Chương kết
Hai tháng sau, Viêm Tử Huyền cùng Tô Ninh Nguyệt bái đường thành thân.
Chuyện Lục Khỉ Hồng đào hôn, làm cho vợ chồng Lục thị khiếp sợ, đối với Viêm gia lại cảm thấy hổ thẹn.
Viêm Tử Huyền đã lén hướng cha mẹ bẩm báo qua ngọn nguồn sự tình, đồng thời cũng không chút nào giấu diếm là mình yêu Tô Ninh Nguyệt, ý muốn cứới nàng làm vợ.
Vợ chồng Viêm thị kinh ngạc đối với hành động Lục Khỉ Hồng dũng cảm bỏ trốn, mà đối với việc con dâu bị thây đổi bọn họ một chút cũng không phản đối.
Dù sao, bọn họ đã nhìn Tô Trữ nguyệt từ nhỏ lớn lên, đối với cô nương ngọt ngào này là thật tâm yêu thích, hơn nữa nhi tử lại vừa âu yếm nàng, càng không có cái gì để phản đối.
Chẳng qua, vì lo lắng tâm tình vợ chồng Lục thị, bọn họ kéo thêm hai tháng mới được thành thân, mà trên thực tế hôn sự dự định vào tháng sau .
Sẽ đem kế hoạch thành thân trước tiên, đó là bởi vì hai người hàng đêm triền miên , kết quả Tô Trữ Nguyệt có thai, nếu không nhanh chút thành thân, chờ bụng to lên chẳng phải là để cho người khác nói sao?
Bái đường xong, Viêm Tử Huyền đi vào phòng tân hôn, chờ người hầu săn sóc dâu xong.
Hắn vén hỉ khăn, trước hôn thê tử một nụ hôn triền miên rồi mới nói: "Tiểu Nguyệt Nhi, ta muốn cho nàng xem cái này."
Tô Ninh Nguyệt thấy hắn lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, tò mò hỏi: "Lễ vật sao? Ai đưa ?"
"Là Khỉ Hồng, nàng sai người đưa tới."
"Thật sự?" Tô Ninh Nguyệt ánh mắt sáng lên.
Nàng rất nhanh mở ra hộp gỗ , chỉ thấy trong đó ngoài một chiếc vòng ngọc còn có một phong thư.
Trong thư, Khỉ Hồng đề cập nàng đã mang thai, nàng cũng đã viết thư báo cho cha mẹ nàng, cha mẹ nàng không chỉ tiếp nhận con rể Cổ Hạo Triết mà còn muốn họ quay trở về, tính vì bọn họ là một cái tiệc cưới náo nhiệt
"Thật sự là quá tốt!" Tô Ninh Nguyệt cười nhẹ nhàng, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Người có tình cảm đều trở thành như vậy , thật sự là chuyện tốt nhất trên đời!
Hai lún đồng tiền của nàng nở rộ, thấy người trong lòng vui vẻ, Viêm Tử Huyền kìm lòng không đậu hôn sâu nàng, lửa nóng dục vọng cũng theo đó dâng lên, nhưng hắn vẫn chỉ có thể cắn răng cố nén.
Đại phu nói rồi, thời gian đầu mang thai phải cẩn thận, quả thực là làm khổ hắn.
Ôm lấy thân hình mê người của nàng, rõ ràng dục hỏa sớm tăng vọt, lại còn phải liều mạng áp chế xúc động, này thật đúng là tra tấn!
Viêm Tử Huyền thân thủ nhẹ nhàng vỗ về bụng vẫn bằng phẳng của nàng , đối với đứa nhỏ trong bụng nói: "Cha đều là vì con mới nhịn vất vả như vậy, tương lai con ra đời, đừng tiếp tục chiếm lấy nương của con, biết không?"
Tô Ninh Nguyệt đỏ bừng mặt, trách mắng: "Chàng đang ở đây nói hươu nói vượn những thứ gì đó! Nếu làm hư đứa nhỏ làm sao bây giờ? Nhanh chút ngủ đi!"
Viêm Tử Huyền ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: "Dạ, nương tử đại nhân."
Hai người rút đi áo khoác, ở trên giường hỉ vô cùng thân thiết ôm nhau ngủ.
Viêm tử huyền đem bảo bối trong lòng cẩn thận ôn nhu ôm vào trong ngực, như là đang bảo hộ vật quý trọng nhất trên đời.
"Tiểu Nguyệt Nhi, nương tử của ta, ta yêu nàng." Hắn thâm tình nói nhỏ.
Tô Trữ Nguyệt trong lòng tràn đầy cảm động, khẽ hôn môi của hắn.
"Ta cũng yêu chàng, phu quân của ta."
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt âu yếm , không mang tia toan tính.
Cứ vậy, bọn họ đêm động phòng hoa chúc một chút cũng không có tình cảm mãnh liệt , nhưng bầu không khí tràn đầy ngọt ngào ấm áp nhưng cũng làm người ta thỏa mãn trong lòng, so với lửa nóng tình cảm mãnh liệt , lại càng làm người ta cảm thấy hạnh phúc vạn phần !
– Toàn Văn Hoàn-