Gửi bài:

Quyển 2 - Phiên ngoại 2 - Chúng lý tầm tha

Tết thượng nguyên qua đi, cuộc sống của Tô Oánh Nhi lại trở về như trước, mỗi ngày đánh đàn vẽ tranh, học tập quy củ, chỉ là nàng ngẫu nhiên để lộ bộ dáng thất thần, có thể nhìn nơi khóe miệng kia đang chế ngự một nụ cười.

Lần đầu tiên sau hai tháng, ngày hôm đó nàng đi đến miếu dâng hương trên đường trở về, vừa xuống xe ngựa chuẩn bị vào cửa thì cổng nhà cách vách lại khai mở, một vị nam tử mặc hoa y bước ra, vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau, bọn họ đều bất giác nở nụ cười, người nọ đúng là Phương Sở Đình. Oánh Nhi mỉm cười hướng hắn gật đầu rồi xoay người tiến vào gia môn.

Năm ngày sau, khi nàng đang đánh đàn thì nhìn thấy Thanh Lạc hoang mang rối loạn chạy vào. Thanh Lạc nhìn nàng vài lần, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Oánh Nhi hỏi nàng cũng không đáp lại, chỉ là không ngừng lắc đầu.

Ngày mười chín lễ bái Quan Âm, Oánh Nhi như thường lệ đến Huyền Trang Tự cầu xin bình an, sau đó đến tiền điện xin xăm nhân duyên. Đang chuẩn bị đưa quẻ xăm cho đại tiên giải đoán thì có người chặn đường đi của nàng.

"Thật trùng hợp! Tô tiểu thư cũng đến cầu bình an?"

"Chào Phương công tử", Oánh Nhi tự nhiên thi lễ, chỉ là sắc mặt của Thanh Lạc không được tự nhiên, tại sao?

"Chào Tô tiểu thư", Sở Đình vội vàng đáp lễ, hai người nói xong liền đứng trơ như thế, cũng không biết tiếp theo phải nói gì.

"Đây là cái gì? Ta muốn...", cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, lại không nghĩ hai người đồng thời mở miệng, Oánh Nhi bật cười nhìn Sở Đình đang bối rối.

"Ta muốn giải quẻ xăm, Phương công tử thì sao?", Oánh Nhi phe phẩy quẻ xăm trong tay.

"Ta đã cầu bình an. Có thể cho tại hạ nhìn xem quẻ xăm của tiểu thư không?"

"Không được, ngươi không phải đại tiên a!", đây chính là xăm nhân duyên, làm sao có thể tùy tiện cho nam tử xem được!

"Nguyên lai vẫn không tin ta a!", vẻ mặt hắn có chút thất vọng.

Oánh Nhi che miệng nở nụ cười, "Chờ đến một ngày ngươi có thể ngồi ở chỗ kia, ta lại đến tìm ngươi", nàng vừa nói vừa chỉ vào vị trí của người chuyên đoán quẻ xăm.

Ngày hai mươi ba, Thanh Lạc cẩn thận giúp nàng xuống xe. Nàng ngẩng đầu nhìn xem thư viện này, đã nhiều ngày không tới, hôm nay tiên sinh dạy đàn bận việc nên nàng có được nửa ngày rảnh rỗi, nhất định phải cẩn thận lựa chọn vài bản phổ cầm a!

Lão bản đón các nàng vào cửa, Oánh Nhi nhìn lướt qua giá sách liền tiện tay chọn lấy một quyển tùy ý lật xem, cảm giác được bên cạnh có người tiến đến gần, nàng cảnh giác ngẩng đầu liền nhận được một đôi con ngươi nhu tình như nước. Ánh mắt hai người đan vào cùng một chỗ, Oánh Nhi ngượng ngùng cúi đầu.

Sở Đình đánh vỡ không khí trầm mặc giữa hai người, "Nguyên lai là Tô tiểu thư đến đây mua sách? Thật sự là quá tốt, có thể giới thiệu cho ta vài quyển không?"

Oánh Nhi im lặng không lên tiếng, chỉ là đem quyển sách đang cầm trên tay đưa cho hắn.

"Vọng giang đình trung thu thiết khoái đán"...? Cái này...ha ha ha, Tô tiểu thư giới thiệu cho ta quyển sách này sao?", hắn đem quyển sách cuốn lại trong tay rồi nói, "Tại hạ cũng giới thiệu cho Tô tiểu thư một quyển", hắn nói xong liền tìm một vòng trên giá sách, cuối cùng cầm một quyển đưa tới trước mặt nàng.

Oánh Nhi vừa đọc thấy tựa sách thì khuôn mặt trắng nõn liền ửng hồng, nàng chần chừ không chịu tiếp nhận sách.

Sở Đình thấy thế cũng không miễn cưỡng, hắn tựa mình vào kệ sách, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, thanh âm nhẹ nhàng cất lên, "Đãi nguyệt tây sương hạ, nghênh phong hộ bán khai. Cách tường hoa ảnh động, si thị ngọc nhân lai".

Tô Oánh Nhi cắn môi anh đào, nàng xấu hổ đoạt lấy quyển sách từ trên tay hắn rồi hô hoán Thanh Lạc thanh toán tiền, hai người vội vàng lên xe chạy mất.

Một lần, hai lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng ba lần bốn lượt lại là thế nào? Lần này Oánh Nhi xuất môn có thể ngẫu nhiên gặp gỡ Phương Sở Đình, thế gian thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Hay phải gọi là duyên phận? Nàng thẫn thờ đánh đàn, trong tiếng đàn chôn sâu tình ý. Ngày mai nàng sẽ xuất môn, nàng rất muốn biết liệu hắn có "ngẫu nhiên" xuất hiện hay không?

Tháng ba, lần đầu tiên Oánh Nhi bái lạy Bồ Tát mà lòng vẫn không yên. Đôi mắt đẹp tìm kiếm xung quanh, phát hiện nguyên lai chính mình đã sai lầm rồi, trên mặt nàng tràn ngập thất vọng.

Thanh Lạc cười thầm trong lòng, vị Phương công tử này thật là...tại sao còn chưa xuất hiện a!

"Tiểu thư, người đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn hắn...á, nhìn phong cảnh", Oánh Nhi che dấu tâm sự của mình, hắn tại sao còn chưa tới? Chẳng lẽ có việc gì sao?

Lại cách hai ngày, mấy ngày nay trời liên tiếp đổ mưa, có lẽ là vì nguyên do thời tiết nên Oánh Nhi cũng không cảm thấy cao hứng nổi. Mỗi ngày nàng đều ngồi trong phòng đánh đàn, đọc sách, tâm tư từ sớm đã bay đến người nào. Thanh Lạc nhìn tiểu thư nhà nàng rồi đưa tay sờ sờ phong thư vẫn giữ trong ngực áo, có nên lấy ra không? Thật khiến nàng khó xử a!

"Tiểu thư, cái này...", rốt cục vẫn hạ quyết tâm đem phong thư đưa cho nàng. Sau khi Oánh Nhi đọc thư, gương mặt tinh xảo thoáng hiện áng mây hồng, sóng mắt lưu chuyển ngọt ngào, tiếng đàn theo đó cũng trở nên vui vẻ. Tiếng hát mềm mại vang lên trong tú lâu.

Một trận gió thổi qua, phong thư trên bàn nhẹ nhàng bay theo gió. Thanh Lạc nhanh nhẹn chạy tới, nàng vừa giữ lấy phong thư vừa nhìn trộm nội dung bên trong, đúng là bài hát mà tiểu thư đang ngâm nga.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ.
Mộ nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hoả lan san xứ.

(东风夜放花千树,更吹落、星如雨。宝马雕车香满路。凤箫声动,玉壶光转,一夜鱼龙舞。蛾儿雪柳黄金缕,笑语盈盈暗香去。众里寻他千百度。蓦然回首,那人却在,灯火阑珊处。)

Thanh Lạc mấy ngày nay thật cao hứng, bởi vì tiểu thư cao hứng nên nàng cũng cao hứng. Chỉ là cao hứng rất nhiều nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nếu chuyện tiểu thư thường xuyên cùng Phương công tử gặp mặt để lão gia biết, chính mình sợ là sẽ bị đuổi khỏi Tô gia. Nhưng tiểu thư thật sự xứng đôi với Phương công tử a, chỉ mong thiên gia thành toàn cho bọn họ!

Ngày hai mươi, tại rừng hoa đào sau Huyền Trang Tự, giữa tháng ba hoa đào nở rộ, một làn gió thoáng qua, từng cánh hoa đào nhẹ nhàng tung bay trong gió. Dưới tàng cây, trên một tảng đá, bạch y nam tử vẻ mặt đau khổ cầm trong tay một bầu rượu rót vào cõi lòng của chính mình.

Tô Oánh Nhi rón rén tiến đến, nàng định dọa hắn liền nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Sở Đình, nàng lập tức luống cuống! Chỉ không gặp một thời gian, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao bộ dáng của hắn lại thành ra thế này?

"Sở Đình, ngươi làm sao vậy?"
Ánh mắt hắn dày đặc thương cảm, "Oánh Nhi, Thừa Nghệ đã qua đời". Sau một hồi lâu, Sở Đình rốt cục cũng lên tiếng, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào, hắn cố nén nước mắt luôn chực chào tại hốc mắt.

Tô Oánh Nhi chủ động nắm tay hắn, nàng muốn nói gì đó để an ủi hắn nhưng lại phát hiện bản thân không nói nên lời. Diệp Thừa Nghệ, nam tử tuấn lãng nho nhã trong trí nhớ của nàng, nam tử vẫn mang theo nụ cười ôn nhuận...đã đi rất xa. Nhớ tới mấy tháng trước vẫn còn gặp mặt nhau, tất cả tựa như một giấc mộng. Mộng? Có phải chính mình đang nằm mộng? Nếu là vậy, nàng chỉ mong đắm chìm mãi trong giấc mộng dài không bao giờ muốn tỉnh dậy.

Mục lục
Ngày đăng: 21/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục