Gửi bài:

Chương 5

Gần giờ tý, mọi âm thanh điều yêm lặng cả.

Tại Tô Châu đây là thời khắc dân chúng tiến vào mộng đẹp, nhưng có một người ngủ tương đương không an ổn.

Trong tẩm phòng nho nhỏ, Tô Ninh Nguyệt đang ngủ say, nhưng lăn qua lộn lại, không chỉ có ấn đường nhăn lại, mà trong miệng còn phát ra lời vô nghĩa.

"Nóng...... Nóng quá......"

Trong lúc ngủ mơ, Tô Ninh Nguyệt thân thể một màu đỏ rực, quanh mình không khí nóng rực, không khí có chút quái quỷ, giống như có cái gì đáng sợ sắp phát sinh.

Này hết thảy...... Cảm giác là như vậy quen thuộc...... Thật giống như...... Thật giống như là nhiều năm trước, nhà của nàng bị hỏa hoạn.

Ý niệm trong đầu trong đầu nàng chọt vang lên, cảnh trong mơ bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang.

Một mảnh hồng quang bỗng dưng ở trước mặt của nàng nổ tung, nhìn thấy biển lửa ghê người hướng nàng đánh tới, tựa như sóng biển vô tình, ý đồ đem nàng hung hăng cuốn đi.

"Không! Không! Không cần!"

Tô Ninh Nguyệt kinh hô la lên, bỗng dưng mở hai mắt.

Nàng dồn dập thở dốc, đôi mắt đẹp chứa đầy sợ hãi, qua một hồi lâu mới rốt cục hơi thỏ mới có thể bình thường lại.

"Nguyên lai...... Nguyên lai chính là mộng......"

Tô Ninh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cảnh trong mộng vừa rồi lại khiến nàng rối rắm, làm cho nàng hoang mang...... Lúc này nàng đã muốn tỉnh ngũ. Vì sao cảnh trong mơ cùng cảm giác bất an vẫn chưa thối lui?

Chính thấy nghi hoặc hết sức, Tô Ninh Nguyệt bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh khả nghi vọng vào.

"Kỳ quái? Là làm sao vậy?"

Một cỗ điềm xấu dự cảm nảy lên trong lòng, rùng cả mình cũng lập tức lạnh sóng lưng, thậm chí ngay cả đầu ngón tay của nàng cũng hơi hơi lạnh.

Tô Ninh Nguyệt vội vàng xuống giường, bất an mở cửa phòng ra, không thể tưởng được một trận sương khói ở đối diện đánh tới, mà tại kia sương khói tràn ngập xung quanh, nàng nhìn thấy ánh lửa màu đỏ!

Thật sự có cháy ?!

Tô Ninh Nguyệt nuốt một ngụm khí lạnh, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch.

"Không...... Làm sao có thể......"

Vài năm trước trong nhà đại hỏa tình cảnh giống như vậy bỗng dưng hiện lên trong óc, nàng biết chính mình hẳn là nhanh chút thoát đi, nhưng mà trước mắt sương khói nồng đậm, đem nàng bức trở về tẩm phòng.

Nàng phịch một tiếng đóng lại cửa phòng, lại kinh hãi nhớ lại chuyện trước kia.

Ngọn lửa thiêu hủy nhà nàng, cắn nuốt phụ thân của nàng, giống như ác mộng luôn dây dưa bám lấy nàng, không xé rách lòng của nàng, càng tựa như một đôi tay vô hình hung hăng bóp chặt cổ của nàng.

"Không...... Không...... Cứu mạng......" Nàng giống như biến thành cô gái bất lực trước kia, chỉ có thể hoảng sợ lui ở góc tường.

Khói đặc không ngừng mà theo khe hở ở cửa phòng lan vào, rất nhanh tràn ngập ở trong tẩm phòng, chỉ chốc lát sau, Tô Ninh Nguyệt liền cảm thấy hô khó khăn, thống khổ vạn phần.

Nàng suy yếu nhắm mắt lại, trong óc hiện lên hình ảnh năm đó phụ thân vì cứu nàng rồi cây cột ngã xuống đập trúng, bị ngọn lửa vô tình cắn nuốt mất.

"Phụ thân...... Không...... phụ thân...... Ô ô......"

Nước mắt bi thương tựa như những hạt trân châu chậm rải rơi xuống, như thế nào cũng không ngăn được.

Này đau thương nhớ lại làm, mà nguyên bản đã thống khổ không chịu nổi, lúc này lại lâm trạng thái cuồng loạn.

"Tiểu Nguyệt Nhi? Tiểu Nguyệt Nhi!"

Một âm thanh mơ hồ kêu to thanh loáng thoáng truyền vào trong tai nàng, nhưng mà lúc này Tô Ninh Nguyệt đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê bên, phân không rõ giờ phút này đến tột cùng là nhớ lại, là mộng cảnh, hay là là sự thật?

Là Viêm Tử Huyền? Viêm Tử Huyền ở kêu nàng?

Hắn...... Là tới cứu của nàng sao?

"Không...... Không cần...... Không cần lại đây......"

Nàng không cần lại lần nữa tái diễn bi kịchnhiều năm trước, không cần lại có bất luận kẻ nào vì cứu nàng mà chết. Sau việc đó với nàng mà nói thật sự...... Rất thống khổ.

Tô Ninh Nguyệt nước mắt rơi không ngừng, nàng suy yếu mãnh liệt lắc đầu.

Nàng muốn mở miệng kêu Viêm Tử Huyền đừng tới đây, nhưng mà khi mở miệng lại bị sương khói làm cho ho khan, cả người càng thêm thống khổ khó chịu, ý thức cũng càng thêm tan rã.

Nàng...... Sẽ bị chết cháy sao? Cũng tốt...... Nàng không hy vọng có bất luận kẻ nào vì cứu nàng mà chết...... Như vậy cũng tốt......

Khi ý niệm này hiện ra trong đầu thì cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng, mà nàng rất nhanh đã bị một vòng tay ôm lấy.

"Tiểu Nguyệt Nhi? Tiểu Nguyệt Nhi! Ngươi có khỏe không?" Lo lắng rống lên một tiếng ở bên tai nàng.

Tô Ninh Nguyệt đã không có cách nào trả lời, bởi vì quá mức suy yếu lại bị cảm xúc kích động, nàng chống đỡ không được ở trong lòng hắn ngất đi.

Viêm Tử Huyền đau lòng cực kỳ, hắn một khắc cũng không dám trì hoãn, lập tức đem nàng ôm lấy, mang theo nàng thi triển khinh công nhanh chóng theo cửa sổ rời đi.

★★★

Trong quán trọ, Viêm Tử Huyền nhìn người trên giường vẩn chưa tỉnh lại, tuấn mâu chớp động thương tiếc quang mang.

Đêm nay sau khi trà lâu đóng cửa, hắn cùng với tùy tùng Trương Chí tạm túc ở quán trọ này.

Bóng đêm càng lúc càng tối, mà sáng sớm ngày mai còn phải đến trà lâu đi hỗ trợ, nhưng hắn lại không buồn ngủ, trong đầu không ngừng mà hiện lên dung nhan xinh đẹp ngọt ngào của Tô Ninh Nguyệt.

Nghĩ năm đó nàng vẫn là đứa nhỏ, mà đã đáng yêu như vậy, mọi người điều yêu thích; Nghĩ lại sau khi gặp lại nàng, nàng giống như vậy đơn thuần thuần thẳng thắn, lại có chút kiều mỵ của nữ nhân, làm cho tâm của hắn gợn sóng.

Hắn nhìn ra được đến, nàng là thật tình không muốn theo hắn đi lên kinh thành, cũng biết hắn hẳn là nên tôn trọng ý nguyện của nàng mới đúng, nhưng...... Hắn chính là không có cách nào đem nàng một người bỏ ở tại chỗ này.

Hắn không đành lòng để cho nàng tiếp tục sống cuộc sống vất vả, càng lo lắng nàng lại lần nữa gặp người giống Đào Nhân Ngạn, chính là rốt cuộc nên như thế nào, mới có thể làm cho nàng nguyện ý theo hắn rời đi đây?

Vấn đề này làm cho hắn có chút phiền lòng, mà nếu ngủ không được, hắn đơn giản liền đẩy cửa sổ ra, muốn hóng gió một chút, nhưng nghe thấy được âm thanh mơ hồ.

Cẩn thận nhìn lên, nhìn thấy xa xa một mảnh ánh lửa, mà phương hướng kia chính là phụ cận nhà biểu cửu của Tô Ninh Nguyệt!

Một cỗ dự cảm bất hảo thu vào trong tâm, hắn bất chấp đánh thức tùy tùng đang ngủ ở cách vách phòng, chính mình lập tức tiến đến nơi đó.

Vừa nảy, rõ ràng phát hiện cháy thật sự là Phan gia!

Hắn nhìn thấy phu thê Phan thị đều tự nắm tay một người con, chật vật hốt hoảng trốn thoát, nhưng không phát hiện ra thân ảnh Tô Ninh Nguyệt.

Sau khi thăm hỏi, phát hiện nàng có khả năng còn ở trong phòng, lòng nóng như lửa đốt hắn bất chấp nguy hiểm, lập tức nhảy vào biển lửa hừng hực thiêu đốt để cứu người.

May mắn, may mắn còn kịp.

Hắn đem Tô Ninh Nguyệt cứu ra khỏi đám cháy, lập tức cùng phu thê Phan thị hợp mặt, đưa bọn họ một nhà bốn người cùng nhau đến quán trọ, mà lúc này chịu đủ kinh hách một nhà bốn người đều đã an trí ở các phòng khác.

Nhìn người trên gường tái nhợt, nhìn trên má nước mắt chưa khô, Viêm Tử Huyền ngực liền nổi lên một trận đau đớn.

Hồi tưởng thức dậy biết nàng vẫn còn ở trong biển lửa, hắn trong lòng lo lắng như lửa đốt; Hồi tưởng lại khi thấy nàng hoảng sợ bất lực cuộn mình ở trong phòng, ngực hắn nổi lên một trận đau lòng khó có thể áp chế; Hồi tưởng lại lúc nàng hôn mê ở trong lòng của hắn, giống như có người ở trong ngực của hắn hung hăng đâm một đao khiến hắn đau đớn......

Cảm xúc lúc đó mãnh liệt như vậy, như thế khắc sâu, làm cho hắn trở nên thấy rõ tâm ý của chính mình –

Hắn quả thật phi thường phi thường để ý nàng, đối với nàng cảm giác sớm không phải là cảm tình của hai đứa nhỏ vô tư, mà là nam nhân đối với nữ nhân.

Chính là, cô gái trong lòng hắn, vẩn là rất ghét hắn xem hắn là khắc tinh mà ông trời phái xuống trị nàng đi?

Một tia cười khổ hiện lên ở trên khóe miệng Viêm Tử Huyền, hắn chầm chậm đi vào bên giường, thân thủ nhẹ nhàng vì nàng lau đi nước mắt.

Nghĩ đến những viêc mà những năm gần đây nàng gặp được, hắn nhẹ nhàng thở dài, trong lòng rất không đành lòng.

Trên gường, Tô Ninh Nguyệt nguyên bản mê man, nhưng ác mộng dây dưa lại đến.

Trong mộng nàng lại lần bị giam trong biển lửa hừng hực cháy, không có đường trốn, không chỗ có thể trốn, chỉ có thể nhìn từng cây cột một ở trước mắt nàng ngã xuống.

Nàng hốt hoảng phe phẩy đầu, phát ra lời hoảng sợ vô nghĩa.

"Không...... Không...... Không cần...... Không......"

Viêm Tử Huyền mi tâm vừa nhíu, cầm bàn tay nhỏ bé hơi hơi lạnh của nàng.

"Tiểu Nguyệt Nhi! Nàng đang gặp ác mộng sao, Tiểu Nguyệt Nhi!" Hắn muốn đem nàng lay tỉnh lại, nhưng mà nàng vẫn bị ác mộng dây dưa quấn lấy, vẫn chưa tỉnh lại.

Ở trong mộng nàng thấy phụ thân chính là bị ngọn lửa cắn nuốt, hình ảnh tàn khốc kia làm cho nàng đau lòng không chịu nổi, rơi lệ đầy mặt.

Nàng không cần phụ thân vì cứu nàng mà chết, phụ thân luôn như vậy thương nàng, sủng nàng, nàng không muốn phụ thân chết, không muốn a!

"Ai tới cứu cứu phụ thân...... Cứu mạng...... phụ thân...... Không cần! Không –" Tô Ninh Nguyệt một bên thất thanh khóc rống, một bên kích động vung hai tay, giống như muốn từ trong biển lửa cứu phụ thân ra.

Viêm Tử Huyền khinh bắt lấy hai tay nàng không ngừng vung vẩy, nhưng trong mộng nàng lại tưởng tử thần đến nên càng kích động phản kháng, muốn thoát khỏi sự đáng sợ này.

Nàng kinh hãi khóc kêu, thân mình mảnh khảnh kịch liệt giãy dụa, cảm xúc lâm vào cuồng loạn, cuối cùng thậm chí cắn môi của chính mình, dùng sức đến nổi cánh môi đều trở nên trắng.

"Tiểu Nguyệt Nhi, mau tỉnh lại!"

Viêm Tử Huyền đau lòng kêu, cũng một tay kéo nàng ôm vào trong ngực.

Thấy nàng môi chảy ra tơ máu, làm cho hắn không đành lòng, sợ nàng lại tiếp tục thương tổn chính mình, dưới tình thế cấp bách, hắn không cần nghĩ ngợi cúi đầu hôn trụ môi của nàng.

Mới đầu, Tô Ninh Nguyệt kịch liệt phản kháng, còn há mồm cắn loạn, làm cho hắn thản nhiên nếm huyết tinh (máu), phân không rõ là của nàng hay là của hắn.

Trên môi truyền đến một chút đau đớn, nhưng không có làm cho Viêm Tử Huyền lùi bước, vẫn ôn nhu mà kiên định hôn nàng.

Hắn hơi thở nóng rực cùng cái áp ôm ấm áp, làm cho người trong lòng giống như được trấn an, Tô Ninh Nguyệt cũng dần dần an tĩnh lại.

Phát hiện người trong lòng đã không hề giãy dụa kịch liệt, Viêm Tử Huyền mới buông lỏng môi của nàng ra.

Nhìn nàng bộ dáng loang lổ nước mắt, hắn đau lòng than nhẹ một tiếng, lấy cánh tay đem thân mình kiều nhỏ của nàng thu vào trong lòng.

Nhìn thấy một thân hình suy yếu như vậy, thực làm cho người ta không đành lòng, nếu có thể, hắn thật hy vọng có thể thay thế nàng nhận hết thảy thống khổ cùng đau xót.

Tô Ninh Nguyệt nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác chính mình có một cỗ ấm áp cấp vây quanh, mà mới từ cảnh đáng sợ trong mơ tỉnh lại, vẫn cảm thấy cả người rét run.

Bản năng làm nàng vươn tay cánh tay, gắt gao ôm ấp thân thể trước mặt, khát vọng có thể từ trên người hắn hấp thu thêm một chút ấm áp.

Viêm Tử Huyền tùy ý nàng giống con mèo nhỏ cuộn lại ở hắn trong lòng hắn, tay vẩn trấn an vỗ nhẹ vào lưng của nàng, cũng ở bên tai của nàng thì thào trấn an.

"Không có việc gì, Tiểu Nguyệt Nhi, đã không có việc gì."

Hảo ấm áp...... Hảo an ổn...... nơi này có thể tìm thấy sự an ổn......

Tô Ninh Nguyệt lẳng lặng rúc vào trong lòng của Viêm Tử Huyền, qua hồi lâu mới mở nửa mắt nhưng mà đầu óc của nàng vẫn mờ mịt, phân không rõ ràng lắm là ở cảnh trong mơ hay là sự thật.

Nàng nâng lên đôi mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Viêm Tử Huyền, trong đầu nhất thời hỗn độn còn không có khôi phục thanh tỉnh, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.

Thấy nàng đã muốn tỉnh lại, Viêm Tử Huyền thấp giọng nói:"Hiện tại không có việc gì, Tiểu Nguyệt Nhi, ta đã đem ngươi tới quán trọ còn có biểu cữu, biểu cửu nương cùng hai biểu đệ của ngươi cũng đều bình an vô sự, ngươi cái gì cũng không cần lo lắng."

Những lời này qua một hồi lâu mới rốt cục truyền tới trong đầu Tô Ninh Nguyệt, mà nàng cũng thẳng đến lúc này mới rốt cục hoàn toàn "Kinh" tỉnh.

Nàng cứng đờ, trợn mắt há hốc mồm mà trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Viêm Tử Huyền, nhìn một lúc nàng rõ ràng phát giác chính mình chẳng những rúc vào trong lòng của hắn, bản thân hai tay còn ôm chặt thân hình của hắn.

Bên tai giống nhau truyền đến một tiếng oanh, nguyên bản gương mặt có vẻ tái nhợt bỏng nhiên trở nên đỏ hồng, nàng vội vàng đẩy hắn ra, tim cuồng loạn đập mạnh.

Trời ạ, nàng đây là làm sao vậy? Thế nhưng rúc vào của hắn trong lòng, còn gắt gao ôm hắn!

Tô Ninh Nguyệt cảm thấy xấu hổ lại ảo não, mà hắn...... lại rất thích khi dễ của nàng, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này mà cười nhạo nàng đi?

Nàng vừa thẹn vừa giận cắn môi nhi, không được chính mình lại đi hồi tưởng lại cảnh vừa rồi làm nàng xấu hổ khốn quẫn vô cùng thân thiết, nhưng mà không nghĩ đến, nàng sẽ không nhớ tới nhà của biểu cữu đại hỏa.

Nghe hắn nói cả nhà của biểu cữu đều bình an vô sự, trong lòng nàng nhẹ nhàng thở ra, lại không thể tránh không nhớ tới nhiều năm trước gia đình nàng bị hỏa hoạn.

Nghĩ phụ thân vì cứu nàng mà chết, gia viên đẹp như vậy bị phá hủy, lại nghĩ đến nương mang theo nàng đi đến Tô Châu sau cũng lâm bệnh mà chết, lòng của nàng liền giống như bị một cây kim hung hăng mà đâm vào, trong lòng cực kì chua xót, làm cho hốc mắt của nàng nóng lên.

Nhất phát hiện cổ lệ ý kia, Tô Ninh Nguyệt thực cố gắng muốn khắc chế, không nghĩ lại ở trước mặt Viêm Tử Huyền khóc, nhưng là thật khó khăn......

Điều nàng duy nhất có thể làm, cũng chỉ có vội vàng xoay người đưa lưng về phía Viêm Tử Huyền, không cho hắn nhìn thấy chính mình đang kiềm chế nước mắt.

Trong phòng thoáng chốc lâm vào một trận trầm mặc, hắn cứu nàng, nàng hẳn là nên nói lời cảm tạ, nhưng là tưởng đến vừa rồi làm nàng xấu hổ vạn phần, hắn liền khốn quẫn tựa như có nhéo ở cổ của nàng, làm cho nàng một chữ cũng nói không nên lời.

Một lát sau, nàng rốt cục vẫn là kiên trì mở miệng nói:"Cám ơn ngươi đã cứu ta, ngươi...... Muốn cười liền cười đi, cười xong thỉnh đi ra ngoài, ta nghĩ muốn chính mình một người yên lặng một chút." ngữ khí của nàng cứng ngắc, nhưng lại dấu không được nghẹn ngào.

Nguyên bản nàng nghĩ đến sẽ nghe thấy hắn chế nhạo mình, không thể tưởng được ngay sau đó, nàng lại bị một vòng tay cứng rắn và ấm áp ôm vào lấy.

Nguyên bản nàng nghĩ đến sẽ nghe thấy hắn chế nhạo mình, không thể tưởng được ngay sau đó, nàng lại bị một vòng tay cứng rắn và ấm áp ôm vào lấy.

Viêm Tử Huyền từ phía sau ôm nàng, đau lòng khẽ thở dài:"Nha đầu ngốc, ta làm sao có thể cười ngươi chứ? Muốn khóc liền khóc đi, làm gì phải cố nén ? Cho dù ngươi đem vạt áo của ta tất cả đều khóc ướt cũng không sao!"

Lúc trước hắn ở Quý Châu khi đi thám thính tin tức nhà nàng, có nghe hàng xóm nhắc tới, năm đó Tô bá phụ vốn đã trốn thoát, là vì một mình quay lại cứu Tô Ninh Nguyệt mới bị lửa thiêu chết.

Chuyện này, khẳng định ở lòng của nàng để lại vết thương không nhỏ lưu giữ đến cả đời.

Nghĩ đến nàng những năm gần đây, trong lòng vẫn gánh vác thật lớn đau xót cùng tự trách, Viêm Tử Huyền liền cảm thấy không thể chịu đựng nổi, thực hận không thể có thể thay nàng chia sẻ này cảm xúc cùng áp lực.

Hắn ngữ khí tràn ngập thương tiếc, làm cho Tô Ninh Nguyệt ngẩn ra, không chỉ có đã thoát khỏi vòng ôm ấm áp của hắn, cũng làm nàng rơi nước mắt.

Ngay tại nàng muốn lặng lẽ trát điệu khóe mắt nước mắt khi, Viêm Tử Huyền lại bỗng nhiên đem thân thể của nàng quay lại đối mặt với hắn, mà trong hốc mắt nước mắt tràn ra, liền như vậy rơi trên đầu ngón tay của hắn. (A Tử: chổ này ta nghĩ là VTH đưa tay lên gạt nc mắt của nguyệt nhi nên nc mắt mới rơi trên tay a...)

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, với vẻ mặt mang theo đau xót làm cho người nhìn đau lòng.

Trên gương mặt đầy nước mắt, nàng nhìn thấy đôi mắt tối tăm nhừng đầy thâm thúy, làm nàng chưa từng gặp qua hào quang ôn nhu nào như vậy, làm lay động lòng của nàng.

Viêm Tử Huyền thật sâu ngóng nhìn nàng, thấp giọng nói:"Đừng cậy mạnh, Tiểu Nguyệt Nhi, ít nhất ở trước mặt ta không cần như vậy, cho dù ngươi khóc sưng cả mắt, khóc thành gương mặt thế này, ta cũng sẽ không cười của ngươi."

Nghe lời nói ôn nhu bao dung của hắn, càng làm nước mắt từ khóe mắt của Tô Ninh Nguyệt chảy xuống, một giọt tiếp theo một giọt, như thế nào cũng chỉ không được.

Lúc trước, cha vì cứu nàng mà chết, nên trong long của nàng đầy bi thống và tự trách, nhưng là vì không cho nương biết nàng đau thương rất nhiều, nàng cũng chỉ có thể liều mạng cố nén trụ nước mắt.

Khi đến Tô Châu, vì sợ biểu cữu, biểu cửu nương thêm phiền toái, nàng cũng luôn đè nén bi thương lẫn cảm xúc xuống, cố gắng biểu hiện ra bộ mặt kiên cường.

Nhưng mà, việc nàng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng đối với việc thân nhân mất đi bi thống còn chưa qua đi, mà giờ khắc này...... ở chỗ sâu nhất đáy lòng của nàng mọi cảm xúc rốt cuộc đè nén không được.

Giờ phút này lòng của nàng quá mức yếu ớt, yếu ớt làm cho nàng rốt cuộc không có biện pháp cậy mạnh, đành nắm lấy vạt áo của Viêm Tử Huyền, ở trong lòng của hắn đau đớn khóc thành tiếng.

Nghe nàng khóc, cảm giác thân mình nàng mảnh khảnh kích động mà kịch liệt run run, Viêm Tử Huyền tâm cũng hung hăng rối rắm.

Hắn thương tiếc thu hẹp cánh tay, đem nàng ôm thật chặt, hy vọng sự ôn nhu này có thể xoa dịu bớt đáy lòng đang chịu đau xót của nàng.

Giờ này khắc này, hắn không khỏi may mắn chính mình không có đúng như nàng mong muốn rời đi Tô Châu, trở lại kinh thành, nếu không đêm nay ai tới cứu nàng rời khõi đám cháy?

Nếu hắn không có đúng lúc đuổi tới, vậy nàng...... Hắn quả thực không dám tưởng đi tiếp......

Tô Ninh Nguyệt khóc rất lâu sau đó, thẳng đến cơ hồ đến mệt mõi, kiệt sức, cảm xúc mới dần dần ổn định xuống lại, cũng rốt cục ngừng khóc.

Nhất tưởng đến chính mình vừa rồi nhưng lại thật sự ở trong lòng khóc Viêm Tử Huyền giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ, nàng liền cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

Nàng nhẹ nhàng từ trong ngực của hắn vùng giãy, hai gò má nhiễm thượng khốn quẫn đỏ ửng.

"Ta...... Ta...... Ách...... Cái kia......" Nàng ý đồ nói cái gì đó để hóa giải xấu hổ, lại bởi vì chột dạ hỗn loạn mà lắp bắp.

Viêm Tử Huyền hiểu được nàng không được tự nhiên, hắn ra vẻ thoải mái mà nhún vai, lấy ngữ khí chế nhạo nhẹ nhàng nói:"Yên tâm đi, ta sẽ cho rằng chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, tuyệt đối sẽ quên ngươi ở ta trong long ta khóc nhiều lắm, cũng tuyệt sẽ quên ngươi vừa rồi ôm ta ôm rất chặt nha."

Miệng nói là đã quên, lại còn đem hết thảy kể lại rỏ rang như vậy, rõ ràng chính là cố ý chọc giận nàng thôi! Tô Ninh Nguyệt nhẫn không chỉ xấu hổ não trừng mắt nhìn Viêm Tử Huyền liếc mắt một cái, xấu hổ không khí cũng thoáng chốc bị hòa tan không ít.

Thấy nàng tinh thần cùng cảm xúc đều tốt hơn rất nhiều, Viêm Tử Huyền thế này mới rốt cục yên lòng.

"Tốt lắm, giằng co suốt một đêm, ngươi chắc mệt muốn chết rồi, đi ngủ sớm một chút đi!" Hắn thấp giọng nói.

Tô Ninh Nguyệt gật gật đầu, vẩn thấy hắn vẫn ở trong phòng, tựa hồ không có tính rời đi.

"Còn ngươi?" Như thế nào không trở về phòng đi?

"Chờ ngươi ngủ an ổn, ta lại trở về phòng mình."

Tô Ninh Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, hắn...... ở lại là do lo lắng nàng lại bị ác mộng dây dưa sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn phía Viêm Tử Huyền, bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng lại giống như gặp lửa nóng vội vàng dời tầm mắt, trong long tiếng tim đập không ngừng.

Quái quái, nàng kích động cái gì chứ? Từ nhỏ cùng hắn hiểu biết, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ số lần nhiều không thể sổ, khả như thế nào hiện tại lại......

Là nàng đa tâm sao? Ánh mắt của hắn nhìn nàng...... Giống như không quá giống nhau......

Tô Ninh Nguyệt tim đập áy náy, hồi tưởng khởi vừa rồi hắn ôm nàng cùng với an ủi nàng, đáy lòng lại nhấc lên từng trận tảo động, làm cho hai gò má của nàng càng ngày càng nóng, tim đập cũng càng ngày càng cuồng loạn.

Vì không cho hắn nhìn ra chính mình khác thường, nàng đành phải vội vàng nằm xuống, kéo chăn che lại mặt mình đản, mà Viêm Tử Huyền thấy nàng đã nằm hảo, liền thổi tắt ánh nến, đến bên cửa sổ chiếc ghế ngồi xuống.

Trong tẩm phòng, lâm vào một mảnh u ám, ai cũng không có mở lại khẩu nói cái gì đó, mà như vậy im lặng cùng u ám, ngược lại làm cho người ta cảm giác trở nên càng thêm sâu sắc.

Tô Ninh Nguyệt tinh tường cảm giác được Viêm Tử Huyền tồn tại, kia làm cho lòng của nàng khiêu một chi không có cách nào khác nhi khôi phục bình thường tiết tấu, thậm chí liền ngay cả hô hấp đều có vẻ có chút hỗn loạn.

Nghĩ chính mình vừa rồi nhưng lại thời không ôm hắn khóc lớn, nàng liền cảm thấy thẹn thùng cực kỳ, thật không biết ngày mai muốn như thế nào đối mặt hắn? Mà nghĩ đêm nay hắn vì hắn sở làm hết thảy, một cỗ khó có thể ngôn ngữ cảm động ngay tại của hắn ngực lan tràn mở ra, làm cho lòng của nàng tràn đầy ấm áp.

Trầm mặc trong chốc lát sau, nàng mở miệng kêu.

"Ai......"

"Làm sao vậy?" Viêm Tử Huyền quan tâm hỏi.

"Cái kia......" Nàng chần chờ trong chốc lát, mới lại nhẹ giọng nói:"Hôm nay...... Cám ơn ngươi......"

Sau khi nói xong, hai gò má của nàng nóng lên, trong lòng âm thầm may mắn giờ phút này trong phòng một mảnh u ám, hắn nhìn không thấy nàng nóng hồng khuôn mặt.

Trong bóng đêm, một đôi mắt ôn nhu nhìn người trên giường, bên môi cầm một chút ý cười thản nhiên.

"Việc nhỏ như vậy cũng đừng để ở trong lòng, nhanh chút ngủ đi."

"Ân." Tô Ninh Nguyệt đáp nhẹ rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trên thực tế, vừa rồi nàng giống như bị bệnh tâm thần khóc lớn một hồi, quả thật hao hết của nàng khí lực.

Viêm Tử Huyền liền như vậy canh giữ ở thân thể của nàng giữ, lẳng lặng cùng nàng, qua ước chừng một khắc chung sau, của nàng hô tức dần dần trở nên vững vàng, xem ra là đã muốn ngủ trầm.

Viêm Tử Huyền đứng dậy đi thong thả đến bên giường, nhờ ánh sáng yếu ớt mà nhìn nàng điềm tĩnh ngủ, ánh mắt cuối cùng dừng ở môi của nàng, nhan sắc bỗng dưng trở nên khắc sâu.

Tuy rằng vừa rồi là vì trấn an cảm xúc của nàng, hắn mới có thể hôn môi nàng, nhưng hắn lại tinh tường nhớ rõ kia đôi môi đỏ sẫm mềm mại xúc cảm......

Trước khi đi, hắn kìm lòng không được nghiên người, nhẹ nhàng hôn lên môi đỏ mọng nhu nhuận của nàng, lại chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, mới lặng yên không tiếng động xoay người rời đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, người nguyên bản lẳng lặng nằm ở trên giường lại mở mắt, mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.

Có hắn ở trong phòng, nàng căn bản ngủ không được, cho nên vừa rồi nàng đơn giản giả bộ ngủ say, làm cho hắn rời đi, không thể tưởng được hắn tuy là tin là thật, lại......

Tô Ninh Nguyệt nâng tay lên, khẻ chạm vào môi của mình, trên mặt thần sắc tràn đầy khó có thể tin.

Viêm Tử Huyền hôn nàng! Vì sao?

Tuy rằng chỉ là chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn một chút liền thối lui, nhưng hành động này làm cho lòng nàng giống như có tảng đá nặng, kích động lên một vòng lại một vòng gợn sóng, mà cho dù hắn đã rời đi, trên môi của nàng vẩn còn lưu giữ lại hơi thở nóng rực của hắn......

Lòng của nàng lay động thật lớn, trong đầu bỗng dưng hiện lên tuấn nhan của hắn, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, còn có hắn vừa rồi ôn nhu ôm cùng an ủi...... Ngực giống nhau như có lửa thiêu đốt.

Vì sao? Vì sao lại như vậy? Vì sao nàng...... Nhưng lại không biết là chán ghét hoặc là buồn bực?

Theo lý mà nói, lúc phát hiện Viêm Tử Huyền thừa dịp nàng "Ngủ say" Hết sức mà hôn trộm nàng, theo cá tính của nàng, hẳn là sẽ lập tức tức giận đến nhảy dựng lên mắng to mới đúng nha!

Nhưng là vừa rồi, nàng trừ bỏ độ kinh ngạc ra thì lại không có nửa điểm phẫn nộ, lúc này thậm chí còn khống chế không được hồi tưởng lại cảm giác hai bờ môi tiếp xúc nhau......

Tại sao có thể như vậy? Nàng nên không phải...... Nên không phải đối với hắn......

"Không không không! Đừng miên man suy nghĩ, không có khả năng, không có khả năng!" Tô Ninh Nguyệt liều mạng lắc đầu, không thể công nhận trong đầu chợt lóe mà qua ý niệm này.

Nàng làm sao có thể sẽ thích Viêm Tử Huyền cái người luôn thích trêu đùa của nàng? Không có khả năng!

Tô Ninh Nguyệt nghĩ đến khả năng "Vớ vẩn" kia, lại khống chế không được trái tim chính mình cuồng loạn đập mạnh, thậm chí nhịn không được đoán rằng — hắn vì sao lại hôn nàng?

Nếu nói là vì không khống chế được cảm xúc của nàng mới hôn nàng, nhưng là vừa rồi nàng đã muốn "Đang ngủ", vì sao hắn còn có thể......

Tô Ninh Nguyệt lặp lại suy nghĩ vấn đề này, vốn tưởng rằng chính mình đêm nay chỉ sợ là thức trắng đêm suy nghĩ, nhưng thân mình mỏi mệt chung quy đánh không lại cơn buồn ngủ, mí mắt cũng dần dần khép lại.

Lần này, vì không sợ bị giấc mộng kia dây dưa, nàng không chỉ có ngủ say sưa, nhu nhuận môi đỏ mọng thậm chí còn đang trong giấc mộng loan ra một chút thản nhiên ý cười......

Ngày đăng: 12/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?