Gửi bài:

Chương 163 - Tuyệt chiêu mắng chửi người

Hướng Tiểu Vãn ôm Độc Cô Hoa, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, thì thầm: "Hoa nhi, ngươi hãy ở lại đây, bà vú không sao, bà vú có võ công, sẽ không có việc gì đâu."

Lúc nãy nàng đã nhìn thấy công phu của Nguyệt Bàn Bàn cảm thấy rất quen mắt, theo bản năng thử di chuyển mình, phát hiện mình cũng luyện loại công phu kỳ quái này.

Độc Cô Hoa được Hướng Tiểu Vãn vuốt ve như vậy, xúc động, mắt của hắn đỏ lên, muốn khóc, cũng may hắn nhịn lại được, cười một tiếng với nàng. "Dạ, bà vú phải cẩn thận."

Bên kia, Bạch Bàn Bàn đang đánh với Hắc Diệu, hai người đều là cao thủ hiếm thấy, mỗi một chiêu đều rất mạnh, lúc này hai người dồn toàn lực vào đối phương, chỉ cần phân tâm một chút sẽ thua, cho nên hai người không dám lơ là.

Mà xa hơn nữa, Kim công công đang bị một đám nữ nhân biến thái vây xung quanh, giọng người đàn bà kia chua lét lại the thé, khiến cho Kim công công nhức đầu không thôi.

"Bà nội mẹ nó, dám như thế nữa, đừng trách Lão Tử sử dụng tuyệt chiêu."

Mới dừng một lát, đám nữ nhân phía sau lại dâng lên, dọa khiến cho Kim công công sợ, vội vàng tăng tốc chạy đi.

Hướng Tiểu Vãn nhân lúc không ai để ý vọt đi, tốc độ của nàng cực nhanh, hơn nữa người xung quanh cũng chú ý chiến đấu, cho nên không có ai phát hiện ra nàng.

Hướng Tiểu Vãn quan sát xung quanh một cái, phát hiện không có gì dị thường, vì vậy nàng ngoắc Độc Cô Hoa, ý bảo Độc Cô Hoa chạy tới, cùng nhau trốn đi.

Nhưng rõ ràng Độc Cô Hoa thấy được nàng ngoắc, nhưng lại không tới.

Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, 囧. Hoa nhi, không phải là muốn muốn ở lại Vô Sinh cốc chứ?

Độc Cô Hoa cười một tiếng, thầm nói: bà vú, ta không thể rời khỏi Vô Sinh cốc, ngươi đi nhanh đi, đi tìm phụ thân và bọn kia, nhất định phải hạnh phúc.

Đứng từ xa thấy vẻ mặt ảm đạm của Độc Cô Hoa, tâm nàng đau đớn co rút lại.

Nàng phẩy tay áo, lầu bầu một câu. "Hoa nhi, lần này ta nhất định phải dẫn ngươi đi." Nói xong, nàng nhanh chóng trở lại.

Độc Cô Hoa nhìn thấy cảnh này, thở dài tức giận. Sự bi thương tràn đầy trên gương mặt nhỏ bé nhìn Hướng Tiểu Vãn ngày càng gần.

"Tiểu Hoa nhi, đừng nóng giận, ngươi không đi, bà vú cũng không đi." Nàng đường đường là một người lớn, lại phải hy sinh đứa bé mới có thể rời đi, loại chuyện như vậy, nàng không làm được.

"Bà vú, ngươi cho rằng đây là đang nói giỡn sao, mới vừa nãy là cơ hội rời đi tốt nhất, sau này không có cơ hội đâu." Hắn không thể nào rời đi, ngoại trừ Vô Sinh cốc, hắn không có chỗ khác, hắn rời đi thì có thể làm gì.

"Hoa nhi ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được cơ hội dẫn ngươi rời đi." Hướng Tiểu Vãn mới vừa nói xong, liền bị đám nữ bà tám phát hiện.

"Bọn tỷ muội, nơi này có người, mau tới."

"Có người? Người nào dám to gan như vậy dám xông vào Vô Sinh cốc của chúng ta, muốn chết."

"Trời ạ, ta thật là vô dụng mà

Một đám nữ nhân giống như đợt sóng vọt tới chỗ Độc Cô hoa và Hướng Tiểu Vãn, Hướng Tiểu Vãn ôm Độc Cô Hoa, nhỏ giọng nói: "Hoa nhi, có bà vú ở đây, đừng sợ."

Thật ra thì Độc Cô Hoa không sợ, nhưng hắn thích loại tình cảm mẹ con ấm áp từ Hướng Tiểu Vãn, cho nên liền giả bộ rất sợ, chỉ hy vọng Hướng Tiểu Vãn có thể ôm hắn nhiều hơn.

Đối với hắn mà nói, đây là cái ôm quý báu nhất, sau này sợ rằng không còn cơ hội như vậy.

"Ủa, đó không phải là Thiếu cốc chủ sao?"

"Phải rồi, tại sao Thiếu cốc chủ lại ở chỗ này?"

"Trời ạ, chẳng lẽ này yêu nữ này ép buộc Thiếu cốc chủ sao?"

"Không được, chúng ta không thể nhìn Thiếu cốc chủ rơi vào tay giặc, bọn tỷ muội, cùng tiến lên."

Kim công công thấy đám bà tám kia không hề nữa đuổi theo mình, mà là chạy về hướng ngược lại, hắn không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.

Liền thấy gương mặt bình tĩnh của Hướng Tiểu Vãn, trong ngực của nàng, đang ôm Độc Cô Hoa.

Kim công công vui mừng, gáo to về phía nàng. "Ai ai ai, Hướng nha đầu, Kim gia gia ở chỗ này a."

Câu này được gào ra, ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía đó.chắm chằm về phía hai người đang ôm nhau kia. Muốn thừa dịp đánh nhau hỗn loạn rời khỏi Vô Sinh cốc, đừng mơ tưởng.

Bạch Bàn Bàn nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, gương mặt cười ngây ngô. Tiểu sư muội quả nhiên không làm hắn thất vọng, nàng đã luyện khá tốt công phu của mình. Sư phụ ngươi dưới suối vàng có biết, cũng sẽ hài lòng.

Nữ bà tám trừng mắt, nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn. "Tiện nhân đáng chết, biết điều thì thả Thiếu cốc chủ ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."

"Đúng vậy, mau thả Thiếu cốc chủ ra, nếu không xem tuyệt chiêu của bà tám chúng ta."

Hướng Tiểu Vãn không để ý đến bọn bà tám này, mà nhìn về phía Kim công công cùng Bạch Bàn Bàn khẽ mỉm cười. Mặc dù nàng không nhớ rõ hai người kia là ai, nhưng là từ trong ánh mắt của bọn họ, xem ra bọn họ rất chân thành với nàng, nói vậy nhất định là người nàng biết.

Đám bà tám chưa từng bị khinh thường như thế, cho dù là cao thủ lẫy lừng thấy các nàng cũng phải hoảng sợ, tiểu tiện nhân đáng chết thật quá mức, xem ra không cho một bài học, nàng không hiểu được sự lợi hại của các nàng.

"Bọn tỷ muội, chúng ta lên, để cho tiện nhân này biết chúng ta đáng sợ như thế nào."

"Hảo."

"Dừng tay, không cho phép ai tổn thương bà vú." Độc Cô Hoa chặn đứng sự tấn công của đám bà tám.

"Thiếu cốc chủ, tránh ra."

"Đúng vậy, tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta đả thương người."

"Nói không sai, Thiếu cốc chủ ngươi cho rằng ngươi có bản lãnh bảo vệ nàng sao, nếu như không phải là chừa mặt cho Cốc chủ, chúng ta đã sớm rủa ngươi."

Chỉ dựa vào một đám bà tám để khi dễ một tiểu hài tử, cứ cho rằng bà tám rất lợi hại, nếu như vậy, hôm nay ta liền chấp hết đám bà tám các ngươi, xem sau này các ngươi còn dám hại người không.

"Hoa nhi, tránh ra đi, để cho bà vú để giáo huấn các nàng."

"Nhưng mà, bà vú, các nàng. . . . . ."

Hướng Tiểu Vãn cười tự tin. "Hoa nhi, ngươi yên tâm, đối phó bọn bà tám này, bà vú sẽ không hạ thủ lưu tình."

Một đám bà tám bị chửi, trong lòng khó chịu cực kỳ, ngay lập tức một người đi ra chỉ vào Hướng Tiểu Vãn mắng to. "Tiện nhân ngươi, xem bộ dạng của ngươi, nhất định là bị nam nhân bỏ."

"Đúng vậy, trời sanh phải bị nam nhân đùa bỡn."

"Cũng không chắc, nhìn mặt nàng ta, nhất định là người khác rất kiêng kỵ."

"Đúng vậy, tiện nhân không biết xấu hổ, cũng không sợ báo ứng."

. . . . . .

Nghe một đám bà tám líu ríu như ruồi, Hướng Tiểu Vãn cảm thấy bọn bà tám này thật thô thiển, cho là như vậy đã có thể chửi nhau với nàng? Quá khôi hài, nàng phải cho bọn bà tám kia một bài học, cái gì gọi là giết người không cần đâu.

Mục lục
Ngày đăng: 26/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục