, chỉ cần có bạc, còn sợ không sai được những người ở đây sao, lại dám nghi ngờ phẩm hạnh của ta." Cô Ngự Hàn chán nản lườm nàng, dám ghép hắn với cái mụ tú bà kia, thật sự là...

"Xì." Bối Bối bật cười, nghĩ đến mình lại đi ghép hắn với tú bà, cảm giác thấy có chút thực buồn cười, xem ra nàng ngủ nhiều đến mụ mị cả đầu óc rồi.

"Được rồi, những chuyện ở đây ngươi đều đã giàn xếp ổn thoả, vậy chúng ta mau trở về thôi." Bối Bối đứng lên, nhưng lại bị hắn kéo lại.

Hắn vươn tay ép nàng ngồi xuống: "Ăn hết những thứ này trước cũng không muộn."

"Không được, chúng ta phải mau chóng trở về tìm Tiểu Ngoan, ta sợ hắn không biết đường quay lại tửu điếm, nếu hắn lại bị người khác bắt nạt thì làm sao?" Nghĩ vậy, Bối Bối không khỏi nóng vội, đều do nàng không tốt, dĩ nhiên bỏ lại Tiểu Ngoan, hắn cũng không tốt, câu dẫn nàng!

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, hắn cau mày: "Tự hắn sẽ trở về, Tiểu Ngoan không đơn giản như ngươi tưởng đâu." Cô Ngự Hàn hàm ý sâu xa quan sát nàng, hy vọng nàng nghe lời mình nói.

Có điều, hắn phải thất vọng rồi.

Hàng mi thanh tú của Bối Bối nhíu lại, mang theo một chút chỉ trích nói: "Cô Ngự Hàn, ý ngươi là ta ngu ngốc nên mới để Tiểu Ngoan lừa sao? Ta biết Tiểu Ngoan trước ngươi, hắn có đơn giản hay không ta còn biết rõ hơn ngươi, ngươi... Ta không cho ngươi nói xấu Tiểu Ngoan. Hừ, ngươi không đi thì ta tự mình đi, ngươi cứ ở đây từ từ hưởng thụ ôn hương."

Bối Bối có chút giật dữ bỏ đi, Tiểu Ngoan mặc dù là ngốc tử, nhưng hắn không chỉ từng cứu mạng nàng, còn ... ở bên nàng khi cô đơn bất lực, nàng không thích hắn nói Tiểu Ngoan như vậy.

Cô Ngự Hàn cố gắng nhịn xuống lửa giận trong lòng, nghe thấy nàng bảo vệ Tiểu Ngoan mà nổi giận, hết lần này đến lần khác nàng còn luôn mắng oan hắn là phong lưu, từ khi gặp nàng, phong lưu của hắn chẳng biết đã chạy đi đâu hết, tiểu nữ nhân không tim không phổi này! Không cảm nhận được một chút khổ tâm nào của hắn.

Uổng công hắn tự mình xuống bếp giám sát mọi người làm đồ ăn cho nàng, nàng lại chỉ vì một nam nhân không liên quan mà náo loạn đòi phải về, cũng không thèm liếc mắt nhìn đồ ăn hắn bưng tới.

Hắn đường đường là Đại vương, chưa bao giờ phải nếm trải mùi vị uất ức này!

"Ngươi không ăn, ta nhất định không về." Hắn cũng nổi giận, cầm lấy chiếc đũa hung hăng gắp thức ăn, không thèm nhìn nàng rời khỏi phòng.

Đã đi được vài bước, thấy hắn vẫn không động đậy, bước chân của Bối Bối dừng lại một lúc, nàng cắn môi, hạ quyết tâm, tiếp tục cấp bước đi ra ngoài, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại.

"Rầm!" Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên, người cùng không còn thấy bóng.

Cô Ngự Hàn nổi giận ném đôi đũa đi, quăng hết thức ăn trên bàn xuống đất, tiếng chén đĩa rơi vỡ loảng xoảng vang lên, thức ăn hoàn mĩ cả màu sắc đến hương vị cứ thế mà bị tiêu huỷ.

"Tô Bối Bối, ngươi... nữ nhân không biết tốt xấu này, tức chết ta!" Cô Ngự Hàn trơ mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, tự ép bản thân không đuổi theo nàng, nàng thích đi tìm tên Tiểu Ngoan kia thì cứ đi, hắn không quan tâm!

...

Cứng người trong phòng một lúc lâu, hai mắt hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, mơ hồ như mong chờ cái gì.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia sáng, nhưng, khi hắn thấy người tới là tú bà, khuôn mặt tuấn tú của hắn đen lại trong nháy mắt, người đàn bà kia thật đúng là nhẫn tâm, không hề quay đầu lại!

"Ai nha, đại gia, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Đừng nóng giận mà, ta lập tức bảo người chuẩn bị cho ngươi một bàn thức ăn thịnh soạn hơn, tiện thể gọi thêm mấy cô nương hiểu ý, giúp đại gia giải sầu."

Tú bà tất nhiên đã coi Cô Ngự Hàn là thần tài, bởi vì hắn chỉ vung tay là một túi tiền lớn đã vào chỗ nàng, gian phòng bị chiếm dụng bao lâu cũng không sao cả, huống chi là một bàn đồ ăn.

Cô Ngự Hàn quát to: "Không cần, ta không muốn ăn."

Nói xong, cả người hắn tản mát ra một luồng chân khí, giống như một trận gió cuốn ra ngoài, chỉ còn sót lại khí thừa, thiếu chút thì thổi ngã tú bà.

"Ôi cha, chóng mặt quá." Tú bà đứng tại chỗ xoay tròn mấy vòng, rốt cục cũng đứng vững.

Sau khi ổn định nhìn rõ, đại gia nhiều tiền cũng đã đi mất, nàng không chịu buông tha, kéo thân thể tròn vo đuổi theo ra ngoài: "Đại gia, sao ngài lại bỏ đi, đại gia,... thử nhìn qua cô nương của Phương Lai lâu của chúng ta rồi đi cũng không muộn mà, đại gia..."

Tuy nhiên Cô Ngự Hàn đã sớm không còn thấy bóng dáng, mặc cho tú bà đuổi theo tới tận cửa, cũng không thấy được người.

"Ai... Bỏ chạy cũng quá nhanh nha." Tú bà chỉ đành hậm hực quay về, tiếp tục chiêu đãi những vị đại gia mới đến.

...

Dọc theo đường đi, Cô Ngự Hàn lạnh lẽo đến khiến mọi người đều nhao nhao tránh né, có chút sợ hãi hơi thở lạnh lùng trên người hắn, cho dù các cô ngương đi ngang qua thấy hắn tuấn mĩ như vậy, lòng sinh ái mộ, cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn, không dám lại gần.

Nữ nhân ngốc, nữ nhân ngu, nữ nhân dốt....

Con ngươi đen của hắn phủ đầy băng tuyết, trong lòng cũng lửa giận ngập trời, chỉ hận không thể đem nữ nhân kia thiêu cháy, sau đó tính tiếp.

Mục lục
Ngày đăng: 20/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục