Gửi bài:

Chương 93 - Tức giận

Nhà? Bối Bối cảm giác tim mình nhảy lên một cái, ánh mắt nhịn không được nhìn lại hắn, thấy bộ dáng hắn rất ung dung tùy ý như thực sự xem đó là chuyện hiển nhiên, cái loại cảm giác này... Thật sự có điểm giống như nàng ở nhà.

Một dòng nước ấm áp lướt qua nội tâm, nàng thoáng cái ngây người, lần đầu tiên rất cam tâm tình nguyện ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm mặc cầm đũa.

Cô Ngự Hàn nhìn nàng bằng ánh mắt rất dịu dàng, hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén nàng: "Đói bụng liền ăn nhiều một chút."

"A... Cám ơn." Bối Bối cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vì cảm giác này..., nhưng thôi kệ, nàng cũng đang muốn ăn cơm.

Nhìn bọn họ qua lại liếc mắt đưa tình ấm áp, Huyên Trữ cũng không cam lòng yếu thế liền phụng phịu ngồi vào phía bên còn lại của Cô Ngự Hàn : "Vương huynh, ta muốn ăn cái...kia."

Nàng thẳng tắp chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt Bối Bối, ánh mắt âm thầm khiêu khích nhìn Bối Bối.

Bối Bối giả vờ không thấy, chậm rãi ăn miếng thịt Cô Ngự Hàn vừa mới gắp cho nàng, hương thịt thật thơm, nàng ngẩng đầu, nhìn hắn trìu mến ngọt ngào cười một tiếng: "Hàn, thịt này ăn thật ngon nha."

Tuy nhiên, nụ cười ngọt ngào kỳ lạ của nàng chưa kịp làm hắn vui sướng thì đã có cảm giác từng đợt gió lạnh sắc nhọn vi vút thổi buốt sau lưng xuyên thấu đâm đến tận trái tim.

Hắn miễn cưỡng cười khan, sau đó cũng gắp thức ăn bỏ vào chén Huyên Trữ, nhưng ánh mắt thì giả lơ nhất định không nhìn nàng, bởi vì... hắn cảm giác được Huyên Trữ đang dùng ánh mắt oán giận để lăng trì hắn.

Ngồi giữa hai nữ nhân đang lườm nguýt nhau, hắn thật đúng là khổ không thể tả, cả hai đều là người hắn hết mực thương yêu, ai hắn cũng không nỡ bỏ a.

Hắn không thể làm gì khác hơn là vùi đầu cắm cúi ăn cơm, chỉ cần hắn bận rộn nhai nuốt, các nàng sẽ không thể lại tiếp tục bắt hắn gắp đồ ăn cho.

"Vương huynh, sao ngươi chỉ ăn cơm trắng, có rất nhiều thức ăn mà, đây, nếm thử cái này." ...Huyên Trữ đưa ánh mắt thị uy liếc Bối Bối.

Trừng mắt nhìn lại nàng, Bối Bối cũng không cam lòng yếu thế liền gắp một miếng to hơn bỏ vào chén Cô Ngự Hàn "Hàn, ngươi là nam nhân của ta, ta muốn ngươi ăn nhiều một chút tẩm bổ thân thể, càng có nhiều năng lượng, ôm lấy ta càng ấm áp."

"Khụ khụ khụ..." Cô Ngự Hàn thiếu chút nữa bị sặc, hắn quái dị đưa mắt nhìn nàng, tiểu Bối Bối của hắn lúc nào lại có thể nói năng như vậy... Khụ... Thật cực kỳ ám muội.

Sắc mặt Huyên Trữ âm thầm đỏ lên, nàng xấu hổ trừng mắt nhìn Bối Bối, cái nữ nhân này không biết xấu hổ, lại ngang nhiên câu dẫn Vương huynh của nàng, còn nói ra những câu như vậy, quả thực...

"Không biết xấu hổ."

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn muốn nói, nhưng không biết phải nói những gì, mọi thứ định nói đều bị nghẹn tắc tại cổ họng, làm hắn gần như không thở được.

"Kỳ quái, công chúa chẳng lẽ chưa có ôm qua Vương huynh của ngươi sao? Chẳng lẽ ôm một cái liền gọi là không biết xấu hổ a? Công chúa từ nhỏ đã ôm qua Vương huynh bao nhiêu lần, cũng có người nào chỉ thẳng vào mũi mà mắng không biết xấu hổ sao." Bối Bối nhẹ nhàng châm chọc trở lại.

Huyên Trữ sắc mặt lại càng khó coi, mắt trợn lên, ngữ khí tức tối: " "Ta đương nhiên là không giống, ta thân là muội muội của Vương huynh, còn ngươi..."

Lời của nàng vẫn chưa nói xong, Cô Ngự Hàn liền gắp ngay một cái bánh dẻo đút vào miệng nàng, cười híp mắt nói: "Huyên Trữ, lâu lắm rồi ngươi chưa được ăn lại bánh trân châu này trong cung, xem mùi vị có hay không tiến bộ, Vương huynh hôm nay chính là cố ý bảo đầu bếp làm cho ngươi đó."

Bị tắc ở miệng phát không ra tiếng nói, Huyên Trữ không thể làm gì khác hơn là im, bất quá cũng lợi dụng được chút cơ hội: "Vương huynh vì Huyên Trữ lo lắng, cám ơn Vương huynh."

Bối Bối nhún nhún vai, tiếp tục ăn cơm, được rồi, nếu Cô Ngự Hàn đã che lại cái miệng của công chúa điêu ngoa kia, nàng liền cũng không hẹp dạ mà bãi binh, chỉ cần điêu ngoa công chúa không tìm đến nàng gây phiền phức, nàng cũng vui vẻ được ăn cơm thật ngon.

Thấy các nàng đã bắt đầu yên tĩnh ăn cơm, Cô Ngự Hàn âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, lúc Bối Bối vừa mới gắp chiếc đùi gà lên lưng chừng, chiếc đũa liền lọt vào công kích, cái đùi gà lại rớt xuống, làm đồ ăn xung quanh bay lên dính vào mặt nàng.

Thoáng chốc, lửa giận của Bối Bối lần nữa dâng lên, nàng không để ý đến đồ ăn dính trên mặt, trở đũa nhất quyết gắp cho được cái đùi gà.

Huyên Trữ công chúa cũng không bỏ cuộc, đồng thời còn phát ra tiếng cười chế giễu, miệng nói: "Cái đùi gà này là của ta!"

"Chuyện cười, là ta gắp trước, dựa vào cái gì cho là của ngươi." Bối Bối cười lạnh, chiếc đũa không chút lỏng tay, trên mặt trắng dính đồ ăn, thoạt nhìn có điểm thấy tức cười.

Bối Bối kéo mạnh đôi đũa, cái đùi gà hướng về phía nàng, Huyên Trữ công chúa cũng không hề khoan nhượng kéo mạnh một cái về hướng ngược lại, cái đùi gà lại nghiêng về phía công chúa.

Đôi mi thanh tú của Bối Bối nhíu lại, nàng lại càng mạnh tay, nước trên đùi gà lại bắn thêm lên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của nàng, lại như dầu đổ thêm vào lửa, nàng càng càng kéo mạnh hơn, nhất quyết không buông

"Ngươi, đồ nữ nhân ngoại lai không biết xấu hổ, trước kia trên bàn cơm, đùi gà đều là ta ăn, ngươi không có tư cách tranh giành." Huyên Trữ công chúa không phục cũng gia tăng lực vào đôi đũa.

Đột nhiên, đùi gà bị hai bên kéo mạnh, cuối cùng rớt xuống, các nàng đồng thời kinh hô: "A..."

"Tốt lắm, các ngươi có thể hay không yên tĩnh một chút, phiền muốn chết!" Màng nhĩ Cô Ngự Hàn bị tiếng kinh hô làm cho muốn điếc, rốt cục nhịn không được đưa mắt lạnh lùng nhìn hai nàng, sau đó hạ đũa, đùng đùng tức giận bỏ đi ra ngoài.

Hai nữ nhân kinh ngạc ngậm miệng, nhìn bóng lưng của hắn, các nàng không khỏi khẩn trương mở miệng thắc mắc: "Ngươi ( ngươi ) muốn đi đâu?"

Cô Ngự Hàn cũng không quay đầu lại: "Đi đến chỗ nào không nghe tiếng các ngươi cãi nhau!"

Nói xong, thân ảnh của hắn liền biến mất ngoài cửa, làm cho các nàng không kịp nói thêm gì nữa.

"Đều là ngươi khiến cho Vương huynh tức giận." Huyên Trữ công chúa là người đầu tiên mở miệng làm khó dễ.

"Chẳng lẽ ngươi sẽ không có phần sao!" Bối Bối đang nhìn về phía cửa, quay nghiêng lại nhìn nàng.

...

Đi tới phủ của Thương Tuyệt Lệ, Cô Ngự Hàn buồn bã ngồi xuống.

Thương Tuyệt Lệ có chút kinh ngạc, buông bát đũa xuống nghênh tiếp: "Vương, phát sinh chuyện gì, vương như thế nào không cùng Bối Bối tiểu thư dùng cơm?"

Thời gian này, vương không phải đều luôn luôn dùng cơm với Bối Bối tiểu thư sao?

Cô Ngự Hàn đảo đảo cặp mắt, đưa tay day day huyệt Thái Dương, từ từ thở ra mệt mỏi: "Đừng nói nữa, hôm nay ta ở lại phủ ngươi dùng bữa."

"A... Vâng, thuộc hạ sai người lấy ngay thêm cho Vương một bộ chén đũa."

Thương Tuyệt Lệ không rõ chuyện gì, nên vội vàng phân phó cung nữ lấy thêm chén đũa.

Mục lục
Ngày đăng: 21/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục