Gửi bài:

Quyển 4 - Chương 15

Tô Lam Nhân cắn môi dưới, nàng dập đầu trước lão phu nhân cùng lão gia, "Lão phu nhân, lão gia, van cầu các người, hết thảy đều là lỗi của Lam Nhân, Lam Nhân lầm tin người, lúc ấy ta chỉ muốn hù dọa tỷ tỷ, thật sự không muốn lấy mạng Đô Đô, các người hãy tin tưởng ta!"

"Hừ, bây giờ ngươi nói nhiều như vậy làm gì?", lão phu nhân quay đầu sang chỗ khác.

Tô Lam Nhân khóc lóc than thở, "Lúc ấy Lam Nhân bị sự tức giận che mờ mắt, hiện tại dù nói cũng không bù đắp được gì, chỉ là Đô Đô không bị làm sao, còn thỉnh lão phu nhân vì Hoằng Ngọc mà tha thứ cho Lam Nhân!"

Đang nói thì Sở Các đã vùng ra chạy vọt vào, hắn quỳ gối trước mặt Hải Đường, "Đại tẩu, cầu người thay ta cầu tình, nương của ta tuổi tác đã cao, một chân bước vào nha môn chỉ sợ không có ngày ra"

Hải Đường bật người đứng dậy, "Tam thúc làm gì vậy?"

"Đại tẩu, ta biết bảo người tha thứ cho nương của ta là chuyện không có khả năng, chỉ là Sở Các chỉ có một nương duy nhất, ta thật sự không đành lòng nhìn nàng chịu khổ, nếu có thể thay thế, Sở Các tình nguyện nhận tội thay cho nương, thỉnh đại tẩu giúp ta", Sở Các lê đầu gối dập đầu dưới chân nàng.

"Tam thúc, không được, không được", Hải Đường lùi từng bước, Sở Các thật cố chấp.

"Sở Các, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì? Mau đứng lên cho ta, ngươi làm vậy muốn cho Hải Đường giảm thọ sao?", lão phu nhân tức giận vỗ lên mặt bàn.

"Lão phu nhân, nếu các người không tha thứ cho nương, Sở Các chỉ còn con đường chết!", hắn nói xong liền cắn răng đứng lên chạy thẳng ra ngoài.

Lão phu nhân choáng váng, Tần di nương nhảy dựng lên, "Sở Các a, đừng dọa nương!!!"

"Mau ngăn hắn lại!", trong phòng loạn cả lên, vài hạ nhân kéo Sở Các lại không cho hắn ra khỏi cửa, Tần di nương ôm chặt lấy hắn mà gào khóc.

"Được rồi, đừng nháo nữa!", lão gia cảm thấy đau đầu, gia sự so với công sự còn khó giải quyết hơn. Sở Các thì đòi sống đòi chết, Tần di nương cùng Tô Lam Nhân thì khóc sướt mướt, đúng là..., "Nương, người xem..."

"Haizz!!!", lão phu nhân cũng khó xử, tôn tử đòi chết, nhưng nếu không đem hai nàng đến nha môn thì thật không phải với hai mẫu tử Hải Đường.

Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Hải Đường. Hải Đường nhận ra ánh mắt của bọn họ nên trong lòng cảm thấy buồn bực, bảo nàng phải làm sao bây giờ? Nếu bảo đưa đi nha môn, Sở Các sẽ kích động tìm chết, Hoằng Ngọc vẫn còn nhỏ, chẳng lẽ thật sự phải nhận hắn làm nghĩa tử? Vậy nên Hải Đường cúi đầu, nàng tránh né ánh mắt của mọi người, vờ như chẳng nhìn thấy gì hết.

Lão phu nhân cũng biết Hải Đường khó xử, "Được rồi, ta sẽ quyết định, đưa đến nha môn. Sở Các, ngươi muốn oán ta thì cứ oán, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ chết cùng ngươi", lão phu nhân nói xong liền kéo Sở Các đi ra ngoài.

"Lão phu nhân! Không được!", đám người trong phủ sợ đến nhảy dựng lên, mọi người ùa tới khuyên can.

Hải Đường thở dài, nàng tiến đến bên cạnh lão phu nhân, "Lão phu nhân, trước hết xin người bớt giận, uống chút nước đã", nhìn lão phu nhân dần dần bình tĩnh xuống, Hải Đường lên tiếng, "Tam thúc chẳng qua là đau lòng mẫu thân, kỳ thật...kỳ thật...", Hải Đường nuốt nước bọt, xem ra chỉ còn cách tha thứ cho các nàng, "Kỳ thật nha môn cũng không phải là biện pháp tốt nhất"

"Hải Đường, nếu không trừng phạt các nàng thì về sau nhà này còn phép tắc gì không?", trong lòng lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Hải Đường không truy cứu thì chuyện này vẫn còn cứu vãn được.

"Lão phu nhân, Phương gia nói thế nào cũng là quan gia, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười", Hải Đường nhìn mặt lão phu nhân liền biết nàng đây là đang nói kích mình, nàng cũng không thể không phối hợp, ai bảo lão phu nhân đã lớn tuổi chứ, nếu thật sự Sở Các có chuyện gì thì e là lo phu nhân sẽ không chịu nổi.

"Chỉ là...", lão gia vẫn cảm thấy không ổn.

"Tuy rằng không giải đến nha môn nhưng vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho các nàng, đều đuổi ra khỏi nhà hết!", lão phu nhân vỗ bàn, chuyện này nhất định không dễ dàng thỏa hiệp như vậy được.

Tần di nương quỳ gối đến trước mặt lão phu nhân, "Xin đừng, lão phu nhân, xin đừng đuổi ta đi, van cầu người!"

"Tướng công, ngài đừng đối xử với ta như vậy, xin đừng, người không vì Hoằng Ngọc thì cũng phải vì tỷ tỷ a. Tướng công, van cầu ngài, xin đừng đuổi ta đi...ta thề...từ nay về sau sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa...", Tô Lam Nhân tóm chặt tay áo Phương Sở Đình không buông.

Sở Các ngậm miệng, hắn thật sự muốn thay nương cầu tình, bất quá vừa rồi hắn đã khiến lão phu nhân tức giận như vậy, hắn thật sự không dám nói gì nữa. Trong phòng chỉ còn hai tiếng khóc nữ nhân, những người khác đều không dám nói gì, Phương Sở Đình nhìn Lam Nhân, giờ phút này nói gì cũng vô nghĩa, Phương gia thật sự không thể nhận nàng làm con dâu.

Tam thẩm thật sự nhìn không đành, nàng nam mô một tiếng rồi nói, "Lão phu nhân, Hoằng Ngọc còn nhỏ, kỳ thật để hài tử chia cách nương là một bi kịch. Sang năm Sở Các sẽ tham gia kì thi xuân, nếu nương của hắn bị hưu về nhà thân mẫu thì chỉ sợ ảnh hưởng đến đường làm quan sau này của hắn. Người xem..."

Lời nói của Tam thẩm như chất xúc tác, nước mắt của hai nữ nhân càng lúc càng nhiều, bọn họ không ngừng gật đầu nói, "Lão phu nhân, cầu người vì Sở Các a, tương lai Sở Các tiền đồ vô lượng, nếu hắn có một mẫu thân bị hưu về nhà thân mẫu thì về sau hắn phải nhìn mặt người trong thiên hạ thế nào?"

Lão phu nhân có chút dao động, "Lúc này ngươi mới biết thay Sở Các suy nghĩ? Lúc trước tại sao không ngẫm lại?"

"Lão phu nhân, là ta hồ đồ, là ta sai. Ta...ta về sau sẽ không bao giờ...bước chân ra khỏi viện nữa, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, được không? Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Sở Các là tốt rồi!"

"Ta cũng vậy, ta cũng sẽ không bước chân ra khỏi viện, chỉ cần có thể ở cùng Hoằng Ngọc là tốt rồi"

Lời này thốt ra làm mọi người động lòng, đây không phải là biện pháp tốt nhất sao, "Lão phu nhân, ngày hôm trước Văn Tiệp có nói muốn thay nương của nàng đến tu trong phật thất, ta đã đáp ứng. Qua hai ngày nữa có người đến phủ, trong phủ cũng vừa vặn còn hai viện trống, ta xem chi bằng lựa chỗ cho các nàng đến tu phật, để các nàng tu tâ dưỡng tính"

Hải Đường giật mình, phật? Chẳng lẽ các nàng có thể nguyện ý từ nay về sau quy y phật pháp?

"Ta nguyện ý", Tần di nương tựa như nhìn thấy ánh sáng, nàng không ngừng dập đầu.

Tô Lam Nhân ngây người một chút, ánh mắt của nàng chuyển sang Sở Đình, nụ cười lộ vẻ sầu thảm, "Ta cũng nguyện ý, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Hoằng Ngọc"

"Đình Tùng, ngươi thấy thế nào?", lão phu nhân suy nghĩ một chút, hiện tại chỉ có thể như vậy.

Phương Đình Tùng nhìn mọi người, thấy không ai đưa ra dị nghị liền nói, "Trước tiên cứ như vậy, nếu các ngươi còn không an phận thì đừng trách ta không khách khí"

Lão phu nhân được phu nhân đỡ ra ngoài, những người khác cũng giải tán, trước khi đi, lão phu nhân còn nói với Phương quản gia, "Ngươi đến chỗ lão nhị nói một tiếng, bảo rằng về sau nơi này không chào đón thê tử ác độc của hắn"

Hải Đường đi sau cùng, nàng liếc nhìn sang Tô Lam Nhân liền nhận được ánh mắt oán hận của nàng. Hải Đường cười lạnh một tiếng, hiện tại Cẩm Nương đã rời đi, bên người nàng cũng không ai có thể giúp nàng, Đô Đô cũng không còn nguy hiểm, muốn oán hận thì cứ oán hận đi, bây giờ ta không còn quan tâm đến ngươi nữa.

"Diệp Hải Đường!", Hải Đường vừa bước chân ra cửa thì phía sau chợt vang lên tiếng gọi to, nàng quay đầu đi đến trước mặt Lam Nhân.

"Đến lúc này ta cũng không thể nói gì hơn, ngươi thắng, ta nhận thua, bất quá ngươi cũng không cần đắc ý, trong lòng tướng công chỉ có tỷ tỷ của ta, ngươi vĩnh viễn thua kém nàng", Tô Lam Nhân không phục ngẩng đầu.

Hải Đường cười khinh miệt, "Tô Lam Nhân, ngươi không biết bản thân ngươi rất đáng thương sao? Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ngươi chỉ làm vật thế thân"

Nàng nói lời này khiến Tô Lam Nhân cắn chặt hàm răng, "Ta vui, ngươi quản được sao?"

"Ta hơi đâu quản chuyện của ngươi. Chuyện của Đô Đô, là ta nể tình lão phu nhân mà buông tha cho ngươi, nhưng về sau nếu ngươi còn có loại tâm tư rắn rết này, đừng trách ta không khách khí, ta mặc xác ngươi có ai trong cung, ta thật lòng chờ mong Hoằng Ngọc gọi ta một tiếng nương!", Hải Đường kề sát vào mặt nàng, nhìn thấy trong mắt nàng có một tia hoảng loạn liền nở nụ cười hài lòng.

"Ngươi!", Tô Lam Nhân giận đến không nói nên lời.

Vừa ra khỏi Ức Oánh tiểu trúc, Hải Đường nhìn thấy phu nhân cùng lão phu nhân đang đứng phía trước chờ nàng, Hải Đường nhanh chân chạy lên, "Lão phu nhân, phu nhân, mọi người đợi Hải Đường sao?"

"Hải Đường, ngươi sẽ không trách ta chứ?", lão phu nhân có chút lo lắng, việc hôm nay nói thế nào cũng không công bằng đối với Hải Đường.

Hải Đường lắc đầu, "Gây chuyện lớn lên quan phủ đối với ai cũng không tốt, ta cũng là người Phương gia, dù sao cũng phải vì Phương gia mà suy nghĩ"

"Quả nhiên ngươi hiểu lý lẽ, những nữ nhân này, haiz, đúng là ác tâm. Nếu không phải vì hai tôn tử kia, ta thật không muốn buông tha các nàng", lão phu nhân vừa nói vừa ngừng lại một chút.

"Lão phu nhân, quên đi, chỉ cần Đô Đô không có việc gì là tốt rồi, về sau không còn ai có thể ám hại Đô Đô, ta đã yên tâm không ít"

"Thê tử của Đình Tùng, chờ sau khi các nàng quy y, phải phái người đến theo dõi, ngàn vạn lần không được để các nàng giở trò", lão phu nhân đột nhiên phân phó phu nhân.

"Dạ"
Nhìn bóng dáng hai người dần xa, Hải Đường đột nhiên nhớ Đô Đô, nàng nhanh chóng chạy về Đường Viên, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy tiểu tử kia đang cùng Thu Qua chơi đùa, hôm nay tâm tình của nàng rất tốt.

Sở Đình đứng sau lưng nàng nhưng nàng không phát hiện, hai người cứ đứng như vậy nhìn tiêu tử Đô Đô chơi đùa bên trong, "Làm sao ngươi biết được?"

Hải Đượng giật mình nhảy dựng, nàng vỗ vỗ ngực, "Lần sau xuất hiện thì nhớ báo ta một tiếng được không?"

"Làm sao ngwoi biết được?", đối với chuyện này hắn vẫn canh cánh trong lòng, rõ ràng đã dặn bọn họ không được nói, vậy mà nàng vẫn biết.

"Chuyện gì?"
"Đứa nhỏ"
"Ta nghe được. Có một ngày các ngươi nói chuyện trong thư phòng, đúng lúc ta ở bên ngoài", Hải Đường thản nhiên trả lời, giống như đây không phải đang nói về chuyện của nàng. Ngày hôm đó, nàng nằm lì trên giường, thậm chí chợp mắt một lúc cũng không có, hình ảnh Tiểu Ngũ cùng đứa nhỏ chưa thành hình không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng, nàng quả thật rất mỏi mệt.

Muộn rồi, Hải Đường cảm thấy mình đặc biệt buồn ngủ, rốt cuộc cũng đã có thể an giấc, hiện tại không còn uy hiếp tiử ẩn, đây chính là ngày lành tháng tốt của nàng đã trở về.

Mục lục
Ngày đăng: 21/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục